Phóng Viên Hạ! Đừng Mơ Buông Tha
Chương 71: Thủ đoạn khốn kiếp
Yên Đan (Amber)
18/10/2022
Cô mở to mắt nhìn anh, hai cánh môi liên tục bị anh trêu chọc, luân
phiên mút lấy, hành động thắm thiết nhưng lúc nãy cứ tỏ ra hờ hững, làm
cô xém tủi thân đến bật khóc.
Vừa rời môi nhau, anh liền nở nụ cười, vẻ nghiêm nghị lúc nãy ngay lập tức tan biến:
- Ai cho em về, phải ở lại ăn cùng anh.
Cô mỉm cười hạnh phúc, cả hai ngồi xuống bàn, bày ra những món ăn ngon, nhìn cô vừa chu đáo lại đáng yêu thế này, anh chỉ muốn bắt cô ở lại làm việc cùng anh.
- Anh sẽ căn dặn lễ tân, lần sao em đến cứ bảo là vợ của anh thì nhân viên sẽ đưa em đến tận phòng làm việc.
Cô có chút ngại, nhưng chuyện cũng chẳng có gì đáng xấu hổ, anh là chồng cô thì cô cứ thoải mái để cả thế giới biết cũng chẳng sao.
- Nhưng mà... nếu em đến thường xuyên thì có phiền anh không? Em chỉ mang cơm trưa đến thôi, dùng cơm với anh xong em sẽ về.
Anh hôn nhẹ lên má cô:
- Không phiền, chỉ cần em muốn thì có thể đến bất kỳ lúc nào. Anh chỉ lo vất vả cho em thôi.
Cô gắp thức ăn vào bát của anh:
- Có gì đâu mà vất vả. Em ở nhà ngoài viết báo ra thì cũng còn nhiều thời gian rảnh nên muốn nấu ăn rồi mang đến công ty cho anh.
Hai người trò chuyện vui vẻ, dùng bữa xong anh muốn giữ cô lại nhưng Dược Khuê không muốn phiền anh làm việc, dù sao đây cũng là ở công ty nên cô quyết định ra về. Cô gọi điện cho Thụy Ái đến đón mình, cô ấy cũng vừa đi ăn trưa xong liền lái xe đến Uri đưa cô về nhà.
- --------------------------------
Chỉ khoảng nửa tiếng sau khi cô rời đi, Phong Lĩnh đang chuẩn bị bước vào cuộc họp đầu giờ chiều thì nhận được cuộc gọi từ số máy của Thuỵ Dung, tuy nhiên giọng nói lại không phải của cô ấy:
- Tôi là người của bệnh viện An Đông, chủ nhân của số máy này đã được đưa đến bệnh viện trong tinh trạng bị thương do đạn bắn, hiện đã đưa vào phòng phẫu thuật. Trước khi bất tỉnh, cô ấy vẫn còn ý thức và nhất quyết bảo chúng tôi gọi cho anh, nhờ tôi chuyển lời với anh rằng "Cô Dược Khuê đã bị bắt đi".
Tâm trí của anh hỗn loạn, ngay lập tức bảo nhân viên hoãn cuộc hợp. Phong Lĩnh gọi cho Tấn Bộ và Đình Doanh (hai vệ sĩ) đang đứng trực ở bên ngoài văn phòng CEO rồi nhanh chóng cùng họ đến bệnh viện An Đông.
Vừa nghe tin crush bị thương, Tấn Bộ liền rối trí, lo lắng đến mức luống cuống, anh ấy khẩn trương đến bệnh viện để xem tình hình.
Tại đây, Phong Lĩnh được những người dân phát hiện vụ việc kể lại, họ nhìn thấy Thuỵ Dung nằm bất động trên tuyến đường 2B vắng vẻ với vết thương chảy nhiều máu ở ngực trái, tay phải của cô ấy vẫn đang cầm một cây súng ngắn. Gần vị trí cô ấy gục ngã là chiếc ôtô trong tình trạng bể nát cửa kính. Bên cạnh đó cũng có nhiều vết máu ở xung quanh, nghi đây là cuộc ẩu đả, đánh đấm đông người, các vết máu kia có thể là của những kể khác.
Sau khi được đưa đến bệnh viện, bác sĩ khẳng định cô ấy bị thương do đạn bắn. Mọi người đã báo cảnh sát và họ cũng đã có mặt ở hiện trường để điều tra. Bây giờ mọi chuyện đầu đuôi thế nào thì phải chờ tình trạng Thuỵ Dung ổn định mới biết rõ được. Cầu mong cô ấy sẽ không sao.
Điều khiến anh đứng ngồi không yên chính là sự mất tích của Dược Khuê khi chẳng rõ kẻ bắt giữ cô là ai và với mục đích gì. Anh nắm chặt hai lòng bàn tay, ngồi ở hàng ghế chờ trước cửa phòng cấp cứu, tâm trí anh rối bời, lòng bồn chồn, thấp thỏm. Nghĩ đến phát súng trong bữa tiệc và vụ việc lần này, anh cảm thấy chúng có liên kết chặt với nhau.
Bây giờ điều cần nhất là bình tĩnh, nếu bọn chúng bắt cô đi vì mục đích muốn lấy thứ gì đó từ anh thì chắc chắn chúng sẽ chủ động liên hệ với anh để uy hiếp và nói ra ý đồ. Bọn người dày công làm ra chuyện kinh thiên này hẳn có kế hoạch rõ ràng, khả năng cao hiện tại Dược Khuê vẫn đang an toàn dù nằm trong tay chúng.
- ---------------------------------
Cô tỉnh giấc sau nhiều giờ bất tỉnh, cảm nhận cơ thể bị đau khắp các khớp, có lẽ là do tác dụng của thuốc gây mê lên phụ nữ mang thai. Mở mắt ra nhìn xung quanh, cô bất ngờ khi thấy mình đang nằm trong một căn phòng sang trọng. Giường ngủ kiểu dáng hoàng gia, đèn chùm trên trần đính pha lê lấp láng, nội thất trong phòng đa số làm bằng gỗ nhẵn bóng, sang trọng chẳng của thua kém villa của Phong Lĩnh.
Dược Khuê cố nhớ lại chuyện đã xảy ra, hình ảnh những tên cồn đồ mặc trang phục đen đập vỡ cửa kính ôtô khiến cô ám ảnh, cảnh tượng kinh hoàng khi chúng cố lôi cô ra khỏi xe và chụp thuốc mê trong khi Thụy Dung phải ra sức chống trả với đám người máu lạnh.
Chợt tiếng gõ mở vang lên, cô khiếp đảm, hốt hoảng ngồi dậy, co chân sợ hãi, tay ôm lấy bụng. Một người phụ nữ trẻ tuổi mặc đồ đen bước vào, Trông cô ta rất mạnh mẽ, không yểu điệu, nhẹ nhàng như những cô gái bình thường.
- Cô tỉnh rồi à.
Dược Khuê sợ hãi nhìn cô ta, cả cơ thể cô run lên vì hoảng sợ:
- Cô...cô là ai?
Cô ta không đáp lại câu hỏi, chỉ lạnh lùng cất lời:
- Ông chủ muốn gặp cô!
Ở phía bên ngoài, một người đàn ông phong độ đang ngồi trên ghế, tuy nhiên vẻ mặt của ông ta lại rất hung tợn, cau có. Tên thuộc hạ thân cận bên cạnh cất lời thắc mắc:
- Thưa ông chủ, tôi thật không hiểu, tại sao lại đưa cô ta đến biệt thự mà không phải là căn nhà hoang.
Nghe câu hỏi xoáy vào tâm can, ông ta cũng không hiểu được chính mình, chỉ biết khi bọn thuộc hạ vừa bắt cô lên xe, nhìn thấy gương mặt của Dược Khuê, lão lại không nỡ đẩy cô đến căn nhà hoang sập xệ đầy côn trùng, tràn ngập sự dơ bẩn như những kẻ trước đây bị rơi vào tay ông ta.
- Cậu không cần biết điều này.
Vừa rời môi nhau, anh liền nở nụ cười, vẻ nghiêm nghị lúc nãy ngay lập tức tan biến:
- Ai cho em về, phải ở lại ăn cùng anh.
Cô mỉm cười hạnh phúc, cả hai ngồi xuống bàn, bày ra những món ăn ngon, nhìn cô vừa chu đáo lại đáng yêu thế này, anh chỉ muốn bắt cô ở lại làm việc cùng anh.
- Anh sẽ căn dặn lễ tân, lần sao em đến cứ bảo là vợ của anh thì nhân viên sẽ đưa em đến tận phòng làm việc.
Cô có chút ngại, nhưng chuyện cũng chẳng có gì đáng xấu hổ, anh là chồng cô thì cô cứ thoải mái để cả thế giới biết cũng chẳng sao.
- Nhưng mà... nếu em đến thường xuyên thì có phiền anh không? Em chỉ mang cơm trưa đến thôi, dùng cơm với anh xong em sẽ về.
Anh hôn nhẹ lên má cô:
- Không phiền, chỉ cần em muốn thì có thể đến bất kỳ lúc nào. Anh chỉ lo vất vả cho em thôi.
Cô gắp thức ăn vào bát của anh:
- Có gì đâu mà vất vả. Em ở nhà ngoài viết báo ra thì cũng còn nhiều thời gian rảnh nên muốn nấu ăn rồi mang đến công ty cho anh.
Hai người trò chuyện vui vẻ, dùng bữa xong anh muốn giữ cô lại nhưng Dược Khuê không muốn phiền anh làm việc, dù sao đây cũng là ở công ty nên cô quyết định ra về. Cô gọi điện cho Thụy Ái đến đón mình, cô ấy cũng vừa đi ăn trưa xong liền lái xe đến Uri đưa cô về nhà.
- --------------------------------
Chỉ khoảng nửa tiếng sau khi cô rời đi, Phong Lĩnh đang chuẩn bị bước vào cuộc họp đầu giờ chiều thì nhận được cuộc gọi từ số máy của Thuỵ Dung, tuy nhiên giọng nói lại không phải của cô ấy:
- Tôi là người của bệnh viện An Đông, chủ nhân của số máy này đã được đưa đến bệnh viện trong tinh trạng bị thương do đạn bắn, hiện đã đưa vào phòng phẫu thuật. Trước khi bất tỉnh, cô ấy vẫn còn ý thức và nhất quyết bảo chúng tôi gọi cho anh, nhờ tôi chuyển lời với anh rằng "Cô Dược Khuê đã bị bắt đi".
Tâm trí của anh hỗn loạn, ngay lập tức bảo nhân viên hoãn cuộc hợp. Phong Lĩnh gọi cho Tấn Bộ và Đình Doanh (hai vệ sĩ) đang đứng trực ở bên ngoài văn phòng CEO rồi nhanh chóng cùng họ đến bệnh viện An Đông.
Vừa nghe tin crush bị thương, Tấn Bộ liền rối trí, lo lắng đến mức luống cuống, anh ấy khẩn trương đến bệnh viện để xem tình hình.
Tại đây, Phong Lĩnh được những người dân phát hiện vụ việc kể lại, họ nhìn thấy Thuỵ Dung nằm bất động trên tuyến đường 2B vắng vẻ với vết thương chảy nhiều máu ở ngực trái, tay phải của cô ấy vẫn đang cầm một cây súng ngắn. Gần vị trí cô ấy gục ngã là chiếc ôtô trong tình trạng bể nát cửa kính. Bên cạnh đó cũng có nhiều vết máu ở xung quanh, nghi đây là cuộc ẩu đả, đánh đấm đông người, các vết máu kia có thể là của những kể khác.
Sau khi được đưa đến bệnh viện, bác sĩ khẳng định cô ấy bị thương do đạn bắn. Mọi người đã báo cảnh sát và họ cũng đã có mặt ở hiện trường để điều tra. Bây giờ mọi chuyện đầu đuôi thế nào thì phải chờ tình trạng Thuỵ Dung ổn định mới biết rõ được. Cầu mong cô ấy sẽ không sao.
Điều khiến anh đứng ngồi không yên chính là sự mất tích của Dược Khuê khi chẳng rõ kẻ bắt giữ cô là ai và với mục đích gì. Anh nắm chặt hai lòng bàn tay, ngồi ở hàng ghế chờ trước cửa phòng cấp cứu, tâm trí anh rối bời, lòng bồn chồn, thấp thỏm. Nghĩ đến phát súng trong bữa tiệc và vụ việc lần này, anh cảm thấy chúng có liên kết chặt với nhau.
Bây giờ điều cần nhất là bình tĩnh, nếu bọn chúng bắt cô đi vì mục đích muốn lấy thứ gì đó từ anh thì chắc chắn chúng sẽ chủ động liên hệ với anh để uy hiếp và nói ra ý đồ. Bọn người dày công làm ra chuyện kinh thiên này hẳn có kế hoạch rõ ràng, khả năng cao hiện tại Dược Khuê vẫn đang an toàn dù nằm trong tay chúng.
- ---------------------------------
Cô tỉnh giấc sau nhiều giờ bất tỉnh, cảm nhận cơ thể bị đau khắp các khớp, có lẽ là do tác dụng của thuốc gây mê lên phụ nữ mang thai. Mở mắt ra nhìn xung quanh, cô bất ngờ khi thấy mình đang nằm trong một căn phòng sang trọng. Giường ngủ kiểu dáng hoàng gia, đèn chùm trên trần đính pha lê lấp láng, nội thất trong phòng đa số làm bằng gỗ nhẵn bóng, sang trọng chẳng của thua kém villa của Phong Lĩnh.
Dược Khuê cố nhớ lại chuyện đã xảy ra, hình ảnh những tên cồn đồ mặc trang phục đen đập vỡ cửa kính ôtô khiến cô ám ảnh, cảnh tượng kinh hoàng khi chúng cố lôi cô ra khỏi xe và chụp thuốc mê trong khi Thụy Dung phải ra sức chống trả với đám người máu lạnh.
Chợt tiếng gõ mở vang lên, cô khiếp đảm, hốt hoảng ngồi dậy, co chân sợ hãi, tay ôm lấy bụng. Một người phụ nữ trẻ tuổi mặc đồ đen bước vào, Trông cô ta rất mạnh mẽ, không yểu điệu, nhẹ nhàng như những cô gái bình thường.
- Cô tỉnh rồi à.
Dược Khuê sợ hãi nhìn cô ta, cả cơ thể cô run lên vì hoảng sợ:
- Cô...cô là ai?
Cô ta không đáp lại câu hỏi, chỉ lạnh lùng cất lời:
- Ông chủ muốn gặp cô!
Ở phía bên ngoài, một người đàn ông phong độ đang ngồi trên ghế, tuy nhiên vẻ mặt của ông ta lại rất hung tợn, cau có. Tên thuộc hạ thân cận bên cạnh cất lời thắc mắc:
- Thưa ông chủ, tôi thật không hiểu, tại sao lại đưa cô ta đến biệt thự mà không phải là căn nhà hoang.
Nghe câu hỏi xoáy vào tâm can, ông ta cũng không hiểu được chính mình, chỉ biết khi bọn thuộc hạ vừa bắt cô lên xe, nhìn thấy gương mặt của Dược Khuê, lão lại không nỡ đẩy cô đến căn nhà hoang sập xệ đầy côn trùng, tràn ngập sự dơ bẩn như những kẻ trước đây bị rơi vào tay ông ta.
- Cậu không cần biết điều này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.