Quyển 5 - Chương 13: Duyên cộng chẩm
Thiên Hạ Quy Nguyên
15/05/2018
Hắn ta vô cùng nhanh nhẹn, bổ nhào tới… dưới chân hai người.
Lúc hắn ta nhào đến, Mạnh Phù Dao cùng Trưởng Tôn Vô Cực cũng không động đậy, hai người đều là tuyệt đỉnh cao thủ, cũng biết xông tới không có nghĩa là muốn giết người, muốn giết người chưa chắc sẽ xông tới, một người có động thủ hay không, phải thấy sát khí mới biết được.
Người này không những không có sát khí, thậm chí võ công cũng kém.
Hắn ta lao tới, thay đổi vẻ bễ nghễ cùng tùy ý, vô cùng kính cẩn ngửa đầu nói: "Tại hạ thất lễ trước với Thái tử điện hạ cũng Mạnh Hãn vương, mong hai vị thứ tội!"
Mạnh Phù Dao lẩm bẩm: "Trước ngạo mạn sau cung kính... cũng hao tâm tổn trí rồi.”
Trưởng Tôn Vô Cực bên cạnh lui một bước, nói: "Không biết các hạ là người phương nào, không dám nhận lễ."
Mạnh Phù Dao lại lẩm bẩm: "Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo."(*)
(*) Vô cớ tỏ ra ân cần, không phải kẻ gian cũng là kẻ cướp.
Người nọ đứng lên, khẽ khom người nói: "Toàn Cơ Phượng Ngũ, bái kiến Thái tử cùng Mạnh vương."
Mạnh Phù Dao tiếp tục lẩm bẩm: "Phượng Ngũ? Ta là Liễu Ngũ đây!"
Trưởng Tôn Vô Cực véo nàng một, nàng lập tức véo lại, hai người véo nhau sau lưng nhưng mặt vẫn tràn đầy ý cười, "A... Phượng Ngũ Hoàng tử a... Thật sự là hân hạnh hân hạnh."
Cả hai đều rất sáng suốt, chẳng buồn hỏi người ta đường đường là một Hoàng tử tại sao phải giả dạng ngư dân nấu ăn ở nhà đò, cũng không hỏi tại sao lúc đầu giấu giếm thân phận còn bây giờ lại đột nhiên để lộ thân phận mình ra làm chi. Nói xong hai câu "Hân hạnh", Mạnh Phù Dao vỗ bụng "A... Hôm nay no quá." Trưởng Tôn Vô Cực tiếp lời, "Vậy trở về thôi, Thiết Thành và thuyền nương vẫn đang chờ chúng ta đó." Người tung kẻ hứng quay đầu bỏ đi.
Phượng Ngũ kia cười khổ nhìn, cũng không giữ họ lại, chỉ nói: "Phía trước nguy hiểm trùng trùng, hổ lang mai phục, lực lượng toàn Toàn Cơ đang giăng ra chờ đợi Thái tử cùng Mạnh vương, hai vị quả thật không biết sao?"
Mạnh Phù Dao quay nửa người lại, tay chống trên vách khoang, cười hỏi: "Nếu ta không biết thì làm sao "mất tích" được, cũng làm sao có thể gặp ngươi ở trên thuyền này?"
"Thái tử và Mạnh vương là người tài cao, gan dạ hơn nguời, tất nhiên không để Toàn Cơ vào mắt." Phượng Ngũ bổ sung thêm, "Có điều, trong lúc vô tình tại hạ nghe được, có ngươi vì hai vị mà đã mời Thập cường giả đến, Trường Thiên bang nói cho cùng chỉ là khai vị trước bữa ăn, con đường phía trước với tầng tầng bố trí mai phục, mới là món xào nóng tươi, mới nóng hổi."
Hắn ta đếm ngón tay, nói như thuộc lòng, "Nghe nói Thập nhất Hoàng tử lợi dụng chức vụ, lấy việc muốn tiêu diệt toàn bộ mọi thế lực trên đất Lục Lâm để thực hiện ý định giết hại hai người, khi có ai đó thành công, nếu muốn lợi thì sẽ được thưởng một số tiền lớn, nếu muốn danh sẽ ban chức quan để chiêu hàng. Mặt khác, Đại Hoàng nữ - trưởng nữ của Vinh Quý phi, trước mắt đã nhận vị trí Tuần Sát Sứ, trong tay nàng ta nắm giữ lực lượng Tử Phi Phong của Toàn Cơ. Giống như các quốc gia khác đều có tổ chức ám sát, giám sát, hai vị rời khỏi Bắc cảnh đi tiếp vào sâu, cũng tức là tiến vào phạm vi thế lực của Tử Phi Phong. Phía sau, Tam Hoàng tử của Ninh Phi nhiều năm phụ trách quét sạch án lớn của Hình bộ tại ngoại thành, đang ở đó tra án, trong tay nắm quyền quản lý toàn bộ lực lượng quân đội. Những người này là một đám chó dữ, giết người như cỏ không nghe thấy tiếng. Những người lọt vào trong tay đám Tử Phi Phong, không sợ chết, chỉ sợ không thể chết tử tế. Đây là lực lượng có thực lực nhất, đây rõ ràng là muốn tranh Hoàng vị, muốn quấy đục nước. Còn ở trong cung vẫn còn nhiều người nữa... Ai dà, như món thập cẩm, rất khó phân biệt!"
Mạnh Phù Dao nhìn vị Hoàng tử cứ nói ba câu mà vẫn không tách rời đồ ăn kia, thản nhiên nói: "Cũng không có gì, nếu thật sự không ổn, hai người chúng ta cũng không sợ mất mặt, về nước là được."
"Sợ là tới được nhưng đi không được." Ngữ khí của Phượng Ngũ nghe rất giống như đang kể chuyện giật gân, Mạnh Phù Dao cười rộ lên, chỉ mũi mình, "Chúng ta? Tới được đi không được?"
Trưởng Tôn Vô Cực lại đột nhiên lên tiếng, "Ngũ Hoàng tử có ý gì, nói thẳng đi."
