Phù Dao Hoàng Hậu

Quyển 6 - Chương 49: Chương 19.2

Thiên Hạ Quy Nguyên

04/07/2018

Nhìn đống bột ngọc đó, Phượng Tịnh Phạm cuối cùng cũng thay đổi sắc mặt, nàng ta cười nhạt, "Hay lắm, hay lắm! Quả nhiên không sai, ngươi là một kẻ điên khùng đệ nhất Đại lục Năm châu, hủy ngọc ấn... chuyện này mà ngươi cũng dám làm...!"

"Đây mới đúng! Đây mới là giọng điệu và biểu cảm nên có của ngươi..."

Mạnh Phù Dao vỗ tay, "May mà ta hủy ngọc ấn đi, nếu không ta vẫn còn phải tiếp tục nói chuyện cùng ngươi, nhìn bộ mặt giả cười khiến người ta buồn nôn của ngươi, đó mới là sống không bằng chết!"

"Ta và ngươi nói chuyện đều cảm thấy lãng phí thời gian như nhau", Phượng Tịnh Phạm nhạt nhẽo nói: "Ngươi bây giờ có thể cút ra ngoài rồi!"

"Hay lắm! Đây cũng là lời mà ta muốn nói với ngươi nhưng ta vẫn còn hơn ngươi một chữ!" Mạnh Phù Dao cười híp mắt lại. "Ngươi có thể cút ra ngoài chết rồi!"

"Hửm?" Phượng Tịnh Phạm cười "Tại sao?"

"Ngươi không có mắt à? Hay là ngươi cho rằng dựa vào đám thủ hạ của ngươi là có thể đổi cho ngươi một mạng? Thứ lỗi, ta không có hứng!" Mạnh Phù Dao giơ tay mời, "Mời giết, mời giết nhanh một chút!"

"Ba nghìn hộ vệ của ngươi, tất cả lực lượng của Đại Hãn và Vô Cực có ở thành Đồng cũng không thể đổi?"

Mạnh Phù Dao nhắm híp mắt lại, "Hừ".

"Ngươi cho rằng mười vạn quân của Đường Dịch Trung sẽ ngoan ngoãn nghe lệnh của ngươi sao?"

Phượng Tịnh Phạm ung dung thong thả xoa bóp cho Phượng Toàn, rủ rỉ, "Thật là đáng tiếc, trong mười vạn quân đó đêm nay sẽ xảy ra bạo động, căn bản không có cách nào chi viện cho ngươi, ba nghìn hậu vệ của ngươi đi vào cung, vừa đúng bị kẹp trong gọng kìm của ba vạn Ngự Lâm quân và năm vạn Trường Dũng quân, chỉ là không biết ba nghìn kị binh tinh nhuệ Trường Hãn tự xung thiên hạ đệ nhất dũng mãnh của nhà ngươi có thể chặn được tám vạn quân Toàn Cơ được trang bị đầy đủ vũ khí tiên tiến tinh nhuệ giống nhau hay không?".

Nàng ta mỉm cười, khẽ thổi móng tay, lại nói: "Ơ, thật ngại quá, quên mất không nói cho ngươi biết, năm vạn quân đó của Tam ca, thật ra là của ta, Tam ca đã thành tâm cống hiến sức lực cho ta từ lâu rồi!"

Mạnh Phù Dao im lặng một lúc, lắng nghe tiếng hỗn loạn ở ngoài cửa cung, loáng thoáng vọng vào không ngừng. Ánh mắt Phượng Tịnh Phạm chớp chớp, nhoẻn cười, "Ngươi nghe đi, bắt đầu rồi đấy!"

Nàng ta ngoảnh đầu lại nhìn Trưởng Tôn Vô Cực, "Điện hạ đã xem xét làm Vương phu của ta chưa?".

Trưởng Tôn Vô Cực cũng cười, ngồi trên ghế nhìn Phượng Tịnh Phạm, khoan thai nói: "Nếu như ngươi làm của hồi môn của Phù Dao, trải giường gấp chăn cho chúng ta mỗi đêm, ta có thể xem xét đến việc để ngươi làm thiếp cho nở mày nở mặt, chỉ sợ Phù Dao không bằng lòng, hơn nữa ta cũng sợ mình sẽ buồn nôn!"

