Quyển 8 - Chương 57: Chương 16.10
Thiên Hạ Quy Nguyên
27/07/2018
Nếu như tâm kế này
được dùng vào đại nghiệp Thần điện thì Thần điện sớm đã thịnh vượng hơn
rồi, nhưng hắn vì một người con gái mà làm tất cả, chịu bao nhiêu khổ
cực, sắp đặt mọi thứ chỉ vì một cô gái, thậm chí chỉ là để đưa ả ta đi.
Vậy nên, vẫn là ngu xuẩn!
Trường Thanh Điện chủ cười điên loạn, lạnh lẽo tột cùng, trong không khí sôi sục điên cuồng và xương cốt lạnh tanh, từ từ nhấn bàn tay xuống. Trưởng Tôn Vô Cực lập tức đưa tay chống đỡ.
"Két!" Căn phòng yên tĩnh trở lại ẩn chứa một âm thanh vang dội, tiếp đó hai bóng dáng đang đối đầu bỗng tách rời, đõ rầm xuống. Trường Thanh Điện chủ bỗng thấy mình bay lên, nhẹ hơn ngày trước, lơ lửng giữa không trung, nhìn xuống cơ thể dưới đất, thấy Trưởng Tôn Vô Cực từ từ nhắm mắt lại. Xung quanh ngũ quang lục sắc chiếu rọi liên hồi.
Phải... phi thăng rồi sao?
Ông ta cười đắc ý, trong ánh sáng mờ ảo giải tỏa bản thân, giải tỏa cuộc đời mình với hàng chục năm gần đạt tới tuyệt đỉnh, cô độc và cả cố chấp.
Ta... mãi mãi không thua.
"Có người chết rồi."
Dưới sự bảo vệ của Lôi Động và Cốc Nhất Điệp, Đế Phi Thiên cuối cùng cũng đã hợp hồn thuận lợi trước khi bị bao vây tấn công, vừa vẫy tay vừa nheo mắt nhìn những kẻ bị giết như tiễn biệt, nói với Mạnh Phù Dao một câu đang trong lúc kịch chiến.
Nàng ngơ ngác, kinh ngạc hỏi: "Chết... ai chết?"
Quá nhiều người chết ở đây, tại sao đang yên đang lành Đế Phi Thiên lại nói câu này.
"Ta nói ở đây không phải là người bình thường chết." Đế Phi Thiên nhìn nàng khó chịu, "Ngươi xem." Mạnh Phù Dao vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy trên trời một vệt sao băng trắng xám từ từ sa xuống. "Người phi phàm chết sẽ ứng tượng." Đế Phi Thiên hiếm khi nhẫn nại như thế này, "Sau này ngươi chết, chắc cũng sẽ có một ngôi sao lấp lánh sa xuống."
Mạnh Phù Dao không hề có tâm trạng để đùa với hắn ta, nàng ngơ ngác đứng đó, một tên lính Thần điện vung đao chém về phía nàng mà nàng cũng không để ý, vẫn là Đế Phi Thiên phẩy tay áo hất kẻ đó ra ngoài, nhìn nàng hết sức khó chịu, "Con nhỏ này bị sao vậy hả? Ta đây phí sức lực như vậy, ngươi lại còn dám đứng đó mà không làm gì sao?"
Mạnh Phù Dao chỉ ngây ngốc đứng đó, suy nghĩ miên man, cái chết của người phi phàm... sẽ ứng thiên tượng... sẽ ứng thiên tượng... hiện giờ tất cả người của Trường Thanh Thần điện đều ở đây, chỉ trừ... Trường Thanh Điện chủ và Vô Cực.
Trường Thanh Điện chủ với võ công thần thuật đó đã có thể nhẹ nhàng không tốn sức lực mà bay qua, ông ta không thể đang yên đang lành đột nhiên chết được, vậy thì... vậy thì...
Nàng bỗng nhấc chân lên chạy, trong chớp mắt đã xông ra khỏi đám đông, lao về phía Trường Thanh Điện chủ vừa rời khỏi. Ca Lâu La Vương lập tức hét: "Chặn ả lại, chặn lại!" Mạnh Phù Dao xông lên cực nhanh nhưng người ở đây quá nhiều, Bát bộ điện quân tầng tầng lớp lớp chắn hết các đường, các vị Trưởng lão đều là cao thủ, nàng xông qua trái phải, tả xung hữu đột một trận, lần nào xông ra thì lần đó cũng bị ép quay trở lại, nàng như một con dao sắc nhọn xuyên qua biển người, nhưng lần nào cũng bị biển người như đao lớn buộc quay lại, nàng đạp, đá, chém, chẻ, cắt, bổ... Ánh sáng đỏ dâng trào, giết người điên cuồng. Ai cũng đừng hòng chặn ta! Vô Cực! Vô Cực! Trường Thanh Điện chủ, tôi phải giết ông!
Trong căn phòng tại biệt viện, làn khói xanh mỏng lượn lờ quanh quẩn trên thân hình của hai người trên mặt đất, hai người đó nằm im lặng như đã chết, hoặc là, thật sự đã chết.
Khi Thái Nghiên từ hoan cảnh thần thuật tỉnh lại, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, nàng ta hét lên kinh ngạc, lập tức lao qua ôm lấy Trưởng Tôn Vô Cực: "Sư huynh! Sư huynh!"
Trưởng Tôn Vô Cực từ từ mở mắt, mặt hắn vẫn dính đầy máu, khuôn mặt trắng bệch tựa tuyết, ánh mắt đó ban đầu có chút xao động, dường như mang chút hi vọng mơ màng nhìn Thái Nghiên sau đó lại lộ ra vẻ thất vọng, chỉ là vẻ thất vọng đó lập tức được giấu đi, hắn khẽ cười với nàng ta. Chỉ một nụ cười đó thôi đã khiến nước mắt Thái Nghiên rơi xuống thành dòng.
"Cực khổ cho muội rồi..." Trưởng Tôn Vô Cực thở phào, từ từ đưa tay lau nước mắt hộ nàng ta, "Đã bao năm rồi..."
"Không có." Mắt Thái Nghiên nhòa lệ, nghẹn ngào nói, "Ta tình nguyện, ta tình nguyện..."
Trưởng Tôn Vô Cực nhoẻn cười, quay mặt xuất thần nhìn ra cửa sổ, thở dài tiếc nuối, thì thào: "Thái Nghiên".
"Ừm..."
"Muội kế thừa... thần lực rồi." Trưởng Tôn Vô Cực dời mắt, chăm chú nhìn nàng ta, ngón tay nắm chặt tay áo của nàng ta, "Xin muội... xin muội hãy giúp nàng ấy..."
Thái Nghiên nhắm mắt lại, nước mắt rơi từ gò má xuống, từng giọt, từng giọt nhỏ trên mặt hắn, tim nàng ta bị câu nói xót xa đó bóp nghẹt, hồi lâu sau nàng ta mới nhắm mắt lại, nghẹn ngào "Ừm" một tiếng. Không biết từ đâu bay tới một hơi thở nhẹ, lăn tăn man mát, không tan được như hoa sương trên cửa sổ, Thái Nghiên từ từ mở mắt, lệ rơi nhạt nhòa nhìn Trưởng Tôn Vô Cực xuôi tay nhắm mắt, trên môi vẫn còn rõ nụ cười, trắng bệch mà trong suốt. Thái Nghiên lặng người nhìn hắn, nhè nhẹ xoa lên mặt Vô Cực, ngón tay lướt trên hàng mày của hắn, một chấm... một gạch... hồi lâu mới than rằng: "Huynh gầy đi rồi..."
Nàng ta lặng nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, ở đó có bóng cây lay động, hương hoa lăng đãng, cảnh sắc quen thuộc nhưng không biết tại sao hôm nay nàng ta lại cảm thấy nó đẹp đến nhường nào. Trong đời người có bao nhiêu thứ không thể cầu được, không thể giữ lại được, cũng không thể xanh tốt bốn mùa như cây, không thể thắm sắc vĩnh viễn như hoa. Nàng ta thu ánh mắt về, cười như lĩnh ngộ, sau đó dời cánh tay lên phía đỉnh đầu Vô Cực. Khoảnh khắc ngón tay di chuyển, nàng ta nhếch môi đau thương cười mà quyết đoán, không chút do dự, dùng lòng bàn tay ấn vào huyệt bách hội của hắn. Sau đó nàng ta nhắm mắt lại. Ánh sáng nhẹ ở lòng bàn tay di chuyển, giống như sông nhỏ đổ vào cơ thể hấp hối đó, chữa lành các kinh mạch bị tổn thương, truyền máu ấm vào nội tạng, hồi phục sinh mệnh đang mất đi, đại quang thần thuật của Điện chủ trước truyền lại, mới một giờ trước còn chảy vào cơ thể nàng ta, bây giờ nàng ta lựa chọn tặng lại nó cho hắn.
Tử khí trên sắc mặt trắng bệch như tuyết của Trưởng Tôn Vô Cực dần dần tan đi, tuy là vẫn trắng như cũ nhưng đã có chút sinh khí, mạch đập đã mất đi một hồi khe khẽ đập lại, từ không tới có, phát ra âm thanh của người sống. Còn sắc mặt của Thái Nghiên thì từ từ lụi đi, mặt hoa mày liễu rạng rỡ dần dần nhạt màu, giống như hoa hồng được chôn trong tuyết vậy, cuối cùng không chịu được cái lạnh chết người mà tàn héo. Nửa canh giờ sau, nàng ta thu tay về, cả người mềm nhũn, xiêu vẹo đổ về phía hắn, rất lâu sau vẫn không vùng vẫy được. Trước đó, khoảnh khắc Trường Thanh Điện chủ trao đổi thần thức với Thái Nghiên đã phát hiện được bí mật của nàng ta, lập tức đã ra tay với nàng ta, ông ta lấy đi Mạn Đà La Diệp của nàng ta. Song dưới sự không chế của Trưởng Tôn Vô Cực, thần thuật vẫn được truyền cho nàng ta, chỉ cần nàng ta vận dụng tốt thần thuật này, nàng ta vẫn có thể làm một Điện chủ có thần thuật nhưng không có chân lực. Thần thuật của Điện chủ đã đủ để liếc nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt, vốn dĩ có rất ít cơ hội dùng tới võ công, tuy nhiên một khi thần thuật không còn nữa thì nàng ta cũng chẳng còn cơ hội sinh tồn nữa.
Còn sống là chuyện tốt nhất trên thế gian này, nàng ta muốn sống, nhưng nàng ta càng không muốn Trưởng Tôn Vô Cực phải chết, mà lại chết trước mặt mình. Nếu như để hắn ra đi như vậy, nàng ta phải làm sao để sống qua cuộc đời dài đằng đẵng mà cô đơn thế này?
Vị trí Điện chủ cao quý đó, đỉnh nhân sinh đó, quyền lực danh vọng đó nàng ta chưa bao giờ cần, cũng chưa từng quan tâm, thứ mà nàng ta muốn chỉ là sư huynh của nàng ta cường mạnh đến mức không gì không thể làm được sẽ tiếp tục cường mạnh, vĩnh viễn cường mạnh như vậy.
Vậy nên, vẫn là ngu xuẩn!
Trường Thanh Điện chủ cười điên loạn, lạnh lẽo tột cùng, trong không khí sôi sục điên cuồng và xương cốt lạnh tanh, từ từ nhấn bàn tay xuống. Trưởng Tôn Vô Cực lập tức đưa tay chống đỡ.
"Két!" Căn phòng yên tĩnh trở lại ẩn chứa một âm thanh vang dội, tiếp đó hai bóng dáng đang đối đầu bỗng tách rời, đõ rầm xuống. Trường Thanh Điện chủ bỗng thấy mình bay lên, nhẹ hơn ngày trước, lơ lửng giữa không trung, nhìn xuống cơ thể dưới đất, thấy Trưởng Tôn Vô Cực từ từ nhắm mắt lại. Xung quanh ngũ quang lục sắc chiếu rọi liên hồi.
Phải... phi thăng rồi sao?
Ông ta cười đắc ý, trong ánh sáng mờ ảo giải tỏa bản thân, giải tỏa cuộc đời mình với hàng chục năm gần đạt tới tuyệt đỉnh, cô độc và cả cố chấp.
Ta... mãi mãi không thua.
"Có người chết rồi."
Dưới sự bảo vệ của Lôi Động và Cốc Nhất Điệp, Đế Phi Thiên cuối cùng cũng đã hợp hồn thuận lợi trước khi bị bao vây tấn công, vừa vẫy tay vừa nheo mắt nhìn những kẻ bị giết như tiễn biệt, nói với Mạnh Phù Dao một câu đang trong lúc kịch chiến.
Nàng ngơ ngác, kinh ngạc hỏi: "Chết... ai chết?"
Quá nhiều người chết ở đây, tại sao đang yên đang lành Đế Phi Thiên lại nói câu này.
"Ta nói ở đây không phải là người bình thường chết." Đế Phi Thiên nhìn nàng khó chịu, "Ngươi xem." Mạnh Phù Dao vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy trên trời một vệt sao băng trắng xám từ từ sa xuống. "Người phi phàm chết sẽ ứng tượng." Đế Phi Thiên hiếm khi nhẫn nại như thế này, "Sau này ngươi chết, chắc cũng sẽ có một ngôi sao lấp lánh sa xuống."
Mạnh Phù Dao không hề có tâm trạng để đùa với hắn ta, nàng ngơ ngác đứng đó, một tên lính Thần điện vung đao chém về phía nàng mà nàng cũng không để ý, vẫn là Đế Phi Thiên phẩy tay áo hất kẻ đó ra ngoài, nhìn nàng hết sức khó chịu, "Con nhỏ này bị sao vậy hả? Ta đây phí sức lực như vậy, ngươi lại còn dám đứng đó mà không làm gì sao?"
Mạnh Phù Dao chỉ ngây ngốc đứng đó, suy nghĩ miên man, cái chết của người phi phàm... sẽ ứng thiên tượng... sẽ ứng thiên tượng... hiện giờ tất cả người của Trường Thanh Thần điện đều ở đây, chỉ trừ... Trường Thanh Điện chủ và Vô Cực.
Trường Thanh Điện chủ với võ công thần thuật đó đã có thể nhẹ nhàng không tốn sức lực mà bay qua, ông ta không thể đang yên đang lành đột nhiên chết được, vậy thì... vậy thì...
Nàng bỗng nhấc chân lên chạy, trong chớp mắt đã xông ra khỏi đám đông, lao về phía Trường Thanh Điện chủ vừa rời khỏi. Ca Lâu La Vương lập tức hét: "Chặn ả lại, chặn lại!" Mạnh Phù Dao xông lên cực nhanh nhưng người ở đây quá nhiều, Bát bộ điện quân tầng tầng lớp lớp chắn hết các đường, các vị Trưởng lão đều là cao thủ, nàng xông qua trái phải, tả xung hữu đột một trận, lần nào xông ra thì lần đó cũng bị ép quay trở lại, nàng như một con dao sắc nhọn xuyên qua biển người, nhưng lần nào cũng bị biển người như đao lớn buộc quay lại, nàng đạp, đá, chém, chẻ, cắt, bổ... Ánh sáng đỏ dâng trào, giết người điên cuồng. Ai cũng đừng hòng chặn ta! Vô Cực! Vô Cực! Trường Thanh Điện chủ, tôi phải giết ông!
Trong căn phòng tại biệt viện, làn khói xanh mỏng lượn lờ quanh quẩn trên thân hình của hai người trên mặt đất, hai người đó nằm im lặng như đã chết, hoặc là, thật sự đã chết.
Khi Thái Nghiên từ hoan cảnh thần thuật tỉnh lại, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, nàng ta hét lên kinh ngạc, lập tức lao qua ôm lấy Trưởng Tôn Vô Cực: "Sư huynh! Sư huynh!"
Trưởng Tôn Vô Cực từ từ mở mắt, mặt hắn vẫn dính đầy máu, khuôn mặt trắng bệch tựa tuyết, ánh mắt đó ban đầu có chút xao động, dường như mang chút hi vọng mơ màng nhìn Thái Nghiên sau đó lại lộ ra vẻ thất vọng, chỉ là vẻ thất vọng đó lập tức được giấu đi, hắn khẽ cười với nàng ta. Chỉ một nụ cười đó thôi đã khiến nước mắt Thái Nghiên rơi xuống thành dòng.
"Cực khổ cho muội rồi..." Trưởng Tôn Vô Cực thở phào, từ từ đưa tay lau nước mắt hộ nàng ta, "Đã bao năm rồi..."
"Không có." Mắt Thái Nghiên nhòa lệ, nghẹn ngào nói, "Ta tình nguyện, ta tình nguyện..."
Trưởng Tôn Vô Cực nhoẻn cười, quay mặt xuất thần nhìn ra cửa sổ, thở dài tiếc nuối, thì thào: "Thái Nghiên".
"Ừm..."
"Muội kế thừa... thần lực rồi." Trưởng Tôn Vô Cực dời mắt, chăm chú nhìn nàng ta, ngón tay nắm chặt tay áo của nàng ta, "Xin muội... xin muội hãy giúp nàng ấy..."
Thái Nghiên nhắm mắt lại, nước mắt rơi từ gò má xuống, từng giọt, từng giọt nhỏ trên mặt hắn, tim nàng ta bị câu nói xót xa đó bóp nghẹt, hồi lâu sau nàng ta mới nhắm mắt lại, nghẹn ngào "Ừm" một tiếng. Không biết từ đâu bay tới một hơi thở nhẹ, lăn tăn man mát, không tan được như hoa sương trên cửa sổ, Thái Nghiên từ từ mở mắt, lệ rơi nhạt nhòa nhìn Trưởng Tôn Vô Cực xuôi tay nhắm mắt, trên môi vẫn còn rõ nụ cười, trắng bệch mà trong suốt. Thái Nghiên lặng người nhìn hắn, nhè nhẹ xoa lên mặt Vô Cực, ngón tay lướt trên hàng mày của hắn, một chấm... một gạch... hồi lâu mới than rằng: "Huynh gầy đi rồi..."
Nàng ta lặng nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, ở đó có bóng cây lay động, hương hoa lăng đãng, cảnh sắc quen thuộc nhưng không biết tại sao hôm nay nàng ta lại cảm thấy nó đẹp đến nhường nào. Trong đời người có bao nhiêu thứ không thể cầu được, không thể giữ lại được, cũng không thể xanh tốt bốn mùa như cây, không thể thắm sắc vĩnh viễn như hoa. Nàng ta thu ánh mắt về, cười như lĩnh ngộ, sau đó dời cánh tay lên phía đỉnh đầu Vô Cực. Khoảnh khắc ngón tay di chuyển, nàng ta nhếch môi đau thương cười mà quyết đoán, không chút do dự, dùng lòng bàn tay ấn vào huyệt bách hội của hắn. Sau đó nàng ta nhắm mắt lại. Ánh sáng nhẹ ở lòng bàn tay di chuyển, giống như sông nhỏ đổ vào cơ thể hấp hối đó, chữa lành các kinh mạch bị tổn thương, truyền máu ấm vào nội tạng, hồi phục sinh mệnh đang mất đi, đại quang thần thuật của Điện chủ trước truyền lại, mới một giờ trước còn chảy vào cơ thể nàng ta, bây giờ nàng ta lựa chọn tặng lại nó cho hắn.
Tử khí trên sắc mặt trắng bệch như tuyết của Trưởng Tôn Vô Cực dần dần tan đi, tuy là vẫn trắng như cũ nhưng đã có chút sinh khí, mạch đập đã mất đi một hồi khe khẽ đập lại, từ không tới có, phát ra âm thanh của người sống. Còn sắc mặt của Thái Nghiên thì từ từ lụi đi, mặt hoa mày liễu rạng rỡ dần dần nhạt màu, giống như hoa hồng được chôn trong tuyết vậy, cuối cùng không chịu được cái lạnh chết người mà tàn héo. Nửa canh giờ sau, nàng ta thu tay về, cả người mềm nhũn, xiêu vẹo đổ về phía hắn, rất lâu sau vẫn không vùng vẫy được. Trước đó, khoảnh khắc Trường Thanh Điện chủ trao đổi thần thức với Thái Nghiên đã phát hiện được bí mật của nàng ta, lập tức đã ra tay với nàng ta, ông ta lấy đi Mạn Đà La Diệp của nàng ta. Song dưới sự không chế của Trưởng Tôn Vô Cực, thần thuật vẫn được truyền cho nàng ta, chỉ cần nàng ta vận dụng tốt thần thuật này, nàng ta vẫn có thể làm một Điện chủ có thần thuật nhưng không có chân lực. Thần thuật của Điện chủ đã đủ để liếc nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt, vốn dĩ có rất ít cơ hội dùng tới võ công, tuy nhiên một khi thần thuật không còn nữa thì nàng ta cũng chẳng còn cơ hội sinh tồn nữa.
Còn sống là chuyện tốt nhất trên thế gian này, nàng ta muốn sống, nhưng nàng ta càng không muốn Trưởng Tôn Vô Cực phải chết, mà lại chết trước mặt mình. Nếu như để hắn ra đi như vậy, nàng ta phải làm sao để sống qua cuộc đời dài đằng đẵng mà cô đơn thế này?
Vị trí Điện chủ cao quý đó, đỉnh nhân sinh đó, quyền lực danh vọng đó nàng ta chưa bao giờ cần, cũng chưa từng quan tâm, thứ mà nàng ta muốn chỉ là sư huynh của nàng ta cường mạnh đến mức không gì không thể làm được sẽ tiếp tục cường mạnh, vĩnh viễn cường mạnh như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.