"Thật sự là có chút bất đắc dĩ." Trong mắt Phượng Ngũ hiện lên vẻ chờ mong vui mừng, hạ thấp người thi lễ, "Hai vị, mời vào khoang thuyền nói chuyện."
"Không muốn." Mạnh Phù Dao nhíu mày, nàng vốn không thích không gian chật hẹp, lập tức cự tuyệt, "Ngươi muốn nói cái gì, cứ nói thẳng ra đi."
"Được." Phượng Ngũ cân nhắc một chút, "Ta nói ngắn gọn, từ trước đến nay mọi nước đều biết Toàn Cơ là quốc gia có cuộc chiến kế thừa Hoàng vị ác liệt nhất. Mùa hạ năm ngoái, Phụ hoàng đột nhiên có bệnh lạ, ngày càng trầm trọng, tân chủ thừa kế trở thành vấn đề cấp thiết nhất trong triều đình và hậu cung. Hoàng hậu yêu cầu lập con trai, con gái của chính thất. Vinh quý phi kiến nghị lập trưởng. Ninh Phi mong muốn lập người hiền. Các thế lực ba bên tranh chấp không ngừng, đằng đẵng ầm ĩ gần nửa năm. Trong vòng nửa năm qua, có nhiều Hoàng tử, Hoàng nữ không hiểu sao đã chết. Mùa đông năm trước, lúc bệnh tình của Phụ hoàng nặng nhất, cuối cùng cũng hạ chiếu thư lập tân chủ, song lại không nói là ai, chỉ nói là Hoàng nữ, các thần tử tự nhiên là nghi kị nhao nhao, nhưng dựa theo quy định của triều đình từ trước, tân chủ sẽ đăng cơ chính thức vào tháng tư. Bây giờ tình thế gay gắt, còn cách ngày đăng cơ có mấy tháng, Bệ hạ giữ kín thân phận tân chủ không nói ra, có lẽ là để bảo vệ nàng ta, nên hiện tại tình hình cũng coi như yên tĩnh hơn một chút."
"Ai ngờ có lần thê tử của ta phục vụ trong nội cung trở về lập tức đòi ta sắp xếp châu báu nữ trang nhanh chóng rời khỏi thành Đồng, ta không biết vì sao, chỉ thấy giọng nàng và vẻ mặt nàng vô cùng lo lắng, đòi nhất quyết phải cùng nhau đi, nàng nói hôm sau còn phải vào nội cung phục vụ thêm một hôm nữa để tránh nghi kị, chúng ta hẹn nhau tối đó, ta đợi nàng ở Thập Lý Đình ngoài cổng thành để cùng rời kinh."
Phượng Ngũ nói đến đây, trên mặt hiện ra vẻ đau khổ, Mạnh Phù Dao và Trưởng Tôn Vô Cực trong lòng hiểu rõ, thê tử hắn không thể rời khỏi kinh thành cùng hắn rồi.
Quả nhiên Phượng Ngũ nói tiếp: "Đêm đó ta đợi đến sáng mà vẫn không thấy nàng, mấy người hầu trung thành của ta biết là có việc không hay xảy ra, liền đánh ta bất tỉnh mang đi, về sau ta âm thầm liên lạc với bạn cũ trong kinh, giúp ta tìm kiếm tin tức của thê tử, nhưng mà đến giờ sống không thấy người, chết không thấy xác."
Hắn ta nức nở, "Là ta vô dụng... Là ta không thể cho nàng một ngày tốt đẹp, thiệt thòi nàng mỗi lần từ nội cung trở về còn mỉm cười nói Hoàng hậu cho ăn gì ngon, chơi gì vui, ta lại luôn tin là thật. Nếu không phải... nếu không phải trong lúc vô tình nhìn thấy..."
Mạnh Phù Dao khẽ thở dài, ác cảm với Hoàng cung Toàn Cơ lại thêm vài phần.
"Nàng ấy rốt cuộc nghe thấy được gì mà đến nỗi nhận lấy tai họa?" Mạnh Phù Dao trầm ngâm.
"Không biết, đêm đó nàng ấy cứ giục ta đi mau, ta liên tục hỏi nàng ấy, nàng ấy chỉ nói, có một số việc không biết thì tốt hơn là biết, chỉ nói một câu lúc tiễn ta ra khỏi cửa..."
"Câu gì?"
"Nàng nói, người đó tại sao lại như vậy..."
"Là nam, hay là nữ?" Mạnh Phù Dao hỏi tiếp.
Phượng Ngũ lắc đầu, một lúc sau hắn ta chậm rãi giơ tay, bưng kín mặt, nước mắt tràn ra từ kẽ tay, "Thực ra đêm đó nàng ấy vào cung là để kéo dài thời gian giúp ta chạy trốn..."
Khoang thuyền tối tăm, lối đi nhỏ hẹp, nam tử gầy gò trắng bệch dựa vào tường mà đứng, im lặng rơi lệ, trong không khí chỉ còn vị mặn đặc trưng của nước mắt nhớ thương cùng đau đớn.
"Vì vậy mà ngươi sống trên sông nước, dùng thức ăn câu hai con cá chúng ta?" Mạnh Phù Dao chậm rãi nói: "Sao ngươi biết chúng ta sẽ tới?"
"Trước kia ta không có ý định này." Phượng Ngũ lau nước mũi bằng một khăn không sạch sẽ lắm, Mạnh Phù Dao không nhịn được quay đầu đi, nghe hắn ta nói: "Gần đây ta nhận được tin tức của Đường gia, chính là Tĩnh Quốc công Đường gia, một nhà trung lương, Tiểu Công gia là nhân tài hiếm có, các Hoàng tử tranh vị, thần tử trong triều nhao nhao chọn phe cánh, chỉ có Đường gia một mực trung lập. Hắn nói cho ta biết, thê tử của ta đêm đó trước khi về nhà đã đi qua Quốc Công phủ trước, từng nói chuyện với hắn, hắn cũng không nói là chuyện gì, chỉ bảo ta nghĩ cách chặn hai người lại, nói cho hai người biết con đường phía trước có nguy hiểm, mong hai người cẩn thận. Ở dưới thế lực Bắc cảnh của Thập nhất Hoàng tử, tốt nhất là đi đường thủy, Tào bang trên sông không bị Hoàng tử khống chế; vào lãnh thổ rồi thì cố gắng đi đường núi, kỵ binh Tử Phi Phong khó có thể lên núi, vì vậy ta nghĩ ra biện pháp đưa chính trị vào món ăn, để hấp dẫn hai người.
"Sau đó thì sao?" Ánh mắt Mạnh Phù Doa chớp chớp, mỉm cười, "Sau đó là dựa vào bản thông báo mật có nội dung vô cùng sơ sài hạn hẹp này để chúng ta giúp ngươi tìm thê tử hoặc là báo thù?"
Phượng Ngũ da mặt chưa đủ dày xấu hổ cúi đầu, ngầm thừa nhận.
Mạnh Phù Dao nhìn hắn ta, thở dài, quay đầu mỉm cười với Trưởng Tôn Vô Cực, nói: "Huynh xem, ai cũng xem ta là kẻ vác tù và hàng tổng rồi, vị này tốt xấu gì cũng cho ta chút tin tức, còn vị Hoa Quận vương kia cái gì cũng không có đã xông thẳng vào cửa nhà ta."
Trưởng Tôn Vô Cực xoa xoa đầu nàng, như xoa đầu cún con, "Ai bảo nàng nổi tiếng thích quản chuyện của Hoàng tộc chứ."
"Ta thích quản? Ta thích quản ư?" Mạnh Phù Dao chỉ vào mũi mình, khóc không ra nước mắt, quả thật là hiểu lầm to lớn, nàng từ lúc nào muốn quản chuyện không đâu chứ? Không phải tất cả mọi chuyện đó đều vừa khéo có liên quan đến Trưởng Tôn Vô Cực, Chiến Bắc Dã cùng Tông Việt sao, nàng chỉ cảm thấy nhận ân huệ của người khác không thể không báo đáp mà thôi.
Quay đầu nhìn Phượng Ngũ vẻ mặt chờ mong, Mạnh Phù Dao dùng ánh mắt trưng cầu nhìn Trưởng Tôn Vô Cực, Trưởng Tôn Vô Cực cười khẽ, kề vào bên tai nàng, trầm thấp nói: "Kẻ hèn này vĩnh viễn nghe Mạnh đại vương sai đâu đánh đó."
Mỗi lần hắn kề vào tai nàng thì thầm, giọng điệu lên xuống, như thể trêu chọc khiến người nàng chẳng những như nhũn ra, mà còn ngứa náy, bèn nhanh chóng nhảy sang chỗ khác, trừng mắt nhìn hắn rồi lại nhìn Phượng Ngũ, nhớ tới ái thê của hắn ta bị mất tích, còn hắn ta phải cô đơn phiêu giạt, cất giấu nỗi buồn trong lòng, ẩn nấp trên thuyền làm đầu bếp, hao tổn tâm huyết làm các món ăn chứa đầy ngụ ý chỉ vì muốn nhờ họ giúp đỡ. Một vị Hoàng tử mà sa cơ đến bước đường này, thật sự là quá thảm.
Không, có lẽ nên nói thế này, thân là Hoàng tử, Hoàng nữ của Toàn Cơ, đúng là quá thảm.
Một hồi lâu sau, Phù Dao lẩm bẩm: "Dù gì sự cũng đã rồi..." quay đầu nói, "Điện hạ à, lời của ngươi ta đã nhớ kĩ, ta khuyên ngươi từ hôm nay trở đi đừng ở trên thuyền mai danh ẩn tích làm đầu bếp nữa, hãy đi tìm thuộc hạ của ta, cùng họ đi về kinh."
Nàng đưa ra một hộp, "Đây là mặt nạ, ngươi cải trang, đến đợi ở dưới cổng thành huyện Vĩnh Hòa phía trước, ta sẽ sai người đưa ngươi về kinh."
Phượng Ngũ liên tục cảm tạ rồi nhận lấy, sau đó lấy một ống trúc từ trong ngực ra, "Đường Tiểu Công gia nhờ ta đưa cho Mạnh dại vương."
Mạnh Phù Dao cười như không cười liếc hắn ta một, nghĩ thầm nói người này là mọt sách thì đúng là chuyện hoang đường, nhìn vật này xem, nếu nàng không chính thức bày tỏ thái độ, hắn ta chắc sẽ không đưa cho nàng đâu nhỉ?
Nàng nhận lấy, cũng không mở ra, "Món ăn thứ ba thì sao?"
Phượng Ngũ sầm mặt, không nghĩ rằng cô gái này đến giờ vẫn không quên đồ ăn, ba lăng nhăng như vậy, không biết là mấy trận lật mây xoay mưa long trời lở đất trước đây nàng ta đã làm thế nào?
Hắn ta bất đắc dĩ đành đi rửa tay làm thức ăn, lần này cũng không cần cố làm ra vẻ huyền bí một hai ba món nữa, mà bày đầy cả một bàn, chay mặn đều đủ, an ủi Nguyên Bảo đại nhân ăn chay đang giận dỗi vì không ăn được hai món trước. Mạnh Phù Dao và Nguyên Bảo đại nhân nhào vào bàn ăn, mặt mày hớn hở, Trưởng Tôn Vô Cực thì mỗi món chỉ nếm chút ít, rồi đặt đũa xuống thở dài, "Ta vẫn cảm thấy hai món trước ngon nhất..."
Mạnh Phù Dao khinh bỉ nhìn hắn, không phải là món ngon nhất, mà là cách ăn hợp ý huynh nhất phải không?
Ăn xong Mạnh Phù Dao chỉ vào món rau xào thập cẩm màu sắc rực rỡ cuối cùng cười nói: "Món này giống Hoàng tử, Hoàng nữ Toàn Cơ, một đám rối tung vào nhau, nhưng mỗi người có lập trường rõ ràng. Đối phó bọn họ chỉ có một biện pháp là tốt nhất."