Trong lòng hắn, Nguyên Bảo đại nhân bỗng nhiên chui ra, làm biểu cảm mở miệng nôn ồng ộc.

“…”

Mạnh Phù Dao tối sầm mặt lại, vô cùng không hài lòng với người mặt dày ngồi bên cạnh mình, nhưng nhìn thấy sắc mặt của Phượng Tịnh Phạm thì không nhịn được mà hả hê cười, Trưởng Tôn Vô Cực da mặt dày này, quả thực cũng vô cùng độc ác tàn nhẫn.

"Không còn gì để nói nữa!" Sắc mặt Phượng Tịnh Phạm trắng bệch, hơi thở lạnh ngắt lên xuống nhấp nhô, "Hãy lui ra ngoài, rời khỏi Toàn Cơ, thề rằng vĩnh viễn không bao giờ quấy nhiễu Toàn Cơ! Nếu không, cho dù ta không động đến các ngươi thì việc khiến cho hơn ba nghìn người của ngươi bị tiêu diệt toàn bộ cũng dễ như trở bàn tay!"

"Ngươi khoe khoang khoác lác cũng dễ như trở bàn tay!" Mạnh Phù Dao ngồi yên bất động, "Cứ mồm năm miệng mười, khi nào thiên hạ đã định rồi, Hoàng vị đã truyền rồi, Nữ vương cũng đã đăng vị rồi, chúng ta sẽ nhường đường tránh lối!"

"Không nhường?" Phượng Tịnh Phạm cười nhạt: "Mạnh Phù Dao ngươi không phải là kẻ thương quân như con, không muốn để thuộc hạ hi sinh vô ích sao? Không phải là ân oán phân minh, không chịu để thù riêng liên lụy đến người vô tội sao? Ngươi nhẫn tâm vì giết một mình ta mà hại đến ba nghìn trung thần hậu vệ của ngươi sao? Ngươi đứng ỳ ở đây, được thôi. Vậy nhà ngươi cứ đợi mang theo món nọ ba nghìn mạng người, ngươi muốn xả thân đi cứu? Ở đây ta vẫn còn mười tám vị cao thủ, cho dù không giết được ngươi, nhường các ngươi một trận, thì kéo dài thời gian cho tám vạn quân giải quyết ba nghìn quân, nghĩ tất cũng là có thể!"

"Ngươi vẫn rất là hiểu ta!" Mạnh Phù Dao cười nhạt, "Vậy thì có cần phải thử không?".

Phượng Tịnh Phạm không nói gì nữa, trên vầng trán trắng toát của nàng ta dần dần nổi gân xanh, ánh mắt lạnh lùng trầm xuống, trong ánh sáng của đèn cung đình màu tím nhạt, nàng ta giống như một pho tượng sáp trắng bệch.

Một lúc lâu sau, nàng ta trở nên uy nghiêm đáng sợ, không biết trầm tiếng nói với ai, "Đi, lấy một ít bằng chứng cho Thái tử và Mạnh Vương xem, để bọn họ nhìn rõ, hậu quả của việc không nghe lời là như thế nào".

Trên mái hiên nhà có âm thanh vạt tay áo lướt gió xa dần.

Ba người đều lặng im.

Không khí vô cùng yên tĩnh, chỉ có nến thơm thi thoảng phát ra kêu lách tách và hơi thở dồn dập nặng trĩu của người già, đèn hoa rơi xuống không ai nhặt, Phượng Tịnh Phạm thất thần đối diện với ngọn đèn hiu quạnh leo lắt, sắt mặt nàng ta nhợt nhạt, đôi ngươi hung ác nham hiểm, năm ngón tay trắng bệch âm thầm nắm chặt rồi lại thả lỏng ra trên gấm bông chăn hoa.

