Chương 29
Thủy Thiên Nhất Sắc
14/10/2016
Âu Dương Huyên Di nhìn thị vệ chung quanh ngã xuống, thu hồi mê hồn tán trong tay. Trong bóng đêm, con ngươi tinh lượng lướt qua nhè nhẹ lãnh ý.
Nhập khẩu của mật đạo là sau án thư nơi Cố Thanh Giác ngày thường xử lý chuyện trong các. Âu Dương Huyên Di tra xét rõ ràng một phen, khóe miệng nổi lên một mạt cười lạnh, ngón tay ngọc thon dài chạm vào từ đan mộc bút tọa hoa lệ nặng nề trên bàn, nhẹ nhàng khẽ chuyển. Mặt đất dưới chân giá xuất hiện một thông đạo.
Âu Dương Huyên Di cầm đèn chậm rãi đi xuống cầu thang, vừa bước xuống nền đất bằng phẳng, cánh cửa phía trên liền đóng lại.
Trong bí đạo âm lãnh vô cùng, Âu Dương Huyên Di tâm không khỏi có chút sợ hãi, dưới chân dừng một chút. Nhớ đến việc Cố Thanh Giác đối nàng mọi cách chăm sóc trái phải, tức thì cắn môi dưới, thật cẩn thận tiếp tục đi xâm nhập về phía trước. Đột nhiên, dưới chân hình như đạp phải một cành cây khô, phát ra tiếng gảy thanh thúy, tâm bỗng nhảy lên ——mật đạo này bên trong sao lại có cành khô? ! Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, vách tường quanh thân đã không còn giống với hoàng thổ trơn nhẵn vừa rồi, hàng vạn hàng nghìn đoản tiễn dính độc đồng loạt bay về phía nàng. . . . . . đồng tử Âu Dương Huyên Di co lại, lập tức đề khí vận công, thật cẩn thận né tránh, một bên sờ soạng vách tường, bỗng nhiên đụng đến một hòn đá hơi tròn cứng chắc, tâm trầm xuống, nắm hòn đá, xoay ngược kim đồng hồ nửa vòng, thuận kim đồng hồ một vòng, cuối cùng ngược kim đồng hồ hai vòng —— thoáng chốc, tất cả cơ quan toàn bộ rút lại, như thể chưa có gì từng phát sinh, chỉ có mặt đất đầy đoản tiễn mới có thể nhìn ra tình cảnh vừa rồi nguy hiểm đến nhường nào.
“Ha ha. . . . . .” Trong bí đạo âm trầm đáng sợ, Âu Dương Huyên Di tựa vào tường, đột nhiên phát ra một trận cười quái dị, “Vạn bộ mê tung. . . . . . Ha ha, thế nhưng thật là vạn bộ mê tung. . . . . .” Đó là mười lăm năm trước mà Âu Dương Chính vì bảo hộ Âu Dương Huyên Huyên thân là võ lâm đệ nhất mỹ nhân, tránh khỏi những sự quấy rầy của vị khách xâm nhập không mời mà đến, nên thiết trí cơ quan trong viện trong viện của nàng. . . . . . trong mắt Âu Dương Huyên Di ánh lên cừu hận —— Âu Dương Huyên Huyên, quả nhiên ngươi không thoát khỏi quan hệ. . . . . . Vì sao ngươi chết, lại vẫn muốn cùng ta tranh phu quân! ?
“Yêu, này không phải Cố phu nhân sao?” Trong màn đêm trước mắt, bỗng nhiên truyền ra một thanh âm mang cười. Âu Dương Huyên Di bỗng nhiên đứng dậy, cảnh giác: “Ai? Là ai ở đằng kia? !”
Một trận ngân quang tản ra, ngọn đèn mỏng manh trong tay Âu Dương Huyên Di như ánh trăng thanh lãnh, tử sắc y sam hết sức xinh đẹp. Hoa Tiệm Nguyệt cười nói: “Âu Dương Huyên Di, nhanh như vậy đã quên vừa rồi phu quân của ngươi ám toán người nào xuống tận đây sao?”
Nương ngọn đèn, Âu Dương Huyên Di nhìn rõ người tới, lập tức hoảng hốt —— nàng vội vả xuống dưới tra xét ngọn nguồn, nhất thời lại quên mất mật đạo này còn có những kẻ khác! Trước mặt một mảnh tím, đều là những người phong hoa tuyệt đại, không phải Hoa Tiệm Nguyệt cùng Hoa Tiệm Tuyết thì là ai! ? Mà trong tay Hoa Tiệm Tuyết, nâng Lăng Tiêu Thần bị thương nặng, chỉ lấy ánh mắt băng lãnh thấy Âu Dương Huyên Di. Hắn cũng lần đầu biết nguyên lai năm đó người ám toán chủ tử không phải là Âu Dương Huyên Huyên nhu nhược xinh đẹp, mà là nữ tử trước mắt tâm như rắn rết này, tất nhiên là hận thấu xương.
Âu Dương Huyên Di men theo tường lặng lẽ lui ra sau: “Các ngươi thế nhưng vô sự? Vì sao không thấy Diệp Thiên Hàn cùng Diệp Tư Ngâm? Hay là bọn họ. . . . . .” Một bên nói ra vài chuyện không đầu không đuôi, một bên tay không biết từ lúc nào đã lần đến cơ quan. . . . . . Thình lình bị người bắt lấy —— Hoa Tiệm Nguyệt không biết khi nào đã từ chỗ cách hơn mười bước nháy mắt xuất hiện trước mặt nàng, khuôn mặt thanh diễm thoát tục tràn đầy khinh miệt cùng trào phúng: ” Muốn ở trước mặt ta giở trò? Quả nhiên gần mặc thì đen, gần đèn thì sáng, Cố Thanh Giác ngốc, thê tử của gã cũng ngốc khong ai bằng!” Bọn họ sao lại không nhìn ra trong lòng nữ nhân này đang nghĩ thứ gì chứ? Huống hồ cơ quan này, vừa rồi sớm bị Lăng Tiêu Thần phát hiện. Chỉ cần đóng lại hòn dắ hơi tròn kia, hết thảy cơ quan trong thông đạo này đều sẽ mất hiệu lực .
Âu Dương Huyên Di giãy dụa, muốn rút tay về, nề hà đối phương lại không chút ảnh hưởng, trong lòng toát ra sợ hãi vô tận—— chẳng lẽ hôm nay nàng thật sự chết trong mật đạo này! ?
Hoa Tiệm Tuyết nhìn nữ tử mặt lộ vẻ sợ hãi, lạnh lùng nói: “Nguyệt nhi, không cần làm ô uế tay chỉ vì giết nàng.”
“Sư huynh?” Nghiêng qua … Nghi hoặc nhìn Hoa Tiệm Tuyết, Hoa Tiệm Nguyệt đột nhiên sáng tỏ, nhìn nữ nhân không thể nhúc nhích ác ý cười nói: “Ngươi không muốn biết trong huyệt động này rốt cuộc có bí mật gì sao? Ta không giết ngươi, ngươi tự đi nhìn xem. Nơi đó có thể có thứ khiến ngươi kinh hỉ ngoài sức tưởng tưởng của ngươi a. Lại nói tỷ tỷ ngươi quả nhiên là tuyệt sắc mỹ nhân, cũng khó trách phu quân của ngươi yêu nàng không yêu ngươi.” Lưu lại một câu ý nhị như thế, Hoa Tiệm Nguyệt mới buông ra tay nàng, “Sư huynh, chúng ta đi thôi.”
Ba người đi ngang qua người Âu Dương Huyên Di, hướng về phía lối ra. Âu Dương Huyên Di sớm bị những lời vừa rồi Hoa Tiệm Nguyệt nói chấn động đứng tại chỗ.
Bí mật? Kinh hỉ?”Cũng khó trách phu quân của ngươi yêu nàng không yêu ngươi.” “Cũng khó trách phu quân của ngươi yêu nàng không yêu ngươi.” Yêu nàng không yêu ngươi, yêu nàng không yêu ngươi. . . . . . thanh âm ác ý của Hoa Tiệm Nguyệt không ngừng xoay quanh trong đầu, Âu Dương Huyên Di trừng lớn hai mắt lắc đầu ——
“Không, sẽ không. . . . . . Không phải như thế!” Đột nhiên, nàng vén mép váy chạy về trước. . . . . .
“A! ! ! Không. . . . . .”
Trong băng thất, Âu Dương Huyên Di không thể tin nhìn dung nhan trong băng quan quen thuộc lại xa lạ kia, lệ từng giọt không ngừng chảy dài xuống mà, trong miệng không ngừng niệm: “Không. . . . . . không có khả năng. . . . . . Sẽ không. . . . . . Gã yêu ta, gã yêu chính là ta. . . . . .”
Tuyệt sắc mỹ nhân trong băng quan đã qua đời hơn mười lăm năm vẫn giữ lại bộ dáng đậu khấu niên hoa(tuổi dậy thì, khoảng thời gian được xem là đẹp nhất của nữ nhân) mười lăm năm trước, mà Âu Dương Huyên Di, mặc dù bảo dưỡng thích đáng, trên mặt không có một tia nếp nhăn, nhưng dù sao cũng đã đến cái tuổi từ nương bán lão (trung niên).
“Không. . . . . . Tiện nhân! Vì sao! Chẳng qua là một tiện nhân do thị thiếp sở sinh, dựa vào cái gì! Võ lâm đệ nhất mỹ nhân, Âu Dương gia Đại tiểu thư? Ha ha, thật sự là buồn cười!” Âu Dương Huyên Di như phát cuồng mà cười, chỉ có nước mắt không ngừng rơi xuống tỏ rõ tâm tình thống khổ của nàng, “Ngươi đã chết. . . . . . Ngươi đã chết mười lăm năm ! ! Vì sao còn muốn cùng ta tranh? Ngươi sao còn không buông tha cho phu quân ta, không buông tha ta! ?”
Ba người Hoa Tiệm Nguyệt nghe phía sau truyền đến tiếng khóc kêu thảm thiết, trong lòng cũng không có chút thương hại. Nữ nhân kia, tuy là vì tình mà khốn khổ, nhưng sở tác sở vi của nàng, lại thật sự khiến kẻ khác không thể tha thứ.
Ba người đi đến cửa ra, gặp phải một người cầm đèn mở cửa: “Tiêu Thần, đã lâu không gặp ngươi bộ dáng ngươi thế nhưng chật vật đến vậy.”
Hôm sau sáng sớm.
Trần Sương Các đại môn, chúng tôi tớ qua qua lại lại, xếp hành lý lên xe ngựa.
“Tam, Tứ, hai người các ngươi ở lại đây thủ ba ngày, ba ngày sau nếu không có động tĩnh gì, thì ra roi thúc ngựa chạy tới Lâm An, nghe rõ chưa?” Mấy kẻ kia cùng không phải tỉnh du đăng (không có tài), mặc dù một đêm qua không hề có động tĩnh, nhưng cơ quan trong động, hang động cùng độc vật tuy rất khó có khả năng thoát thân, gã vẫn như cũ không khỏi kiêng kị những kẻ đó, nhanh chóng phân phó hai người ở lại thủ, còn có ở lối vào thiết trí ám tiễn, nếu lối vào bị mở ra, sẽ bị vạn tiễn tề phát (trăm ngàn mũi tên cùng lúc bắn ra), đủ để giết chết kẻ vừa bước ra.
“Vâng, thỉnh Các chủ yên tâm.”
Đang cùng Tam nói, thấy Âu Dương Huyên Di chậm rãi tự đại môn đi ra, phía sau tự nhiên đi theo Thu nương, trên tay còn mang theo thực hạp.
“nãi nương, trước mang thực hạp lên xe đi.” Âu Dương Huyên Di phân phó, đi về phía Cố Thanh Giác, “Phu quân, hôm qua suốt đêm phân phó đầu bếp làm chút điểm tâm, hôm nay có thể dùng trên đường.”
“Vất vả. Chúng ta nên xuất phát.” Cố Thanh Giác ôn nhu nói, “Sao sắc mặt kém vậy? Tối hôm qua không ngủ được sao?”
Âu Dương Huyên Di miễn cưỡng cười: “Có lẽ do sắp được về nhà, khó tránh cao hứng một chút, nên cả đêm không ngủ.”
“Vô phương, vậy ngủ trên đường thôi. Lên xe đi.” Nói xong liền đỡ nàng vào xe ngựa.
Lúc này, ngã tư đường không một bóng người, bỗng nhiên chạy qua một chiếc xe ngựa nguyệt bạch sắc xa hoa, đủ để chở tám người, người đánh xe một thân bạch y, diện mạo đoan chính uy vũ, khiến người ta nghi hoặc một người tuấn lãng như thế vì sao lại đi làm một xa phu? Hẳn người trong xe phi phú tức quý, chỉ không biết người này cố ý muốn đến Tinh Châu thành làm gì.
Cố Thanh Giác nhìn xe ngựa chạy quá, rồi bước lên xe. Ngũ ở trước xe, huy mã tiên. Một chúng tôi tớ nhìn chủ nhân đi xa, đóng đại môn Trần Sương Các, sau đó cũng tự tán.
Trong xe ngựa nguyệt bạch sắc, Diệp Tư Ngâm khẽ nhấp một ngụm Cố chử tử duẩn tốt nhất trong chén nói “Ngươi thật không lo lắng chuyện trong các sao.” Còn rỗi đến mức trước khi rời đi khách *** cho người đi mua thức ăn cùng danh trà tốt nhất để chuẩn bị dùng trên đường. Y không biết người này nghiện trà còn nặng hơn y nha ?
Diệp Thiên Hàn không nói, chỉ chậm rãi nâng chén trà trên bàn lên nhấp một ngụm. Ngoài cửa sổ xe mơ hồ có thể nhìn thấy xe ngựa Phù Ảnh Các nhanh chóng chạy đi, trong lòng cười lạnh. Kẻ thiếu kiên nhẫn như thế có thể làm được chuyện gì.
Cố chử tử duẩn ngọt lành lẫn chút vị chát, nuốt vào miệng rồi mới lộ ra một vị ngọt thơm, thấm vào ruột gan. Chỉ tiếc, Diệp Thiên Hàn căn bản không phải loại người học đòi văn vẻ, trà này, hắn cũng chỉ biết chút ít, ngày thường cũng không kén chọn lắm. Nhưng người này bước vào thư phòng của hắn, liền kinh ngạc bảo trong Phù Ảnh Các có cực phẩm hảo trà, nhưng lại bị người không hiểu trà phá hư. Bắt đầu từ khi đó, mới bắt đầu nghiên cứu một chút về trà. Mà mua thức ăn cùng trà, bất quá là vì đường xá xa xôi, luyến tiếc người này trước đó hơn mười ngày chịu cảnh xan phong lộ túc (= câu ăn gió nằm xương ở nc mình), còn bị nhốt trong Trần Sương Các, biết trà tĩnh tâm, nhất là người này lại cực yêu thích trà, vậy nên mới cử người đi mua về.
“Trong các có Túy Nguyệt, không cần lo lắng.”
“Túy Nguyệt?”
“Hữu hộ pháp.”
Túy Nguyệt, nghe tên cũng đủ biết là một nữ tử mỹ mạo. Nghe đồn từ khi Diệp Thiên Hàn lập các tới nay đã đi theo phụ tá, Phù Ảnh Các hữu hộ pháp trước nay thần bí khó lường, lại là một nữ tử sao? Diệp Tư Ngâm trong lòng đột nhiên dâng lên một trận buồn bực. Tâm tư trằn trọc gian, xe ngựa đột nhiên ngừng lại.
“Các chủ, phải . . . . .”
Không đợi thị vệ kia nói xong, một người tử y ngân ti đã phất gã ra vén màn xe, bước vào trong.
Diệp Thiên Hàn thấy khí thế hắn bước vào, sắc mặt trầm xuống, ôm lấy người bên cạnh vào lòng, thuận tay tiếp nhận chén trà nóng trong tay y. Khiến Hoa Tiệm Nguyệt chụp vào khoảng không.
Hoa Tiệm Nguyệt đang muốn mở miệng tức giận mắng, lại đột nhiên nhìn thấy chén trà trong tay Diệp Thiên Hàn, nhiệt khí bốc lên, nước trà một giọt cũng chưa từng tràn ra. Vừa rồi động tác Diệp Thiên Hàn hắn thấy rõ, là vì bảo hộ Tiểu Tư không bị phỏng? Tức giận nháy mắt vô tung vô ảnh, Hoa Tiệm Nguyệt trên mặt lộ ra một mạt cười xấu xa, lại không nói gì, chính là lấy một ánh mắt mờ ám mà Diệp Tư Ngâm không hiểu ngắm tư thái thân mật của hai người.
Diệp Thiên Hàn tự nhiên biết hắn suy nghĩ cái gì, thật cũng không để ý, thản nhiên buông người trong lòng ra, đặt chén trà lên bàn.
“Đều bình an vô sự?” Diệp Tư Ngâm nhìn Hoa Tiệm Nguyệt y phục hoàn hảo, hành động nhanh nhẹn, hẳn là là chưa từng bị thương.
“Yên tâm đi, Tiểu Tư. Chính là Lăng tổng quản bị vài vết thương nhẹ, có sư phụ ngươi cùng ta ở, còn lo lắng cái gì.” Hoa Tiệm Nguyệt cười nói, đặt mông ngồi lên một vị trí bên cạnh, “Đi thôi.”
“Tiệm Nguyệt, ngươi cũng muốn cùng chúng ta đi Lâm An?” Diệp Tư Ngâm kinh ngạc hỏi. Hỏi tuy là Hoa Tiệm Nguyệt, ánh mắt lại nhìn Hoa Tiệm Tuyết đứng ngoài xe.
“Tiệm Nguyệt lo lắng, chúng ta cũng đi nhìn một chút.” Hoa Tiệm Tuyết nói, “Diệp Các chủ có để ý hai chúng ta xen vào việc của ngươi không?”
Diệp Thiên Hàn hừ lạnh một tiếng, rốt cuộc cũng không lên tiếng phản đối. Hai người này hẳn sớm nhìn ra quan hệ cùng mâu thuẫn giữa bọn họ, lại không hề có ý ngăn cản, Hoa Tiệm Nguyệt kia ngược lại còn hưng trí dạt dào, nói không chừng đến lúc đó lại nảy lên một tác dụng khác.
Thấy Diệp Thiên Hàn vẫn chưa phản đối, Hoa Tiệm Tuyết liền ngồi xuống cạnh Hoa Tiệm Nguyệt, xe ngựa nguyệt bạch sắc xa hoa tuyệt trần bắt đầu di chuyển.
Hết chính văn đệ nhập bát chương
Nhập khẩu của mật đạo là sau án thư nơi Cố Thanh Giác ngày thường xử lý chuyện trong các. Âu Dương Huyên Di tra xét rõ ràng một phen, khóe miệng nổi lên một mạt cười lạnh, ngón tay ngọc thon dài chạm vào từ đan mộc bút tọa hoa lệ nặng nề trên bàn, nhẹ nhàng khẽ chuyển. Mặt đất dưới chân giá xuất hiện một thông đạo.
Âu Dương Huyên Di cầm đèn chậm rãi đi xuống cầu thang, vừa bước xuống nền đất bằng phẳng, cánh cửa phía trên liền đóng lại.
Trong bí đạo âm lãnh vô cùng, Âu Dương Huyên Di tâm không khỏi có chút sợ hãi, dưới chân dừng một chút. Nhớ đến việc Cố Thanh Giác đối nàng mọi cách chăm sóc trái phải, tức thì cắn môi dưới, thật cẩn thận tiếp tục đi xâm nhập về phía trước. Đột nhiên, dưới chân hình như đạp phải một cành cây khô, phát ra tiếng gảy thanh thúy, tâm bỗng nhảy lên ——mật đạo này bên trong sao lại có cành khô? ! Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, vách tường quanh thân đã không còn giống với hoàng thổ trơn nhẵn vừa rồi, hàng vạn hàng nghìn đoản tiễn dính độc đồng loạt bay về phía nàng. . . . . . đồng tử Âu Dương Huyên Di co lại, lập tức đề khí vận công, thật cẩn thận né tránh, một bên sờ soạng vách tường, bỗng nhiên đụng đến một hòn đá hơi tròn cứng chắc, tâm trầm xuống, nắm hòn đá, xoay ngược kim đồng hồ nửa vòng, thuận kim đồng hồ một vòng, cuối cùng ngược kim đồng hồ hai vòng —— thoáng chốc, tất cả cơ quan toàn bộ rút lại, như thể chưa có gì từng phát sinh, chỉ có mặt đất đầy đoản tiễn mới có thể nhìn ra tình cảnh vừa rồi nguy hiểm đến nhường nào.
“Ha ha. . . . . .” Trong bí đạo âm trầm đáng sợ, Âu Dương Huyên Di tựa vào tường, đột nhiên phát ra một trận cười quái dị, “Vạn bộ mê tung. . . . . . Ha ha, thế nhưng thật là vạn bộ mê tung. . . . . .” Đó là mười lăm năm trước mà Âu Dương Chính vì bảo hộ Âu Dương Huyên Huyên thân là võ lâm đệ nhất mỹ nhân, tránh khỏi những sự quấy rầy của vị khách xâm nhập không mời mà đến, nên thiết trí cơ quan trong viện trong viện của nàng. . . . . . trong mắt Âu Dương Huyên Di ánh lên cừu hận —— Âu Dương Huyên Huyên, quả nhiên ngươi không thoát khỏi quan hệ. . . . . . Vì sao ngươi chết, lại vẫn muốn cùng ta tranh phu quân! ?
“Yêu, này không phải Cố phu nhân sao?” Trong màn đêm trước mắt, bỗng nhiên truyền ra một thanh âm mang cười. Âu Dương Huyên Di bỗng nhiên đứng dậy, cảnh giác: “Ai? Là ai ở đằng kia? !”
Một trận ngân quang tản ra, ngọn đèn mỏng manh trong tay Âu Dương Huyên Di như ánh trăng thanh lãnh, tử sắc y sam hết sức xinh đẹp. Hoa Tiệm Nguyệt cười nói: “Âu Dương Huyên Di, nhanh như vậy đã quên vừa rồi phu quân của ngươi ám toán người nào xuống tận đây sao?”
Nương ngọn đèn, Âu Dương Huyên Di nhìn rõ người tới, lập tức hoảng hốt —— nàng vội vả xuống dưới tra xét ngọn nguồn, nhất thời lại quên mất mật đạo này còn có những kẻ khác! Trước mặt một mảnh tím, đều là những người phong hoa tuyệt đại, không phải Hoa Tiệm Nguyệt cùng Hoa Tiệm Tuyết thì là ai! ? Mà trong tay Hoa Tiệm Tuyết, nâng Lăng Tiêu Thần bị thương nặng, chỉ lấy ánh mắt băng lãnh thấy Âu Dương Huyên Di. Hắn cũng lần đầu biết nguyên lai năm đó người ám toán chủ tử không phải là Âu Dương Huyên Huyên nhu nhược xinh đẹp, mà là nữ tử trước mắt tâm như rắn rết này, tất nhiên là hận thấu xương.
Âu Dương Huyên Di men theo tường lặng lẽ lui ra sau: “Các ngươi thế nhưng vô sự? Vì sao không thấy Diệp Thiên Hàn cùng Diệp Tư Ngâm? Hay là bọn họ. . . . . .” Một bên nói ra vài chuyện không đầu không đuôi, một bên tay không biết từ lúc nào đã lần đến cơ quan. . . . . . Thình lình bị người bắt lấy —— Hoa Tiệm Nguyệt không biết khi nào đã từ chỗ cách hơn mười bước nháy mắt xuất hiện trước mặt nàng, khuôn mặt thanh diễm thoát tục tràn đầy khinh miệt cùng trào phúng: ” Muốn ở trước mặt ta giở trò? Quả nhiên gần mặc thì đen, gần đèn thì sáng, Cố Thanh Giác ngốc, thê tử của gã cũng ngốc khong ai bằng!” Bọn họ sao lại không nhìn ra trong lòng nữ nhân này đang nghĩ thứ gì chứ? Huống hồ cơ quan này, vừa rồi sớm bị Lăng Tiêu Thần phát hiện. Chỉ cần đóng lại hòn dắ hơi tròn kia, hết thảy cơ quan trong thông đạo này đều sẽ mất hiệu lực .
Âu Dương Huyên Di giãy dụa, muốn rút tay về, nề hà đối phương lại không chút ảnh hưởng, trong lòng toát ra sợ hãi vô tận—— chẳng lẽ hôm nay nàng thật sự chết trong mật đạo này! ?
Hoa Tiệm Tuyết nhìn nữ tử mặt lộ vẻ sợ hãi, lạnh lùng nói: “Nguyệt nhi, không cần làm ô uế tay chỉ vì giết nàng.”
“Sư huynh?” Nghiêng qua … Nghi hoặc nhìn Hoa Tiệm Tuyết, Hoa Tiệm Nguyệt đột nhiên sáng tỏ, nhìn nữ nhân không thể nhúc nhích ác ý cười nói: “Ngươi không muốn biết trong huyệt động này rốt cuộc có bí mật gì sao? Ta không giết ngươi, ngươi tự đi nhìn xem. Nơi đó có thể có thứ khiến ngươi kinh hỉ ngoài sức tưởng tưởng của ngươi a. Lại nói tỷ tỷ ngươi quả nhiên là tuyệt sắc mỹ nhân, cũng khó trách phu quân của ngươi yêu nàng không yêu ngươi.” Lưu lại một câu ý nhị như thế, Hoa Tiệm Nguyệt mới buông ra tay nàng, “Sư huynh, chúng ta đi thôi.”
Ba người đi ngang qua người Âu Dương Huyên Di, hướng về phía lối ra. Âu Dương Huyên Di sớm bị những lời vừa rồi Hoa Tiệm Nguyệt nói chấn động đứng tại chỗ.
Bí mật? Kinh hỉ?”Cũng khó trách phu quân của ngươi yêu nàng không yêu ngươi.” “Cũng khó trách phu quân của ngươi yêu nàng không yêu ngươi.” Yêu nàng không yêu ngươi, yêu nàng không yêu ngươi. . . . . . thanh âm ác ý của Hoa Tiệm Nguyệt không ngừng xoay quanh trong đầu, Âu Dương Huyên Di trừng lớn hai mắt lắc đầu ——
“Không, sẽ không. . . . . . Không phải như thế!” Đột nhiên, nàng vén mép váy chạy về trước. . . . . .
“A! ! ! Không. . . . . .”
Trong băng thất, Âu Dương Huyên Di không thể tin nhìn dung nhan trong băng quan quen thuộc lại xa lạ kia, lệ từng giọt không ngừng chảy dài xuống mà, trong miệng không ngừng niệm: “Không. . . . . . không có khả năng. . . . . . Sẽ không. . . . . . Gã yêu ta, gã yêu chính là ta. . . . . .”
Tuyệt sắc mỹ nhân trong băng quan đã qua đời hơn mười lăm năm vẫn giữ lại bộ dáng đậu khấu niên hoa(tuổi dậy thì, khoảng thời gian được xem là đẹp nhất của nữ nhân) mười lăm năm trước, mà Âu Dương Huyên Di, mặc dù bảo dưỡng thích đáng, trên mặt không có một tia nếp nhăn, nhưng dù sao cũng đã đến cái tuổi từ nương bán lão (trung niên).
“Không. . . . . . Tiện nhân! Vì sao! Chẳng qua là một tiện nhân do thị thiếp sở sinh, dựa vào cái gì! Võ lâm đệ nhất mỹ nhân, Âu Dương gia Đại tiểu thư? Ha ha, thật sự là buồn cười!” Âu Dương Huyên Di như phát cuồng mà cười, chỉ có nước mắt không ngừng rơi xuống tỏ rõ tâm tình thống khổ của nàng, “Ngươi đã chết. . . . . . Ngươi đã chết mười lăm năm ! ! Vì sao còn muốn cùng ta tranh? Ngươi sao còn không buông tha cho phu quân ta, không buông tha ta! ?”
Ba người Hoa Tiệm Nguyệt nghe phía sau truyền đến tiếng khóc kêu thảm thiết, trong lòng cũng không có chút thương hại. Nữ nhân kia, tuy là vì tình mà khốn khổ, nhưng sở tác sở vi của nàng, lại thật sự khiến kẻ khác không thể tha thứ.
Ba người đi đến cửa ra, gặp phải một người cầm đèn mở cửa: “Tiêu Thần, đã lâu không gặp ngươi bộ dáng ngươi thế nhưng chật vật đến vậy.”
Hôm sau sáng sớm.
Trần Sương Các đại môn, chúng tôi tớ qua qua lại lại, xếp hành lý lên xe ngựa.
“Tam, Tứ, hai người các ngươi ở lại đây thủ ba ngày, ba ngày sau nếu không có động tĩnh gì, thì ra roi thúc ngựa chạy tới Lâm An, nghe rõ chưa?” Mấy kẻ kia cùng không phải tỉnh du đăng (không có tài), mặc dù một đêm qua không hề có động tĩnh, nhưng cơ quan trong động, hang động cùng độc vật tuy rất khó có khả năng thoát thân, gã vẫn như cũ không khỏi kiêng kị những kẻ đó, nhanh chóng phân phó hai người ở lại thủ, còn có ở lối vào thiết trí ám tiễn, nếu lối vào bị mở ra, sẽ bị vạn tiễn tề phát (trăm ngàn mũi tên cùng lúc bắn ra), đủ để giết chết kẻ vừa bước ra.
“Vâng, thỉnh Các chủ yên tâm.”
Đang cùng Tam nói, thấy Âu Dương Huyên Di chậm rãi tự đại môn đi ra, phía sau tự nhiên đi theo Thu nương, trên tay còn mang theo thực hạp.
“nãi nương, trước mang thực hạp lên xe đi.” Âu Dương Huyên Di phân phó, đi về phía Cố Thanh Giác, “Phu quân, hôm qua suốt đêm phân phó đầu bếp làm chút điểm tâm, hôm nay có thể dùng trên đường.”
“Vất vả. Chúng ta nên xuất phát.” Cố Thanh Giác ôn nhu nói, “Sao sắc mặt kém vậy? Tối hôm qua không ngủ được sao?”
Âu Dương Huyên Di miễn cưỡng cười: “Có lẽ do sắp được về nhà, khó tránh cao hứng một chút, nên cả đêm không ngủ.”
“Vô phương, vậy ngủ trên đường thôi. Lên xe đi.” Nói xong liền đỡ nàng vào xe ngựa.
Lúc này, ngã tư đường không một bóng người, bỗng nhiên chạy qua một chiếc xe ngựa nguyệt bạch sắc xa hoa, đủ để chở tám người, người đánh xe một thân bạch y, diện mạo đoan chính uy vũ, khiến người ta nghi hoặc một người tuấn lãng như thế vì sao lại đi làm một xa phu? Hẳn người trong xe phi phú tức quý, chỉ không biết người này cố ý muốn đến Tinh Châu thành làm gì.
Cố Thanh Giác nhìn xe ngựa chạy quá, rồi bước lên xe. Ngũ ở trước xe, huy mã tiên. Một chúng tôi tớ nhìn chủ nhân đi xa, đóng đại môn Trần Sương Các, sau đó cũng tự tán.
Trong xe ngựa nguyệt bạch sắc, Diệp Tư Ngâm khẽ nhấp một ngụm Cố chử tử duẩn tốt nhất trong chén nói “Ngươi thật không lo lắng chuyện trong các sao.” Còn rỗi đến mức trước khi rời đi khách *** cho người đi mua thức ăn cùng danh trà tốt nhất để chuẩn bị dùng trên đường. Y không biết người này nghiện trà còn nặng hơn y nha ?
Diệp Thiên Hàn không nói, chỉ chậm rãi nâng chén trà trên bàn lên nhấp một ngụm. Ngoài cửa sổ xe mơ hồ có thể nhìn thấy xe ngựa Phù Ảnh Các nhanh chóng chạy đi, trong lòng cười lạnh. Kẻ thiếu kiên nhẫn như thế có thể làm được chuyện gì.
Cố chử tử duẩn ngọt lành lẫn chút vị chát, nuốt vào miệng rồi mới lộ ra một vị ngọt thơm, thấm vào ruột gan. Chỉ tiếc, Diệp Thiên Hàn căn bản không phải loại người học đòi văn vẻ, trà này, hắn cũng chỉ biết chút ít, ngày thường cũng không kén chọn lắm. Nhưng người này bước vào thư phòng của hắn, liền kinh ngạc bảo trong Phù Ảnh Các có cực phẩm hảo trà, nhưng lại bị người không hiểu trà phá hư. Bắt đầu từ khi đó, mới bắt đầu nghiên cứu một chút về trà. Mà mua thức ăn cùng trà, bất quá là vì đường xá xa xôi, luyến tiếc người này trước đó hơn mười ngày chịu cảnh xan phong lộ túc (= câu ăn gió nằm xương ở nc mình), còn bị nhốt trong Trần Sương Các, biết trà tĩnh tâm, nhất là người này lại cực yêu thích trà, vậy nên mới cử người đi mua về.
“Trong các có Túy Nguyệt, không cần lo lắng.”
“Túy Nguyệt?”
“Hữu hộ pháp.”
Túy Nguyệt, nghe tên cũng đủ biết là một nữ tử mỹ mạo. Nghe đồn từ khi Diệp Thiên Hàn lập các tới nay đã đi theo phụ tá, Phù Ảnh Các hữu hộ pháp trước nay thần bí khó lường, lại là một nữ tử sao? Diệp Tư Ngâm trong lòng đột nhiên dâng lên một trận buồn bực. Tâm tư trằn trọc gian, xe ngựa đột nhiên ngừng lại.
“Các chủ, phải . . . . .”
Không đợi thị vệ kia nói xong, một người tử y ngân ti đã phất gã ra vén màn xe, bước vào trong.
Diệp Thiên Hàn thấy khí thế hắn bước vào, sắc mặt trầm xuống, ôm lấy người bên cạnh vào lòng, thuận tay tiếp nhận chén trà nóng trong tay y. Khiến Hoa Tiệm Nguyệt chụp vào khoảng không.
Hoa Tiệm Nguyệt đang muốn mở miệng tức giận mắng, lại đột nhiên nhìn thấy chén trà trong tay Diệp Thiên Hàn, nhiệt khí bốc lên, nước trà một giọt cũng chưa từng tràn ra. Vừa rồi động tác Diệp Thiên Hàn hắn thấy rõ, là vì bảo hộ Tiểu Tư không bị phỏng? Tức giận nháy mắt vô tung vô ảnh, Hoa Tiệm Nguyệt trên mặt lộ ra một mạt cười xấu xa, lại không nói gì, chính là lấy một ánh mắt mờ ám mà Diệp Tư Ngâm không hiểu ngắm tư thái thân mật của hai người.
Diệp Thiên Hàn tự nhiên biết hắn suy nghĩ cái gì, thật cũng không để ý, thản nhiên buông người trong lòng ra, đặt chén trà lên bàn.
“Đều bình an vô sự?” Diệp Tư Ngâm nhìn Hoa Tiệm Nguyệt y phục hoàn hảo, hành động nhanh nhẹn, hẳn là là chưa từng bị thương.
“Yên tâm đi, Tiểu Tư. Chính là Lăng tổng quản bị vài vết thương nhẹ, có sư phụ ngươi cùng ta ở, còn lo lắng cái gì.” Hoa Tiệm Nguyệt cười nói, đặt mông ngồi lên một vị trí bên cạnh, “Đi thôi.”
“Tiệm Nguyệt, ngươi cũng muốn cùng chúng ta đi Lâm An?” Diệp Tư Ngâm kinh ngạc hỏi. Hỏi tuy là Hoa Tiệm Nguyệt, ánh mắt lại nhìn Hoa Tiệm Tuyết đứng ngoài xe.
“Tiệm Nguyệt lo lắng, chúng ta cũng đi nhìn một chút.” Hoa Tiệm Tuyết nói, “Diệp Các chủ có để ý hai chúng ta xen vào việc của ngươi không?”
Diệp Thiên Hàn hừ lạnh một tiếng, rốt cuộc cũng không lên tiếng phản đối. Hai người này hẳn sớm nhìn ra quan hệ cùng mâu thuẫn giữa bọn họ, lại không hề có ý ngăn cản, Hoa Tiệm Nguyệt kia ngược lại còn hưng trí dạt dào, nói không chừng đến lúc đó lại nảy lên một tác dụng khác.
Thấy Diệp Thiên Hàn vẫn chưa phản đối, Hoa Tiệm Tuyết liền ngồi xuống cạnh Hoa Tiệm Nguyệt, xe ngựa nguyệt bạch sắc xa hoa tuyệt trần bắt đầu di chuyển.
Hết chính văn đệ nhập bát chương
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.