Chương 12: Làm Phiền, Nhỏ Nhẹ Năn Nỉ.
Thảo Môi Vị Nãi Phiến
31/08/2021
Tập đoàn Yến thị, văn phòng tổng giám đốc.
Yến Nam Qua ngồi sau bàn làm việc với vẻ mặt không cảm xúc, khí thế mạnh mẽ bao trùm khiến nhiệt độ căn phòng như bị giảm xuống, Bạch Thuật vừa gõ cửa liền cảm thấy rùng mình.
“Thưa tổng giám đốc?”
Anh ta thăm dò hô lên đồng thời gọi to Yến Nam Qua đang không biết ở nơi nào trở về. Anh liếc đôi mắt sắc bén: “Có việc?”
Bạch Thuật gật đầu rồi đặt văn kiện lên bàn, nói: “Đây là phòng bán đấu giá trực thuộc công ty đưa tới. Hai ngày trước, cô Tô Mật đã dùng một nửa giá thị trường để thế chấp nhà họ Tô ở phòng đấu giá, họ hỏi nên xử lí thế nào…” Nói tới đây, Bạch Thuật bỗng nhiên có chút do dự.
“Tiếp tục, không nói thì đi ra ngoài.” Yến Nam Qua lạnh lùng liếc nhìn anh ta.
Cơn giận này có vẻ còn lớn, Bạch Thuật sờ mũi nói: “Thật ra, gần đây tầng lớp xã hội thượng lưu ở Giang Thành đang đồn chuyện giữa anh và cô Tô nên phòng đấu giá mới vội vã gửi bản hợp đồng tới.”
Người phụ trách bên kia cũng đang lo lắng, nếu như chuyện này là thật. vậy có nghĩa là bọn họ thừa nước đục thả câu lợi dụng người ta, khác nào đụng vào đầu thái tuế, bọn họ chán sống rồi à?
Mất bò mới lo làm chuồng thì thôi rồi.
“Để ý cô ta ư?” Yến Nam Qua gõ mặt bàn nói: “Trừ khi tôi mù.”
Bạch Thuật không dám nói tiếp nữa.
Vấn đề là anh đã ngủ với người ta, đến cả dự án lớn như khai thác Địa Vương cũng quyết định xong rồi… Cái này không phải để ý thì là anh ngại mình quá nhiều tiền à?
Dù nghĩ như thế nhưng anh ta nào dám nói, vẫn là sáng suốt giữ im lặng.
Yến Nam Qua mặc kệ anh ta có suy nghĩ gì, anh lật bản hợp đồng thế chấp kia, liền trông thấy tấm ảnh Tô Mật cười tươi như đang khiêu khích anh.
Trong giây phút đó, lửa giận trong lòng lại bùng nổ, anh ném bản hợp đồng rồi cười khinh: “Xử lí thế nào à? Tôi cảm thấy vị trí đó rất tốt, đổi thành nhà máy xử lí rác thải đi.”
Bạch Thuật: “…”
Một biệt thự sang trọng trị giá 80 triệu ở vị trí “vàng” trung tâm thành phố,, bỗng đổi thành nhà máy xử lí rác thải… Ông chủ à, có tiền thì cũng đừng tùy hứng chơi vậy chứ.
“Làm sao vậy? Cậu ý kiến à?”
Thấy anh ta im lặng, Yến Nam Qua lại hỏi: “Hay muốn đổi thành trang trại nuôi heo?”
Khóe miệng Bạch Thuật giật giật.
“Được rồi, cứ để hợp đồng ở đây, cậu ra ngoài đi.” Ngoài miệng thì nói vậy nhưng nếu thật sự làm vậy, nhất định sẽ bị người ta cười chê, sẵn tiện tặng cho anh hai chữ: Ngu xuẩn.
*
Tô Mật bị ngăn ở bên ngoài Yến thị.
Lần này, mặc kệ cô dùng cách nào, nhân viên lễ tân cũng không cho vào, chỉ bảo: “Xin lỗi, cô đã trở thành khách tập đoàn Yến thị từ chối gặp.”
Tô Mật: Mợ nhà anh.
Không còn cách khác, cô đành mất hình tượng ngồi xổm bên ngoài tòa nhà Yến thị, vừa nhắn tin liên tục làm phiền Yến Nam Qua vừa “ôm cây đợi thỏ”.
Số điện thoại này có được sau lần lên giường đó, dù trong lòng cô tức giận cỡ nào nhưng khi gửi cho bên kia tin nhắn thoại, cô vẫn cố gắng nhỏ nhẹ nói.
“Tổng giám đốc Yến đúng không? Có một “tiểu yêu tinh” Tô thị đáng yêu lại xinh đẹp chờ đang chờ anh ký nhận đó, anh thật sự không muốn xuống đây nhìn sao? Nếu không tiện người ta cũng có thể mang lên tới tận nơi luôn!”
“Trưa rồi, anh yêu có muốn ăn cái gì? Để em mua giúp anh nha.”
“Hu hu, ngồi xổm thế này làm chân người ta tê rồi, muốn tổng giám đốc Yến hôn nhẹ một cái mới đứng dậy được, moah…” Tiện thể sau đó cô gửi luôn một ảnh động trái tim.
…
Trên lầu, Yến Nam Qua như muốn chết lặng.
Rốt cuộc cái con người tên Tô Mật này đang suy nghĩ cái gì? Lại bị động kinh à?
Đang suy tư, bỗng tiếng tin nhắn vang lên, theo bản năng anh nhấn mở lên xem, trong nháy mắt ngón tay anh cứng đơ tại chỗ.
Bởi trên màn hình là hai hình chibi đang lăn qua lăn lại hôn nhau trên nền cỏ, tư thế rất kịch liệt, phía trên còn ghi thêm một hàng chữ: Lại đây nào, vui lắm, thiếp muốn “lên giường” với chàng đó!
Yến Nam Qua: “…”
Xem ra lúc này anh đã bị người kia làm cho phát bực lên. Cô còn muốn đợi chứ gì?
Ngoài cửa Yến thị, Tô Mật đã ngồi xổm hơn nửa tiếng, cô cảm thấy mình chẳng khác gì con cá khô ướp muối, không còn tươi ngon. Ngay lúc cô đang tự hỏi mình có nên biết khó rút lui thì mục tiêu xuất hiện.
Mắt Tô Mật sáng lên, liền muốn đứng dậy nhưng vì ngồi xổm quá lâu nên hai chân đã tê cứng không thể di chuyển, trơ mắt nhìn Yến Nam Qua ngồi lên xe.
Không thể để cho anh chạy!
Giờ phút này, Tô Mật phát huy hết sức mạnh, xiêu xiêu vẹo vẹo đi đến trước mũi xe Maybach đen rồi ngồi xuống mặt đất bất động.
Cô ngẩng đầu, giương cái cằm đẹp của mình lên và nở nụ cười dịu dàng nhìn chằm chằm người bên cạnh xe: “Tổng giám đốc Yến, cho tôi một cơ hội giải thích nha, ngay cả tội phạm giết người còn có quyền khiếu nại mà, huống chi…”
Tô Mật chớp đôi mắt long lanh ánh nước: “Dù sao chúng ta cũng từng ngủ chung một giường.”
Yến Nam Qua vừa đặt một chân vào trong xe liền khựng lại, anh chưa từng thấy người nào không biết xấu hổ như vậy, anh nheo mắt, rảo bước đứng trước mặt Tô Mật, vẻ mặt kiêu ngạo liếc cô: “Cô muốn chết à? Không sợ tôi đâm cô sao?”
“Không có, à sợ chứ.” Tô Mật nhanh nhảu trả lời: “Nhưng tôi biết anh sẽ không.”
Không đợi Yến Nam Qua đáp, cô nói tiếp: “Một là anh không nỡ, hai là cho dù anh có hung ác không quan tâm nhưng cũng sẽ có kiêng dè, ở đây là cửa ra vào tập đoàn Yến Thị, vả lại trên đường cái người đến người đi rất nhiều.”
“Nhìn xem, có nhiều người đang nhìn kìa.” Cô duỗi tay chỉ về phía xa xa đang có đám người đứng xem, giọng điệu chắc nịch.
“Cho nên cô coi đấy là chỗ dựa à?” Yến Nam Qua ngồi xổm trước mặt cô, nói với giọng nghiền ngẫm. Tô Mật cảm nhận được cơn tức giận dường như chỉ cần cô nói không đúng một chữ sẽ bùng nổ.
“Tôi không dám.” Với ý chí ham sống mãnh liệt, cô vùi đầu vào ngực Yến Nam Qua, buồn rầu nói: “Còn không phải do tôi không còn cách nào sao? Tôi sợ anh giận không cho tôi cơ hội giải thích.”
Càng sợ anh sẽ hủy bỏ hợp tác với Tô thị, cô tự nhủ trong lòng.
Bàn tay Yến Nam Qua nắm ót cô, từ từ dùng sức kéo đầu cô ra khỏi ngực mình: “Có nhớ những gì tôi nói với cô không? Cô chỉ có một cơ hội, bây giờ…”
“Cô chẳng khác gì người phụ nữ cố tình kiếm gây sự làm người ta chán ghét, có biết không?”
Giọng nói lạnh lùng chẳng chừa chút đường lui nào.
Hốc mắt đỏ lên, cô xoa mắt, vẻ tủi hờn: “Tôi biết, tôi cũng không muốn làm như vậy, nếu có thể tôi cũng sẽ hết vứt mặt mũi dâng cho anh, anh không nhận thì ném xuống giẫm đạp nó.”
“Không ai là không biết xấu hổ cả, chỉ là hiện thực ép buộc mà thôi.”
Nói xong, cô ôm cổ Yến Nam Qua, dáng vẻ thút tha thút thít thật đáng thương.
“Về chuyện sáng hôm nay, tôi không cố ý đâu, anh trai tôi tỉnh khiến tôi rất kích động. Sẽ không có lần sau đâu mà…”
Yến Nam Qua im lặng.
Tô Mật gấp gáp hôn lấy hôn để lên mặt, lên cổ, lên vành tai Yến Nam Qua, giọng nhỏ nhẹ van nài: “Cho tôi một cơ hội nữa nha? Xin anh đó.”
Yến Nam Qua bị cô chọc ghẹo bên tai làm cơ thể nóng lên, cảm thấy trong người có một ngọn lửa chạy loạn, cuối cùng nó tụ ở phía dưới khiến người anh như muốn bốc cháy.
“Đây chính là cô nói đó…” Hầu kết trượt lên trượt xuống, Yến Nam Qua đẩy người ra, khàn giọng nói: “Theo tôi lên xe.”
Yến Nam Qua ngồi sau bàn làm việc với vẻ mặt không cảm xúc, khí thế mạnh mẽ bao trùm khiến nhiệt độ căn phòng như bị giảm xuống, Bạch Thuật vừa gõ cửa liền cảm thấy rùng mình.
“Thưa tổng giám đốc?”
Anh ta thăm dò hô lên đồng thời gọi to Yến Nam Qua đang không biết ở nơi nào trở về. Anh liếc đôi mắt sắc bén: “Có việc?”
Bạch Thuật gật đầu rồi đặt văn kiện lên bàn, nói: “Đây là phòng bán đấu giá trực thuộc công ty đưa tới. Hai ngày trước, cô Tô Mật đã dùng một nửa giá thị trường để thế chấp nhà họ Tô ở phòng đấu giá, họ hỏi nên xử lí thế nào…” Nói tới đây, Bạch Thuật bỗng nhiên có chút do dự.
“Tiếp tục, không nói thì đi ra ngoài.” Yến Nam Qua lạnh lùng liếc nhìn anh ta.
Cơn giận này có vẻ còn lớn, Bạch Thuật sờ mũi nói: “Thật ra, gần đây tầng lớp xã hội thượng lưu ở Giang Thành đang đồn chuyện giữa anh và cô Tô nên phòng đấu giá mới vội vã gửi bản hợp đồng tới.”
Người phụ trách bên kia cũng đang lo lắng, nếu như chuyện này là thật. vậy có nghĩa là bọn họ thừa nước đục thả câu lợi dụng người ta, khác nào đụng vào đầu thái tuế, bọn họ chán sống rồi à?
Mất bò mới lo làm chuồng thì thôi rồi.
“Để ý cô ta ư?” Yến Nam Qua gõ mặt bàn nói: “Trừ khi tôi mù.”
Bạch Thuật không dám nói tiếp nữa.
Vấn đề là anh đã ngủ với người ta, đến cả dự án lớn như khai thác Địa Vương cũng quyết định xong rồi… Cái này không phải để ý thì là anh ngại mình quá nhiều tiền à?
Dù nghĩ như thế nhưng anh ta nào dám nói, vẫn là sáng suốt giữ im lặng.
Yến Nam Qua mặc kệ anh ta có suy nghĩ gì, anh lật bản hợp đồng thế chấp kia, liền trông thấy tấm ảnh Tô Mật cười tươi như đang khiêu khích anh.
Trong giây phút đó, lửa giận trong lòng lại bùng nổ, anh ném bản hợp đồng rồi cười khinh: “Xử lí thế nào à? Tôi cảm thấy vị trí đó rất tốt, đổi thành nhà máy xử lí rác thải đi.”
Bạch Thuật: “…”
Một biệt thự sang trọng trị giá 80 triệu ở vị trí “vàng” trung tâm thành phố,, bỗng đổi thành nhà máy xử lí rác thải… Ông chủ à, có tiền thì cũng đừng tùy hứng chơi vậy chứ.
“Làm sao vậy? Cậu ý kiến à?”
Thấy anh ta im lặng, Yến Nam Qua lại hỏi: “Hay muốn đổi thành trang trại nuôi heo?”
Khóe miệng Bạch Thuật giật giật.
“Được rồi, cứ để hợp đồng ở đây, cậu ra ngoài đi.” Ngoài miệng thì nói vậy nhưng nếu thật sự làm vậy, nhất định sẽ bị người ta cười chê, sẵn tiện tặng cho anh hai chữ: Ngu xuẩn.
*
Tô Mật bị ngăn ở bên ngoài Yến thị.
Lần này, mặc kệ cô dùng cách nào, nhân viên lễ tân cũng không cho vào, chỉ bảo: “Xin lỗi, cô đã trở thành khách tập đoàn Yến thị từ chối gặp.”
Tô Mật: Mợ nhà anh.
Không còn cách khác, cô đành mất hình tượng ngồi xổm bên ngoài tòa nhà Yến thị, vừa nhắn tin liên tục làm phiền Yến Nam Qua vừa “ôm cây đợi thỏ”.
Số điện thoại này có được sau lần lên giường đó, dù trong lòng cô tức giận cỡ nào nhưng khi gửi cho bên kia tin nhắn thoại, cô vẫn cố gắng nhỏ nhẹ nói.
“Tổng giám đốc Yến đúng không? Có một “tiểu yêu tinh” Tô thị đáng yêu lại xinh đẹp chờ đang chờ anh ký nhận đó, anh thật sự không muốn xuống đây nhìn sao? Nếu không tiện người ta cũng có thể mang lên tới tận nơi luôn!”
“Trưa rồi, anh yêu có muốn ăn cái gì? Để em mua giúp anh nha.”
“Hu hu, ngồi xổm thế này làm chân người ta tê rồi, muốn tổng giám đốc Yến hôn nhẹ một cái mới đứng dậy được, moah…” Tiện thể sau đó cô gửi luôn một ảnh động trái tim.
…
Trên lầu, Yến Nam Qua như muốn chết lặng.
Rốt cuộc cái con người tên Tô Mật này đang suy nghĩ cái gì? Lại bị động kinh à?
Đang suy tư, bỗng tiếng tin nhắn vang lên, theo bản năng anh nhấn mở lên xem, trong nháy mắt ngón tay anh cứng đơ tại chỗ.
Bởi trên màn hình là hai hình chibi đang lăn qua lăn lại hôn nhau trên nền cỏ, tư thế rất kịch liệt, phía trên còn ghi thêm một hàng chữ: Lại đây nào, vui lắm, thiếp muốn “lên giường” với chàng đó!
Yến Nam Qua: “…”
Xem ra lúc này anh đã bị người kia làm cho phát bực lên. Cô còn muốn đợi chứ gì?
Ngoài cửa Yến thị, Tô Mật đã ngồi xổm hơn nửa tiếng, cô cảm thấy mình chẳng khác gì con cá khô ướp muối, không còn tươi ngon. Ngay lúc cô đang tự hỏi mình có nên biết khó rút lui thì mục tiêu xuất hiện.
Mắt Tô Mật sáng lên, liền muốn đứng dậy nhưng vì ngồi xổm quá lâu nên hai chân đã tê cứng không thể di chuyển, trơ mắt nhìn Yến Nam Qua ngồi lên xe.
Không thể để cho anh chạy!
Giờ phút này, Tô Mật phát huy hết sức mạnh, xiêu xiêu vẹo vẹo đi đến trước mũi xe Maybach đen rồi ngồi xuống mặt đất bất động.
Cô ngẩng đầu, giương cái cằm đẹp của mình lên và nở nụ cười dịu dàng nhìn chằm chằm người bên cạnh xe: “Tổng giám đốc Yến, cho tôi một cơ hội giải thích nha, ngay cả tội phạm giết người còn có quyền khiếu nại mà, huống chi…”
Tô Mật chớp đôi mắt long lanh ánh nước: “Dù sao chúng ta cũng từng ngủ chung một giường.”
Yến Nam Qua vừa đặt một chân vào trong xe liền khựng lại, anh chưa từng thấy người nào không biết xấu hổ như vậy, anh nheo mắt, rảo bước đứng trước mặt Tô Mật, vẻ mặt kiêu ngạo liếc cô: “Cô muốn chết à? Không sợ tôi đâm cô sao?”
“Không có, à sợ chứ.” Tô Mật nhanh nhảu trả lời: “Nhưng tôi biết anh sẽ không.”
Không đợi Yến Nam Qua đáp, cô nói tiếp: “Một là anh không nỡ, hai là cho dù anh có hung ác không quan tâm nhưng cũng sẽ có kiêng dè, ở đây là cửa ra vào tập đoàn Yến Thị, vả lại trên đường cái người đến người đi rất nhiều.”
“Nhìn xem, có nhiều người đang nhìn kìa.” Cô duỗi tay chỉ về phía xa xa đang có đám người đứng xem, giọng điệu chắc nịch.
“Cho nên cô coi đấy là chỗ dựa à?” Yến Nam Qua ngồi xổm trước mặt cô, nói với giọng nghiền ngẫm. Tô Mật cảm nhận được cơn tức giận dường như chỉ cần cô nói không đúng một chữ sẽ bùng nổ.
“Tôi không dám.” Với ý chí ham sống mãnh liệt, cô vùi đầu vào ngực Yến Nam Qua, buồn rầu nói: “Còn không phải do tôi không còn cách nào sao? Tôi sợ anh giận không cho tôi cơ hội giải thích.”
Càng sợ anh sẽ hủy bỏ hợp tác với Tô thị, cô tự nhủ trong lòng.
Bàn tay Yến Nam Qua nắm ót cô, từ từ dùng sức kéo đầu cô ra khỏi ngực mình: “Có nhớ những gì tôi nói với cô không? Cô chỉ có một cơ hội, bây giờ…”
“Cô chẳng khác gì người phụ nữ cố tình kiếm gây sự làm người ta chán ghét, có biết không?”
Giọng nói lạnh lùng chẳng chừa chút đường lui nào.
Hốc mắt đỏ lên, cô xoa mắt, vẻ tủi hờn: “Tôi biết, tôi cũng không muốn làm như vậy, nếu có thể tôi cũng sẽ hết vứt mặt mũi dâng cho anh, anh không nhận thì ném xuống giẫm đạp nó.”
“Không ai là không biết xấu hổ cả, chỉ là hiện thực ép buộc mà thôi.”
Nói xong, cô ôm cổ Yến Nam Qua, dáng vẻ thút tha thút thít thật đáng thương.
“Về chuyện sáng hôm nay, tôi không cố ý đâu, anh trai tôi tỉnh khiến tôi rất kích động. Sẽ không có lần sau đâu mà…”
Yến Nam Qua im lặng.
Tô Mật gấp gáp hôn lấy hôn để lên mặt, lên cổ, lên vành tai Yến Nam Qua, giọng nhỏ nhẹ van nài: “Cho tôi một cơ hội nữa nha? Xin anh đó.”
Yến Nam Qua bị cô chọc ghẹo bên tai làm cơ thể nóng lên, cảm thấy trong người có một ngọn lửa chạy loạn, cuối cùng nó tụ ở phía dưới khiến người anh như muốn bốc cháy.
“Đây chính là cô nói đó…” Hầu kết trượt lên trượt xuống, Yến Nam Qua đẩy người ra, khàn giọng nói: “Theo tôi lên xe.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.