Chương 115: Sự thật phơi bày
VMT
10/03/2014
Thời khắc lại trôi qua, chầm chậm. Mọi người đứng chung quanh Dương Tiêu
Phong lại tiếp tục nín thở. Ai nấy cũng đều lắng tai nghe tiếng đếm đều đều của người trung niên, khi này đã đếm gần tới số tám trăm. Khí lực
mất, máu lại ra nhiều, trông Dương Tiêu Phong có vẻ như không thể nào
chi trì được lâu hơn.
Bấy giờ trông chàng tơi tả quá chừng, chẳng còn có thể nhân dạng ra chàng nữa. Chiếc áo chàng đang mặc trên người rách nát, từ mảng to tới mảng nhỏ, có mảng đứt đoạn luôn và rơi đi mất, có mảng còn dính lại lất phất theo đà xoay chuyển của đòn roi. Tóc chàng xỏa dài, bay loạn thành rối tung, mồ hôi và máu đổ ra như tắm, mặt mày xanh dờn, hơi thở khó nhọc, đôi mắt trắng nhợt.
Thiếu phụ đứng đó xem cảnh thuộc hạ của nàng thay phiên nhau dùng đòn roi tra tấn Dương Tiêu Phong như tra tấn một tử tù. Ấy vậy mà, nàng hãy cứ như con dã thú, hãy còn điên tiết lên, trong lòng vẫn chưa cảm thấy hả giận được. Đôi mắt của nàng bốc lửa, nàng nhìn nơi nào cũng thấy rực lên một màu hồng, màu của máu. “Phải!” Nàng tự nhủ, nàng phải khơi dòng máu của kẻ địch thù này, khi nào máu của y chảy đến giọt cuối cùng lòng nàng mới lắng dịu được.
Thực ra ban đầu nàng rất muốn dùng một kiếm chém chết Dương Tiêu Phong, nhưng nàng lại cảm thấy làm vậy e rằng quá dễ dãi đối với y, nên nàng bắt y phải trả một cái giá thật đắc, vì trong suốt tám năm qua trong tâm trí nàng chưa một lần trận giết người đẫm máu đó bị trôi vào lãng quên.
Khi này bốn người đệ tử của nàng cũng giống như bốn tên thợ săn tà ác, tuy thừa sức hạ gục con thú rồi song vẫn muốn đùa dai với nó, dửng dưng nhìn nó đau đớn tột độ như nhìn một trò tiêu khiển.
Về phần Dương Tiêu Phong cảm thấy vết thương của chàng đau vô cùng, thần trí cũng mơ hồ, chỉ cố sức làm sao cho không ngã xuống đất. Chung quanh chàng đám đệ tử của Phong Võ môn không ngừng múa tít trường côn, đòn roi quét ra loạn xạ. Nhưng mấy trăm ngọn đòn đó cũng không làm chàng cảm thấy đau bằng tình cảnh hiện tại của Nữ Thần Y.
Thấy nàng bị địch khống chế, đấy mới chính là nỗi đau đớn nhất trong đời chàng. Bởi vì khi họ dùng nàng để làm điều kiện uy hiếp, chàng đành phải nằm dưới sự kiểm soát của họ, phải liên tục tuân theo lời họ sai bảo. Chàng không thể chọc giận họ được, càng không thể đánh trả lại được, thế nên cho dù mắt có nổ lửa, thân có giận run lên, thì chàng vẫn phải cắn răng chịu đựng. Vì nếu chẳng may nàng có mệnh hệ gì thì cuộc đời chàng sẽ trở thành vô nghĩa, vắng nàng rồi, đời chàng chỉ còn lại một nỗi trống rỗng vô biên.
Đằng kia Nữ Thần Y hãy còn bật khóc nức nở. Thân người nhỏ nhắn của nàng run lên, tuy không phải là một vị thiên kim tiểu thư lớn lên trong nhung lụa nhưng nàng cũng chưa từng nhìn thấy người nào bị chảy nhiều máu mà vẫn còn có thể cầm cự được đến thế bao giờ.
Với giọng yếu ớt, nàng gọi vọng ra:
- Đừng đánh nữa… ta xin các người… đừng đánh huynh ấy nữa mà!
Nữ Thần Y bất lực van nài, giọng nói của nàng tràn đầy ủy khuất. Nhưng khi con người bất lực thì dù phẫn uất dâng cao đến chín tầng xanh cũng cầm thừa.
Càng phẫn uất, nàng càng tự làm khổ lấy mình, không kể cái việc gây thích thú thêm cho địch.
Nữ Thần Y nói rồi chẳng thấy ai dừng tay, lại bảo:
- Đánh lại họ đi… Tiêu Phong…
Dương Tiêu Phong chịu được tới chín trăm mấy đòn, bên tai chàng vẫn còn nghe Nữ Thần Y la gọi dừng tay. Nàng khóc muốn cạn nước mắt nhưng làm sao mà can ngăn được.
Bị dồn ép vào đường cùng, Dương Tiêu Phong hít thở không khí một cách khó khăn, tuy nhiên đôi mắt không ngừng trìu mến nhìn nàng, như cố trấn an nàng “Ổn thôi, ổn thôi, mọi chuyện rồi sẽ trôi qua…”
Cũng trong khi đó tiếng của người trung niên kia tiếp tục đều đặn vang lên, đập vào tai Nữ Thần Y như búa nện. Chen lẫn với tiếng đếm đó lại có tiếng đòn roi giáng xuống, mỗi một âm thanh như vậy là một mũi tên bắn vào quả tim nàng, một mũi châm đâm sâu vào óc nàng.
Nữ Thần Y xúi giục Dương Tiêu Phong đánh trả xong chờ thêm một hồi nữa mà vẫn không thấy chàng phản ứng gì, chỉ thấy chàng quỳ ở dưới đất liên tục chịu đòn, cái vẻ kiêu ngạo oai hùng của thường ngày biến mất để nhường chỗ cho hai mắt khép hờ, trông chàng giống như một người sắp chết.
Nữ Thần Y đột ngột chụp lấy cổ tay đang cầm con dao sắc bén của thiếu phụ, ấn mạnh vào cổ nàng một cái.
Biết Nữ Thần Y muốn tự sát để bảo vệ Dương Tiêu Phong, thiếu phụ giật nảy mình, liền xô Nữ Thần Y vào một thân cây, vung tay tát vào má nàng hai cái như trời giáng và nói:
- Tiện nhân ngu ngốc! Cô không được phép chết!
Mắng xong một câu, thiếu phụ lại tiếp tục bẻ quặt hai cánh tay Nữ Thần Y lại, giữ chặt nàng như thế đồng thời cắm phập con dao vào thân cây.
Bị tát đến nổ đom đóm mắt, Nữ Thần Y nhìn thiếu phụ bằng gương mặt đẫm lệ, hỏi:
- Cô nương là ai, có thù oán sâu đậm gì với chúng tôi sao?
Thiếu phụ mấp máy môi định trả lời chi đó, nhưng khi này người trung niên đếm đến số một ngàn.
Thiếu phụ vội lia mắt nhìn kẻ tử thù của nàng, thấy y vẫn còn sống. “Kỳ diệu quá,” trong lòng nàng kinh hãi, nàng lấy làm lạ lắm, và tự nhủ mạng của y lớn thật, nàng mới phân vân không biết lấy lý do gì để thả người đi.
Sau một thoáng chau mày suy nghĩ thiếu phụ khẽ tặc lưỡi, quyết định một lần nữa nuốt lời hứa, nhất quyết không thả Nữ Thần Y ra.
Dương Tiêu Phong hãy còn quỳ đó, hai bàn tay nắm chặt lại với nhau để kiềm hãm cơn đau rát ở toàn lưng. Chàng đau quá, đứng dậy thiếu điều không nổi, chẳng còn sức đâu để thi triển võ công cứu người nữa. Và đến khi này chàng cũng biết thiếu phụ này xảo trá vô cùng, lời nói ra chỉ toàn là hứa suông, cho dù chàng có làm gì đi chăng nữa ả cũng không chịu thả Nữ Thần Y đi.
Thông thường, Dương Tiêu Phong vốn là một tay hào hoa, luôn luôn giữ phong độ tao nhã, bình sanh chưa hề thốt to tiếng với ai bao giờ. Nhưng giờ đây chàng cất giọng cao, đôi mắt lại đỏ rực, chỉ vì chàng quá phẫn uất, thành mất bình thường.
Lòng căm phẫn, Dương Tiêu Phong tức giận nói:
- Hãy thả cô ấy đi đi! – Giọng chàng run run vì cơn đau, và cũng vì quá sức phẫn nộ - Các người không biết giữ lời hứa hay sao?
Thiếu phụ chưa trả lời, người trung niên đứng gần đấy đã đáp thay:
- Đối với bọn cẩu tẩu Mãn Thanh các người cần gì phải giữ lời hứa chứ hả?
Mồ hôi lạnh toát ra ướt đầu, rơi từng hạt lớn xuống mặt, Dương Tiêu Phong cố giữ thần sắc thản nhiên mà không được, đành gằn từng tiếng:
- Tiểu nhân đê hèn!... - Dương Tiêu Phong nói đoạn, phải dừng lại một vài giây, răng nghiến chặt để nén cơn đau rát trên lưng lại, rồi thêm lời -… Còn tự gọi mình là nhân sĩ chánh nghĩa, tứ đại môn phái nữa sao? Ta thật khinh thường các người!
- Phì! – Người trung niên nhỗ một bãi nước bọt, đoạn y trầm giọng, tiếp luôn - Không có phi đao trong tay, ngươi chưa chắc là đối thủ của chúng tôi!
- Vậy sao? Cái đó còn chưa chắc đâu!
Dương Tiêu Phong nói rồi định dùng hết khả năng còn sót lại trong mình chàng để vực dậy, nhưng hai chân như không còn sức lực nữa, bèn quỵ xuống đất lại như cũ.
Người trung niên thấy chàng khí mòn lực kiệt, lại được dịp cười to chế giễu:
- Ha ha! – Hắn khoái trá nói - Xem ra ngươi đang còn muốn quỳ gối van xin chúng tôi tha mạng cho à?
Lại nói tới thiếu phụ lúc này thấy Dương Tiêu Phong hãy còn có sức để cử động thì hãi lắm, vội dùng hai ngón tay thít chặt cỗ Nữ Thần Y.
- Để nàng ấy đi! - Dương Tiêu Phong hoảng hốt nói - Đây là chuyện giữa ta và các người, không liên can đến nàng ấy.
- Ta không thả ra đó! Thì thế nào? – Thiếu phụ sẵn giọng đáp luôn, tuy nhiên nàng nói vậy, cũng nới lỏng hai ngón tay ra.
Dương Tiêu Phong ngẩng đầu lên nhìn Nữ Thần Y, thấy những giọt lệ lại tràn ra khỏi khóe mi nàng.
Nữ Thần Y nghẹn ngào nói:
- Tiêu Phong, huynh đừng lo cho muội nữa, hãy đi đi, huynh hãy mau thoát thân đi.
- Cô câm miệng!
- Tôi không câm đó! Cô làm gì được tôi, có giỏi thì giết tôi chết đi!
Thiếu phụ trợn mắt ngó Nữ Thần Y, mắt long sồng sộc. Nàng câm phẫn trước kẻ đã phản bội bang hội Đại Minh Triều, phản bội luôn các vị bằng hữu, quên cả công ơn dưỡng dục của Sư Thái, và trên hết, là bội bạc tấm chân tình của Tần Thiên Nhân.
- Câm miệng đi, cái đồ Hán gian – Thiếu phụ mắng – Cô vốn không có tư cách nói chuyện với tôi đâu!
Rồi nàng thêm lời:
- Tôi nhìn tướng cô có vẻ yêu hắn ta sâu đậm lắm! Phải không? Thế cô có biết hắn đã làm ra những chuyện gì không?
Nữ Thần Y phớt lờ câu hỏi của thiếu phụ. Thật sự ra thì, từ lâu lắm rồi, sâu thẩm trong đáy lòng nàng người nàng yêu thương thật lòng chính là người đàn ông đang quỳ ở đằng kia. Thế là, Nữ Thần Y không ngần ngại đáp luôn:
- Đúng là tôi phải lòng huynh ấy rồi đó, yêu huynh ấy vô cùng đó, rồi làm sao?
- Cô… - Thiếu phụ tức tối quá, chỉ biết thốt lên một tiếng rồi tắt tị…
Lát sau, thiếu phụ mới dằn cơn giận xuống bụng được, lớn tiếng đáp lời:
- Giết hạng nữ nhân lăng loàn như cô thật làm bẩn tay tôi!
Bị người thiếu phụ không quen không biết này gọi là đa đoan, Nữ Thần Y không màng để tâm, tiếp tục giãy giụa tìm cách thoát ra để đến bên Dương Tiêu Phong. Thiếu phụ đương nhiên là chẳng cần nhiều sức cũng có thể giữ chặt hay cánh tay nàng lại.
Nữ Thần Y thân cô thế yếu, nên vùng mãi mà không ra được, chỉ có thể nói:
- Các ngươi tự xưng là đệ tử của tứ đại môn phái, tự xưng là quang minh chánh đại gì gì đó, nhưng bây giờ lại làm việc lén lút, đeo khẩu trang, không dám đường đường chính chính ra gặp người đời, vậy là anh hùng, là hảo hán hay sao?
Thiếu phụ nghe nàng nói vậy tức điên người, ngay lập tức đạp một cú vào gối Nữ Thần Y, buộc nàng quỳ xuống.
Nữ Thần Y không có sức phản kháng, đành phải quỳ, rồi nàng thấy thiếu phụ giơ tay lên định tiếp tục tát nàng nữa.
Dương Tiêu Phong kịp thời nói lớn:
- Nàng ấy chỉ là một nữ lưu, hơn nữa lại không biết võ công, nàng ấy đắc tội gì với các người hả, nàng ấy đã từng giết người, đả thương người nào sao? Cả một cô gái yếu đuối cũng không buông tha. Hơn nữa, các người dùng một người con gái để uy hiếp ta, không thấy bản thân mình nhục nhã lắm sao hả?
Thiếu phụ nghe Dương Tiêu Phong nói thế, nhớ lại trận đại dịch vừa qua ở tỉnh Chiết Giang, bảo lòng “ả nữ nhân này cũng có công cứu chữa rất nhiều người…”
Ngập ngừng một hồi thiếu phụ cũng hạ tay xuống, Dương Tiêu Phong được dịp nói thêm:
- Hãy để cô ấy đi đi.
Song Nữ Thần Y quả là khờ khạo, được thiếu phụ tha cho một mạng rồi vẫn còn chưa thông hiểu tình cảnh hiểm nghèo của bản thân nàng, nàng cất giọng mỉa mai:
- Tiêu Phong – Nữ Thần Y dịu dàng gọi tên chàng - Huynh đừng phí lời, đừng đôi co với bọn người này nữa, họ luôn miệng xưng hô là anh hùng, là chính nghĩa, là danh môn chánh phái gì gì đó thật ra còn tệ hơn loài cầm thú!
- Cô… – Thiếu phụ bật kêu một tiếng.
Nữ Thần Y chen lời:
- Tôi nói có sai sao?
- Cô nói sai rồi!
Thiếu phụ khẳng định tới đây thì nghẹn giọng. Trong tâm trí nàng đang nhớ lại tình cảnh đã xảy ra của tám năm về trước, ở một ngôi miếu Sơn Thần, những hình ảnh đẫm máu tươi hiện về rõ rệt trong đầu nàng. Và nàng cố nuốt nước mắt vào trong, nói trong vô cảm:
- Tôi làm thế này cũng giống như hắn năm xưa thôi, dĩ độc trị độc. Người ta nói đi với Phật mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy. Hạng người như hắn chúng tôi không cần thiết phải đối đãi theo nguyên tắc của một bậc chính nhân quân tử đâu!
Đối đáp qua lại với thiếu phụ tới đây, Nữ Thần Y ngạc nhiên vô cùng, bèn giương đôi mắt đẫm lệ nhìn thiếu phụ, hỏi:
- Vậy chứ cô nương đây là ai?
Nàng hỏi rồi, nghĩ lại, đối mặt với những người xa lạ không ngừng chỉ trích trước mắt này, Dương Tiêu Phong mặc dù rất kinh ngạc nhưng vẻ mặt chàng vẫn bình tĩnh, dường như hết thảy đều nằm trong dự liệu của chàng, mà biểu hiện này càng làm cho Nữ Thần Y nghi ngờ rằng người thiếu phụ trước mắt nàng nhất định là người trong bang phái Đại Minh Triều còn sống sót.
Quả thật thiếu phụ đáp lời nàng:
- Ta chính là người báo thù cho cố đà chủ!
Thiếu phụ nói tới đây, gương mặt đỏ rân, bừng bừng giận dữ. Dương Tiêu Phong nghe xong nét mặt không có chút thay đổi.
Nữ Thần Y hãy còn mù mờ, lại tiếp tục cất tiếng hỏi:
- Vị cô nương này, cô nói gì tôi nghe không hiểu?
- Ta sớm đoán biết cô sẽ nói như vậy! – Thiếu phụ nhếch môi cười nửa miệng - Hắn chưa từng nói cho cô biết phải không? Vậy để hôm nay ta cho cô hay, loại cẩu quan như hắn chính là vô lại như vậy đó, hơn nữa hắn còn là ác đảng giết người không gớm tay…
Nữ Thần Y đầu óc quay mòng mòng, tâm trí rối loạn, đâu còn đủ bình tĩnh để nghe lời miệt thị nữa. Nàng đang cố kềm chế trái tim đang đập muốn trật nhịp, đập thình thịch như muốn thoát ra ngoài lòng ngực nàng vì khi này nàng nhìn thấy máu vẫn không ngừng rỉ ra từ trên lưng Dương Tiêu Phong.
Nữ Thần Y sốt ruột quá, liền nói:
- Tôi cho cô biết, dù cô giết chúng tôi, cũng không thoát khỏi lương tâm day dứt, luật pháp cũng không tha thứ cho cô!
Thiếu phụ rít lên:
- Câu đó cô dành cho hắn thì đúng hơn...
Nữ Thần Y nhanh nhẹn cắt lời:
- Huynh ấy không có làm gì sai, sao lương tâm phải day dứt nặng nề?
Thiếu phụ nói:
- Hắn thân là một nam tử đại trượng phu, dám làm dám chịu! – Nói đoạn nàng quay sang Dương Tiêu Phong, lên giọng chỉ trích – Tên ác nhân ngươi, hôm nay ngươi chỉ có hai con đường để lựa chọn, một là tự sát để đền tội cho tướng công ta, hai là để ta đích tay giết ngươi! Mau chọn đi!
Nữ Thần Y nghe thiếu phụ một điều tướng công hai điều tướng công, không rõ nàng ấy đang ám chỉ ai đây?
Trong khi này, Dương Tiêu Phong tuyệt nhiên giữ im lặng. Thiếu phụ tức giận quá liền chỉ mặt chàng nói:
- Những lời ta vừa nói đó, có đúng không? Ngươi trả lời đi chứ!
Dương Tiêu Phong vẫn nín thinh. Thiếu phụ gằn từng tiếng một:
- Thế nào, sao ngươi không lên tiếng? Không dám thừa nhận hay sao? Thiên Nhân huynh ấy chính là do ngươi sai người giết chết!
Câu nói cuối cùng của thiếu phụ khiến Nữ Thần Y giật nẩy mình.
Lời vừa vang lên đó, Nữ Thần Y tưởng chừng như sét đánh ngang tai. Thanh âm chẳng khác chi sấm nổ đùng đùng giữa bầu trời quang đãng, cả thiên địa vạn vật chừng như bừng sáng trong khoảnh khắc.
Thiếu phụ cũng chẳng còn khống chế Nữ Thần Y nữa, buông tay ra cho nàng được tự do.
Nữ Thần Y đứng bật dậy, và như đang nằm chiêm bao, hoa dung thẩn thờ, nàng níu tay áo của thiếu phụ, lắp bắp hỏi:
- Cô…cô… mới vừa nói gì thế?
Thiếu phụ đương nhiên là biết Nữ Thần Y nghe rõ lời nàng, nên chẳng màng lặp lại, mà chỉ đơn thuần là tháo tấm khăn che mặt xuống.
Nữ Thần Y há hốc miệng, động tác của thiếu phụ làm nàng đứng chôn chân tại chỗ. Phải mất một lúc nàng mới nhận ra âm thanh nghe quen thuộc đó chính là của vị cố nhân này. Váy áo và tóc vẫn thi nhau bay lồng lộng trong gió, Nữ Thần Y đứng yên như một pho tượng thần vệ nữ giữa rừng thông bạt ngàn, tâm trí rối bời, đôi mắt nàng nhòe lệ không nhìn rõ được.
Hàng trăm hàng vạn lần, Nữ Thần Y ước ao nàng đang nghe lầm rồi, và cũng nhìn lầm người rồi. Nàng ước ao biết bao nhiêu những điều Lâm Tố Đình đã nói chỉ là đùa chơi thôi, chứ Tần Thiên Nhân thật sự vẫn còn sống, còn không, thì kẻ giết chết huynh ấy không phải là... Nhưng nàng biết chứ, đấy chỉ là hy vọng hảo huyền thôi, nàng biết ngay cả nghĩ đến cũng không được nên dập tắt ngay những niềm hy vọng ấy.
Nữ Thần Y bần thần nhớ lại, có đôi ba lần, Dương Tiêu Phong nói với nàng những câu đâu đâu không rõ đầu đuôi như muốn tiết lộ một chuyện bí mật nào đó.
Nữ Thần Y hết nhìn Dương Tiêu Phong rồi lại quay sang Lâm Tố Đình. Trong hiện hữu, tình cảnh này đối với nàng mà nói quả thật cả đời nàng không bao giờ tưởng tượng ra nổi. Hôm nay nàng hay tin Tần Thiên Nhân không còn nữa, một phần hồn của nàng như đã chết đi, một nửa phần hồn còn lại, nàng không muốn người sát nhân ấy chính là người nam nhân mà nàng đang yêu tha thiết này. Đáng chán thay cho một người nàng hết lòng thương mến lại hóa thành một kẻ thâm độc hiểm ác đến như vậy. Và sự thật là thế, Dương Tiêu Phong đã trên một lần nói nàng nghe, những kẻ sinh trưởng ở chốn quan trường vốn không ai là trong sạch cả, cái tinh thần anh hùng mã thượng gì gì đó, chỉ toàn là giả dối. Vì danh tiếng và mưu sinh, họ đều phải đánh đổi bằng sự tàn nhẫn và dối trá không ngừng, cứ hễ người nào muốn giữ trong tay danh tiếng hay là địa vị mãi mãi thì lại mãi mãi dấn sâu vào cuộc chiến tranh quyền đoạt lợi.
Suy nghĩ tới đây, Nữ Thần Y lại tự hỏi lòng nàng, “nhưng sao cũng có lần chàng lại bảo chàng vốn không muốn dính líu vào bất kỳ cuộc xung đột nào, nhưng cuối cùng lại ở ngay trung tâm của nó, có muốn dứt ra cũng không được…”
- Sao ngươi cứ giữ im lặng không nói gì cả thế? – Tiếng của Lâm Tố Đình lại oán hận vang lên cắt đứt đi suy nghĩ của Nữ Thần Y, đương nhiên Lâm Tố Đình nói với Dương Tiêu Phong - Ngươi hãy trả lời ta đi! Là ngươi, chính ngươi năm đó đã sai người đuổi theo giết chết huynh ấy! Có phải không?
Dương Tiêu Phong vẫn chưa chịu đáp lời. Khi này, chàng đang nhớ lại những sự việc đã xảy ra.
Tám năm về trước…
Hôm đó ở trong một ngôi miếu gọi là miếu Sơn Thần cách đồn Bạch Nhật khoảng chừng hai mươi dặm, Tần Thiên Nhân phát hiện binh lính triều đình đang siết chặt vòng vây, mà Tô Khất chính là người cầm quân. Tô Khất khi này đang làm theo chỉ thị của Dương Tiêu Phong đuổi theo tổng đà chủ của bang hội Đại Minh Triều…
Song cùng lúc đó Khẩu Tâm lại xuất hiện, y phất tay một cái, phát hiệu lệnh cho thêm một đám thủ hạ nữa cùng tiến theo lên vây chặt chung quanh ngôi miếu.
Dương Tiêu Phong nhớ lại, trước đó mấy canh giờ chàng quả tình có sai một đám quân binh cùng với Tô Khất đi lùng bắt Tần Thiên Nhân thật, còn Khẩu Tâm lẽ ra đang làm nhiệm vụ đi tới Cam Túc tìm Cửu Dương.
Tô Khất mang quân đuổi theo Tần Thiên Nhân đến miếu Sơn Thần, chủ yếu là trước khuyên hàng, sau đó đoạt lấy kim bài. Nhưng… Khẩu Tâm tự tiện dẫn quân đến vây, Khẩu Tâm bảo Tần Thiên Nhân là thủ lĩnh của nghịch tặc, nên muốn giữ mạng chỉ có một con đường, là phải đồng ý phò trợ hoàng thượng. Tiếc là Tần Thiên Nhân không chịu. Thế là thay vì Khẩu Tâm làm theo lệnh của chủ soái, đoạt lấy kim lệnh, rồi phế bỏ võ công của Tần Thiên Nhân, Khẩu Tâm lại không nương tình huynh đệ chỉ cả, nhất định hạ sát thủ. Tô Khất khi đó không ra tay ngăn cản kịp thời, chỉ có thể đứng nhìn.
Khẩu Tâm từ lâu rồi đã có ý định bố trí thiên la địa võng, mục đính muốn vây đánh Tần Thiên Nhân, âu cũng bởi là vì những so đo trong bang hội phục Minh. Chính vì lòng tham, lòng ganh tị, và sự kiêu ngạo, đã bắt cầu cho hành động tội ác mà Khẩu Tâm đã gây ra. Lòng tham, là tham danh hám lợi, muốn được địa vị, chức quyền, nên đã bán rẻ bang hội. Lòng ganh tị, là ganh tị tài đức, vì Tần Thiên Nhân có tài, trí, đức và dũng nên mới được sự tín nhiệm của mọi người. Còn kiêu ngạo, là vì Khẩu Tâm luôn nghĩ mình thân phận là đại ca, không có gì thua thiệt cả. Khẩu Tâm kiêu ngạo là thế, nghĩ rằng thời gian mình gia nhập bang hội lâu hơn tất cả nên đáng lẽ ra cái chức vụ tổng đà chủ phải thuộc về mình, mà từ trong bang hội giành giựt không xong mới sanh tâm bán rẻ nhân cách bằng cách đi theo triều đình để mong là sau khi giúp đỡ triều đình xong rồi thì Khẩu Tâm sẽ được tất cả…
Lại nói tới hôm đó Tô Khất rốt cục ngăn chặn không kịp, đành đứng nhìn Khẩu Tâm một kiếm đâm chết Tần Thiên Nhân.
Dương Tiêu Phong nhớ rất rõ đêm ấy khi trở về trại lính bẩm báo lại, Khẩu Tâm nói với chàng rằng nguyên do mà y ra tay hạ sát thủ chính là, Khẩu Tâm trầm giọng thốt “giết rắn thì phải triệt nọc, đốn cây thì phải bứng cả rễ, người như Tần Thiên Nhân nhất định không nên lưu lại! Thà phụ đời chứ đừng để đời phụ ta. Từ nghìn xưa, có bao nhiêu chứng tích cứu nhân, nhân trả oán?” Nói đoạn Khẩu Tâm nhìn thẳng vào mắt chàng, nhấn mạnh thêm “tàn ác là trường tồn! Còn nhân đạo chỉ là nuôi dưỡng mầm diệt vong!”
Dương Tiêu Phong nhớ tới đây, tiếng thổn thức của Nữ Thần Y kéo chàng về với thực tại.
Trước khi cùng nàng đến tỉnh Chiết Giang, chàng cũng biết trước sẽ có ngày này, cái ngày chàng phải đối đầu với Lâm Tố Đình, với những người thuộc võ đường Phong Võ môn. Nhưng dù cho mưu kế ấy có như ngọn thương giữa ban ngày hay mũi tên trong bóng đêm, chàng cũng sẽ bảo vệ nàng. Không phải chỉ vì đó là sự thương hại, cũng chẳng phải vì trả ơn nàng đã từng chăm sóc chàng, mà là vì một chữ yêu. Từ khi Khẩu Tâm giết Tần Thiên Nhân chết, chàng đã rất ân hận, mỗi khi nhìn thấy nụ cười của nàng là chàng cảm thấy bản thân thật có lỗi. Cái cảm giác tội lỗi ấy nó thật khó chịu, thế là, chàng bèn chăm sóc nàng với cả trái tim. Chỉ có cách này, chàng mới có thể chuộc lại lỗi lầm của mình, những gì chàng nợ Tần Thiên Nhân, đời này sẽ trao trả hết cho nàng!
Kỳ thực khi ở trong cung, thái hoàng thái hậu cũng đã nhiều lần khuyên nhủ chàng, bà thành tâm bảo chàng nên tránh xa nàng ra.
Chàng cũng tự nhủ với lòng rằng phải quên nàng đi, như quên một thứ cảm giác khiến chàng đau đớn nhưng sao chàng không làm được? Chàng nhớ về nàng mỗi sớm mai, nhớ về nàng khi đêm xuống, nhớ về nàng lúc vui và nhớ về nàng trong lúc cảm thấy cô đơn nhất. Và rồi kết thúc của những nỗi nhớ da diết ấy là cảm giác bóp nghẹt trái tim khi nhận ra rằng chàng không thể có được nàng đâu. Khi nàng biết ra tất cả mọi sự thật, chàng sẽ không bao giờ đến được với nàng. Cái cảm xúc ấy, giống như một người đang mê mải trong một giấc mộng đẹp, và bị gọi giật dậy để đối diện với thực tế phũ phàng nhất.
Nhưng sao chàng vẫn yêu nàng sâu đậm đến vậy? Lẽ nào kiếp trước chàng nợ nàng sao? Cho nên kiếp này chàng muốn ôm lấy đau khổ về mình, nên mới yêu nàng, dù biết tình yêu đó không thể nào tới đích!
Chàng vẫn biết cuộc đời có trăm ngàn lối rẽ, song chàng lại chọn lối đi chật hẹp nhất, đó chính là lối đi tới trái tim nàng!
Cũng có lẽ là bởi vì chuyện đã xảy ra mười mấy năm về trước, ở trên đỉnh Thiên Sơn, cuộc gặp gỡ tình cờ đó đã tạo nên một cái duyên tiền định. Rồi những ngày sau đó ở tân giả khố đã khiến chàng và nàng gắn bó với nhau hơn. Chàng tình nguyện từ bỏ quan trường, đưa nàng đi khắp nơi, đến đại mạc, tới thảo nguyên… Hàng đêm, mỗi khi cảm thấy cô đơn và mệt mỏi chàng sẽ lại ở bên nàng. Những khoảnh khắc đó với nàng luôn có chàng đồng hành. Để rồi nàng sẽ cảm thấy cuộc sống đáng sống hơn, nhiều niềm vui đến nhường nào…
Về phần Nữ Thần Y khi này đang ôm mặt khóc rưng rức. Vì thật sự ra thì nàng cũng có cảm giác tương tự vậy. Nàng đã tự bảo lòng không được nảy sinh một chút cảm tình gì với người đàn ông này, ấy thế mà nụ hôn đầu đời trong một ngày tháng năm của chàng đã phá đi tất cả…
Dương Tiêu Phong nhìn Nữ Thần Y, không biết phải nói như thế nào để nàng hiểu được rằng thực sự nàng là món quà tuyệt diệu mà cuộc sống dành cho chàng.
Hồi lâu sau, Dương Tiêu Phong lấy hết can đảm nói:
- Tây Hồ… - Chàng ngập ngừng gọi Nữ Thần Y - Nếu như huynh nói với muội… là huynh không có làm… ý của huynh là… huynh không hề cho người đuổi theo giết Tần Thiên Nhân, muội tin không?
Đáp trả lời Dương Tiêu Phong là hình ảnh Nữ Thần Y khẽ cúi đầu không muốn nhìn chàng.
- Tây Hồ… - Dương Tiêu Phong lại gọi.
Nữ Thần Y cắn môi, một lần nữa quay mặt hẳn đi.
Dương Tiêu Phong biết chứ, nàng chẳng cần phải đáp lời chàng, với thái độ đó của nàng… chỉ bấy nhiêu thôi, chàng cũng hiểu.
Dương Tiêu Phong biết cho dù bây giờ có giải thích thế nào cũng chẳng ai tin. Vả lại năm đó chàng thân là nguyên soái, thì những gì thuộc hạ của chàng làm ra dầu đúng dầu sai chàng buộc phải chịu trách nhiệm. Thêm vào đó, đứng cạnh Nữ Thần Y, Lâm Tố Đình không ngừng thúc giục chàng nhận tội:
- Là Thiên Nhân vì ngươi mới chết! Ngươi còn không nhận hay sao?
Dương Tiêu Phong khẽ chau mày, bộ dạng nom có vẻ bất đắc dĩ, và cuối cùng, chàng cũng gật đầu.
Thừa nhận xong rồi Dương Tiêu Phong cảm giác như là đang có hàng ngàn mũi tên đâm sâu vào tim chàng vậy. Chàng không thể giải thích được lấy một lời cho bản thân chàng, với Lâm Tố Đình, với Hàm Trường, hoặc là giải thích với những người đệ tử của Phong Võ môn. Ngay cả với nàng, người mà chàng yêu thương nhất trên đời cũng không.
- Phải… – Bằng thanh âm rời rạc, Dương Tiêu Phong mệt mỏi đáp - Hắn là phản đảng của bang hội phục Minh, là khâm phạm số một của triều đình Mãn Châu ta, hắn chuyên môn chống đối lại với triều đình đại Thanh nên cần phải xử trảm.
Từ khóe mắt của Lâm Tố Đình rơi xuống hai giọt lệ.
Lâm Tố Đình nói:
- Ngươi làm tất cả những chuyện đó, có phải một phần cũng vì cô ấy hay không? - Lâm Tố Đình ý chỉ Nữ Thần Y - Ngươi muốn chiếm lấy cô ấy!
- Không! - Dương Tiêu Phong đáp vội - Không phải! Ta không phải vậy!
Và chàng hướng phía Nữ Thần Y đang đứng, bảo:
- Thật ra… ta…huynh… – Với cách xưng hô lẫn lộn, chàng nói thêm - Không hề có ý định giết hắn. Huynh biết Tần Thiên Nhân là người yêu quý nhất của muội, nếu mà huynh giết hắn, thì muội sẽ đau lòng xót dạ, huynh không bao giờ muốn muội đau lòng. Lại nữa Tần Thiên Nhân cũng là một cao thủ võ lâm, là một nhân tài hiếm thấy, huynh vô cùng ngưỡng mộ hắn. Dựa vào thao tài võ lược của hắn nếu phụng sự được cho hoàng thượng thì chính là phước đức của lê dân bá tánh…
- Nhưng cuối cùng ngươi cũng cho người giết chết huynh ấy! - Lâm Tố Đình lại cao giọng ngắt lời, đoạn quay sang Nữ Thần Y, Lâm Tố Đình nói luôn – Đấy! Chính miệng hắn đã thú nhận rồi đấy! Cô đã nghe rõ rồi chưa?
Rồi lệ lại tiếp tục trào ra từ hai khóe mi, Lâm Tố Đình lấy tay gạt nước mắt nói:
- Sau trận chiến đẫm máu ở đồn Bạch Nhật tất cả các huynh đệ của chúng ta đã chết. Sau cuộc tàn sát đó, ngoại trừ tôi ra, không một ai thoát khỏi được, bang hội bây giờ chỉ còn mỗi mình tôi thôi! Những vị huynh đệ vào sinh ra tử với tôi, tất cả cũng đều đã hy sinh! Cho nên thù này tôi nhất định phải trả, để họ có thể được an giấc!
Lâm Tố Đình ai oán nói xong, hỏi Nữ Thần Y:
- Tôi phải bắt tên cẩu quan này bị phân thây muôn mảnh! Nữ Thần Y, cô chịu giúp tôi không? Cô có chịu giúp tôi giết tên cẩu quan này để báo thù cho Thiên Nhân, và cho những vị huynh đệ của chúng ta không?
Lời vừa dứt, Lâm Tố Đình liền rút con dao đang cắm ở trên thân cây bách tùng ra trao cho Nữ Thần Y.
Hai chân đứng không muốn vững, Nữ Thần Y cầm con dao trong tay và vai run lên. Khuôn mặt nhỏ nhắn đẫm lệ, nàng rưng rức khóc. Nàng khóc vì trái tim đặt nhầm chỗ. Nàng đem lòng tin yêu một người mà người đó làm nàng đau!
Lâm Tố Đình thấy Nữ Thần Y chần chờ không dám ra tay như vậy, gương mặt không giấu được vẻ thiếu kiên nhẫn.
Cơn giận dữ của Lâm Tố Đình đã không thuyên giảm, lại nữa càng giận dữ. Khuôn mặt của nàng đã lạnh lùng, nay càng thêm cứng ngắc, trông giống như có một đám mây đen bao phủ trên đỉnh đầu, và giọng nói thậm chí càng trở nên nặng nề hơn:
- Còn chần chờ gì nữa, mau ra tay giết chết hắn đi!
Lời thúc giục vừa dứt, Lâm Tố Đình liền đẩy mạnh lưng Nữ Thần Y một cái, buộc Nữ Thần Y đến đối diện Dương Tiêu Phong, khi này hãy còn đang quỳ.
Nữ Thần Y miễn cưỡng bước tới, bên tai là tiếng nói của Lâm Tố Đình “chỉ có cái chết mới là cách duy nhất đánh gục được hắn!”
Đôi mắt tiếp tục nhòe lệ, đầu cúi thấp xuống, Nữ Thần Y vẫn không nhìn chàng. Mọi thứ bấy giờ như đổ dồn lên tấm thân nhỏ bé của nàng, và nàng bị áp lực đó làm cho nghẹt thở. Trong tám năm qua nàng đã phải trải qua quá nhiều những va chạm vô nguyên cớ ở trong thái y viện, rồi tân giả khố, để bây giờ đây, nàng lại bị kéo ngã thêm vào dòng chảy hận thù này.
Nữ Thần Y đứng run run trước mặt Dương Tiêu Phong, tự nhủ lòng, oan oan tương báo, dĩ hận miên miên, những chuyện thù hằn này sẽ còn kéo dài bao lâu đây, đến bao giờ mới kết thúc được? Đối với tình huống của ngày hôm nay nàng vốn không hề tự nguyện, tất cả những sự chết chóc và tàn sát mà Lâm Tố Đình đề cập đó, và ép buộc nàng lao vào vòng xoáy hận thù đó là bất chấp ý muốn của nàng, để giờ đây nàng không khác chi một hình nộm cho người ta tùy ý điều khiển. Nàng chỉ biết làm theo lời của Lâm Tố Đình, thực thi như một cái xác vô hồn.
Và vì tình huống bất ngờ này chiếm trọn cả tâm trí nàng, đến nỗi nàng quên mất thân phận trước đó của nàng vốn dĩ cũng gần như là một đương gia.
Lại nói đến Dương Tiêu Phong khi này quỳ ở dưới chân Nữ Thần Y, chờ đợi... Trông y phục chàng tơi tả mà dáng vẻ vẫn uy nghiêm không khác với thường ngày là bao.
Cũng đứng vây ở chung quanh Dương Tiêu Phong, những người đệ tử của Phong Võ môn và Hàm Trường ai nấy cũng đều căng mắt ra nhìn chuyện sắp sửa xảy ra, lồng ngực họ đập rộn lên. Duy chỉ có mình Lâm Tố Đình là thần sắc vẫn không hề thay đổi.
Nữ Thần Y dùng đôi mắt mông lung tràn đầy nỗi bi thương khẽ liếc nhìn mặt Dương Tiêu Phong một cái, rồi cụp hai hàng mi xuống ngay. Trong đầu nàng suy nghĩ thật nhanh. “Việc này thật quá nghiêm trọng,” nàng bảo lòng, nếu nàng mà làm theo lời của Lâm Tố Đình thì chắc chắn khi Khang Hi hay tin sẽ dấy lên một làn sóng đẫm máu khác... Nỗi khiếp sợ của cuộc thảm sát lần trước vẫn còn hiển hiện trong tâm trí khiến nàng không muốn việc như thế lại xảy ra một lần nữa.
Nữ Thần Y nghĩ rồi, một lần nữa khẽ liếc nhìn Dương Tiêu Phong, lại cảm thấy một mạng sống đổi lấy một mạng sống thật tình có đáng lắm không? Thêm vào đó, triều đình thiếu đi chàng, sẽ là mất mát lớn lao nhất. Vả lại đối với nàng cũng là quá sức chịu đựng, nàng thật không nhẫn tâm.
Thế nên cuối cùng Nữ Thần Y buông bỏ cây dao, buông cho thân mình nàng rơi theo xuống đất và ôm mặt khóc:
- Tôi…tôi…không làm được…
Lâm Tố Đình nghe vậy giận dữ lồng lên:
- Tại sao? Cô đành lòng bỏ mặc cái chết của Thiên Nhân, không báo thù cho huynh ấy sao?
Mới khi nãy đây thôi Lâm Tố Đình tưởng chừng như đang thưởng thức niềm vui, tưởng chừng như sắp sửa có thể trả thù xưa được rồi nhưng bây giờ lại trở về hố sâu của thực tại.
Nữ Thần Y lắc đầu, tiếng khóc âm ỉ càng lúc càng thảm thiết, nàng không đưa ra câu trả lời.
Lâm Tố Đình lại gằng từng âm, lớn tiếng hỏi:
- Tại vì sao?
Nữ Thần Y làm thinh không biết phải giải thích làm sao, nói thế nào cho Lâm Tố Đình hiểu được đây? Nàng chỉ biết trái tim, khi nó yêu thật lòng một ai, thì sẽ mãi chỉ có duy nhất bóng hình người đó. Thậm chí, khi tình yêu trao đi cũng không cần nghĩ suy, toan tính. Nàng tự bảo lòng, nàng đủ đức tin để phán đoán, là do chàng năm xưa vì bất đắc dĩ nên mới phải làm thế, bởi nàng vẫn cứ tin chàng là một người tốt. Hơn nữa nàng cũng biết không dễ dàng gì có thể tìm được một người trung thành với hoàng thượng và lo cho sơn hà xã tắc giống chàng. Vì vậy cho nên, dù có thế nào đi chăng nữa, thì cuộc sống này vẫn chảy, tình yêu của nàng sẽ vẫn trôi, mặc dầu trong chuyện tình cảm này nàng biết cả hai người tuy có duyên mà không phận. Gặp mặt nhau một lần, để rồi yêu nhau cả đời. Chàng thật lý tưởng, nhưng vì hoàn cảnh bắt buộc và cũng vì chuyện của dĩ vãng làm cho hai người phải lướt qua nhau, nàng biết nàng không thể trao thân gửi phận cho chàng được.
Biết vậy nên im lặng một chốc, Nữ Thần Y đáp:
- Tôi… tôi… yêu huynh ấy rồi!
- Cô... cô...
Lâm Tố Đình lại lên giọng nghe rất chói tai, song chỉ thốt được bấy nhiêu thì nín bặt. Cái cảm giác tức tưởi trong lồng ngực khiến nàng muốn qụy ngã. Cả vũ trụ dường như đang quay cuồng sụp đỗ trước mắt nàng. Tình cảnh trớ trêu này khiến cho nàng bất ngờ quá, và nàng chỉ có thể sửng người lại không biết phải nên đáp trả thế nào đây?
Lâm Tố Đình còn chưa biết phải chửi mắng câu gì hay là nói nặng như thế nào thì lại thấy Nữ Thần Y nói xong gục đầu vào ngực Dương Tiêu Phong mà khóc. Nữ Thần Y khóc nức nở, nước ngấn đầy trong mắt, nước mắt làm nhòe đi khiến nàng không nhìn rõ phản ứng từ trên gương mặt chàng được. Nàng chỉ có thể cảm nhận hai cánh tay rắn rỏi của chàng vòng lấy thân thể nhỏ bé của nàng đang run lên bần bật.
Phía đối diện Nữ Thần Y, tiếng thở dài nén lại, nhường chỗ cho ánh mắt dịu dàng, hơi thở của Dương Tiêu Phong phà vào trán nàng, chàng dùng những ngón tay mát lạnh nhẹ vuốt mái tóc mềm mại của Nữ Thần Y.
Tuy Dương Tiêu Phong không nói gì hết, nhưng Nữ Thần Y hình như nghe được tiếng lòng chàng thổn thức. Tiếng đó nói với nàng rằng, đời này, chàng chẳng muốn làm một cây to, mà chỉ cần làm một bóng râm đơn giản và tỏa mát cho duy nhất một mình nàng là đủ! Vì cây to đúng là sẽ cho ra rất nhiều bóng mát, nhưng người đứng trú dưới những tán cây to đó cũng không phải duy nhất một người. Và nếu như thế, thì việc sở hữu một bóng râm vừa đủ và đứng ở vị trí duy nhất một mình nàng thì có phải hạnh phúc hơn chăng? Vậy nên, dù chỉ là một bóng râm đơn lẻ, dù chỉ tỏa bóng mát che chở đủ cho một người, chàng vẫn mong muốn người nữ nhân ở mãi bên cạnh là nàng, người mà chàng thật sự thương yêu.
Ngày hôm nay lâm cảnh này song lạ thay chàng cảm thấy không sầu, không hối hận. Chàng không hề hối hận dù chỉ một lần. Nhưng chàng tự hỏi rằng một mai đây, liệu nàng có nhớ đến chàng khi chàng đã khuất? Nhớ một người luôn luôn lúc nào cũng sẵng sàng để cho nàng tựa lên vai, những lời thổ lộ trong đêm, nhớ một người đã từng mặc y phục giúp nàng, đích tay mang lại chiếc hài cho nàng và cũng từng cho nàng hưởng niềm hạnh phúc thoáng qua...
Lệ đã vương đầy trên khuôn mặt, Nữ Thần Y hãy còn vùi đầu vào ngực Dương Tiêu Phong khóc day dứt, mặc dầu tiếng thổn thức đã nhỏ dần nhưng mỗi một thanh âm đó cũng đủ để làm con tim chàng xốn xang.
Dương Tiêu Phong ngẩn đầu lên nhìn Hàm Trường, nhìn Lâm Tố Đình, khóe môi nở nụ cười mãn nguyện, đây là giây phút tươi đẹp nhất trong đời, chàng muốn vẽ nó vào ký ức của những người hiện diện ở đây.
Dương Tiêu Phong nâng đôi vai gầy của Nữ Thần Y lên, đặt một nụ hôn nồng nàn lên trán nàng, ngay sau đó nhặt cây dao lên tự đâm một nhát vào ngực chàng.
Bấy giờ trông chàng tơi tả quá chừng, chẳng còn có thể nhân dạng ra chàng nữa. Chiếc áo chàng đang mặc trên người rách nát, từ mảng to tới mảng nhỏ, có mảng đứt đoạn luôn và rơi đi mất, có mảng còn dính lại lất phất theo đà xoay chuyển của đòn roi. Tóc chàng xỏa dài, bay loạn thành rối tung, mồ hôi và máu đổ ra như tắm, mặt mày xanh dờn, hơi thở khó nhọc, đôi mắt trắng nhợt.
Thiếu phụ đứng đó xem cảnh thuộc hạ của nàng thay phiên nhau dùng đòn roi tra tấn Dương Tiêu Phong như tra tấn một tử tù. Ấy vậy mà, nàng hãy cứ như con dã thú, hãy còn điên tiết lên, trong lòng vẫn chưa cảm thấy hả giận được. Đôi mắt của nàng bốc lửa, nàng nhìn nơi nào cũng thấy rực lên một màu hồng, màu của máu. “Phải!” Nàng tự nhủ, nàng phải khơi dòng máu của kẻ địch thù này, khi nào máu của y chảy đến giọt cuối cùng lòng nàng mới lắng dịu được.
Thực ra ban đầu nàng rất muốn dùng một kiếm chém chết Dương Tiêu Phong, nhưng nàng lại cảm thấy làm vậy e rằng quá dễ dãi đối với y, nên nàng bắt y phải trả một cái giá thật đắc, vì trong suốt tám năm qua trong tâm trí nàng chưa một lần trận giết người đẫm máu đó bị trôi vào lãng quên.
Khi này bốn người đệ tử của nàng cũng giống như bốn tên thợ săn tà ác, tuy thừa sức hạ gục con thú rồi song vẫn muốn đùa dai với nó, dửng dưng nhìn nó đau đớn tột độ như nhìn một trò tiêu khiển.
Về phần Dương Tiêu Phong cảm thấy vết thương của chàng đau vô cùng, thần trí cũng mơ hồ, chỉ cố sức làm sao cho không ngã xuống đất. Chung quanh chàng đám đệ tử của Phong Võ môn không ngừng múa tít trường côn, đòn roi quét ra loạn xạ. Nhưng mấy trăm ngọn đòn đó cũng không làm chàng cảm thấy đau bằng tình cảnh hiện tại của Nữ Thần Y.
Thấy nàng bị địch khống chế, đấy mới chính là nỗi đau đớn nhất trong đời chàng. Bởi vì khi họ dùng nàng để làm điều kiện uy hiếp, chàng đành phải nằm dưới sự kiểm soát của họ, phải liên tục tuân theo lời họ sai bảo. Chàng không thể chọc giận họ được, càng không thể đánh trả lại được, thế nên cho dù mắt có nổ lửa, thân có giận run lên, thì chàng vẫn phải cắn răng chịu đựng. Vì nếu chẳng may nàng có mệnh hệ gì thì cuộc đời chàng sẽ trở thành vô nghĩa, vắng nàng rồi, đời chàng chỉ còn lại một nỗi trống rỗng vô biên.
Đằng kia Nữ Thần Y hãy còn bật khóc nức nở. Thân người nhỏ nhắn của nàng run lên, tuy không phải là một vị thiên kim tiểu thư lớn lên trong nhung lụa nhưng nàng cũng chưa từng nhìn thấy người nào bị chảy nhiều máu mà vẫn còn có thể cầm cự được đến thế bao giờ.
Với giọng yếu ớt, nàng gọi vọng ra:
- Đừng đánh nữa… ta xin các người… đừng đánh huynh ấy nữa mà!
Nữ Thần Y bất lực van nài, giọng nói của nàng tràn đầy ủy khuất. Nhưng khi con người bất lực thì dù phẫn uất dâng cao đến chín tầng xanh cũng cầm thừa.
Càng phẫn uất, nàng càng tự làm khổ lấy mình, không kể cái việc gây thích thú thêm cho địch.
Nữ Thần Y nói rồi chẳng thấy ai dừng tay, lại bảo:
- Đánh lại họ đi… Tiêu Phong…
Dương Tiêu Phong chịu được tới chín trăm mấy đòn, bên tai chàng vẫn còn nghe Nữ Thần Y la gọi dừng tay. Nàng khóc muốn cạn nước mắt nhưng làm sao mà can ngăn được.
Bị dồn ép vào đường cùng, Dương Tiêu Phong hít thở không khí một cách khó khăn, tuy nhiên đôi mắt không ngừng trìu mến nhìn nàng, như cố trấn an nàng “Ổn thôi, ổn thôi, mọi chuyện rồi sẽ trôi qua…”
Cũng trong khi đó tiếng của người trung niên kia tiếp tục đều đặn vang lên, đập vào tai Nữ Thần Y như búa nện. Chen lẫn với tiếng đếm đó lại có tiếng đòn roi giáng xuống, mỗi một âm thanh như vậy là một mũi tên bắn vào quả tim nàng, một mũi châm đâm sâu vào óc nàng.
Nữ Thần Y xúi giục Dương Tiêu Phong đánh trả xong chờ thêm một hồi nữa mà vẫn không thấy chàng phản ứng gì, chỉ thấy chàng quỳ ở dưới đất liên tục chịu đòn, cái vẻ kiêu ngạo oai hùng của thường ngày biến mất để nhường chỗ cho hai mắt khép hờ, trông chàng giống như một người sắp chết.
Nữ Thần Y đột ngột chụp lấy cổ tay đang cầm con dao sắc bén của thiếu phụ, ấn mạnh vào cổ nàng một cái.
Biết Nữ Thần Y muốn tự sát để bảo vệ Dương Tiêu Phong, thiếu phụ giật nảy mình, liền xô Nữ Thần Y vào một thân cây, vung tay tát vào má nàng hai cái như trời giáng và nói:
- Tiện nhân ngu ngốc! Cô không được phép chết!
Mắng xong một câu, thiếu phụ lại tiếp tục bẻ quặt hai cánh tay Nữ Thần Y lại, giữ chặt nàng như thế đồng thời cắm phập con dao vào thân cây.
Bị tát đến nổ đom đóm mắt, Nữ Thần Y nhìn thiếu phụ bằng gương mặt đẫm lệ, hỏi:
- Cô nương là ai, có thù oán sâu đậm gì với chúng tôi sao?
Thiếu phụ mấp máy môi định trả lời chi đó, nhưng khi này người trung niên đếm đến số một ngàn.
Thiếu phụ vội lia mắt nhìn kẻ tử thù của nàng, thấy y vẫn còn sống. “Kỳ diệu quá,” trong lòng nàng kinh hãi, nàng lấy làm lạ lắm, và tự nhủ mạng của y lớn thật, nàng mới phân vân không biết lấy lý do gì để thả người đi.
Sau một thoáng chau mày suy nghĩ thiếu phụ khẽ tặc lưỡi, quyết định một lần nữa nuốt lời hứa, nhất quyết không thả Nữ Thần Y ra.
Dương Tiêu Phong hãy còn quỳ đó, hai bàn tay nắm chặt lại với nhau để kiềm hãm cơn đau rát ở toàn lưng. Chàng đau quá, đứng dậy thiếu điều không nổi, chẳng còn sức đâu để thi triển võ công cứu người nữa. Và đến khi này chàng cũng biết thiếu phụ này xảo trá vô cùng, lời nói ra chỉ toàn là hứa suông, cho dù chàng có làm gì đi chăng nữa ả cũng không chịu thả Nữ Thần Y đi.
Thông thường, Dương Tiêu Phong vốn là một tay hào hoa, luôn luôn giữ phong độ tao nhã, bình sanh chưa hề thốt to tiếng với ai bao giờ. Nhưng giờ đây chàng cất giọng cao, đôi mắt lại đỏ rực, chỉ vì chàng quá phẫn uất, thành mất bình thường.
Lòng căm phẫn, Dương Tiêu Phong tức giận nói:
- Hãy thả cô ấy đi đi! – Giọng chàng run run vì cơn đau, và cũng vì quá sức phẫn nộ - Các người không biết giữ lời hứa hay sao?
Thiếu phụ chưa trả lời, người trung niên đứng gần đấy đã đáp thay:
- Đối với bọn cẩu tẩu Mãn Thanh các người cần gì phải giữ lời hứa chứ hả?
Mồ hôi lạnh toát ra ướt đầu, rơi từng hạt lớn xuống mặt, Dương Tiêu Phong cố giữ thần sắc thản nhiên mà không được, đành gằn từng tiếng:
- Tiểu nhân đê hèn!... - Dương Tiêu Phong nói đoạn, phải dừng lại một vài giây, răng nghiến chặt để nén cơn đau rát trên lưng lại, rồi thêm lời -… Còn tự gọi mình là nhân sĩ chánh nghĩa, tứ đại môn phái nữa sao? Ta thật khinh thường các người!
- Phì! – Người trung niên nhỗ một bãi nước bọt, đoạn y trầm giọng, tiếp luôn - Không có phi đao trong tay, ngươi chưa chắc là đối thủ của chúng tôi!
- Vậy sao? Cái đó còn chưa chắc đâu!
Dương Tiêu Phong nói rồi định dùng hết khả năng còn sót lại trong mình chàng để vực dậy, nhưng hai chân như không còn sức lực nữa, bèn quỵ xuống đất lại như cũ.
Người trung niên thấy chàng khí mòn lực kiệt, lại được dịp cười to chế giễu:
- Ha ha! – Hắn khoái trá nói - Xem ra ngươi đang còn muốn quỳ gối van xin chúng tôi tha mạng cho à?
Lại nói tới thiếu phụ lúc này thấy Dương Tiêu Phong hãy còn có sức để cử động thì hãi lắm, vội dùng hai ngón tay thít chặt cỗ Nữ Thần Y.
- Để nàng ấy đi! - Dương Tiêu Phong hoảng hốt nói - Đây là chuyện giữa ta và các người, không liên can đến nàng ấy.
- Ta không thả ra đó! Thì thế nào? – Thiếu phụ sẵn giọng đáp luôn, tuy nhiên nàng nói vậy, cũng nới lỏng hai ngón tay ra.
Dương Tiêu Phong ngẩng đầu lên nhìn Nữ Thần Y, thấy những giọt lệ lại tràn ra khỏi khóe mi nàng.
Nữ Thần Y nghẹn ngào nói:
- Tiêu Phong, huynh đừng lo cho muội nữa, hãy đi đi, huynh hãy mau thoát thân đi.
- Cô câm miệng!
- Tôi không câm đó! Cô làm gì được tôi, có giỏi thì giết tôi chết đi!
Thiếu phụ trợn mắt ngó Nữ Thần Y, mắt long sồng sộc. Nàng câm phẫn trước kẻ đã phản bội bang hội Đại Minh Triều, phản bội luôn các vị bằng hữu, quên cả công ơn dưỡng dục của Sư Thái, và trên hết, là bội bạc tấm chân tình của Tần Thiên Nhân.
- Câm miệng đi, cái đồ Hán gian – Thiếu phụ mắng – Cô vốn không có tư cách nói chuyện với tôi đâu!
Rồi nàng thêm lời:
- Tôi nhìn tướng cô có vẻ yêu hắn ta sâu đậm lắm! Phải không? Thế cô có biết hắn đã làm ra những chuyện gì không?
Nữ Thần Y phớt lờ câu hỏi của thiếu phụ. Thật sự ra thì, từ lâu lắm rồi, sâu thẩm trong đáy lòng nàng người nàng yêu thương thật lòng chính là người đàn ông đang quỳ ở đằng kia. Thế là, Nữ Thần Y không ngần ngại đáp luôn:
- Đúng là tôi phải lòng huynh ấy rồi đó, yêu huynh ấy vô cùng đó, rồi làm sao?
- Cô… - Thiếu phụ tức tối quá, chỉ biết thốt lên một tiếng rồi tắt tị…
Lát sau, thiếu phụ mới dằn cơn giận xuống bụng được, lớn tiếng đáp lời:
- Giết hạng nữ nhân lăng loàn như cô thật làm bẩn tay tôi!
Bị người thiếu phụ không quen không biết này gọi là đa đoan, Nữ Thần Y không màng để tâm, tiếp tục giãy giụa tìm cách thoát ra để đến bên Dương Tiêu Phong. Thiếu phụ đương nhiên là chẳng cần nhiều sức cũng có thể giữ chặt hay cánh tay nàng lại.
Nữ Thần Y thân cô thế yếu, nên vùng mãi mà không ra được, chỉ có thể nói:
- Các ngươi tự xưng là đệ tử của tứ đại môn phái, tự xưng là quang minh chánh đại gì gì đó, nhưng bây giờ lại làm việc lén lút, đeo khẩu trang, không dám đường đường chính chính ra gặp người đời, vậy là anh hùng, là hảo hán hay sao?
Thiếu phụ nghe nàng nói vậy tức điên người, ngay lập tức đạp một cú vào gối Nữ Thần Y, buộc nàng quỳ xuống.
Nữ Thần Y không có sức phản kháng, đành phải quỳ, rồi nàng thấy thiếu phụ giơ tay lên định tiếp tục tát nàng nữa.
Dương Tiêu Phong kịp thời nói lớn:
- Nàng ấy chỉ là một nữ lưu, hơn nữa lại không biết võ công, nàng ấy đắc tội gì với các người hả, nàng ấy đã từng giết người, đả thương người nào sao? Cả một cô gái yếu đuối cũng không buông tha. Hơn nữa, các người dùng một người con gái để uy hiếp ta, không thấy bản thân mình nhục nhã lắm sao hả?
Thiếu phụ nghe Dương Tiêu Phong nói thế, nhớ lại trận đại dịch vừa qua ở tỉnh Chiết Giang, bảo lòng “ả nữ nhân này cũng có công cứu chữa rất nhiều người…”
Ngập ngừng một hồi thiếu phụ cũng hạ tay xuống, Dương Tiêu Phong được dịp nói thêm:
- Hãy để cô ấy đi đi.
Song Nữ Thần Y quả là khờ khạo, được thiếu phụ tha cho một mạng rồi vẫn còn chưa thông hiểu tình cảnh hiểm nghèo của bản thân nàng, nàng cất giọng mỉa mai:
- Tiêu Phong – Nữ Thần Y dịu dàng gọi tên chàng - Huynh đừng phí lời, đừng đôi co với bọn người này nữa, họ luôn miệng xưng hô là anh hùng, là chính nghĩa, là danh môn chánh phái gì gì đó thật ra còn tệ hơn loài cầm thú!
- Cô… – Thiếu phụ bật kêu một tiếng.
Nữ Thần Y chen lời:
- Tôi nói có sai sao?
- Cô nói sai rồi!
Thiếu phụ khẳng định tới đây thì nghẹn giọng. Trong tâm trí nàng đang nhớ lại tình cảnh đã xảy ra của tám năm về trước, ở một ngôi miếu Sơn Thần, những hình ảnh đẫm máu tươi hiện về rõ rệt trong đầu nàng. Và nàng cố nuốt nước mắt vào trong, nói trong vô cảm:
- Tôi làm thế này cũng giống như hắn năm xưa thôi, dĩ độc trị độc. Người ta nói đi với Phật mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy. Hạng người như hắn chúng tôi không cần thiết phải đối đãi theo nguyên tắc của một bậc chính nhân quân tử đâu!
Đối đáp qua lại với thiếu phụ tới đây, Nữ Thần Y ngạc nhiên vô cùng, bèn giương đôi mắt đẫm lệ nhìn thiếu phụ, hỏi:
- Vậy chứ cô nương đây là ai?
Nàng hỏi rồi, nghĩ lại, đối mặt với những người xa lạ không ngừng chỉ trích trước mắt này, Dương Tiêu Phong mặc dù rất kinh ngạc nhưng vẻ mặt chàng vẫn bình tĩnh, dường như hết thảy đều nằm trong dự liệu của chàng, mà biểu hiện này càng làm cho Nữ Thần Y nghi ngờ rằng người thiếu phụ trước mắt nàng nhất định là người trong bang phái Đại Minh Triều còn sống sót.
Quả thật thiếu phụ đáp lời nàng:
- Ta chính là người báo thù cho cố đà chủ!
Thiếu phụ nói tới đây, gương mặt đỏ rân, bừng bừng giận dữ. Dương Tiêu Phong nghe xong nét mặt không có chút thay đổi.
Nữ Thần Y hãy còn mù mờ, lại tiếp tục cất tiếng hỏi:
- Vị cô nương này, cô nói gì tôi nghe không hiểu?
- Ta sớm đoán biết cô sẽ nói như vậy! – Thiếu phụ nhếch môi cười nửa miệng - Hắn chưa từng nói cho cô biết phải không? Vậy để hôm nay ta cho cô hay, loại cẩu quan như hắn chính là vô lại như vậy đó, hơn nữa hắn còn là ác đảng giết người không gớm tay…
Nữ Thần Y đầu óc quay mòng mòng, tâm trí rối loạn, đâu còn đủ bình tĩnh để nghe lời miệt thị nữa. Nàng đang cố kềm chế trái tim đang đập muốn trật nhịp, đập thình thịch như muốn thoát ra ngoài lòng ngực nàng vì khi này nàng nhìn thấy máu vẫn không ngừng rỉ ra từ trên lưng Dương Tiêu Phong.
Nữ Thần Y sốt ruột quá, liền nói:
- Tôi cho cô biết, dù cô giết chúng tôi, cũng không thoát khỏi lương tâm day dứt, luật pháp cũng không tha thứ cho cô!
Thiếu phụ rít lên:
- Câu đó cô dành cho hắn thì đúng hơn...
Nữ Thần Y nhanh nhẹn cắt lời:
- Huynh ấy không có làm gì sai, sao lương tâm phải day dứt nặng nề?
Thiếu phụ nói:
- Hắn thân là một nam tử đại trượng phu, dám làm dám chịu! – Nói đoạn nàng quay sang Dương Tiêu Phong, lên giọng chỉ trích – Tên ác nhân ngươi, hôm nay ngươi chỉ có hai con đường để lựa chọn, một là tự sát để đền tội cho tướng công ta, hai là để ta đích tay giết ngươi! Mau chọn đi!
Nữ Thần Y nghe thiếu phụ một điều tướng công hai điều tướng công, không rõ nàng ấy đang ám chỉ ai đây?
Trong khi này, Dương Tiêu Phong tuyệt nhiên giữ im lặng. Thiếu phụ tức giận quá liền chỉ mặt chàng nói:
- Những lời ta vừa nói đó, có đúng không? Ngươi trả lời đi chứ!
Dương Tiêu Phong vẫn nín thinh. Thiếu phụ gằn từng tiếng một:
- Thế nào, sao ngươi không lên tiếng? Không dám thừa nhận hay sao? Thiên Nhân huynh ấy chính là do ngươi sai người giết chết!
Câu nói cuối cùng của thiếu phụ khiến Nữ Thần Y giật nẩy mình.
Lời vừa vang lên đó, Nữ Thần Y tưởng chừng như sét đánh ngang tai. Thanh âm chẳng khác chi sấm nổ đùng đùng giữa bầu trời quang đãng, cả thiên địa vạn vật chừng như bừng sáng trong khoảnh khắc.
Thiếu phụ cũng chẳng còn khống chế Nữ Thần Y nữa, buông tay ra cho nàng được tự do.
Nữ Thần Y đứng bật dậy, và như đang nằm chiêm bao, hoa dung thẩn thờ, nàng níu tay áo của thiếu phụ, lắp bắp hỏi:
- Cô…cô… mới vừa nói gì thế?
Thiếu phụ đương nhiên là biết Nữ Thần Y nghe rõ lời nàng, nên chẳng màng lặp lại, mà chỉ đơn thuần là tháo tấm khăn che mặt xuống.
Nữ Thần Y há hốc miệng, động tác của thiếu phụ làm nàng đứng chôn chân tại chỗ. Phải mất một lúc nàng mới nhận ra âm thanh nghe quen thuộc đó chính là của vị cố nhân này. Váy áo và tóc vẫn thi nhau bay lồng lộng trong gió, Nữ Thần Y đứng yên như một pho tượng thần vệ nữ giữa rừng thông bạt ngàn, tâm trí rối bời, đôi mắt nàng nhòe lệ không nhìn rõ được.
Hàng trăm hàng vạn lần, Nữ Thần Y ước ao nàng đang nghe lầm rồi, và cũng nhìn lầm người rồi. Nàng ước ao biết bao nhiêu những điều Lâm Tố Đình đã nói chỉ là đùa chơi thôi, chứ Tần Thiên Nhân thật sự vẫn còn sống, còn không, thì kẻ giết chết huynh ấy không phải là... Nhưng nàng biết chứ, đấy chỉ là hy vọng hảo huyền thôi, nàng biết ngay cả nghĩ đến cũng không được nên dập tắt ngay những niềm hy vọng ấy.
Nữ Thần Y bần thần nhớ lại, có đôi ba lần, Dương Tiêu Phong nói với nàng những câu đâu đâu không rõ đầu đuôi như muốn tiết lộ một chuyện bí mật nào đó.
Nữ Thần Y hết nhìn Dương Tiêu Phong rồi lại quay sang Lâm Tố Đình. Trong hiện hữu, tình cảnh này đối với nàng mà nói quả thật cả đời nàng không bao giờ tưởng tượng ra nổi. Hôm nay nàng hay tin Tần Thiên Nhân không còn nữa, một phần hồn của nàng như đã chết đi, một nửa phần hồn còn lại, nàng không muốn người sát nhân ấy chính là người nam nhân mà nàng đang yêu tha thiết này. Đáng chán thay cho một người nàng hết lòng thương mến lại hóa thành một kẻ thâm độc hiểm ác đến như vậy. Và sự thật là thế, Dương Tiêu Phong đã trên một lần nói nàng nghe, những kẻ sinh trưởng ở chốn quan trường vốn không ai là trong sạch cả, cái tinh thần anh hùng mã thượng gì gì đó, chỉ toàn là giả dối. Vì danh tiếng và mưu sinh, họ đều phải đánh đổi bằng sự tàn nhẫn và dối trá không ngừng, cứ hễ người nào muốn giữ trong tay danh tiếng hay là địa vị mãi mãi thì lại mãi mãi dấn sâu vào cuộc chiến tranh quyền đoạt lợi.
Suy nghĩ tới đây, Nữ Thần Y lại tự hỏi lòng nàng, “nhưng sao cũng có lần chàng lại bảo chàng vốn không muốn dính líu vào bất kỳ cuộc xung đột nào, nhưng cuối cùng lại ở ngay trung tâm của nó, có muốn dứt ra cũng không được…”
- Sao ngươi cứ giữ im lặng không nói gì cả thế? – Tiếng của Lâm Tố Đình lại oán hận vang lên cắt đứt đi suy nghĩ của Nữ Thần Y, đương nhiên Lâm Tố Đình nói với Dương Tiêu Phong - Ngươi hãy trả lời ta đi! Là ngươi, chính ngươi năm đó đã sai người đuổi theo giết chết huynh ấy! Có phải không?
Dương Tiêu Phong vẫn chưa chịu đáp lời. Khi này, chàng đang nhớ lại những sự việc đã xảy ra.
Tám năm về trước…
Hôm đó ở trong một ngôi miếu gọi là miếu Sơn Thần cách đồn Bạch Nhật khoảng chừng hai mươi dặm, Tần Thiên Nhân phát hiện binh lính triều đình đang siết chặt vòng vây, mà Tô Khất chính là người cầm quân. Tô Khất khi này đang làm theo chỉ thị của Dương Tiêu Phong đuổi theo tổng đà chủ của bang hội Đại Minh Triều…
Song cùng lúc đó Khẩu Tâm lại xuất hiện, y phất tay một cái, phát hiệu lệnh cho thêm một đám thủ hạ nữa cùng tiến theo lên vây chặt chung quanh ngôi miếu.
Dương Tiêu Phong nhớ lại, trước đó mấy canh giờ chàng quả tình có sai một đám quân binh cùng với Tô Khất đi lùng bắt Tần Thiên Nhân thật, còn Khẩu Tâm lẽ ra đang làm nhiệm vụ đi tới Cam Túc tìm Cửu Dương.
Tô Khất mang quân đuổi theo Tần Thiên Nhân đến miếu Sơn Thần, chủ yếu là trước khuyên hàng, sau đó đoạt lấy kim bài. Nhưng… Khẩu Tâm tự tiện dẫn quân đến vây, Khẩu Tâm bảo Tần Thiên Nhân là thủ lĩnh của nghịch tặc, nên muốn giữ mạng chỉ có một con đường, là phải đồng ý phò trợ hoàng thượng. Tiếc là Tần Thiên Nhân không chịu. Thế là thay vì Khẩu Tâm làm theo lệnh của chủ soái, đoạt lấy kim lệnh, rồi phế bỏ võ công của Tần Thiên Nhân, Khẩu Tâm lại không nương tình huynh đệ chỉ cả, nhất định hạ sát thủ. Tô Khất khi đó không ra tay ngăn cản kịp thời, chỉ có thể đứng nhìn.
Khẩu Tâm từ lâu rồi đã có ý định bố trí thiên la địa võng, mục đính muốn vây đánh Tần Thiên Nhân, âu cũng bởi là vì những so đo trong bang hội phục Minh. Chính vì lòng tham, lòng ganh tị, và sự kiêu ngạo, đã bắt cầu cho hành động tội ác mà Khẩu Tâm đã gây ra. Lòng tham, là tham danh hám lợi, muốn được địa vị, chức quyền, nên đã bán rẻ bang hội. Lòng ganh tị, là ganh tị tài đức, vì Tần Thiên Nhân có tài, trí, đức và dũng nên mới được sự tín nhiệm của mọi người. Còn kiêu ngạo, là vì Khẩu Tâm luôn nghĩ mình thân phận là đại ca, không có gì thua thiệt cả. Khẩu Tâm kiêu ngạo là thế, nghĩ rằng thời gian mình gia nhập bang hội lâu hơn tất cả nên đáng lẽ ra cái chức vụ tổng đà chủ phải thuộc về mình, mà từ trong bang hội giành giựt không xong mới sanh tâm bán rẻ nhân cách bằng cách đi theo triều đình để mong là sau khi giúp đỡ triều đình xong rồi thì Khẩu Tâm sẽ được tất cả…
Lại nói tới hôm đó Tô Khất rốt cục ngăn chặn không kịp, đành đứng nhìn Khẩu Tâm một kiếm đâm chết Tần Thiên Nhân.
Dương Tiêu Phong nhớ rất rõ đêm ấy khi trở về trại lính bẩm báo lại, Khẩu Tâm nói với chàng rằng nguyên do mà y ra tay hạ sát thủ chính là, Khẩu Tâm trầm giọng thốt “giết rắn thì phải triệt nọc, đốn cây thì phải bứng cả rễ, người như Tần Thiên Nhân nhất định không nên lưu lại! Thà phụ đời chứ đừng để đời phụ ta. Từ nghìn xưa, có bao nhiêu chứng tích cứu nhân, nhân trả oán?” Nói đoạn Khẩu Tâm nhìn thẳng vào mắt chàng, nhấn mạnh thêm “tàn ác là trường tồn! Còn nhân đạo chỉ là nuôi dưỡng mầm diệt vong!”
Dương Tiêu Phong nhớ tới đây, tiếng thổn thức của Nữ Thần Y kéo chàng về với thực tại.
Trước khi cùng nàng đến tỉnh Chiết Giang, chàng cũng biết trước sẽ có ngày này, cái ngày chàng phải đối đầu với Lâm Tố Đình, với những người thuộc võ đường Phong Võ môn. Nhưng dù cho mưu kế ấy có như ngọn thương giữa ban ngày hay mũi tên trong bóng đêm, chàng cũng sẽ bảo vệ nàng. Không phải chỉ vì đó là sự thương hại, cũng chẳng phải vì trả ơn nàng đã từng chăm sóc chàng, mà là vì một chữ yêu. Từ khi Khẩu Tâm giết Tần Thiên Nhân chết, chàng đã rất ân hận, mỗi khi nhìn thấy nụ cười của nàng là chàng cảm thấy bản thân thật có lỗi. Cái cảm giác tội lỗi ấy nó thật khó chịu, thế là, chàng bèn chăm sóc nàng với cả trái tim. Chỉ có cách này, chàng mới có thể chuộc lại lỗi lầm của mình, những gì chàng nợ Tần Thiên Nhân, đời này sẽ trao trả hết cho nàng!
Kỳ thực khi ở trong cung, thái hoàng thái hậu cũng đã nhiều lần khuyên nhủ chàng, bà thành tâm bảo chàng nên tránh xa nàng ra.
Chàng cũng tự nhủ với lòng rằng phải quên nàng đi, như quên một thứ cảm giác khiến chàng đau đớn nhưng sao chàng không làm được? Chàng nhớ về nàng mỗi sớm mai, nhớ về nàng khi đêm xuống, nhớ về nàng lúc vui và nhớ về nàng trong lúc cảm thấy cô đơn nhất. Và rồi kết thúc của những nỗi nhớ da diết ấy là cảm giác bóp nghẹt trái tim khi nhận ra rằng chàng không thể có được nàng đâu. Khi nàng biết ra tất cả mọi sự thật, chàng sẽ không bao giờ đến được với nàng. Cái cảm xúc ấy, giống như một người đang mê mải trong một giấc mộng đẹp, và bị gọi giật dậy để đối diện với thực tế phũ phàng nhất.
Nhưng sao chàng vẫn yêu nàng sâu đậm đến vậy? Lẽ nào kiếp trước chàng nợ nàng sao? Cho nên kiếp này chàng muốn ôm lấy đau khổ về mình, nên mới yêu nàng, dù biết tình yêu đó không thể nào tới đích!
Chàng vẫn biết cuộc đời có trăm ngàn lối rẽ, song chàng lại chọn lối đi chật hẹp nhất, đó chính là lối đi tới trái tim nàng!
Cũng có lẽ là bởi vì chuyện đã xảy ra mười mấy năm về trước, ở trên đỉnh Thiên Sơn, cuộc gặp gỡ tình cờ đó đã tạo nên một cái duyên tiền định. Rồi những ngày sau đó ở tân giả khố đã khiến chàng và nàng gắn bó với nhau hơn. Chàng tình nguyện từ bỏ quan trường, đưa nàng đi khắp nơi, đến đại mạc, tới thảo nguyên… Hàng đêm, mỗi khi cảm thấy cô đơn và mệt mỏi chàng sẽ lại ở bên nàng. Những khoảnh khắc đó với nàng luôn có chàng đồng hành. Để rồi nàng sẽ cảm thấy cuộc sống đáng sống hơn, nhiều niềm vui đến nhường nào…
Về phần Nữ Thần Y khi này đang ôm mặt khóc rưng rức. Vì thật sự ra thì nàng cũng có cảm giác tương tự vậy. Nàng đã tự bảo lòng không được nảy sinh một chút cảm tình gì với người đàn ông này, ấy thế mà nụ hôn đầu đời trong một ngày tháng năm của chàng đã phá đi tất cả…
Dương Tiêu Phong nhìn Nữ Thần Y, không biết phải nói như thế nào để nàng hiểu được rằng thực sự nàng là món quà tuyệt diệu mà cuộc sống dành cho chàng.
Hồi lâu sau, Dương Tiêu Phong lấy hết can đảm nói:
- Tây Hồ… - Chàng ngập ngừng gọi Nữ Thần Y - Nếu như huynh nói với muội… là huynh không có làm… ý của huynh là… huynh không hề cho người đuổi theo giết Tần Thiên Nhân, muội tin không?
Đáp trả lời Dương Tiêu Phong là hình ảnh Nữ Thần Y khẽ cúi đầu không muốn nhìn chàng.
- Tây Hồ… - Dương Tiêu Phong lại gọi.
Nữ Thần Y cắn môi, một lần nữa quay mặt hẳn đi.
Dương Tiêu Phong biết chứ, nàng chẳng cần phải đáp lời chàng, với thái độ đó của nàng… chỉ bấy nhiêu thôi, chàng cũng hiểu.
Dương Tiêu Phong biết cho dù bây giờ có giải thích thế nào cũng chẳng ai tin. Vả lại năm đó chàng thân là nguyên soái, thì những gì thuộc hạ của chàng làm ra dầu đúng dầu sai chàng buộc phải chịu trách nhiệm. Thêm vào đó, đứng cạnh Nữ Thần Y, Lâm Tố Đình không ngừng thúc giục chàng nhận tội:
- Là Thiên Nhân vì ngươi mới chết! Ngươi còn không nhận hay sao?
Dương Tiêu Phong khẽ chau mày, bộ dạng nom có vẻ bất đắc dĩ, và cuối cùng, chàng cũng gật đầu.
Thừa nhận xong rồi Dương Tiêu Phong cảm giác như là đang có hàng ngàn mũi tên đâm sâu vào tim chàng vậy. Chàng không thể giải thích được lấy một lời cho bản thân chàng, với Lâm Tố Đình, với Hàm Trường, hoặc là giải thích với những người đệ tử của Phong Võ môn. Ngay cả với nàng, người mà chàng yêu thương nhất trên đời cũng không.
- Phải… – Bằng thanh âm rời rạc, Dương Tiêu Phong mệt mỏi đáp - Hắn là phản đảng của bang hội phục Minh, là khâm phạm số một của triều đình Mãn Châu ta, hắn chuyên môn chống đối lại với triều đình đại Thanh nên cần phải xử trảm.
Từ khóe mắt của Lâm Tố Đình rơi xuống hai giọt lệ.
Lâm Tố Đình nói:
- Ngươi làm tất cả những chuyện đó, có phải một phần cũng vì cô ấy hay không? - Lâm Tố Đình ý chỉ Nữ Thần Y - Ngươi muốn chiếm lấy cô ấy!
- Không! - Dương Tiêu Phong đáp vội - Không phải! Ta không phải vậy!
Và chàng hướng phía Nữ Thần Y đang đứng, bảo:
- Thật ra… ta…huynh… – Với cách xưng hô lẫn lộn, chàng nói thêm - Không hề có ý định giết hắn. Huynh biết Tần Thiên Nhân là người yêu quý nhất của muội, nếu mà huynh giết hắn, thì muội sẽ đau lòng xót dạ, huynh không bao giờ muốn muội đau lòng. Lại nữa Tần Thiên Nhân cũng là một cao thủ võ lâm, là một nhân tài hiếm thấy, huynh vô cùng ngưỡng mộ hắn. Dựa vào thao tài võ lược của hắn nếu phụng sự được cho hoàng thượng thì chính là phước đức của lê dân bá tánh…
- Nhưng cuối cùng ngươi cũng cho người giết chết huynh ấy! - Lâm Tố Đình lại cao giọng ngắt lời, đoạn quay sang Nữ Thần Y, Lâm Tố Đình nói luôn – Đấy! Chính miệng hắn đã thú nhận rồi đấy! Cô đã nghe rõ rồi chưa?
Rồi lệ lại tiếp tục trào ra từ hai khóe mi, Lâm Tố Đình lấy tay gạt nước mắt nói:
- Sau trận chiến đẫm máu ở đồn Bạch Nhật tất cả các huynh đệ của chúng ta đã chết. Sau cuộc tàn sát đó, ngoại trừ tôi ra, không một ai thoát khỏi được, bang hội bây giờ chỉ còn mỗi mình tôi thôi! Những vị huynh đệ vào sinh ra tử với tôi, tất cả cũng đều đã hy sinh! Cho nên thù này tôi nhất định phải trả, để họ có thể được an giấc!
Lâm Tố Đình ai oán nói xong, hỏi Nữ Thần Y:
- Tôi phải bắt tên cẩu quan này bị phân thây muôn mảnh! Nữ Thần Y, cô chịu giúp tôi không? Cô có chịu giúp tôi giết tên cẩu quan này để báo thù cho Thiên Nhân, và cho những vị huynh đệ của chúng ta không?
Lời vừa dứt, Lâm Tố Đình liền rút con dao đang cắm ở trên thân cây bách tùng ra trao cho Nữ Thần Y.
Hai chân đứng không muốn vững, Nữ Thần Y cầm con dao trong tay và vai run lên. Khuôn mặt nhỏ nhắn đẫm lệ, nàng rưng rức khóc. Nàng khóc vì trái tim đặt nhầm chỗ. Nàng đem lòng tin yêu một người mà người đó làm nàng đau!
Lâm Tố Đình thấy Nữ Thần Y chần chờ không dám ra tay như vậy, gương mặt không giấu được vẻ thiếu kiên nhẫn.
Cơn giận dữ của Lâm Tố Đình đã không thuyên giảm, lại nữa càng giận dữ. Khuôn mặt của nàng đã lạnh lùng, nay càng thêm cứng ngắc, trông giống như có một đám mây đen bao phủ trên đỉnh đầu, và giọng nói thậm chí càng trở nên nặng nề hơn:
- Còn chần chờ gì nữa, mau ra tay giết chết hắn đi!
Lời thúc giục vừa dứt, Lâm Tố Đình liền đẩy mạnh lưng Nữ Thần Y một cái, buộc Nữ Thần Y đến đối diện Dương Tiêu Phong, khi này hãy còn đang quỳ.
Nữ Thần Y miễn cưỡng bước tới, bên tai là tiếng nói của Lâm Tố Đình “chỉ có cái chết mới là cách duy nhất đánh gục được hắn!”
Đôi mắt tiếp tục nhòe lệ, đầu cúi thấp xuống, Nữ Thần Y vẫn không nhìn chàng. Mọi thứ bấy giờ như đổ dồn lên tấm thân nhỏ bé của nàng, và nàng bị áp lực đó làm cho nghẹt thở. Trong tám năm qua nàng đã phải trải qua quá nhiều những va chạm vô nguyên cớ ở trong thái y viện, rồi tân giả khố, để bây giờ đây, nàng lại bị kéo ngã thêm vào dòng chảy hận thù này.
Nữ Thần Y đứng run run trước mặt Dương Tiêu Phong, tự nhủ lòng, oan oan tương báo, dĩ hận miên miên, những chuyện thù hằn này sẽ còn kéo dài bao lâu đây, đến bao giờ mới kết thúc được? Đối với tình huống của ngày hôm nay nàng vốn không hề tự nguyện, tất cả những sự chết chóc và tàn sát mà Lâm Tố Đình đề cập đó, và ép buộc nàng lao vào vòng xoáy hận thù đó là bất chấp ý muốn của nàng, để giờ đây nàng không khác chi một hình nộm cho người ta tùy ý điều khiển. Nàng chỉ biết làm theo lời của Lâm Tố Đình, thực thi như một cái xác vô hồn.
Và vì tình huống bất ngờ này chiếm trọn cả tâm trí nàng, đến nỗi nàng quên mất thân phận trước đó của nàng vốn dĩ cũng gần như là một đương gia.
Lại nói đến Dương Tiêu Phong khi này quỳ ở dưới chân Nữ Thần Y, chờ đợi... Trông y phục chàng tơi tả mà dáng vẻ vẫn uy nghiêm không khác với thường ngày là bao.
Cũng đứng vây ở chung quanh Dương Tiêu Phong, những người đệ tử của Phong Võ môn và Hàm Trường ai nấy cũng đều căng mắt ra nhìn chuyện sắp sửa xảy ra, lồng ngực họ đập rộn lên. Duy chỉ có mình Lâm Tố Đình là thần sắc vẫn không hề thay đổi.
Nữ Thần Y dùng đôi mắt mông lung tràn đầy nỗi bi thương khẽ liếc nhìn mặt Dương Tiêu Phong một cái, rồi cụp hai hàng mi xuống ngay. Trong đầu nàng suy nghĩ thật nhanh. “Việc này thật quá nghiêm trọng,” nàng bảo lòng, nếu nàng mà làm theo lời của Lâm Tố Đình thì chắc chắn khi Khang Hi hay tin sẽ dấy lên một làn sóng đẫm máu khác... Nỗi khiếp sợ của cuộc thảm sát lần trước vẫn còn hiển hiện trong tâm trí khiến nàng không muốn việc như thế lại xảy ra một lần nữa.
Nữ Thần Y nghĩ rồi, một lần nữa khẽ liếc nhìn Dương Tiêu Phong, lại cảm thấy một mạng sống đổi lấy một mạng sống thật tình có đáng lắm không? Thêm vào đó, triều đình thiếu đi chàng, sẽ là mất mát lớn lao nhất. Vả lại đối với nàng cũng là quá sức chịu đựng, nàng thật không nhẫn tâm.
Thế nên cuối cùng Nữ Thần Y buông bỏ cây dao, buông cho thân mình nàng rơi theo xuống đất và ôm mặt khóc:
- Tôi…tôi…không làm được…
Lâm Tố Đình nghe vậy giận dữ lồng lên:
- Tại sao? Cô đành lòng bỏ mặc cái chết của Thiên Nhân, không báo thù cho huynh ấy sao?
Mới khi nãy đây thôi Lâm Tố Đình tưởng chừng như đang thưởng thức niềm vui, tưởng chừng như sắp sửa có thể trả thù xưa được rồi nhưng bây giờ lại trở về hố sâu của thực tại.
Nữ Thần Y lắc đầu, tiếng khóc âm ỉ càng lúc càng thảm thiết, nàng không đưa ra câu trả lời.
Lâm Tố Đình lại gằng từng âm, lớn tiếng hỏi:
- Tại vì sao?
Nữ Thần Y làm thinh không biết phải giải thích làm sao, nói thế nào cho Lâm Tố Đình hiểu được đây? Nàng chỉ biết trái tim, khi nó yêu thật lòng một ai, thì sẽ mãi chỉ có duy nhất bóng hình người đó. Thậm chí, khi tình yêu trao đi cũng không cần nghĩ suy, toan tính. Nàng tự bảo lòng, nàng đủ đức tin để phán đoán, là do chàng năm xưa vì bất đắc dĩ nên mới phải làm thế, bởi nàng vẫn cứ tin chàng là một người tốt. Hơn nữa nàng cũng biết không dễ dàng gì có thể tìm được một người trung thành với hoàng thượng và lo cho sơn hà xã tắc giống chàng. Vì vậy cho nên, dù có thế nào đi chăng nữa, thì cuộc sống này vẫn chảy, tình yêu của nàng sẽ vẫn trôi, mặc dầu trong chuyện tình cảm này nàng biết cả hai người tuy có duyên mà không phận. Gặp mặt nhau một lần, để rồi yêu nhau cả đời. Chàng thật lý tưởng, nhưng vì hoàn cảnh bắt buộc và cũng vì chuyện của dĩ vãng làm cho hai người phải lướt qua nhau, nàng biết nàng không thể trao thân gửi phận cho chàng được.
Biết vậy nên im lặng một chốc, Nữ Thần Y đáp:
- Tôi… tôi… yêu huynh ấy rồi!
- Cô... cô...
Lâm Tố Đình lại lên giọng nghe rất chói tai, song chỉ thốt được bấy nhiêu thì nín bặt. Cái cảm giác tức tưởi trong lồng ngực khiến nàng muốn qụy ngã. Cả vũ trụ dường như đang quay cuồng sụp đỗ trước mắt nàng. Tình cảnh trớ trêu này khiến cho nàng bất ngờ quá, và nàng chỉ có thể sửng người lại không biết phải nên đáp trả thế nào đây?
Lâm Tố Đình còn chưa biết phải chửi mắng câu gì hay là nói nặng như thế nào thì lại thấy Nữ Thần Y nói xong gục đầu vào ngực Dương Tiêu Phong mà khóc. Nữ Thần Y khóc nức nở, nước ngấn đầy trong mắt, nước mắt làm nhòe đi khiến nàng không nhìn rõ phản ứng từ trên gương mặt chàng được. Nàng chỉ có thể cảm nhận hai cánh tay rắn rỏi của chàng vòng lấy thân thể nhỏ bé của nàng đang run lên bần bật.
Phía đối diện Nữ Thần Y, tiếng thở dài nén lại, nhường chỗ cho ánh mắt dịu dàng, hơi thở của Dương Tiêu Phong phà vào trán nàng, chàng dùng những ngón tay mát lạnh nhẹ vuốt mái tóc mềm mại của Nữ Thần Y.
Tuy Dương Tiêu Phong không nói gì hết, nhưng Nữ Thần Y hình như nghe được tiếng lòng chàng thổn thức. Tiếng đó nói với nàng rằng, đời này, chàng chẳng muốn làm một cây to, mà chỉ cần làm một bóng râm đơn giản và tỏa mát cho duy nhất một mình nàng là đủ! Vì cây to đúng là sẽ cho ra rất nhiều bóng mát, nhưng người đứng trú dưới những tán cây to đó cũng không phải duy nhất một người. Và nếu như thế, thì việc sở hữu một bóng râm vừa đủ và đứng ở vị trí duy nhất một mình nàng thì có phải hạnh phúc hơn chăng? Vậy nên, dù chỉ là một bóng râm đơn lẻ, dù chỉ tỏa bóng mát che chở đủ cho một người, chàng vẫn mong muốn người nữ nhân ở mãi bên cạnh là nàng, người mà chàng thật sự thương yêu.
Ngày hôm nay lâm cảnh này song lạ thay chàng cảm thấy không sầu, không hối hận. Chàng không hề hối hận dù chỉ một lần. Nhưng chàng tự hỏi rằng một mai đây, liệu nàng có nhớ đến chàng khi chàng đã khuất? Nhớ một người luôn luôn lúc nào cũng sẵng sàng để cho nàng tựa lên vai, những lời thổ lộ trong đêm, nhớ một người đã từng mặc y phục giúp nàng, đích tay mang lại chiếc hài cho nàng và cũng từng cho nàng hưởng niềm hạnh phúc thoáng qua...
Lệ đã vương đầy trên khuôn mặt, Nữ Thần Y hãy còn vùi đầu vào ngực Dương Tiêu Phong khóc day dứt, mặc dầu tiếng thổn thức đã nhỏ dần nhưng mỗi một thanh âm đó cũng đủ để làm con tim chàng xốn xang.
Dương Tiêu Phong ngẩn đầu lên nhìn Hàm Trường, nhìn Lâm Tố Đình, khóe môi nở nụ cười mãn nguyện, đây là giây phút tươi đẹp nhất trong đời, chàng muốn vẽ nó vào ký ức của những người hiện diện ở đây.
Dương Tiêu Phong nâng đôi vai gầy của Nữ Thần Y lên, đặt một nụ hôn nồng nàn lên trán nàng, ngay sau đó nhặt cây dao lên tự đâm một nhát vào ngực chàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.