Nàng bưng đĩa thức ăn lên, cùng Nguyên Bảo đại nhân mỗi người một nửa ăn không chút khách khí, nghe thấy Phượng Ngũ hiếu kỳ hỏi nên làm thế nào, liền cười lớn, đáp: "Cho hết vào một nồi rồi nấu!"
Nàng đặt cái bát đã chén sạch xong xuống, kéo Trưởng Tôn Vô Cực đi, Phượng Ngũ đột nhiên nghĩ đến một chuyện, truy hỏi; "Hai vị định đổi lộ tuyến như thế nào?"
Hai người quay lại, cười cười, đồng thanh đáp: "Tiếp tục du lịch!"
"Tại sao không tiếp tục đi chơi chứ?" Mạnh Phù Dao lười biếng nằm trên thuyền, không nhịn được ợ một. "Phượng Ngũ hắn quả thực cho là hắn ở trên thuyền bán thức ăn, những đám hoa hoa cỏ cỏ kia không biết sao? Phượng Ngũ vừa đi, nào hoa nào cỏ nhà Toàn Cơ tuy rằng chưa xác định được hành tung của chúng ta, nhưng nhất định biết hắn đã nói chuyện với chúng ta, cho rằng chúng ta sẽ đổi tuyến đi đường hẻo lánh... Đại Vương ta sẽ không đổi, cũng không đi!"
"Đúng, đúng, nàng không đi, đám Hoàng tử, Hoàng nữ Toàn Cơ không hiểu rõ Mạnh đại vương, trời sinh mắt cá chân cứng, không đụng tường thì không quay đầu."
Mạnh Phù Dao nghiêng đầu, cười mỉm nhìn người đang chợp mắt, "Đồng chí, hình như huynh có ý kiến với ta?"
"Không dám, không dám." Trưởng Tôn Vô Cực mỉm cười, "Những ai có ý kiến với các hạ, nghe nói hiện giờ đều chết rồi."
Mạnh Phù Dao cười ha ha, dang tay dang chân nằm trên boong thuyền, nhìn lên trời xanh mây trắng nghe tiếng nước chảy róc rách bên cạnh, “Trong khoảng thời gian đẹp đẽ như vậy lại nói chuyện sinh tử, đúng là phá vỡ phong cảnh...''
“Đường gia Tiểu Công gia nói gì với nàng trong ống trúc vậy?"
"Một câu rất thần kỳ, rất quỷ dị, chỉ bốn chữ." Mạnh Phù Dao nói: "Diêm Vương dễ gặp."
Trưởng Tôn Vô Cực cười cười, "Làm gì có mật báo kiểu vậy?"
"Sợ là có điều gì khó nói." Mạnh Phù Dao nói tiếp: "Ta hoài nghi người mà đám hoa hoa cỏ cỏ sắp xếp rất phức tạp, ta luôn có cảm giác, không chỉ đám hoa hoa cỏ cỏ vô vọng với ngôi vị mong giết được chúng ta để dẫn đến việc tam quốc tranh chấp, đục nước béo cò rồi mơ ước ngôi vị Hoàng đế, nói không chừng đến Tân đế và lão Hoàng đế của Toàn Cơ cũng không yên lòng, hai người chúng ta, không hiểu sao lại trở thành mục tiêu của Hoàng tộc Toàn Cơ, mỗi người thay nhau đâm một đao, a a a... nghĩ thôi cũng thấy mệt."
“Nếu như vô tình bị cuốn vào, phía trước phía sau đều nguy hiểm như nhau, thì cứ tiến về phía trước là được." Trưởng Tôn Vô Cực thản nhiên lên tiếng, "Cục diện tranh đoạt đang kỳ quái, không tiến thì lùi, tránh né chưa chắc đã hữu dụng, ngược lại có khi còn rơi vào thế bị động."
"Ta chỉ hỏi huynh một vấn đề." Mạnh Phù Dao đến gần, nằm lên người Trưởng Tôn Vô Cực, "Lần trước sư muội nhà huynh nói cứu được Phật Liên, rốt cuộc là thật hay giả?"
Trưởng Tôn Vô Cực mở mắt mỉm cười, chăm chú nhìn cái trán trắng nõn như cánh hoa trước mắt, đưa tay kéo Mạnh Phù Dao vào trong lồng ngực mình, "Hôn một, ta sẽ nói cho nàng."
Mạnh Phù Dao mắng, "Đồ sắc lang lúc nào cũng không quên lợi dụng!" Nàng chống tay chống chân định bò lên, không hiểu sao thân thuyền đột nhiên lắc một, khiến nàng lập tức ngã xuống, Trưởng Tôn Vô Cực mỉm cười ôm nàng vào lòng, búng tay, một tấm vàng lá lặng lẽ rơi xuống.
Thuyền nương mặt mày hớn hở nhanh chóng nhặt lên, vụ làm ăn này có lời thật!
Trưởng Tôn Vô Cực mỉm cười hôn nhẹ lên trán Mạnh Phù Dao, hiếm khi không có ý định được đằng chân lân đằng đầu, rất thỏa mãn buông ra, "Thái Nghiên đang cố ý chọc tức ta, ta lần trước về sư môn hỏi rồi, nàng ta lúc ấy mặc dù có ở đó, song cũng không cứu được Phật Liên."
"Đã chết rồi?"
"Vấn đề nằm ở chỗ này." Trưởng Tôn Vô Cực nói: "Lúc đó Thái Nghiên cũng không biết tình hình, thấy Phật Liên bị "bọn cướp ăn cướp", thuận tay muốn cứu, sau khi phong ấn trí nhớ của bọn cướp giả mạo thị vệ thì quay đầu lại đã không thấy Phật Liên đâu."
"Không thấy?" Phù Dao ngạc nhiên, "Một người sống đang yên đang lành có thể biến mất dưới mí mắt Thái Nghiên sao?"
"Bản thân Thái Nghiên cũng rất tức giận, vì vậy sau khi làm rõ sự việc, liền quay lại phân trần với ta."
"Haizz..." Mạnh Phù Dao thở dài một tiếng, im bặt.
Chợt cảm thấy dưới thân chấn động, nàng nhướng mày ngồi dậy, quay đầu thấy thân thuyền khẽ nghiêng, đang từ từ chìm xuống.
Có người ở dưới nước đục thuyền.
Lúc hắn ta nhào đến, Mạnh Phù Dao cùng Trưởng Tôn Vô Cực cũng không động đậy, hai người đều là tuyệt đỉnh cao thủ, cũng biết xông tới không có nghĩa là muốn giết người, muốn giết người chưa chắc sẽ xông tới, một người có động thủ hay không, phải thấy sát khí mới biết được.
Người này không những không có sát khí, thậm chí võ công cũng kém.
Hắn ta lao tới, thay đổi vẻ bễ nghễ cùng tùy ý, vô cùng kính cẩn ngửa đầu nói: "Tại hạ thất lễ trước với Thái tử điện hạ cũng Mạnh Hãn vương, mong hai vị thứ tội!"
Mạnh Phù Dao lẩm bẩm: "Trước ngạo mạn sau cung kính... cũng hao tâm tổn trí rồi.”
Trưởng Tôn Vô Cực bên cạnh lui một bước, nói: "Không biết các hạ là người phương nào, không dám nhận lễ."
Mạnh Phù Dao lại lẩm bẩm: "Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo."(*)
(*) Vô cớ tỏ ra ân cần, không phải kẻ gian cũng là kẻ cướp.
Người nọ đứng lên, khẽ khom người nói: "Toàn Cơ Phượng Ngũ, bái kiến Thái tử cùng Mạnh vương."
Mạnh Phù Dao tiếp tục lẩm bẩm: "Phượng Ngũ? Ta là Liễu Ngũ đây!"
Trưởng Tôn Vô Cực véo nàng một, nàng lập tức véo lại, hai người véo nhau sau lưng nhưng mặt vẫn tràn đầy ý cười, "A... Phượng Ngũ Hoàng tử a... Thật sự là hân hạnh hân hạnh."
Cả hai đều rất sáng suốt, chẳng buồn hỏi người ta đường đường là một Hoàng tử tại sao phải giả dạng ngư dân nấu ăn ở nhà đò, cũng không hỏi tại sao lúc đầu giấu giếm thân phận còn bây giờ lại đột nhiên để lộ thân phận mình ra làm chi. Nói xong hai câu "Hân hạnh", Mạnh Phù Dao vỗ bụng "A... Hôm nay no quá." Trưởng Tôn Vô Cực tiếp lời, "Vậy trở về thôi, Thiết Thành và thuyền nương vẫn đang chờ chúng ta đó." Người tung kẻ hứng quay đầu bỏ đi.
Phượng Ngũ kia cười khổ nhìn, cũng không giữ họ lại, chỉ nói: "Phía trước nguy hiểm trùng trùng, hổ lang mai phục, lực lượng toàn Toàn Cơ đang giăng ra chờ đợi Thái tử cùng Mạnh vương, hai vị quả thật không biết sao?"
Mạnh Phù Dao quay nửa người lại, tay chống trên vách khoang, cười hỏi: "Nếu ta không biết thì làm sao "mất tích" được, cũng làm sao có thể gặp ngươi ở trên thuyền này?"
"Thái tử và Mạnh vương là người tài cao, gan dạ hơn nguời, tất nhiên không để Toàn Cơ vào mắt." Phượng Ngũ bổ sung thêm, "Có điều, trong lúc vô tình tại hạ nghe được, có ngươi vì hai vị mà đã mời Thập cường giả đến, Trường Thiên bang nói cho cùng chỉ là khai vị trước bữa ăn, con đường phía trước với tầng tầng bố trí mai phục, mới là món xào nóng tươi, mới nóng hổi."
Hắn ta đếm ngón tay, nói như thuộc lòng, "Nghe nói Thập nhất Hoàng tử lợi dụng chức vụ, lấy việc muốn tiêu diệt toàn bộ mọi thế lực trên đất Lục Lâm để thực hiện ý định giết hại hai người, khi có ai đó thành công, nếu muốn lợi thì sẽ được thưởng một số tiền lớn, nếu muốn danh sẽ ban chức quan để chiêu hàng. Mặt khác, Đại Hoàng nữ - trưởng nữ của Vinh Quý phi, trước mắt đã nhận vị trí Tuần Sát Sứ, trong tay nàng ta nắm giữ lực lượng Tử Phi Phong của Toàn Cơ. Giống như các quốc gia khác đều có tổ chức ám sát, giám sát, hai vị rời khỏi Bắc cảnh đi tiếp vào sâu, cũng tức là tiến vào phạm vi thế lực của Tử Phi Phong. Phía sau, Tam Hoàng tử của Ninh Phi nhiều năm phụ trách quét sạch án lớn của Hình bộ tại ngoại thành, đang ở đó tra án, trong tay nắm quyền quản lý toàn bộ lực lượng quân đội. Những người này là một đám chó dữ, giết người như cỏ không nghe thấy tiếng. Những người lọt vào trong tay đám Tử Phi Phong, không sợ chết, chỉ sợ không thể chết tử tế. Đây là lực lượng có thực lực nhất, đây rõ ràng là muốn tranh Hoàng vị, muốn quấy đục nước. Còn ở trong cung vẫn còn nhiều người nữa... Ai dà, như món thập cẩm, rất khó phân biệt!"
Mạnh Phù Dao nhìn vị Hoàng tử cứ nói ba câu mà vẫn không tách rời đồ ăn kia, thản nhiên nói: "Cũng không có gì, nếu thật sự không ổn, hai người chúng ta cũng không sợ mất mặt, về nước là được."
"Sợ là tới được nhưng đi không được." Ngữ khí của Phượng Ngũ nghe rất giống như đang kể chuyện giật gân, Mạnh Phù Dao cười rộ lên, chỉ mũi mình, "Chúng ta? Tới được đi không được?"
Trưởng Tôn Vô Cực lại đột nhiên lên tiếng, "Ngũ Hoàng tử có ý gì, nói thẳng đi."
"Thật sự là có chút bất đắc dĩ." Trong mắt Phượng Ngũ hiện lên vẻ chờ mong vui mừng, hạ thấp người thi lễ, "Hai vị, mời vào khoang thuyền nói chuyện."
"Không muốn." Mạnh Phù Dao nhíu mày, nàng vốn không thích không gian chật hẹp, lập tức cự tuyệt, "Ngươi muốn nói cái gì, cứ nói thẳng ra đi."
"Được." Phượng Ngũ cân nhắc một chút, "Ta nói ngắn gọn, từ trước đến nay mọi nước đều biết Toàn Cơ là quốc gia có cuộc chiến kế thừa Hoàng vị ác liệt nhất. Mùa hạ năm ngoái, Phụ hoàng đột nhiên có bệnh lạ, ngày càng trầm trọng, tân chủ thừa kế trở thành vấn đề cấp thiết nhất trong triều đình và hậu cung. Hoàng hậu yêu cầu lập con trai, con gái của chính thất. Vinh quý phi kiến nghị lập trưởng. Ninh Phi mong muốn lập người hiền. Các thế lực ba bên tranh chấp không ngừng, đằng đẵng ầm ĩ gần nửa năm. Trong vòng nửa năm qua, có nhiều Hoàng tử, Hoàng nữ không hiểu sao đã chết. Mùa đông năm trước, lúc bệnh tình của Phụ hoàng nặng nhất, cuối cùng cũng hạ chiếu thư lập tân chủ, song lại không nói là ai, chỉ nói là Hoàng nữ, các thần tử tự nhiên là nghi kị nhao nhao, nhưng dựa theo quy định của triều đình từ trước, tân chủ sẽ đăng cơ chính thức vào tháng tư. Bây giờ tình thế gay gắt, còn cách ngày đăng cơ có mấy tháng, Bệ hạ giữ kín thân phận tân chủ không nói ra, có lẽ là để bảo vệ nàng ta, nên hiện tại tình hình cũng coi như yên tĩnh hơn một chút."
"Ai ngờ có lần thê tử của ta phục vụ trong nội cung trở về lập tức đòi ta sắp xếp châu báu nữ trang nhanh chóng rời khỏi thành Đồng, ta không biết vì sao, chỉ thấy giọng nàng và vẻ mặt nàng vô cùng lo lắng, đòi nhất quyết phải cùng nhau đi, nàng nói hôm sau còn phải vào nội cung phục vụ thêm một hôm nữa để tránh nghi kị, chúng ta hẹn nhau tối đó, ta đợi nàng ở Thập Lý Đình ngoài cổng thành để cùng rời kinh."
Phượng Ngũ nói đến đây, trên mặt hiện ra vẻ đau khổ, Mạnh Phù Dao và Trưởng Tôn Vô Cực trong lòng hiểu rõ, thê tử hắn không thể rời khỏi kinh thành cùng hắn rồi.
Quả nhiên Phượng Ngũ nói tiếp: "Đêm đó ta đợi đến sáng mà vẫn không thấy nàng, mấy người hầu trung thành của ta biết là có việc không hay xảy ra, liền đánh ta bất tỉnh mang đi, về sau ta âm thầm liên lạc với bạn cũ trong kinh, giúp ta tìm kiếm tin tức của thê tử, nhưng mà đến giờ sống không thấy người, chết không thấy xác."
Hắn ta nức nở, "Là ta vô dụng... Là ta không thể cho nàng một ngày tốt đẹp, thiệt thòi nàng mỗi lần từ nội cung trở về còn mỉm cười nói Hoàng hậu cho ăn gì ngon, chơi gì vui, ta lại luôn tin là thật. Nếu không phải... nếu không phải trong lúc vô tình nhìn thấy..."
Mạnh Phù Dao khẽ thở dài, ác cảm với Hoàng cung Toàn Cơ lại thêm vài phần.
"Nàng ấy rốt cuộc nghe thấy được gì mà đến nỗi nhận lấy tai họa?" Mạnh Phù Dao trầm ngâm.
"Không biết, đêm đó nàng ấy cứ giục ta đi mau, ta liên tục hỏi nàng ấy, nàng ấy chỉ nói, có một số việc không biết thì tốt hơn là biết, chỉ nói một câu lúc tiễn ta ra khỏi cửa..."
"Câu gì?"
"Nàng nói, người đó tại sao lại như vậy..."
"Là nam, hay là nữ?" Mạnh Phù Dao hỏi tiếp.
Phượng Ngũ lắc đầu, một lúc sau hắn ta chậm rãi giơ tay, bưng kín mặt, nước mắt tràn ra từ kẽ tay, "Thực ra đêm đó nàng ấy vào cung là để kéo dài thời gian giúp ta chạy trốn..."
Khoang thuyền tối tăm, lối đi nhỏ hẹp, nam tử gầy gò trắng bệch dựa vào tường mà đứng, im lặng rơi lệ, trong không khí chỉ còn vị mặn đặc trưng của nước mắt nhớ thương cùng đau đớn.
"Vì vậy mà ngươi sống trên sông nước, dùng thức ăn câu hai con cá chúng ta?" Mạnh Phù Dao chậm rãi nói: "Sao ngươi biết chúng ta sẽ tới?"
"Trước kia ta không có ý định này." Phượng Ngũ lau nước mũi bằng một khăn không sạch sẽ lắm, Mạnh Phù Dao không nhịn được quay đầu đi, nghe hắn ta nói: "Gần đây ta nhận được tin tức của Đường gia, chính là Tĩnh Quốc công Đường gia, một nhà trung lương, Tiểu Công gia là nhân tài hiếm có, các Hoàng tử tranh vị, thần tử trong triều nhao nhao chọn phe cánh, chỉ có Đường gia một mực trung lập. Hắn nói cho ta biết, thê tử của ta đêm đó trước khi về nhà đã đi qua Quốc Công phủ trước, từng nói chuyện với hắn, hắn cũng không nói là chuyện gì, chỉ bảo ta nghĩ cách chặn hai người lại, nói cho hai người biết con đường phía trước có nguy hiểm, mong hai người cẩn thận. Ở dưới thế lực Bắc cảnh của Thập nhất Hoàng tử, tốt nhất là đi đường thủy, Tào bang trên sông không bị Hoàng tử khống chế; vào lãnh thổ rồi thì cố gắng đi đường núi, kỵ binh Tử Phi Phong khó có thể lên núi, vì vậy ta nghĩ ra biện pháp đưa chính trị vào món ăn, để hấp dẫn hai người.
"Sau đó thì sao?" Ánh mắt Mạnh Phù Doa chớp chớp, mỉm cười, "Sau đó là dựa vào bản thông báo mật có nội dung vô cùng sơ sài hạn hẹp này để chúng ta giúp ngươi tìm thê tử hoặc là báo thù?"
Phượng Ngũ da mặt chưa đủ dày xấu hổ cúi đầu, ngầm thừa nhận.
Mạnh Phù Dao nhìn hắn ta, thở dài, quay đầu mỉm cười với Trưởng Tôn Vô Cực, nói: "Huynh xem, ai cũng xem ta là kẻ vác tù và hàng tổng rồi, vị này tốt xấu gì cũng cho ta chút tin tức, còn vị Hoa Quận vương kia cái gì cũng không có đã xông thẳng vào cửa nhà ta."
Trưởng Tôn Vô Cực xoa xoa đầu nàng, như xoa đầu cún con, "Ai bảo nàng nổi tiếng thích quản chuyện của Hoàng tộc chứ."
"Ta thích quản? Ta thích quản ư?" Mạnh Phù Dao chỉ vào mũi mình, khóc không ra nước mắt, quả thật là hiểu lầm to lớn, nàng từ lúc nào muốn quản chuyện không đâu chứ? Không phải tất cả mọi chuyện đó đều vừa khéo có liên quan đến Trưởng Tôn Vô Cực, Chiến Bắc Dã cùng Tông Việt sao, nàng chỉ cảm thấy nhận ân huệ của người khác không thể không báo đáp mà thôi.
Quay đầu nhìn Phượng Ngũ vẻ mặt chờ mong, Mạnh Phù Dao dùng ánh mắt trưng cầu nhìn Trưởng Tôn Vô Cực, Trưởng Tôn Vô Cực cười khẽ, kề vào bên tai nàng, trầm thấp nói: "Kẻ hèn này vĩnh viễn nghe Mạnh đại vương sai đâu đánh đó."
Mỗi lần hắn kề vào tai nàng thì thầm, giọng điệu lên xuống, như thể trêu chọc khiến người nàng chẳng những như nhũn ra, mà còn ngứa náy, bèn nhanh chóng nhảy sang chỗ khác, trừng mắt nhìn hắn rồi lại nhìn Phượng Ngũ, nhớ tới ái thê của hắn ta bị mất tích, còn hắn ta phải cô đơn phiêu giạt, cất giấu nỗi buồn trong lòng, ẩn nấp trên thuyền làm đầu bếp, hao tổn tâm huyết làm các món ăn chứa đầy ngụ ý chỉ vì muốn nhờ họ giúp đỡ. Một vị Hoàng tử mà sa cơ đến bước đường này, thật sự là quá thảm.
Không, có lẽ nên nói thế này, thân là Hoàng tử, Hoàng nữ của Toàn Cơ, đúng là quá thảm.
Một hồi lâu sau, Phù Dao lẩm bẩm: "Dù gì sự cũng đã rồi..." quay đầu nói, "Điện hạ à, lời của ngươi ta đã nhớ kĩ, ta khuyên ngươi từ hôm nay trở đi đừng ở trên thuyền mai danh ẩn tích làm đầu bếp nữa, hãy đi tìm thuộc hạ của ta, cùng họ đi về kinh."
Nàng đưa ra một hộp, "Đây là mặt nạ, ngươi cải trang, đến đợi ở dưới cổng thành huyện Vĩnh Hòa phía trước, ta sẽ sai người đưa ngươi về kinh."
Phượng Ngũ liên tục cảm tạ rồi nhận lấy, sau đó lấy một ống trúc từ trong ngực ra, "Đường Tiểu Công gia nhờ ta đưa cho Mạnh dại vương."
Mạnh Phù Dao cười như không cười liếc hắn ta một, nghĩ thầm nói người này là mọt sách thì đúng là chuyện hoang đường, nhìn vật này xem, nếu nàng không chính thức bày tỏ thái độ, hắn ta chắc sẽ không đưa cho nàng đâu nhỉ?
Nàng nhận lấy, cũng không mở ra, "Món ăn thứ ba thì sao?"
Phượng Ngũ sầm mặt, không nghĩ rằng cô gái này đến giờ vẫn không quên đồ ăn, ba lăng nhăng như vậy, không biết là mấy trận lật mây xoay mưa long trời lở đất trước đây nàng ta đã làm thế nào?
Hắn ta bất đắc dĩ đành đi rửa tay làm thức ăn, lần này cũng không cần cố làm ra vẻ huyền bí một hai ba món nữa, mà bày đầy cả một bàn, chay mặn đều đủ, an ủi Nguyên Bảo đại nhân ăn chay đang giận dỗi vì không ăn được hai món trước. Mạnh Phù Dao và Nguyên Bảo đại nhân nhào vào bàn ăn, mặt mày hớn hở, Trưởng Tôn Vô Cực thì mỗi món chỉ nếm chút ít, rồi đặt đũa xuống thở dài, "Ta vẫn cảm thấy hai món trước ngon nhất..."
Mạnh Phù Dao khinh bỉ nhìn hắn, không phải là món ngon nhất, mà là cách ăn hợp ý huynh nhất phải không?
Ăn xong Mạnh Phù Dao chỉ vào món rau xào thập cẩm màu sắc rực rỡ cuối cùng cười nói: "Món này giống Hoàng tử, Hoàng nữ Toàn Cơ, một đám rối tung vào nhau, nhưng mỗi người có lập trường rõ ràng. Đối phó bọn họ chỉ có một biện pháp là tốt nhất."
Nàng bưng đĩa thức ăn lên, cùng Nguyên Bảo đại nhân mỗi người một nửa ăn không chút khách khí, nghe thấy Phượng Ngũ hiếu kỳ hỏi nên làm thế nào, liền cười lớn, đáp: "Cho hết vào một nồi rồi nấu!"
Nàng đặt cái bát đã chén sạch xong xuống, kéo Trưởng Tôn Vô Cực đi, Phượng Ngũ đột nhiên nghĩ đến một chuyện, truy hỏi; "Hai vị định đổi lộ tuyến như thế nào?"
Hai người quay lại, cười cười, đồng thanh đáp: "Tiếp tục du lịch!"
"Tại sao không tiếp tục đi chơi chứ?" Mạnh Phù Dao lười biếng nằm trên thuyền, không nhịn được ợ một. "Phượng Ngũ hắn quả thực cho là hắn ở trên thuyền bán thức ăn, những đám hoa hoa cỏ cỏ kia không biết sao? Phượng Ngũ vừa đi, nào hoa nào cỏ nhà Toàn Cơ tuy rằng chưa xác định được hành tung của chúng ta, nhưng nhất định biết hắn đã nói chuyện với chúng ta, cho rằng chúng ta sẽ đổi tuyến đi đường hẻo lánh... Đại Vương ta sẽ không đổi, cũng không đi!"
"Đúng, đúng, nàng không đi, đám Hoàng tử, Hoàng nữ Toàn Cơ không hiểu rõ Mạnh đại vương, trời sinh mắt cá chân cứng, không đụng tường thì không quay đầu."
Mạnh Phù Dao nghiêng đầu, cười mỉm nhìn người đang chợp mắt, "Đồng chí, hình như huynh có ý kiến với ta?"
"Không dám, không dám." Trưởng Tôn Vô Cực mỉm cười, "Những ai có ý kiến với các hạ, nghe nói hiện giờ đều chết rồi."
Mạnh Phù Dao cười ha ha, dang tay dang chân nằm trên boong thuyền, nhìn lên trời xanh mây trắng nghe tiếng nước chảy róc rách bên cạnh, “Trong khoảng thời gian đẹp đẽ như vậy lại nói chuyện sinh tử, đúng là phá vỡ phong cảnh...''
“Đường gia Tiểu Công gia nói gì với nàng trong ống trúc vậy?"
"Một câu rất thần kỳ, rất quỷ dị, chỉ bốn chữ." Mạnh Phù Dao nói: "Diêm Vương dễ gặp."
Trưởng Tôn Vô Cực cười cười, "Làm gì có mật báo kiểu vậy?"
"Sợ là có điều gì khó nói." Mạnh Phù Dao nói tiếp: "Ta hoài nghi người mà đám hoa hoa cỏ cỏ sắp xếp rất phức tạp, ta luôn có cảm giác, không chỉ đám hoa hoa cỏ cỏ vô vọng với ngôi vị mong giết được chúng ta để dẫn đến việc tam quốc tranh chấp, đục nước béo cò rồi mơ ước ngôi vị Hoàng đế, nói không chừng đến Tân đế và lão Hoàng đế của Toàn Cơ cũng không yên lòng, hai người chúng ta, không hiểu sao lại trở thành mục tiêu của Hoàng tộc Toàn Cơ, mỗi người thay nhau đâm một đao, a a a... nghĩ thôi cũng thấy mệt."
“Nếu như vô tình bị cuốn vào, phía trước phía sau đều nguy hiểm như nhau, thì cứ tiến về phía trước là được." Trưởng Tôn Vô Cực thản nhiên lên tiếng, "Cục diện tranh đoạt đang kỳ quái, không tiến thì lùi, tránh né chưa chắc đã hữu dụng, ngược lại có khi còn rơi vào thế bị động."
"Ta chỉ hỏi huynh một vấn đề." Mạnh Phù Dao đến gần, nằm lên người Trưởng Tôn Vô Cực, "Lần trước sư muội nhà huynh nói cứu được Phật Liên, rốt cuộc là thật hay giả?"
Trưởng Tôn Vô Cực mở mắt mỉm cười, chăm chú nhìn cái trán trắng nõn như cánh hoa trước mắt, đưa tay kéo Mạnh Phù Dao vào trong lồng ngực mình, "Hôn một, ta sẽ nói cho nàng."
Mạnh Phù Dao mắng, "Đồ sắc lang lúc nào cũng không quên lợi dụng!" Nàng chống tay chống chân định bò lên, không hiểu sao thân thuyền đột nhiên lắc một, khiến nàng lập tức ngã xuống, Trưởng Tôn Vô Cực mỉm cười ôm nàng vào lòng, búng tay, một tấm vàng lá lặng lẽ rơi xuống.
Thuyền nương mặt mày hớn hở nhanh chóng nhặt lên, vụ làm ăn này có lời thật!
Trưởng Tôn Vô Cực mỉm cười hôn nhẹ lên trán Mạnh Phù Dao, hiếm khi không có ý định được đằng chân lân đằng đầu, rất thỏa mãn buông ra, "Thái Nghiên đang cố ý chọc tức ta, ta lần trước về sư môn hỏi rồi, nàng ta lúc ấy mặc dù có ở đó, song cũng không cứu được Phật Liên."
"Đã chết rồi?"
"Vấn đề nằm ở chỗ này." Trưởng Tôn Vô Cực nói: "Lúc đó Thái Nghiên cũng không biết tình hình, thấy Phật Liên bị "bọn cướp ăn cướp", thuận tay muốn cứu, sau khi phong ấn trí nhớ của bọn cướp giả mạo thị vệ thì quay đầu lại đã không thấy Phật Liên đâu."
"Không thấy?" Phù Dao ngạc nhiên, "Một người sống đang yên đang lành có thể biến mất dưới mí mắt Thái Nghiên sao?"
"Bản thân Thái Nghiên cũng rất tức giận, vì vậy sau khi làm rõ sự việc, liền quay lại phân trần với ta."
"Haizz..." Mạnh Phù Dao thở dài một tiếng, im bặt.
Chợt cảm thấy dưới thân chấn động, nàng nhướng mày ngồi dậy, quay đầu thấy thân thuyền khẽ nghiêng, đang từ từ chìm xuống.
Có người ở dưới nước đục thuyền.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.