Phong Vô Nhai

Chương 27

Hắc Sắc Cấm Dược

26/03/2017

CHƯƠNG 27

So với kỹ năng hôn còn vấp váp của Huyết Lang, Hạt Cơ hiển nhiên lợi hại hơn rất nhiều, chỉ bằng môi lưỡi điêu luyện cơ hồ đã áp chế hoàn toàn những phản kháng nơi Nhai, thứ kỹ xảo đầy ma tính đó như mê hoặc lòng người, khiến hắn chẳng tài nào dứt ra được, chỉ thấy đầu váng mắt hoa, toàn thân rệu rã.

 

Lúc đó, Huyết Lang cùng Xà Hoạ cũng bắt đầu liếm láp thân thể vô lực của hắn, nhất là hai điểm sưng đỏ trên ngực, tức thời bị bọn họ cắn đến sấm huyết…

 

Hôn mãi một lúc lâu, tựa hồ nhận ra nam nhân trong lòng ngực gần như sắp ngạt thở đến nơi, Hạt Cơ khôn ngoan buông hắn ra. Nhưng khi tầm mắt thu vào hình ảnh đôi môi đạm màu bị mình giày vò thành một mảnh ướt át, không ngừng phập phồng theo từng đợt thở dốc, nhịn chẳng được lại cúi đầu hung hăng cắn lấy, mãi đến khi nam nhân không chịu nổi kêu lên một tiếng mới chậm rãi nhả ra, kéo theo một tia ngân dịch…..

 

Đúng lúc này, dư quang nơi khoé mắt Hạt Cơ chợt phản chiếu một cảnh tượng quái đản.

 

Đồng bọn của hắn, tên được cưng chiều nhất trong năm người, cũng là gã có diện mạo đáng yêu nhất – Hoặc – tất cả những sự tình vừa rồi, chỉ đứng một bên mà lẳng lặng chứng kiến, không hề tham dự vào hành động của bọn họ.

 

Chỉ là, tầm mắt trước sau vẫn không dời khỏi thân thể Nhai.

 

Hạt Cơ nhìn một lúc, bỗng chậm rãi nở nụ cười.

 

Lập tức nhìn về phía hai người đang liếm lộng Nhai, ý bảo bọn họ dừng lại, sau đó lại lên tiếng hỏi: “Hoặc, ngươi đứng bất động như vậy để làm gì?”

 

Đồng thời, Hạt Cơ không nhanh không chậm bế Nhai đang nằm vô lực trong lòng mình, rồi sau đó, chẳng thèm đếm xỉa đến sắc mặt khó coi nơi nam nhân, không cho phép hắn kháng cự, từ sau lưng thong thả kéo hai chân thon dài kia ra, mãi đến khi thân thể nam tính trắng nõn mà rắn chắc không chút che giấu, hoàn toàn bại lộ trước tầm mắt người nam nhân.

 

“Chẳng lẽ……ngươi cũng không muốn sao…..”

 

Nói xong, còn cố ý cúi đầu, chậm rãi liếm láp chiếc cổ ướt đẫm mồ hôi của Nhai….

 

“………Không phải……..” Hoặc không chút biểu tình lắc lắc đầu, trên mặt ẩn hiện một tầng hồng sắc nhàn nhạt, lại mang theo nét ngượng ngùng.

 

Nhai, dẫu sao cũng đã hoàn toàn chinh phục được hắn, từng là chủ nhân của hắn.

 

Trong lòng Hoặc, chính là hình tượng của sự lẫm liệt, tuyệt đối không được phép khinh thường.

 

Dù chỉ bằng ánh mắt băng lãnh, cũng đủ để khiến hắn chẳng dám lỗ mãng.

 

“Ngươi phải nhớ, hắn là tân nương của chúng ta…..Thân thể hắn, thuộc về chúng ta.” Hạt Cơ hiển nhiên nhìn ra sự băn khoăn nơi Hoặc.

 

“………..” Nhai nghe thế, khoé môi chợt cười lạnh khinh thường, vừa định châm chọc đôi ba câu, Hạt Cơ lại như đã sớm biết rõ, vẫn giữ cái tư thế đang liếm lộng hắn, hung hăng cắn lấy một ngụm.

 

“……….!!”

 

……………………..

 

Lời nói của Hạt Cơ, lại khiến cho Hoặc dao động…………

 

Đôi mắt đỏ thẫm cũng bởi vì cảnh tượng nam nhân tóc xám trước mặt này bị bắt lạp khai hai chân, dần dần khắc sâu màu sắc của chính nó.

 

Nhai, sự tồn tại đặc thù của con người từng khiến hắn phải kính sợ kia, giờ phút này, bị mái tóc dài che khuất nửa khuôn mặt, tựa hồ chẳng muốn đối mặt với tình huống trước mắt, vô lực nghiêng đầu, trầm mặc mà mỏi mệt.

 

Giọt mồ hôi trong suốt theo đường cong trên gương mặt hắn chảy xuống, tích nhập đôi môi vì thở dốc nên hé mở, biểu lộ đôi chút mất kiên nhẫn cùng chán ghét, bờ mi cũng ướt đẫm, dẫu rằng đó là bởi vì mồ hôi………

 

Quần áo sớm đã bị xé nát trên thân thể nam tính đó, để lộ dấu vết của những nam nhân khác, nhất là nơi hình xăm kéo dài từ thắt lưng đến đùi trong, tức thì đầy ngập những vết răng loang lổ.

 

Hết thảy như một đòn giáng mạnh vào sự tự chủ nơi hắn……….

 

Hoặc do dự trong chốc lát, chậm rãi vươn tay, đầu ngón cẩn trọng chạm vào đôi môi mềm mại của nam nhân, người nọ mẫn cảm run lên, ánh mắt băng lãnh lập tức bắn về phía hắn.

 

Nồng đậm địch ý cùng cảnh cáo.

 

Nhưng cái tư thế bị nam nhân khác ôm vào trong lòng, hai chân đại khai thế này lại khiến cho thứ gọi là cảnh cáo kia, hoàn toàn trở thành câu dẫn.

 

Chỉ khiến người ta từ tận đáy lòng nảy sinh thứ dục vọng muốn hung hăng đặt hắn dưới thân mà tuỳ ý chà đạp.

 

Hoặc kề sát vào Nhai, mãi đến khi hơi thở trên thân nam nhân tràn ngập khoang mũi, tim hắn bắt đầu đập nhanh hơn.

 

Ngón tay thoáng duỗi ra, lần mò đến bờ ngực vì thở dốc mà phập phồng bất định kia. Cảm xúc mềm dẻo mà nhẵn bóng khiến đầu ngón tay hắn khống chế không được mà run rẩy, theo bản năng vân vê nhũ tiêm đã có chút sưng đỏ của nam nhân.

 

“…….Ngô……….” Nam nhân cúi đầu hừ một tiếng, chân mày mảnh dẻ khẽ nhíu lại. Nơi đó ban nãy đã bị cắn đến vừa đau lại vừa ngứa ngáy, bây giờ lại bị đối đãi như thế, thật sự không thể chịu được.

 

Hảo mẫn cảm…….



 

Hoặc âm thầm cảm thán đằng sau gương mặt vô biểu tình, do dự chốc lát, cuối cùng thân thủ ôm lấy thắt lưng ướt đẫm mồ hôi nơi nam nhân, cúi đầu liếm lộng hai điểm đột khởi đỏ tươi của hắn.

 

Đối phương nhất thời phát run, thân thể lần nữa lại cứng đờ ra.

 

“…………” Đầu lưỡi mềm mại lại bởi vì liếm lộng mà phát ra thứ âm thanh nhớp nháp. Bờ mi rậm khẽ rũ xuống, Hoặc lúc đầu thử liếm tới liếm lui nơi nhũ tiêm, sau chịu không được răng lại bắt đầu nhẹ nhàng cắn xé, hấp duẫn hết lần này tới lần khác, cho đến khi nam nhân chẳng chịu nổi nữa mà vùng vẫy.

 

Thanh âm ám ách mà vô lực vang lên…..

 

Kết quả lại càng khiến động tác của Hoặc bắt đầu vượt khỏi tầm kiểm soát, càng lúc càng thô bạo, cũng càng lúc càng tham lam, đôi tay như mò mẫm phần thân trên chưa đủ, lại di chuyển đến hạ thân nóng ẩm….

 

Đôi môi cũng theo đó mà chuyển dần xuống.

 

Đầu lưỡi ướt át lướt qua mảng lông tơ mềm mại ở nơi tư mật của nam nhân, rồi sau đó lại hướng tới xâm chiếm ngọc hành bị những nam nhân kia đùa bỡn đến độ đã có chút cương cứng.

 

Nhìn thấy Hoặc đã rơi vào trạng thái không thể khống chế, Hạt Cơ bất giác nở nụ cười, liếc mắt nhìn hai người kia, ba người họ lần thứ hai thật ăn ý sáp gần vào Nhai, mỗi tên chiếm cứ một bộ vị khác nhau trên thân nam nhân.

 

Nhất thời, Nhai bị vây hãm giữa bốn nam nhân, tựa như một con báo tuyết vô ý rơi vào bẫy rập, bị những  hùng sư hắc sắc tuỳ ý nhấm nháp.

 

“…………..” Nam nhân cau mày, chán ghét đến độ cả người không ngừng run rẩy, lại thế nào cũng chẳng tránh được.

 

Nhất là đầu lưỡi đang liếm láp hạ thể hắn, như hoả diễm nóng cháy mà ướt át, gắt gao bám lấy hắn.

 

“A…………” Bỗng nhiên, đầu lưỡi vói vào trong huyệt khẩu, cả người Nhai chợt run rẩy kịch liệt, thanh âm phát ra ngắt quãng vì thở gấp: “Đừng chạm nơi đó……Ư………”

 

Nhưng ở vào cái thời điểm như thế này, thanh âm ám ách mà vô lực kia, ngoại trừ việc khiến cho dục vọng bên trong bọn nam nhân càng dâng cao, cơ bản chẳng còn tác dụng nào khác.

 

Quả nhiên, hắn vừa phát ra chút âm thanh, động tác của bọn họ càng trở nên thô bạo

 

“Đừng….” Nhai cúi đầu nghẹn ngào trong bất lực, phơi bày hoàn toàn thứ tư thái yếu đuối hiếm có ở con người hắn, khiến Huyết Lang nhịn không được lại hung hăng cắn phá đôi môi đang run rẩy nơi hắn, rồi lại ôn nhu hôn lên đó.

 

“Ngươi sợ bị người khác liếm như vậy sao?” Hạt Cơ một tay vuốt ve khí quan của Nhai, một tay ôm lấy thắt lưng hắn thở hào hển hỏi, giọng nói ẩn chứa chút tiếu ý hiểm độc.

 

“……..” Nhai không trả lời, chỉ ẩn nhẫn nhắm chặt mắt.

 

“Liếm vào trong, Hoặc” Hạt Cơ thản nhiên lên tiếng, nụ cười nơi khoé miệng càng trở nên yêu dị.

 

“Ư……A……..” Đầu lưỡi bỗng vói vào trong khiến Nhai gần như ngạt thở.

 

Thành Thuỷ Duyệt phía bên kia, mặt có thể nói là đã hồng thấu.

 

Nhất là thanh âm trầm khàn nam tính giờ phút này lại mang trong đó sự run rẩy ẩn nhẫn, cơ hồ khiến cả người hắn khô nóng, có chút khó chịu xê dịch thân thể nhằm ngăn chặn thứ xao động kỳ quái trong cơ thể, càng lúc lại càng mất bình tĩnh.

 

Đôi mắt vốn chẳng thể nhìn thấy, nhịn không được lại cứ hướng về phía bên kia.

.

.

.

——————————-

Nhiệt độ trong không khí mỗi lúc một tăng, tràn ngập thứ xạ hương nam tính đặc thù….

Ẩm thấp mà tanh nồng…….

Thân thể bị đè nặng của nam nhân tóc xám chẳng biết khi nào đã phơi bày trên mặt giường mềm mại, một chân bị nâng lên cao, hậu huyệt bị nam tử với mái tóc ngắn màu ám kim liếm láp, thế nên chiếc linh đang đeo trên đôi chân trần trụi kia khống chế không được mà lay động theo từng đợt run rẩy, phát ra thứ âm thanh mê hoặc.

Mà tại nơi hình xăm đặc thù trên thắt lưng hắn lại bị hai nam nhân khác không ngừng dùng môi mút liếm đùa bỡn, nhớp nháp đến hỗn độn.

Mái tóc xám thật dài, giờ phút này cũng đã một mảnh tán loạn, chẳng biết là do mồ hôi hay là thứ trọc dịch kia mà dán hỗn độn trên mặt, thỉnh thỏang lại bị bàn tay đối phương vén lên, để lộ gương mặt nam tính đầy khuất nhục.

Về phần đôi môi tái nhợt mang trên nó vết cắn sâu đến độ sưng đỏ kia, vô lực đến độ bị buộc phải há to, ngậm lấy hạ thân nóng như lửa của nam nhân khác, thỉnh thoảng lại có thứ chất lỏng theo khoé miệng chảy xuống, đọng lại trên mặt giường, từng giọt lại từng giọt đạm sắc, *** mĩ đến lạ thường.

Nam nhân ấy đã có lúc vùng vẫy để thoát khỏi thứ cực hình cơ hồ khiến lòng tự tôn nơi hắn tuyệt diệt, nhưng hai tay bị trói chặt sau lưng kia lại biến sự kháng cự nơi hắn thành thứ trò cười vô ích. Ngược lại càng dễ dàng bị bọn người kia chế trụ.

Giữa lúc nhiệt độ căn phòng theo hình ảnh *** mỹ này mà càng tăng cao thì một âm thanh phẫn nộ của loài dã thú bất chợt vang lên, nháy mắt xé nát bầu không khí tràn ngập mùi vị *** trong phòng.

Ngay sau đó, cánh cửa sổ bị một cỗ cự lực mãnh liệt đánh văng, bóng đen theo đó bỗng xuyến nhập, hai lần lên xuống đã xuất hiện trước mặt bọn người nọ, lợi trảo bén nhọn phút chốc hướng thẳng đầu Hạt Cơ mà tấn công, mắt thấy sẽ chộp lấy cả đầu hắn tính từ phần cổ.

Ấy thế mà tốc độ phản ứng của Tuyết Lang lại nhanh hơn bội phần, đầu cơ hồ cũng chưa hề nâng lên, song chưởng khẽ đảo, đấu khí đã trực tiếp đánh lui bóng đen kia.

Oanh!

Bóng đen trở mình thối lui, dù đã va chạm mạnh vào những thứ vật dụng phía sau, lại vẫn vững vàng đứng đấy.

Mãi đến khi những vụn gỗ bay lả tả giữa không trung từ từ rơi xuống đất, những nam nhân kia mới nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng trước mắt, bóng đen kia chính là hắc báo hình thể cường tráng mà mạnh mẽ, giờ phút này đang giương hàm nanh trắng dã dữ tợn, dùng đôi đồng tử sắc ám kim lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào bọn hắn.

“Tuyệt….” Nhai tạm thời được buông ra, lăng nhiên nhìn người bạn tối trọng yếu của mình, hai mắt tràn đầy sự kinh ngạc, hiển nhiên chẳng nghĩ tới nó sẽ xuất hiện ở nơi này. Rồi sau đó, tầm mắt lập tức tập trung về phía cái chân bị thương kia của Tuyệt, sắc mặt chợt biến.

Tuy tư thế nơi nó trông rất vững vàng, nhưng Nhai vẫn có thể nhìn ra từng cơn run rẩy nhỏ phát ra từ vết thương cũ. Hắn biết nó đã gắng gượng chống đỡ cái thân thể đó để đến cứu hắn.

“Ngao” Tuyệt phục hạ thân mình vận sức chờ phát động, thảm lông đen bóng trên cơ thể dựng thẳng đứng.

Ở nó, chưa bao giờ tồn tại thứ cảm giác phẫn nộ như giờ phút này.

Chủ nhân của nó, chủ nhân trọng yếu nhất, quý giá nhất của nó..lại bị những tên kia trói chặt hai tay, đặt trên giường mà tuỳ ý làm nhục…..



“Tuyệt…..Đi đi……Đừng động ta……….” Sau động tác phục hạ thân mình nơi Tuyệt, Nhai có thể cảm nhận được rõ ràng thứ sát ý nồng đặc toả ra từ mấy nam nhân chung quanh.

Nhất thời toàn thân luống cuống cả lên.

Năng lực của Tuyệt hắn đã quá rõ, bất quá, nếu là lúc toàn thịnh, dẫu đánh không lại, nó muốn thối lui cũng chẳng ai có khả năng ngăn chặn.

Nhưng hiện tại, chỉ với một chân khập khiễng như thế, nếu động thủ, e rằng chẳng còn hy vọng sống.

Ấy thế mà mệnh lệnh của hắn, giờ phút này, Tuyệt nào có nghe.

Dẫu rằng cả đời này, nó cũng chưa một lần cãi lại mệnh lệnh của hắn.

Huyết Lang bước xuống giường cùng vẻ mặt âm trầm, thời điểm song nhãn u lãnh nơi hắn hướng về phía hắc báo, tựa như đang nhìn một khối thi thể vô hồn.

Đêm tân hôn bị phá hoại thế này khiến tâm tình hắn mục nát tới cực điểm.

Đấu khí một quyền, hắn trực tiếp tóm lấy vũ khí vào trong tay.

Đó là một thanh trường côn được luyện từ hàn băng thiết, tam chỉ thô, toàn thân hiện lên sắc tím đen. Khoảnh khắc vũ khí kia được cầm vào trong tay, một cỗ sát khí nồng đậm theo đó mà bốc lên.

Lập tức, bóng người chợt loé, liền phóng tới trước mặt hắc báo, song phương bắt đầu giao chiến.

“Không……..” Nhai xanh mặt, vô lực lắc đầu, hắn nhìn ra được, Tuyệt căn bản không phải là đối thủ của người kia…..

Số lần công kích càng tăng, miệng vết thương của Tuyệt lần thứ hai rướm máu. Nhưng nó dường như chẳng biết đau đớn là gì, không hề lùi bước, ngược lại càng thêm hung mãnh, thế nên vết thương lần nữa lại rách toạc, máu tươi vương vãi khắp nơi.

“Tuyệt! ! Ngươi đi mau!………Ô ân……..” Chứng kiến tình cảnh trước mắt, Nhai kìm lòng không được mà phát ra thứ âm thanh khàn khàn, vùng vẫy muốn đến ngăn lại, nhưng chỉ chút động tác như thế đã cảm thấy choáng váng, cả người bị Hạt Cơ ôm vào lòng, mặt đối mặt, đoạt lấy đôi môi.

Thô bạo cắn lấy đôi môi run rẩy của nam nhân cho đến khi nơi đó lần nữa lại chảy ra máu tươi, Hạt Cơ mới kề sát miệng hắn mà ám ách lên tiếng: “Điều ngươi cần nên quan tâm lúc này chẳng phải là thứ súc sinh kia đâu.”

Ngữ tất, ngón tay chạy dọc theo lưng, trượt vào bên trong đùi hắn, khẽ di vào dò xét.

“………” Sắc mặt Nhai đã xanh mét, rõ ràng đã cảm nhận được hoả nhiệt đã cương cứng của đối phương đang để ở nơi giữa hai chân hắn nguy hiểm thập phần.

Đúng lúc này, nhất thanh muộn hưởng, Tuyệt bị quật ngã ngay bên giường, đùi lại ứa ra một mảng máu tươi.

Nhai cứng đờ cả người, sắc mặt mãnh biến, đau lòng đến độ từng ngón tay đều phát run, lại cố gắng ghìm lại cảm xúc để âm thanh mình vẫn mang trong đó sự nghiêm khắc vốn có, nhìn Tuyệt mà trầm khàn ra lệnh: “Tuyệt, lập tức cút ngay cho ta………..Cút ngay!”

Đã chẳng còn sự trói buộc của Hắc Sư, những người này đã trở nên cực đoan đến chẳng tài nào khống chế được, hắn không dám tưởng tượng kế tiếp sẽ phát sinh sự tình gì….

Nhưng hắn biết, nếu Tuyệt không rời khỏi nơi này, nó sẽ chết!

Nhất định sẽ chết!

Tuyệt chẳng hề nhìn về phía Nhai mà dữ tợn trừng mắt Hạt Cơ, vừa định công kích, trường côn sau lưng đã đánh tới, buộc nó không thể không quay về phòng bị.

Mà kẻ công kích nó, Huyết Lang, hiển nhiên cũng bị chút thương, song phương đều đánh ra chân hoả.

“Tuyệt! !” Nhai vừa vùng vẫy, lại vừa vì Tuyệt kháng cự mà tâm thần cứ cuống cuồng cả lên.

Nhưng Nhai lại không biết, thời khắc hắn đem toàn bộ tầm mắt đổ dồn về phía Tuyệt, sắc mặt Hạt Cơ đã cực kỳ âm trầm.

Sau đó, nam nhân bị một lực đạo thô bạo ném ngã ra trên giường, cả người chấn động đến choáng váng, vẫn chưa ý thức được điều gì sẽ phát sinh, chỉ theo bản năng đem tầm mắt hướng về phía Tuyệt, cho đến khi hai chân hắn bị người ta dùng lực kéo ra, vắt lên bả vai, hắn mới giật mình kinh ngạc nhìn kẻ đang bao phủ ở phía trên hắn, Hạt Cơ.

Hạt Cơ nhìn hắn, lạnh lùng nhoẻn miệng cười, tóm lấy thắt lưng hắn, động thân một cái, hung khí cương cứng đã toàn bộ tham nhập vào bên trong cơ thể sít chặt của hắn.

“Ô!” Không hề chuẩn bị trước, nam nhân cúi đầu rên một tiếng, cơ đau đớn mãnh liệt rách toác ra khiến hắn ứa mồ hôi lạnh, còn chưa hớp lấy được chút không khí, phân thân nóng rực đang xâm lấn hắn liền mạnh mẽ trừu động hết lần này đến lần khác bên trong cơ thể.

Mỗi lúc một sâu, mỗi lúc một thô bạo…..

Cơ hồ bẻ gẫy cả thắt lưng của hắn……

Rồi sau đó, hai người kia cũng tiến gần đến hắn, ôm lấy nửa thân trên ướt đẫm mồ hôi, cắn nuốt đôi môi đạm sắc kia khiến hắn rên lên thống khổ rồi mới đến chiếc cổ trắng như tuyết.

Những đôi tay kia cũng chia nhau tuỳ ý vuốt ve cơ thể mềm dẻo nơi nam nhân, nhất là vùng ngực và đùi nội buộc phải lạp khai kia, vân vê nhào nặn hết lần này đến lần khác khiến nam nhân không chịu được mà nấc nghẹn ra tiếng. Thân thể ngoại trừ lung lay một cách bị động, chẳng thể làm gì khác……

Đỉnh đùi đau kịch liệt, vất vả lắm Tuyệt mới chớp lấy được sơ hở mà dồn sức ngoạm một mảng trên bả vai Huyết Lang, ném hắn ra ngoài, vừa định thừa thắng xông lên, dư quang nơi khoé mắt thu trọn lấy thứ hình ảnh khiến song nhãn nó phút chốc đã đỏ một màu giận dữ, đồng tử tựa hồ như có kim châm vào.

Chủ nhân của nó, giờ phút này, đang bị ba nam nhân kia vây hãm mà tuỳ ý xâm phạm, mái tóc màu xám kia, đôi môi đạm sắc kia, thân thể trắng nõn kia, mỗi một gang một tấc đều bị người ta chiếm giữ, hết thảy biến thành một mảng hỗn độn……..

Nhưng hắn còn chưa hớp lấy được một hơi để chú ý đến, trường côn của Huyết Lang tựa như ma ảnh đã đánh tới, đấu khí mang theo sắc đỏ thẫm yêu dị hướng nó mà nện xuống thật mạnh, trực tiếp đem hắc báo bổ ra ngoài hành lang, người cũng lập tức bước ra theo.

“Tuyệt ——-” Chứng kiến một màn như vậy, hai mắt Nhai phút chốc đã nhuốm một màu đỏ, thanh âm như khàn đi, ấy vậy mà ngay sau đó môi hắn lại một lần nữa bị người ta đoạt lấy, không ngừng cắn nuốt hấp duẫn.

Nhưng vì mê dược, cả việc cắn trả hắn cũng chẳng làm được……

Độc cổ ngụ trong bụng lại vì sự xâm nhập của Hạt Cơ mà xoắn lấy mỗi một thớ thịt của hắn, đau đớn từng đợt kéo đến……

.

.

.

Bên ngoài hành lang……..

Tiếng hắc báo gào to vì đau đớn, tiếng xương gãy nát bởi những trận va chạm nặng nề……

Thi thoảng lại vang lên……..

Không cam lòng, không khuất phục, cũng không lùi bước…..

Dẫu một côn lại một côn nện nó ngã ra trên nền đất lạnh, Tuyệt cũng chẳng hề thối lui, vẫn như trước, liều mạng công kích Huyết Lang, kẻ cũng đang mang thương tích đầy mình.

Cố chấp đến đáng sợ.

Nhưng thân thủ có linh mẫn, có lợi hại cách mấy, một chân kia cũng chẳng thể giúp nó ngăn lại những vết thương xuất hiện ngày càng nhiều trên cơ thể đó….

Ấy thế mà, nó vẫn không hề bật ra bất kỳ một âm thanh nào.

Dẫu rằng mỗi một côn đánh lên người đều khiến nó đau đến độ muốn gào lên thảm thiết.

Chỉ là, nó không muốn làm cho chủ nhân lo lắng……

Thế nên, một tiếng động cũng chẳng dám phát ra,

Hết lần này đến lần khác cố gắng gượng dậy công kích, rồi lại bị người ta đánh ngã sấp ra đất, cổ họng một tiếng cũng chẳng kêu……

Nhưng nó đâu biết, chủ nhân nó, lại có thể rõ ràng nghe thấy được âm thanh từng mảnh xương, mảnh cốt của nó bị người ta đánh gãy…….

Cùng vệt máu xinh đẹp đỏ màu thê lương mà nó đã lưu lại trên song cửa…….

Nó, đến tận giờ phút cuối cùng của cõi đời vô thường này……..

Vẫn còn nghĩ rằng mình đã che đậy rất khá…….

—————–

Tuyệt có thông minh đến thế nào, rốt cuộc cũng chỉ là một con thú, hết thảy, cũng chỉ là bản năng.

Cho nên, nó cũng như loài chó săn trung thực, có phải đối mặt với cường đại địch nhân, cũng sẽ dũng cảm đứng chắn trước chủ nhân, không chút do dự mà xông lên, dù rằng, trong giây lát sẽ bị người ta xé toan thành hai nửa…….

Dẫu hành động này của nó, cơ bản chẳng có tác dụng gì…….

Nhưng đây là bản năng của nó……

Cũng là sự kiên trì ở nơi nó…..

Dù cho chủ nhân một lần rồi lại một lần bảo nó rời đi……..

Vậy nên, một khắc chí tử kia, Tuyệt vẫn gắt gao ngoạm lấy chân Huyết Lang, cho đến khi bị trường côn đánh cho cả người xương cốt vỡ vụn, kinh mạch đứt đoạn, cũng chẳng hề buông ra….. Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Phong Vô Nhai

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook