Chương 89: Chịu ơn tình địch
VMT
10/03/2014
Nói tiếp trận ác đấu.
Lúc bấy giờ trước ngực Dương Tiêu Phong đã ngấm ngầm đau, vết thương mới hòa với nội thương cũ bắt đầu phát tác, toàn bộ vùng ngực và vai đau nhói lên, hơi thở khó khăn, trước mắt tối sầm lại, trong lòng đương nhiên biết chỉ cần nàng xuống nhẹ tay là cũng có thể đoạt lấy mạng mình.
Tuy nhiên đến giây phút quyết liệt ấy bỗng dưng Liên Hoa sát thủ nhận ra nàng không còn là sát thủ liên hoàn của ngày nào nữa. Sát thủ liên hoàn vốn dĩ rất ngưỡng mộ Tào Tháo, đánh giá cao Thành Cát Tư Hãn, cho rằng tranh đoạt vương quyền là việc một mất một còn, nương nhẹ với địch thù là tàn nhẫn với bản thân. Vả chăng chính Hoàng Thái Cực cũng đã cố ý dồn cả nhà nàng vào chỗ chết, cho nên bây giờ nàng đích thân thay thân phụ trả thù xưa, thật là một việc thiên kinh địa nghĩa.
Nhưng cuối cùng nàng lại chống đối kết cục ấy. Thì ra nàng đã biến thành một người khác mất rồi. Sự thay đổi này diễn ra từ lúc nào nàng cũng chẳng hề hay. Chỉ khi phát hiện đầu óc còn đang u minh thì thời gian chảy trôi đã cải biến nàng rồi.
Lại nói tới tên thủ lĩnh vận y phục màu đen.
Cách đó khoảng chừng một trượng, nấp ở đằng sau thân cây bách, dạ hành nhân hãy còn đứng quan sát trận địa, mắt nhìn người đệ tử không nhẫn tâm giết địch mà bụng tức sôi lên. Y thừa cơ tình thế tận cùng hỗn loạn bèn giương cung. Phựt một tiếng, một cây tên bắn ra lao vun vút đến ghim vào huyệt “quyết âm du” của sát thủ liên hoàn, vị trí tại phía dưới mỏm gai đốt sống ngực thứ tư ngang ra hai bên lưng chừng hai lóng tay.
Kỹ nghệ bắn tên của dạ hành nhân thật tình nhanh không thể tưởng.
Liên Hoa sát thủ bị điểm trúng tử huyệt gây nên chấn thương phổi, phá khí cơ, lại nữa mũi tên cắm vào thành tim nàng. Nàng lập tức buông ám khí cho rớt xuống đất, miệng thét lên một tiếng vang trời xong lảo đảo ngã tới phía trước. Một dòng chất lỏng màu huyết dụ ứa ra từ bờ môi non, ngay sau đó tuôn xuống như một dòng suối đang tuôn chảy.
Từ cổ họng sát thủ liên hoàn máu tươi không ngừng ào ạt phún ra bất tận, vừa thấm ướt xiêm y nàng vừa nhuộm hồng trang phục của Dương Tiêu Phong.
- Tử Lăng! – Dương Tiêu Phong dang tay đỡ Liên Hoa sát thủ, hoảng hốt gọi to.
Liên Hoa sát thủ hé mi nhìn lên trời, đoạn nhìn Dương Tiêu Phong, ánh mắt thật từ ái, dường như có điều gì muốn nói nhưng mặc cho cố gắng thế nào cũng không nói nên lời được.
Đúng lúc đó dạ hành nhân xuất hiện, tướng tá đềnh đoàng, trên tay lâm lâm đao khí. Y biết hiện thời Dương Tiêu Phong bị thương nặng bèn phi thân đến giao chiến.
