Chương 16
Thủy Thiên Nhất Sắc
14/10/2016
Mười ngày sau, ngoài Tinh Châu thành.
Diệp Tư Ngâm nhẹ nhàng mang trên lưng bao phục ngẫng đầu nhìn lên bức tường thành đổ nát, nhìn lên ba chữ”Tinh Châu thành”, hơi nhíu mi.
Lúc y đến Lâm An rất vội, cơ hồ là giục ngựa mà đi, nên chưa từng lưu lại Tinh Châu thành. Lần này trở về Thục trung, y muốn đi du ngoạn một phen, một đường du sơn ngoạn thủy, nên đành qua đêm trong Tinh Châu trong thành. Y không phải không thích Tinh Châu thành, dù sao nơi này cũng là một thành trì mỹ lệ sơn thủy, chẳng qua thức ăn ở Tinh Châu . . . . . . y chỉ hy vọng thức ăn của Tinh Châu ở thời không này không cay đến mức y không cách nào ăn được.
Mặc dù không tú mĩ bằng Lâm An, cũng không phồn hoa như chốn kinh kì, tuy nhiên Tinh Châu thành cổ kính này lại có một nét đẹp riêng của mình. Thành trì được nước bao quanh, ở trung tâm là bảy hồ nước nho nhỏ, phân bố theo hình dạng sao Bắc Đẩu, nơi này cũng vì vậy mà nổi danh. Trong thành được xây dựng nương theo dòng nước, phần lớn là phủ đệ của thương nhân phú gia, bên ngoài là các khách *** tửu lâu thương phố, ngoài cùng chính là nơi bình dân sinh sống. Không biết có gì việc vui, mà hôm nay Tinh Châu thành lại giăng đèn kết hoa, không khí hân hoan tràn ngập khắp nơi.
Diệp Tư Ngâm mấy ngày nay chưa từng hảo hảo nghỉ ngơi, nên chẳng còn tinh lực mà đi dạo phố xá của Tinh Châu, chỉ đi tìm một gian khách *** xa hoa mà nghỉ tạm.
“Công tử, ngài nghỉ trọ hay là ở trọ?” Tiểu nhị thây vị công tử trẻ tuổi thanh tú bước cào cửa ***, lập tức tiến lên chào hỏi.
“Một gian phòng hảo hạng.” Diệp Tư Ngâm thản nhiên nói, “Nấu một ít nước ấm, ta phải tắm rửa.”
“Hảo a~ một gian phòng hảo hạng, công tử mời đi bên này.” Tiểu nhị ân cần đi trước một bên dẫn đường, “Xem bộ dáng công tử, là đến từ Lâm An đúng không? Tuổi không lớn a, sao lại một mình lẻ loi đến Tinh Châu thành? Là đi ngang qua hay là đi đi tìm thân nhân?”
“Đi ngang qua. Tiểu nhị ca ngươi làm sao biết ta đến từ Lâm An?” Diệp Tư Ngâm hỏi.
Tiểu nhị cười: “Xiêm y vị công tử này mặc trên người là cực phẩm của thương phố “Ảnh” trong Lâm An thành a!” Trong Lâm An tất cả các cửa hiệu tên “Ảnh” đều là sản nghiệp của Phù Ảnh Các.
Diệp Tư Ngâm âm thầm khen ngợi, thầm nghĩ nhãn lực của tiểu nhị thật sự rất tốt. Khó trách trong *** buôn bán tốt như thế, chỉ một tiểu nhị mà đã thông minh lanh lợi đến vậy.
“Đến rồi, công tử.” Đưa Diệp Tư Ngâm đến trước một khách phòng tên Huyền, giao môn bài cho y, tiểu nhị cười nói, “Nước ấm lập tức sẽ đưa đến. Công tử còn gì phân phó không?”
Diệp Tư Ngâm thoáng suy tư nói: “Mang đến hai đĩa thức ăn, thanh đạm một chút. Đặt trước cửa là được.” Nói xong liền lấy ra một chuỗi tiền đồng.
Tiểu nhị tiếp nhận tiền đồng, nhanh mà không loạn cất vào ngực áo, quả nhiên còn ân cần hơn so với lúc nãy: “Tạ ơn công tử có thưởng , nếu còn gì phân phó thỉnh gọi tiểu nhân là được. Nga, đúng rồi, tối hôm nay tại thất tinh hồ có cuộc thi hoa khôi, nếu ngài có thời gian cũng nên đi xem một chút.”
Diệp Tư Ngâm bừng tỉnh, nguyên lai, vì cuộc thi hoa khôi tối nay mà giăng đèn kết hoa a.
Gật đầu, xoay người vào phòng.
Gian phòng so với trong tưởng tượng còn tốt hơn nhiều, sàn nhà tuy bằng gỗ nhưng khi bước đi cũng không tạo ra tiếng động, chiếc giường sạch sẽ thoải mái, nhục tử(chăm) mới được thay, những vật dụng hàng ngày khác như bồn đồng tửa mặt, thủ cân (khăn tay) cũng đều là đồ mới. Ngay cả ánh sáng cũng rất đầy đủ. Mắt tím trong suốt hiện lên một tia bất đắc dĩ.
Tắm rửa xong, ăn nhanh vài thứ, trong lòng không khỏi cảm thấy vui vẻ, đại khái hẳn là tác dụng của xâu tiền đồng kia, thức ăn không hề cay độc chút nào.
Màn đêm dần buông xuống. Nhớ đến lời tiểu nhị, trong lòng ẩn ẩn tò mò. Cuộc thi hoa khôi sao? Đi xem cũng tốt.
Trong Tinh Châu thành không có thanh lâu, mà chỉ có thuyền hoa, được phân bố ở bảy hồ. Mỗi năm, chắc chắn sẽ cử hành một cuộc thi hoa khôi, nếu như thắng trong cuộc thi này, thì có thể thu lợi từ các thuyển hoa khác về cho thuyền hoa của mình. Bởi vậy, mỗi khi ngày này đến, tất cả các cô nương xinh đẹp nhất của thuyền hoa đều sẽ xuất hiện tại thất tinh hồ, mỗi người một vẻ, trăm hoa đua sắc, hấp dẫn tất cả các nam tử trong Tinh Châu trong thành đến tham quan.
Bên hồ đám đông bắt đầu khởi động, khiến Diệp Tư Ngâm thấy ngạc nhiên chính là, cư nhiên không ít nữ tử cũng tiến đến quan khán.
Bên hồ tạm thời dựng một cái đài cao, đó là nơi diễn ra cuộc thi, không ít vũ cơ ca nữ đang biểu diễn trên đài, luôn tranh thủ dùng ánh mắt mị hoặc câu dẫn những người dưới đài. Mà những kẻ quyền quý trong thành đảm nhiệm việc bình thẩm mỗi người đều ôm một hai hoa nương, nhưng vẫn cứ mê đắm nhìn những nữ tử trên đài.
Đêm dần tối hơn, rốt cuộc một người chủ trì tuyên bố cuộc thi bắt đầu. Mười hai hoa khôi đến từ những thuyền hoa khác nhau xếp thành hình chữ nhất đứng trên đài, mặc dù đều mang diện sa (mạn che mặt), nhưng dáng người ôn nhu cùng mi nhãn đầy mị hoặc khác hẳn nữ tử tầm thường đã khiến phần lớn nam nhân thần hồn điên đảo. Ngày thường những hoa khôi này là thiên kim khó cầu, mà nay lại có thể đồng thời nhìn thấy, sao có thể không khiến kẻ khác mất hồn.
Diệp Tư Ngâm lại không thấy có chút rung động nào, những nữ tử này đối với hắn mà nói là một phường dong chi tục phấn. Cũng khó trách, từ khi đi vào thời không này, y gặp toàn những người tuyệt sắc, Hoa Tiệm Tuyết ôn nhuận như ngọc, Hoa Tiệm Nguyệt thanh diễm thoát tục, Hoa Liên Diễm yêu diễm tuyệt luân cùng Hoa Vô Phong cuồng phóng bất ki (phóng đang không hề biết kiêng kị gì), mà những người này, sao có thể là hạng nữ tử yên hoa kia có thể so sánh được.
Còn có. . . . . . trong đầu Diệp Tư Ngâm bỗng hiện ra một gương mặt lãnh khốc vô tình—— hình dáng sâu sắc, ngũ quan tinh xảo, lệnh nữ nhân trong thiên hạ đều lâm vào điên cuồng. Mắt tím không tự giác mà lộ ra ý cười, một nam nhân quân lâm thiên hạ như vậy sao lại có một bộ dáng khuynh quốc khuynh thành đến vậy?
Nghĩ đến đây, mắt tím lại hiện ra một tia bối rối—— đã rời đi mười ngày. Một ngày trước khi rời đi, hai người vốn cũng chẳng vui vẻ là mấy mà đã phải li tán, thậm chí ngay cả lúc gần đi cũng chẳng gặp mặt một lần. . . . . . Không biết người nọ có nhớ y hay không, hay là đã quên y, như ba năm trước đây. . . . . . Tâm lại lại dấy lên chút đớn đau —— y vẫn không biết tại sao tâm lại đau đến vậy. mắt tím khép hờ, sự mệt mỏi do đi đường trong mấy ngày nay cơ hồ đều trỗi dậy.
Đám đông bắt đầu khởi động, trong tiệc không ngừng phát ra thanh âm tán thưởng. Trên đài, một hoa khôi đang vận một la sam nữa mở nhảy một vũ đạo duyên dáng. Cảnh tượng náo nhiệt như thế, càng khiến y không thể hòa nhập, hơn nữa lại thêm phần cô độc.
Xoay người đến bên hồ, thoát khỏi đám đông ngột ngạt, Diệp Tư Ngâm thả lỏng khẩu khí. Còn mấy ngày nữa là có thể trở lại cốc—— nghĩ đến một Tiệm Nguyệt tinh quái cùng một Tiệm Tuyết ôn nhu như ngọc, trên mặt cũng nỗi lên tiếu ý.
Hôm sau.
Trên đường lớn, một hắc mã cường tráng chở một thiếu niên thanh tú, khi thì thong thả bước đi, khi thì chạy chậm. Bỗng nhiên, một con hùng ưng uy phong lẫm lẫm bay nhanh về phía một người một con ngựa, lao xuống trước mặt họ.
“Hưu!” Diệp Tư Ngâm nhẹ nhàng vươn tay, tín ưng liền mở cánh, giảm tốc độ, ngoan ngoãn đứng trên cánh tay y đang vươn ra.
Gở xuống tín thư trên chân chim, vuốt ve bộ lông bóng loáng đang tỏa sáng của tín ưng, sau đó đút cho nó một ít thức ăn, Diệp Tư Ngâm khoát tay, hùng ưng liền giang cánh, một lần nữa bay lên bầu trời, thoáng chốc đã không thấy bóng dáng.
Mở tín thư ra, là chữ viết sinh động lưu loát như nước chảy mây trôi của Tiệm Nguyệt: “Tiểu Tư, mọi việc vẫn tốt?”
Trong đầu hiện lên hình dạng ngọc diện ngân ti của người kia, tựa như một thiên tiên mà cũng hệt như một tiểu hài đồng luôn chơi những trò chơi quái đản, không khỏi bật cười, trong lòng tràn ngập sự ấm áp thản nhiên. Mặc dù trên danh nghĩa là thầy trò, nhưng trên thực tế bọn họ lại hệt như bằng hữu. Nếu như không gặp được hai người bọn họ, năm đó thật sự y không biết phải làm gì.
Con ngựa dừng lại trước rừng cây, không kiên nhẫn mà bới đất. Đường lớn đến đây đã tận, phía trước chính là một rừng cây thật lớn, qua nó rồi cũng là bước ra khỏi địa giới của Tinh Châu.
Diệp Tư Ngâm xuống ngựa, kéo dây cương đi sâu vào rừng cây. Rừng cây này đa số là những cây xanh cao lớn, mặc dù trong mùa đông, vẫn còn xanh um tươi tốt như trước, che khuất đi ánh mặt trời, khiến cánh rừng càng toát ra vẻ âm trầm. Lúc thời tiết lạnh như vậy, vì sao lại chỉ có mình y đi qua khu rừng.
Một trận gió lạnh tràn lên, Diệp Tư Ngâm nắm thật chặt hồ cừu trên người, chốc lát mắt tím trở nên thật sắc bén.
Dừng chân lại, nhìn quanh bốn phía, Diệp Tư Ngâm lạnh lùng cười, trong tay ngân châm đã như phân ra như thiên nữ tán hoa——”A!” “Ách!”
Vài thanh âm rên rỉ liên tục vang lên, cùng với tiếng một vật nặng từ trên cây rơi xuống nện lên nền đất. Tập trung nhìn vào, là năm tên bịt mặt thân vận hắc y!
“Các ngươi là người phương nào?” Diệp Tư Ngâm trong tay cầm ngân châm, lạnh lùng nhìn bọn họ hỏi.
“Ha hả, Thiếu chủ của Phù Ảnh Các, đồ đệ của‘ Thánh thủ độc y ’, quả nhiên danh bất hư truyền. Ngươi xem đi, ta đã nói không thể xem thường tiểu oa nhi này mà.” Một thanh âm ngả ngớn cùng với nội lực hùng hậu như tiếng vang quanh quẩn trong rừng cây, khiến Diệp Tư Ngâm nhất thời không thể phân biệt rõ phương hướng.
“Các chủ nói rất đúng.” Một thanh âm lộ ra già dặn vang lên, hai bóng người bước ra từ những tầng cây cối.
Diệp Tư Ngâm nhìn hai người, trong lòng tiếng chuông cảnh giác vang lên mãnh liệt ——hai người này, nhất người trẻ tuổi kia tuyệt không dễ đối phó. Lúc nãy vừa nghe tên còn lại xưng hắn là Các chủ, chắc hắn là chưởng môn của một phái nào đó. Huống hồ, y rõ ràng đang dịch dung, trên đường cũng chưa từng bại lộ thân phận, bọn họ sao lại biết được thân phận thật của y?
Hai người lại đến gần hơn, Diệp Tư Ngâm lúc này mới nhìn thấy rõ ràng diện mạo của hai người kia —— người thanh niên, mi thanh mục tú, một thân thanh y, trong tay cầm một thanh ngọc tiêu màu đỏ tươi, trên thân lộ ra gương mặt búp bê, chỉ có ánh mắt để lộ ra ở những dấu vết tang thương từng trải trên chốn giang hồ, lệnh lão già đầu bạc bên cạnh hắn có chút kiêng kị, cung kính có thừa.
Thanh niên thấy Diệp Tư Ngâm trầm mặc không nói, huyết ngọc tiêu trong tay tấu khúc Hoa nhi(***), cười nói: “Xem ra Diệp Thiếu chủ không biết ta là ai rồi, tại hạ Trần Sương Các Cố Thanh Giác.”
Chú thích 1: Tinh Châu thành. Là tên cổ của Trường Sa thành. Tên khởi nguồn cùng xây dựng sơn thủy đều là hư cấu.
Chú thích 2: Trần Sương các. Không biết các vị có nhớ rõ hay không? Trong Võ lâm đại hội đã từng nhắc tới qua. Xem thêm chi tiết trong chương 12.
Chú giải:
(*)Hoa nhi: dân ca vùng Cam Túc, Thanh Hải. Ninh Hạ, Trung Quốc
Hết chính văn đệ thập lục chương
Diệp Tư Ngâm nhẹ nhàng mang trên lưng bao phục ngẫng đầu nhìn lên bức tường thành đổ nát, nhìn lên ba chữ”Tinh Châu thành”, hơi nhíu mi.
Lúc y đến Lâm An rất vội, cơ hồ là giục ngựa mà đi, nên chưa từng lưu lại Tinh Châu thành. Lần này trở về Thục trung, y muốn đi du ngoạn một phen, một đường du sơn ngoạn thủy, nên đành qua đêm trong Tinh Châu trong thành. Y không phải không thích Tinh Châu thành, dù sao nơi này cũng là một thành trì mỹ lệ sơn thủy, chẳng qua thức ăn ở Tinh Châu . . . . . . y chỉ hy vọng thức ăn của Tinh Châu ở thời không này không cay đến mức y không cách nào ăn được.
Mặc dù không tú mĩ bằng Lâm An, cũng không phồn hoa như chốn kinh kì, tuy nhiên Tinh Châu thành cổ kính này lại có một nét đẹp riêng của mình. Thành trì được nước bao quanh, ở trung tâm là bảy hồ nước nho nhỏ, phân bố theo hình dạng sao Bắc Đẩu, nơi này cũng vì vậy mà nổi danh. Trong thành được xây dựng nương theo dòng nước, phần lớn là phủ đệ của thương nhân phú gia, bên ngoài là các khách *** tửu lâu thương phố, ngoài cùng chính là nơi bình dân sinh sống. Không biết có gì việc vui, mà hôm nay Tinh Châu thành lại giăng đèn kết hoa, không khí hân hoan tràn ngập khắp nơi.
Diệp Tư Ngâm mấy ngày nay chưa từng hảo hảo nghỉ ngơi, nên chẳng còn tinh lực mà đi dạo phố xá của Tinh Châu, chỉ đi tìm một gian khách *** xa hoa mà nghỉ tạm.
“Công tử, ngài nghỉ trọ hay là ở trọ?” Tiểu nhị thây vị công tử trẻ tuổi thanh tú bước cào cửa ***, lập tức tiến lên chào hỏi.
“Một gian phòng hảo hạng.” Diệp Tư Ngâm thản nhiên nói, “Nấu một ít nước ấm, ta phải tắm rửa.”
“Hảo a~ một gian phòng hảo hạng, công tử mời đi bên này.” Tiểu nhị ân cần đi trước một bên dẫn đường, “Xem bộ dáng công tử, là đến từ Lâm An đúng không? Tuổi không lớn a, sao lại một mình lẻ loi đến Tinh Châu thành? Là đi ngang qua hay là đi đi tìm thân nhân?”
“Đi ngang qua. Tiểu nhị ca ngươi làm sao biết ta đến từ Lâm An?” Diệp Tư Ngâm hỏi.
Tiểu nhị cười: “Xiêm y vị công tử này mặc trên người là cực phẩm của thương phố “Ảnh” trong Lâm An thành a!” Trong Lâm An tất cả các cửa hiệu tên “Ảnh” đều là sản nghiệp của Phù Ảnh Các.
Diệp Tư Ngâm âm thầm khen ngợi, thầm nghĩ nhãn lực của tiểu nhị thật sự rất tốt. Khó trách trong *** buôn bán tốt như thế, chỉ một tiểu nhị mà đã thông minh lanh lợi đến vậy.
“Đến rồi, công tử.” Đưa Diệp Tư Ngâm đến trước một khách phòng tên Huyền, giao môn bài cho y, tiểu nhị cười nói, “Nước ấm lập tức sẽ đưa đến. Công tử còn gì phân phó không?”
Diệp Tư Ngâm thoáng suy tư nói: “Mang đến hai đĩa thức ăn, thanh đạm một chút. Đặt trước cửa là được.” Nói xong liền lấy ra một chuỗi tiền đồng.
Tiểu nhị tiếp nhận tiền đồng, nhanh mà không loạn cất vào ngực áo, quả nhiên còn ân cần hơn so với lúc nãy: “Tạ ơn công tử có thưởng , nếu còn gì phân phó thỉnh gọi tiểu nhân là được. Nga, đúng rồi, tối hôm nay tại thất tinh hồ có cuộc thi hoa khôi, nếu ngài có thời gian cũng nên đi xem một chút.”
Diệp Tư Ngâm bừng tỉnh, nguyên lai, vì cuộc thi hoa khôi tối nay mà giăng đèn kết hoa a.
Gật đầu, xoay người vào phòng.
Gian phòng so với trong tưởng tượng còn tốt hơn nhiều, sàn nhà tuy bằng gỗ nhưng khi bước đi cũng không tạo ra tiếng động, chiếc giường sạch sẽ thoải mái, nhục tử(chăm) mới được thay, những vật dụng hàng ngày khác như bồn đồng tửa mặt, thủ cân (khăn tay) cũng đều là đồ mới. Ngay cả ánh sáng cũng rất đầy đủ. Mắt tím trong suốt hiện lên một tia bất đắc dĩ.
Tắm rửa xong, ăn nhanh vài thứ, trong lòng không khỏi cảm thấy vui vẻ, đại khái hẳn là tác dụng của xâu tiền đồng kia, thức ăn không hề cay độc chút nào.
Màn đêm dần buông xuống. Nhớ đến lời tiểu nhị, trong lòng ẩn ẩn tò mò. Cuộc thi hoa khôi sao? Đi xem cũng tốt.
Trong Tinh Châu thành không có thanh lâu, mà chỉ có thuyền hoa, được phân bố ở bảy hồ. Mỗi năm, chắc chắn sẽ cử hành một cuộc thi hoa khôi, nếu như thắng trong cuộc thi này, thì có thể thu lợi từ các thuyển hoa khác về cho thuyền hoa của mình. Bởi vậy, mỗi khi ngày này đến, tất cả các cô nương xinh đẹp nhất của thuyền hoa đều sẽ xuất hiện tại thất tinh hồ, mỗi người một vẻ, trăm hoa đua sắc, hấp dẫn tất cả các nam tử trong Tinh Châu trong thành đến tham quan.
Bên hồ đám đông bắt đầu khởi động, khiến Diệp Tư Ngâm thấy ngạc nhiên chính là, cư nhiên không ít nữ tử cũng tiến đến quan khán.
Bên hồ tạm thời dựng một cái đài cao, đó là nơi diễn ra cuộc thi, không ít vũ cơ ca nữ đang biểu diễn trên đài, luôn tranh thủ dùng ánh mắt mị hoặc câu dẫn những người dưới đài. Mà những kẻ quyền quý trong thành đảm nhiệm việc bình thẩm mỗi người đều ôm một hai hoa nương, nhưng vẫn cứ mê đắm nhìn những nữ tử trên đài.
Đêm dần tối hơn, rốt cuộc một người chủ trì tuyên bố cuộc thi bắt đầu. Mười hai hoa khôi đến từ những thuyền hoa khác nhau xếp thành hình chữ nhất đứng trên đài, mặc dù đều mang diện sa (mạn che mặt), nhưng dáng người ôn nhu cùng mi nhãn đầy mị hoặc khác hẳn nữ tử tầm thường đã khiến phần lớn nam nhân thần hồn điên đảo. Ngày thường những hoa khôi này là thiên kim khó cầu, mà nay lại có thể đồng thời nhìn thấy, sao có thể không khiến kẻ khác mất hồn.
Diệp Tư Ngâm lại không thấy có chút rung động nào, những nữ tử này đối với hắn mà nói là một phường dong chi tục phấn. Cũng khó trách, từ khi đi vào thời không này, y gặp toàn những người tuyệt sắc, Hoa Tiệm Tuyết ôn nhuận như ngọc, Hoa Tiệm Nguyệt thanh diễm thoát tục, Hoa Liên Diễm yêu diễm tuyệt luân cùng Hoa Vô Phong cuồng phóng bất ki (phóng đang không hề biết kiêng kị gì), mà những người này, sao có thể là hạng nữ tử yên hoa kia có thể so sánh được.
Còn có. . . . . . trong đầu Diệp Tư Ngâm bỗng hiện ra một gương mặt lãnh khốc vô tình—— hình dáng sâu sắc, ngũ quan tinh xảo, lệnh nữ nhân trong thiên hạ đều lâm vào điên cuồng. Mắt tím không tự giác mà lộ ra ý cười, một nam nhân quân lâm thiên hạ như vậy sao lại có một bộ dáng khuynh quốc khuynh thành đến vậy?
Nghĩ đến đây, mắt tím lại hiện ra một tia bối rối—— đã rời đi mười ngày. Một ngày trước khi rời đi, hai người vốn cũng chẳng vui vẻ là mấy mà đã phải li tán, thậm chí ngay cả lúc gần đi cũng chẳng gặp mặt một lần. . . . . . Không biết người nọ có nhớ y hay không, hay là đã quên y, như ba năm trước đây. . . . . . Tâm lại lại dấy lên chút đớn đau —— y vẫn không biết tại sao tâm lại đau đến vậy. mắt tím khép hờ, sự mệt mỏi do đi đường trong mấy ngày nay cơ hồ đều trỗi dậy.
Đám đông bắt đầu khởi động, trong tiệc không ngừng phát ra thanh âm tán thưởng. Trên đài, một hoa khôi đang vận một la sam nữa mở nhảy một vũ đạo duyên dáng. Cảnh tượng náo nhiệt như thế, càng khiến y không thể hòa nhập, hơn nữa lại thêm phần cô độc.
Xoay người đến bên hồ, thoát khỏi đám đông ngột ngạt, Diệp Tư Ngâm thả lỏng khẩu khí. Còn mấy ngày nữa là có thể trở lại cốc—— nghĩ đến một Tiệm Nguyệt tinh quái cùng một Tiệm Tuyết ôn nhu như ngọc, trên mặt cũng nỗi lên tiếu ý.
Hôm sau.
Trên đường lớn, một hắc mã cường tráng chở một thiếu niên thanh tú, khi thì thong thả bước đi, khi thì chạy chậm. Bỗng nhiên, một con hùng ưng uy phong lẫm lẫm bay nhanh về phía một người một con ngựa, lao xuống trước mặt họ.
“Hưu!” Diệp Tư Ngâm nhẹ nhàng vươn tay, tín ưng liền mở cánh, giảm tốc độ, ngoan ngoãn đứng trên cánh tay y đang vươn ra.
Gở xuống tín thư trên chân chim, vuốt ve bộ lông bóng loáng đang tỏa sáng của tín ưng, sau đó đút cho nó một ít thức ăn, Diệp Tư Ngâm khoát tay, hùng ưng liền giang cánh, một lần nữa bay lên bầu trời, thoáng chốc đã không thấy bóng dáng.
Mở tín thư ra, là chữ viết sinh động lưu loát như nước chảy mây trôi của Tiệm Nguyệt: “Tiểu Tư, mọi việc vẫn tốt?”
Trong đầu hiện lên hình dạng ngọc diện ngân ti của người kia, tựa như một thiên tiên mà cũng hệt như một tiểu hài đồng luôn chơi những trò chơi quái đản, không khỏi bật cười, trong lòng tràn ngập sự ấm áp thản nhiên. Mặc dù trên danh nghĩa là thầy trò, nhưng trên thực tế bọn họ lại hệt như bằng hữu. Nếu như không gặp được hai người bọn họ, năm đó thật sự y không biết phải làm gì.
Con ngựa dừng lại trước rừng cây, không kiên nhẫn mà bới đất. Đường lớn đến đây đã tận, phía trước chính là một rừng cây thật lớn, qua nó rồi cũng là bước ra khỏi địa giới của Tinh Châu.
Diệp Tư Ngâm xuống ngựa, kéo dây cương đi sâu vào rừng cây. Rừng cây này đa số là những cây xanh cao lớn, mặc dù trong mùa đông, vẫn còn xanh um tươi tốt như trước, che khuất đi ánh mặt trời, khiến cánh rừng càng toát ra vẻ âm trầm. Lúc thời tiết lạnh như vậy, vì sao lại chỉ có mình y đi qua khu rừng.
Một trận gió lạnh tràn lên, Diệp Tư Ngâm nắm thật chặt hồ cừu trên người, chốc lát mắt tím trở nên thật sắc bén.
Dừng chân lại, nhìn quanh bốn phía, Diệp Tư Ngâm lạnh lùng cười, trong tay ngân châm đã như phân ra như thiên nữ tán hoa——”A!” “Ách!”
Vài thanh âm rên rỉ liên tục vang lên, cùng với tiếng một vật nặng từ trên cây rơi xuống nện lên nền đất. Tập trung nhìn vào, là năm tên bịt mặt thân vận hắc y!
“Các ngươi là người phương nào?” Diệp Tư Ngâm trong tay cầm ngân châm, lạnh lùng nhìn bọn họ hỏi.
“Ha hả, Thiếu chủ của Phù Ảnh Các, đồ đệ của‘ Thánh thủ độc y ’, quả nhiên danh bất hư truyền. Ngươi xem đi, ta đã nói không thể xem thường tiểu oa nhi này mà.” Một thanh âm ngả ngớn cùng với nội lực hùng hậu như tiếng vang quanh quẩn trong rừng cây, khiến Diệp Tư Ngâm nhất thời không thể phân biệt rõ phương hướng.
“Các chủ nói rất đúng.” Một thanh âm lộ ra già dặn vang lên, hai bóng người bước ra từ những tầng cây cối.
Diệp Tư Ngâm nhìn hai người, trong lòng tiếng chuông cảnh giác vang lên mãnh liệt ——hai người này, nhất người trẻ tuổi kia tuyệt không dễ đối phó. Lúc nãy vừa nghe tên còn lại xưng hắn là Các chủ, chắc hắn là chưởng môn của một phái nào đó. Huống hồ, y rõ ràng đang dịch dung, trên đường cũng chưa từng bại lộ thân phận, bọn họ sao lại biết được thân phận thật của y?
Hai người lại đến gần hơn, Diệp Tư Ngâm lúc này mới nhìn thấy rõ ràng diện mạo của hai người kia —— người thanh niên, mi thanh mục tú, một thân thanh y, trong tay cầm một thanh ngọc tiêu màu đỏ tươi, trên thân lộ ra gương mặt búp bê, chỉ có ánh mắt để lộ ra ở những dấu vết tang thương từng trải trên chốn giang hồ, lệnh lão già đầu bạc bên cạnh hắn có chút kiêng kị, cung kính có thừa.
Thanh niên thấy Diệp Tư Ngâm trầm mặc không nói, huyết ngọc tiêu trong tay tấu khúc Hoa nhi(***), cười nói: “Xem ra Diệp Thiếu chủ không biết ta là ai rồi, tại hạ Trần Sương Các Cố Thanh Giác.”
Chú thích 1: Tinh Châu thành. Là tên cổ của Trường Sa thành. Tên khởi nguồn cùng xây dựng sơn thủy đều là hư cấu.
Chú thích 2: Trần Sương các. Không biết các vị có nhớ rõ hay không? Trong Võ lâm đại hội đã từng nhắc tới qua. Xem thêm chi tiết trong chương 12.
Chú giải:
(*)Hoa nhi: dân ca vùng Cam Túc, Thanh Hải. Ninh Hạ, Trung Quốc
Hết chính văn đệ thập lục chương
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.