Phú Bà Ôm Con Của Thái Tử Bỏ Trốn
Chương 5:
Tiểu An Tử
20/10/2024
Trần bá giật mình, rõ ràng là rất kinh ngạc.
Ông ta cố gắng giữ bình tĩnh, suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu nói: "Ta nghĩ chưa đến mức đó đâu, cô nương nghĩ mà xem, cục Dệt Kim không dám kích động dân chúng thêm đâu. Họ biết rằng bá tánh đã đến đường cùng rồi, nếu bị ép quá mức thì sẽ chẳng còn sợ quan phủ nữa."
"Sở dĩ họ chia số nợ này ra bắt các thương nhân lớn gánh vác, là vì biết đám người này không dám phản kháng, sẽ không gây rối với cục Dệt Kim. Khoản nợ xấu đã có sẵn, họ biết chắc chẳng ai dám làm loạn, vậy tại sao họ phải giết người chỉ vì vài món nợ chứ?"
Lời Trần bá nói rất có lý.
Tấm lưng căng thẳng của Nhan Thanh Đường bất chợt thả lỏng, nàng dựa vào ghế.
Chẳng lẽ không liên quan thật sao?
Nhưng thế thì tại sao phụ thân nàng lại đột nhiên giao sổ sách bí mật cho Trần bá? Quan trọng hơn là, vì sao ông ấy lại qua đời không lâu sau việc đó?
Thấy Nhan Thanh Đường vẫn còn suy nghĩ, Trần bá khuyên giải: "Cô nương đừng nghĩ nhiều nữa, điều quan trọng nhất bây giờ không phải là khoản nợ rối mù này, mà là phía chi nhánh chính kìa."
"Ta biết."
"Cũng không còn sớm nữa, cô nương nghỉ ngơi sớm đi."
Nhan Thanh Đường gật đầu.
Sau đó, Trần bá rời đi.
.
Trấn Thịnh Trạch thuộc huyện Ngô Giang, nằm ở khu vực giáp ranh giữa Tô Châu và Chiết Giang, phía Tây giáp Thái Hồ, phía Đông giáp phủ Tùng Giang.
Thịnh Trạch, mang hàm nghĩa là vùng đầm nước trù phú. Nơi này có nhiều sông hồ và phân bố dày đặc như sao, lại nằm gần kênh đào, nên trở thành cảng giao thương của kênh, trung tâm của ngành tơ tằm.
Tuy chỉ là một thị trấn, nhưng dân cư nơi đây đông đúc, thương nghiệp phát triển chẳng kém các huyện lớn, là trấn thương mại trọng yếu của phủ Tô Châu.
Bầu trời vừa hừng sáng, trấn Thịnh Trạch đã thức giấc.
Trên những con kênh dày đặc trong thành, tàu thuyền nối đuôi nhau qua lại không ngớt. Phần lớn các cửa tiệm và hàng quán hai bên bờ đã mở cửa, tiếng máy dệt văng vẳng từ xa vọng đến, tạo nên một khung cảnh phồn vinh.
Ở một ngôi nhà nằm trong khu dân cư ngụ tại thành Tây Vượng, âm thanh "cót két" vang lên, cánh cổng lớn bỗng mở ra.
Một cái đầu người ló ra từ sau cánh cổng, có vẻ người bên trong chỉ muốn xem xét động tĩnh bên ngoài, nhưng không ngờ vừa mở cổng, đã bị một mùi hôi thối xộc thẳng vào mũi.
Khi nhìn rõ tình hình bên ngoài cổng, người đó không thể nhịn được mà nôn mửa.
Chẳng mấy chốc, cả nhà đại phòng đã vội vã chạy đến.
"Rốt cuộc thì ai mà tán tận lương tâm như vậy, lại dám hất phân lên cổng nhà người khác?" Thê tử của Nhan Thế Hải, Tôn thị vỗ đùi mắng chửi.
Bà ta khóc không ra nước mắt.
Kể từ ngày đó, sau khi trở về nhà, nam nhân Nhan gia luôn sợ bị trả thù, tận mấy ngày không dám ra khỏi nhà. Sau đó, vì số gạo trong nhà đã cạn kiệt, buộc họ phải ra ngoài một chuyến, thế nhưng không ai chịu bán cho họ.
Chẳng những vậy, họ còn phải chịu vô số lời chế giễu và tiếng chửi rủa.
Không biết là ai, đã truyền ra chuyện đại phòng mặt dày chiếm đoạt gia sản của Nhan gia. Bây giờ, bọn họ đã trở thành tội nhân của cả trấn Thịnh Trạch, thậm chí chuyện năm xưa công công ức hiếp cô nhi quả phụ, cướp đoạt gia sản cũng bị lật lại.
Người lớn bị mắng, trẻ con cũng không thoát.
Ban đầu, trong nhà có hai tôn tử đang học trong Nghĩa học ở Thịnh Trạch, nhưng sau khi chuyện này lan truyền, chúng đã bị đồng môn chặn đường chế giễu, nói rằng Nghĩa học là do Nhan gia xây nên, không chỉ không phải đóng học phí, mà mỗi ngày còn được cung cấp một bữa ăn miễn phí, nếu học giỏi còn được tặng thêm gạo và mực.
Nói chúng ăn cháo đá bát, mắng chửi cả nhà đại phòng là đồ vong ân bội nghĩa, lương tâm đã bị chó ăn mất rồi.
Hai tôn tử khóc lóc chạy về nhà, nói rằng sẽ không bao giờ đến Nghĩa học nữa.
Hiện tại, cổng lớn nhà họ còn bị người ta hắt phân!
"Tất cả là tại các người, nếu không phải các người nảy sinh ý đồ xấu, thì bây giờ đâu có thành ra thế này? Ngày tháng sau này biết phải sống sao đây!" Tôn thị lao vào người phu quân, vừa khóc vừa đánh.
Những người khác vội vàng đến can ngăn.
Đang lúc can ngăn, bỗng có người bị thứ gì đó ném trúng vào lưng, vừa quay đầu định mắng, thì vô số lá rau thối rữa đã bay tới, đập thẳng vào mặt.
"Lương tâm bị chó ăn hết rồi!"
"Ta khinh!"
"Nếu không có Nhan đông gia, Thịnh Trạch làm sao được như ngày hôm nay?"
"Lòng dạ thối nát!"
Nhớ lại năm xưa, Thịnh Trạch chỉ là một trấn nhỏ bình thường ở Giang Nam, hầu hết người dân trong trấn đều sống dựa vào nghề nông, kéo sợi và đánh cá, cuộc sống vô cùng khó khăn.
Về sau, Nhan đông gia đã xây dựng một vườn dâu ở Thịnh Trạch, mở cơ phòng dệt và phường nhuộm. Dần dần, Thịnh Trạch từ một trấn nhỏ ít người biết đến, đã vươn lên trở thành trấn kinh doanh dệt may nổi danh khắp hai vùng Tô Châu và Tùng Giang.
Việc này đã mang lại lợi ích cho biết bao nhiêu người dân, hiện giờ nhà nào mà không có khung dệt, xe kéo sợi? Dệt chung một tấm lụa có thể bán được ba lượng bạc, những nữ tử khéo tay, nhanh nhẹn còn có thể dệt ba tấm lụa trong một tháng, thu về mười lượng bạc.
Chẳng phải tốt hơn làm ruộng và bắt cá nhiều sao?
Thậm chí nếu không mua nổi khung dệt, người ta vẫn có thể ươm tơ để nuôi sống gia đình, tơ thô kéo được mang đến cửa tiệm còn đổi được bạc.
Sau đó, Đông gia họ Nhan đã xây dựng vườn dâu tằm, mở phòng dệt, xưởng nhuộm tại Thịnh Trạch. Dần dần, từ một thị trấn nhỏ không mấy ai biết đến, Thịnh Trạch đã vươn lên trở thành trấn thương mại dệt may nổi tiếng ở hai vùng Tô Châu và Tùng Giang.
Việc này đã mang lại lợi ích cho biết bao nhiêu người dân, nhà nào mà không có khung dệt, xe kéo sợi? Dệt chung một tấm lụa có thể bán được ba lượng bạc, những phụ nữ khéo tay, nhanh nhẹn có thể dệt ba tấm lụa trong một tháng, thu về mười lượng bạc.
Có phải hơn nhiều so với việc trồng trọt và đánh cá không?
Ngay cả khi không thể mua nổi khung dệt, người ta vẫn có thể kéo tơ để nuôi sống gia đình, tơ tằm kéo ra có thể mang đến cửa tiệm để đổi lấy bạc.
Các huyện trấn lân cận, ai mà không ghen tị với Thịnh Trạch chứ?
Bây giờ thì tốt rồi, Nhan đông gia qua đời trong độ tráng niên, người dân trong trấn vốn đã đau buồn. Hôm đưa tang, vô số người đứng bên vệ đường cúng bái, vậy mà giờ đây khi người ta còn chưa xanh cỏ, đã có những kẻ đê tiện mò đến tận nhà, bắt nạt cô nhi quả phụ!
Là phận nữ nhi thì sao?
Phải biết rằng, bởi vì nữ tử trời sinh tỉ mỉ hơn nam nhân, tay chân cũng khéo léo, nên họ có lợi thế tự nhiên trong việc dệt vải và kéo tơ.
Kiếm ra bạc mới có thể ưỡn ngực mà sống, ở Thịnh Trạch này, chuyện quân mẫu độc ác là không hề tồn tại.
Dù là quân mẫu độc ác cũng phải nể nang và bảo vệ tức phụ khi nàng ấy kiếm được bạc.
Nhiều gia đình vì nữ tử kiếm được nhiều tiền hơn nam nhân, thậm chí còn trở thành người nắm quyền trong nhà. Giờ đây, có người lại dám lấy cớ Nhan gia không còn nam nhân để đến hiếp đáp cô nhi quả phụ, điều này đã khiến một số nữ nhân trong trấn rất tức giận.
Các nàng chẳng màng gì mà lễ giáo hay tông pháp, nếu một nữ tử như thiếu đông gia còn bị bắt nạt, thì sau này các nàng còn đường sống sao?
Hơn nữa, trong trấn, số người có khung dệt chỉ là thiểu số, còn lượng người làm việc trong các xưởng dệt, xưởng nhuộm của Nhan gia thì rất nhiều. Nhan gia luôn đối xử tốt với công nhân trong xưởng, lỡ như đổi sang người khác làm chủ, ai biết được tương lai sẽ ra sao?
Tóm lại, vì nhiều lý do khác nhau, không một ai trong trấn mà không chửi rủa gia đình Nhan Thế Hải.
Thật ra chuyện là thế này, khi phát hiện nhà Nhan Thế Hải bị ai đó hắt phân, có người đã theo dõi sẵn từ lâu, vừa thấy người trong nhà bước ra, họ lập tức ném mớ rau hư và trứng thối đến.
"Hu hu... Ta không sống nổi cuộc sống như này nữa!"
Sau một lúc lâu, những người ném rau hư trứng thối rốt cuộc cũng rời đi, đám nữ nhân đại phòng ngồi bệt xuống đất khóc lóc thảm thiết. Trên đầu Nhan Thế Hải dính đầy lòng trứng tanh hôi, sắc mặt khi thì tái xanh khi thì trắng bệch.
"Không được, chuyện này không thể để yên nữa, chúng ta phải đi tìm tộc trưởng."
.
Hai ngày qua, cuộc sống của gia đình Nhan tộc trưởng cũng trôi qua chẳng mấy dễ chịu, nữ tử trong nhà thì không hiểu chuyện gì, đám nam nhân thì người nào người nấy câm như hến.
Nào ngờ nhà dột còn mắc mưa, gia đình Nhan Thế Hải lại kéo đến.
Nam nhân, nữ nhân và trẻ nhỏ cả một đại gia đình, mặt mũi ai nấy cũng như phụ mẫu chết, quần áo lấm lem bẩn thỉu, trông như chuột chạy qua đường.
Nhan Hàn Hà sợ bọn họ nói năng lung tung, vội vàng gọi riêng người huynh đệ Nhan Thế Hải vào trong để bàn bạc. Không biết vì quá sợ hãi hay vì lý do gì khác, Nhan Thế Hải lại khóc lóc om sòm ngay giữa sân.
"... Mấy ngày qua, phụ nhân trong nhà đi chợ mua rau, ban đầu bị người ta chế giễu, nhưng về sau ra ngoài bị chửi thẳng vào mặt, suýt nữa còn bị đánh... Hai tôn tử nhỏ cũng bị đuổi khỏi Nghĩa học... Sáng nay, cổng nhà còn bị người ta hắt phân... Bọn ta ra ngoài dọn dẹp thì bị người ta bao vây chọi rau thối..."
"Ta không chịu nổi cuộc sống thế này nữa rồi, tộc thúc, thúc không thể bỏ mặc bọn ta vậy được."
Không chỉ mình ông ta khóc, mà cả nữ nhân và trẻ con cũng khóc.
Cả nhà khóc lóc um sùm, cảnh tượng như gà bay chó sủa.
Gân xanh trên trán Nhan Hàn Hà giật liên hồi: "Các ngươi đến chỗ ta làm gì chứ?"
"Còn không phải để nhờ tộc thúc làm chủ..."
"Nhưng ai bảo ngươi chạy thẳng đến nhà ta!" Nhan Hàn Hà gầm lên.
"Tộc thúc, chẳng lẽ ngài định qua cầu rút ván..."
"Qua cầu rút ván cái đầu ngươi..."
Giờ phút này, Nhan Hàn Hà chẳng còn màng đến thể diện hay giữ bình tĩnh cái gì nữa. Ông ta gần như có thể tưởng tượng ra cảnh tượng ngày mai, sau khi Nhan Thế Hải rầm rộ dẫn cả gia đình đến nhà mình, ngoài kia sẽ đồn đại đến thế nào.
Nhan Thanh Đường, ngươi giỏi lắm!
Từng bước tính toán kỹ lưỡng, quả không hổ danh là vị thiếu đông gia nổi tiếng của Nhan gia!
.
"Ngươi làm mùng một, ta làm mười lăm, chẳng ai trách ai được…"
Ánh nắng ấm áp xuyên qua song cửa sổ, rọi vào bên trong, bóng lá chuối bên ngoài xanh mướt như che cả một khoảng trời.
Dưới cửa sổ, Nhan Thanh Đường trong bộ y phục trắng thuần, thoải mái tựa vào ghế trường kỷ, tay cầm sổ sách xem xét.
Nhìn thoáng qua cũng thấy hôm nay tâm trạng cô nương rất tốt, nên đám nha hoàn như Tố Vân cũng vui lây. Họ chọn vài món điểm tâm và canh ngon mà cô nương thích rồi bưng đến, với mong muốn bồi bổ cho cô nương nhà mình, vì dạo này nàng đã gầy đi nhiều.
"Ta đâu phải heo, ta không ăn nổi nữa..."
Nhan Thanh Đường chán ghét đẩy bát sứ ra xa.
Gương mặt tròn trịa nhỏ nhắn của Uyên Ương chợt đầy buồn lo, chẳng mấy chốc, những giọt nước mắt lăn dài trên má, trông vô cùng đáng thương.
"Cô nương, xem người đã gầy thành thế nào rồi, hôm qua khi hầu người tắm, nô tỳ còn nhìn thấy cả xương…" Vừa nói, nàng ấy vừa lau nước mắt: "Trong khi cô nương đã gầy đến mức này, thì các nha hoàn bên cạnh lại ăn tới nỗi mập như heo rồi. Từ nay trở đi, Uyên Ương cũng không ăn cơm nữa…"
Nhan Thanh Đường bất lực đỡ trán: "Ta ăn được chưa?"
Tố Vân và Như Mộng ở bên cạnh che miệng cười trộm.
Xem ra việc cô nương không chịu ăn cơm chỉ có Uyên Ương là trị được.
Còn về chuyện mập như heo á?
Thật ra chỉ có Uyên Ương là mập thôi, chứ các nàng vẫn rất gầy mà!
Ngân Bình từ bên ngoài bước vào, tay cầm một quyển tập.
"Cô nương, đây là danh sách sính lễ sẽ gửi đến nhà họ Tạ. Trương quản sự nhờ nô tỳ mang đến để người xem qua, nếu không có gì thay đổi thì sẽ làm theo danh sách này."
Nhan Thanh Đường đặt sổ sách xuống bàn, sau đó nhận lấy quyển tập.
Đương thời, dù là chuế tế cũng cần dâng sính lễ, bên kén rể phải gửi lễ vật cho chuế tế.
Không chỉ cần sính lễ, mà còn phải ghi rõ hôn thú.
Ví dụ như có được kế thừa gia sản không, chuế tuế có cần sửa họ hay không, hài tử sinh ra sẽ theo họ đàng trai hay nhà gái. Nếu trong nhà đàng gái có trưởng bối, liệu chuế tế có phải phụng dưỡng họ, hay chỉ cần phụng dưỡng phụ mẫu mình thôi, vân vân và mây mây.
Tuy nhiên, một tờ hôn thú chỉ có thể phòng người quân tử chứ không ngừa được kẻ tiểu nhân. Về việc sau khi thành thân, kén rể xong có thể sống yên ổn hay không, phần lớn vẫn phải xem lòng người.
Nhan Thanh Đường thầm thở dài trong lòng, khi đang lật xem tập danh sách thì có một tiểu nha đầu bước vào báo cáo: "Cô nương, Ngô nãi nãi đến thăm ạ."
Vừa dứt lời, một nữ tử vận một thân váy xanh lam đậm, tà váy màu trắng ngà xếp thành nếp, khoảng chừng đôi mươi bước vào.
"Lan tỷ tỷ, sao tỷ lại đến đây?"
Nhan Thanh Đường định đứng dậy, khi đang xỏ giày để ra đón thì bị Ngô Cẩm Lan cản lại.
"Được rồi, muội đừng đứng dậy, giữa chúng ta còn phải khách sáo sao?"
Sau khi ngồi xuống, nha hoàn dâng trà và bày điểm tâm cùng hoa quả lên.
"Lan tỷ tỷ, tỷ đến một mình à, sao không dẫn Thiến Nhi và Tiểu Nguyệt Nguyệt theo cùng?"
Lời vừa nói ra, Nhan Thanh Đường mới chợt nhận ra mình đã lỡ lời.
Nhà nàng vừa có tang, đúng là không thích hợp để đưa trẻ nhỏ đi cùng. Chỉ vì trước đây mỗi lần Ngô Cẩm Lan đến đều dẫn theo bọn trẻ, nên nàng mới nhất thời quên mất.
"Hôm tỷ và Cẩn ca đến để viếng, lúc ấy đông người quá, không có cơ hội nói chuyện với muội. Tỷ nghĩ tang sự nhà muội hẳn đã xong, nên muốn đến thăm. Sao muội lại gầy đi rồi?"
Ngô Cẩm Lan quả thật người xứng như tên, tựa như một đóa lan trắng được nuôi dưỡng cẩn thận, da trắng mịn màng, dung mạo thanh tú, tính cách dịu dàng. Nàng ấy lớn hơn Nhan Thanh Đường hai tuổi, năm nay hai mươi mốt, đã thành thân từ năm năm trước, giờ đã có hai hài tử.
Ngô gia ở trấn Chấn Trạch, cách Thịnh Trạch hơn bốn mươi dặm. Chấn Trạch cũng giống như Thịnh Trạch, là một trấn lớn ở Ngô Giang, công việc chủ yếu ở địa phương này là kéo tơ.
Chỉ có điều, không như Thịnh Trạch là trung tâm lớn nhất về dệt vải và buôn lụa của hai vùng Tô Tùng. Chấn Trạch tọa lạc gần Thái Hồ, một nơi với số vườn dâu dày đặc, lấy việc sản xuất tơ tằm làm nghề chính.
Ngô gia cũng được xem là gia đình khá giả ở vùng, khi sở hữu nào là cửa hàng tơ lụa, phường nhuộm, phường dệt, và cả một vườn dâu rộng lớn.
Vì cùng đi trên con đường kinh doanh tơ tằm, Ngô lão gia và Nhan Thế Xuyên đã quen biết nhau từ sớm, hai nhà có thể coi là thế giao.
"Muội có gầy đi gì đâu, sao ai cũng bảo muội gầy vậy? Hay do muội mặc đồ tang nên làm muội trông ốm hơn?" Nhan Thanh Đường sờ mặt mình.
Uyên Ương bên cạnh bỗng chen vào: "Nãi nãi, người đừng tin lời cô nương nhà nô tỳ, cô nương gầy đi thật đó ạ, gầy đi rất nhiều là đằng khác. Hôm qua lúc hầu cô nương tắm, nô tỳ còn nhìn thấy cả xương nữa, nhưng cô nương cứ không chịu thừa nhận mình gầy đi."
Ngô Cẩm Lan có quan hệ thân thiết với Nhan Thanh Đường, nên nha hoàn của cả hai cũng tự nhiên quen biết nhau, vì vậy không ai trách mắng Uyên Ương vì đã chen lời. Ngược lại, Ngô Cẩm Lan thấy gương mặt tròn trịa đầy lo lắng của nàng ấy quá đáng yêu thì không khỏi bật cười, thuận miệng nói vài câu, đồng tình với chuyện Nhan Thanh Đường đã gầy hơn trước.
Khiến các nha hoàn và bà tử bên cạnh ai cũng bật cười.
Cười đùa xong, Uyên Ương và Ngân Bình dẫn theo các nha hoàn và bà tử bên cạnh Ngô Cẩm Lan lui ra ngoài, chỉ để lại Tố Vân hầu hạ bên cạnh.
"Muội không sao là tốt rồi, tỷ chỉ sợ muội giống tỷ năm xưa, mấy tháng liền vẫn không thể lấy lại tinh thần. Nếu không phải khi đó đang mang thai Nguyệt Nguyệt thì chắc…"
Nguyệt Nguyệt là tiểu nữ nhi của Ngô Cẩm Lan, năm nay hơn hai tuổi. Nàng ấy mang thai con bé, ngay đúng vào thời điểm Ngô lão gia qua đời.
"Giờ thấy muội vẫn ổn thì tỷ yên tâm rồi, một số chuyện rồi cũng sẽ qua thôi."
Ông ta cố gắng giữ bình tĩnh, suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu nói: "Ta nghĩ chưa đến mức đó đâu, cô nương nghĩ mà xem, cục Dệt Kim không dám kích động dân chúng thêm đâu. Họ biết rằng bá tánh đã đến đường cùng rồi, nếu bị ép quá mức thì sẽ chẳng còn sợ quan phủ nữa."
"Sở dĩ họ chia số nợ này ra bắt các thương nhân lớn gánh vác, là vì biết đám người này không dám phản kháng, sẽ không gây rối với cục Dệt Kim. Khoản nợ xấu đã có sẵn, họ biết chắc chẳng ai dám làm loạn, vậy tại sao họ phải giết người chỉ vì vài món nợ chứ?"
Lời Trần bá nói rất có lý.
Tấm lưng căng thẳng của Nhan Thanh Đường bất chợt thả lỏng, nàng dựa vào ghế.
Chẳng lẽ không liên quan thật sao?
Nhưng thế thì tại sao phụ thân nàng lại đột nhiên giao sổ sách bí mật cho Trần bá? Quan trọng hơn là, vì sao ông ấy lại qua đời không lâu sau việc đó?
Thấy Nhan Thanh Đường vẫn còn suy nghĩ, Trần bá khuyên giải: "Cô nương đừng nghĩ nhiều nữa, điều quan trọng nhất bây giờ không phải là khoản nợ rối mù này, mà là phía chi nhánh chính kìa."
"Ta biết."
"Cũng không còn sớm nữa, cô nương nghỉ ngơi sớm đi."
Nhan Thanh Đường gật đầu.
Sau đó, Trần bá rời đi.
.
Trấn Thịnh Trạch thuộc huyện Ngô Giang, nằm ở khu vực giáp ranh giữa Tô Châu và Chiết Giang, phía Tây giáp Thái Hồ, phía Đông giáp phủ Tùng Giang.
Thịnh Trạch, mang hàm nghĩa là vùng đầm nước trù phú. Nơi này có nhiều sông hồ và phân bố dày đặc như sao, lại nằm gần kênh đào, nên trở thành cảng giao thương của kênh, trung tâm của ngành tơ tằm.
Tuy chỉ là một thị trấn, nhưng dân cư nơi đây đông đúc, thương nghiệp phát triển chẳng kém các huyện lớn, là trấn thương mại trọng yếu của phủ Tô Châu.
Bầu trời vừa hừng sáng, trấn Thịnh Trạch đã thức giấc.
Trên những con kênh dày đặc trong thành, tàu thuyền nối đuôi nhau qua lại không ngớt. Phần lớn các cửa tiệm và hàng quán hai bên bờ đã mở cửa, tiếng máy dệt văng vẳng từ xa vọng đến, tạo nên một khung cảnh phồn vinh.
Ở một ngôi nhà nằm trong khu dân cư ngụ tại thành Tây Vượng, âm thanh "cót két" vang lên, cánh cổng lớn bỗng mở ra.
Một cái đầu người ló ra từ sau cánh cổng, có vẻ người bên trong chỉ muốn xem xét động tĩnh bên ngoài, nhưng không ngờ vừa mở cổng, đã bị một mùi hôi thối xộc thẳng vào mũi.
Khi nhìn rõ tình hình bên ngoài cổng, người đó không thể nhịn được mà nôn mửa.
Chẳng mấy chốc, cả nhà đại phòng đã vội vã chạy đến.
"Rốt cuộc thì ai mà tán tận lương tâm như vậy, lại dám hất phân lên cổng nhà người khác?" Thê tử của Nhan Thế Hải, Tôn thị vỗ đùi mắng chửi.
Bà ta khóc không ra nước mắt.
Kể từ ngày đó, sau khi trở về nhà, nam nhân Nhan gia luôn sợ bị trả thù, tận mấy ngày không dám ra khỏi nhà. Sau đó, vì số gạo trong nhà đã cạn kiệt, buộc họ phải ra ngoài một chuyến, thế nhưng không ai chịu bán cho họ.
Chẳng những vậy, họ còn phải chịu vô số lời chế giễu và tiếng chửi rủa.
Không biết là ai, đã truyền ra chuyện đại phòng mặt dày chiếm đoạt gia sản của Nhan gia. Bây giờ, bọn họ đã trở thành tội nhân của cả trấn Thịnh Trạch, thậm chí chuyện năm xưa công công ức hiếp cô nhi quả phụ, cướp đoạt gia sản cũng bị lật lại.
Người lớn bị mắng, trẻ con cũng không thoát.
Ban đầu, trong nhà có hai tôn tử đang học trong Nghĩa học ở Thịnh Trạch, nhưng sau khi chuyện này lan truyền, chúng đã bị đồng môn chặn đường chế giễu, nói rằng Nghĩa học là do Nhan gia xây nên, không chỉ không phải đóng học phí, mà mỗi ngày còn được cung cấp một bữa ăn miễn phí, nếu học giỏi còn được tặng thêm gạo và mực.
Nói chúng ăn cháo đá bát, mắng chửi cả nhà đại phòng là đồ vong ân bội nghĩa, lương tâm đã bị chó ăn mất rồi.
Hai tôn tử khóc lóc chạy về nhà, nói rằng sẽ không bao giờ đến Nghĩa học nữa.
Hiện tại, cổng lớn nhà họ còn bị người ta hắt phân!
"Tất cả là tại các người, nếu không phải các người nảy sinh ý đồ xấu, thì bây giờ đâu có thành ra thế này? Ngày tháng sau này biết phải sống sao đây!" Tôn thị lao vào người phu quân, vừa khóc vừa đánh.
Những người khác vội vàng đến can ngăn.
Đang lúc can ngăn, bỗng có người bị thứ gì đó ném trúng vào lưng, vừa quay đầu định mắng, thì vô số lá rau thối rữa đã bay tới, đập thẳng vào mặt.
"Lương tâm bị chó ăn hết rồi!"
"Ta khinh!"
"Nếu không có Nhan đông gia, Thịnh Trạch làm sao được như ngày hôm nay?"
"Lòng dạ thối nát!"
Nhớ lại năm xưa, Thịnh Trạch chỉ là một trấn nhỏ bình thường ở Giang Nam, hầu hết người dân trong trấn đều sống dựa vào nghề nông, kéo sợi và đánh cá, cuộc sống vô cùng khó khăn.
Về sau, Nhan đông gia đã xây dựng một vườn dâu ở Thịnh Trạch, mở cơ phòng dệt và phường nhuộm. Dần dần, Thịnh Trạch từ một trấn nhỏ ít người biết đến, đã vươn lên trở thành trấn kinh doanh dệt may nổi danh khắp hai vùng Tô Châu và Tùng Giang.
Việc này đã mang lại lợi ích cho biết bao nhiêu người dân, hiện giờ nhà nào mà không có khung dệt, xe kéo sợi? Dệt chung một tấm lụa có thể bán được ba lượng bạc, những nữ tử khéo tay, nhanh nhẹn còn có thể dệt ba tấm lụa trong một tháng, thu về mười lượng bạc.
Chẳng phải tốt hơn làm ruộng và bắt cá nhiều sao?
Thậm chí nếu không mua nổi khung dệt, người ta vẫn có thể ươm tơ để nuôi sống gia đình, tơ thô kéo được mang đến cửa tiệm còn đổi được bạc.
Sau đó, Đông gia họ Nhan đã xây dựng vườn dâu tằm, mở phòng dệt, xưởng nhuộm tại Thịnh Trạch. Dần dần, từ một thị trấn nhỏ không mấy ai biết đến, Thịnh Trạch đã vươn lên trở thành trấn thương mại dệt may nổi tiếng ở hai vùng Tô Châu và Tùng Giang.
Việc này đã mang lại lợi ích cho biết bao nhiêu người dân, nhà nào mà không có khung dệt, xe kéo sợi? Dệt chung một tấm lụa có thể bán được ba lượng bạc, những phụ nữ khéo tay, nhanh nhẹn có thể dệt ba tấm lụa trong một tháng, thu về mười lượng bạc.
Có phải hơn nhiều so với việc trồng trọt và đánh cá không?
Ngay cả khi không thể mua nổi khung dệt, người ta vẫn có thể kéo tơ để nuôi sống gia đình, tơ tằm kéo ra có thể mang đến cửa tiệm để đổi lấy bạc.
Các huyện trấn lân cận, ai mà không ghen tị với Thịnh Trạch chứ?
Bây giờ thì tốt rồi, Nhan đông gia qua đời trong độ tráng niên, người dân trong trấn vốn đã đau buồn. Hôm đưa tang, vô số người đứng bên vệ đường cúng bái, vậy mà giờ đây khi người ta còn chưa xanh cỏ, đã có những kẻ đê tiện mò đến tận nhà, bắt nạt cô nhi quả phụ!
Là phận nữ nhi thì sao?
Phải biết rằng, bởi vì nữ tử trời sinh tỉ mỉ hơn nam nhân, tay chân cũng khéo léo, nên họ có lợi thế tự nhiên trong việc dệt vải và kéo tơ.
Kiếm ra bạc mới có thể ưỡn ngực mà sống, ở Thịnh Trạch này, chuyện quân mẫu độc ác là không hề tồn tại.
Dù là quân mẫu độc ác cũng phải nể nang và bảo vệ tức phụ khi nàng ấy kiếm được bạc.
Nhiều gia đình vì nữ tử kiếm được nhiều tiền hơn nam nhân, thậm chí còn trở thành người nắm quyền trong nhà. Giờ đây, có người lại dám lấy cớ Nhan gia không còn nam nhân để đến hiếp đáp cô nhi quả phụ, điều này đã khiến một số nữ nhân trong trấn rất tức giận.
Các nàng chẳng màng gì mà lễ giáo hay tông pháp, nếu một nữ tử như thiếu đông gia còn bị bắt nạt, thì sau này các nàng còn đường sống sao?
Hơn nữa, trong trấn, số người có khung dệt chỉ là thiểu số, còn lượng người làm việc trong các xưởng dệt, xưởng nhuộm của Nhan gia thì rất nhiều. Nhan gia luôn đối xử tốt với công nhân trong xưởng, lỡ như đổi sang người khác làm chủ, ai biết được tương lai sẽ ra sao?
Tóm lại, vì nhiều lý do khác nhau, không một ai trong trấn mà không chửi rủa gia đình Nhan Thế Hải.
Thật ra chuyện là thế này, khi phát hiện nhà Nhan Thế Hải bị ai đó hắt phân, có người đã theo dõi sẵn từ lâu, vừa thấy người trong nhà bước ra, họ lập tức ném mớ rau hư và trứng thối đến.
"Hu hu... Ta không sống nổi cuộc sống như này nữa!"
Sau một lúc lâu, những người ném rau hư trứng thối rốt cuộc cũng rời đi, đám nữ nhân đại phòng ngồi bệt xuống đất khóc lóc thảm thiết. Trên đầu Nhan Thế Hải dính đầy lòng trứng tanh hôi, sắc mặt khi thì tái xanh khi thì trắng bệch.
"Không được, chuyện này không thể để yên nữa, chúng ta phải đi tìm tộc trưởng."
.
Hai ngày qua, cuộc sống của gia đình Nhan tộc trưởng cũng trôi qua chẳng mấy dễ chịu, nữ tử trong nhà thì không hiểu chuyện gì, đám nam nhân thì người nào người nấy câm như hến.
Nào ngờ nhà dột còn mắc mưa, gia đình Nhan Thế Hải lại kéo đến.
Nam nhân, nữ nhân và trẻ nhỏ cả một đại gia đình, mặt mũi ai nấy cũng như phụ mẫu chết, quần áo lấm lem bẩn thỉu, trông như chuột chạy qua đường.
Nhan Hàn Hà sợ bọn họ nói năng lung tung, vội vàng gọi riêng người huynh đệ Nhan Thế Hải vào trong để bàn bạc. Không biết vì quá sợ hãi hay vì lý do gì khác, Nhan Thế Hải lại khóc lóc om sòm ngay giữa sân.
"... Mấy ngày qua, phụ nhân trong nhà đi chợ mua rau, ban đầu bị người ta chế giễu, nhưng về sau ra ngoài bị chửi thẳng vào mặt, suýt nữa còn bị đánh... Hai tôn tử nhỏ cũng bị đuổi khỏi Nghĩa học... Sáng nay, cổng nhà còn bị người ta hắt phân... Bọn ta ra ngoài dọn dẹp thì bị người ta bao vây chọi rau thối..."
"Ta không chịu nổi cuộc sống thế này nữa rồi, tộc thúc, thúc không thể bỏ mặc bọn ta vậy được."
Không chỉ mình ông ta khóc, mà cả nữ nhân và trẻ con cũng khóc.
Cả nhà khóc lóc um sùm, cảnh tượng như gà bay chó sủa.
Gân xanh trên trán Nhan Hàn Hà giật liên hồi: "Các ngươi đến chỗ ta làm gì chứ?"
"Còn không phải để nhờ tộc thúc làm chủ..."
"Nhưng ai bảo ngươi chạy thẳng đến nhà ta!" Nhan Hàn Hà gầm lên.
"Tộc thúc, chẳng lẽ ngài định qua cầu rút ván..."
"Qua cầu rút ván cái đầu ngươi..."
Giờ phút này, Nhan Hàn Hà chẳng còn màng đến thể diện hay giữ bình tĩnh cái gì nữa. Ông ta gần như có thể tưởng tượng ra cảnh tượng ngày mai, sau khi Nhan Thế Hải rầm rộ dẫn cả gia đình đến nhà mình, ngoài kia sẽ đồn đại đến thế nào.
Nhan Thanh Đường, ngươi giỏi lắm!
Từng bước tính toán kỹ lưỡng, quả không hổ danh là vị thiếu đông gia nổi tiếng của Nhan gia!
.
"Ngươi làm mùng một, ta làm mười lăm, chẳng ai trách ai được…"
Ánh nắng ấm áp xuyên qua song cửa sổ, rọi vào bên trong, bóng lá chuối bên ngoài xanh mướt như che cả một khoảng trời.
Dưới cửa sổ, Nhan Thanh Đường trong bộ y phục trắng thuần, thoải mái tựa vào ghế trường kỷ, tay cầm sổ sách xem xét.
Nhìn thoáng qua cũng thấy hôm nay tâm trạng cô nương rất tốt, nên đám nha hoàn như Tố Vân cũng vui lây. Họ chọn vài món điểm tâm và canh ngon mà cô nương thích rồi bưng đến, với mong muốn bồi bổ cho cô nương nhà mình, vì dạo này nàng đã gầy đi nhiều.
"Ta đâu phải heo, ta không ăn nổi nữa..."
Nhan Thanh Đường chán ghét đẩy bát sứ ra xa.
Gương mặt tròn trịa nhỏ nhắn của Uyên Ương chợt đầy buồn lo, chẳng mấy chốc, những giọt nước mắt lăn dài trên má, trông vô cùng đáng thương.
"Cô nương, xem người đã gầy thành thế nào rồi, hôm qua khi hầu người tắm, nô tỳ còn nhìn thấy cả xương…" Vừa nói, nàng ấy vừa lau nước mắt: "Trong khi cô nương đã gầy đến mức này, thì các nha hoàn bên cạnh lại ăn tới nỗi mập như heo rồi. Từ nay trở đi, Uyên Ương cũng không ăn cơm nữa…"
Nhan Thanh Đường bất lực đỡ trán: "Ta ăn được chưa?"
Tố Vân và Như Mộng ở bên cạnh che miệng cười trộm.
Xem ra việc cô nương không chịu ăn cơm chỉ có Uyên Ương là trị được.
Còn về chuyện mập như heo á?
Thật ra chỉ có Uyên Ương là mập thôi, chứ các nàng vẫn rất gầy mà!
Ngân Bình từ bên ngoài bước vào, tay cầm một quyển tập.
"Cô nương, đây là danh sách sính lễ sẽ gửi đến nhà họ Tạ. Trương quản sự nhờ nô tỳ mang đến để người xem qua, nếu không có gì thay đổi thì sẽ làm theo danh sách này."
Nhan Thanh Đường đặt sổ sách xuống bàn, sau đó nhận lấy quyển tập.
Đương thời, dù là chuế tế cũng cần dâng sính lễ, bên kén rể phải gửi lễ vật cho chuế tế.
Không chỉ cần sính lễ, mà còn phải ghi rõ hôn thú.
Ví dụ như có được kế thừa gia sản không, chuế tuế có cần sửa họ hay không, hài tử sinh ra sẽ theo họ đàng trai hay nhà gái. Nếu trong nhà đàng gái có trưởng bối, liệu chuế tế có phải phụng dưỡng họ, hay chỉ cần phụng dưỡng phụ mẫu mình thôi, vân vân và mây mây.
Tuy nhiên, một tờ hôn thú chỉ có thể phòng người quân tử chứ không ngừa được kẻ tiểu nhân. Về việc sau khi thành thân, kén rể xong có thể sống yên ổn hay không, phần lớn vẫn phải xem lòng người.
Nhan Thanh Đường thầm thở dài trong lòng, khi đang lật xem tập danh sách thì có một tiểu nha đầu bước vào báo cáo: "Cô nương, Ngô nãi nãi đến thăm ạ."
Vừa dứt lời, một nữ tử vận một thân váy xanh lam đậm, tà váy màu trắng ngà xếp thành nếp, khoảng chừng đôi mươi bước vào.
"Lan tỷ tỷ, sao tỷ lại đến đây?"
Nhan Thanh Đường định đứng dậy, khi đang xỏ giày để ra đón thì bị Ngô Cẩm Lan cản lại.
"Được rồi, muội đừng đứng dậy, giữa chúng ta còn phải khách sáo sao?"
Sau khi ngồi xuống, nha hoàn dâng trà và bày điểm tâm cùng hoa quả lên.
"Lan tỷ tỷ, tỷ đến một mình à, sao không dẫn Thiến Nhi và Tiểu Nguyệt Nguyệt theo cùng?"
Lời vừa nói ra, Nhan Thanh Đường mới chợt nhận ra mình đã lỡ lời.
Nhà nàng vừa có tang, đúng là không thích hợp để đưa trẻ nhỏ đi cùng. Chỉ vì trước đây mỗi lần Ngô Cẩm Lan đến đều dẫn theo bọn trẻ, nên nàng mới nhất thời quên mất.
"Hôm tỷ và Cẩn ca đến để viếng, lúc ấy đông người quá, không có cơ hội nói chuyện với muội. Tỷ nghĩ tang sự nhà muội hẳn đã xong, nên muốn đến thăm. Sao muội lại gầy đi rồi?"
Ngô Cẩm Lan quả thật người xứng như tên, tựa như một đóa lan trắng được nuôi dưỡng cẩn thận, da trắng mịn màng, dung mạo thanh tú, tính cách dịu dàng. Nàng ấy lớn hơn Nhan Thanh Đường hai tuổi, năm nay hai mươi mốt, đã thành thân từ năm năm trước, giờ đã có hai hài tử.
Ngô gia ở trấn Chấn Trạch, cách Thịnh Trạch hơn bốn mươi dặm. Chấn Trạch cũng giống như Thịnh Trạch, là một trấn lớn ở Ngô Giang, công việc chủ yếu ở địa phương này là kéo tơ.
Chỉ có điều, không như Thịnh Trạch là trung tâm lớn nhất về dệt vải và buôn lụa của hai vùng Tô Tùng. Chấn Trạch tọa lạc gần Thái Hồ, một nơi với số vườn dâu dày đặc, lấy việc sản xuất tơ tằm làm nghề chính.
Ngô gia cũng được xem là gia đình khá giả ở vùng, khi sở hữu nào là cửa hàng tơ lụa, phường nhuộm, phường dệt, và cả một vườn dâu rộng lớn.
Vì cùng đi trên con đường kinh doanh tơ tằm, Ngô lão gia và Nhan Thế Xuyên đã quen biết nhau từ sớm, hai nhà có thể coi là thế giao.
"Muội có gầy đi gì đâu, sao ai cũng bảo muội gầy vậy? Hay do muội mặc đồ tang nên làm muội trông ốm hơn?" Nhan Thanh Đường sờ mặt mình.
Uyên Ương bên cạnh bỗng chen vào: "Nãi nãi, người đừng tin lời cô nương nhà nô tỳ, cô nương gầy đi thật đó ạ, gầy đi rất nhiều là đằng khác. Hôm qua lúc hầu cô nương tắm, nô tỳ còn nhìn thấy cả xương nữa, nhưng cô nương cứ không chịu thừa nhận mình gầy đi."
Ngô Cẩm Lan có quan hệ thân thiết với Nhan Thanh Đường, nên nha hoàn của cả hai cũng tự nhiên quen biết nhau, vì vậy không ai trách mắng Uyên Ương vì đã chen lời. Ngược lại, Ngô Cẩm Lan thấy gương mặt tròn trịa đầy lo lắng của nàng ấy quá đáng yêu thì không khỏi bật cười, thuận miệng nói vài câu, đồng tình với chuyện Nhan Thanh Đường đã gầy hơn trước.
Khiến các nha hoàn và bà tử bên cạnh ai cũng bật cười.
Cười đùa xong, Uyên Ương và Ngân Bình dẫn theo các nha hoàn và bà tử bên cạnh Ngô Cẩm Lan lui ra ngoài, chỉ để lại Tố Vân hầu hạ bên cạnh.
"Muội không sao là tốt rồi, tỷ chỉ sợ muội giống tỷ năm xưa, mấy tháng liền vẫn không thể lấy lại tinh thần. Nếu không phải khi đó đang mang thai Nguyệt Nguyệt thì chắc…"
Nguyệt Nguyệt là tiểu nữ nhi của Ngô Cẩm Lan, năm nay hơn hai tuổi. Nàng ấy mang thai con bé, ngay đúng vào thời điểm Ngô lão gia qua đời.
"Giờ thấy muội vẫn ổn thì tỷ yên tâm rồi, một số chuyện rồi cũng sẽ qua thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.