Người áo đen này năm xưa danh chấn giang hồ, ngoại hiệu là “sát thủ thiết đầu công.” Món binh khí trên tay y là một cây đao lợi hại khó lường được rèn bằng thép tinh luyện, bản rộng, hai bên mép có khứa ngấn, lúc công thì mạnh mẽ như búa tạ còn lúc thủ thì cứng chắc như thuẫn để che đỡ. Độ hai mươi năm trước có lần y lãnh giáo võ nghệ của võ vương Long Thiên Hổ, chỉ trách khi đó học nghệ chưa được thông thạo thành thử đại bại, may mà xương cốt cứng cáp nên chưa đến nỗi mất mạng. Rồi sau vụ đó y đã quyết tâm tích cực tham gia chính sự, bỏ mặc chuyện giang hồ không lo tới nữa.
Hôm nay y quyết chí so đấu với đồ đệ của họ Long, đó là việc tư.
Lúc này trời đang vào đêm, khu rừng âm u bỗng vang lên tiếng sói tru lanh lảnh. Các nhành cây khô rơi rụng trải đầy mặt đất, có muôn ngàn chiếc lá chạm vào nhau tạo thành tiếng xào xạc. Trên không trung mây đen tản ra, trăng xuất hiện, rọi ánh sáng qua những tán đào rậm rạp chiếu xuống đất.
Dạ hành nhân vận toàn bộ sức lực vào cánh tay cầm đao chém ra một đường.
Soạt! Dương Tiêu Phong nghe tiếng gió sau gáy lập tức nghiêng đầu sang trái để cho thanh đao đánh vào khoảng không.
Bị trượt mất mục tiêu, người áo đen liền lộn một vòng trên không trung, rồi quay ngược trở lại đáp xuống đất tiếp tục dụng kình lực chém thêm một nhát.
Dương Tiêu Phong lại chuyển mình sang phải tránh né, đến nhát chém thứ ba thì sức lực hoàn toàn cạn kiệt, bỗng có một cây quạt giấy màu trắng từ đâu bay tới đập vào thanh bảo đao trên tay người áo đen.
Keng! Thanh sắt bị nan quạt làm bật ra. Cây quạt ngay sau khi cản thanh bảo đao cũng dội ngược trở về hướng xuất phát. Người áo đen giật nảy mình lia mắt khắp bốn hướng tìm kẻ vừa mới tập kích y, trong bụng âm thầm lo lắng. Y cảm thấy chuyện này rất phức tạp, “sao lại tự dưng ở đâu nhảy ra một kẻ có ý đồ phá hoại như vầy? Thật là khả ố! Chẳng lẽ tên tiểu tử Khang Hi hắn mời được thêm cao nhân tới hộ giá hay sao?” Dạ hành nhân liên tục nhủ bụng “quái đảng! Phe địch thật sự không nhỏ!” Nghĩ rồi cảm giác vì bản thân y đã hơn chục năm không liên hệ gì với bằng hữu giang hồ thành ra những đại sự trên giang hồ y không biết một chút nào hết.
Trong khi người áo đen còn đang quét mắt tìm kiếm thì vụt một cái cứu nhân lộ diện. Thân ảnh chỉ chớp lên song mất hút, rồi thình lình xuất hiện trên đỉnh cây thông. Thân vận áo trắng, đầu đội mũ rơm, đôi chân người đó chỉ chấm đất có hai ba cái đã vọt đến chỗ Dương Tiêu Phong và dạ hành nhân đang sắp sửa đọ tài sinh tử, tuy nhiên ngay cả vạt áo cũng không phấp phới. Dạ hành nhân cau mày quan sát con người bí ẩn này, tự hỏi “so với khinh công của mình khổ luyện mấy chục năm trời không biết sánh với hắn ta có kịp hay không?”
Dương Tiêu Phong cũng nhận thấy người vận y phục màu trắng này thi triển khinh công nhanh như gió, chân chạm đất không hề phát ra tiếng động thì đoán chắc phải là một đại cao thủ mà không rõ là người nào.
Dạ hành nhân long mắt nhìn kẻ vừa mới phá bĩnh mưu đồ xưng bá của y, bực bội hỏi:
- Ngươi là ai?
Người áo trắng không nói không rằng, đứng im như pho tượng.
Người áo đen siết chặt thanh đao trên tay, cố gắng làm theo khẩu quyết “địch chưa động, ta chưa động.” Mũi đao không hề run chứng tỏ y sẽ không vội vã xuất chiêu ngay nếu như chưa làm tỏ thân phận của địch. Y rất muốn biết diện mạo của đối phương nhưng ngoài chiếc mũ rơm to đùng ra thì người áo trắng còn đeo thêm mặt nạ nữa.
Họ cứ đứng yên như vầy, mỗi người đều có tính toán riêng trong đầu. Một kẻ một lòng vì muốn đoạt cho bằng được ngai vị, mấy mươi năm trời đã cố luyện công phu “thiết đầu công,” bản lãnh khác trước rất nhiều. Một kẻ vì một lý do nào đó mà xả thân trượng nghĩa. Nhưng năm xưa chính hắn cũng đã từng lập mưu đồ ám sát Khang Hi. Nay họ chuẩn bị lãnh giáo võ công lẫn nhau.
- Ngươi là ai? – Sau hồi nhịn không được nữa, người áo đen hỏi mà nghe như quát - Sao lại cả gan xen vào chuyện của ta? Ngươi muốn gì? Danh phận à?
Người áo trắng bấy giờ mới chịu xuất khẩu ngữ. Y xoay xoay cây quạt trong lòng bàn tay, cười đáp:
- Ha ha! Tại hạ một lòng muốn bắt khâm phạm thôi, chứ không muốn được quan tuần phủ tiến cử cho thăng cấp gì đâu!
Người áo đen miệng mồm phun ra khói:
- Khâm phạm gì? Tiểu tử ngươi thật sự là ai?
Tính khí vẫn giữ trầm tĩnh, người áo trắng chậm rãi nói:
- Là ai cũng không quan trọng, điều quan trọng nhất là những kẻ ham đi theo gót chân tham nhũng của nhóm tam mệnh đại thần chuyên bóc lột bá tánh, ở ngoại thành tụ tập quân đội, ăn hối lộ, lôi kéo các mệnh quan trong triều ai thấy cũng căm. Có ngày tất cả bọn chúng sẽ gặp báo ứng!
Vừa rồi, người áo trắng thốt lời vô lễ cốt ý là muốn chọc giận địch thủ. Ngờ đâu người áo đen nghe đối phương kể một tràng tội lỗi của nhóm tam mệnh đại thần, giọng điệu vẫn cứ dương dương đắc ý. Y dùng đôi nhãn quan khinh dể nhìn kẻ hậu bối, cười khẩy nói:
- Ha ha! Những việc tam mệnh đại thần làm, tên tiểu tử vô danh như ngươi biết nhiều lắm sao?
Người áo trắng gật đầu nói:
- Những việc tàn ác của chúng ngay cả đứa trẻ lên ba còn thông, huống chi tại hạ là một người rành thuật tướng số.
Nói đoạn, người áo trắng bấm mấy lóng tay, thêm lời:
- Nhân tiện nhắc tới chuyện coi bói, lúc nãy tại hạ có đứng đằng xa quan sát đã phát giác trên đỉnh đầu của ông uế khí xung thiên, trong vòng bảy bảy bốn mươi chín ngày sẽ có tai kiếp giáng xuống…
- Hỗn láo! – Người áo đen đanh giọng cắt ngang - Một tên cặn bã giang hồ như ngươi dám đứng trước mặt ta thốt lời ngông cuồng?
- Ha ha ha! – Người áo trắng lại cất giọng cười nhạo.
Âm thanh giống hệt mũi dao bén nhọn chọc vào tận trong gan dạ hành nhân, y tức thời chỉ mặt người áo trắng, hừ lạnh một tiếng:
- Ngươi cười cái gì?
- Tại hạ cười ông – Người áo trắng nói - Vì nếu ta là ông, thà rằng tin là thật, chứ đừng chủ quan quá mà bỏ ngoài tai, cứ một mực khư khư muốn lâm vào tử đạo. Mà đã vậy thì thôi vậy, tại hạ cũng không nói cho ông nghe cách hóa giải nữa.
Người áo đen hừ thêm một tiếng nữa rồi trịch thượng nói:
- Cách hóa giải? Được lắm! Ta muốn nghe tên tiểu tử ngươi ba hoa những gì!
- Thấy ông thành khẩn vậy – Người áo trắng gật gù - Để tại hạ tặng ông vài câu. Ông có thể xem đó là cẩm nang, mang về nhà từ từ khảo nghiệm.
Y dứt lời liền đọc, âm thanh vang lên nho nhã như một văn sĩ:
- Quân tử chi quá giả, như nhật nguyệt chi, thực thiên quá giả nhân giai kiến chi, cánh giả ngân giai ngưỡng chi!
Dương Tiêu Phong ở gần đó lắng tai nghe từng âm từng lời, biết người áo trắng đang ám chỉ rằng Ngao Bái là bậc chính nhân quân tử, nên khi phạm phải sai lầm thì giống như nhật nguyệt ở trên trời bị mây mù che khuất, thiên hạ ai ai cũng đều ngó biết, mai này có muốn trốn cũng không được. Nhưng nếu như ngay bây giờ quân tử đồng ý sửa chữa lại sai lầm thì nhật nguyệt lập tức tái hiện. Người đời sẽ vui mừng, lên tiếng ca ngợi và tỏ lòng tôn kính.
Ngặt một nỗi người áo đen nghe xong, cũng hiểu vậy mà vẫn ưỡn ngực cười to:
- Ha ha! Ta là một người thô lỗ, không hiểu gì thi thơ, nhưng ta biết mặt trời và mặt trăng đều đã bị thiên cẩu của nhị lang thần Dương Tiễn ăn vào bụng cả rồi. Do đó sự sai lầm của quân tử chẳng những không có gì thay đổi mà trái lại sẽ còn khuếch trương ra thêm nữa!
Văn sĩ áo trắng nghe đáp vậy, biết người áo đen này là một người tánh tình hết sức ngoan cố, nhất định sẽ không chịu hồi đầu là ngạn đâu, đành nói:
- Thật vậy sao? Vậy phải thử bước qua cái ải này mới biết được! - Nói rồi thi triển khinh công bay đến giao đấu trực diện.
Lúc bấy giờ trước ngực Dương Tiêu Phong đã ngấm ngầm đau, vết thương mới hòa với nội thương cũ bắt đầu phát tác, toàn bộ vùng ngực và vai đau nhói lên, hơi thở khó khăn, trước mắt tối sầm lại, trong lòng đương nhiên biết chỉ cần nàng xuống nhẹ tay là cũng có thể đoạt lấy mạng mình.
Tuy nhiên đến giây phút quyết liệt ấy bỗng dưng Liên Hoa sát thủ nhận ra nàng không còn là sát thủ liên hoàn của ngày nào nữa. Sát thủ liên hoàn vốn dĩ rất ngưỡng mộ Tào Tháo, đánh giá cao Thành Cát Tư Hãn, cho rằng tranh đoạt vương quyền là việc một mất một còn, nương nhẹ với địch thù là tàn nhẫn với bản thân. Vả chăng chính Hoàng Thái Cực cũng đã cố ý dồn cả nhà nàng vào chỗ chết, cho nên bây giờ nàng đích thân thay thân phụ trả thù xưa, thật là một việc thiên kinh địa nghĩa.
Nhưng cuối cùng nàng lại chống đối kết cục ấy. Thì ra nàng đã biến thành một người khác mất rồi. Sự thay đổi này diễn ra từ lúc nào nàng cũng chẳng hề hay. Chỉ khi phát hiện đầu óc còn đang u minh thì thời gian chảy trôi đã cải biến nàng rồi.
Lại nói tới tên thủ lĩnh vận y phục màu đen.
Cách đó khoảng chừng một trượng, nấp ở đằng sau thân cây bách, dạ hành nhân hãy còn đứng quan sát trận địa, mắt nhìn người đệ tử không nhẫn tâm giết địch mà bụng tức sôi lên. Y thừa cơ tình thế tận cùng hỗn loạn bèn giương cung. Phựt một tiếng, một cây tên bắn ra lao vun vút đến ghim vào huyệt “quyết âm du” của sát thủ liên hoàn, vị trí tại phía dưới mỏm gai đốt sống ngực thứ tư ngang ra hai bên lưng chừng hai lóng tay.
Kỹ nghệ bắn tên của dạ hành nhân thật tình nhanh không thể tưởng.
Liên Hoa sát thủ bị điểm trúng tử huyệt gây nên chấn thương phổi, phá khí cơ, lại nữa mũi tên cắm vào thành tim nàng. Nàng lập tức buông ám khí cho rớt xuống đất, miệng thét lên một tiếng vang trời xong lảo đảo ngã tới phía trước. Một dòng chất lỏng màu huyết dụ ứa ra từ bờ môi non, ngay sau đó tuôn xuống như một dòng suối đang tuôn chảy.
Từ cổ họng sát thủ liên hoàn máu tươi không ngừng ào ạt phún ra bất tận, vừa thấm ướt xiêm y nàng vừa nhuộm hồng trang phục của Dương Tiêu Phong.
- Tử Lăng! – Dương Tiêu Phong dang tay đỡ Liên Hoa sát thủ, hoảng hốt gọi to.
Liên Hoa sát thủ hé mi nhìn lên trời, đoạn nhìn Dương Tiêu Phong, ánh mắt thật từ ái, dường như có điều gì muốn nói nhưng mặc cho cố gắng thế nào cũng không nói nên lời được.
Đúng lúc đó dạ hành nhân xuất hiện, tướng tá đềnh đoàng, trên tay lâm lâm đao khí. Y biết hiện thời Dương Tiêu Phong bị thương nặng bèn phi thân đến giao chiến.
Người áo đen này năm xưa danh chấn giang hồ, ngoại hiệu là “sát thủ thiết đầu công.” Món binh khí trên tay y là một cây đao lợi hại khó lường được rèn bằng thép tinh luyện, bản rộng, hai bên mép có khứa ngấn, lúc công thì mạnh mẽ như búa tạ còn lúc thủ thì cứng chắc như thuẫn để che đỡ. Độ hai mươi năm trước có lần y lãnh giáo võ nghệ của võ vương Long Thiên Hổ, chỉ trách khi đó học nghệ chưa được thông thạo thành thử đại bại, may mà xương cốt cứng cáp nên chưa đến nỗi mất mạng. Rồi sau vụ đó y đã quyết tâm tích cực tham gia chính sự, bỏ mặc chuyện giang hồ không lo tới nữa.
Hôm nay y quyết chí so đấu với đồ đệ của họ Long, đó là việc tư.
Lúc này trời đang vào đêm, khu rừng âm u bỗng vang lên tiếng sói tru lanh lảnh. Các nhành cây khô rơi rụng trải đầy mặt đất, có muôn ngàn chiếc lá chạm vào nhau tạo thành tiếng xào xạc. Trên không trung mây đen tản ra, trăng xuất hiện, rọi ánh sáng qua những tán đào rậm rạp chiếu xuống đất.
Dạ hành nhân vận toàn bộ sức lực vào cánh tay cầm đao chém ra một đường.
Soạt! Dương Tiêu Phong nghe tiếng gió sau gáy lập tức nghiêng đầu sang trái để cho thanh đao đánh vào khoảng không.
Bị trượt mất mục tiêu, người áo đen liền lộn một vòng trên không trung, rồi quay ngược trở lại đáp xuống đất tiếp tục dụng kình lực chém thêm một nhát.
Dương Tiêu Phong lại chuyển mình sang phải tránh né, đến nhát chém thứ ba thì sức lực hoàn toàn cạn kiệt, bỗng có một cây quạt giấy màu trắng từ đâu bay tới đập vào thanh bảo đao trên tay người áo đen.
Keng! Thanh sắt bị nan quạt làm bật ra. Cây quạt ngay sau khi cản thanh bảo đao cũng dội ngược trở về hướng xuất phát. Người áo đen giật nảy mình lia mắt khắp bốn hướng tìm kẻ vừa mới tập kích y, trong bụng âm thầm lo lắng. Y cảm thấy chuyện này rất phức tạp, “sao lại tự dưng ở đâu nhảy ra một kẻ có ý đồ phá hoại như vầy? Thật là khả ố! Chẳng lẽ tên tiểu tử Khang Hi hắn mời được thêm cao nhân tới hộ giá hay sao?” Dạ hành nhân liên tục nhủ bụng “quái đảng! Phe địch thật sự không nhỏ!” Nghĩ rồi cảm giác vì bản thân y đã hơn chục năm không liên hệ gì với bằng hữu giang hồ thành ra những đại sự trên giang hồ y không biết một chút nào hết.
Trong khi người áo đen còn đang quét mắt tìm kiếm thì vụt một cái cứu nhân lộ diện. Thân ảnh chỉ chớp lên song mất hút, rồi thình lình xuất hiện trên đỉnh cây thông. Thân vận áo trắng, đầu đội mũ rơm, đôi chân người đó chỉ chấm đất có hai ba cái đã vọt đến chỗ Dương Tiêu Phong và dạ hành nhân đang sắp sửa đọ tài sinh tử, tuy nhiên ngay cả vạt áo cũng không phấp phới. Dạ hành nhân cau mày quan sát con người bí ẩn này, tự hỏi “so với khinh công của mình khổ luyện mấy chục năm trời không biết sánh với hắn ta có kịp hay không?”
Dương Tiêu Phong cũng nhận thấy người vận y phục màu trắng này thi triển khinh công nhanh như gió, chân chạm đất không hề phát ra tiếng động thì đoán chắc phải là một đại cao thủ mà không rõ là người nào.
Dạ hành nhân long mắt nhìn kẻ vừa mới phá bĩnh mưu đồ xưng bá của y, bực bội hỏi:
- Ngươi là ai?
Người áo trắng không nói không rằng, đứng im như pho tượng.
Người áo đen siết chặt thanh đao trên tay, cố gắng làm theo khẩu quyết “địch chưa động, ta chưa động.” Mũi đao không hề run chứng tỏ y sẽ không vội vã xuất chiêu ngay nếu như chưa làm tỏ thân phận của địch. Y rất muốn biết diện mạo của đối phương nhưng ngoài chiếc mũ rơm to đùng ra thì người áo trắng còn đeo thêm mặt nạ nữa.
Họ cứ đứng yên như vầy, mỗi người đều có tính toán riêng trong đầu. Một kẻ một lòng vì muốn đoạt cho bằng được ngai vị, mấy mươi năm trời đã cố luyện công phu “thiết đầu công,” bản lãnh khác trước rất nhiều. Một kẻ vì một lý do nào đó mà xả thân trượng nghĩa. Nhưng năm xưa chính hắn cũng đã từng lập mưu đồ ám sát Khang Hi. Nay họ chuẩn bị lãnh giáo võ công lẫn nhau.
- Ngươi là ai? – Sau hồi nhịn không được nữa, người áo đen hỏi mà nghe như quát - Sao lại cả gan xen vào chuyện của ta? Ngươi muốn gì? Danh phận à?
Người áo trắng bấy giờ mới chịu xuất khẩu ngữ. Y xoay xoay cây quạt trong lòng bàn tay, cười đáp:
- Ha ha! Tại hạ một lòng muốn bắt khâm phạm thôi, chứ không muốn được quan tuần phủ tiến cử cho thăng cấp gì đâu!
Người áo đen miệng mồm phun ra khói:
- Khâm phạm gì? Tiểu tử ngươi thật sự là ai?
Tính khí vẫn giữ trầm tĩnh, người áo trắng chậm rãi nói:
- Là ai cũng không quan trọng, điều quan trọng nhất là những kẻ ham đi theo gót chân tham nhũng của nhóm tam mệnh đại thần chuyên bóc lột bá tánh, ở ngoại thành tụ tập quân đội, ăn hối lộ, lôi kéo các mệnh quan trong triều ai thấy cũng căm. Có ngày tất cả bọn chúng sẽ gặp báo ứng!
Vừa rồi, người áo trắng thốt lời vô lễ cốt ý là muốn chọc giận địch thủ. Ngờ đâu người áo đen nghe đối phương kể một tràng tội lỗi của nhóm tam mệnh đại thần, giọng điệu vẫn cứ dương dương đắc ý. Y dùng đôi nhãn quan khinh dể nhìn kẻ hậu bối, cười khẩy nói:
- Ha ha! Những việc tam mệnh đại thần làm, tên tiểu tử vô danh như ngươi biết nhiều lắm sao?
Người áo trắng gật đầu nói:
- Những việc tàn ác của chúng ngay cả đứa trẻ lên ba còn thông, huống chi tại hạ là một người rành thuật tướng số.
Nói đoạn, người áo trắng bấm mấy lóng tay, thêm lời:
- Nhân tiện nhắc tới chuyện coi bói, lúc nãy tại hạ có đứng đằng xa quan sát đã phát giác trên đỉnh đầu của ông uế khí xung thiên, trong vòng bảy bảy bốn mươi chín ngày sẽ có tai kiếp giáng xuống…
- Hỗn láo! – Người áo đen đanh giọng cắt ngang - Một tên cặn bã giang hồ như ngươi dám đứng trước mặt ta thốt lời ngông cuồng?
- Ha ha ha! – Người áo trắng lại cất giọng cười nhạo.
Âm thanh giống hệt mũi dao bén nhọn chọc vào tận trong gan dạ hành nhân, y tức thời chỉ mặt người áo trắng, hừ lạnh một tiếng:
- Ngươi cười cái gì?
- Tại hạ cười ông – Người áo trắng nói - Vì nếu ta là ông, thà rằng tin là thật, chứ đừng chủ quan quá mà bỏ ngoài tai, cứ một mực khư khư muốn lâm vào tử đạo. Mà đã vậy thì thôi vậy, tại hạ cũng không nói cho ông nghe cách hóa giải nữa.
Người áo đen hừ thêm một tiếng nữa rồi trịch thượng nói:
- Cách hóa giải? Được lắm! Ta muốn nghe tên tiểu tử ngươi ba hoa những gì!
- Thấy ông thành khẩn vậy – Người áo trắng gật gù - Để tại hạ tặng ông vài câu. Ông có thể xem đó là cẩm nang, mang về nhà từ từ khảo nghiệm.
Y dứt lời liền đọc, âm thanh vang lên nho nhã như một văn sĩ:
- Quân tử chi quá giả, như nhật nguyệt chi, thực thiên quá giả nhân giai kiến chi, cánh giả ngân giai ngưỡng chi!
Dương Tiêu Phong ở gần đó lắng tai nghe từng âm từng lời, biết người áo trắng đang ám chỉ rằng Ngao Bái là bậc chính nhân quân tử, nên khi phạm phải sai lầm thì giống như nhật nguyệt ở trên trời bị mây mù che khuất, thiên hạ ai ai cũng đều ngó biết, mai này có muốn trốn cũng không được. Nhưng nếu như ngay bây giờ quân tử đồng ý sửa chữa lại sai lầm thì nhật nguyệt lập tức tái hiện. Người đời sẽ vui mừng, lên tiếng ca ngợi và tỏ lòng tôn kính.
Ngặt một nỗi người áo đen nghe xong, cũng hiểu vậy mà vẫn ưỡn ngực cười to:
- Ha ha! Ta là một người thô lỗ, không hiểu gì thi thơ, nhưng ta biết mặt trời và mặt trăng đều đã bị thiên cẩu của nhị lang thần Dương Tiễn ăn vào bụng cả rồi. Do đó sự sai lầm của quân tử chẳng những không có gì thay đổi mà trái lại sẽ còn khuếch trương ra thêm nữa!
Văn sĩ áo trắng nghe đáp vậy, biết người áo đen này là một người tánh tình hết sức ngoan cố, nhất định sẽ không chịu hồi đầu là ngạn đâu, đành nói:
- Thật vậy sao? Vậy phải thử bước qua cái ải này mới biết được! - Nói rồi thi triển khinh công bay đến giao đấu trực diện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.