Chương 17
Nam Phong Ca
22/03/2017
CHƯƠNG 18
Tín Vân Thâm cử mấy đệ tử quản lý sự vụ mang Thạch Lệ và Cầm Anh đến nghỉ tại viện tử dùng để đón khách. Thạch Lệ mặc dù sốt ruột nhưng cũng tự hiểu Thanh Phong kiếm phái chịu giúp mình là đã rất hiếm thấy rồi, dù sao gã là đầu phục (kẻ đi nương nhờ) phản đồ Vô Cực sơn trang, còn Cầm Anh này lại là từ Vô Cực sơn trang mà ra. Việc cứu người, gã chỉ có thể từ từ tính toán.
Sở Phi Dương cùng với Thanh Lang, Tín Vân Thâm, Trình Tuyết Tường một đạo trở về, vừa mới tới thạch môn trước hậu viện, xa xa đã trông thấy một con cự khuyển (cự – rất lớn, khuyển – chó) to như tiểu ngưu đang hết sức phấn khích, điên cuồng chạy đi chạy lại, phía sau kéo theo là một tuần thú sư đầu đầy mồ hôi, nhưng vẻ mặt vẫn nghiêm túc, trong miệng lớn tiếng đe doạ: “Hư, Vượng Tài, dừng lại! Vượng Tài, dừng lại…!”
Mấy người cùng nhìn về phía hai đạo bóng dáng kia, nhất thời trầm mặc không nói gì.
Thanh Lang khẽ cười, phủi phủi ống tay áo nói: “Đã khiến mọi người chê cười. Đúng rồi, tối nay đến viện tử của ta đi, ta mở tiệc, để mọi người nếm thử tay nghề đầu bếp của Thiên Nhất giáo ta, cho dù là hoàng đế nơi kinh thành cũng chưa chắc được ăn cao lương mỹ vị cực phẩm dưới tay hắn.”
“Thanh giáo chủ đem cả đầu bếp tới sao?” Tín Vân Thâm nhìn Thanh Lang. Cả đầu bếp lẫn chó, y là ở tạm hay là chuyển nhà tới đây?
“A Kỳ rất kén ăn, ta cũng không có biện pháp.” Thanh Lang lắc đầu thở dài.
Sở Phi Dương nói: “Nếu Thanh huynh đã có ý tốt như vậy, chúng ta sao có thể khước từ, tối nay nhất định đến, ta trở về trước, các vị xin cáo từ.”
Sở Phi Dương phải trở về tìm Quân Thư Ảnh, Tín Vân Thâm và Trình Tuyết Tường cùng đi xem hai người Thạch Lệ kia, Thanh Lang cũng đang lúc rảnh rỗi, muốn đến hậu sơn hái mấy bó hoa độc hữu (độc, duy nhất, kiểu như ‘hàng độc’ á) mùa này nở bên vách núi Lãng Nguyệt, cấp cho Yến Kỳ trang trí phòng. Mấy người liền mỗi người đi một ngả.
Sở Phi Dương về đến viện tử, lại không thấy Quân Thư Ảnh. Quân Thư Ảnh từ sau khi hắn cùng với Trình Tuyết Tường rời đi cũng đã theo sau đi ra cửa.
Vốn là muốn đi tìm Tiểu Thạch Đầu và Lân nhi, nhưng đi được nửa đường thì phía sau một thân cây bỗng xuất hiện một bóng người ngăn cản y: “Quân Thư Ảnh! Lại có thể ở chỗ này đụng phải ngươi.”
Người nọ thích thú chạy tới, Quân Thư Ảnh nhìn hắn, đầu lông mày khẽ nhíu: “Yến Kỳ?”
“Ân, ta hôm nay dọn tới đây.” Yến Kỳ gật đầu lia lịa, ánh mắt đầy chân thành.
“Ngươi không ở viện tử, lại chạy tới đây làm gì?” Quân Thư Ảnh nhìn một chút xung quanh. Nơi này cách xa đường lớn, Sở Lân thích yên tĩnh, đặc biệt lúc luyện công là phải tới nơi yên tĩnh. Quân Thư Ảnh muốn đi tìm y mới đi qua nơi này. Nhưng không biết Yến Kỳ luôn luôn thích náo nhiệt thế nào lại xuất hiện ở đây.
“Ách…” Yến Kỳ ngại ngùng hai cái, mới xấu hổ nói, “Ta… Ta lạc đường.”
Quân Thư Ảnh nhìn hắn không nói gì. Thanh Phong kiếm phái quy hoạch bố cục đại khái đơn giản, tất cả chỉ có mấy đường thẳng tắp như vậy nếu muốn lạc đường cũng không phải dễ.
Yến Kỳ mong đợi mà nhìn y: “Quân Thư Ảnh, ngươi có thể đưa ta trở về không?”
Quân Thư Ảnh nhìn hắn, thở dài một hơi: “Đi thôi.”
Yến Kỳ cao hứng đáp một tiếng, tiến lên đi ở bên cạnh Quân Thư Ảnh, bắt đầu thao thao bất tuyệt mà nói về những thứ điều mắt thấy tai nghe dọc đường đi.
Quân Thư Ảnh trầm mặc đi tới, cũng không biết có hay không để vào tai.
“Đúng rồi, Quân Thư Ảnh, ngươi theo ta trở về, ta có lễ vật tặng cho ngươi!” Yến Kỳ đột nhiên nói.
“Cái gì vậy?” Quân Thư Ảnh cuối cùng nể tình mà đáp lại một tiếng, nhìn về phía Yến Kỳ.
Yến Kỳ nháy mắt cười nói: “Chờ một lát ngươi sẽ biết!”
Đến viện tử Thanh Lang cùng Yến Kỳ ở, Quân Thư Ảnh ngồi tại phòng khách, không khỏi tò mò mà chờ xem Yến Kỳ có thể cho y món lễ vật gì.
Yến Kỳ từ trong một đống rương lục lọi một trận, cầm lên một cái bạch ngọc bình đi tới.
“Chính là cái này, tặng cho ngươi. Cao Phóng cũng có một phần.” Yến Kỳ giống như dâng vật quý mà đặt xuống bàn, bàn tay trắng noãn đang vuốt ve trên thân bình, hướng Quân Thư Ảnh nói.
Quân Thư Ảnh nhìn một chút, cũng không rõ đây là vật gì: “Cái này là vật gì?”
“Cái này a!” Yến Kỳ ngồi xuống bên cạnh Quân Thư Ảnh, “Ngươi còn nhớ viên Phần Tình châu không?”
Ba chữ kia giống như thần chú đặc biệt, những sự tình từ rất lâu trước kia trong nháy mắt hiện lên rõ rệt trong đầu Quân Thư Ảnh.
“Đương nhiên còn nhớ.” Quân Thư Ảnh hơi hơi nhíu mày.
“Khi đó Phần Tình châu bị nghiền nát dung nhập vào ôn tuyền phía sau núi Thiên Nhất giáo. Thanh đại ca phát hiện nước ở đó còn có công hiệu dưỡng nhan làm đẹp, ta liền cho người lấy một bình trở về.” Yến Kỳ tay vỗ vỗ vào bạch ngọc bình, nhiệt tình giải thích.
“Cho dù thử này có công hiệu, vậy thì sao?” Quân Thư Ảnh nói, y cho rằng sẽ có lễ vật gì kỳ lạ, công hiệu loại này y không mảy may có hứng thú, cũng không phải là nữ tử.
Yến Kỳ vẻ mặt trẻ con không thể không dạy, lại gần Quân Thư Ảnh nghiêm túc truyền thụ.
Sở Phi Dương ở trong viện tử không tìm được người, liền đi ra ngoài tìm, dọc đường nghe đệ tử Thanh Phong nói cho hắn biết nhìn thấy Quân Thư Ảnh và một người nam tử so với Chân Thủy môn chủ còn đẹp hơn nhiều cùng nhau đi tới viện tử Thanh giáo chủ.
So với Phinh Đình xinh đẹp hơn, nhất định phải Yến Kỳ rồi. Sở Phi Dương hướng viện tử của Thanh Lang chạy tới, trong lòng tò mò hai người đó làm sao lại ở cùng một chỗ. Dường như từ khi từ Vô vi tộc trở về (), hai người quan hệ cũng bắt đầu trở nên hoà dịu.
Mới vừa tới bên ngoài viện tử, đã thấy Quân Thư Ảnh mạnh mẽ đẩy cửa ra, vẻ mặt tức giận, không thèm quay đầu lại, nổi giận đùng đùng đi ra ngoài.
Yến Kỳ ôm một bạch ngọc bình đứng ở cạnh cửa, sờ sờ cái trán, vẻ mặt ủy khuất mà sụt sùi lỗ mũi: “Không cần cũng đừng có vậy a, tại sao lại đánh người. Hừ, một mình ta dùng.”
Quân Thư Ảnh đi tới bên người Sở Phi Dương, sắc mặt không tốt mà hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, lại nghênh ngang rời đi.
Sở Phi Dương ân cần chạy đến tận đây tìm người, lại bị trừng mắt một cái, không hiểu ra sao, vẫn là chậm rãi đuổi theo bóng lưng Quân Thư Ảnh. Đăng bởi: admin
Tín Vân Thâm cử mấy đệ tử quản lý sự vụ mang Thạch Lệ và Cầm Anh đến nghỉ tại viện tử dùng để đón khách. Thạch Lệ mặc dù sốt ruột nhưng cũng tự hiểu Thanh Phong kiếm phái chịu giúp mình là đã rất hiếm thấy rồi, dù sao gã là đầu phục (kẻ đi nương nhờ) phản đồ Vô Cực sơn trang, còn Cầm Anh này lại là từ Vô Cực sơn trang mà ra. Việc cứu người, gã chỉ có thể từ từ tính toán.
Sở Phi Dương cùng với Thanh Lang, Tín Vân Thâm, Trình Tuyết Tường một đạo trở về, vừa mới tới thạch môn trước hậu viện, xa xa đã trông thấy một con cự khuyển (cự – rất lớn, khuyển – chó) to như tiểu ngưu đang hết sức phấn khích, điên cuồng chạy đi chạy lại, phía sau kéo theo là một tuần thú sư đầu đầy mồ hôi, nhưng vẻ mặt vẫn nghiêm túc, trong miệng lớn tiếng đe doạ: “Hư, Vượng Tài, dừng lại! Vượng Tài, dừng lại…!”
Mấy người cùng nhìn về phía hai đạo bóng dáng kia, nhất thời trầm mặc không nói gì.
Thanh Lang khẽ cười, phủi phủi ống tay áo nói: “Đã khiến mọi người chê cười. Đúng rồi, tối nay đến viện tử của ta đi, ta mở tiệc, để mọi người nếm thử tay nghề đầu bếp của Thiên Nhất giáo ta, cho dù là hoàng đế nơi kinh thành cũng chưa chắc được ăn cao lương mỹ vị cực phẩm dưới tay hắn.”
“Thanh giáo chủ đem cả đầu bếp tới sao?” Tín Vân Thâm nhìn Thanh Lang. Cả đầu bếp lẫn chó, y là ở tạm hay là chuyển nhà tới đây?
“A Kỳ rất kén ăn, ta cũng không có biện pháp.” Thanh Lang lắc đầu thở dài.
Sở Phi Dương nói: “Nếu Thanh huynh đã có ý tốt như vậy, chúng ta sao có thể khước từ, tối nay nhất định đến, ta trở về trước, các vị xin cáo từ.”
Sở Phi Dương phải trở về tìm Quân Thư Ảnh, Tín Vân Thâm và Trình Tuyết Tường cùng đi xem hai người Thạch Lệ kia, Thanh Lang cũng đang lúc rảnh rỗi, muốn đến hậu sơn hái mấy bó hoa độc hữu (độc, duy nhất, kiểu như ‘hàng độc’ á) mùa này nở bên vách núi Lãng Nguyệt, cấp cho Yến Kỳ trang trí phòng. Mấy người liền mỗi người đi một ngả.
Sở Phi Dương về đến viện tử, lại không thấy Quân Thư Ảnh. Quân Thư Ảnh từ sau khi hắn cùng với Trình Tuyết Tường rời đi cũng đã theo sau đi ra cửa.
Vốn là muốn đi tìm Tiểu Thạch Đầu và Lân nhi, nhưng đi được nửa đường thì phía sau một thân cây bỗng xuất hiện một bóng người ngăn cản y: “Quân Thư Ảnh! Lại có thể ở chỗ này đụng phải ngươi.”
Người nọ thích thú chạy tới, Quân Thư Ảnh nhìn hắn, đầu lông mày khẽ nhíu: “Yến Kỳ?”
“Ân, ta hôm nay dọn tới đây.” Yến Kỳ gật đầu lia lịa, ánh mắt đầy chân thành.
“Ngươi không ở viện tử, lại chạy tới đây làm gì?” Quân Thư Ảnh nhìn một chút xung quanh. Nơi này cách xa đường lớn, Sở Lân thích yên tĩnh, đặc biệt lúc luyện công là phải tới nơi yên tĩnh. Quân Thư Ảnh muốn đi tìm y mới đi qua nơi này. Nhưng không biết Yến Kỳ luôn luôn thích náo nhiệt thế nào lại xuất hiện ở đây.
“Ách…” Yến Kỳ ngại ngùng hai cái, mới xấu hổ nói, “Ta… Ta lạc đường.”
Quân Thư Ảnh nhìn hắn không nói gì. Thanh Phong kiếm phái quy hoạch bố cục đại khái đơn giản, tất cả chỉ có mấy đường thẳng tắp như vậy nếu muốn lạc đường cũng không phải dễ.
Yến Kỳ mong đợi mà nhìn y: “Quân Thư Ảnh, ngươi có thể đưa ta trở về không?”
Quân Thư Ảnh nhìn hắn, thở dài một hơi: “Đi thôi.”
Yến Kỳ cao hứng đáp một tiếng, tiến lên đi ở bên cạnh Quân Thư Ảnh, bắt đầu thao thao bất tuyệt mà nói về những thứ điều mắt thấy tai nghe dọc đường đi.
Quân Thư Ảnh trầm mặc đi tới, cũng không biết có hay không để vào tai.
“Đúng rồi, Quân Thư Ảnh, ngươi theo ta trở về, ta có lễ vật tặng cho ngươi!” Yến Kỳ đột nhiên nói.
“Cái gì vậy?” Quân Thư Ảnh cuối cùng nể tình mà đáp lại một tiếng, nhìn về phía Yến Kỳ.
Yến Kỳ nháy mắt cười nói: “Chờ một lát ngươi sẽ biết!”
Đến viện tử Thanh Lang cùng Yến Kỳ ở, Quân Thư Ảnh ngồi tại phòng khách, không khỏi tò mò mà chờ xem Yến Kỳ có thể cho y món lễ vật gì.
Yến Kỳ từ trong một đống rương lục lọi một trận, cầm lên một cái bạch ngọc bình đi tới.
“Chính là cái này, tặng cho ngươi. Cao Phóng cũng có một phần.” Yến Kỳ giống như dâng vật quý mà đặt xuống bàn, bàn tay trắng noãn đang vuốt ve trên thân bình, hướng Quân Thư Ảnh nói.
Quân Thư Ảnh nhìn một chút, cũng không rõ đây là vật gì: “Cái này là vật gì?”
“Cái này a!” Yến Kỳ ngồi xuống bên cạnh Quân Thư Ảnh, “Ngươi còn nhớ viên Phần Tình châu không?”
Ba chữ kia giống như thần chú đặc biệt, những sự tình từ rất lâu trước kia trong nháy mắt hiện lên rõ rệt trong đầu Quân Thư Ảnh.
“Đương nhiên còn nhớ.” Quân Thư Ảnh hơi hơi nhíu mày.
“Khi đó Phần Tình châu bị nghiền nát dung nhập vào ôn tuyền phía sau núi Thiên Nhất giáo. Thanh đại ca phát hiện nước ở đó còn có công hiệu dưỡng nhan làm đẹp, ta liền cho người lấy một bình trở về.” Yến Kỳ tay vỗ vỗ vào bạch ngọc bình, nhiệt tình giải thích.
“Cho dù thử này có công hiệu, vậy thì sao?” Quân Thư Ảnh nói, y cho rằng sẽ có lễ vật gì kỳ lạ, công hiệu loại này y không mảy may có hứng thú, cũng không phải là nữ tử.
Yến Kỳ vẻ mặt trẻ con không thể không dạy, lại gần Quân Thư Ảnh nghiêm túc truyền thụ.
Sở Phi Dương ở trong viện tử không tìm được người, liền đi ra ngoài tìm, dọc đường nghe đệ tử Thanh Phong nói cho hắn biết nhìn thấy Quân Thư Ảnh và một người nam tử so với Chân Thủy môn chủ còn đẹp hơn nhiều cùng nhau đi tới viện tử Thanh giáo chủ.
So với Phinh Đình xinh đẹp hơn, nhất định phải Yến Kỳ rồi. Sở Phi Dương hướng viện tử của Thanh Lang chạy tới, trong lòng tò mò hai người đó làm sao lại ở cùng một chỗ. Dường như từ khi từ Vô vi tộc trở về (), hai người quan hệ cũng bắt đầu trở nên hoà dịu.
Mới vừa tới bên ngoài viện tử, đã thấy Quân Thư Ảnh mạnh mẽ đẩy cửa ra, vẻ mặt tức giận, không thèm quay đầu lại, nổi giận đùng đùng đi ra ngoài.
Yến Kỳ ôm một bạch ngọc bình đứng ở cạnh cửa, sờ sờ cái trán, vẻ mặt ủy khuất mà sụt sùi lỗ mũi: “Không cần cũng đừng có vậy a, tại sao lại đánh người. Hừ, một mình ta dùng.”
Quân Thư Ảnh đi tới bên người Sở Phi Dương, sắc mặt không tốt mà hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, lại nghênh ngang rời đi.
Sở Phi Dương ân cần chạy đến tận đây tìm người, lại bị trừng mắt một cái, không hiểu ra sao, vẫn là chậm rãi đuổi theo bóng lưng Quân Thư Ảnh. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.