Quyển 8 - Chương 50: Chương 16.2
Thiên Hạ Quy Nguyên
26/07/2018
"Ngươi tới đây có
việc gì?" Phía cuối cầu thang dài, một lão giả mặc áo trường bào màu
xanh bay tới, phong thái ung dung kỳ ảo, liếc mắt tra hỏi.
Mạnh Phù Dao ngẩng cao đầu, chân không ngừng bước, bình thản hỏi lại: "Các hạ là Điện chủ sao?"
Lão giả ngạo mạn đáp: "Bổn tọa là Thất Trưởng lão, trông coi bộ Dạ Xoa."
"Chưa từng nghe qua." Mạnh Phù Dao thản nhiên đáp trả, tiếp tục đi về phía trước.
"Dừng lại." Thất Trưởng lão đó phẩy tay áo quát lớn, sắc mặt tối sầm lại, "Thần điện của ta để cho ngươi vào đã là phá lệ rồi, sao ngươi có thể không hiểu quy tắc như vậy được, dám tiến thẳng vào giáo tông đại điện của ta!"
"Quy định hàng trăm năm của Trường Thanh Thần điện." Mạnh Phù Dao đứng dưới lão giả hai bậc, ngẩng đầu lên, ánh mắt như tia chớp nhìn lại, như thể nàng đang ở trên cao nhìn xuống, "Kẻ xông vào tứ đại cảnh, đều là khách quý của Thần điện, đồng thời sẽ được Điện chủ giúp đỡ, lẽ nào bao nhiêu năm như vậy không có ai xông vào tứ đại cảnh, nên quý điện đã quên mất quy định này sao? Hoặc nói cách khác, lẽ nào thái độ thế này là nghi lễ Thần điện chào đón khách quý?"
Thất Trưởng lão vô cùng tức giận, nghiêm nghị đáp: "Ngươi thì là khách quý gì chứ, yêu nữ này..."
"Thất Trưởng lão." Đột nhiên một giọng nói bình thản truyền tới, nghe không ra tuổi tác, cũng nghe không đoán ra được tâm trạng, càng không nghe được rốt cuộc nó phát ra từ nơi nào, dường như gần ngay bên tai mà cũng như ở một nơi rất xa. Giọng nói đó không hề cao, cũng không uy nghi, nhưng Thất Trưởng lão lại im lặng không nói gì nữa, cúi người lui về phía sau. Mạnh Phù Dao nhìn về phía đại điện, ánh mắt hết sức bình tĩnh, hất cằm lộ rõ vẻ kiên định, trong bóng của ánh đèn màu xanh giống như một cây ngọc đao tú tệ mà thanh mảnh.
Phía trên đại điện, trong bóng tối từ từ xuất hiện một bóng dáng mặc trường bào màu vàng, nguời đó xuất hiện vô cùng kỳ ảo, không hề thấy hình bóng cũng không hề có bước chân di chuyển, giống như ngay từ ban đầu đã ở chỗ đó rồi sau đó khi bóng tối bị xua đi thì bóng dáng đó hiện ra như một vị thần giáng thế.
"Mạnh Phù Dao, lần này tới có việc gì?" Thật là biết giả ngốc đó, ta bị các ngươi đuổi giết không biết bao nhiêu lần rồi còn hỏi ta tới đây có việc gì? Mạnh Phù Dao mỉm cười khinh bỉ, lớn tiếng nói: "Tới xin Điện chủ thực hiện lời hứa".
Cả Thần điện bỗng trầm xuống, trong không khí trầm mặc đó sát khí có vẻ vơi đi phần nào, không biết từ đâu đó phát ra âm thanh rất nhỏ, dường như có cả âm nhạc kỳ điệu bay bổng trong không trung. Khuôn mặt của Trường Thanh Điện chủ ẩn trong bóng tối, đeo mặt nạ hoàng kim, trường bào màu kim viền đen, ánh mắt còn bình thản hơn cả nàng. Ông ta nhìn nàng hồi lâu, ánh mắt đó không giống như đang nhìn kẻ thù cũng không giống như đang nhìn người lạ, mà giống như đang nhìn thấy thứ mà mình vô cùng kinh tởm, dù đã cố gắng gột bỏ nhưng không thể làm gì được, đành để mặc nó xuất hiện trước mặt mình vậy.
Một lúc sau ông ta bình thản nói: "Ngươi có yêu cầu gì?"
Mạnh Phù Dao nhếch đôi mày lên, nàng đã thắng cược. Thần thánh quả nhiên vẫn ưa thể diện lắm. Nàng đặt cược vào mấy vị thần hay lấy việc duy trì tôn nghiêm làm đầu, rằng họ sẽ không dễ dàng phá vỡ quy tắc mấy trăm năm trước mặt nhiều người, nên nàng thản nhiên đi vào, yêu cầu Điện chủ thực hiện lời hứa trước mặt nhiều người, ông già đó cũng chỉ có thể đồng ý trước mà thôi. Quan trọng hơn nữa là, trong khoảng không tối đen phía trên Thần điện, sau lưng Trường Thanh Điện chủ bỗng xuất hiện một cái đầu trọc trơn nhẵn sáng bóng như vỏ trứng gà, đang cười tít mắt nhìn nàng như thể nhìn con dâu vậy, đó chính là Lôi Động, người từng muốn dạy bảo nàng lại bị nàng dùng hai ba kích đánh lui, cuối cùng lại nên tình bằng hữu. Bên cạnh lão còn có một phụ nữ trung niên y phục màu xanh lơ, dung mạo nhẹ nhàng, sắc mặt như tuyết, nhìn ánh mắt của bà ấy không thân thiết, vui vẻ như Lôi lão đầu mà có chút gì đó không hài lòng. Vị tiền bối này nàng chưa gặp bao giờ, nhưng dựa vào cảm giác nàng nghĩ chắc đó là Tiên y Cốc Nhất Điệp - sư phụ của Tông Việt, có giao tình với lão chim lửa.
Nghĩ tới Tông Việt, nàng lập tức cảm thấy khó thở, hắn sao rồi? Hiện giờ đang ở đâu? Sư phụ hắn cũng đã tới đây rồi, chắc hắn không sao chứ? Có điều, ánh mắt Cốc Nhất Điệp nhìn nàng không mấy thiện cảm, Mạnh Phù Dao nghĩ một cách thảm thương, mình chính là một tội nhân.
Lôi Động và Cốc Nhất Điệp đều có qua lại với Thần điện, hai người họ đều là các bậc tiền bối có uy danh ở Đại lục Năm châu, có bọn họ ở đây, Trường Thanh Điện chủ chắc chắn sẽ không thể ngang nhiên quỵt nợ được.
Trường Thanh Điện chủ đứng ở đỉnh cao nhất của thang ngọc trong Cửu Nghi đại điện, từ trên cao nhìn xuống phía nàng, thấy cô gái này dung mạo sáng láng, trắng mịn hồng hào, tuy là khí chất thần thái xán lạn tươi trẻ kia có khác một chút so với tưởng tượng của ông ta, nhưng phong thái đó tựa như một đóa hoa sen vậy.
Yêu sen.
Sư tổ sáng lập giáo phái cả đời yêu đến mức gần như mê dại, đã vì nó mà không tiếc thần lực và tâm huyết ngày đêm bồi đắp, cuối cùng nghịch thiên cải mệnh luyện nó thành hình người, lòng bàn tay có hoa sen.
Ả đã quay về rồi. Yêu nữ, mấy trăm năm trước đã hủy hoại Thần điện, cuối cùng cũng giẫm chân lên đất của Trường Thanh thần điện. Rời khỏi Năm châu gì chứ? Muốn quay về gì chứ, đừng nói là ông ta không đồng ý để ả đi, mà là dù có để ả đi thì ai dám bảo đảm ả sẽ không vì lý do nào đó mà quay trở lại? Tới lúc đó, ông ta không có ở Thần điện, lẽ nào lại để cho yêu nữ này phá hủy Thần điện, làm loạn hồng trần lần nữa?
Mấy trăm năm trước, vì ả mà Sư tổ sáng lập tông giáo đã tự hủy hoại mình, cũng tự hủy hoại cả Thần điện, địa cung tiếp hồn xảy ra đại chiến, tổn thất phần lớn tinh anh của bổn giáo, Sư tổ tẩu hỏa nhập ma cuối cùng thần lực không đủ đã để lại mối họa ngầm cho các đời Trường Thanh Điện chủ tiếp theo, đại họa đến giờ vẫn chưa được dập tắt, tất cả là do ả mà ra.
Hôm nay sao ông ta có thể để ả quay về được, há chẳng phải đảo lộn tam cương ngũ thường, mê hoặc chúng sinh sao? Ông ta hàng trăm năm nay chuyên tâm tu luyện, thời gian cả đời người chủ yếu đều bế quan, cũng là người có tu vi cao nhất trong các đời Điện chủ, cứ tưởng là như vậy có thể khắc phục được những khuyết điểm và những nguy hiểm trong thần lực mà Sư tổ để lại, không muốn một lần đau khổ, tới cuối cùng vẫn không thể thoát khỏi nanh vuốt của số mệnh. Ngày hôm đó nhìn thấy đôi lông mày mình đã hóa xanh, trái tim ông ta trong phút chốc đã vỡ vụn.
Phi thăng... phi thăng gì chứ? Có ai biết được bắt đầu từ Sư tổ, các đời Trường Thanh Điện chủ đều thành ma? Tháng cuối cùng bế quan trên đỉnh Tiếp Thiên ấy, thật ra chỉ là Bát bộ thiên vương hợp lực tống giam Sư tổ sáng lập tông giáo, lúc đó ông ta đã là Ma vương, chứ không còn là thần mà trần gian hằng ngưỡng mộ nữa.
Ma vương cuối cùng tỉnh ngộ, đem hết thần lực truyền lại cho Điện chủ đời sau, ai biết được một nửa năng lực một cuồng đó lại như một ngọn đao sắc nguy hiểm, ẩn nấp sâu thẳm trong vận mệnh của các đời Điện chủ, không sớm thì muộn, khi lông mày của các đời Điện chủ dần dần hóa xanh giống với Sư tổ năm đó, thì ngày thành ma quỷ đã không còn xa nữa.
Hơn hai mươi năm trước Sư tổ đã chuyển kiếp ỏ Vô Cực quốc, ông ta vui mừng nhưng cũng bất an, vui mừng là bởi vì ai buộc chuông thì người đó phải tự cởi, Sư tổ chuyển kiếp có nghĩa là mây đen treo cao hàng trăm năm của Trường Thanh Điện chủ cuối cùng cũng có cơ hội tan đi, bất an là vì nếu như Sư tổ gặp lại Yêu sen, liệu lịch sử có bị lặp lại không?
Ông ta vì thế mà ngày ngày suy tính, chờ đợi ngày nữ yêu đó quay lại, quả nhiên ả đã quay lại. Tuy là giờ sinh bát tự của ả đã tính ra được rõ ràng, vậy mà từ đầu tới cuối vẫn không thấy tung tích của ả.
Nhưng mà rất tốt, ả tự mình tới đây rồi.
Chỉ khi thu được hồn của yêu nữ này, vĩnh viễn trấn dưới địa cung, ác mộng treo trên đầu của Trường Thanh Thần điện mới có thể vĩnh viễn kết thúc.
Bắt buộc phải giết ả.
Ả có một nước thì đã sao, ả dám xuất binh thì sao? Một nước thần quyền bách tính trung thành khó mà tưởng tượng, bất luận quân đội của nước nào xâm nhập cũng sẽ nhận được nỏ thưomg liều chết chống lại của toàn dân. Chỉ cần ông ta ở đó, chỉ cần Trường Thanh Thần điện an toàn tồn tại, nỏ thương sẽ không bao giờ hết.
Ánh mắt lạnh lùng mà quyết đoán của Trường Thanh Điện chủ bình thản rơi trên người Mạnh Phù Dao. Đây là bí mật lớn nhất hàng trăm năm nay của Trường Thanh Thần điện, ngoài các đời Điện chủ, không ai được biết, ông ta cũng không bao giờ có ý định nói cho ai biết. Ông ta vốn dĩ có rất nhiều cơ hội để giết nàng, nhưng vô ý mà như cố ý, gần đây có rất nhiều người và rất nhiều chuyện bó buộc ông ta, khiến ông ta không thể ra tay, để tới hôm nay nàng đã đến được dưới thang ngọc.
Như vậy cũng tốt, xử lý càng sạch sẽ.
"Ngươi có yêu cầu gì?" Ông ta nhìn nàng, hỏi lại lần nữa.
Ngươi có yêu cầu gì? Có yêu cầu gì? Có yêu cầu gì? Mạnh Phù Dao trong chốc lát có chút hoang mang.
Mạnh Phù Dao ngẩng cao đầu, chân không ngừng bước, bình thản hỏi lại: "Các hạ là Điện chủ sao?"
Lão giả ngạo mạn đáp: "Bổn tọa là Thất Trưởng lão, trông coi bộ Dạ Xoa."
"Chưa từng nghe qua." Mạnh Phù Dao thản nhiên đáp trả, tiếp tục đi về phía trước.
"Dừng lại." Thất Trưởng lão đó phẩy tay áo quát lớn, sắc mặt tối sầm lại, "Thần điện của ta để cho ngươi vào đã là phá lệ rồi, sao ngươi có thể không hiểu quy tắc như vậy được, dám tiến thẳng vào giáo tông đại điện của ta!"
"Quy định hàng trăm năm của Trường Thanh Thần điện." Mạnh Phù Dao đứng dưới lão giả hai bậc, ngẩng đầu lên, ánh mắt như tia chớp nhìn lại, như thể nàng đang ở trên cao nhìn xuống, "Kẻ xông vào tứ đại cảnh, đều là khách quý của Thần điện, đồng thời sẽ được Điện chủ giúp đỡ, lẽ nào bao nhiêu năm như vậy không có ai xông vào tứ đại cảnh, nên quý điện đã quên mất quy định này sao? Hoặc nói cách khác, lẽ nào thái độ thế này là nghi lễ Thần điện chào đón khách quý?"
Thất Trưởng lão vô cùng tức giận, nghiêm nghị đáp: "Ngươi thì là khách quý gì chứ, yêu nữ này..."
"Thất Trưởng lão." Đột nhiên một giọng nói bình thản truyền tới, nghe không ra tuổi tác, cũng nghe không đoán ra được tâm trạng, càng không nghe được rốt cuộc nó phát ra từ nơi nào, dường như gần ngay bên tai mà cũng như ở một nơi rất xa. Giọng nói đó không hề cao, cũng không uy nghi, nhưng Thất Trưởng lão lại im lặng không nói gì nữa, cúi người lui về phía sau. Mạnh Phù Dao nhìn về phía đại điện, ánh mắt hết sức bình tĩnh, hất cằm lộ rõ vẻ kiên định, trong bóng của ánh đèn màu xanh giống như một cây ngọc đao tú tệ mà thanh mảnh.
Phía trên đại điện, trong bóng tối từ từ xuất hiện một bóng dáng mặc trường bào màu vàng, nguời đó xuất hiện vô cùng kỳ ảo, không hề thấy hình bóng cũng không hề có bước chân di chuyển, giống như ngay từ ban đầu đã ở chỗ đó rồi sau đó khi bóng tối bị xua đi thì bóng dáng đó hiện ra như một vị thần giáng thế.
"Mạnh Phù Dao, lần này tới có việc gì?" Thật là biết giả ngốc đó, ta bị các ngươi đuổi giết không biết bao nhiêu lần rồi còn hỏi ta tới đây có việc gì? Mạnh Phù Dao mỉm cười khinh bỉ, lớn tiếng nói: "Tới xin Điện chủ thực hiện lời hứa".
Cả Thần điện bỗng trầm xuống, trong không khí trầm mặc đó sát khí có vẻ vơi đi phần nào, không biết từ đâu đó phát ra âm thanh rất nhỏ, dường như có cả âm nhạc kỳ điệu bay bổng trong không trung. Khuôn mặt của Trường Thanh Điện chủ ẩn trong bóng tối, đeo mặt nạ hoàng kim, trường bào màu kim viền đen, ánh mắt còn bình thản hơn cả nàng. Ông ta nhìn nàng hồi lâu, ánh mắt đó không giống như đang nhìn kẻ thù cũng không giống như đang nhìn người lạ, mà giống như đang nhìn thấy thứ mà mình vô cùng kinh tởm, dù đã cố gắng gột bỏ nhưng không thể làm gì được, đành để mặc nó xuất hiện trước mặt mình vậy.
Một lúc sau ông ta bình thản nói: "Ngươi có yêu cầu gì?"
Mạnh Phù Dao nhếch đôi mày lên, nàng đã thắng cược. Thần thánh quả nhiên vẫn ưa thể diện lắm. Nàng đặt cược vào mấy vị thần hay lấy việc duy trì tôn nghiêm làm đầu, rằng họ sẽ không dễ dàng phá vỡ quy tắc mấy trăm năm trước mặt nhiều người, nên nàng thản nhiên đi vào, yêu cầu Điện chủ thực hiện lời hứa trước mặt nhiều người, ông già đó cũng chỉ có thể đồng ý trước mà thôi. Quan trọng hơn nữa là, trong khoảng không tối đen phía trên Thần điện, sau lưng Trường Thanh Điện chủ bỗng xuất hiện một cái đầu trọc trơn nhẵn sáng bóng như vỏ trứng gà, đang cười tít mắt nhìn nàng như thể nhìn con dâu vậy, đó chính là Lôi Động, người từng muốn dạy bảo nàng lại bị nàng dùng hai ba kích đánh lui, cuối cùng lại nên tình bằng hữu. Bên cạnh lão còn có một phụ nữ trung niên y phục màu xanh lơ, dung mạo nhẹ nhàng, sắc mặt như tuyết, nhìn ánh mắt của bà ấy không thân thiết, vui vẻ như Lôi lão đầu mà có chút gì đó không hài lòng. Vị tiền bối này nàng chưa gặp bao giờ, nhưng dựa vào cảm giác nàng nghĩ chắc đó là Tiên y Cốc Nhất Điệp - sư phụ của Tông Việt, có giao tình với lão chim lửa.
Nghĩ tới Tông Việt, nàng lập tức cảm thấy khó thở, hắn sao rồi? Hiện giờ đang ở đâu? Sư phụ hắn cũng đã tới đây rồi, chắc hắn không sao chứ? Có điều, ánh mắt Cốc Nhất Điệp nhìn nàng không mấy thiện cảm, Mạnh Phù Dao nghĩ một cách thảm thương, mình chính là một tội nhân.
Lôi Động và Cốc Nhất Điệp đều có qua lại với Thần điện, hai người họ đều là các bậc tiền bối có uy danh ở Đại lục Năm châu, có bọn họ ở đây, Trường Thanh Điện chủ chắc chắn sẽ không thể ngang nhiên quỵt nợ được.
Trường Thanh Điện chủ đứng ở đỉnh cao nhất của thang ngọc trong Cửu Nghi đại điện, từ trên cao nhìn xuống phía nàng, thấy cô gái này dung mạo sáng láng, trắng mịn hồng hào, tuy là khí chất thần thái xán lạn tươi trẻ kia có khác một chút so với tưởng tượng của ông ta, nhưng phong thái đó tựa như một đóa hoa sen vậy.
Yêu sen.
Sư tổ sáng lập giáo phái cả đời yêu đến mức gần như mê dại, đã vì nó mà không tiếc thần lực và tâm huyết ngày đêm bồi đắp, cuối cùng nghịch thiên cải mệnh luyện nó thành hình người, lòng bàn tay có hoa sen.
Ả đã quay về rồi. Yêu nữ, mấy trăm năm trước đã hủy hoại Thần điện, cuối cùng cũng giẫm chân lên đất của Trường Thanh thần điện. Rời khỏi Năm châu gì chứ? Muốn quay về gì chứ, đừng nói là ông ta không đồng ý để ả đi, mà là dù có để ả đi thì ai dám bảo đảm ả sẽ không vì lý do nào đó mà quay trở lại? Tới lúc đó, ông ta không có ở Thần điện, lẽ nào lại để cho yêu nữ này phá hủy Thần điện, làm loạn hồng trần lần nữa?
Mấy trăm năm trước, vì ả mà Sư tổ sáng lập tông giáo đã tự hủy hoại mình, cũng tự hủy hoại cả Thần điện, địa cung tiếp hồn xảy ra đại chiến, tổn thất phần lớn tinh anh của bổn giáo, Sư tổ tẩu hỏa nhập ma cuối cùng thần lực không đủ đã để lại mối họa ngầm cho các đời Trường Thanh Điện chủ tiếp theo, đại họa đến giờ vẫn chưa được dập tắt, tất cả là do ả mà ra.
Hôm nay sao ông ta có thể để ả quay về được, há chẳng phải đảo lộn tam cương ngũ thường, mê hoặc chúng sinh sao? Ông ta hàng trăm năm nay chuyên tâm tu luyện, thời gian cả đời người chủ yếu đều bế quan, cũng là người có tu vi cao nhất trong các đời Điện chủ, cứ tưởng là như vậy có thể khắc phục được những khuyết điểm và những nguy hiểm trong thần lực mà Sư tổ để lại, không muốn một lần đau khổ, tới cuối cùng vẫn không thể thoát khỏi nanh vuốt của số mệnh. Ngày hôm đó nhìn thấy đôi lông mày mình đã hóa xanh, trái tim ông ta trong phút chốc đã vỡ vụn.
Phi thăng... phi thăng gì chứ? Có ai biết được bắt đầu từ Sư tổ, các đời Trường Thanh Điện chủ đều thành ma? Tháng cuối cùng bế quan trên đỉnh Tiếp Thiên ấy, thật ra chỉ là Bát bộ thiên vương hợp lực tống giam Sư tổ sáng lập tông giáo, lúc đó ông ta đã là Ma vương, chứ không còn là thần mà trần gian hằng ngưỡng mộ nữa.
Ma vương cuối cùng tỉnh ngộ, đem hết thần lực truyền lại cho Điện chủ đời sau, ai biết được một nửa năng lực một cuồng đó lại như một ngọn đao sắc nguy hiểm, ẩn nấp sâu thẳm trong vận mệnh của các đời Điện chủ, không sớm thì muộn, khi lông mày của các đời Điện chủ dần dần hóa xanh giống với Sư tổ năm đó, thì ngày thành ma quỷ đã không còn xa nữa.
Hơn hai mươi năm trước Sư tổ đã chuyển kiếp ỏ Vô Cực quốc, ông ta vui mừng nhưng cũng bất an, vui mừng là bởi vì ai buộc chuông thì người đó phải tự cởi, Sư tổ chuyển kiếp có nghĩa là mây đen treo cao hàng trăm năm của Trường Thanh Điện chủ cuối cùng cũng có cơ hội tan đi, bất an là vì nếu như Sư tổ gặp lại Yêu sen, liệu lịch sử có bị lặp lại không?
Ông ta vì thế mà ngày ngày suy tính, chờ đợi ngày nữ yêu đó quay lại, quả nhiên ả đã quay lại. Tuy là giờ sinh bát tự của ả đã tính ra được rõ ràng, vậy mà từ đầu tới cuối vẫn không thấy tung tích của ả.
Nhưng mà rất tốt, ả tự mình tới đây rồi.
Chỉ khi thu được hồn của yêu nữ này, vĩnh viễn trấn dưới địa cung, ác mộng treo trên đầu của Trường Thanh Thần điện mới có thể vĩnh viễn kết thúc.
Bắt buộc phải giết ả.
Ả có một nước thì đã sao, ả dám xuất binh thì sao? Một nước thần quyền bách tính trung thành khó mà tưởng tượng, bất luận quân đội của nước nào xâm nhập cũng sẽ nhận được nỏ thưomg liều chết chống lại của toàn dân. Chỉ cần ông ta ở đó, chỉ cần Trường Thanh Thần điện an toàn tồn tại, nỏ thương sẽ không bao giờ hết.
Ánh mắt lạnh lùng mà quyết đoán của Trường Thanh Điện chủ bình thản rơi trên người Mạnh Phù Dao. Đây là bí mật lớn nhất hàng trăm năm nay của Trường Thanh Thần điện, ngoài các đời Điện chủ, không ai được biết, ông ta cũng không bao giờ có ý định nói cho ai biết. Ông ta vốn dĩ có rất nhiều cơ hội để giết nàng, nhưng vô ý mà như cố ý, gần đây có rất nhiều người và rất nhiều chuyện bó buộc ông ta, khiến ông ta không thể ra tay, để tới hôm nay nàng đã đến được dưới thang ngọc.
Như vậy cũng tốt, xử lý càng sạch sẽ.
"Ngươi có yêu cầu gì?" Ông ta nhìn nàng, hỏi lại lần nữa.
Ngươi có yêu cầu gì? Có yêu cầu gì? Có yêu cầu gì? Mạnh Phù Dao trong chốc lát có chút hoang mang.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.