Chương 55: Giá Như Cuộc Sống Đừng Lừa Gạt Người
Thảo Môi Vị Nãi Phiến
22/09/2021
Tô Mật sau khi gặp Tô Mộc Trạch về liền tức giận.
Lúc trước cô không biết vì sao Tô Mộc Trạch lại tự tử, cứ nghĩ là do có nhiều chuyện liên tục xảy ra.
Nhưng sau khi biết rõ chân tướng sự việc thì cô thật sự không chịu đựng nổi.
Trên thế giới có đủ loại lừa đảo, nhưng làm cho người ta căm hận nhất, ghê tởm nhất chính là lừa dối tình cảm.
Cô lo cho anh trai ôn nhu nho nhã của mình nhìn thấy phụ nữ mà như thấy đàn ông, lo anh bởi vì đầu óc chậm chạp mà độc thân đến suốt đời. Cuối cùng không phải vì người ta đầu óc chậm chạp mà là vừa mở lòng thì đã bị dập rồi, sau đó trong nhà lại xảy ra biến cố, nên cho dù người đó có mạnh mẽ đến đâu cũng khó tránh khỏi mất hết ý chí.
Gương mặt Tô Mật trở nên lạnh lùng, trong vòng ba mét, ngoại trừ Ngôn Hiên thì không có bất kì ai dám tới gần.
Ngay cả Ngôn Hiên cũng phải cẩn thận.
"Chị Mật, nửa tiếng nữa là hội nghị kiến trúc bắt đầu, chúng ta nên đi vào thôi."
Tô Mật dùng móng tay véo lòng bàn tay mình một cái.
"Ngôn Hiên, cậu đi điều tra cho tôi một người phụ nữ tên là Lam Thấm, hai mươi lăm tuổi, xuất thân cô nhi, trước khi anh của tôi gặp chuyện, cô ta đã từng làm thư ký cho anh ấy, sau khi anh tôi gặp chuyện thì cô ta mất tích."
"Còn có thông tin nào khác không? Tin này có thể là không đúng."
Tô Mật cắn môi: "Ngôn Hiên, cậu nói xem một cô gái có thể lừa gạt cậu từ năm mười tuổi đến hai mươi lăm tuổi sao?"
Ngôn Hiên nghiêm túc suy nghĩ một hồi lâu.
"Nếu như có thể tiếp tục che giấu, thì nó không phải là che giấu nữa, mà đó là sự thật."
"Thế nhưng cô ta là giả, cậu điều tra giúp tôi tung tích của cô ta một chút. Tư liệu cấp dưới trước đây của anh tôi cậu đều có đúng không? Vậy điều tra cho tôi Lam Thấm này, còn cả tài xế và mấy người bạn của anh ấy nữa."
Lúc đó có thể nói Tô Mộc Trạch đối với Lam Thấm rất hời hợt.
Nhưng Lam Thấm vẫn rất quan tâm anh, sau đó anh cũng có chút động lòng, hẹn Lam Thấm đến một chỗ định tỏ tình, cuối cùng đến nơi lại không thấy người đâu, lúc quay về được nửa đường tài xế bị đau bụng, anh vừa định lái xe đi thì xảy ra chuyện.
Sau đó kiểm tra lại xe thì mới biết là bị người ta động chân động tay, thắng xe không ăn, nếu lúc đó tốc độ xe anh chạy hơi nhanh, xảy ra va chạm này có thể là anh bỏ mạng luôn rồi.
Tô Mật đoán là Tô Mộc Trạch sau khi tỉnh dậy, lúc nhớ lại thì phát hiện trong đó có điểm đáng ngờ nên sau đó mới thống khổ.
Không có cái gì so với tình yêu làm người ta đau đớn hơn, chứ đừng nói chi đối phương vốn là có mục đích.
Trước kia đã nói, nhà họ Tô từ khi được Tô Kiến Nghiệp tiếp nhận thì bắt đầu phát triển không ngừng, có chút dư dả nên cũng giúp đỡ một số người sinh ra đã gặp khó khăn và cô nhi. Lam Thấm và tài xế kia đều là người mà nhà họ Tô giúp đỡ.
Trong đó Lam Thấm xuất thân là cô nhi, nhà họ Tô vẫn luôn giúp đỡ cô ta đến khi tốt nghiệp đại học, còn người tài xế học tới trung học phổ thông thì bị người trong nhà thúc ép nên không thể tiếp tục đến trường.
Sau khi Lam Thấm tốt nghiệp đại học thì thông qua hợp đồng mà tiến vào Tô thị làm việc làm trong năm năm, lấy lương trả nợ.
Còn tài xế thì sau khi Tô Kiến Nghiệp tìm hiểu sự việc, thấy còn trẻ nên đã cho đến Tô thị học lái xe.
Sau đó Tô Mộc Trạch tốt nghiệp và vào công ty, liền điều tài xế có kỹ thuật lái xe tốt nhất, có lòng trung thành nhất đến bên cạnh anh.
Đây là hình thức giúp đỡ cho mục tiêu bằng cách đầu tư, rồi sử dụng mục tiêu đó đúng mấy năm làm việc để đổi lại tiền học phí. Đây là cách đầu tư rất phổ biến trong kinh doanh.
Tô thị đã tính toán vô cùng có tâm, chỉ có năm năm, thường thì người được giúp đỡ sau khi tốt nghiệp phải làm cho đối phương mười năm đến hai mươi năm.
Tô Mật thật sự không hiểu Lam Thấm và người tài xế kia nghĩ như thế nào mà lại làm vậy.
Hành động của hai người họ quả thực còn tệ hơn so với bạch nhãn lang.
Nếu như sau khi sự việc xảy ra hai người kia không chạy, thì cả đời Tô Mộc Trạch chắc còn chưa hay biết gì, thế nhưng hai người này bây giờ đều mất tích.
Quan trọng nhất là, sau khi Tô Mộc Trạch đi thăm dò mọi chuyện, phát hiện tài xế vẫn tốt, vẫn là người đó, còn Lam Thấm trong bốn năm đại học từ một cô gái có lông mày mảnh, mắt nhỏ, môi dày lại biến thành mày lá liễu mắt to môi đầy đặn, mặt trái xoan, đến cả vóc dáng cũng thay đổi.
Khuôn mặt thay đổi có thể hiểu là đi phẫu thuật thẩm mỹ, còn chiều cao cũng thay đổi thì giải thích thế nào?
Hiện tại khoa học kỹ thuật còn chưa đạt đến trình độ có thể thay đổi chiều cao của một người.
Cho nên, Lam Thấm ở thời đại học hẳn là đã bị thay thế.
Lại thêm tài xế làm việc ở Tô thị bảy năm.
Nói cách khác, âm mưu xung quanh nhà họ Tô, chính là bắt đầu từ bảy năm trở về trước.
Vậy mà trong suốt bảy năm, nhà họ Tô lại không hề phát hiện.
Lúc Tô Mật nghe Tô Mộc Trạch kể mà là toàn thân ớn lạnh.
Nhà họ Tô chỉ là một thương nhân bình thường, có cái gì đáng giá mà người ta phải mưu tính trong suốt thời gian dài như vậy?
Còn về Tô Kiến Phong, Tô Mật và Tô Mộc Trạch nhất trí cho rằng, ông ta căn bản không thể suy nghĩ tính toán được như vậy.
Nếu ông ta thật sự lợi hại như vậy, nhà họ Tô đã sớm rơi vào tay ông ta, nào còn để cô và Tô Mộc Trách nhảy nhót như bây giờ.
Đối phương hẳn là phát hiện Tô Kiến Phong không thực tâm, dễ thay lòng đổi dạ nên mới thuận nước đẩy thuyền lấy ông ta làm quân cờ.
Chỉ là ai lại có nhiều nghị lực và kiên trì để đối phó với nhà họ Tô như vậy?
Nhà họ Tô so với nhà họ Yến cũng chỉ là bình thường nhưng đối với rất nhiều người thì lại chính là quái vật khổng lồ.
Rốt cuộc là ai chứ?
Tô Mật hoàn toàn không tìm được manh mối.
Cô cảm thấy nếu đối phương có thù oán sâu nặng với nhà họ Tô thì bây giờ phải nên đâm chết ba người nhà cô, không phải là bớt lo rồi sao?
Cần gì cứ tốn công tốn sức xếp người ở bên cạnh họ. Nhưng lạ là nhà họ Tô mấy năm qua nhanh chóng phát triển mà lại không bị ai ngáng chân.
Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?
Có một vài người, với sức mạnh hiện tại bọn họ không dám đụng vào.
Bằng không bố con bọn họ gặp chuyện cũng không dễ thoát ra được.
Đương nhiên, Tô Kiến Phong chắc chắn là luôn muốn trả thù gia đình cô.
Qua tài liệu Ngôn Hiên đã điều tra, bố cô có rất nhiều tội danh, phải nói đúng ra là Tô Kiến Phong, và bố cô đang gánh tội thay Tô Kiến Phong.
Bố cô không có bằng chứng để rửa sạch tội, nên chỉ có thể để cho Tô Kiến Phong nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Tô Mật tức giận cắn môi.
Tô Kiến Phong không phải luôn sợ thím hai biết chuyện tình yêu chân thành kia của ông ta sao?
Trước đây cô còn nghĩ là trẻ con vô tội, nhưng bây giờ Tô Kiến Phong đang có ý định giết sạch gia đình cô thì tại sao cô lại phải nghĩ đến máu mủ tình thân ấy?
"Cô Tô? Cô Tô? Cô Tô, cô không sao chứ?"
Tô Mật bừng tỉnh hoàn hồn, phát hiện không biết buổi hội nghị đã kết thúc từ lúc nào, người tới tham gia đã rời đi hơn phân nửa.
Ngôn Hiên đã đi thăm dò Lam Thấm kia, cô thất thần đến mức hội nghị nói gì cô đều không nghe, thậm chí ai đó đi tới nói cô cũng không nghe.
Người vừa đẩy cô tầm khoảng bốn mươi tuổi, cao cao gầy gò, vẻ mặt khắc khổ.
Tô Mật nở nụ cười gượng nói xin lỗi.
"Thật xin lỗi, vừa nãy tôi vừa suy nghĩ chút chuyện."
Đối phương thầm thở phào.
"Cô không có chuyện gì là tốt rồi, cô không biết lúc nãy cô đáng sợ thế nào đâu? Tôi gọi tên cô rất nhiều lần mà cô cũng không hề phản ứng, tôi còn tưởng cô làm sao."
Tô Mật còn đang bận lòng nên không muốn để ý đối phương, nhưng vì thấy đối phương đang nhiệt tình, nên không thể không cho khuôn mặt tươi cười.
"Thật ngại quá, đã làm ông sợ rồi, lúc tôi suy nghĩ thường rất tập trung. Thật xin lỗi, bây giờ tôi có việc đi trước, tạm biệt."
"Này, chờ một chút, cô Tô, chờ một chút."
Lúc trước cô không biết vì sao Tô Mộc Trạch lại tự tử, cứ nghĩ là do có nhiều chuyện liên tục xảy ra.
Nhưng sau khi biết rõ chân tướng sự việc thì cô thật sự không chịu đựng nổi.
Trên thế giới có đủ loại lừa đảo, nhưng làm cho người ta căm hận nhất, ghê tởm nhất chính là lừa dối tình cảm.
Cô lo cho anh trai ôn nhu nho nhã của mình nhìn thấy phụ nữ mà như thấy đàn ông, lo anh bởi vì đầu óc chậm chạp mà độc thân đến suốt đời. Cuối cùng không phải vì người ta đầu óc chậm chạp mà là vừa mở lòng thì đã bị dập rồi, sau đó trong nhà lại xảy ra biến cố, nên cho dù người đó có mạnh mẽ đến đâu cũng khó tránh khỏi mất hết ý chí.
Gương mặt Tô Mật trở nên lạnh lùng, trong vòng ba mét, ngoại trừ Ngôn Hiên thì không có bất kì ai dám tới gần.
Ngay cả Ngôn Hiên cũng phải cẩn thận.
"Chị Mật, nửa tiếng nữa là hội nghị kiến trúc bắt đầu, chúng ta nên đi vào thôi."
Tô Mật dùng móng tay véo lòng bàn tay mình một cái.
"Ngôn Hiên, cậu đi điều tra cho tôi một người phụ nữ tên là Lam Thấm, hai mươi lăm tuổi, xuất thân cô nhi, trước khi anh của tôi gặp chuyện, cô ta đã từng làm thư ký cho anh ấy, sau khi anh tôi gặp chuyện thì cô ta mất tích."
"Còn có thông tin nào khác không? Tin này có thể là không đúng."
Tô Mật cắn môi: "Ngôn Hiên, cậu nói xem một cô gái có thể lừa gạt cậu từ năm mười tuổi đến hai mươi lăm tuổi sao?"
Ngôn Hiên nghiêm túc suy nghĩ một hồi lâu.
"Nếu như có thể tiếp tục che giấu, thì nó không phải là che giấu nữa, mà đó là sự thật."
"Thế nhưng cô ta là giả, cậu điều tra giúp tôi tung tích của cô ta một chút. Tư liệu cấp dưới trước đây của anh tôi cậu đều có đúng không? Vậy điều tra cho tôi Lam Thấm này, còn cả tài xế và mấy người bạn của anh ấy nữa."
Lúc đó có thể nói Tô Mộc Trạch đối với Lam Thấm rất hời hợt.
Nhưng Lam Thấm vẫn rất quan tâm anh, sau đó anh cũng có chút động lòng, hẹn Lam Thấm đến một chỗ định tỏ tình, cuối cùng đến nơi lại không thấy người đâu, lúc quay về được nửa đường tài xế bị đau bụng, anh vừa định lái xe đi thì xảy ra chuyện.
Sau đó kiểm tra lại xe thì mới biết là bị người ta động chân động tay, thắng xe không ăn, nếu lúc đó tốc độ xe anh chạy hơi nhanh, xảy ra va chạm này có thể là anh bỏ mạng luôn rồi.
Tô Mật đoán là Tô Mộc Trạch sau khi tỉnh dậy, lúc nhớ lại thì phát hiện trong đó có điểm đáng ngờ nên sau đó mới thống khổ.
Không có cái gì so với tình yêu làm người ta đau đớn hơn, chứ đừng nói chi đối phương vốn là có mục đích.
Trước kia đã nói, nhà họ Tô từ khi được Tô Kiến Nghiệp tiếp nhận thì bắt đầu phát triển không ngừng, có chút dư dả nên cũng giúp đỡ một số người sinh ra đã gặp khó khăn và cô nhi. Lam Thấm và tài xế kia đều là người mà nhà họ Tô giúp đỡ.
Trong đó Lam Thấm xuất thân là cô nhi, nhà họ Tô vẫn luôn giúp đỡ cô ta đến khi tốt nghiệp đại học, còn người tài xế học tới trung học phổ thông thì bị người trong nhà thúc ép nên không thể tiếp tục đến trường.
Sau khi Lam Thấm tốt nghiệp đại học thì thông qua hợp đồng mà tiến vào Tô thị làm việc làm trong năm năm, lấy lương trả nợ.
Còn tài xế thì sau khi Tô Kiến Nghiệp tìm hiểu sự việc, thấy còn trẻ nên đã cho đến Tô thị học lái xe.
Sau đó Tô Mộc Trạch tốt nghiệp và vào công ty, liền điều tài xế có kỹ thuật lái xe tốt nhất, có lòng trung thành nhất đến bên cạnh anh.
Đây là hình thức giúp đỡ cho mục tiêu bằng cách đầu tư, rồi sử dụng mục tiêu đó đúng mấy năm làm việc để đổi lại tiền học phí. Đây là cách đầu tư rất phổ biến trong kinh doanh.
Tô thị đã tính toán vô cùng có tâm, chỉ có năm năm, thường thì người được giúp đỡ sau khi tốt nghiệp phải làm cho đối phương mười năm đến hai mươi năm.
Tô Mật thật sự không hiểu Lam Thấm và người tài xế kia nghĩ như thế nào mà lại làm vậy.
Hành động của hai người họ quả thực còn tệ hơn so với bạch nhãn lang.
Nếu như sau khi sự việc xảy ra hai người kia không chạy, thì cả đời Tô Mộc Trạch chắc còn chưa hay biết gì, thế nhưng hai người này bây giờ đều mất tích.
Quan trọng nhất là, sau khi Tô Mộc Trạch đi thăm dò mọi chuyện, phát hiện tài xế vẫn tốt, vẫn là người đó, còn Lam Thấm trong bốn năm đại học từ một cô gái có lông mày mảnh, mắt nhỏ, môi dày lại biến thành mày lá liễu mắt to môi đầy đặn, mặt trái xoan, đến cả vóc dáng cũng thay đổi.
Khuôn mặt thay đổi có thể hiểu là đi phẫu thuật thẩm mỹ, còn chiều cao cũng thay đổi thì giải thích thế nào?
Hiện tại khoa học kỹ thuật còn chưa đạt đến trình độ có thể thay đổi chiều cao của một người.
Cho nên, Lam Thấm ở thời đại học hẳn là đã bị thay thế.
Lại thêm tài xế làm việc ở Tô thị bảy năm.
Nói cách khác, âm mưu xung quanh nhà họ Tô, chính là bắt đầu từ bảy năm trở về trước.
Vậy mà trong suốt bảy năm, nhà họ Tô lại không hề phát hiện.
Lúc Tô Mật nghe Tô Mộc Trạch kể mà là toàn thân ớn lạnh.
Nhà họ Tô chỉ là một thương nhân bình thường, có cái gì đáng giá mà người ta phải mưu tính trong suốt thời gian dài như vậy?
Còn về Tô Kiến Phong, Tô Mật và Tô Mộc Trạch nhất trí cho rằng, ông ta căn bản không thể suy nghĩ tính toán được như vậy.
Nếu ông ta thật sự lợi hại như vậy, nhà họ Tô đã sớm rơi vào tay ông ta, nào còn để cô và Tô Mộc Trách nhảy nhót như bây giờ.
Đối phương hẳn là phát hiện Tô Kiến Phong không thực tâm, dễ thay lòng đổi dạ nên mới thuận nước đẩy thuyền lấy ông ta làm quân cờ.
Chỉ là ai lại có nhiều nghị lực và kiên trì để đối phó với nhà họ Tô như vậy?
Nhà họ Tô so với nhà họ Yến cũng chỉ là bình thường nhưng đối với rất nhiều người thì lại chính là quái vật khổng lồ.
Rốt cuộc là ai chứ?
Tô Mật hoàn toàn không tìm được manh mối.
Cô cảm thấy nếu đối phương có thù oán sâu nặng với nhà họ Tô thì bây giờ phải nên đâm chết ba người nhà cô, không phải là bớt lo rồi sao?
Cần gì cứ tốn công tốn sức xếp người ở bên cạnh họ. Nhưng lạ là nhà họ Tô mấy năm qua nhanh chóng phát triển mà lại không bị ai ngáng chân.
Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?
Có một vài người, với sức mạnh hiện tại bọn họ không dám đụng vào.
Bằng không bố con bọn họ gặp chuyện cũng không dễ thoát ra được.
Đương nhiên, Tô Kiến Phong chắc chắn là luôn muốn trả thù gia đình cô.
Qua tài liệu Ngôn Hiên đã điều tra, bố cô có rất nhiều tội danh, phải nói đúng ra là Tô Kiến Phong, và bố cô đang gánh tội thay Tô Kiến Phong.
Bố cô không có bằng chứng để rửa sạch tội, nên chỉ có thể để cho Tô Kiến Phong nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Tô Mật tức giận cắn môi.
Tô Kiến Phong không phải luôn sợ thím hai biết chuyện tình yêu chân thành kia của ông ta sao?
Trước đây cô còn nghĩ là trẻ con vô tội, nhưng bây giờ Tô Kiến Phong đang có ý định giết sạch gia đình cô thì tại sao cô lại phải nghĩ đến máu mủ tình thân ấy?
"Cô Tô? Cô Tô? Cô Tô, cô không sao chứ?"
Tô Mật bừng tỉnh hoàn hồn, phát hiện không biết buổi hội nghị đã kết thúc từ lúc nào, người tới tham gia đã rời đi hơn phân nửa.
Ngôn Hiên đã đi thăm dò Lam Thấm kia, cô thất thần đến mức hội nghị nói gì cô đều không nghe, thậm chí ai đó đi tới nói cô cũng không nghe.
Người vừa đẩy cô tầm khoảng bốn mươi tuổi, cao cao gầy gò, vẻ mặt khắc khổ.
Tô Mật nở nụ cười gượng nói xin lỗi.
"Thật xin lỗi, vừa nãy tôi vừa suy nghĩ chút chuyện."
Đối phương thầm thở phào.
"Cô không có chuyện gì là tốt rồi, cô không biết lúc nãy cô đáng sợ thế nào đâu? Tôi gọi tên cô rất nhiều lần mà cô cũng không hề phản ứng, tôi còn tưởng cô làm sao."
Tô Mật còn đang bận lòng nên không muốn để ý đối phương, nhưng vì thấy đối phương đang nhiệt tình, nên không thể không cho khuôn mặt tươi cười.
"Thật ngại quá, đã làm ông sợ rồi, lúc tôi suy nghĩ thường rất tập trung. Thật xin lỗi, bây giờ tôi có việc đi trước, tạm biệt."
"Này, chờ một chút, cô Tô, chờ một chút."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.