Phù Dao Hoàng Hậu

Quyển 6 - Chương 45: Chương 17.3

Thiên Hạ Quy Nguyên

04/07/2018

Không biết hơi nóng từ đâu đến, lòng bàn tay hắn đỏ lên như có những đám lửa nho nhỏ, lúc đầu hắn không cảm thấy gì, nhưng về sau thì mỗi lúc một nóng hơn thêm, thấu đến tận xương cốt. Sau đó cả người hắn bắt đầu ngứa, giống như có một chiếc lưỡi nhỏ liếm khắp mọi nơi trong cơ thể hắn, mỗi chỗ chiếc lưỡi đi qua như có rất nhiều cỏ mọc lên, cỏ mọc mỗi lúc một dài, cọ khắp người hắn. Hắn dường như nghe thấy tiếng máu thịt mình reo vui, xương cốt không ngừng thu lại, khí tụ nơi đan điền tán loạn, nơi nào đỏ càng ngày càng căng cứng, trái tim càng lúc càng trống rỗng.

Trong lòng hắn vang lên một tiếng "ầm", dù cho cả đời không gần nữ sắc, nhưng hắn biết hắn trúng phải thuốc gì, lập tức vận công đè nén dục vọng trong cơ thể, thế nhưng hắn vừa vận chân khí, cả người liền như bị lửa đốt, bùng cháy như pháo hoa.

Dục vọng giống như một chiếc lò xo, càng ép xuống thì khi bắn ra bật càng cao, càng là đồng tử, lúc trúng dược càng khó có thể nhịn được. Đương nhiên, hắn bị như vậy cũng là do bị người khác lừa dối bấy nhiêu năm, có lẽ đời này hắn cũng không biết được chuyện đó.

Đột nhiên hắn nghe thấy tiếng Hoàng hậu kêu lên, bèn lập tức bay vào.

Tấm rèm che nặng nề rơi xuống, Hoàng hậu đang giơ tay ôm ngực nhìn hắn chằm chằm: "Ngươi vào đây làm gì? Đi ra. Đi ra ngay. Không được vào đây!"

Ngọc Hành không nói gì, lập tức đè lên bà ta.

Hắn đè lên người phụ nữ kia như bao lần hắn đã làm trong mơ, giơ tay lên xé chiếc váy hồng nhẹ nhàng rơi xuống.

Bà ta giật mình, há miệng không biết nói gì. Hắn nhìn thấy da thịt trắng nõn của người ấy thì càng kích thích, giơ tay xé tiếp, chỉ một lát sau người trước mặt hắn đã trở thành lõa thể.



Trong tấm rèm nặng nề kia có mùi hương thoang thoảng, ánh sáng lò mờ để không làm phiền người bệnh nằm bên trong, tiếng mưa rơi làm ngăn cách tất cả mọi người ở bên ngoài, yên tĩnh vô cùng, trong yên tĩnh lại dấy lên ngọn lửa cực sáng.

Bà ta giãy giụa, ngẩng đầu lên nhìn con gái đang nằm trên giường, mở miệng nói thật nhỏ: "Con ta đang ở đây... đang ở đây... không được....", giọng nói mang theo sự quyến rũ nhiều hơn là sự cự tuyệt, tiếng thở gấp, tiếng mồ hôi rơi vào tai hắn, khiến hắn thấy vui mừng tột cùng. Bà ta phản ứng như vậy, không phải là từ chối hắn.

Điều tuyệt với nhất thế gian chính là như thế này, mấy mươi năm qua quả thật hắn đã phí hoài.

Khắp đất trời như bị bao trùm bởi ánh sáng, hắn nhịn bấy nhiêu lâu, cuối cùng cũng được giải tỏa trong một lần, đôi nam nữ ấy ôm nhau lăn lộn trên giường, quên hết mọi thứ xung quanh, quên hết thân phận địa vị.

Đối mặt với dục vọng, nam nữ đều bình đẳng.

Đột nhiên có tiếng người cười vô cùng lạnh lùng, người đó tự nhiên bước tới, mang theo gió, mang theo mưa, mang theo nỗi hận ngập trời và sát khí nồng đậm, đi qua hành lang, đạp đổ tấm bình phong, đá văng ra cửa phòng đang đóng chặt, nhấc tấm rèm lên, hung hăng bước vào.

Nàng cười, giơ roi lên quất vào người Thập Hoàng nữ.

"Nào! Đứng dậy đi, mau nhìn mẫu hậu và thúc thúc của ngươi thông dâm!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Phù Dao Hoàng Hậu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook