Quyển 1 - Chương 10: Tuyết tại khốc (3)
Đan Thanh
23/04/2013
Thì ra Linh Ngọc tự lượng sức mình không phải là đối thủ của Quỷ Hổ, xông vào vòng chiến chỉ có chết, chi bằng đi bắt Kỷ Nhu, lúc nguy cấp có thể dùng nàng ta để uy hiếp Quỷ Hổ. Nhưng hắn rất kiêng kị cha con Nhiếp Phong, cố gắng thận trọng, không ngờ vào đây lại gặp hai cha con một già một trẻ đang bị phong tỏa huyệt đạo, thấy Kỷ Nhu có ý đồ giải huyệt bèn lập tức bước ra ngăn cản!
Linh Ngọc ra sức giật mái tóc dài của Kỷ Nhu, kéo mạnh nàng về phía sau, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hắc, tiện nhân, ngươi luôn giúp đỡ người ngoài, khiến người ta khó mà kiên nhẫn nổi!” Nói xong, hắn ném Kỷ Nhu xuống, rồi nhìn chằm chằm cha con Nhiếp Nhân Vương, nói: “Lại là một già một trẻ các ngươi, gặp ta là tận số rồi!”
Nhiếp Nhân Vương quát: “Nếu lão tử còn chưa bị phong tỏa huyệt đạo, ngươi đã sớm bị băm thành vạn mành rồi!”
Linh Ngọc cười ha hả nói: “Cuồng vọng chưa! Để bổn thiếu gia giải quyết thằng nhãi này xong sẽ băm ngươi thành vạn mảnh!”
Hắn quay sang Nhiếp Phong, âm hiểm nói: “Thằng nhóc ngươi tuổi còn nhỏ nhưng võ công cũng không tồi đâu! Lần trước ngươi làm chân bổn thiếu gia bị thương, cho dù là ai từng động tới ta, ta đều bắt hắn phải trả giá đắt!” Linh Ngọc vì chuyện nhỏ mà ghi hận, khi nói chuyện đã vuung đao dứ dứ về phía Nhiếp Phong nhưng đao thế chưa đi, chân trái bị ôm chặt, hóa ra là Kỷ Nhu té nằm trên đất. Nàng cầu xin: “Ngươi muốn giết thì cứ giết ta đi.”
Linh Ngọc “hừ” một tiếng đá nàng văng ra, “Tiện nhân! Không cần phải vội, dù sao ngươi cũng không chọn ta, lợi dụng ngươi xong ta sớm muộn gì cũng cho ngươi một đao ân huệ, đỡ phải lo ngươi về thôn kể hết mọi chuyện.” Hắn nói xong lập tức lại vung đao muốn chém Nhiếp Phong, nhưng Kỷ Nhu lại rất ngoan cường, lại sống chết ôm chặt chân hắn không buông. Linh Ngọc lảo đảo một cái, thân hình lao về phía trước, hai tay đập xuống phía trước quơ loạn, chuôi đao vô tình đánh trúng yếu huyệt trên thắt lưng Nhiếp Phong, khí huyết toàn thân khởi phát, giải khai huyệt đạo.
Nhưng Linh Ngọc cũng không nhẹ nhàng gì, Nhiếp Phong đã được giải huyệt mà thân cũng bị đá bay đến chỗ Nhiếp Nhân Vương, hai cha con lăn lóc trên mặt đất!
Nhiếp Nhân Vương bị cả thân hình con trai đè lên, cũng chấn động toàn thân mà giải khai không ít huyệt đạo, nhưng Nhiếp Phong đã phong ấn những ba mươi sáu huyệt đạo, không phải va chạm cái là giải được hết!
Nhiếp Phong lập tức bật tới tấn công Linh Ngọc, Linh Ngọc thấy nó có thể nhúc nhích thì không khỏi chấn động, nhưng cũng nhanh nhẹn ứng biến. Hắn biết võ công mình kém xa nên vội vàng lao tới kề dao vào cổ Kỷ Nhu, quát: “Không được tới đây!”
Kỷ Nhu đã hấp hối, không thể phản kháng, Nhiếp Phong đành dừng lại, nói: “Ngươi thật sự làm Quỷ Hổ thúc thúc rất thất vọng!”
Linh Ngọc bị một đứa bé nói như thế, mặt đỏ lựng, nhưng lập tức mỉm cười, nhe răn cười.
“Hắc hắc, thất vọng? Ta sẽ đi làm cho hắn thất vọng ngay, ngươi đừng có theo ta, nếu không đừng trách ta đối với nàng hạ thủ vô tình! Ha ha…”
Đã đến nước này, ngay cả người con gái mình từng yêu Linh Ngọc cũng có thể giết, người con gái này hắn từng rất yêu!
Nhiếp Phong không biết làm sao, chỉ đành đứng nhìn tên cầm thú kia đưa Kỷ Nhu nghênh ngang bước đi!
Trong lòng nó cũng biết Linh Ngọc chỉ muốn dùng Kỷ Nhu để uy hiếp nên sẽ không giết nàng, nhiệm vụ khẩn cấp trước mắt là đi giúp Quỷ Hổ một tay, nhưng mà nó vừa đi, thì có lẽ…Không! Trước khi đi, nó cần phải làm một chuyện!
Trong lòng đã quyết, Nhiếp Phong không khỏi quay lại nhìn Nhiếp Nhân Vương, chỉ thấy cha già đang nhắm mắt điều tức. Nó không biết lúc nãy mình đã vô tình giải khai không ít huyệt đạo của Nhiếp Nhân Vương, nay y đang vận công toàn thân, muốn dùng nội lực giải hết huyệt đạo!
Nhiếp Phong bước tới trước mặt cha già, đột nhiên “phục” một tiếng, quỳ xuống trước mặt Nhiếp Nhân Vương!
Nhiếp Nhân Vương trợn hai con mắt, thấy con quỳ xuống trước mặt thì ngẩn ra nói: “Nhóc con! Ngươi không phải là muốn đánh bại ta, ngăn ta điên cuồng giết chóc hay sao? Nay sao lại khúm núm như thế?”
Nhiếp Phong rưng rưng nước mắt nói: “Cha, Phong nhi tuy còn nhỏ tuổi nhưng cũng biết có một số việc không làm không được, gọi là…Có cái nên làm có cái không nên…”
Nhiếp Nhân Vương ngạc nhiên, không đoán được con mình sắp nói cái gì.
Nhiếp Phong nói tiế: “Quỷ Hổ thúc thúc từng liều mình cứu con, nay ông ấy lâm vào hiểm cảnh, Phong nhi không thể đứng nhìn ông ấy chết được, con phải đi, chỉ sợ…sau này khó có cơ hội hầu hạ cha được nữa…”
Nhiếp Phong nói xong ngẩng đầu lên nhìn Nhiếp Nhân Vương, nước mắt đã ròng ròng chảy đầy khuôn mặt nhỏ nhắn, nó nói trong tiếng khóc: “Ơn sinh thành dưỡng dục không thể báo đáp! Cha, xin nhận của Phong nhi một lạy!”
“Bộp” một tiếng, Nhiếp Phong đã dập đầu một cái thật mạnh trước mặt Nhiếp Nhân Vương, một tiếng dập đầu này, Nhiếp Nhân Vương dù là lòng dạ sắt đá tới đâu cũng muốn phá tan tất cả!
Nhiếp Nhân Vương quát: “Nam nhi không thể dễ dàng rơi lệ! Thằng nhóc kia, ngươi khóc lóc…nói lung tung gì đó? Mau…mau đứng lên cho ta…” Mặc dù y ra lệnh cho con đừng khóc, ngữ khí cứng rắn nhưng khi nói xong, thanh âm cũng dần dần nghẹn ngào, nước mắt cứ thế cũng chảy như mưa.
Nhiếp Nhân Vương quả thực không tin được đứa nhỏ trước mắt ngày đó, trong năm năm mình điên cuồng giết chóc, thì nó đã dần dần hiểu được con đường mình chọn đi…Nhưng Nhiếp Nhân Vương ngu ngốc, thích giết người vô cớ thì sao lại có đứa con tốt như vậy?
Nhiếp Phong chậm rãi đứng lên, thấy người cha già điên loạn năm năm nay lần đầu tiên rơi lệ vì mình, từ đáy lòng vẫn không kiềm chế được, chậm rãi nói tiếp: “Cha, người biết không? Từ sau khi mẹ…bỏ chúng ta mà đi, Phong nhi luôn hy vọng rằng có một ngày…cha có thể hồi phục bản tình, cùng Phong nhi sống cuộc sống bình đạm như trước, ngay cả khi không có mẹ thì vẫn có thể sống bình yên…hạnh phúc, nhưng mà…” Nhưng mà sao? Nhưng mà nay nó muốn đi, mà lành dữ chưa biết thế nào.
Nhiếp Phong bất đắc dĩ nói tiếp: “Cha, nếu như Phong nhi…không chết, hứa sẽ trở về…cùng cha sống những ngày như thế, nhưng…nếu Phong nhi chết, xin cha…người…”
Nói tới đây, nước mắt Nhiếp Phong cứ chảy tràn vào trong cái miệng nhỏ nhắn, nó đã khóc không thành tiếng, nhưng tình thế cấp bách, không thể ở lâu, nó cố nén nước mắt, cắn răng nói nốt một câu cuối cùng: “Xin cha…hãy tự bảo trọng!”
Dứt lời, Nhiếp Phong lập tức quay đầu mà đi, chỉ sợ không cầm lòng được.
Bảo trọng? Nhiếp Nhân Vương nở nụ cười, nước mắt chảy tới khóe miệng, y rốt cuộc cũng cười.
Năm năm trước, trước khi bỏ y mà đi Nhan Doanh cũng bảo y phải tự bảo trọng, tối nay, con trai y cũng muốn rời bỏ y, cũng nói một tiếng bảo trọng! Nhưng nó có biết lòng cha già hay không? Tuy cha điên điên khùng khùng, nhưng nếu con thật sự đã chết, y còn có thể tự bảo trọng hay sao?
Mắt thấy đứa con cùng một dòng máu với mình đang ra đi vì nghĩa, trong ngực Nhiếp Nhân Vương tim đập kịch liệt, nội lực mạnh mẽ thoáng chốc cuộn khắp cơ thể, thúc giục, thúc giục y, thúc giục y…
Y muốn bùng nổ!
Nhiếp Phong nuốt nước mắt vừa mới chạy ra tới cửa động thì đột nhiên trong động truyền ra một tiếng rống xé cả bầu trời, tiếng hô như sấm động bên tai, thậm như phong tuyết cuồng nộ, đánh thẳng lên trời…
Tiếng hô này thật lớn, thật giận dữ, thật mạnh mẽ, giống như một ma thần ngủ say cuối cùng cũng thức giấc, sắp sửa làm quan tòa cho những ân oán thế gian!
Nhiếp Phong vừa quay đầu nhìn, còn chưa thấy Nhiếp Nhân Vương đã thấy một luồng khí thế đoạt hồn từ trong động xông ra!
Một luồng khí thế lạnh lẽo hơn băng tuyết, giống như một thanh đao rời khỏi vỏ.
Ngay lúc tiếng hét giận dữ vang trời này phát ra, Quỷ Hổ cũng đang giao đấu với Phong thị huynh đệ và môn hạ ở cách đó nửa dặm.
Phong thị huynh đệ lần trước thất thủ nên lần này xuất kiếm cực kỳ cẩn thận, hơn nữa còn mang theo hơn trăn tinh anh có treo tiền thưởng, cùng vây đánh Quỷ Hổ, quả thực mạnh yếu cách xa nhau!
Nhưng Quỷ Hổ lấy hổ trảo mà thủ, mặc dù chưa đủ chín thành công lực nhưng nhờ thân pháp quỷ dị, thỉnh thoảng dùng Chuyển Tự quyết tả xung hữu đột vào giữa hơn trăm người, hổ trảo uy mãnh vừa đánh vừa lùi, vẫn chưa có dấu hiệu thất bại.
Nhưng gã ra tay vẫn còn lưu tình, chỉ đánh cho bị thương mà không giết chết, nên Phong Nguyệt môn lớp sau thay lớp trước, ùn ùn kéo đến.
Giữa trận chiến, Phong Thanh Hòa nhìn như không có lòng muốn đánh, ra chiêu qua loa, Phong Thanh Ưng liền tiến tới nói: “Nhị đệ, sao ngươi không đánh nổi một chiêu cho tử tế vậy? Tên này ở gần chủ nhân mấy năm, mà có thể ứng chiến với hơn trăm người Phong Nguyệt môn, tư chất cực cao, phải cẩn thận ứng chiến!”
Phong Thanh Hòa đáp: “Có lẽ không hẳn tư chất hắn cao mà do môn võ của chủ nhân hắn tu luyện quá lợi hại!”
Phong Thanh Ưng cho rằng có lý, nói: “Nếu đã như vậy thì…được rồi! Cứ thế này đi!”
Nói xong, lập tức quay về phía môn chúng hô lớn: “Phong Nguyệt Trọng Trọng!”
Cái thứ “Phong Nguyệt Trọng Trọng” này là một đại trận bất bại của Phong Nguyệt môn! Trận này gồm bảy bảy bốn mươi chín môn hạ tu vi ngang bằng, bao vây lấy kẻ địch vào trong, nếu hang thứ nhất đánh lâu chưa thắng thì lớp thứ hai xông lên thay thế, tiếp theo là hang ba, hang bốn,…cho đến thứ bảy lại lặp lại, tuần hoàn mãi cho đến khi kẻ địch kiệt sức mới thôi.
Lời vừa dứt, bốn mươi chín trong số hơn trăm môn chúng bỗng nhiên bao vây lấy Quỷ Hổ vào trong trận!
Quỷ Hổ biết không ổn, lập tức nhảy về phía trước, muốn thoát khỏi trận nhưng toàn bộ cũng nhảy theo hắn, cả Phong Nguyệt Trọng Trọng trận vây lấy Quỷ Hổ vào giữa nhảy lên rồi nhẹ nhàng đáp đất, rất chỉnh tề không lộn xộn! Người đến tuần tự, trận tới tuần tự, nhất thời gã không thể thoát thân!
Phong Thanh Ưng cũng theo trận mà lao đến, còn Phong Thanh Hòa vẫn không muốn đánh, chỉ ở ngoài trận nên chỉ còn một mình Phong Thanh Ưng dẫn trận mà thôi! Chỉ thấy hắn ngẫu nhiên đánh một kiếm, ngẫy nhiên lấy trận thế che giấu, không đến một tuần trà, Quỷ Hổ đã bị không biết bao nhiêu vết thương!
Mọi người vừa đấu vừa tiến dần tới bên vách núi, Phong Thanh Ưng không khỏi rùng mình nghĩ thầm, Quỷ Hổ quả nhiên thông minh, y dẫn Phong Nguyệt Trọng Trọng trận vào vách đá, trận sẽ tự đổ, nếu không mọi người sẽ bị rơi xuống vực hết.
Cứ như thế thì bại mất! Phong Thanh Ưng do dự mộ hồi, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng hô to ngoài trận: “Đại ca, ngươi nhìn xem ai trong tay ta đây?”
Quỷ Hổ ở trong trận thoáng nhìn qua, thấy Linh Ngọc lôi Kỷ Nhu tới, lại còn cười nói: “Đại ca, nếu ngươi còn có chút quan tâm tới sống chết của con tiện nhân này thì mau thúc thủ chịu trói!”
Kỷ Nhu đã bị thương vô lực, nhưng vẫn cố lấy một hơi hét lớn: “Hổ! Đừng để ý muội! Huynh chạy mau…!”
Lời còn chưa dứt, bất ngờ một mũi dao sắc đâm vào ngực nàng, Kỷ Nhu kêu lớn một tiếng, đau đến chết đi sống lại, hóa ra mũi đao vẫn còn nương lại, chưa đâm thẳng vào tim nàng!
Linh Ngọc bỉ ổi mắng: “Đại ca, ta nói là làm! Ngươi mau dừng tay, nếu không…”
Hắn nói xong, siết chặt bàn tay cầm đao, thoáng chốc đã thấy Kỷ Nhu mồ hôi đầy mặt.
Phong Thanh Ưng cũng không dự liệu được là Linh Ngọc sẽ làm thế, nhưng mà như thế cũng tốt, tựa hồ không sợ làm nhục cái tên chính nghĩa Phong Nguyệt môn.
Phong Thanh Hòa thấy hắn dùng nữ tử yếu đuối bức hiếp Quỷ Hổ thì không đành lòng, muốn ngăn Linh Ngọc lại, nhưng ngay lúc đó Quỷ Hổ đột nhiên dừng lại, đôi hổ trảo buông xuống, lập tức bảy thanh kiếm đặt lên cổ hắn!
Linh Ngọc gian xảo cười: “Tốt! Không hổ là nghĩa nặng tình sâu! Vậy ngươi mau nói cho Phong đại hiệp biết nơi ngươi mai táng chủ nhân đi!” Quỷ Hổ lạnh lùng nói: “Đừng…phí…công, ta…chết…cũng…không nói…”
Linh Ngọc sa sầm nét mặt, nói: “Vẫn còn ngoan cố sao? Hắc, cho dù ngươi đặt cược tính mạng nhưng mà thật sự không sợ ta giết nàng sao?” Hắn nói xong lại đâm mũi đao vào tim Kỷ Nhu thêm một đoạn, nhưng nàng đã cắn chặt hàm răng, quyết không hừ một tiếng!
Phong Thanh Hòa đã không thể nhịn được nữa, đang muốn ra tay thì Phong Thanh Ưng bên cạnh đã vươn tay cản lại, thấp giọng nói: “Nhị đệ, đừng có mềm yếu như đàn bà thế, ta tuyệt đối không để chuyện này sắp thành lại bại đâu!”
Phong Thanh Hòa xoay mình ngẩn ra, không ngờ rằng anh trai mình lại cho phép thứ thủ đoạn đáng khinh ấy! Tuy rằng không phải do mình làm nhưng mượn tay người khác thì có khác gì Linh Ngọc?
Kỷ Nhu ở dưới đao Linh Ngọc mặt vẫn không đổi sắc, nàng chăm chú nhìn Quỷ Hổ đầy yêu thương, yếu ớt nói: “Hổ, huynh…dù có chết cũng không được nói…chỗ táng hài cốt…chủ nhân…Nam tử hán…vốn phải thế…Nếu như…đối với sống chết của muội…huynh không biết…nên làm sao…”
Quỷ Hổ buồn bã nói: “Nhu, nếu…nàng…chết…, ta càng…không biết….nên làm sao…”
Kỷ Nhu cảm động không thôi, nhưng trong lòng nàng vẫn còn một nỗi băn khoăn không thể không hỏi: “Vậy…huynh…là vì muội…mới…trở về…tuyết địa này?”
Giờ phút sinh tử cận kề, nàng vẫn không quên được điều này, chứng tỏ lòng nàng trước sau vẫn không đổi, Quỷ Hổ nhìn gương mặt tái nhợt của nàng, nói: “Nhu…nàng…hiểu…mà…”
Đúng vậy! Tâm ý hắn nàng sao có thể không hiểu?
Kỷ Nhu cười khổ gật đầu, nói: “Tốt rồi, cũng…không…uổng…muội chờ huynh…bấy nay…”
Nàng nói xong bất ngờ tự mình lao thẳng vào mũi đao của Linh Ngọc, “xoát” một tiếng, mũi đao đã xuyên qua tim, máu bắn tung tóe khắp nơi.
Quỷ Hổ kinh hãi kêu: “Nhu…”
Chuyện xảy ra kề cận, Linh Ngọc cũng hoảng hốt, không thể ngờ nàng nhu nhược như vậy mà lại ngoan cường đến vậy, khiếp đảm rút đao ra, Kỷ Nhu tuy hơi thở mong manh nhưng vẫn nắm lấy tay hắn, trừng mắt nói với Linh Ngọc: “Ngọc, ngươi…có biết…vì sao…ta…chỉ yêu…Quỷ Hổ…?”
Nàng vừa nói, máu tươi từ trong miệng đã trào ra, giống như muốn bảo nàng đừng nói nửa câu cuối nữa, nhưng cuối cùng nàng cũng nói ra: “Bởi vì…thứ…hắn có, ngươi…vĩnh viễn…sẽ…không…có…”
Dứt lời, nàng quay lại dịu dàng nhìn Quỷ Hổ, đôi môi đỏ lộ một nụ cười bình thản, sau đó, bàn tay cầm lấy Linh Ngọc cũng lơi dần, thân thể mềm mại chậm rãi ngã xuống, cuối cùng nụ cười cũng dần biến mất.
Tuyết đang khóc.
Phong Thanh Hòa thấy Kỷ Nhu nuốt hận mà nhắm mắt như thế, không khỏi cúi đầu than nhẹ…
Quỷ Hổ không lao đến, không phải vì bảy thanh kiếm trên cổ.
Bởi vì gã đang ngây ngốc rơi lệ, không thể tin đây là sự thật!
Nàng đã chết?
Nàng đã chết?
Nàng đã chết?
Người con gái si tình ấy, nàng luôn đợi hắn trong đau khổ.
Một năm, hai năm, ba năm, bốn năm…cho đến năm thứ mười ba…
Nàng vẫn một lòng đợi hắn!
Nhưng mà, chỉ mới gặp mặt thì nàng lại muốn bỏ hắn mà đi về bên kia thế giới.
Cuối cùng mới phát hiện, thì ra nàng đang đợi – cái chết!
Là trời xanh trêu người, hay bởi duyên phận khó đoán?
Có lẽ bởi vì số trời đã định.
Không cho người có tình trong trời đất được đến với nhau.
Mộng đẹp phải chăng thường khó thành?
Linh Ngọc ra sức giật mái tóc dài của Kỷ Nhu, kéo mạnh nàng về phía sau, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hắc, tiện nhân, ngươi luôn giúp đỡ người ngoài, khiến người ta khó mà kiên nhẫn nổi!” Nói xong, hắn ném Kỷ Nhu xuống, rồi nhìn chằm chằm cha con Nhiếp Nhân Vương, nói: “Lại là một già một trẻ các ngươi, gặp ta là tận số rồi!”
Nhiếp Nhân Vương quát: “Nếu lão tử còn chưa bị phong tỏa huyệt đạo, ngươi đã sớm bị băm thành vạn mành rồi!”
Linh Ngọc cười ha hả nói: “Cuồng vọng chưa! Để bổn thiếu gia giải quyết thằng nhãi này xong sẽ băm ngươi thành vạn mảnh!”
Hắn quay sang Nhiếp Phong, âm hiểm nói: “Thằng nhóc ngươi tuổi còn nhỏ nhưng võ công cũng không tồi đâu! Lần trước ngươi làm chân bổn thiếu gia bị thương, cho dù là ai từng động tới ta, ta đều bắt hắn phải trả giá đắt!” Linh Ngọc vì chuyện nhỏ mà ghi hận, khi nói chuyện đã vuung đao dứ dứ về phía Nhiếp Phong nhưng đao thế chưa đi, chân trái bị ôm chặt, hóa ra là Kỷ Nhu té nằm trên đất. Nàng cầu xin: “Ngươi muốn giết thì cứ giết ta đi.”
Linh Ngọc “hừ” một tiếng đá nàng văng ra, “Tiện nhân! Không cần phải vội, dù sao ngươi cũng không chọn ta, lợi dụng ngươi xong ta sớm muộn gì cũng cho ngươi một đao ân huệ, đỡ phải lo ngươi về thôn kể hết mọi chuyện.” Hắn nói xong lập tức lại vung đao muốn chém Nhiếp Phong, nhưng Kỷ Nhu lại rất ngoan cường, lại sống chết ôm chặt chân hắn không buông. Linh Ngọc lảo đảo một cái, thân hình lao về phía trước, hai tay đập xuống phía trước quơ loạn, chuôi đao vô tình đánh trúng yếu huyệt trên thắt lưng Nhiếp Phong, khí huyết toàn thân khởi phát, giải khai huyệt đạo.
Nhưng Linh Ngọc cũng không nhẹ nhàng gì, Nhiếp Phong đã được giải huyệt mà thân cũng bị đá bay đến chỗ Nhiếp Nhân Vương, hai cha con lăn lóc trên mặt đất!
Nhiếp Nhân Vương bị cả thân hình con trai đè lên, cũng chấn động toàn thân mà giải khai không ít huyệt đạo, nhưng Nhiếp Phong đã phong ấn những ba mươi sáu huyệt đạo, không phải va chạm cái là giải được hết!
Nhiếp Phong lập tức bật tới tấn công Linh Ngọc, Linh Ngọc thấy nó có thể nhúc nhích thì không khỏi chấn động, nhưng cũng nhanh nhẹn ứng biến. Hắn biết võ công mình kém xa nên vội vàng lao tới kề dao vào cổ Kỷ Nhu, quát: “Không được tới đây!”
Kỷ Nhu đã hấp hối, không thể phản kháng, Nhiếp Phong đành dừng lại, nói: “Ngươi thật sự làm Quỷ Hổ thúc thúc rất thất vọng!”
Linh Ngọc bị một đứa bé nói như thế, mặt đỏ lựng, nhưng lập tức mỉm cười, nhe răn cười.
“Hắc hắc, thất vọng? Ta sẽ đi làm cho hắn thất vọng ngay, ngươi đừng có theo ta, nếu không đừng trách ta đối với nàng hạ thủ vô tình! Ha ha…”
Đã đến nước này, ngay cả người con gái mình từng yêu Linh Ngọc cũng có thể giết, người con gái này hắn từng rất yêu!
Nhiếp Phong không biết làm sao, chỉ đành đứng nhìn tên cầm thú kia đưa Kỷ Nhu nghênh ngang bước đi!
Trong lòng nó cũng biết Linh Ngọc chỉ muốn dùng Kỷ Nhu để uy hiếp nên sẽ không giết nàng, nhiệm vụ khẩn cấp trước mắt là đi giúp Quỷ Hổ một tay, nhưng mà nó vừa đi, thì có lẽ…Không! Trước khi đi, nó cần phải làm một chuyện!
Trong lòng đã quyết, Nhiếp Phong không khỏi quay lại nhìn Nhiếp Nhân Vương, chỉ thấy cha già đang nhắm mắt điều tức. Nó không biết lúc nãy mình đã vô tình giải khai không ít huyệt đạo của Nhiếp Nhân Vương, nay y đang vận công toàn thân, muốn dùng nội lực giải hết huyệt đạo!
Nhiếp Phong bước tới trước mặt cha già, đột nhiên “phục” một tiếng, quỳ xuống trước mặt Nhiếp Nhân Vương!
Nhiếp Nhân Vương trợn hai con mắt, thấy con quỳ xuống trước mặt thì ngẩn ra nói: “Nhóc con! Ngươi không phải là muốn đánh bại ta, ngăn ta điên cuồng giết chóc hay sao? Nay sao lại khúm núm như thế?”
Nhiếp Phong rưng rưng nước mắt nói: “Cha, Phong nhi tuy còn nhỏ tuổi nhưng cũng biết có một số việc không làm không được, gọi là…Có cái nên làm có cái không nên…”
Nhiếp Nhân Vương ngạc nhiên, không đoán được con mình sắp nói cái gì.
Nhiếp Phong nói tiế: “Quỷ Hổ thúc thúc từng liều mình cứu con, nay ông ấy lâm vào hiểm cảnh, Phong nhi không thể đứng nhìn ông ấy chết được, con phải đi, chỉ sợ…sau này khó có cơ hội hầu hạ cha được nữa…”
Nhiếp Phong nói xong ngẩng đầu lên nhìn Nhiếp Nhân Vương, nước mắt đã ròng ròng chảy đầy khuôn mặt nhỏ nhắn, nó nói trong tiếng khóc: “Ơn sinh thành dưỡng dục không thể báo đáp! Cha, xin nhận của Phong nhi một lạy!”
“Bộp” một tiếng, Nhiếp Phong đã dập đầu một cái thật mạnh trước mặt Nhiếp Nhân Vương, một tiếng dập đầu này, Nhiếp Nhân Vương dù là lòng dạ sắt đá tới đâu cũng muốn phá tan tất cả!
Nhiếp Nhân Vương quát: “Nam nhi không thể dễ dàng rơi lệ! Thằng nhóc kia, ngươi khóc lóc…nói lung tung gì đó? Mau…mau đứng lên cho ta…” Mặc dù y ra lệnh cho con đừng khóc, ngữ khí cứng rắn nhưng khi nói xong, thanh âm cũng dần dần nghẹn ngào, nước mắt cứ thế cũng chảy như mưa.
Nhiếp Nhân Vương quả thực không tin được đứa nhỏ trước mắt ngày đó, trong năm năm mình điên cuồng giết chóc, thì nó đã dần dần hiểu được con đường mình chọn đi…Nhưng Nhiếp Nhân Vương ngu ngốc, thích giết người vô cớ thì sao lại có đứa con tốt như vậy?
Nhiếp Phong chậm rãi đứng lên, thấy người cha già điên loạn năm năm nay lần đầu tiên rơi lệ vì mình, từ đáy lòng vẫn không kiềm chế được, chậm rãi nói tiếp: “Cha, người biết không? Từ sau khi mẹ…bỏ chúng ta mà đi, Phong nhi luôn hy vọng rằng có một ngày…cha có thể hồi phục bản tình, cùng Phong nhi sống cuộc sống bình đạm như trước, ngay cả khi không có mẹ thì vẫn có thể sống bình yên…hạnh phúc, nhưng mà…” Nhưng mà sao? Nhưng mà nay nó muốn đi, mà lành dữ chưa biết thế nào.
Nhiếp Phong bất đắc dĩ nói tiếp: “Cha, nếu như Phong nhi…không chết, hứa sẽ trở về…cùng cha sống những ngày như thế, nhưng…nếu Phong nhi chết, xin cha…người…”
Nói tới đây, nước mắt Nhiếp Phong cứ chảy tràn vào trong cái miệng nhỏ nhắn, nó đã khóc không thành tiếng, nhưng tình thế cấp bách, không thể ở lâu, nó cố nén nước mắt, cắn răng nói nốt một câu cuối cùng: “Xin cha…hãy tự bảo trọng!”
Dứt lời, Nhiếp Phong lập tức quay đầu mà đi, chỉ sợ không cầm lòng được.
Bảo trọng? Nhiếp Nhân Vương nở nụ cười, nước mắt chảy tới khóe miệng, y rốt cuộc cũng cười.
Năm năm trước, trước khi bỏ y mà đi Nhan Doanh cũng bảo y phải tự bảo trọng, tối nay, con trai y cũng muốn rời bỏ y, cũng nói một tiếng bảo trọng! Nhưng nó có biết lòng cha già hay không? Tuy cha điên điên khùng khùng, nhưng nếu con thật sự đã chết, y còn có thể tự bảo trọng hay sao?
Mắt thấy đứa con cùng một dòng máu với mình đang ra đi vì nghĩa, trong ngực Nhiếp Nhân Vương tim đập kịch liệt, nội lực mạnh mẽ thoáng chốc cuộn khắp cơ thể, thúc giục, thúc giục y, thúc giục y…
Y muốn bùng nổ!
Nhiếp Phong nuốt nước mắt vừa mới chạy ra tới cửa động thì đột nhiên trong động truyền ra một tiếng rống xé cả bầu trời, tiếng hô như sấm động bên tai, thậm như phong tuyết cuồng nộ, đánh thẳng lên trời…
Tiếng hô này thật lớn, thật giận dữ, thật mạnh mẽ, giống như một ma thần ngủ say cuối cùng cũng thức giấc, sắp sửa làm quan tòa cho những ân oán thế gian!
Nhiếp Phong vừa quay đầu nhìn, còn chưa thấy Nhiếp Nhân Vương đã thấy một luồng khí thế đoạt hồn từ trong động xông ra!
Một luồng khí thế lạnh lẽo hơn băng tuyết, giống như một thanh đao rời khỏi vỏ.
Ngay lúc tiếng hét giận dữ vang trời này phát ra, Quỷ Hổ cũng đang giao đấu với Phong thị huynh đệ và môn hạ ở cách đó nửa dặm.
Phong thị huynh đệ lần trước thất thủ nên lần này xuất kiếm cực kỳ cẩn thận, hơn nữa còn mang theo hơn trăn tinh anh có treo tiền thưởng, cùng vây đánh Quỷ Hổ, quả thực mạnh yếu cách xa nhau!
Nhưng Quỷ Hổ lấy hổ trảo mà thủ, mặc dù chưa đủ chín thành công lực nhưng nhờ thân pháp quỷ dị, thỉnh thoảng dùng Chuyển Tự quyết tả xung hữu đột vào giữa hơn trăm người, hổ trảo uy mãnh vừa đánh vừa lùi, vẫn chưa có dấu hiệu thất bại.
Nhưng gã ra tay vẫn còn lưu tình, chỉ đánh cho bị thương mà không giết chết, nên Phong Nguyệt môn lớp sau thay lớp trước, ùn ùn kéo đến.
Giữa trận chiến, Phong Thanh Hòa nhìn như không có lòng muốn đánh, ra chiêu qua loa, Phong Thanh Ưng liền tiến tới nói: “Nhị đệ, sao ngươi không đánh nổi một chiêu cho tử tế vậy? Tên này ở gần chủ nhân mấy năm, mà có thể ứng chiến với hơn trăm người Phong Nguyệt môn, tư chất cực cao, phải cẩn thận ứng chiến!”
Phong Thanh Hòa đáp: “Có lẽ không hẳn tư chất hắn cao mà do môn võ của chủ nhân hắn tu luyện quá lợi hại!”
Phong Thanh Ưng cho rằng có lý, nói: “Nếu đã như vậy thì…được rồi! Cứ thế này đi!”
Nói xong, lập tức quay về phía môn chúng hô lớn: “Phong Nguyệt Trọng Trọng!”
Cái thứ “Phong Nguyệt Trọng Trọng” này là một đại trận bất bại của Phong Nguyệt môn! Trận này gồm bảy bảy bốn mươi chín môn hạ tu vi ngang bằng, bao vây lấy kẻ địch vào trong, nếu hang thứ nhất đánh lâu chưa thắng thì lớp thứ hai xông lên thay thế, tiếp theo là hang ba, hang bốn,…cho đến thứ bảy lại lặp lại, tuần hoàn mãi cho đến khi kẻ địch kiệt sức mới thôi.
Lời vừa dứt, bốn mươi chín trong số hơn trăm môn chúng bỗng nhiên bao vây lấy Quỷ Hổ vào trong trận!
Quỷ Hổ biết không ổn, lập tức nhảy về phía trước, muốn thoát khỏi trận nhưng toàn bộ cũng nhảy theo hắn, cả Phong Nguyệt Trọng Trọng trận vây lấy Quỷ Hổ vào giữa nhảy lên rồi nhẹ nhàng đáp đất, rất chỉnh tề không lộn xộn! Người đến tuần tự, trận tới tuần tự, nhất thời gã không thể thoát thân!
Phong Thanh Ưng cũng theo trận mà lao đến, còn Phong Thanh Hòa vẫn không muốn đánh, chỉ ở ngoài trận nên chỉ còn một mình Phong Thanh Ưng dẫn trận mà thôi! Chỉ thấy hắn ngẫu nhiên đánh một kiếm, ngẫy nhiên lấy trận thế che giấu, không đến một tuần trà, Quỷ Hổ đã bị không biết bao nhiêu vết thương!
Mọi người vừa đấu vừa tiến dần tới bên vách núi, Phong Thanh Ưng không khỏi rùng mình nghĩ thầm, Quỷ Hổ quả nhiên thông minh, y dẫn Phong Nguyệt Trọng Trọng trận vào vách đá, trận sẽ tự đổ, nếu không mọi người sẽ bị rơi xuống vực hết.
Cứ như thế thì bại mất! Phong Thanh Ưng do dự mộ hồi, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng hô to ngoài trận: “Đại ca, ngươi nhìn xem ai trong tay ta đây?”
Quỷ Hổ ở trong trận thoáng nhìn qua, thấy Linh Ngọc lôi Kỷ Nhu tới, lại còn cười nói: “Đại ca, nếu ngươi còn có chút quan tâm tới sống chết của con tiện nhân này thì mau thúc thủ chịu trói!”
Kỷ Nhu đã bị thương vô lực, nhưng vẫn cố lấy một hơi hét lớn: “Hổ! Đừng để ý muội! Huynh chạy mau…!”
Lời còn chưa dứt, bất ngờ một mũi dao sắc đâm vào ngực nàng, Kỷ Nhu kêu lớn một tiếng, đau đến chết đi sống lại, hóa ra mũi đao vẫn còn nương lại, chưa đâm thẳng vào tim nàng!
Linh Ngọc bỉ ổi mắng: “Đại ca, ta nói là làm! Ngươi mau dừng tay, nếu không…”
Hắn nói xong, siết chặt bàn tay cầm đao, thoáng chốc đã thấy Kỷ Nhu mồ hôi đầy mặt.
Phong Thanh Ưng cũng không dự liệu được là Linh Ngọc sẽ làm thế, nhưng mà như thế cũng tốt, tựa hồ không sợ làm nhục cái tên chính nghĩa Phong Nguyệt môn.
Phong Thanh Hòa thấy hắn dùng nữ tử yếu đuối bức hiếp Quỷ Hổ thì không đành lòng, muốn ngăn Linh Ngọc lại, nhưng ngay lúc đó Quỷ Hổ đột nhiên dừng lại, đôi hổ trảo buông xuống, lập tức bảy thanh kiếm đặt lên cổ hắn!
Linh Ngọc gian xảo cười: “Tốt! Không hổ là nghĩa nặng tình sâu! Vậy ngươi mau nói cho Phong đại hiệp biết nơi ngươi mai táng chủ nhân đi!” Quỷ Hổ lạnh lùng nói: “Đừng…phí…công, ta…chết…cũng…không nói…”
Linh Ngọc sa sầm nét mặt, nói: “Vẫn còn ngoan cố sao? Hắc, cho dù ngươi đặt cược tính mạng nhưng mà thật sự không sợ ta giết nàng sao?” Hắn nói xong lại đâm mũi đao vào tim Kỷ Nhu thêm một đoạn, nhưng nàng đã cắn chặt hàm răng, quyết không hừ một tiếng!
Phong Thanh Hòa đã không thể nhịn được nữa, đang muốn ra tay thì Phong Thanh Ưng bên cạnh đã vươn tay cản lại, thấp giọng nói: “Nhị đệ, đừng có mềm yếu như đàn bà thế, ta tuyệt đối không để chuyện này sắp thành lại bại đâu!”
Phong Thanh Hòa xoay mình ngẩn ra, không ngờ rằng anh trai mình lại cho phép thứ thủ đoạn đáng khinh ấy! Tuy rằng không phải do mình làm nhưng mượn tay người khác thì có khác gì Linh Ngọc?
Kỷ Nhu ở dưới đao Linh Ngọc mặt vẫn không đổi sắc, nàng chăm chú nhìn Quỷ Hổ đầy yêu thương, yếu ớt nói: “Hổ, huynh…dù có chết cũng không được nói…chỗ táng hài cốt…chủ nhân…Nam tử hán…vốn phải thế…Nếu như…đối với sống chết của muội…huynh không biết…nên làm sao…”
Quỷ Hổ buồn bã nói: “Nhu, nếu…nàng…chết…, ta càng…không biết….nên làm sao…”
Kỷ Nhu cảm động không thôi, nhưng trong lòng nàng vẫn còn một nỗi băn khoăn không thể không hỏi: “Vậy…huynh…là vì muội…mới…trở về…tuyết địa này?”
Giờ phút sinh tử cận kề, nàng vẫn không quên được điều này, chứng tỏ lòng nàng trước sau vẫn không đổi, Quỷ Hổ nhìn gương mặt tái nhợt của nàng, nói: “Nhu…nàng…hiểu…mà…”
Đúng vậy! Tâm ý hắn nàng sao có thể không hiểu?
Kỷ Nhu cười khổ gật đầu, nói: “Tốt rồi, cũng…không…uổng…muội chờ huynh…bấy nay…”
Nàng nói xong bất ngờ tự mình lao thẳng vào mũi đao của Linh Ngọc, “xoát” một tiếng, mũi đao đã xuyên qua tim, máu bắn tung tóe khắp nơi.
Quỷ Hổ kinh hãi kêu: “Nhu…”
Chuyện xảy ra kề cận, Linh Ngọc cũng hoảng hốt, không thể ngờ nàng nhu nhược như vậy mà lại ngoan cường đến vậy, khiếp đảm rút đao ra, Kỷ Nhu tuy hơi thở mong manh nhưng vẫn nắm lấy tay hắn, trừng mắt nói với Linh Ngọc: “Ngọc, ngươi…có biết…vì sao…ta…chỉ yêu…Quỷ Hổ…?”
Nàng vừa nói, máu tươi từ trong miệng đã trào ra, giống như muốn bảo nàng đừng nói nửa câu cuối nữa, nhưng cuối cùng nàng cũng nói ra: “Bởi vì…thứ…hắn có, ngươi…vĩnh viễn…sẽ…không…có…”
Dứt lời, nàng quay lại dịu dàng nhìn Quỷ Hổ, đôi môi đỏ lộ một nụ cười bình thản, sau đó, bàn tay cầm lấy Linh Ngọc cũng lơi dần, thân thể mềm mại chậm rãi ngã xuống, cuối cùng nụ cười cũng dần biến mất.
Tuyết đang khóc.
Phong Thanh Hòa thấy Kỷ Nhu nuốt hận mà nhắm mắt như thế, không khỏi cúi đầu than nhẹ…
Quỷ Hổ không lao đến, không phải vì bảy thanh kiếm trên cổ.
Bởi vì gã đang ngây ngốc rơi lệ, không thể tin đây là sự thật!
Nàng đã chết?
Nàng đã chết?
Nàng đã chết?
Người con gái si tình ấy, nàng luôn đợi hắn trong đau khổ.
Một năm, hai năm, ba năm, bốn năm…cho đến năm thứ mười ba…
Nàng vẫn một lòng đợi hắn!
Nhưng mà, chỉ mới gặp mặt thì nàng lại muốn bỏ hắn mà đi về bên kia thế giới.
Cuối cùng mới phát hiện, thì ra nàng đang đợi – cái chết!
Là trời xanh trêu người, hay bởi duyên phận khó đoán?
Có lẽ bởi vì số trời đã định.
Không cho người có tình trong trời đất được đến với nhau.
Mộng đẹp phải chăng thường khó thành?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.