Ngày đó, vì nàng ta băn khoăn thân phận hai người, sợ rằng ra tay giết chết họ sẽ khiến cho Vô Cực quốc và Đại Hãn quốc liên quân tiêu diệt Toàn Cơ, mới để thúc thúc Ngọc Hành ra tay chia cắt họ, để bọn họ tàn sát lẫn nhau, trong lòng nàng ta thậm chí còn ôm mộng ảo tưởng là - sau khi bọn họ đoạn tuyệt với nhau, nàng ta lại lấy Toàn Cơ quốc ra làm của hồi môn để xuất giá, giang sơn gấm vóc, có nam nhân nào trong thiên hạ không ham? Đến lúc đó Trưởng Tôn Vô Cực liệu sẽ hồi tâm chuyển ý chăng?

Chính vì ôm hi vọng như vậy, nàng ta mới không thực sự ra tay giết chết họ.

Lẽ ra sớm đã phải giết chết hai người bọn họ rồi!

Phượng Tịnh Phạm xoay mặt, sắc mặt âm u nhìn lão già trên giường, Phượng Toàn nửa sống nửa chết nằm đó, hít thở hổn hển ở trên giường... Chết tiệt, Mẫu hậu rốt cuộc đã cho Phụ hoàng ăn thuốc độc gì mà đến mức khiến ông ấy thành ra như thế này? Chỉ cần tinh thần ông ta suy nhược để dễ dàng khống chế cũng là được rồi, hiện tại lại phản tác dụng, nhầm lẫn hồ đồ làm mất ngọc ấn, đến bây giờ một bản thánh chỉ cũng không viết xong, tên của Nữ hoàng vẫn đang còn trống!

Từ xa vọng lại tiếng bước chân lộn xộn, phá võ sự tĩnh lặng của đại điện trống trải này, mắt Phượng Tịnh Phạm sáng lên, khóe miệng hiện ra một nụ cười lạnh ngắt.

Ầm ầm một tiếng, có người đẩy cửa sải bước dài vào điện, giơ tay lên cao từ xa, mấy cái đầu lâu đang chảy máu lăn đến dưới chân Mạnh Phù Dao và Trưởng Tôn Vô Cực.

Hai người cúi đầu nhìn, sắc mặt không hề thay đổi.

"Khởi bẩm Thập tứ Hoàng nữ, đầu của phản tướng Trường Dũng quân đều ở đây!"

"Tốt!" Phượng Tịnh Phạm nhướng mày cười to, ra lệnh: "Ra tay."



"Rõ."

Bên ngoài vọng vào tiếng chém giết, hòa với mùi máu tanh bốc lên hỗn loạn trong điện, kinh hãi không thôi, Phượng Tịnh Phạm liếc nhìn hai người, từ tốn: "Trường Dũng quân đã bị ta khống chế, ba nghìn hộ vệ ắt thành nhân thịt, hai người vẫn còn chưa tuyệt vọng sao?".

Nàng ta vừa phất tay, bốn góc đại điện nhảy xuống mười tám bóng người bao vây xung quanh Mạnh Phù Dao và Trưởng Tôn Vô Cực.

"Bất kể sống hay chết, giữ bọn họ lại!" Phượng Tịnh Phạm hét lên: "Để chúng ngoan ngoãn nghe thấy tiếng oán khóc trước khi chết của thuộc hạ của mình".

Mười tám người đồng thời rút kiếm, trong đại điện tối tăm bỗng chốc sáng lên.

"Tuyệt đỉnh trận pháp bản sư Ngọc Hành để lại, ta dạy cho mười tám tên này, cả đời bọn họ chỉ luyện trận pháp này, tất cả tinh lực và tâm huyết đều trong trận pháp này, đủ cho hai người có sức mạnh của Thập cường giả, mười tám người này cũng chắc chắn vây hãm được các ngươi!"

Phượng Tịnh Phạm để lộ ra nếp nhăn trên mặt khi cười, xoay mình cầm lấy thánh chỉ trên bàn, nhìn về phía Phượng Toàn: "Phụ hoàng, cha con ta vẫn cứ chuyên tâm viết xong thánh chỉ nào!"

Nàng ta không nhìn hai người nữa mà xoay người đi.

"Choang."

Mười tám thanh kiếm dài rút ra, âm thanh vang vọng Điện Rồng.

Mạnh Phù Dao đứng tại đó, dỏng tai nghe tiếng hô giết bên ngoài quảng trường, bỗng nhiên nói với Trưởng Tôn Vò Cực: "Ta thấy... Chúng ta thật sự phải rút ra ngoài rồi!"

