Chương 82
Nam Phong Ca
22/03/2017
CHƯƠNG 83
Sở Phi Dương lắc đầu nói: “Nỗi khổ? Thánh Cô, ngươi võ công có, tài phú địa vị có, người theo đuổi có, những thứ ngươi có được còn chưa đủ nhiều sao? Chúng ta cũng biết ngươi từ nhỏ đã phải chịu nhiều đau khổ, phụ thân mẫu thân không quan tâm, ngươi có lí do để thù hận. Nhưng hết thảy đều là chuyện đã qua, là ngươi không chịu buông tay. Các ngươi làm hại Liên Sơn tộc nhân vô tội, bắt họ phục tùng suốt mấy chục năm, các ngươi càn quấy giang hồ võ lâm đến nỗi tinh phong huyết vũ, ngươi còn muốn lấy danh nghĩa đau khổ ra để làm chuyện ti tiện? Nhân sinh không ai là không phải trải qua đau khổ nhưng không thể lấy đó là cớ để làm tổn thương những người khác, suy cho cùng tất cả chẳng qua đều là vì tư lợi của các ngươi!”
Quân Thư Ảnh nghe Sở Phi Dương nói, không nhịn được quay đầu nhìn hắn.
Lời này nghe sao mà quen tai, trong trí nhớ của y, Sở Phi Dương cũng đã từng nói những lời tương tự. Bất quá hắn chưa bao giờ nói trước mặt y mà chỉ nói với Cao Phóng, Cao Phóng sau đó nói lại với y.
Hắn nói, bất luận có phải chịu đau khổ thế nào, cũng không thể lấy đó làm cớ để sát hại người vô tội.
Hắn nói, tất cả sự phản bội và đau khổ mà Quân Thư Ảnh đã phải trải qua, hắn sẽ bù đắp.
Hắn nói, bàn tay Quân Thư Ảnh không sạch sẽ, Quân Thư Ảnh nếu muốn làm việc ác hắn sẽ canh chừng, không cho hai tay của y dính máu của những người vô tội.
Người nam nhân này ngày thường khoe khoang khoác lác, diễu võ dương oai khiến người khác chỉ muốn đánh cho một trận. Những lời kia Sở Phi Dương chưa bao giờ ở trước mặt y nói ra nhưng mỗi một việc hắn đều làm được.
Quân Thư Ảnh cúi đầu nhìn đôi tay của mình.
Đôi tay sạch sẽ, con người sạch sẽ. Chỉ có một thân sạch sẽ như vậy mới có thể xứng với Sở Phi Dương cử thế vô song.
Chỉ có Quân Thư Ảnh mới có thể xứng với Sở Phi Dương.
Sở Phi Dương vừa dứt lời, khuôn mặt Thánh Cô đã trở nên rất khó coi, mang theo một tia bị vạch trần, thẹn quá hoá giận, nàng căm phẫn nghiến răng nói: “Sở đại hiệp, thu hồi những lời ngươi vừa nói! Ngươi chưa từng phải chịu đựng loại đau khổ này, ngươi dựa vào cái gì dám vung tay múa chân trước mặt ta?”
Nàng lớn tiếng quát xong mới tự cảm thấy mình giống như thất thố, âm thầm hít vào một hơi, khóe miệng nặn ra một nụ cười: “Sở đại hiệp, ngươi có thể chỉ trích ta vì tư lợi, nhưng là người không phải thánh nhân, đã là người thì phải có tư dục, có thứ cầu nhưng không được. Nếu mưu cầu được thỏa mãn sẽ không làm ra chuyện gì. Ngươi muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, đương nhiên không thể hiểu những loại đâu khổ thế này. Có thể ngươi là một đại hiệp chân chính nhưng người trong thiên hạ, cũng không phải ai cũng giống Sở đại hiệp ngươi, không vì tư dục.”
“Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?” Quân Thư Ảnh nhíu mày nói.
Thánh Cô khẽ mỉm cười, ánh mắt mang theo đắc ý không nói lên lời: “Các ngươi cho rằng ta thoát thân khỏi địa lao, là muốn một lần nữa đối diện với các ngươi? Trình Đại minh chủ, ngươi thật sự không định đến gặp hảo hữu môn của ngươi một lần sao?”
Sở Phi Dương và Quân Thư Ảnh nghe vậy, liếc mắt nhìn nhau, lại đồng thời nhìn về phía sau Thánh Cô.
Đoàn người phía sau nàng lại một lần nữa tách ra hai bên, một thân ảnh chậm rãi xuất hiện, đứng bên cạnh Thánh Cô.
Trình Tuyết Tường nhìn Sở Phi Dương và Quân Thư Ảnh, nét mặt bình tĩnh, chỉ khẽ gật đầu, tựa hồ như ngày xưa, nói: “Sở huynh, Quân huynh.”
Thánh Cô ở một bên giễu cợt cười một tiếng: “Trình minh chủ cần gì phải dối lòng như thế, ngươi dám vì hắn mà làm việc này, ngược lại ngay cả tên của hắn cũng không dám trực tiếp gọi ra hay sao?”
Trình Tuyết Tường cũng không phản ứng, chỉ chằm chằm nhìn hai người ở phía đối diện, tựa hồ đối với sự tình này không có một lời giải thích.
Thực ra cũng không cần phải giải thích, chuyện xảy ra ai cũng đều có thể sáng tỏ.
Đệ tử Võ Lâm minh đứng ở phía sau Sở Phi Dương và Quân Thư Ảnh lúc này lại mờ mịt. Bọn họ nhìn nhau, không tin, lại nhìn về phía Trình Tuyết Tường ở phía bên kia.
“Minh chủ…” Không biết là người nào lên tiếng gọi.
“Trình minh chủ, ngươi tại sao lại làm như vậy?” Tín Vân Thâm nghiến răng nói, “Ngươi chính là bất chấp tình nghĩa huynh đệ của chúng ta, bất chấp thanh danh cả một đời của ngươi gây dựng, cũng như tính mạng của đệ tử Võ Lâm minh? Bọn họ đi theo ngươi lâu như vậy, ngươi lại bội phản mọi người, ngươi rốt cuộc là vì cái gì?”
Khóe mắt Sở Phi Dương giật lên, liếc mắt nhìn về phía Tín Vân Thâm đang phẫn nộ, khẽ thở dài.
Trình Tuyết Tường im lặng không đáp, ánh mắt chậm rãi chuyển đến trên người Quân Thư Ảnh, khẽ mở miệng, chậm rãi nói: “Tại hạ…. không vì gì cả, chỉ vì một giấc mộng khi xưa.”
“Thư Ảnh…” Hắn gọi, Quân Thư Ảnh nhíu mày lui về phía sau một bước, trên mặt lộ vẻ nghi hoặc cùng cảnh giác.
Trình Tuyết Tường cười khổ một cái, tiếp tục nói: “Sau khi ta rời khỏi Thương Lang sơn, đã được sư phụ phái đến một hồn đảo bí hiểm thực hiện nhiệm vụ, chuyến đi đó kéo dài hơn mười năm. Khi trở về, cảnh còn người mất, bỏ lỡ như vậy ta không cam lòng. Ta từ trước đến nay, thủy chung tuân theo giáo huấn của sư phụ, tuân theo đạo nghĩa nhưng đạo nghĩa lại khiến ta mất đi người trọng yếu nhất. Ta nghĩ nếu lần này, ta lại tuân theo bản tâm thì kết quả cũng sẽ như vậy.”
“Bản tâm của ngươi, chính là muốn khiến cho nhiều người vì tư dục của ngươi mà rơi vào hiểm cảnh?” Tín Vân Thâm cả giận nói.
Sở Phi Dương giống như vô cùng hư nhược khụ khụ một tiếng, khuôn mặt tái nhợt khiến hành động này càng thêm thuyết phục, hắn khoát tay nói: “Những lời vô nghĩa không nên nói nhiều. Trình minh chủ, ngươi qua thực muốn làm như vậy?”
“Lạc tử, không hối hận.” Trình Tuyết Tường ngẩng đầu lên một chút, hai mắt lại nhìn về phía Quân Thư Ảnh.
Trong hàng ngũ đệ tử Võ Lâm minh bỗng phát sinh một trận huyên náo, có người lớn tiếng nói: “Ta mặc kệ có ẩn tình gì! Ta chỉ đi theo Minh chủ, Trình Minh chủ ở đâu ta ở đó!”
Một người từ trong hàng ngũ bước ra, không chút do dự cất bước thẳng hướng đối diện.
Có người khơi mào ắt sẽ có người hưởng ứng. Trong nháy mắt liền có có vài chục người đi ra, hướng về phía Trình Tuyết Tường.
Những người lúc trước đầu nhập Vô Cực sơn trang giương vũ khí vẻ mặt thù địch, bị Trình Tuyết Tường phất ống tay áo một cái đều tận lực lui xuống. Hắn không cho phép động võ để đệ tử Võ Lâm minh toàn bộ an toàn đi đến bên cạnh hắn.
Thánh Cô ngửa đầu nhìn Sở Phi Dương, cười khẽ một tiếng: “Sở đại hiệp, nhân số Vô Cực sơn trang ta so với các ngươi nhiều gấp đôi, ngươi cho rằng dựa vào tình hình của các ngươi hiện giờ có thể an toàn thoát chết hay sao? Huống hồ, tiểu nữ tin rằng, Sở đại hiệp sẽ không phải kẻ nhát gan mà một mình thoát thân.”
Lời nàng còn chưa dứt, nhóm người đứng phía sau Sở Phi Dương đã hành động.
Chỉ có điều, bọn họ không phải tiến công, mà là ào ào vận khởi khinh công, rất nhanh rút lui. Cầm đầu rõ ràng là Thanh Lang từ sớm đã giấu thân bên trong đám người.
Bên kia Thanh Lang bắt đầu hành động, Tín Vân Thâm ở bên này đương nhiên không chút nào thua kém, lập tức dẫn theo đệ tử Thanh Phong kiếm phái bắt đầu rút lui, còn lại đệ tử Võ Lâm minh theo sát Sở Phi Dương và Quân Thư Ảnh, chờ đợi chỉ thị.
“Thánh Cô nói sai rồi, ngày hôm nay tại hạ cũng không thể không chạy trốn.” Sở Phi Dương cất cao giọng nói, giống như chuyện hắn chạy trốn cũng không phải là chuyện ám muội gì.
Sở Phi Dương ngăn lại mấy tên mãng phu muốn liều mạng tiến lên, chỉ huy mọi người lập tức rút lui.
“Sở Phi Dương! Ngươi tên hèn nhát này!” Lông mày Thánh Cô dựng lên, một cước đạp đất định nhảy lên không trung.
Một đạo thân ảnh so với nàng còn nhanh hơn, chắn trước người nàng.
“Trình Tuyết Tường? Ngươi đừng quên thỏa thuận của chúng ta! Ngươi tránh ra!” Thánh Cô cả giận nói, nàng vận đủ nội lực, một chưởng đánh tới.
Trình Tuyết Tường nghiêng người tránh một đòn công kích của nàng, nhìn nàng nói: “Ta đương nhiên nhớ rõ, chỉ sợ người không nhớ chính là Thánh Cô ngươi. Ngươi muốn có được Sở Phi Dương, ta muốn ngươi phục sinh thụ thần, cứu Liên Sơn tộc nhân. Hiện giờ lời hứa của ngươi chưa làm được ta sao có thể đem Sở Phi Dương giao cho ngươi.”
Hai mắt Thánh Cô đỏ bừng nhìn hắn, gần như muốn cắn nát hàm răng: “Trình Tuyết Tường, ngươi đừng cho là ta sẽ không nuốt lời!”
“Ngươi nếu như nuốt lời, vậy ta không thể nuốt lời sao?” Trình Tuyết Tường nói, “Đến lúc đó, Thánh Cô ngươi sẽ có được cái gì? Không phải ta không tin ngươi, nhưng Sở Phi Dương còn ở trong tay ta, ta mới có thể bảo đảm Thánh Cô ngươi sẽ giữ đúng lời hứa. Hắn mang những người kia đi, nhưng dù sao đó vẫn là đệ tử Võ Lâm minh ta, vẫn là tâm phúc của ta. Nói như vậy, Thánh Cô nên minh bạch rồi chứ?”
Thánh Cô bị Trình Tuyết Tường ngăn trở, hai mắt giống như hai bó liệt hỏa đang cháy nhìn hắn, tựa như muốn kiểm chứng lời hắn nói là thật hay giả.
Sau một lúc lâu nàng bỗng nhiên lùi về phía sau, nhếch môi cười: “Hảo, Trình minh chủ nếu đã nói như vậy, ta sẽ không đuổi theo. Nhưng ngươi cho rằng, bọn chúng cứ như vậy mà dễ dàng ly khai Vô Cực sơn trang ta sao? Bản lĩnh của Vô Cực sơn trang mà các ngươi được chứng kiến mới chỉ là một phần nhỏ. Trình minh chủ, ngươi cũng tự thu xếp ổn thoả đi!” Nàng nói xong thì cười lạnh một trận, khẽ vung tay áo xoay người rời đi.
Trình Tuyết Tường nheo mắt, quay đầu nhìn về hướng Sở Phi Dương và Quân Thư Ảnh vừa mới ly khai. Đăng bởi: admin
Sở Phi Dương lắc đầu nói: “Nỗi khổ? Thánh Cô, ngươi võ công có, tài phú địa vị có, người theo đuổi có, những thứ ngươi có được còn chưa đủ nhiều sao? Chúng ta cũng biết ngươi từ nhỏ đã phải chịu nhiều đau khổ, phụ thân mẫu thân không quan tâm, ngươi có lí do để thù hận. Nhưng hết thảy đều là chuyện đã qua, là ngươi không chịu buông tay. Các ngươi làm hại Liên Sơn tộc nhân vô tội, bắt họ phục tùng suốt mấy chục năm, các ngươi càn quấy giang hồ võ lâm đến nỗi tinh phong huyết vũ, ngươi còn muốn lấy danh nghĩa đau khổ ra để làm chuyện ti tiện? Nhân sinh không ai là không phải trải qua đau khổ nhưng không thể lấy đó là cớ để làm tổn thương những người khác, suy cho cùng tất cả chẳng qua đều là vì tư lợi của các ngươi!”
Quân Thư Ảnh nghe Sở Phi Dương nói, không nhịn được quay đầu nhìn hắn.
Lời này nghe sao mà quen tai, trong trí nhớ của y, Sở Phi Dương cũng đã từng nói những lời tương tự. Bất quá hắn chưa bao giờ nói trước mặt y mà chỉ nói với Cao Phóng, Cao Phóng sau đó nói lại với y.
Hắn nói, bất luận có phải chịu đau khổ thế nào, cũng không thể lấy đó làm cớ để sát hại người vô tội.
Hắn nói, tất cả sự phản bội và đau khổ mà Quân Thư Ảnh đã phải trải qua, hắn sẽ bù đắp.
Hắn nói, bàn tay Quân Thư Ảnh không sạch sẽ, Quân Thư Ảnh nếu muốn làm việc ác hắn sẽ canh chừng, không cho hai tay của y dính máu của những người vô tội.
Người nam nhân này ngày thường khoe khoang khoác lác, diễu võ dương oai khiến người khác chỉ muốn đánh cho một trận. Những lời kia Sở Phi Dương chưa bao giờ ở trước mặt y nói ra nhưng mỗi một việc hắn đều làm được.
Quân Thư Ảnh cúi đầu nhìn đôi tay của mình.
Đôi tay sạch sẽ, con người sạch sẽ. Chỉ có một thân sạch sẽ như vậy mới có thể xứng với Sở Phi Dương cử thế vô song.
Chỉ có Quân Thư Ảnh mới có thể xứng với Sở Phi Dương.
Sở Phi Dương vừa dứt lời, khuôn mặt Thánh Cô đã trở nên rất khó coi, mang theo một tia bị vạch trần, thẹn quá hoá giận, nàng căm phẫn nghiến răng nói: “Sở đại hiệp, thu hồi những lời ngươi vừa nói! Ngươi chưa từng phải chịu đựng loại đau khổ này, ngươi dựa vào cái gì dám vung tay múa chân trước mặt ta?”
Nàng lớn tiếng quát xong mới tự cảm thấy mình giống như thất thố, âm thầm hít vào một hơi, khóe miệng nặn ra một nụ cười: “Sở đại hiệp, ngươi có thể chỉ trích ta vì tư lợi, nhưng là người không phải thánh nhân, đã là người thì phải có tư dục, có thứ cầu nhưng không được. Nếu mưu cầu được thỏa mãn sẽ không làm ra chuyện gì. Ngươi muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, đương nhiên không thể hiểu những loại đâu khổ thế này. Có thể ngươi là một đại hiệp chân chính nhưng người trong thiên hạ, cũng không phải ai cũng giống Sở đại hiệp ngươi, không vì tư dục.”
“Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?” Quân Thư Ảnh nhíu mày nói.
Thánh Cô khẽ mỉm cười, ánh mắt mang theo đắc ý không nói lên lời: “Các ngươi cho rằng ta thoát thân khỏi địa lao, là muốn một lần nữa đối diện với các ngươi? Trình Đại minh chủ, ngươi thật sự không định đến gặp hảo hữu môn của ngươi một lần sao?”
Sở Phi Dương và Quân Thư Ảnh nghe vậy, liếc mắt nhìn nhau, lại đồng thời nhìn về phía sau Thánh Cô.
Đoàn người phía sau nàng lại một lần nữa tách ra hai bên, một thân ảnh chậm rãi xuất hiện, đứng bên cạnh Thánh Cô.
Trình Tuyết Tường nhìn Sở Phi Dương và Quân Thư Ảnh, nét mặt bình tĩnh, chỉ khẽ gật đầu, tựa hồ như ngày xưa, nói: “Sở huynh, Quân huynh.”
Thánh Cô ở một bên giễu cợt cười một tiếng: “Trình minh chủ cần gì phải dối lòng như thế, ngươi dám vì hắn mà làm việc này, ngược lại ngay cả tên của hắn cũng không dám trực tiếp gọi ra hay sao?”
Trình Tuyết Tường cũng không phản ứng, chỉ chằm chằm nhìn hai người ở phía đối diện, tựa hồ đối với sự tình này không có một lời giải thích.
Thực ra cũng không cần phải giải thích, chuyện xảy ra ai cũng đều có thể sáng tỏ.
Đệ tử Võ Lâm minh đứng ở phía sau Sở Phi Dương và Quân Thư Ảnh lúc này lại mờ mịt. Bọn họ nhìn nhau, không tin, lại nhìn về phía Trình Tuyết Tường ở phía bên kia.
“Minh chủ…” Không biết là người nào lên tiếng gọi.
“Trình minh chủ, ngươi tại sao lại làm như vậy?” Tín Vân Thâm nghiến răng nói, “Ngươi chính là bất chấp tình nghĩa huynh đệ của chúng ta, bất chấp thanh danh cả một đời của ngươi gây dựng, cũng như tính mạng của đệ tử Võ Lâm minh? Bọn họ đi theo ngươi lâu như vậy, ngươi lại bội phản mọi người, ngươi rốt cuộc là vì cái gì?”
Khóe mắt Sở Phi Dương giật lên, liếc mắt nhìn về phía Tín Vân Thâm đang phẫn nộ, khẽ thở dài.
Trình Tuyết Tường im lặng không đáp, ánh mắt chậm rãi chuyển đến trên người Quân Thư Ảnh, khẽ mở miệng, chậm rãi nói: “Tại hạ…. không vì gì cả, chỉ vì một giấc mộng khi xưa.”
“Thư Ảnh…” Hắn gọi, Quân Thư Ảnh nhíu mày lui về phía sau một bước, trên mặt lộ vẻ nghi hoặc cùng cảnh giác.
Trình Tuyết Tường cười khổ một cái, tiếp tục nói: “Sau khi ta rời khỏi Thương Lang sơn, đã được sư phụ phái đến một hồn đảo bí hiểm thực hiện nhiệm vụ, chuyến đi đó kéo dài hơn mười năm. Khi trở về, cảnh còn người mất, bỏ lỡ như vậy ta không cam lòng. Ta từ trước đến nay, thủy chung tuân theo giáo huấn của sư phụ, tuân theo đạo nghĩa nhưng đạo nghĩa lại khiến ta mất đi người trọng yếu nhất. Ta nghĩ nếu lần này, ta lại tuân theo bản tâm thì kết quả cũng sẽ như vậy.”
“Bản tâm của ngươi, chính là muốn khiến cho nhiều người vì tư dục của ngươi mà rơi vào hiểm cảnh?” Tín Vân Thâm cả giận nói.
Sở Phi Dương giống như vô cùng hư nhược khụ khụ một tiếng, khuôn mặt tái nhợt khiến hành động này càng thêm thuyết phục, hắn khoát tay nói: “Những lời vô nghĩa không nên nói nhiều. Trình minh chủ, ngươi qua thực muốn làm như vậy?”
“Lạc tử, không hối hận.” Trình Tuyết Tường ngẩng đầu lên một chút, hai mắt lại nhìn về phía Quân Thư Ảnh.
Trong hàng ngũ đệ tử Võ Lâm minh bỗng phát sinh một trận huyên náo, có người lớn tiếng nói: “Ta mặc kệ có ẩn tình gì! Ta chỉ đi theo Minh chủ, Trình Minh chủ ở đâu ta ở đó!”
Một người từ trong hàng ngũ bước ra, không chút do dự cất bước thẳng hướng đối diện.
Có người khơi mào ắt sẽ có người hưởng ứng. Trong nháy mắt liền có có vài chục người đi ra, hướng về phía Trình Tuyết Tường.
Những người lúc trước đầu nhập Vô Cực sơn trang giương vũ khí vẻ mặt thù địch, bị Trình Tuyết Tường phất ống tay áo một cái đều tận lực lui xuống. Hắn không cho phép động võ để đệ tử Võ Lâm minh toàn bộ an toàn đi đến bên cạnh hắn.
Thánh Cô ngửa đầu nhìn Sở Phi Dương, cười khẽ một tiếng: “Sở đại hiệp, nhân số Vô Cực sơn trang ta so với các ngươi nhiều gấp đôi, ngươi cho rằng dựa vào tình hình của các ngươi hiện giờ có thể an toàn thoát chết hay sao? Huống hồ, tiểu nữ tin rằng, Sở đại hiệp sẽ không phải kẻ nhát gan mà một mình thoát thân.”
Lời nàng còn chưa dứt, nhóm người đứng phía sau Sở Phi Dương đã hành động.
Chỉ có điều, bọn họ không phải tiến công, mà là ào ào vận khởi khinh công, rất nhanh rút lui. Cầm đầu rõ ràng là Thanh Lang từ sớm đã giấu thân bên trong đám người.
Bên kia Thanh Lang bắt đầu hành động, Tín Vân Thâm ở bên này đương nhiên không chút nào thua kém, lập tức dẫn theo đệ tử Thanh Phong kiếm phái bắt đầu rút lui, còn lại đệ tử Võ Lâm minh theo sát Sở Phi Dương và Quân Thư Ảnh, chờ đợi chỉ thị.
“Thánh Cô nói sai rồi, ngày hôm nay tại hạ cũng không thể không chạy trốn.” Sở Phi Dương cất cao giọng nói, giống như chuyện hắn chạy trốn cũng không phải là chuyện ám muội gì.
Sở Phi Dương ngăn lại mấy tên mãng phu muốn liều mạng tiến lên, chỉ huy mọi người lập tức rút lui.
“Sở Phi Dương! Ngươi tên hèn nhát này!” Lông mày Thánh Cô dựng lên, một cước đạp đất định nhảy lên không trung.
Một đạo thân ảnh so với nàng còn nhanh hơn, chắn trước người nàng.
“Trình Tuyết Tường? Ngươi đừng quên thỏa thuận của chúng ta! Ngươi tránh ra!” Thánh Cô cả giận nói, nàng vận đủ nội lực, một chưởng đánh tới.
Trình Tuyết Tường nghiêng người tránh một đòn công kích của nàng, nhìn nàng nói: “Ta đương nhiên nhớ rõ, chỉ sợ người không nhớ chính là Thánh Cô ngươi. Ngươi muốn có được Sở Phi Dương, ta muốn ngươi phục sinh thụ thần, cứu Liên Sơn tộc nhân. Hiện giờ lời hứa của ngươi chưa làm được ta sao có thể đem Sở Phi Dương giao cho ngươi.”
Hai mắt Thánh Cô đỏ bừng nhìn hắn, gần như muốn cắn nát hàm răng: “Trình Tuyết Tường, ngươi đừng cho là ta sẽ không nuốt lời!”
“Ngươi nếu như nuốt lời, vậy ta không thể nuốt lời sao?” Trình Tuyết Tường nói, “Đến lúc đó, Thánh Cô ngươi sẽ có được cái gì? Không phải ta không tin ngươi, nhưng Sở Phi Dương còn ở trong tay ta, ta mới có thể bảo đảm Thánh Cô ngươi sẽ giữ đúng lời hứa. Hắn mang những người kia đi, nhưng dù sao đó vẫn là đệ tử Võ Lâm minh ta, vẫn là tâm phúc của ta. Nói như vậy, Thánh Cô nên minh bạch rồi chứ?”
Thánh Cô bị Trình Tuyết Tường ngăn trở, hai mắt giống như hai bó liệt hỏa đang cháy nhìn hắn, tựa như muốn kiểm chứng lời hắn nói là thật hay giả.
Sau một lúc lâu nàng bỗng nhiên lùi về phía sau, nhếch môi cười: “Hảo, Trình minh chủ nếu đã nói như vậy, ta sẽ không đuổi theo. Nhưng ngươi cho rằng, bọn chúng cứ như vậy mà dễ dàng ly khai Vô Cực sơn trang ta sao? Bản lĩnh của Vô Cực sơn trang mà các ngươi được chứng kiến mới chỉ là một phần nhỏ. Trình minh chủ, ngươi cũng tự thu xếp ổn thoả đi!” Nàng nói xong thì cười lạnh một trận, khẽ vung tay áo xoay người rời đi.
Trình Tuyết Tường nheo mắt, quay đầu nhìn về hướng Sở Phi Dương và Quân Thư Ảnh vừa mới ly khai. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.