Phong Vân

Quyển 1 - Chương 6: Quỷ Tại Khốc (4,5,6)

Đan Thanh

23/04/2013

Lời vừa nói ra, lập tức Linh Ngọc mặt đỏ như gấc chín, còn nữ nhân xinh đẹp kia lại vui ra mặt.

Nhiếp Phong đang nghe trộm cũng muốn vỗ tay tán thưởng, hán tử béo lùn kia dù tự nhận đối đầu Quỷ Hổ nhưng vẫn vì y nói lời công đạo, quả thực là người ngay thẳng, chỉ không biết vì sao hai huynh đệ bọn họ lại phải làm kẻ địch của Quỷ Hổ?

Phong Thanh Ưng thấy em trai nói năng lỗ mãng bèn chặn lại: “Nhị đệ, đừng vô lễ.”

Phong Thanh Hòa đáp: “Không phải sao? Đại ca, người như thế này quả là hiếm có khó tìm đó!”

Phong Thanh Ưng nói: “Nhị đệ, chẳng lẽ ngươi quên vì sao chúng ta đến đây? Chúng ta phải tìm Quỷ Hổ, hỏi thăm huyệt mộ chủ nhân hắn, đừng có gây thêm chuyện nữa!”

Phong Thanh Hòa nghe xong vẫn thấy bất mãn, cự lại: “Đại ca…”

Phong Thanh Ưng không để hắn nói thêm gì, chặn lời: “Nhị đệ, ngươi có nhớ vì sao phụ thân phải chết không?”

Phong Thanh Hòa nghe anh trai nói tới cái chết của phụ thân thì đành cúi đầu đáp: “Nhớ rất rõ.”

Phong Thanh Ưng xanh mặt: “Phải không hả? Vậy nhắc lại lần nữa đi, để cho ta biết ngươi chưa từng phút giây nào quên!”

Phong Thanh Hòa nói: “Tám năm trước, chủ nhân Quỷ Hổ như mặt trời trong võ lâm, sau đó có cửu đại danh môn chính phái kêu gọi Phong Nguyệt Môn chúng ta liên thủ tiễu trừ hắn. Cha dặn hai chúng ta trấn thủ Phong Nguyệt Môn, tự mình thân chinh xuất chiến. Mọi người chờ lúc chủ nhân Quỷ Hổ một mình đi qua Hoàng Sơn thì đổ ra chặn đánh, nào ngờ hắn không sợ, không nói không rằng liền huyết chiến cùng thập đại phái, sau ba ngày ba đêm, mười môn phái bị diệt, phụ thân cũng bị trọng thương mà chết…” Dứt lời vẻ mặt rầu rĩ.

Nhiếp Phong thầm nghĩ, cái đám danh môn chính phái này hóa ra là như thế, ỷ đông hiếp yếu, thật uổng xưng là anh hùng hảo hán. Lại nghĩ đến chủ nhân Quỷ Hổ một mình khuất phục thập đại phái, hào khí ra sao cũng có thể tưởng tượng được, đáng tiếc trời xanh đố kị người tài.

Phong Thanh Ưng nói: “Tốt, chỉ cần ngươi còn nhớ rõ là được rồi! Năm đó chúng ta còn chưa đủ lông cánh, huống hồ kẻ thù võ nghệ cao tuyệt, chỉ có thể khổ luyện kiếm pháp đợi tự mình báo thù! Ai ngờ trời xanh không mắt, cuối năm đó khắp giang hồ truyền tin cừu nhân đã chết. Nhị đệ, ngươi chắc còn nhớ cảm giác mất mát chúng ta phải chịu tám năm trước.”

Phong Thanh Hòa làm sao quên được. Hai huynh đệ khổ luyện đến lúc có thể báo thù thì cừu nhân lại chết, quả thực thê thảm vô cùng. Phong Thanh Ưng tiếp tục nói: “Vất vả lắm mới biết được tám năm trước Quỷ Hổ trở về cố hương sau khi chủ nhân qua đời, rồi do thám biết quê hắn ở Thử Đái (*). Nhưng tám năm qua, chúng ta tìm chẳng biết bao nhiêu lần ở Thử Đái thôn mà vẫn không thấy bóng chim tăm cá, đâu ngờ được là Quỷ Hổ lại kín đáo ẩn thân trên đỉnh tuyết lĩnh không bóng người kia, may là Linh huynh đệ vô tình phát hiện ra hành tung của hắn, khó khăn lắm mới nhận được tin báo của y! Hôm nay chúng ta đến đây không phải để giết Quỷ Hổ, chỉ mong hỏi được hắn mai táng chủ nhân nơi nào. Nếu cừu nhân thực sự đã chết thì mang thi thể về tế vong linh cha, còn nếu chưa chết thì thù cha nhất quyết phải báo!”

Phong Thành Hòa cũng sốt ruột báo thù như đại ca, nhưng hắn vẫn nghi ngờ liệu sau khi tìm thấy Quỷ Hổ đại ca sẽ ép hỏi như thế nào. Cho dù thế nào đi nữa, như sáng nay, nếu không phải Phong Thanh Ưng lấy cái chết của cha bức ép thì hắn cũng chẳng đi cùng, huống chi trong lòng luôn coi thường Linh Ngọc, nên vẫn cố nói: “Đại ca, thù cha đương nhiên không đội trời chung, nhưng nếu dựa vào đồ bất nghĩa này để đạt mục đích, chỉ sợ…”

Lời còn chưa dứt, chợt nghe Linh Ngọc cười nói: “Phong nhị hiệp nói sai rồi! Ta thấy ngài thành kiến với ta thật sâu, chẳng kém gì vị Kỷ Nhu cô nương bên cạnh ta.”

Giỏi cho Linh Ngọc! Tuy rằng mới đỏ mặt tía tai với Phong Thanh Hòa nhưng chưa đến một chớp mặt đã khôi phục thái độ tự nhiên, mặt lộ vẻ thoải mái cười tà bên cạnh nữ tử kia.

Hóa ra cô gái này tên là Kỷ Nhi. Nhiếp Phong thầm nghĩ, thật là một cái tên dịu dàng đẹp đẽ! Người cũng dịu dàng làm sao! Nhưng chợt nghe Linh Ngọc chậm rãi nói: “Vị Kỷ Nhu cô nương này cùng tại hạ và Quỷ Hổ là thanh mai trúc mã, tình nghĩa rất sâu nặng, mười ba năm trước sau khi y mất tích, nàng vẫn kiên quyết chờ đợi nghĩa huynh ta quay về. Nên lần này ta mang hai người lên tuyết sơn tìm nghĩa huynh, nàng khinh thường ta lắm, đi theo xem thử. Chỉ có điều Phong nhị hiệp và nàng không biết trong lòng ta cũng có nỗi khổ! Ài, xem ra hôm nay không nói không được…”

Linh Ngọc nói đến đây, lập tức lắc đầu thở dài tỏ vẻ bất đắc dĩ.

Kỷ Nhu vốn vẫn trầm mặc không nói gì nhưng cuối cùng không kiềm chế được, lạnh lùng cất tiếng: “Khổ tâm à? Bán đứng nghĩa huynh cũng có khổ tâm sao?” Nàng không chỉ người như tên mà thanh âm cũng vậy, dịu dàng mà ẩn chứa lạnh lùng.

Linh Ngọc cười gượng nói: “Nhu, nàng nhớ bảy ngày trước trong thôn xảy ra chuyện gì không?”

Kỷ Nhu sửng sốt nói: “Ngươi nói chuyện cả bảy người nhà lão Lí bị giết?”

Linh Ngọc gật đầu: “Không sai! Mọi người đều biết lão Lí vợ mất sớm, hắn khi ấy mới hơn bốn mươi tuổi, nuôi sáu đứa con đều đến tuổi tráng đinh, nhưng bảy ngày trước cả nhà bảy người lại bị giết chết một cách bí ẩn, ruột thủng bụng nát, tử trạng khủng khiếp vô cùng, không ai biết hung thủ là ai. Nhu, nàng có biết là ai hạ độc thủ không?”

Kỷ Nhu lắc đầu, thân hình mềm mại khẽ rùng mình một cái, giống như dự cảm Linh Ngọc sẽ nói điều gì đó. Linh Ngọc đáp: “Đêm đó trùng hợp ta định tới tìm lão Lí đánh bạc chơi, ai ngờ vừa tới cổng thì thấy cửa lớn khép hờ, trong phòng truyền ra tiếng kêu thảm thiết, ta vội vàng nhòm vào thì chỉ thấy một hán tử cầm đao chém giết cả nhà lão Lí! Người nọ dù quay lưng lại nhưng ta vẫn thấy hắn rất điên cuồng, đao trong tay còn lạnh hơn cả tuyết, đám người lão Lí căn bản không thể phản kháng liền bị giết sạch, người nó theo hướng cửa mà ra, ta sợ quá trốn trong bụi cỏ nhìn trộm. Nàng đoán xem người trong nhà lão Lí đi ra là ai?”

Linh Ngọc nói xong nghiêng đầu nhìn Kỷ Nhu, sắc mặt nàng càng lúc càng tái nhợt.

Nhiếp Phong ở sau tảng đá âm thầm suy nghĩ: “Phát ra, điên cuồng, đao lạnh hơn tuyết, người này không phải cha thì còn là ai nữa? Ôi, không thể ngờ được trước khi giết hổ cha đã vào thôn giết người! Cha, đến khi nào người mới hồi phục được bản tính, về sống những ngày vui vẻ với Phong Nhi như trước đây?”

Nhớ lại quá khứ cùng những khổ ải phải chịu, trong tâm hồn nhỏ bé của cậu không tránh khỏi một cơn buồn tủi.

Lúc này, Linh Ngọc thấy Kỷ Nhu trầm mặc không nói, lại thấy Phong thị huynh đệ mặt lộ vẻ tò mò thì nói tiếp luôn: “Các ngươi không đoán ra, ta cũng không giấu làm gì, hung thủ tàn sát cả nhà lão Lí là…” Hắn ngừng lại, nhìn quanh xem biểu tình của mọi người, chỉ thấy ba người đều nín thở, bèn buông từng tiếng một: “Nghĩa huynh của ta – Quỷ Hổ!”

Sáu chữ này vừa ra khỏi miệng, gương mặt Kỷ Nhu tái nhợt như không còn chút máu, gương mặt béo phì của Phong Thanh Hòa lộ vẻ kinh ngạc không kém anh trai, nhưng ba người bọn họ không phải là người sợ nhất, sợ nhất chính là Nhiếp Phong!

Không, không phải là hắn! Chỉ có trong lòng Nhiếp Phong mới hiểu được hung thủ máu lạnh này là cha hắn, Nhiếp Nhân Vương! Tất cả những lời Linh Ngọc nói đều là nói dối! Vì sao hắn lại vu cáo hãm hại nghĩa huynh mình như thế?

Kỷ Nhu cặp mắt sang ngời phủi bụi sau mông đứng dậy, nàng ngây người một lúc lâu, rốt cuộc thê lương lắc đầu nói: “Không, không thể là…Hắn! Ta…đợi hắn mươi ba năm, hắn không phải người như vậy! Ngọc, là…ngươi nhìn nhầm rồi…” Nàng lặp đi lặp lại mấy lời này cho thấy đã hoang mang lo sợ, trong lòng cực kì hỗn loạn!

Linh Ngọc nói: “Nhu, ta cũng không nghĩ đây là sự thật, nhưng là nó lại là điều xảy ra trước mắt! Hắn giết sạch cả nhà lão Lí, không ai đảm bảo hắn sẽ không giết hết cả thôn, đến lúc đó chỉ hại người vô tội, lần này ta đành chịu mang tiếng bán đứng nghĩa huynh chỉ vì giúp Phong đại hiệp hai người lên núi, thiết nghĩ cũng là vì thôn dân, hy vọng mượn sức Phong đại hiệp bắt giữ, khi cần ta sẽ tự tay trừ khử hắn!”

Hay cho một câu: “Tự tay trừ khử hắn”. Tuy tuổi còn nhỏ nhưng Nhiếp Phong vẫn thấy khinh bỉ Linh Ngọc vô cùng, nam nhân bất trung bất nghĩa này xem ra trói gà không chặt còn làm bộ hiên ngang lẫm liệt, trượng nghĩa trừ gian, thật là vô liêm sỉ!

Ba người nghe xong màn tự biên tự diễn của Linh Ngọc, Phong Thanh Ưng lập tức vỗ vai Phong Thanh Hòa, cười nói: “Nhị đệ, ngươi cuối cùng đã hiểu được nội tình rồi chứ? Kỳ thực chỉ cần nhìn Linh huynh đệ vẻ mặt chính khí nghiêm nghị, đã biết ngay không phải hạng bán huynh cầu vinh như đệ nghĩ rồi! Mặc dù hai chúng ta vì do thám huyệt mộ cừu nhân mà đến, nhưng nếu thấy kẻ giết người vô tội, thân là kẻ cầm kiếm vệ đạo, chúng ta cũng nhất định đứng ra vì dân trừ hại!”

Cái này gọi là “Ngoài nạm ngọc, trong bọc c*t”, Phong Thanh Hòa thầm nghĩ đại ca mình sao lại hồ đồ như vậy? Hắn mặc dù thấy Linh Ngọc nghĩa chính từ nghiêm nhưng nói chuyện có chỗ không ổn, trong lúc nhất thời không biết nói lại thế nào.

Linh Ngọc nhân lúc Kỷ Nhu trong lòng rối loạn, không để ý tới Phong thị huynh đệ bên cạnh thừa cơ nói: “Nhu, theo như lời Phong đại hiệp thì khả năng Quỷ Hổ đã lẩn trốn trên tuyết lĩnh từ tám năm trước, nơi này và thôn trang dưới núi chỉ cách nhau cao thấp, dù sao hắn cũng nên về gặp nàng một lần, nhưng hắn không hề, chứng tỏ trong lòng hắn nàng không còn quan trọng nữa, thật uổng phí nàng đợi hắn mười ba năm…”

Mười ba năm? Nhiếp Phong không khỏi âm thầm tán thưởng, Kỷ Nhu cô nương này có thể chờ đợi Quỷ Hổ mười ba năm, đủ thấy chung tình đến thế nào, nếu mẫu thân mình có thể đối với cha như thế thì sẽ không hại Nhiếp Nhân Vương tới tình cảnh “người không ra người” như bây giờ!

Kỷ Nhu nghe lời nói Linh Ngọc thì cảm thấy không vui, nàng bi thương nói: “Quỷ Hổ làm như vậy…nhất định có nguyên nhân! Hắn nhất định có lý do!”

Linh Ngọc nói tiếp: “Hắn đương nhiên là có lý do của mình, bởi vì hắn đã sớm quên nàng….”

Kỷ Nhu không để hắn nói hết câu, tự phủ định trước: “Không! Sẽ không đâu!”

Linh Ngọc vẫn bám riết không tha: “Sẽ không ư? Hắn quên nàng rồi, nàng sao lại sống chết muốn đợi hắn trở về? Huống chi hắn đã trở nên xấu xí vô cùng, hôm nay ta cùng nàng lên núi, muốn nàng xem diện mạo thực của hắn, để si tâm của nàng với hắn cũng chết đi!”

Linh Ngọc vì sao muốn Kỷ Nhu hết hy vọng với Quỷ Hổ? Phong thị huynh đệ một bên cũng là người từng trải qua thứ tình cảm nam nữ này, chỉ có điều vì trả thù thì biết ít một chút vậy, Nhiếp Phong nấp trong chỗ tối cũng từng thấy tình thân cha mẹ, cũng hiểu nguyên nhân trong đó. Đương nhiên, người hiểu rõ nhất vẫn là Kỷ Nhu, cặp mắt khiến người ta say mê kia kinh ngạc nhìn Linh Ngọc, tâm ý của hắn sao nàng không hiểu chứ!

Nhưng nàng hiểu được thì sao? Từ trước tới nay nàng đối với gương mặt tuấn mỹ kia của Linh Ngọc chưa từng có một chút rung động. Trong lòng nàng chỉ có Quỷ Hổ tướng mạo bình thường, thậm chí là xấu xí!

Nàng kiên định nói: “Cho dù hắn trở nên xấu xí thế nào, ta vẫn sẽ chờ hắn trở về, ta nhất định chờ hắn trở về!”

Linh Ngọc nói: “Vậy nàng khó mà không để ý cái mặt xấu xí của hắn! Nàng biết không, mặt hắn còn không đủ da, khó coi vô cùng! Thử nghĩ xem, thịt của hắn có thể tùy lúc dính trên người nàng, giống như lệ quỷ, chỉ sợ nàng chưa đến gần đã bị dọa ngất đi rồi, làm sao mà nối lại duyên xưa chứ?”

Linh Ngọc nói chuyện giật gân nhưng Kỷ Nhu không bị dọa, vẫn kiên định: “Không! Ta không tin đó là sự thật!”

Linh Ngọc nhãn châu chuyển động, nói: “Được! Nàng không tin ta, ta sẽ nghĩ cách dẫn hắn ra, cho nàng nhìn được rõ rang, nàng cũng đừng trách ta độc ác với hắn!”

Kỷ Nhu ngạc nhiên còn Phong Thanh Ưng thì bất ngờ trước sự tự tin của Linh Ngọc, hỏi: “Linh huynh đệ, xem ra ngươi đã có biện pháp, không biết có cách gì khiến Quỷ Hổ xuất hiện vậy?

Linh Ngọc điềm nhiên chỉ vào bốn thanh gỗ bảo: “Phong đại hiệp, ngài xem, chữ viết bằng máu trên thanh gỗ vẫn chưa ngưng kết chứng tỏ mới được dựng không lâu, ta đoán Quỷ Hổ chưa đi xa đâu, có lẽ vẫn còn quanh đây nghe lén cũng nên…”

Linh Ngọc nói tới đây, Phong Thanh Ưng cùng Phong Thanh Hòa không khỏi đưa mắt nhìn quanh, ở trong mờ mịt gió tuyết giống như có một đôi mắt quỷ âm thầm quan sát mọi người, sớm nhìn thấy những chuyện xảy ra hôm nay…

Linh Ngọc nhìn vẻ ngạc nhiên của Kỷ Nhu, khóe miệng nhếch ra một nụ cười, nói tiếp: “Nếu hắn thật sự ở gần đây thì phương pháp này chắc sẽ có hiệu quả!”

Vừa nói xong, Linh Ngọc bỗng vung thanh đao trong tay bổ tới đầu của cự hổ!

Tiếng “xoát xoát xoát” không ngừng vang lên, Linh Ngọc chém cái đầu cự hổ đến nát nhừ, nháy mắt máu thịt hòa lẫn!

Phong Thanh Ưng và Phong Thanh Hòa cùng nhíu chân mày, không nghĩ hắn có thể xuống đao như vậy. Nhiếp Phong biết dự liệu của Linh Ngọc không sai, Băng Tâm Quyết cho nó biết Quỷ Hổ vẫn còn đang ở gần đây.

Thấy Linh Ngọc đang muốn tiến lên nhặt một đầu hổ khác, Kỷ Nhu vội vàng tiến tới khuyên can: “Ngọc, đừng mà! Ngươi làm vậy sao không khiến Quỷ Hổ thất vọng được?”

Linh Ngọc dùng sức gạt tay nàng ra, nói: “Nhu, hôm nay ta chỉ vì an toàn của thôn dân mà ra tay, nhất quyết phải làm được, nếu không sẽ không trở về!”

Kỷ Nhu còn muốn ngăn cản Linh Ngọc thì chợt thấy thắt lưng nhói lên một cái, cả người rung lên, không thể động đậy rồi tê liệt ngã xuống đất. Thì ra Phong Thanh Ưng sợ nàng dây dưa không dứt bèn ra tay chế ngự ma huyệt của nàng.

Phong Thanh Ưng nói: “Kỷ Nhu cô nương, giờ phút này cần lấy đại cục làm trọng, phải xuất thủ thật quả thực là bất đắc dĩ.”

Tiếp theo, y xoay mặt đối diện Linh Ngọc nói: “Linh huynh đệ, mời mau ra tay!”

Linh Ngọc cũng không muốn kéo dài, hướng về phía gió tuyết hét to: “Đại ca, ta biết ngươi đang ở gần đây, ta đếm ba tiếng, nếu không muốn nhìn thấy đầu bạn hổ của ngươi bị chém thành thịt vụn thì mau ngoan ngoãn ra đây cho mọi người trông thấy, nếu không, chớ trách ta đao hạ vô tình!”

Thoắt cái hắn đã tới bên một đầu hổ nhỏ khác, tiện đà hô: “Một.” Thấy quanh mình không có động tĩnh gì, Phong thị huynh đệ liếc nhìn nhau một cái, cùng nắm chặt chuôi kiếm.

“Hai.” Linh Ngọc nhìn bốn phía, kỳ thật trong lòng bàn tay đã mồ hôi lạnh.

Nhiếp Phong lại cân nhắc, rốt cuộc Quỷ Hổ có vì cứu đầu hổ mà hiện thân hay không? Nó bỗng nhớ chính cha mình giết bạn hổ của Quỷ Hổ, nó muốn giúp Quỷ Hổ nhưng Phong thị huynh đệ đâu phải loại tầm thường, nếu xuất thủ tương trợ thì chỉ sợ sau khi bị phát hiện khó mà toàn thân trở ra.



Nhưng lúc này Linh Ngọc đã thốt ra chữ thứ ba: “Ba” đồng thời giơ cao tay, hung hăng chém vào đầu hổ con!

Nhiếp Phong cảm thấy không ổn, dưới tình thế cấp bách này, nó cũng còn không băn khoăn an nguy bản thân nữa, bèn nắm lên một cục tuyết ném mạnh về phía thanh đao của Linh Ngọc!

Lúc đó tuy nội lực Nhiếp Phong còn thấp, nhưng gặp thủ pháp chém đầu hổ của Linh Ngọc chỉ là thứ màu mè vô dụng, so với thân pháp nghĩa huynh Quỷ Hổ quả thực kém xa ngàn dặm, trong lòng nó lại uất ức thật sự nên tin chắc một cú ném này nhất định có thể ngăn chặn thế đao!

“Đang” một tiếng, không ngoài dự liệu của Nhiếp Phong, đao trong tay Linh Ngọc bị chấn rớt.

Nhưng cùng lúc đó, Phong Thanh Ưng và Phong Thanh Hòa đã biết được phương hướng, nhanh như chớp rút kiếm chĩa về phía Nhiếp Phong!

Chuôi kiếm màu vàng!

Vỏ kiếm màu vàng!

Ngay cả kiếm phong cũng màu vàng!

Hai huynh đệ họ liệu tâm có như vàng không?

Trong khoảnh khắc đó, vùng tuyết trắng xóa giống như bị hai mũi tên vàng xẹt qua, tốc độ nhanh như sấm sét!

Nhiếp Phong biết rằng nơi ấn nấp đã bị lộ, thân hình lui gấp, đang muốn lui về sau. Nhưng người tính không bằng trời tính, dù nó có khinh công không kém nhưng lại không quen đi trên tuyết, lảo đảo trượt chân té nhào, ngẩng đầu đã thấy Phong thị huynh đệ phá không lao tới! Hai người ở trong gió tuyết mịt mù thoáng nhìn thấy một đoàn nhân ảnh, Phong Thanh Hòa trước sau vẫn không thể nhận ra đó là ai, vốn định thu kiếm nhưng tuyết địa trơn trượt, kiếm thế đã phát căn bản không thể dừng lại!

Phong Thanh Ưng nghĩ rằng người ra tay không phải Quỷ Hổ thì còn ai nữa, không do dự, đâm xong rồi nói, kiếm thế ngoan cường đâm tới!

Hai thanh kim kiếm từ hai hướng đâm tới song chưởng Nhiếp Phong với tốc độ cực nhanh, cho thấy hai người là nhất đẳng cao thủ. Nhiếp Phong còn chưa kịp đứng dậy thì làm sao tránh được?

Mắt thấy hai cánh tay sắp gặp kiếm bị phế bỏ tại chỗ, bỗng dưng có một tiếng rít chói tai vang lên!

Tiếng rít này giống như tiếng quỷ khóc nỉ non trong đêm, khiến cho người ta lạnh hết cả tim óc!

Cùng lúc đó, một bóng người như sao băng xẹt tới, một trảo nhanh và cứng như thép kéo Nhiếp Phong về phía sau, song kiếm của Phong thị huynh đệ đâm vào trong tuyết.

Người nọ hai chân đạp tới, vừa vặn đạp vào kiếm phong màu vàng của Phong thị huynh đệ, mượn lực phản chấn bắn người ra, xoay người ôm lấy Nhiếp Phong rơi xuống ngoài trượng. Một chuỗi động tác liên tục rành mạch, cho thấy người tới thân pháp quỷ dị khoái tuyệt!

Phong thị huynh đệ vừa định thần nhìn lại thì thấy người tới xấu xí vô cùng, trong thiên hạ ngoài chữ Quỷ ra tin rằng không có chữ nào khác có thể hình dung được cái xấu xí của gã. Hai người lập tức hiểu ra kẻ trước mặt là ai, liền cùng kêu to: “Quỷ Hổ?”

Linh Ngọc đã ở bên khẩn trương hô to: “Không sai! Là hắn, hắn chính là nghĩa huynh của ta, Quỷ Hổ!”

Kỷ Nhu nằm trên mặt đất nghe thấy, biết nam nhân mình chờ đợi mười ba năm cuối cùng cũng xuất hiện, trái tim nàng cứ đập loạn nhịp không thôi. Có đúng là hắn trở nên xấu xí như lời Linh Ngọc nói? Hắn có gầy đi không? Hắn có còn nhớ mình không? Hàng trăm câu hỏi cứ xoay quanh trong đầu óc nàng, nhưng cả người nàng lại mềm nhũn vô lực, mọi người lại đã nhảy ra khỏi tầm nhìn. Nàng chỉ đành mở to đôi mắt trừng trừng nhìn lên bầu trời đêm, tự mình lo lắng cho Quỷ Hổ mà lòng như lửa đốt!

Quỷ Hổ cũng chẳng thèm để ý đến Phong thị huynh đệ lẫn Linh Ngọc, gã buông Nhiếp Phong ra, vỗ nhẹ lên vai nó rồi chỉ về phía trước, ý bảo nó đường chạy trốn, sau đó quay đầu đi về phía hai cái đầu hổ con!

Phong thị huynh đệ sao không hiểu Quỷ Hổ muốn đoạt lại đầu hổ? Sao có thể hắn dễ dàng đắc thủ, lập tức chia làm hai đường trái phải bọc đánh!

Nhưng khinh công Quỷ Hổ nhanh như quỷ mị, rõ ràng đang ở phía trên hai người thì bỗng nhiên thấy đánh một cái làm đầu hổ bay lên trước, rồi nhanh nhẹn đón lấy hai cái đầu hổ rơi xuống. Y đang muốn đến đoạt lại đầu hổ trong tay Linh Ngọc thì song kiếm Phong thị huynh đệ đã từ sau chém tới!

Chiêu thức hai người sử ra chính là “Phong Nguyệt kiếm pháp” độc môn của Phong Nguyệt môn, bộ kiếm pháp từ “Phong Hoa” và “Tuyết Nguyệt” năm xưa dung hợp mà thành. Năm ấy thủy tổ Phong Nguyệt môn Thiện Sứ song kiếm là Hữu Sứ Phong Hoa và Tả Vũ Tuyết Nguyệt từng rất có uy danh trong võ lâm đương thời, cho đến thế hệ của Phong Thanh Ưng, vì muốn đưa Phong Nguyệt Kiếm lên đỉnh cao nhất nên bèn đem một sách chia đôi, Phong Thanh Ưng tập Phong Hoa, Phong Thanh Hòa luyện Tuyết Nguyệt. Hai người sớm tự học thuộc làu hai bộ kiếm pháp, phối hợp khăng khít, khi hợp làm một thì uy lực cao gấp bội! Bởi vậy, hai người song kiếm cùng công, thế tới cực kì tàn nhẫn.

Quỷ Hổ không chậm trễ lấy hai cái đầu hổ ném mạnh vào không trung. Hành động này nằm ngoài ý liệu của Phong thị huynh đệ, cứ cho rằng Quỷ Hổ vốn muốn quay lại cứu đầu hổ, nay vì sao đánh lại? Tâm thần hơi phân, Quỷ Hổ đã lao thằng về phía màn kiếm phong, cử chỉ này không khác gì chịu chết. Hai người mặc dù thấy khác thường nhưng kiếm thế càng khó thu lại, cũng đành theo thế kiếm đâm tới Quỷ Hổ. Không ngờ lúc mũi kiếm còn cách Quỷ Hổ ba tấc, đôi chân gã bỗng xoay chuyển, thân hình vòng qua bên mình Phong Thanh Hòa quay ngược ra phía sau lưng hai người, song trảo chộp vào vai hai người, Phong thị huynh đệ thất kinh thối lui, nhưng Phong Thanh Hòa thân pháp hơi chậm, “Ba” một tiếng y phục đã bị Quỷ Hổ xé rách, trên vai lưu lại năm đường máu đỏ tươi!

Lúc này Quỷ Hổ mới nhanh chóng lướt tới đón hai cái đầu hổ vừa rơi xuống, động tác liên tục rành mạch, rồi nhanh chóng quay ngược lại bộ pháp quỷ dị làm Phong thị huynh đệ líu lưỡi!

Phong Thanh Hòa nhìn vết trảo trên vai mình, thầm nghĩ Quỷ Hổ chỉ cần thổ kình trên trảo thì có thể dễ dàng phế bỏ cánh tay này rồi, nhưng hắn lại hạ thủ lưu tình với mình… Thử hỏi người như vậy đâu phải thứ máu lạnh tới mức đem giết hết cả nhà thôn dân tầm thường?

Phong Thanh Ưng lại suy nghĩ khác với em trai mình! Hắn không ngờ được rằng Quỷ Hổ người cũng như tên, thân pháp biến hóa như quỷ mị, song trảo uy mãnh như hổ, hôm nay nếu muốn bắt hắn, dù tận lực cũng không thể, lúc này bèn quay sang đệ đệ hô: “Nhị đệ, chúng ta lên!”

Phong Thanh Hòa vốn đang do dự thì chợt nghe tiếng đại ca, chiến ý dâng cao, thầm nghĩ dù thế nào cũng phải bắt giữ Quỷ Hổ trước rồi nói sau, vì thế cùng đại ca lại vận kiếm như thuẫn hướng Quỷ Hổ chém tới, chỉ một thoáng đã thấy hai luồng kiếm màu vàng xoay tít trong tuyết trắng.

Mặc dù hai người là cao thủ nhưng Quỷ Hổ cũng không phải kẻ yếu, lập tức lại ném đầu hổ lên không, dùng bộ pháp quỷ dị chen vào giữa hai người, chỉ dùng sức một người mà đấu với hai huynh đệ họ Phong ngang sức!

Linh Ngọc ở bên tự biết võ nghệ thấp kém, không dám tiến lên gia nhập vòng chiến. Nhưng thấy ba người đấu hơn mười chiêu vẫn bất phân thắng bại, thầm nghĩ với sức Phong thị huynh đệ căn bản không thể bắt giữ Quỷ Hổ, bèn nghĩ ra một kế, lập tức nhặt lấy thanh đao Nhiếp Phong làm rơi trên đất, giơ đầu hổ lên cao hô: “Đại ca, ngươi xem đây là cái gì?” Nói xong, y làm bộ như muốn chém đầu hổ.

Kế này quả nhiên có hiệu quả, Quỷ Hổ nhìn thấy tình cảnh này thì quýnh lên, thoáng chốc tâm thần rối loạn. Phong thị huynh đệ nhân cơ hội đó hai kiếm cùng tấn công tới, Quỷ Hổ mải chú ý cái đầu hổ trong tay Linh Ngọc, thân hình né sang khiến hai thanh kim kiếm đâm phải hai cái đầu hổ đang rơi xuống, kiếm kình mạnh mẽ phá nát hai đầu hổ nhỏ bé!

Gương mặt xấu xí của Quỷ Hổ chợt tràn lên sự đau đớn khó tả, mặt xấu lại càng xấu, nhưng hắn chưa kịp định thần thì song kiếm của Phong thị huynh đệ đã quay lại, chực tấn công tiếp.

Linh Ngọc thực hiện được quỷ kế, trong lòng mừng thầm, bèn giơ đầu hổ lên cao, gian xảo cười: “Đại ca, ta thật sự rất muốn hủy cái đầu hổ này đấy, ngươi mau tới gặp bằng hữu lần cuối đi!” Linh Ngọc cười thật là sung sướng, thật là khoái chí! Hắn rất cao hứng, bởi vì Quỷ Hổ đang bị hắn đùa bỡn, sắp bại dưới tay hắn!

Quả nhiên trong lòng Quỷ Hổ đại loạn, lâm hiểm chiêu, trước sau đùi bị trúng liền hai nhát kiếm!

Linh Ngọc đang muốn giở lại mánh cũ thì bỗng dưng một bóng người như ánh chớp lướt tới, đá một cước vào tay hắn. Hổ Khẩu Linh Ngọc đau buốt, đầu hổ liền rơi ra, bóng người kia chưa để đầu hổ rơi xuống đã lập tức bắt lấy trước.

Là Nhiếp Phong! Tuy nó vẫn còn bị thương nhưng Quỷ Hổ đang ở cảnh hung hiểm như vậy sao có thể bỏ đi được. Nó đã không còn là đứa nhỏ trốn trong lòng mẹ làm nũng nữa!

Linh Ngọc thấy người đến là đứa nhỏ tóc dài được Quỷ Hổ cứu kia, không khỏi gầm lên: “Thằng ranh, ngươi dám cả gan làm hỏng chuyện của bổn thiếu gia sao?”

Trong tiếng hét phẫn nộ, thanh đao trong tay Linh Ngọc thuận thế bổ về phía Nhiếp Phong, nhưng hắn chỉ có thứ công phu thô thiển tầm thường, làm sao có thể so sánh với thân pháp Nhiếp Phong học trộm từ Nhiếp Nhân Vương? Hai đao liên tục đều chém vào khoảng không.

Phía bên này, Quỷ Hổ trong lúc kịch chiến thấy Nhiếp Phong vẫn chưa bỏ đi mà còn ra tay tương trợ, trên mặt lập tức biểu lộ vẻ cảm kích.

Phong Thanh Ưng cũng thấy Nhiếp Phong cướp đầu hổ, trong lòng thầm cân nhắc. Cả hai huynh đệ hợp lực cũng chỉ đánh ngang Quỷ Hổ, như thế này thì không thể thắng nổi. Bây giờ có hai lựa chọn, một là dừng lại, hai là tiếp tục, hắn cũng đã học được công phu công tâm của Linh Ngọc, nếu có thể lấy được cái đầu hổ cuối cùng trên tay Nhiếp Phong mà hủy thì Quỷ Hổ mất hết tinh thần, đến lúc đó muốn bắt hắn dễ như trở bàn tay!

Nghĩ vậy, Phong Thanh Ưng thân theo ý mà động, lập tức nhảy lùi rời khỏi vòng chiến, để Phong Thanh Hòa đấu với Quỷ Hổ, còn mình thì xoay kiếm đâm về phía Nhiếp Phong!

Không ai ngờ được mục tiêu một kiếm này của Phong Thanh Ưng lại là cái đầu hổ trong tay Nhiếp Phong.

Kiếm chiêu đến nhanh tới mức cả Phong Thanh Hòa cũng không tính liệu được đại ca lại nặng tay với một cái đầu hổ như vậy, thật là giết gà bằng dao mổ trâu. Một kiếm này muốn không trúng cũng khó.

Ai ngờ thế kiếm tới nửa đường, thân ảnh Nhiếp Phong đột nhiên dịch chuyển, nhẹ nhàng né qua đột kích, một kiếm này của Phong Thanh Ưng lại đâm vào không khí.

Phong Thanh Ưng đột nhiên biến sắc, một kiếm y tự phụ lại đâm vào không khí, không khỏi thẹn quá hóa giận, thầm nghĩ: “A, thằng nhóc này tuổi còn nhỏ mà thân pháp đã bậc này, thiên tư thật phi thường, phải lấy nhanh thắng nhanh mới được!”

Phong Thanh Ưng tâm vừa chuyển, kiếm trong tay liền hóa thành hình cánh cung, biến thành vô số kiếm hoa, tựa như đầy trời hoa vàng, chụp xuống Nhiếp Phong.

Phong Thanh Hòa một mặt đấu Quỷ Hổ, một mặt liếc nhìn phía Nhiếp Phong, nhưng càng xem càng kinh ngạc, thức này chính là thức nhanh nhất Phong Hoa kiếm pháp – “Hoa Vũ Kinh Phong”, xem ra đại ca lần này có ý ganh đua tốc độ cùng đứa bé này thật rồi.

Nhiếp Phong chỉ cảm thấy vạn điểm kiếm hoa đều đánh tới, hoa cả mắt, ngay đang cả bị thương cũng đề cao chân khí, thân hình vội chuyển, khó khăn né qua vùng kiếm hoa. Nhưng đây mới chỉ là màn dạo đầu nhiễu loạn kẻ địch, sâu trong lòng kiếm hoa, bỗng nhiên một thanh kim kiếm như kinh phong đâm thẳng vào đầu hổ trong tay nó.

Một kiếm này mới là chân chính Kinh Phong!

Đạo kinh phong này thế tới rất nhanh, khinh công Nhiếp Phong cũng không thể né tránh, Phong Thanh Ưng vốn muốn đoạt đầu hổ đả kích Quỷ Hổ, vốn không muốn đả thương đứa trẻ tay không tấc sắc này. Bởi vậy, Nhiếp Phong chỉ cần để hắn phá hủy đầu hổ thì bản thân sẽ không việc gì. Nhưng lúc này Nhiếp Phong lại nghĩ đến Quỷ Hổ, nếu mất cái đầu hổ này y sẽ đau buồn vô cùng, trong lòng nó cảm thấy bất nhẫn, lại không tin mình không cứu được đầu hổ này. Vì thế, Nhiếp Phong không dám chậm trễ, chân nhỏ chuyển gấp, thân hình nhanh chóng lui về sau, chỉ cần ra khỏi vòng kiếm thế của lão là có thể mượn thân né qua!

Ai ngờ một đạo kinh phong này cũng là chiêu nhanh nhất Phong Hoa kiếm pháp, gặp nhanh càng nhanh, trong chớp mắt hai người đã lui ra ngoài trượng, gặp một khối băng trơn nhẵn như gương. Nhiếp Phong trên người bị thương lúc này đã hết chống đỡ nổi, nhưng “Hoa vũ kinh phong” ở trên nền trơn nhẵn càng mau hơn, đột nhiên đã gần trong gang tấc!

Phong Thanh Ưng trong lòng mừng thầm, không ngờ “Hoa vũ kinh phong” lúc này thực như hổ mọc thêm cánh. Mắt thấy có thể đâm trúng đầu hổ, nhưng vì ở trên mặt băng trơn tuột nên chân hắn lảo đảo, kiếm thế đổi chiều hướng thẳng vào ngực Nhiếp Phong.

Phong Thanh Ưng cả kinh, hắn đường đường là môn chủ sao có thể đánh đứa bé này? Chỉ vì kiếm thế quá nhanh, ngay cả hắn cũng không dừng lại được, một kiếm này chắc chắn đâm vào ngực Nhiếp Phong!

Ngay lúc sinh tử tồn vong đó, một thân ảnh cực nhanh lao tới đẩy Nhiếp Phong ra xa ngoài trượng, kiếm thế kia đâm thẳng vào người kia, máu huyết văng khắp nơi!

Người tới cứu Nhiếp Phong chính là Quỷ Hổ! Chỉ thấy chuôi kiếm Phong Thanh Ưng đã đâm sâu vào trong ngực, xem ra đau đớn vô cùng nhưng hắn không hừ lấy một tiếng, quả là một người rắn rỏi!

Phong Thanh Ưng không ngờ một kiếm này lại đâm trúng Quỷ Hổ, trong lòng ngẩn ra. Quỷ Hổ nhân lúc hắn đang giật mình, hổ trảo đột nhiên vươn ra cầm lấy tay cầm kiếm của hắn, vận kình bẻ mạnh, vặn gãy cánh tay, Phong Thanh Ưng đau đớn hét lên thảm thiết. Quỷ Hổ thuận thế bồi thêm một chưởng, người và kiếm lập thức bay ra ngoài trượng, quay cuồng rên rỉ, đủ biết hắn không thể chịu đau đớn như Quỷ Hổ.

Nhưng Quỷ Hổ cũng không hơn gì, máu không ngừng theo miệng vết thương chảy xuống, ngực phập phồng liên tục, chứng tỏ bị thương rất sâu, Phong Thanh Ưng quay sang Phong Thanh Hòa nói: “Nhị đệ, muốn bắt hắn thì đây là cơ hội nghìn năm, mau lên!”

Nhưng Phong Thanh Hòa lại hoàn toàn không có phản ứng, đứng yên tại chỗ!

Ngay khoảnh khắc Phong Thanh Hòa ngây ngốc, một thân ảnh mang theo sát ý cùng ánh đao chợt lóe lên, đánh lén sau lưng Quỷ Hổ!

Quỷ Hổ chưa kịp hồi phục nên một đao này chém trúng lưng hắn, Quỷ Hổ xoay mặt vừa thấy người đánh lén hắn là Linh Ngọc, hai mắt thoáng hiện lên tia bi thương.



Nếu luận võ công thì Linh Ngọc không có tư cách động thủ, nhưng hắn lại thừa dịp thả câu. Hắn vẫn chưa có ý dừng lại, thừa thế nói: “Đại ca, ngươi xuống hoàng tuyền đừng có trách ta, chỉ e những chuyện ngươi làm trời đất cũng không dung!”

Là ai trời đất không dung đây? Quỷ Hổ không cãi lại, chỉ buồn bã cười khổ, Linh Ngọc đang muốn chém một đao nữa. Nhiếp Phong bèn cầm đầu hổ lên, không cần biết Quỷ Hổ có thể phản kháng hay không, dưới tình thế cấp bách bèn thôi động công lực toàn thân, hung hăng đá thẳng vào ngực Linh Ngọc, đá hắn bay ra xa!

Nhiếp Phong vội vàng xem thương thế Quỷ Hổ, chỉ thấy hắn mồ hôi đầm đìa, vết thương bị đao chém trên lưng đầy máu đen, liền biết trong đao Linh Ngọc có độc, hắn đến đây nhất định là muốn lấy mạng Quỷ Hổ. Nhiếp Phong bèn điểm mấy đại huyệt trên lưng Quỷ Hổ để ngăn độc tính lan tràn, rồi nói: “Thúc thúc, người đi được không?”

Quỷ Hổ không trả lời mà chỉ gật đầu, ngửa mặt lên trời quát to một tiếng, tựa như lệ quỷ đang tố cáo với đất trời, giống như đang thôi động chân khí toàn thân, phút chốc cắp lấy Nhiếp Phong, kéo hắn biến mất trong gió tuyết.

Phong Thanh Hòa vẫn ngây ngốc đứng yên, Phong Thanh Ưng dưới đất hỏi: “Nhị đệ, ngươi làm gì vậy? Chẳng lẽ ngươi đã quên thù giết cha rồi sao?”

Phong Thanh Hòa vẫn im lặng như trước, khóe miệng rỉ ra một đường tơ máu. Thì ra lúc nãy hắn đấu với Quỷ Hổ đã sớm ăn một trảo vào bụng, dù Quỷ Hổ hạ thủ lưu tình, không mất mạng nhưng cũng bị thương không thể đuổi theo.

Trong tuyết lớn như thế, ngoài Phong thị huynh đệ và Linh Ngọc còn có Kỷ Nhu đang nằm cách đó không xa.

Lệ đang từ đôi mắt sáng long lanh chảy ra, nhưng…

Người năm đó vì nàng gạt lệ, nay lại đang rời xa nàng…

Người đang khóc.

Gió tuyết triền miên.

Triền miên như nước mắt một người con gái si tình…

Ở trong gió tuyệt mịt mù.

Người và quỷ, còn biết hồn mình về đâu?

Quỷ Hổ kéo Nhiếp Phong đang ôm đầu hổ chạy xa chừng nửa canh giờ, cuối cùng đã đến chỗ sâu nhất trong sơn động trên tuyết lĩnh. Sơn động này nằm ở phía sau một gò tuyết, vô cùng kín đáo. Quỷ Hổ chạy tới trước động đã hết sức chống đỡ, kéo Nhiếp Phong cùng lăn vào trong động.

Trong động là một mảng tối đen, đen như chốn U Minh tăm tối của cô hồn dã quỷ sinh sống.

Quỷ Hổ đúng là quỷ sống ở chỗ mù mịt ngẩng đầu không thấy mặt trời.

Nhiếp Phong cảm thấy cả người ẩm ướt bết dính, rất không tự nhiên, lấy tay quẹt một chút đưa vào mũi ngửi, liền ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc, xem ra là máu của Quỷ Hổ chảy lên người nó.

Nhiếp Phong vội vàng sờ lên lưng Quỷ Hổ, thấy một vết đao rất sâu. Một đao này của Linh Ngọc không ngờ sâu đến thế…

Một đao thật ngoan độc!

Quỷ Hổ đau đớn rên rỉ trong bóng đêm, Nhiếp Phong sờ soạng trên mặt đất tìm một ít cành khô, rồi lấy đá lửa bên hông ra, dù nó hiểu rằng nhóm lửa có thể thu hút sự chú ý của địch nhân, nhưng nơi này quanh năm gió tuyết mịt mù, muốn theo ánh lửa tìm tới cũng chẳng phải chuyện dễ, vì thế ánh lửa bùng lên, sáng bừng trong động.

Nhiếp Phong không khỏi kinh hãi! Trong động khắp nơi đều có máu Quỷ Hổ, nhưng điều làm cho Nhiếp Phong kinh sợ nhất là trong sơn động treo đầy xác rắn, thậm chí chỗ Quỷ Hổ đang nằm cũng ở giữa một đống lớn xác rắn.

Xác rắn này ở đây không ít thời gian, nhờ chỗ này lạnh nên không bị thối rữa.

Nơi này chính là nhà của Quỷ Hổ.

Nhiếp Phong bình tĩnh nhìn cảnh trước mắt, nhìn xong lại nghĩ, hai hàng lệ lặng lẽ chảy xuống.

Từ sau khi gia đình li tán, Nhiếp Phong như con cá con bơi ngược dòng nước, lưu lạc thiên nhai, nó tự coi mình như đứa nhỏ không có nhà để về, hôm nay mới nhận ra cảm giác có nhà để về như thế nào.

Quỷ Hổ lại càng tứ cố vô thân! Hắn mang dung mạo xấu xí như quỷ, bị buộc phải rời xa con người, sống trong hoang vu tuyết trắng, thậm chí cơ hội lưu lạc thiên nhai hắn cũng không có, chỉ có thể làm bạn với hổ!

Có lẽ chỉ có lão hổ mới không giễu cợt hắn xấu xí.

Ông trời sao lại bất công như vậy? Hắn đến thế kia mà nghĩa đệ còn mang kẻ địch đến bắt hắn! Sao không cho nghĩa huynh này một con đường sống nhỏ nhoi chứ?

Xoay mình, mặt vẫn xám như tro tàn, Quỷ Hổ giương ánh mắt yếu ớt chỉ một đống xác rắn bảy tấc trên mặt đất.

Nhiếp Phong không rõ lắm nên đem một con rắn trong đống đó xé ra, thấy giữa có một viên tròn trong gan, hiểu ra đây là mật rắn, bèn vội vàng lấy mấy cái mật rắn đút cho Quỷ Hổ ăn.

Quỷ Hổ sau khi ăn mật rắn tinh thần hồi phục một chút, nhưng vừa mới trúng độc lại phải vận chân khí chạy trốn, độc đã xâm nhập lục phủ ngũ tạng, bây giờ thấy cả người bủn rủn mệt mỏi, đứng lên cũng khó khăn, đành phải nằm trên xà thi vận khí điều tức, chỉ chốt lát đột nhiên “Phụt” phun ra một ngụm máu độc! Máu độc tím bầm mà bốc hơi chứng tỏ độc tính không phải là nhỏ!

“Thúc thúc, thúc không sao chứ?”

Quỷ Hổ lắc đầu, nghỉ ngơi một lúc rồi mệt mỏi nói: “Ngươi… tên…gì?”

Nhiếp Phong lần đầu nghe thấy giọng nói của hắn, chỉ cảm thấy y nói chuyện vô cùng khó khăn, giống như vận hết khí lực toàn thân mới thốt ra tiếng được tiếng mất ấy vậy. Từng chữ rời rạc không thành câu. Thanh âm khan khan trầm thấp khác thường, giống y như hổ học nói tiếng người, làm người ta nghe thấy lông tóc dựng đứng, lạnh hết cả tim óc.

Nhiếp Phong đáp: “Con là Nhiếp Phong.”

Quỷ Hổ cũng không nói gì nữa, chỉ lẳng lặng nhìn Nhiếp Phong, nhìn hai vết nước mắt còn chưa khô, giống như muốn tìm ra manh mối trên hai vệt nước mắt này vậy, đáng tiếc sau khi nhìn rất lâu, hắn cảm thấy không chỉ thân mình mệt mỏi, mà ngay cả hai mắt cũng mệt mỏi, bất tri bất giác mê man đi.

Hôm sau, so với khi làm Nhiếp Phong trợn mắt, Quỷ Hổ đã tỉnh táo hơn nhiều, tự mình thụt lùi xếp bằng diện bích. Khắp nơi đều bắn đầy máu bầm, xem ra đêm qua Quỷ Hổ tuy mê man nhưng nội tức vẫn không ngừng điều vận, bức hết máu độc còn lại trong cơ thể.

Trên người gã còn trúng một đao một kiếm, bị thương rất nặng, toàn thân như nhũn ra, nếu không dùng sức cố gắng phi thường, sợ là còn không ngồi dậy được.

Nhiếp Phong ngồi dậy, Quỷ Hổ thấy ngay nhưng lại không quay đầu lại, không biết vì vô lực hay tại vô tâm? Chỉ thấy tấm thân Quỷ Hổ cũng như đầu hổ mà đêm qua Nhiếp Phong liều chết bảo vệ. Đầu hổ cô độc, thân ảnh Quỷ Hổ càng cô độc.

Nhiếp Phong nhìn bóng dáng đáng thương của gã, không biết vì sao nghe lòng chùng xuống.

Quỷ Hổ chợt xoay mình há miệng hỏi: “Da…Hổ…Ngươi…Lấy…Ở…Đâu?”

Nhiếp Phong sửng sốt, không ngờ Quỷ Hổ vừa mở miệng đã hỏi việc này, nhưng cũng không muốn giấu, bèn thẳng thắn nói: “Là…cha ta cho ta!”

Quỷ Hổ đột nhiên quay đầu nhìn Nhiếp Phong, nửa mặt nhìn nó không thôi, nhưng chẳng nói gì.

Muốn lấy da hổ đương nhiên phải giết hổ, điều này ngay cả đứa nhỏ ba tuổi cũng hiểu, Quỷ Hổ sao không rõ chứ? Nếu Quỷ Hổ giận dữ đuổi đi, hay khóc rống lên, Nhiếp Phong còn chịu được, nay Quỷ Hổ lại tỏ vẻ bi thương vô hạn như vậy, ngược lại chỉ khiến Nhiếp Phong bất an, bèn nói: “Thúc thúc, cha của con…ông ấy…ông ấy…”

Nó rất muốn nói cho Quỷ Hổ biết cha mình là người điên, nhưng nuốt vào trong, chỉ nói: “Thực xin lỗi…”

Quỷ Hổ không giận, hỏi lại:

“Bởi…vậy…ngươi…ngăn…nghĩa đệ ta…hủy…đầu hổ?”

Nhiếp Phong thầm nghĩ Quỷ Hổ thật biết đối nhân xử thế, mấy ai biết mình hôm qua vì áy náy mà cứu đầu hổ lại, thế mà Quỷ Hổ lại đoán ra hết. Nó không khỏi kinh ngạc gật đầu: “Đúng là vì thế, nhưng thúc cũng liều chết vì con…mà cản một kiếm trí mạng của Phong đại hiệp?”

Quỷ Hổ không đáp lại, không gật đầu, cũng chẳng lắc đầu.

Lời Nhiếp Phong là một nguyên nhân, nhưng trong lòng Quỷ Hổ lại có nguyên nhân khác. Một nguyên nhân vô cùng đặc biệt.

Chính vì vậy, Nhiếp Phong liền ở lại trong động, cùng Quỷ Hổ vận công trị thương cho nhau, cho đến hoàng hôn, mấy vết thương do Nhiếp Nhân Vương đánh đã khỏi hẳn, nhưng thương thế Quỷ Hổ lại chẳng khá hơn là bao, xem ra trong mấy ngày khó lòng lành lại kịp. Huống hồ máu độc dù đã ra hết nhưng độc tính vẫn còn, thân hình vẫn yếu ớt vô lực như cũ, chỉ có thể cử động một chút, vì thế Nhiếp Phong nhận mai táng mấy cái đầu hổ con thay Quỷ Hổ.

Sơn động này quả là nơi ẩn nấp rất tốt, Linh Ngọc và Phong thị huynh đệ vẫn chưa tìm tới, hai người cũng rất yên tâm mà tiếp tục lưu lại. Bởi vì trời lạnh như cắt, nên Nhiếp Phong cũng không để ý đám thi thể rắn này đáng sợ thế nào, nhặt mấy cành khô nhóm lửa nướng, mùi thịt bay bốn phía, liền cùng Quỷ Hổ ăn thịt rắn.

Nhiếp Phong vẫn chưa quen ăn thịt rắn, khi ăn vẫn nơm nớp lo sợ, Quỷ Hổ lại không đổi sắc mặt, giống như ăn mãi thành quen, thịt rắn cũng như cơm rau dưa hắn thường ăn ở nhà mà thôi.

Nhiếp Phong lại nghĩ đến hoàn cảnh của mình, không khỏi nghe sống mũi cay cay. Nó vốn muốn đi tìm Nhiếp Nhân Vương, nhưng nay thương thế Quỷ Hổ chưa lành, dù là kẻ qua đường cũng không thể thấy chết không cứu được, huống hồ Quỷ Hổ bị thương là vì chịu một kiếm thay mình, nó sao có thể bỏ đi như thế được!

Nó âm thầm quyết định phải chăm sóc cho Quỷ Hổ cho đến khi y phục hồi công lực mới rời đi. Nhưng mà chỉ trừ khi tỉnh táo Quỷ Hổ mới nói với hắn vài câu, ngoài ra không bao giờ mở miệng.

Nhiếp Phong nghĩ rằng có lẽ Quỷ Hổ không muốn nói nhiều, bởi mỗi lần nói chuyện gã đều phải đem hết sức lực ra, làm người nghe cũng cảm thấy vất vả thay cho gã, huống hồ lúc này còn đang bị thương, việc nói chuyện lại càng khó khăn hơn.

Nhiếp Phong cũng phát hiện ra Quỷ Hổ còn không có thói quen nhìn thẳng mặt người nói chuyện, gã vẫn thường nghiêng mặt nhìn Nhiếp Phong, không biết vì lâu không gặp người nên còn thấy e ngại, hay là sợ bộ mặt xấu xí dữ tợn dọa người ta? Vì sao mà gương mặt y trở nên xấu xí như thế? Vì sao y nói chuyện khó khăn như vậy? Nam nhân xấu xí mà cô đơn này, sau lưng rốt cuộc còn có bao nhiêu chuyện cũ chua xót nữa?

Nhiếp Phong không dám nghĩ tới, cũng không dám hỏi, chỉ có điều nó thấy Quỷ Hổ ngoài lúc điều tức, tuy không nói gì nhưng đầu ngón tay ngoắc ngoắc vẽ lên trên mặt đất.

Nam nhân này một chữ cũng không nói, ngón tay tựa như đang viết để phát ra một ít tâm sự trong lòng…

Nhiếp Phong tò mò thoáng nhìn, chỉ thấy gã viết hai chữ “Chủ nhân”.

Không ngờ chủ nhân của gã lại có ảnh hưởng sâu đậm đến thế, kẻ địch không quên hắn, mà đến người hầu như Quỷ Hổ cũng nhớ hắn, đến bị thương cũng còn viết hai chữ “Chủ nhân”.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Phong Vân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook