Quyển 1 - Chương 24: Thần Ma Hội (3)
Đan Thanh
23/04/2013
Bộ Kinh Vân sao lại không hiểu nguyên do Bất Hư đại sư phải khổ tâm như thế. Hắn cũng hiểu ông làm vậy là vì mình, chỉ có điều Bộ Kinh Vân kiên quyết không chấp nhận, hắn tuyệt đối không thể để mình quên hết cừu hận như vậy!
Ngay tại khoảnh khắc Mạnh Bà trà sắp đổ vào miệng, Bộ Kinh Vân trong lúc cấp bách đột nhiên lấy chưởng thay kiếm, sử ra một chiêu Bi Thống Mạc Danh học trộm từ hắc y thúc thúc!
Trong khoảnh khắc, vô số chưởng ảnh ngang dọc đan thành một tấm lưới dày, ngăn hết toàn bộ Mạnh Bà trà, nước bị cản lại, bắn hết cả lên vách tường trắng phía sau!
Vách tường trắng không tỳ vết giờ bị nước trà bắn lên loang lổ, nước trà thẫm màu từ trên vách ròng ròng chảy xuống, tựa như một chuỗi lệ bi thương…
Bất Hư không ngờ đứa trẻ này võ công lại khác thường như vậy, nhưng điều làm ông giật mình hơn nữa chính là một chiêu mà Kinh Vân vừa xuất, ông kinh ngạc hỏi: “Bi thống mạc danh? Ngươi…ngươi đã gặp y?”
Bộ Kinh Vân im lặng gật đầu.
“Y…y khỏe chứ?”
Bộ Kinh Vân đáp: “Vẫn khỏe.”
Bất Hư có chút bất ngờ, hỏi: “Vậy mà y cũng để ngươi tự đi báo thù sao?”
Bộ Kinh Vân vẫn không trả lời, nhưng theo ánh mắt vững như bàn thạch kia, Bất Hư hiểu rằng chỉ cần đứa trẻ này quyết định điều gì thì không ai có thể ngăn cản được, ngay cả “Kẻ” sớm biến mất khỏi nhân gian kia cũng không ngoại lệ!
Bất Hư biến sắc nói: “Kinh Giác, nếu không phải vì ngươi chỉ là một đứa trẻ, ta nhất định sẽ nghĩ cách giữ ngươi lại, tuyệt đối không để ngươi trở về để chịu chết, cho dù phải dùng tới vũ lực…”
Bộ Kinh Vân không để ông nói hết lời đã dứt khoát nói: “Được, ta chờ ông!”
Nói đi nói lại, Bất Hư đại sư cũng không thể đồng cảm với nỗi khổ báo thù của hắn, nhưng hắn cũng chẳng cần đồng cảm!
Hôm nay, hắn đã nói nhiều lắm rồi, câu này đã cắt đứt triệt để mọi dây dưa giữa hai người ngay tại đó.
Nói thì đã nói hết, ở lại cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa!
Bộ Kinh Vân chớp mắt đứng lên, xoay người, chậm rãi đẩy cửa bước ra.
Bất Hư đại sư cũng không ngăn cản, ngay cả “Y” cũng không thể cản được thì ông sao có thể làm được.
Bộ Kinh Vân bỏ đi không lâu thì tiểu hòa thượng kia lại bước vào, tò mò hỏi: “Ôi, Bất Hư đại sư, thiếu niên mặt lạnh kia cuối cùng cũng đi rồi sao?”
“Lạnh ư?” Bất Hư cười khổ lắc đầu.
“Không! Hắn tuyệt đối không lạnh…”
Nói xong rồi lại nhìn những dòng Mạnh Bà trà chảy dài trên tường, ông thở dài nói: “Một ngày nào đó, nhất định sẽ có một người nhìn thấu tâm hắn nóng, nhất định…”
-----o0o-----
Năm ngày sau, tin báo của Bộ Kinh Vân đã về, trong Thiên hạ đệ nhất lâu lại vang lên một trận cười vang.
Tiếng cười này là từ Hùng Bá, đã mấy tháng nay rồi lão mới có thể thoải mái cười lớn như vậy.
Thủ vệ ngoài lâu nghe thấy cũng không khỏi ngạc nhiên.
Trong lâu lúc này chỉ còn Hùng Bá và Bộ Kinh Vân đứng đối diện, Hùng Bá vừa cười vừa nói: “Kinh Vân, con từ lúc được truyền Bài Vân Chưởng tới nay đã chín lần xuất chinh thì chín lần khải hoàn, lập công không nhỏ, con muốn vi sư thưởng gì? Hả?”
Thưởng ư? Hóa ra là cũng có phần thưởng sao?
Bộ Kinh Vân im lặng nhìn Hùng Bá, hắn sẽ mở miệng đòi thưởng gì đây?
Hắn không muốn thấy lão được thoải mái như thế, hắn muốn thấy lão sợ hãi, tuyệt vọng, khóc lớn!
Chỉ cần thế! Nhưng thật khó để làm được.
Hùng Bá thấy hắn không trả lời, bèn nói: “Ta nghĩ trong thời gian ngắn con cũng khó mà biết là mình muốn cái gì. Như vậy đi, lần này vi sư làm chủ thay con, ta thưởng cho con hai tên người hầu, được chứ?”
Hai tên người hầu?
Bộ Kinh Vân hơi ngạc nhiên, lão già này không biết đang âm mưu gì đây.
Chợt Hùng Bá bất ngờ gọi: “Từ, Tù song nô, còn không mau lại quỳ lại chủ nhân?”
Lời vừa dứt, Bộ Kinh Vân đột nhiên nghe thấy hai tiếng “phốc phốc” từ phía sau truyền đến, nhìn lại đã thấy hai hán tử trung niên quỳ phía sau, cùng hô lớn: “Tham kiến chủ nhân!” Hai người này có thể vô thanh vô tức xuất hiện sau lưng Bộ Kinh Vân, võ công cao đến mức nào cũng đủ hiểu, Hùng Bá tiếng là thưởng công Bộ Kinh Vân, nhưng giao cho hắn hai đại cao thủ này nhất định là có mưu đồ khác.
Quả nhiên, đã nghe Hùng Bá nói sang sảng: “Kinh Vân, tên có sẹo dài trên mặt là Tử Nô, không có lông mày là Tù Nô, hai người này đều là cao thủ dùng kiếm, chỉ cần con biết cách dùng ngời thì kế hoạch nào cũng thành công mĩ mãn, đặc biệt là kế hoạch lần này…”
Lộ đuôi rồi! Bộ Kinh Vân cười thầm trong bụng, mỗi câu nói mỗi hành động của Hùng Bá đều có mục đích, nói chi chuyện ban thưởng. Lão bỏ ra một đồng, tất phải thu về mười!
Bộ Kinh Vân lẳng lặng nhìn Tử, Tù hai người, thấy bọn họ quả nhiên đúng như miêu tả của Hùng Bá, mặc dù quỳ nhưng không cúi đầu, bốn mắt càng tỏ vẻ miệt thị Bộ Kinh Vân, xem ra không coi vị chủ nhân mười ba tuổi này vào trong mắt.
Ngay trong lúc ba người còn im lặng nhìn nhau, Hùng Bá đã chậm rãi nói ra kế hoạch tiếp theo của mình…
Đến hoàng hôn Bộ Kinh Vân mới chậm rãi bước ra khỏi Thiên hạ đệ nhất lâu.
Hùng Bá mất một canh giờ mới có thể kể hết những nội tình lẫn chi tiết kế hoạch cho ba người, cũng đủ biết kế hoạch này khó khăn ra sao.
Vì việc cấp bách nên trời vừa điểm ngọ, Bộ Kinh Vân đã cùng Tử, Từ song nô khởi hành.
Lần này sẽ là lần hành động hung hiểm nhất từ khi gia nhập Thiên Hạ Hội của hắn!
Bộ Kinh Vân đang thong thả đi về Phong Vân Các, đang suy nghĩ đến xuất thần, bỗng cách đó không xa truyền đến tiếng mắng chửi của nữ nhân: “Xú nha đầu! Tiện nha đầu! Còn không đi mau lên cho ta nhờ!”
Bộ Kinh Vân xưa nay vốn thờ ơ với tất cả, nhưng nghe tiếng nữ nhân cứ chửi mắng nào “xú” nào “tiện” như vậy, không khỏi liếc nhìn, chỉ thấy có một thiếu phụ trung niên đang đánh mắng một cô gái tầm mười hai mười ba tuổi.
Cô gái kia vốn cũng khá xinh đẹp, nhưng lúc này mặt đầy vết thương, chứng tỏ thiếu phụ kia xuống tay không nhẹ, trên gương mặt xinh đẹp dàn dụa nước mắt, nhìn thật đáng thương.
Thực sự nàng vô cùng đáng thương.
Thiếu phụ kia lại hung hăng tát cô gái một cái, mắng: “Tiện nha đâu! Ai cho ngươi làm vỡ bát của Tổng giáo Tần Ninh? Đợi về đến nơi ta lột da ngươi ra!”
Nói xong, mụ còn đang muốn vung chưởng lần nữa thì phát hiện tay đã bị người ta chặn lại.
Thiếu phụ quay lại, gầm lên chửi: “Kẻ nào lớn gan thế?”
Vừa lúc nhận ra người tới chính là đệ tử thứ hai của bang chủ Bộ Kinh Vân, mặt mũi tái mét, quỳ móp xuống đất, run giọng nói: “Tiểu nhân…Hương Liên, Thị tì tổng quản…vấn an Bộ thiếu gia.”
Hóa ra thiếu phụ này là thị tì tổng quản, Bộ Kinh Vân trước giờ vốn chẳng để ý đến thị, nhưng từ lúc hắn trở thành đệ tử nhập thất của Hùng Bá thì rất nhiều đồ chúng ở khắp nơi đều biết hắn, ngay cả thị mới liếc qua cũng đã nhận ra Bộ Kinh Vân.
Bộ Kinh Vân không nói gì, thực ra hắn xuất thủ chỉ vì thấy thị quá hà khắc, nay thấy Hương Liên sợ hãi như vậy, biết chắc thị cũng hiểu dụng ý của mình, tin rằng sẽ không dám làm khó cô gái kia nữa. Mục đích đã đạt, hắn lặng lẽ xoay người bỏ đi.
Hương Liên thấy Bộ Kinh Vân xoay người, tưởng rằng mình làm hắn giận, liền giục cô gái nhỏ: “Nha đầu, xem kìa! Vân thiếu gia giận rồi, còn không mau vấn an Vân thiếu gia!”
Cô gái kia vốn không dám cãi lời, nay lại bị thúc giục như vậy, chỉ dám nói: “Tiểu tỳ…vấn an…Vân thiếu gia.”
Lời vừa thốt, Bộ Kinh Vân đột nhiên ngẩn ra, hắn xoay mình dừng lại.
Hắn quay đầu.
Là nàng ? Là nàng ? Là nàng ?
Hắn chăm chú nhìn cô gái có gương mặt lem nhem nước mắt của cô gái, mặc dù không biết nàng nhưng giọng nói kia, giọng nói của người đã từng dìu hắn trong bóng đêm, thì cả đời hắn cũng không thể quên!
Mối nhân duyên oan nghiệt của hắn và nàng, rốt cuộc đã bắt đầu.
Hắn hỏi: “Ngươi, tên gì?” Thanh âm trầm thấp không giống một thiếu niên.
Cô gái nghe thấy những lời này cũng ngẩn ra, âm thanh trầm thấp đặc biệt ấy chỉ cần nghe qua một lần sẽ nhớ ngay, nhưng nàng quả thực không thể tin được thiếu niên ủ dột không nói đêm đó lại chính là Vân thiếu gia lừng danh khắp Thiên Hạ Hội đang đứng trước mắt mình.
Nàng cúi đầu, nói ra một cái tên mà cả đời Bộ Kinh Vân cũng không quên được. Nàng nói: “Tôi tên…Khổng Từ.”
Từ nay về sau, Phong Vân Các trầm tịch không còn cần thêm thị tì nào nữa, bởi vì nó đã có một tiểu tì bé nhỏ Khổng Từ.
Nàng cuối cùng cũng không còn bị người ta khi dễ nữa.
Đáng tiếc, chủ nhân Phong Vân các đúng lúc đó lại phải ra đi, phải bước trên một hành trình xa xôi…
Lãng nhi.
Đây là một phong di thư.
Có lẽ con cũng biết, cha là Nam Lân kiếm thủ, truyền nhân thứ mười một của Đoạn gia Thực Nhật kiếm pháp, đối mặt với đủ loại khiêu chiến, quả là số mệnh của cha.
Nhưng lần khiêu chiến này chính là trận chiến hung hiểm nhất trong đời cha, cũng là trận chiến đặc biệt nhất, chỉ vì đối thủ lần này không dùng kiếm mà dùng đao, hắn chính là Bắc Ẩm Cuồng Đao Nhiếp Nhân Vương!
Nhiếp Nhân Vương chính là địch thủ mà suốt đời này cha cầu cũng không được, đáng tiếc năm năm trước cha từng khiêu chiến thì hắn dứt khoát cự tuyệt, không ngờ tháng trước lại nhận được thư khiêu chiến của Nhiếp Nhân Vương. Lão Ngũ của Nhạc Sơn Lục đại khấu là trên đường tác ác gặp Nhiếp Nhân Vương, sau khi được hắn dạy dỗ một chút thì lĩnh mạng đem thư này đến đây.
Đó là một phong thư khiêu chiến.
Ngạo Hàn Lục Quyết của Nhiếp Nhân Vương bá đạo tàn nhẫn. Lãng Nhi, đối thủ thật sự quá mạnh, cha không có đủ tự tin chiến thắng, nhưng con tuổi còn nhỏ, cha vờ tự tin tất thắng để con không lo lắng, kỳ thực trận chiến lần này lành dữ khó đoán…
Lãng Nhi, lúc này cha phải nói với con rằng, nếu như cha thua trận, con phải theo Thực Nhật kiếm phổ trong di thư này, cùng Hỏa Lân kiếm luyện tập đêm ngày mới có thể đạt tới cảnh giới cao nhất.
Cha tin rằng uy lực của Hỏa Lân kiếm không cần phải nói lại, con cũng đã tận mắt nhìn thấy rồi. Tuy nói kiếm này tà dị, có lúc kiếm khống chế người. Nhưng tâm chính kiếm chính, tâm tà kiếm tà, hết thảy đều phải trông vào chính bản thân mình mới nói được.
Còn nữa, Hỏa Lân Kiếm vốn liên quan đến một truyền thuyết của Đoạn gia chúng ta, truyền thuyết về một bí huyệt trong động Lăng Vân trên Đại Phật Nhạc Sơn…”
Viết đến đây, Đoạn Soái liếc nhìn thanh Hỏa Lân Kiếm ở bên cạnh, kiếm còn trong vỏ nhưng chuôi kiếm xanh biếc đã ẩn hiển một luồng hồng quang, yêu dị vô cùng, đúng là hiếm thấy.
Vẻ ưu phiền trên mặt Đoạn Soái bỗng chốc hóa thành hư không, khóe miệng nhếch ra một nụ cười tà dị, nhì Hỏa Lân Kiếm tựa như đang nhìn một người bạn lâu năm, hưng phấn nói: “Lão bằng hữu, ta biết ngươi nhất định rất hưng phấn, đúng không?”
Hỏa Lân Kiếm dĩ nhiên không thể trả lời, nhưng hồng quang nơi chuôi kiếm càng tăng lên, tựa như đang đồng ý.
Đoạn Soái cười tà dị nói: “Không sai! Khó trách ngươi hưng phấn như thế, bởi vì ta cũng cảm thấy một luồng đao khí sắc bén vô cùng đang từng bước xông tới gần chúng ta…Không! Không phải một mà là hai luồng! Một mạnh mẽ, một nhẹ nhàng, mạnh mẽ là Nhiếp Nhân Vương, nhẹ nhàng là thằng bé Nhiếp Phong! Hay! Hay! Hay lắm! Trận chiến này mới thống khoái làm sao! Ha ha…”
Trong tiếng cười cuồng, Đoạn Soái cắt tiếng cười ra từng mảnh, giống như chia cơn ác mộng…
Tâm chính kiếm chính, tâm tà kiếm tà?
Đoạn Soái giờ phút này so với thời điểm đến tìm Nhiếp Nhân Vương năm năm trước là chính hay là tà?
Y như người mới tỉnh mộng, lau mồ hôi, tiếp tục viết nốt cái bí mật dang dở trong di thư…
Một bí mật kinh thiên động địa mà không ai tưởng tượng được!
Vận mệnh, cuối cùng lại an bài cho hai người vốn không liên quan, kẻ trời nam người đất bắc sắp gặp nhau.
Nhân vật chính cuộc chiến lần này không phải Nhiếp Nhân Vương hay Đoạn Soái mà hai thiếu niên một hay khóc, một không khóc – Phong Vân!
Phong Vân của Hùng Bá!
Ngay tại khoảnh khắc Mạnh Bà trà sắp đổ vào miệng, Bộ Kinh Vân trong lúc cấp bách đột nhiên lấy chưởng thay kiếm, sử ra một chiêu Bi Thống Mạc Danh học trộm từ hắc y thúc thúc!
Trong khoảnh khắc, vô số chưởng ảnh ngang dọc đan thành một tấm lưới dày, ngăn hết toàn bộ Mạnh Bà trà, nước bị cản lại, bắn hết cả lên vách tường trắng phía sau!
Vách tường trắng không tỳ vết giờ bị nước trà bắn lên loang lổ, nước trà thẫm màu từ trên vách ròng ròng chảy xuống, tựa như một chuỗi lệ bi thương…
Bất Hư không ngờ đứa trẻ này võ công lại khác thường như vậy, nhưng điều làm ông giật mình hơn nữa chính là một chiêu mà Kinh Vân vừa xuất, ông kinh ngạc hỏi: “Bi thống mạc danh? Ngươi…ngươi đã gặp y?”
Bộ Kinh Vân im lặng gật đầu.
“Y…y khỏe chứ?”
Bộ Kinh Vân đáp: “Vẫn khỏe.”
Bất Hư có chút bất ngờ, hỏi: “Vậy mà y cũng để ngươi tự đi báo thù sao?”
Bộ Kinh Vân vẫn không trả lời, nhưng theo ánh mắt vững như bàn thạch kia, Bất Hư hiểu rằng chỉ cần đứa trẻ này quyết định điều gì thì không ai có thể ngăn cản được, ngay cả “Kẻ” sớm biến mất khỏi nhân gian kia cũng không ngoại lệ!
Bất Hư biến sắc nói: “Kinh Giác, nếu không phải vì ngươi chỉ là một đứa trẻ, ta nhất định sẽ nghĩ cách giữ ngươi lại, tuyệt đối không để ngươi trở về để chịu chết, cho dù phải dùng tới vũ lực…”
Bộ Kinh Vân không để ông nói hết lời đã dứt khoát nói: “Được, ta chờ ông!”
Nói đi nói lại, Bất Hư đại sư cũng không thể đồng cảm với nỗi khổ báo thù của hắn, nhưng hắn cũng chẳng cần đồng cảm!
Hôm nay, hắn đã nói nhiều lắm rồi, câu này đã cắt đứt triệt để mọi dây dưa giữa hai người ngay tại đó.
Nói thì đã nói hết, ở lại cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa!
Bộ Kinh Vân chớp mắt đứng lên, xoay người, chậm rãi đẩy cửa bước ra.
Bất Hư đại sư cũng không ngăn cản, ngay cả “Y” cũng không thể cản được thì ông sao có thể làm được.
Bộ Kinh Vân bỏ đi không lâu thì tiểu hòa thượng kia lại bước vào, tò mò hỏi: “Ôi, Bất Hư đại sư, thiếu niên mặt lạnh kia cuối cùng cũng đi rồi sao?”
“Lạnh ư?” Bất Hư cười khổ lắc đầu.
“Không! Hắn tuyệt đối không lạnh…”
Nói xong rồi lại nhìn những dòng Mạnh Bà trà chảy dài trên tường, ông thở dài nói: “Một ngày nào đó, nhất định sẽ có một người nhìn thấu tâm hắn nóng, nhất định…”
-----o0o-----
Năm ngày sau, tin báo của Bộ Kinh Vân đã về, trong Thiên hạ đệ nhất lâu lại vang lên một trận cười vang.
Tiếng cười này là từ Hùng Bá, đã mấy tháng nay rồi lão mới có thể thoải mái cười lớn như vậy.
Thủ vệ ngoài lâu nghe thấy cũng không khỏi ngạc nhiên.
Trong lâu lúc này chỉ còn Hùng Bá và Bộ Kinh Vân đứng đối diện, Hùng Bá vừa cười vừa nói: “Kinh Vân, con từ lúc được truyền Bài Vân Chưởng tới nay đã chín lần xuất chinh thì chín lần khải hoàn, lập công không nhỏ, con muốn vi sư thưởng gì? Hả?”
Thưởng ư? Hóa ra là cũng có phần thưởng sao?
Bộ Kinh Vân im lặng nhìn Hùng Bá, hắn sẽ mở miệng đòi thưởng gì đây?
Hắn không muốn thấy lão được thoải mái như thế, hắn muốn thấy lão sợ hãi, tuyệt vọng, khóc lớn!
Chỉ cần thế! Nhưng thật khó để làm được.
Hùng Bá thấy hắn không trả lời, bèn nói: “Ta nghĩ trong thời gian ngắn con cũng khó mà biết là mình muốn cái gì. Như vậy đi, lần này vi sư làm chủ thay con, ta thưởng cho con hai tên người hầu, được chứ?”
Hai tên người hầu?
Bộ Kinh Vân hơi ngạc nhiên, lão già này không biết đang âm mưu gì đây.
Chợt Hùng Bá bất ngờ gọi: “Từ, Tù song nô, còn không mau lại quỳ lại chủ nhân?”
Lời vừa dứt, Bộ Kinh Vân đột nhiên nghe thấy hai tiếng “phốc phốc” từ phía sau truyền đến, nhìn lại đã thấy hai hán tử trung niên quỳ phía sau, cùng hô lớn: “Tham kiến chủ nhân!” Hai người này có thể vô thanh vô tức xuất hiện sau lưng Bộ Kinh Vân, võ công cao đến mức nào cũng đủ hiểu, Hùng Bá tiếng là thưởng công Bộ Kinh Vân, nhưng giao cho hắn hai đại cao thủ này nhất định là có mưu đồ khác.
Quả nhiên, đã nghe Hùng Bá nói sang sảng: “Kinh Vân, tên có sẹo dài trên mặt là Tử Nô, không có lông mày là Tù Nô, hai người này đều là cao thủ dùng kiếm, chỉ cần con biết cách dùng ngời thì kế hoạch nào cũng thành công mĩ mãn, đặc biệt là kế hoạch lần này…”
Lộ đuôi rồi! Bộ Kinh Vân cười thầm trong bụng, mỗi câu nói mỗi hành động của Hùng Bá đều có mục đích, nói chi chuyện ban thưởng. Lão bỏ ra một đồng, tất phải thu về mười!
Bộ Kinh Vân lẳng lặng nhìn Tử, Tù hai người, thấy bọn họ quả nhiên đúng như miêu tả của Hùng Bá, mặc dù quỳ nhưng không cúi đầu, bốn mắt càng tỏ vẻ miệt thị Bộ Kinh Vân, xem ra không coi vị chủ nhân mười ba tuổi này vào trong mắt.
Ngay trong lúc ba người còn im lặng nhìn nhau, Hùng Bá đã chậm rãi nói ra kế hoạch tiếp theo của mình…
Đến hoàng hôn Bộ Kinh Vân mới chậm rãi bước ra khỏi Thiên hạ đệ nhất lâu.
Hùng Bá mất một canh giờ mới có thể kể hết những nội tình lẫn chi tiết kế hoạch cho ba người, cũng đủ biết kế hoạch này khó khăn ra sao.
Vì việc cấp bách nên trời vừa điểm ngọ, Bộ Kinh Vân đã cùng Tử, Từ song nô khởi hành.
Lần này sẽ là lần hành động hung hiểm nhất từ khi gia nhập Thiên Hạ Hội của hắn!
Bộ Kinh Vân đang thong thả đi về Phong Vân Các, đang suy nghĩ đến xuất thần, bỗng cách đó không xa truyền đến tiếng mắng chửi của nữ nhân: “Xú nha đầu! Tiện nha đầu! Còn không đi mau lên cho ta nhờ!”
Bộ Kinh Vân xưa nay vốn thờ ơ với tất cả, nhưng nghe tiếng nữ nhân cứ chửi mắng nào “xú” nào “tiện” như vậy, không khỏi liếc nhìn, chỉ thấy có một thiếu phụ trung niên đang đánh mắng một cô gái tầm mười hai mười ba tuổi.
Cô gái kia vốn cũng khá xinh đẹp, nhưng lúc này mặt đầy vết thương, chứng tỏ thiếu phụ kia xuống tay không nhẹ, trên gương mặt xinh đẹp dàn dụa nước mắt, nhìn thật đáng thương.
Thực sự nàng vô cùng đáng thương.
Thiếu phụ kia lại hung hăng tát cô gái một cái, mắng: “Tiện nha đâu! Ai cho ngươi làm vỡ bát của Tổng giáo Tần Ninh? Đợi về đến nơi ta lột da ngươi ra!”
Nói xong, mụ còn đang muốn vung chưởng lần nữa thì phát hiện tay đã bị người ta chặn lại.
Thiếu phụ quay lại, gầm lên chửi: “Kẻ nào lớn gan thế?”
Vừa lúc nhận ra người tới chính là đệ tử thứ hai của bang chủ Bộ Kinh Vân, mặt mũi tái mét, quỳ móp xuống đất, run giọng nói: “Tiểu nhân…Hương Liên, Thị tì tổng quản…vấn an Bộ thiếu gia.”
Hóa ra thiếu phụ này là thị tì tổng quản, Bộ Kinh Vân trước giờ vốn chẳng để ý đến thị, nhưng từ lúc hắn trở thành đệ tử nhập thất của Hùng Bá thì rất nhiều đồ chúng ở khắp nơi đều biết hắn, ngay cả thị mới liếc qua cũng đã nhận ra Bộ Kinh Vân.
Bộ Kinh Vân không nói gì, thực ra hắn xuất thủ chỉ vì thấy thị quá hà khắc, nay thấy Hương Liên sợ hãi như vậy, biết chắc thị cũng hiểu dụng ý của mình, tin rằng sẽ không dám làm khó cô gái kia nữa. Mục đích đã đạt, hắn lặng lẽ xoay người bỏ đi.
Hương Liên thấy Bộ Kinh Vân xoay người, tưởng rằng mình làm hắn giận, liền giục cô gái nhỏ: “Nha đầu, xem kìa! Vân thiếu gia giận rồi, còn không mau vấn an Vân thiếu gia!”
Cô gái kia vốn không dám cãi lời, nay lại bị thúc giục như vậy, chỉ dám nói: “Tiểu tỳ…vấn an…Vân thiếu gia.”
Lời vừa thốt, Bộ Kinh Vân đột nhiên ngẩn ra, hắn xoay mình dừng lại.
Hắn quay đầu.
Là nàng ? Là nàng ? Là nàng ?
Hắn chăm chú nhìn cô gái có gương mặt lem nhem nước mắt của cô gái, mặc dù không biết nàng nhưng giọng nói kia, giọng nói của người đã từng dìu hắn trong bóng đêm, thì cả đời hắn cũng không thể quên!
Mối nhân duyên oan nghiệt của hắn và nàng, rốt cuộc đã bắt đầu.
Hắn hỏi: “Ngươi, tên gì?” Thanh âm trầm thấp không giống một thiếu niên.
Cô gái nghe thấy những lời này cũng ngẩn ra, âm thanh trầm thấp đặc biệt ấy chỉ cần nghe qua một lần sẽ nhớ ngay, nhưng nàng quả thực không thể tin được thiếu niên ủ dột không nói đêm đó lại chính là Vân thiếu gia lừng danh khắp Thiên Hạ Hội đang đứng trước mắt mình.
Nàng cúi đầu, nói ra một cái tên mà cả đời Bộ Kinh Vân cũng không quên được. Nàng nói: “Tôi tên…Khổng Từ.”
Từ nay về sau, Phong Vân Các trầm tịch không còn cần thêm thị tì nào nữa, bởi vì nó đã có một tiểu tì bé nhỏ Khổng Từ.
Nàng cuối cùng cũng không còn bị người ta khi dễ nữa.
Đáng tiếc, chủ nhân Phong Vân các đúng lúc đó lại phải ra đi, phải bước trên một hành trình xa xôi…
Lãng nhi.
Đây là một phong di thư.
Có lẽ con cũng biết, cha là Nam Lân kiếm thủ, truyền nhân thứ mười một của Đoạn gia Thực Nhật kiếm pháp, đối mặt với đủ loại khiêu chiến, quả là số mệnh của cha.
Nhưng lần khiêu chiến này chính là trận chiến hung hiểm nhất trong đời cha, cũng là trận chiến đặc biệt nhất, chỉ vì đối thủ lần này không dùng kiếm mà dùng đao, hắn chính là Bắc Ẩm Cuồng Đao Nhiếp Nhân Vương!
Nhiếp Nhân Vương chính là địch thủ mà suốt đời này cha cầu cũng không được, đáng tiếc năm năm trước cha từng khiêu chiến thì hắn dứt khoát cự tuyệt, không ngờ tháng trước lại nhận được thư khiêu chiến của Nhiếp Nhân Vương. Lão Ngũ của Nhạc Sơn Lục đại khấu là trên đường tác ác gặp Nhiếp Nhân Vương, sau khi được hắn dạy dỗ một chút thì lĩnh mạng đem thư này đến đây.
Đó là một phong thư khiêu chiến.
Ngạo Hàn Lục Quyết của Nhiếp Nhân Vương bá đạo tàn nhẫn. Lãng Nhi, đối thủ thật sự quá mạnh, cha không có đủ tự tin chiến thắng, nhưng con tuổi còn nhỏ, cha vờ tự tin tất thắng để con không lo lắng, kỳ thực trận chiến lần này lành dữ khó đoán…
Lãng Nhi, lúc này cha phải nói với con rằng, nếu như cha thua trận, con phải theo Thực Nhật kiếm phổ trong di thư này, cùng Hỏa Lân kiếm luyện tập đêm ngày mới có thể đạt tới cảnh giới cao nhất.
Cha tin rằng uy lực của Hỏa Lân kiếm không cần phải nói lại, con cũng đã tận mắt nhìn thấy rồi. Tuy nói kiếm này tà dị, có lúc kiếm khống chế người. Nhưng tâm chính kiếm chính, tâm tà kiếm tà, hết thảy đều phải trông vào chính bản thân mình mới nói được.
Còn nữa, Hỏa Lân Kiếm vốn liên quan đến một truyền thuyết của Đoạn gia chúng ta, truyền thuyết về một bí huyệt trong động Lăng Vân trên Đại Phật Nhạc Sơn…”
Viết đến đây, Đoạn Soái liếc nhìn thanh Hỏa Lân Kiếm ở bên cạnh, kiếm còn trong vỏ nhưng chuôi kiếm xanh biếc đã ẩn hiển một luồng hồng quang, yêu dị vô cùng, đúng là hiếm thấy.
Vẻ ưu phiền trên mặt Đoạn Soái bỗng chốc hóa thành hư không, khóe miệng nhếch ra một nụ cười tà dị, nhì Hỏa Lân Kiếm tựa như đang nhìn một người bạn lâu năm, hưng phấn nói: “Lão bằng hữu, ta biết ngươi nhất định rất hưng phấn, đúng không?”
Hỏa Lân Kiếm dĩ nhiên không thể trả lời, nhưng hồng quang nơi chuôi kiếm càng tăng lên, tựa như đang đồng ý.
Đoạn Soái cười tà dị nói: “Không sai! Khó trách ngươi hưng phấn như thế, bởi vì ta cũng cảm thấy một luồng đao khí sắc bén vô cùng đang từng bước xông tới gần chúng ta…Không! Không phải một mà là hai luồng! Một mạnh mẽ, một nhẹ nhàng, mạnh mẽ là Nhiếp Nhân Vương, nhẹ nhàng là thằng bé Nhiếp Phong! Hay! Hay! Hay lắm! Trận chiến này mới thống khoái làm sao! Ha ha…”
Trong tiếng cười cuồng, Đoạn Soái cắt tiếng cười ra từng mảnh, giống như chia cơn ác mộng…
Tâm chính kiếm chính, tâm tà kiếm tà?
Đoạn Soái giờ phút này so với thời điểm đến tìm Nhiếp Nhân Vương năm năm trước là chính hay là tà?
Y như người mới tỉnh mộng, lau mồ hôi, tiếp tục viết nốt cái bí mật dang dở trong di thư…
Một bí mật kinh thiên động địa mà không ai tưởng tượng được!
Vận mệnh, cuối cùng lại an bài cho hai người vốn không liên quan, kẻ trời nam người đất bắc sắp gặp nhau.
Nhân vật chính cuộc chiến lần này không phải Nhiếp Nhân Vương hay Đoạn Soái mà hai thiếu niên một hay khóc, một không khóc – Phong Vân!
Phong Vân của Hùng Bá!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.