Trưởng Tôn Vô Cực cười đáp: "Nàng đi đâu, ta theo đó".

Phượng Tịnh Phạm nghe thấy vậy, sắc mặt trầm xuống, trong lúc trầm lặng lại thoáng hiện nét vui mừng.

Rút ra ngoài là tốt, lùi một bước thì sẽ lùi càng nhiều bước hơn, cuối cùng nàng ta cũng có cơ hội giải quyết tất cả.

"Khởi bẩm Thập Tứ Hoàng nữ!"

Bỗng nhiên một tiếng hét lớn kinh hãi vang lên khiến cho mười tám người kia cũng phải ngây ra giật mình, vừa quay lại thì nhìn thấy một bóng đen ngoài điện lao tới, nam nhân quăng đầu lâu của phản tướng ban nãy vẫn chưa rời đi.

Phượng Tịnh Phạm ngạc nhiên quay đầu hỏi, "Tại sao ngươi vẫn chưa đi?".

"Thuộc hạ vẫn còn mang theo vài đầu người của hộ vệ Hãn Quân!" Người đó kêu lên "Để cho Đại Hãn Mạnh vuông trợn to mắt nhìn rõ xem thủ hạ của mình đã chết như thế nào, cũng sớm liệu mà ra khỏi đây!"

"Ngươi suy nghĩ rất chu đáo!"

Phượng Tịnh Phạm vui mừng, vẫy tay nói, "Đem lên đây!"

Người đó giơ tay ném vài thứ đồ tròn tròn vù vù vào trong không trung.

Đầu lâu còn chưa rơi xuống mặt đất, Mạnh Phù Dao và Trưởng Tôn Vô Cực bốn mắt nhìn nhau, đột nhiên vút lên, một trái một phải, bay lên trên cột cao của đại điện.

"Đùng..."

Mấy chiếc "đầu lâu" thình lình nổ tung, có cái nổ trực tiếp trên đầu mười tám tên kia, có cái thì bay ra vô số ám tiễn kim châm, có cái nổ giữa không trung rồi bỗng nhiên trồi ra vài chiếc đao có răng cưa xoạc qua trên da đầu từng người. 

Còn có một cái xông thẳng tới chỗ Phượng Tịnh Phạm, "soạt" một tiếng, trong đám "tóc" đen nhánh bay ra ba lưỡi đao vàng lấp lánh ánh sáng.

Phượng Tịnh Phạm tức giận quát lên, xoay người bay qua sạp giường, thanh đao vàng kia đuổi theo không ngừng, thuận theo quỹ đạo bay của nàng ta mà vù vù lao tới. Phượng Tịnh Phạm lật qua lật lại, bay qua bay lại, tất cả đèn khi nàng ta bay qua đều nghiêng vẹo, cột trong điện đều gãy nửa, mảnh vỡ vụn của dầu nến cùng với vài mảnh áo quần rách te tua dính đầy người, quả thực cực kì nhếch nhác thảm hại.

Còn mười tám người chuyên tâm vững trí với trận pháp, không thể ngờ rằng mấy cái đầu lâu sẽ nổ tung trên đầu mình, cũng kêu la thảm thiết, ngay lập tức bị thương mất một nửa.

"Bốp bốp bốp."

Mạnh Phù Dao ngồi trên nóc điện nhàn nhã vỗ tay, mỉm cười mà nói, "Nữ vương bệ hạ, đây chính là kịch hay mà người muốn chúng tôi xem sao? Thật sự là quá xuất sắc rồi!"

"Các ngươi..." Phượng Tịnh Phạm trong khi trốn nấp bỗng nhiên ngoảnh đầu lại, "Tại sao lại có thể... tại sao lại có thể...!"

"Có gì không thể chứ?" Tiếp lời nàng ta là một người khác đang híp mắt cười bước vào từ ngoài điện, "Điện hạ người muốn gây chuyện trong Trường Dũng quân của ta mà cũng không nghĩ thử xem, Đường gia ta chẳng lẽ lại là một trái hồng mềm dễ nặn sao?"

Tiểu công gia mặt trẻ con lại chỉ vào Trướng Tôn Vô Cực nói, "Ngài muốn giở trò trước mặt hắn? Cũng không nghĩ xem Thái tử Vô Cực có danh tiếng gì à?".

"Ngài thế này là khen ta hay muốn mắng ta?" Trưởng Tôn Vô Cực ngồi trên nóc điện cười, "Kì thực mấu chốt vấn đề là ở Nữ vương điện hạ khiến mọi người rất không an tâm, thế nên mọi người đều đành phải cẩn thận hơn".

"Tại sao có thể..." Phượng Tịnh Phạm hoang mang quay đầu lại giữa không trung, rõ ràng khinh công của nàng ta không tồi, song chân khí đột nhiên như bị tản mát, bay chạy một hồi tóc đã rối tung, mồ hôi rơm rớm.

Trưởng Tôn Vô Cực không thèm nhìn nàng ta cũng không nói gì, còn Đường Dịch Trung lại thích nói, còn nói dài dòng: "Điện hạ à, Thái tử bọn họ đã biết ngài còn sống thì nhất định sẽ quan tâm ngài. Người của ngài khống chế Thái tử trong cung Vịnh Xuân, nhưng ngài không thể không truyền tin tức, người truyền tin tức cho ngài chính là thị nữ thân cận Minh Nhược phải không? Vậy thì không cần theo dõi ai cả, chỉ cần trông chừng dõi theo thị nữ đó là xong!"

Phượng Tịnh Phạm nghiêng người, mạo hiểm bay qua xà ngang cực hẹp trên nóc điện, đao vàng lướt tới, cắt đứt một mảng tóc của nàng ta, nhưng bởi vì xà ngang ngăn cản nên không bay trở lại được. Phượng Tịnh Phạm lúc này mới thoát khỏi thanh đao đó, đáp xuống đất vô cùng thảm hại, đứng trước giường của Phượng Toàn, cười lạnh lùng không nói câu nào.

"Hành tung thị nữ bé nhỏ đó của ngươi luôn nằm dưới sự kiểm soát của nhóm tổ chức tình báo dưới trướng Thái tử", Đường Dịch Trung cười nhắm mắt lại. "Mấy cái đầu lâu bị ném vào trước, ngài không nhìn sao? Trừ vài tên bị ngài kích động đã chuẩn bị bạo động tối nay ra, còn có Minh Nhược! Ồ, những nhân tài bí mật được huấn luyện chuyên nghiệp làm thủ hạ của ngài cũng đều ở đây, nói thật là so với Ấn vệ của Thái tử điện hạ, ngài quả thật còn kém xa!"



"Cảm ơn ngài đã giúp kẻ hèn mọn này nhổ tận gốc ung nhọt trong quân." Cuối cùng Đường Dịch Trung khom người, nói lời tổng kết.

Phượng Tịnh Phạm đứng im không nói gì, búi tóc của nàng ta đã bị phi đao cắt tơi tả, rơi lộn xộn trên vai, một vài sợi ngắn che mắt nàng ta, khiến người khác không nhìn rõ thần sắc trong đáy mắt, ánh đèn nhập nhoạng, bóng tối in lên gương mặt của Phượng Tịnh Phạm khiến cho khuôn mặt ấy không còn vẻ dịu dàng mềm mại giả tạo trước kia, mà như răng cưa lạnh lùng cứng rắn, xuyên thủng bóng đêm.

Phượng Tịnh Phạm đột nhiên lùi về phía sau.

Nàng ta lùi đến bên cạnh Phượng Toàn, một tay nắm lấy thánh chỉ vẫn được chưa viết xong, một tay bóp chặt cổ tay của Phượng Toàn, nghiêm nghị nói: "Phụ hoàng, Người viết đi! Người viết nhanh lên! Bất luận thế nào, ta vẫn là Hoàng nữ Toàn Cơ! Ta mãi mãi cao quý hơn ả tiện nhân không rõ lai lịch kia".

Hai mắt nàng ta đều đỏ rực, hơi thở hổn hển, dù có thế nào đi chăng nữa, nàng ta cũng phải tranh đấu đến cùng.

Phượng Toàn bỗng nhiên thở dài một hơi, nhét thánh chỉ vào trong tay nàng ta, nói: "Ta đã viết xong rồi".

Phượng Tịnh Phạm nghe thấy Phượng Toàn không tiếp tục thở hổn hển nữa, giọng điệu cũng bình tĩnh hờ hững, không còn yếu ớt như những ngày gần đây nữa, trong lòng kinh ngạc, vội vàng cúi xuống nhìn xem, tên Nữ vương cuối cùng trong thánh chỉ đó bỗng chốc đâm vào mắt nàng ta.

"Phượng Phù Dao!"

"Phượng Phù Dao?... Ai là Phượng Phù Dao?"

“Muội muội con!" Phượng Toàn ung dung thản nhiên ngồi dậy, chỉnh đốn y phục, ngồi bó gối khoanh chân dùng tay chải lại tóc rối. Lúc này Phượng Toàn không còn là lão già suy yếu phải chịu sự khống chế của người khác nữa mà là một người điềm tĩnh tôn quý, cứng rắn lạnh lùng, mặc dù sức lực vẫn yếu ớt, nhưng khí phách của bậc Đế Vương trong chốc lát đã trở về.

Mạnh Phù Dao trên nóc đại điện, vẫn chưa chịu xuống, chỉ nhìn ông ta cười nhạo báng, dường như không bị sự thay đổi long trời lở đất của Phượng Toàn làm cho sợ hãi.

Phượng Toàn ngẩng đầu, cười với Mạnh Phù Dao, vui mừng vẫy tay nói:

"Phù Dao, con gái của ta, đến đây, để ta ngắm nhìn con!"

Mạnh Phù Dao mỉa mai cười, không thèm để tâm, ngẩng đầu nhìn lên trên, cảm thấy rằng những tạo hình dã thú cổ quái khác lạ đó còn đẹp hơn một vạn lần so với lão già ở trước mắt lúc này...

Phượng Tịnh Phạm liên tiếp thụt lùi về phía sau, va vào ngự sàng song dường như không hề cảm thấy đau đớn, sắc mặt trắng bệch, khàn giọng nói, "Ai... Ai vậy? Muội muội sao? Muội muội của ta từ đâu ra thế?" Nàng ta bỗng nhiên ngoảnh đầu lại, nhìn chằm chằm vào mắt Mạnh Phù Dao, ánh mắt như sóng biển cuồn cuộn, lại giống như vô số lá cờ duỗi mình trong cơn gió sự thật, những lá cờ đó bay phần phật, toái ra kí ức ấn chìm, rầm một tiếng, bỗng nhiên lộ ra cảnh tượng của mười bốn năm trước. 

Bé gái nhỏ mười bốn năm trước lặng im ngồi trong tủ nhìn nàng ta chằm chằm không nói lời nào bỗng dưng trốn thoát, ánh mắt ngoan cường sắc nhọn như người lớn giống hệt ánh mắt của nữ tử đang cười mỉa mai trên nóc điện.

"Là ngươi... Chính là ngươi!"

Kết quả Phượng Tịnh Phạm bị thua một cách tàn khốc, chấp niệm cuối cùng tan vỡ trong chớp mắt, kẻ thù hiện tại của nàng vẫn là kẻ thù cũ của mười bốn năm trước, Phụ hoàng lại truyền ngôi vị cho người này.

"Tại sao! Tại sao!" Phượng Tịnh Phạm bỗng nhiên hướng về Phượng Toàn gào thét...

"Con thua rồi, chỉ đơn giản là như vậy!" Phượng Toàn vẫn cười rất hiền từ với nàng ta, "Thứ trẫm phải chọn là Nữ vương, không phải là con gái!"

"Người hận con liên kết với Mẫu hậu và Sư phụ giam cầm người, áp bức người?" Phượng Tịnh Phạm nhìn Phượng Toàn chăm chú, lẩm bẩm không dám tin, "Nhưng Phụ hoàng, người vốn dĩ đã đồng ý truyền ngôi vị cho con, chúng con cũng chưa từng làm chuyện gì với người cả, người lại hại con như vậy... người hại con như vậy..."

"Ta hại con thế nào?" Phượng Toàn thản nhiên nhìn nàng ta: "Tịnh Phạm, ta vốn không bận tâm chuyện con ép buộc thiên tử để ra lệnh chư hầu, con có thể làm được như thế này, ta thật sự rất hài lòng, quả thực cho tới lúc nãy...", Phượng Toàn chỉ vào thánh chỉ vừa mới điền tên, mực vẫn chưa khô, "Nếu con có thể đánh đuổi được Phù Dao, tên ghi bên trên thánh chỉ này vẫn là của con".

"Người..."

"Trẫm nói với con rồi, thứ trẫm cần chọn là một Hoàng đế, một Hoàng đế thực sự đủ sức mạnh, có thể ngồi vững trên Hoàng vị Toàn Cơ."

Phượng Toàn lặng im rất lâu sau đó, bình thản lên tiếng, "Trẫm cũng đã lên ngôi như thế".

Lấy Hoàng vị làm mồi nhử, dẫn dụ các con tàn sát lẫn nhau, ai là kẻ mạnh cuối cùng, người đó làm vua, giống như nuôi sâu đôc trong nồi gốm, hoặc là huấn luyện sói trong rừng hoang, bởi kẻ tắm trong máu thịt tàn sát, kẻ đứng trên đỉnh núi kêu trăng, chắc chắn là con thú hung dữ nhất, tàn bạo nhất, có khả năng dẫn dắt bầy thú nhất!

Còn mạng người, còn tình thân, so với tồn vong của một nước, trong lòng Phượng Toàn đó chỉ là một cái hạt cát mà thôi.

Đây chính là sinh tử Hoàng quyền.

"Được... được... được!" Sau sự im lặng như chết người đó, bỗng nhiên Phượng Tịnh Phạm cười đến điên cuồng, cười đến mức lệ chảy đầy mặt, châm biếm nói, "Được, Phụ hoàng tốt của ta! Nực cười là trước kia ta còn xem thường người, tưởng rằng mình luôn khống chế được người, còn cùng Mẫu hậu khinh thường người yếu đuối vô dụng! Ta còn cảm thấy rằng người không xứng làm Phụ thân của ta... Ta sai rồi! Người xứng đáng! Người quả thật rất xứng!"

"Tịnh Phạm", Phượng Toàn nói nhẹ nhàng: "Làm con gái của Hoàng tộc Toàn Cơ ta, từ xưa đến giờ đều không phải là một chuyện dễ dàng, Toàn Cơ là Hoàng triều duy nhất trước và nay chưa từng có Thân vương trong tất cả các triều đại, vì sao lại vậy, lẽ nào con chưa từng nghĩ đến?".

Phượng Tịnh Phạm ngẩn ngơ một lúc thật lâu, dựa sát vào bên cạnh giường, cố gắng chống đỡ thân thể, thì thầm:

"Con có nghĩ qua, nhưng mà khi chuyện này thực sự đến lượt con... con vẫn... không nghĩ tới..."

"Con chỉ muốn biết, người làm thế nào biết được ả ta chính là tiện chủng đó?" Phượng Tịnh Phạm không nhìn bất cứ ai, chỉ chăm chú nhìn Phượng Toàn, cười nhạt.

"Đừng nói muội muội con như thế", Phượng Toàn cất tiếng dịu dàng, "Cũng đừng xem thường Phụ hoàng con, riêng điểm này thì muội muội con từ trước tới giờ chưa từng coi thường trẫm".

Mạnh Phù Dao cười mỉa mai, "Bởi vì ta hiểu rõ sự bất thường của Hoàng tộc Toàn Cơ, còn nữa, ta cảnh cáo ông, ông còn nói một chữ muội muội nào nữa, ta lập tức vả cho răng ông rụng đầy miệng!"

"Phù Dao, con gái của ta!" Sau đó, Phượng Toàn không chú ý tới Phượng Tịnh Phạm nữa, ngẩng đầu lên, nở nụ cười yêu thương với nàng, dang rộng hai cánh tay, "Lại đây, hãy để Phụ hoàng ngắm nhìn con kĩ hơn!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Phù Dao Hoàng Hậu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook