Chương 33
Thủy Thiên Nhất Sắc
15/10/2016
“Sao vậy? Không phải nói cùng với bổn tọa đơn đả độc đấu sao? Mới có vậy mà đã không nở nổi ?” (hem ngờ anh Hàn cũng biết nói xéo người khác a~) Mắt tím thâm thúy lạnh lùng liếc nhìn người ngã nặng nề trên đất, Diệp Thiên Hàn khinh thường nói, “Hay là mấy năm nay lo kiến cái mật đạo băng thất buồn cười kia, mà ngay cả Cố gia độc môn nội lực cũng chưa tu luyện đến mức thượng thừa?”
“Các chủ!” Tam cùng Ngũ thấy Cố Thanh Giác lại phun một búng máu, sắc mặt tái nhợt, không khỏi lo lắng hô lên. Bọn họ chưa bao giờ thấy bộ dáng chủ tử nhà mình chật vật như thế! Diệp Thiên Hàn này, thật đã lợi hại đến mức không ai địch nổi sao? ! Thế nhưng chỉ trong vòng ba chiêu đã đánh ngã chủ tử, còn bản thân hắn lại lông tóc bất loạn. . . . . . Giờ này khắc này, bọn họ chỉ hy vọng Cố Thanh Giác có thể buông tha cho hết thảy. Nhiều năm như vậy, chỉ vì một nữ nhân đã đã chết mười lăm …hơn mười lăm năm, ngay cả bọn họ đều thấy không đáng!
Bên kia, đám người Chiến Minh Lăng Tiêu Thần cũng xem vô cùng hứng thú. Đáng tiếc chính là, khi cùng Cố Thanh Giác tỷ thí, bọn họ như trước vẫn chưa thấy được Diệp Thiên Hàn động thủ ——Ngoại gia công phu cùng nội lực của Cố Thanh Giác trong mắt bọn họ đã là phi thường khá, trên giang hồ ít nhất cũng phải xếp trước hoặc giữa mười. Nhưng, Diệp Thiên Hàn từ đầu đến cuối chưa từng ra tay.
Diệp Thiên Hàn cũng không dùng võ khí, hắn sớm đạt tới cảnh giới nhân kiếm hợp nhất, bởi vậy cùng người khác đánh, kiếm khí quanh thân thu phát tự nhiên, nếu đối phương không phải thực lực mạnh tương đương, thì cơ hồ tìm không ra đối thủ nào cần hắn ra tay.
“Ít. . . . . . Vô nghĩa!” Cố Thanh Giác giãy dụa đứng lên, mắt lộ một tia âm trầm, huyết ngọc tiêu phá không bay về phía Diệp Thiên Hàn.
“Các chủ!” Tam kêu sợ hãi. Các chủ rốt cuộc suy nghĩ cái gì! Chỉ một cây huyết ngọc tiêu sao có thể làm Diệp Thiên Hàn bị thương!
Diệp Thiên Hàn hơi chau mày —— buông tha nhanh như vậy sao? Kiếm khí xuất ra sắp đánh trúng huyết ngọc tiêu, mắt thấy huyết ngọc tiêu sắp tan nát, lại đột nhiên xuất hiện một bóng người tuyết bạch chắn ngang, cầm chặt sắp huyết ngọc tiêu bị phá hủy.
Mọi người cùng hít một ngụm lãnh khí.
“Thiếu chủ!”
“Thiếu chủ!”
“!”
Chiến Minh Lăng Tiêu Thần sợ hãi kêu—— không biết Diệp Tư Ngâm nguyên bản vẫn ngồi trên ghế ra chính sảnh khi nào, đứng chắn giữa Diệp Thiên Hàn cùng Cố Thanh Giác.
Diệp Thiên Hàn mắt tím trước nay luôn bình tĩnh giờ đây hằn lên nỗi sợ hãi ngoài ý muốn, vội vàng thu thế, kiếm khí lệch đi, xoẹt quá cánh tay trái đang cầm huyết ngọc tiêu của Diệp Tư Ngâm, máu nháy mắt nhiểm đỏ y phục tuyết bạch.
Mắt tím càng thêm thâm trầm, bên trong ẩn chứa cuồng nộ cùng vô tận lo lắng.
“Ách. . . . . .” Than nhẹ một tiếng, Diệp Tư Ngâm bao lấy vết thương trên cánh tay trái, nhìn huyết ngọc tiêu trong tay hoàn hảo không tổn hao, nhẹ nhàng thở ra. Ngẩng đầu nhìn Diệp Thiên Hàn tức giận ngập trời, đang muốn mở miệng, lại thình lình bị người với tay bắt lấy, bóp chặt cổ.
“Thiếu chủ! Cố Thanh Giác, ngươi thật đê tiện, còn không mau buông Thiếu chủ ra!” Chiến Minh lớn tiếng quát.
Diệp Thiên Hàn như trước lạnh lùng nhìn Cố Thanh Giác, biểu tình cũng không chút thay đổi, chỉ có hai nắm tay đang khoác sau lưng mới thoáng hiện chút nổi lòng hiện tại của hắn: “Buông Ngâm nhi ra.”
“Mơ tưởng!” Bàn tay trên cổ lại siết chặt thêm, chiếc cổ trắng ngần lập tức hiện lên vết hằn màu đỏ.
“Sao vậy? Đau lòng ?” Cố Thanh Giác hung hăng nói, “Biết người ngươi yêu nhất bị cướp đi, lại nghe nói bị người hại chết thì đau lòng à? Diệp Thiên Hàn, hôm nay ngươi cũng nên nếm thử cái cảm giác đau lòng ra sao? Tuy rằng không phải tình nhân, nhưng là hài tử, hẳn cũng đủ khiến ngươi đau nhỉ?”
“Nếu ngươi làm Ngâm nhi bị thương một ngọn tóc, bổn tọa nhất định sẽ đem ngươi bầm thây vạn đoạn.” Diệp Thiên Hàn trầm giọng nói, một tay giương lên, thạch bàn trong viện vang lên một tiếng hóa thành bột phấn.
Đang lúc song phương giằng co, Diệp Tư Ngâm vẫn chưa mở miệng, bị Cố Thanh Giác bắt trong tay, bỗng nhiên thản nhiên hỏi: “Ngươi có biết Âu Dương Huyên Huyên rốt cuộc là chết thế nào không?”
Ngón tay kháp cổ khẽ siết: “Đừng giở trò! Không phải là bị cha ngươi hại chết sao? ! Ta thật đã quên, ngươi cũng là đồng lõa! Nếu không phải vì sinh hạ ngươi, Huyên Huyên cũng sẽ không vì khó sanh mà chết! Cũng tốt, hôm nay ta tiễn ngươi đi xum họp cùng mẫu thân!”
“Là Âu Dương Huyên Di hạ dược.” Thanh âm như trước vẫn là thản nhiên, nhưng đã lộ chút cảm giác hô hấp không thông. Nghe vào tai Diệp Thiên Hàn, hết sức chói tai.
“Ngươi nói cái gì? !”
“Âu Dương Huyên Di, thê tử kết tóc của ngươi, vì để có thể gả cho ngươi, nên đã kê đơn hai người họ.”
Cố Thanh Giác sợ ngây người, vô luận thế nào cũng không thể chấp nhận lời Diệp Tư Ngâm nói là sự thật: “Ngươi nói dối! Không có khả năng!” Huyên Di ôn nhu hiền thục? ! Thê tử kết tóc mà gã mang theo áy náy đối xử ôn nhu suốt mười mấy năm nay? !
Cố Thanh Giác vừa thất thần, bàn tay kháp nơi cổ thoảng lỏng ra, Diệp Tư Ngâm khép mắt, lấy tay trái bị thương thoát ra khỏi trói buộc của Cố Thanh Giác. Huyết sắc lại càng đậm hơn, cơ hồ nhiễm đỏ nửa tay áo, đủ có thể thấy miệng vết thương sâu nhường nào. Nhưng, gương mặt lạnh nhạt chỉ là có chút thần sắc hơi đau đớn, không dám thả lỏng, nắm chặt huyết ngọc tiêu, lấy một tay cùng Cố Thanh Giác vừa phục hồi tinh thần đánh nhau hơn mười chiêu, rốt cục thấy được sơ hở, một chưởng đánh vào ngực Cố Thanh Giác. Một chưởng này bao hàm bảy thành nội lực, Cố Thanh Giác ngăn không kịp, bay xa mấy trượng mới nặng nề rơi xuống, mọi người trong Phù Ảnh Các tức khắc trói gã lại trước khi gã kịp đứng dậy.
“Ngươi. . . . . . sao lại có thể? !” Cố Thanh Giác không dám tin nhìn thiếu niên tay cầm huyết ngọc tiêu, được Diệp Thiên Hàn nắm lấy xem vết thương trên tay. Rõ ràng trước kia gã đã từng thăm dò mạch của y, nội lực nông cạn, hầu như không có, sao lại có thể. . . . . . !
“Hình đường, đừng giết chết gã.” Nhìn miệng vết thương sâu đến mức có thể thấy được xương, Diệp Thiên Hàn lạnh lùng đối Chiến Minh phân phó, lập tức ôm lấy Diệp Tư Ngâm trọng thương mất máu, toàn thân lạnh như băng, chạy vội về Hàn Viên. Lăng Tiêu Thần thấy thế, lập tức đến dươc phòng mang tất cả đại phu đến Hàn Viên.
Chưa bao giờ vào Hàn Viên, cũng chưa bao giờ thấy một Diệp Thiên Hàn tức giận ngập trời như thế, chúng đại phu nơm nớp lo sợ, luống cuống tay chân tham chẩn cho Diệp Tư Ngâm.
“Không cần chẩn, Hàn, trong phòng ta có một bình sứ màu xanh.” Diệp Tư Ngâm nhìn người bình tĩnh duy nhất trong phòng nói. Y sợ còn tiếp tục như vậy, y thật sự sẽ vì mất máu quá nhiều mà chết .
“Đi ra ngoài.” Lấy bình sứ màu xanh cùng băng vải trong phòng Diệp Tư Ngâm ra, Diệp Thiên Hàn đuổi tất cả đại phu ra Hàn Viên.
“Ân. . . . . . Đau.” Diệp Tư Ngâm khẽ ngâm một tiếng, oán giận Diệp Thiên Hàn xuống tay quá nặng. Diệp Thiên Hàn lạnh lùng liếc y một cái, mắt tím thâm trầm tràn đầy cơn giận chưa tiêu, khiến Diệp Tư Ngâm lập tức im miệng. Làm sao vậy? Cố Thanh Giác cũng đã nhốt vào Hình đường, Âu Dương Lăng cùng Âu Dương Minh giam lỏng ở Thiên sương, Phù Ảnh Các lại không xảy ra chuyện gì, vì sao người này lại tức giận như v ậy?
“Còn biết đau?” Tưởng tượng đến hậu quả nếu lúc này hắn không kịp thu thế đúng lúc, Diệp Thiên Hàn không thể nào nén nổi cơn giận, “Vừa rồi cớ sao lại nhảy ra!”
” Huyết ngọc tiêu này. . . . . . Hàn, lấy bồn nước. . . . . .” Diệp Tư Ngâm nhìn nhìn cây tiêu trong tay, có chút chần chờ nói.
Diệp Thiên Hàn trừng mắt liếc y, nhưng vẫn đứng dậy bưng một bồn nước đến cạnh giường.
Diệp Tư Ngâm thả huyết ngọc tiêu vào nước, ngón tay khẽ xuất nội lực, ngọc tiêu vang lên một tiếng rồi bể nát. Nhưng, trong tiêu lại không trống như những câu trúc tiêu hoặc ngọc tiêu bình thường, mà từ bên trong lan ra bột phấn màu tím quỷ dị, rất nhanh hòa tan vào nước.
Diệp Tư Ngâm nhẹ nhàng thở ra, giải thích nói: “Đây là Tử cơ độc kiến huyết phong hầu, chỉ cần dính vào da lập tức trong vòng nửa khắc sẽ khiến kẻ bị trúng độc dậy thì vong. Vừa rồi, nếu làm ngọc tiêu vỡ nát. . . . . Mọi người ở đây, không ai có thể tránh được.”
Diệp Thiên Hàn bấy giờ ngẩn người, rồi mới hỏi: “Sao lại biết được?”
“Cố Thanh Giác không phải tên ngốc, sao chỉ có thể lấy một cây tiêu đơn giản đối phó ngươi? Trong tiêu nhất định có kì quặc.”
“Nói vậy chỉ là đoán?” Diệp Thiên Hàn nheo mắt lại. Người này thật muốn chọc hắn tức chết sao?
Diệp Tư Ngâm lại như không hề phát hiện: “Ân. Nhưng nếu không thử thì sao biết được?”
“. . . . . .” Như bị người làm buồn bực, Diệp Thiên Hàn sau một lúc mới thở dài. Quên đi, hắn thua trong tay người này. Nhưng vết thương kia. . . . . . Nhìn cánh tay nguyên bản hoàn hảo vừa được băng bó lại thấm ra màu đỏ sẫm, Diệp Thiên Hàn không khỏi sợ hãi .
Trầm mặc một lúc, Diệp Tư Ngâm rốt cục nhịn không được hỏi: “Hàn, vừa rồi nhắc tới Cố Nhân Hưng. . . . . . Đó là ai?” Vẫn thấy mấy lời lúc nãy Diệp Thiên Hàn nói có một hàm nghĩa khác. Chẳng lẽ trừ bỏ Âu Dương Huyên Huyên, Cố Thanh Giác còn có một lý do khác để đối địch với Phù Ảnh Các sao?
Trong phòng tuy có than lô, nhưng vẫn rất lạnh, Diệp Thiên Hàn đỡ Diệp Tư Ngâm nằm xuống, thay y vén chăn hảo, lúc này mới nói: “Cố gia tiền nhiệm gia chủ, sư đệ Tể tướng, thị tòng quan bên người Huệ An công chúa.”
Đô thành. Dự Châu. Đông cung.
Một đới đao thị vệ thanh y bước xuyên qua Ngự hoa viên, đi tới trước cửa Đông cung dừng lại.
“Yêu, đây không phải Lăng đại nhân sao?” Tiểu thái giám trước cửa Đông cung kỳ quái ân cần hành lễ. Người diện mạo tuấn tú này chính là nhất phẩm đới đao thị vệ trưởng, người tâm phúc trước mặt hoàng thượng! Ngay cả hậu cung tần phi, hoàng tử công chúa, trong triều các đại thần thấy cậu cũng phải nhường ba phần, huống chi nó chỉ là một một thủ vệ tiểu thái giám đông cung nho nhỏ.
“Phiền toái công công thay ta thông báo một tiếng, ta có chuyện quan trọng muốn tham kiến Thái tử điện hạ.” Thanh y thị vệ ôn hòa nói, một bên nhét vào tay nó một thỏi bạc. Tiểu thái giám kia tức thì vui vẻ ra mặt: “Được, tiểu nhân giúp ngài thông báo.” Cất vào ngực thỏi bạc phân lương không nhẹ, chừng năm lượng. Trong cung, khách khí với một tiểu thái giám có quyền không thể như nó vậy, sợ cũng chỉ có vị nhất phẩm đới đao thị vệ trưởng này. Bởi vậy dưới chân cũng ra sức đi nhanh, chỉ chốc lát sau, liền đi ra: “Lăng đại nhân, điện hạ mời ngài đi vào. Thỉnh.”
Thanh y thị vệ đi vào Đông cung, quen thuộc tìm vào thư phòng thái tử. Ngồi sau án thư, người vận minh hoàng thái tử bào đó là đương triều thái tử, tương lai thiên tử Lí Ân.
“Vi thần Lăng Tiêu Vị tham kiến điện hạ.”
“Chuyện gì?” Lí Ân nhìn người quỳ trước án thư, thanh âm không hiểu sao lại có chút run.
“Vi thần nơi này có thư của chủ tử gửi người.” Đứng dậy, giao thư cho Lí Ân, Lăng Têu Vị lại lui qua một bên.
Mở thư, Lí Ân cẩn thận xem xét trong tín nói gì, liền mở lư hương trên án, nhét lá thư mong manh vào trong. Ngọn lửa minh hoàng nhanh chóng đốt trụi lá thư, trong lư hương, chỉ còn lại một tầng tro thật dày. Lí Ân bỏ thêm vào vài đoạn xạ hương, đến khi trong phòng tràn ngập xạ hương có chút hư vô lại mãnh liệt cay mũi, lúc này mới đóng lư hương lại.
Chuẩn bị xong, Lí Ân ngẩng đầu, nhìn ra cửa sổ —— vào đông dương quang tuy chói mắt, nhưng ít nhiều cũng đã giảm đi sự ấm áp, trong viện một mảnh hiu quạnh, không còn cảnh tượng rực rỡ gấm hoa, muôn hoa khoe sắc phồn vinh của mùa xuân hạ, thở dài nói: “Hoàng huynh hắn, rốt cục muốn động thủ sao? Ta còn nghĩ hắn chờ ta già rồi mới chịu động thủ chứ. . . . . .” Lí Ân quay đầu lại, nhìn Lăng Tiêu Vị vẫn đứng một bên không gì, bất đắc đứng dậy đi vòng ra sau án thư, đến trước mặt Lăng Tiêu Vị.
Tựa hồ tư thế quá thân cận, Lăng Tiêu Vị hơi nhíu mày, tránh ra sau, lại thình lình bị Lí Ân ôm cổ: “Tiêu Vị, ngươi còn đang giận ta?”
Trên đầu đội kim quan minh hoàng, tỏ rõ thân phận tôn quý của người trong lòng, Lăng Tiêu Vị nén xuống cảm xúc muốn ôm lại, đẩy hắn ra: “Vi thần sao dám giận điện hạ. Vi thần còn có chuyện quan trọng trong người, trước cáo lui.” Nói xong liền đi như bay ly khai thư phòng.
Lí Ân cũng không đuổi theo, tựa hồ còn đắm chìm ở trong đả kích bị ái nhân dùng sức đẩy ra, trong đôi mắt thâm trầm lợi hại của thái tử một quốc gia, giờ đây bị sương mù mờ mịt bao phủ. Sau một lúc, mới vọng về phía cửa, oán hận nói: “Lăng Tiêu Vị, dám đẩy ta ra!” Nghĩ lại lúc nãy, trên gương mặt thanh tú khôi phục cao ngạo ngày thường, hơn một tia xấu xa, “Chuyện này mà thành công, nếu xin hoàng huynh một tên thị vệ, hẳn hoàng huynh sẽ không phản đối đâu nhỉ?”
Hết chính đệ tạp tam cương
“Các chủ!” Tam cùng Ngũ thấy Cố Thanh Giác lại phun một búng máu, sắc mặt tái nhợt, không khỏi lo lắng hô lên. Bọn họ chưa bao giờ thấy bộ dáng chủ tử nhà mình chật vật như thế! Diệp Thiên Hàn này, thật đã lợi hại đến mức không ai địch nổi sao? ! Thế nhưng chỉ trong vòng ba chiêu đã đánh ngã chủ tử, còn bản thân hắn lại lông tóc bất loạn. . . . . . Giờ này khắc này, bọn họ chỉ hy vọng Cố Thanh Giác có thể buông tha cho hết thảy. Nhiều năm như vậy, chỉ vì một nữ nhân đã đã chết mười lăm …hơn mười lăm năm, ngay cả bọn họ đều thấy không đáng!
Bên kia, đám người Chiến Minh Lăng Tiêu Thần cũng xem vô cùng hứng thú. Đáng tiếc chính là, khi cùng Cố Thanh Giác tỷ thí, bọn họ như trước vẫn chưa thấy được Diệp Thiên Hàn động thủ ——Ngoại gia công phu cùng nội lực của Cố Thanh Giác trong mắt bọn họ đã là phi thường khá, trên giang hồ ít nhất cũng phải xếp trước hoặc giữa mười. Nhưng, Diệp Thiên Hàn từ đầu đến cuối chưa từng ra tay.
Diệp Thiên Hàn cũng không dùng võ khí, hắn sớm đạt tới cảnh giới nhân kiếm hợp nhất, bởi vậy cùng người khác đánh, kiếm khí quanh thân thu phát tự nhiên, nếu đối phương không phải thực lực mạnh tương đương, thì cơ hồ tìm không ra đối thủ nào cần hắn ra tay.
“Ít. . . . . . Vô nghĩa!” Cố Thanh Giác giãy dụa đứng lên, mắt lộ một tia âm trầm, huyết ngọc tiêu phá không bay về phía Diệp Thiên Hàn.
“Các chủ!” Tam kêu sợ hãi. Các chủ rốt cuộc suy nghĩ cái gì! Chỉ một cây huyết ngọc tiêu sao có thể làm Diệp Thiên Hàn bị thương!
Diệp Thiên Hàn hơi chau mày —— buông tha nhanh như vậy sao? Kiếm khí xuất ra sắp đánh trúng huyết ngọc tiêu, mắt thấy huyết ngọc tiêu sắp tan nát, lại đột nhiên xuất hiện một bóng người tuyết bạch chắn ngang, cầm chặt sắp huyết ngọc tiêu bị phá hủy.
Mọi người cùng hít một ngụm lãnh khí.
“Thiếu chủ!”
“Thiếu chủ!”
“!”
Chiến Minh Lăng Tiêu Thần sợ hãi kêu—— không biết Diệp Tư Ngâm nguyên bản vẫn ngồi trên ghế ra chính sảnh khi nào, đứng chắn giữa Diệp Thiên Hàn cùng Cố Thanh Giác.
Diệp Thiên Hàn mắt tím trước nay luôn bình tĩnh giờ đây hằn lên nỗi sợ hãi ngoài ý muốn, vội vàng thu thế, kiếm khí lệch đi, xoẹt quá cánh tay trái đang cầm huyết ngọc tiêu của Diệp Tư Ngâm, máu nháy mắt nhiểm đỏ y phục tuyết bạch.
Mắt tím càng thêm thâm trầm, bên trong ẩn chứa cuồng nộ cùng vô tận lo lắng.
“Ách. . . . . .” Than nhẹ một tiếng, Diệp Tư Ngâm bao lấy vết thương trên cánh tay trái, nhìn huyết ngọc tiêu trong tay hoàn hảo không tổn hao, nhẹ nhàng thở ra. Ngẩng đầu nhìn Diệp Thiên Hàn tức giận ngập trời, đang muốn mở miệng, lại thình lình bị người với tay bắt lấy, bóp chặt cổ.
“Thiếu chủ! Cố Thanh Giác, ngươi thật đê tiện, còn không mau buông Thiếu chủ ra!” Chiến Minh lớn tiếng quát.
Diệp Thiên Hàn như trước lạnh lùng nhìn Cố Thanh Giác, biểu tình cũng không chút thay đổi, chỉ có hai nắm tay đang khoác sau lưng mới thoáng hiện chút nổi lòng hiện tại của hắn: “Buông Ngâm nhi ra.”
“Mơ tưởng!” Bàn tay trên cổ lại siết chặt thêm, chiếc cổ trắng ngần lập tức hiện lên vết hằn màu đỏ.
“Sao vậy? Đau lòng ?” Cố Thanh Giác hung hăng nói, “Biết người ngươi yêu nhất bị cướp đi, lại nghe nói bị người hại chết thì đau lòng à? Diệp Thiên Hàn, hôm nay ngươi cũng nên nếm thử cái cảm giác đau lòng ra sao? Tuy rằng không phải tình nhân, nhưng là hài tử, hẳn cũng đủ khiến ngươi đau nhỉ?”
“Nếu ngươi làm Ngâm nhi bị thương một ngọn tóc, bổn tọa nhất định sẽ đem ngươi bầm thây vạn đoạn.” Diệp Thiên Hàn trầm giọng nói, một tay giương lên, thạch bàn trong viện vang lên một tiếng hóa thành bột phấn.
Đang lúc song phương giằng co, Diệp Tư Ngâm vẫn chưa mở miệng, bị Cố Thanh Giác bắt trong tay, bỗng nhiên thản nhiên hỏi: “Ngươi có biết Âu Dương Huyên Huyên rốt cuộc là chết thế nào không?”
Ngón tay kháp cổ khẽ siết: “Đừng giở trò! Không phải là bị cha ngươi hại chết sao? ! Ta thật đã quên, ngươi cũng là đồng lõa! Nếu không phải vì sinh hạ ngươi, Huyên Huyên cũng sẽ không vì khó sanh mà chết! Cũng tốt, hôm nay ta tiễn ngươi đi xum họp cùng mẫu thân!”
“Là Âu Dương Huyên Di hạ dược.” Thanh âm như trước vẫn là thản nhiên, nhưng đã lộ chút cảm giác hô hấp không thông. Nghe vào tai Diệp Thiên Hàn, hết sức chói tai.
“Ngươi nói cái gì? !”
“Âu Dương Huyên Di, thê tử kết tóc của ngươi, vì để có thể gả cho ngươi, nên đã kê đơn hai người họ.”
Cố Thanh Giác sợ ngây người, vô luận thế nào cũng không thể chấp nhận lời Diệp Tư Ngâm nói là sự thật: “Ngươi nói dối! Không có khả năng!” Huyên Di ôn nhu hiền thục? ! Thê tử kết tóc mà gã mang theo áy náy đối xử ôn nhu suốt mười mấy năm nay? !
Cố Thanh Giác vừa thất thần, bàn tay kháp nơi cổ thoảng lỏng ra, Diệp Tư Ngâm khép mắt, lấy tay trái bị thương thoát ra khỏi trói buộc của Cố Thanh Giác. Huyết sắc lại càng đậm hơn, cơ hồ nhiễm đỏ nửa tay áo, đủ có thể thấy miệng vết thương sâu nhường nào. Nhưng, gương mặt lạnh nhạt chỉ là có chút thần sắc hơi đau đớn, không dám thả lỏng, nắm chặt huyết ngọc tiêu, lấy một tay cùng Cố Thanh Giác vừa phục hồi tinh thần đánh nhau hơn mười chiêu, rốt cục thấy được sơ hở, một chưởng đánh vào ngực Cố Thanh Giác. Một chưởng này bao hàm bảy thành nội lực, Cố Thanh Giác ngăn không kịp, bay xa mấy trượng mới nặng nề rơi xuống, mọi người trong Phù Ảnh Các tức khắc trói gã lại trước khi gã kịp đứng dậy.
“Ngươi. . . . . . sao lại có thể? !” Cố Thanh Giác không dám tin nhìn thiếu niên tay cầm huyết ngọc tiêu, được Diệp Thiên Hàn nắm lấy xem vết thương trên tay. Rõ ràng trước kia gã đã từng thăm dò mạch của y, nội lực nông cạn, hầu như không có, sao lại có thể. . . . . . !
“Hình đường, đừng giết chết gã.” Nhìn miệng vết thương sâu đến mức có thể thấy được xương, Diệp Thiên Hàn lạnh lùng đối Chiến Minh phân phó, lập tức ôm lấy Diệp Tư Ngâm trọng thương mất máu, toàn thân lạnh như băng, chạy vội về Hàn Viên. Lăng Tiêu Thần thấy thế, lập tức đến dươc phòng mang tất cả đại phu đến Hàn Viên.
Chưa bao giờ vào Hàn Viên, cũng chưa bao giờ thấy một Diệp Thiên Hàn tức giận ngập trời như thế, chúng đại phu nơm nớp lo sợ, luống cuống tay chân tham chẩn cho Diệp Tư Ngâm.
“Không cần chẩn, Hàn, trong phòng ta có một bình sứ màu xanh.” Diệp Tư Ngâm nhìn người bình tĩnh duy nhất trong phòng nói. Y sợ còn tiếp tục như vậy, y thật sự sẽ vì mất máu quá nhiều mà chết .
“Đi ra ngoài.” Lấy bình sứ màu xanh cùng băng vải trong phòng Diệp Tư Ngâm ra, Diệp Thiên Hàn đuổi tất cả đại phu ra Hàn Viên.
“Ân. . . . . . Đau.” Diệp Tư Ngâm khẽ ngâm một tiếng, oán giận Diệp Thiên Hàn xuống tay quá nặng. Diệp Thiên Hàn lạnh lùng liếc y một cái, mắt tím thâm trầm tràn đầy cơn giận chưa tiêu, khiến Diệp Tư Ngâm lập tức im miệng. Làm sao vậy? Cố Thanh Giác cũng đã nhốt vào Hình đường, Âu Dương Lăng cùng Âu Dương Minh giam lỏng ở Thiên sương, Phù Ảnh Các lại không xảy ra chuyện gì, vì sao người này lại tức giận như v ậy?
“Còn biết đau?” Tưởng tượng đến hậu quả nếu lúc này hắn không kịp thu thế đúng lúc, Diệp Thiên Hàn không thể nào nén nổi cơn giận, “Vừa rồi cớ sao lại nhảy ra!”
” Huyết ngọc tiêu này. . . . . . Hàn, lấy bồn nước. . . . . .” Diệp Tư Ngâm nhìn nhìn cây tiêu trong tay, có chút chần chờ nói.
Diệp Thiên Hàn trừng mắt liếc y, nhưng vẫn đứng dậy bưng một bồn nước đến cạnh giường.
Diệp Tư Ngâm thả huyết ngọc tiêu vào nước, ngón tay khẽ xuất nội lực, ngọc tiêu vang lên một tiếng rồi bể nát. Nhưng, trong tiêu lại không trống như những câu trúc tiêu hoặc ngọc tiêu bình thường, mà từ bên trong lan ra bột phấn màu tím quỷ dị, rất nhanh hòa tan vào nước.
Diệp Tư Ngâm nhẹ nhàng thở ra, giải thích nói: “Đây là Tử cơ độc kiến huyết phong hầu, chỉ cần dính vào da lập tức trong vòng nửa khắc sẽ khiến kẻ bị trúng độc dậy thì vong. Vừa rồi, nếu làm ngọc tiêu vỡ nát. . . . . Mọi người ở đây, không ai có thể tránh được.”
Diệp Thiên Hàn bấy giờ ngẩn người, rồi mới hỏi: “Sao lại biết được?”
“Cố Thanh Giác không phải tên ngốc, sao chỉ có thể lấy một cây tiêu đơn giản đối phó ngươi? Trong tiêu nhất định có kì quặc.”
“Nói vậy chỉ là đoán?” Diệp Thiên Hàn nheo mắt lại. Người này thật muốn chọc hắn tức chết sao?
Diệp Tư Ngâm lại như không hề phát hiện: “Ân. Nhưng nếu không thử thì sao biết được?”
“. . . . . .” Như bị người làm buồn bực, Diệp Thiên Hàn sau một lúc mới thở dài. Quên đi, hắn thua trong tay người này. Nhưng vết thương kia. . . . . . Nhìn cánh tay nguyên bản hoàn hảo vừa được băng bó lại thấm ra màu đỏ sẫm, Diệp Thiên Hàn không khỏi sợ hãi .
Trầm mặc một lúc, Diệp Tư Ngâm rốt cục nhịn không được hỏi: “Hàn, vừa rồi nhắc tới Cố Nhân Hưng. . . . . . Đó là ai?” Vẫn thấy mấy lời lúc nãy Diệp Thiên Hàn nói có một hàm nghĩa khác. Chẳng lẽ trừ bỏ Âu Dương Huyên Huyên, Cố Thanh Giác còn có một lý do khác để đối địch với Phù Ảnh Các sao?
Trong phòng tuy có than lô, nhưng vẫn rất lạnh, Diệp Thiên Hàn đỡ Diệp Tư Ngâm nằm xuống, thay y vén chăn hảo, lúc này mới nói: “Cố gia tiền nhiệm gia chủ, sư đệ Tể tướng, thị tòng quan bên người Huệ An công chúa.”
Đô thành. Dự Châu. Đông cung.
Một đới đao thị vệ thanh y bước xuyên qua Ngự hoa viên, đi tới trước cửa Đông cung dừng lại.
“Yêu, đây không phải Lăng đại nhân sao?” Tiểu thái giám trước cửa Đông cung kỳ quái ân cần hành lễ. Người diện mạo tuấn tú này chính là nhất phẩm đới đao thị vệ trưởng, người tâm phúc trước mặt hoàng thượng! Ngay cả hậu cung tần phi, hoàng tử công chúa, trong triều các đại thần thấy cậu cũng phải nhường ba phần, huống chi nó chỉ là một một thủ vệ tiểu thái giám đông cung nho nhỏ.
“Phiền toái công công thay ta thông báo một tiếng, ta có chuyện quan trọng muốn tham kiến Thái tử điện hạ.” Thanh y thị vệ ôn hòa nói, một bên nhét vào tay nó một thỏi bạc. Tiểu thái giám kia tức thì vui vẻ ra mặt: “Được, tiểu nhân giúp ngài thông báo.” Cất vào ngực thỏi bạc phân lương không nhẹ, chừng năm lượng. Trong cung, khách khí với một tiểu thái giám có quyền không thể như nó vậy, sợ cũng chỉ có vị nhất phẩm đới đao thị vệ trưởng này. Bởi vậy dưới chân cũng ra sức đi nhanh, chỉ chốc lát sau, liền đi ra: “Lăng đại nhân, điện hạ mời ngài đi vào. Thỉnh.”
Thanh y thị vệ đi vào Đông cung, quen thuộc tìm vào thư phòng thái tử. Ngồi sau án thư, người vận minh hoàng thái tử bào đó là đương triều thái tử, tương lai thiên tử Lí Ân.
“Vi thần Lăng Tiêu Vị tham kiến điện hạ.”
“Chuyện gì?” Lí Ân nhìn người quỳ trước án thư, thanh âm không hiểu sao lại có chút run.
“Vi thần nơi này có thư của chủ tử gửi người.” Đứng dậy, giao thư cho Lí Ân, Lăng Têu Vị lại lui qua một bên.
Mở thư, Lí Ân cẩn thận xem xét trong tín nói gì, liền mở lư hương trên án, nhét lá thư mong manh vào trong. Ngọn lửa minh hoàng nhanh chóng đốt trụi lá thư, trong lư hương, chỉ còn lại một tầng tro thật dày. Lí Ân bỏ thêm vào vài đoạn xạ hương, đến khi trong phòng tràn ngập xạ hương có chút hư vô lại mãnh liệt cay mũi, lúc này mới đóng lư hương lại.
Chuẩn bị xong, Lí Ân ngẩng đầu, nhìn ra cửa sổ —— vào đông dương quang tuy chói mắt, nhưng ít nhiều cũng đã giảm đi sự ấm áp, trong viện một mảnh hiu quạnh, không còn cảnh tượng rực rỡ gấm hoa, muôn hoa khoe sắc phồn vinh của mùa xuân hạ, thở dài nói: “Hoàng huynh hắn, rốt cục muốn động thủ sao? Ta còn nghĩ hắn chờ ta già rồi mới chịu động thủ chứ. . . . . .” Lí Ân quay đầu lại, nhìn Lăng Tiêu Vị vẫn đứng một bên không gì, bất đắc đứng dậy đi vòng ra sau án thư, đến trước mặt Lăng Tiêu Vị.
Tựa hồ tư thế quá thân cận, Lăng Tiêu Vị hơi nhíu mày, tránh ra sau, lại thình lình bị Lí Ân ôm cổ: “Tiêu Vị, ngươi còn đang giận ta?”
Trên đầu đội kim quan minh hoàng, tỏ rõ thân phận tôn quý của người trong lòng, Lăng Tiêu Vị nén xuống cảm xúc muốn ôm lại, đẩy hắn ra: “Vi thần sao dám giận điện hạ. Vi thần còn có chuyện quan trọng trong người, trước cáo lui.” Nói xong liền đi như bay ly khai thư phòng.
Lí Ân cũng không đuổi theo, tựa hồ còn đắm chìm ở trong đả kích bị ái nhân dùng sức đẩy ra, trong đôi mắt thâm trầm lợi hại của thái tử một quốc gia, giờ đây bị sương mù mờ mịt bao phủ. Sau một lúc, mới vọng về phía cửa, oán hận nói: “Lăng Tiêu Vị, dám đẩy ta ra!” Nghĩ lại lúc nãy, trên gương mặt thanh tú khôi phục cao ngạo ngày thường, hơn một tia xấu xa, “Chuyện này mà thành công, nếu xin hoàng huynh một tên thị vệ, hẳn hoàng huynh sẽ không phản đối đâu nhỉ?”
Hết chính đệ tạp tam cương
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.