Quyển 1 - Chương 29: Gặp lại kẻ thù
Thiên Hạ Quy Nguyên
21/02/2016
Nửa canh giờ sau, Mạnh Phù Dao buộc váy lên eo, lén la lén lút nhảy ra khỏi lỗ thông gió trên mái nhà đại Tịnh phòng.
Mới vừa rồi trong Tịnh phòng, bên cạnh bồn cầu, Mạnh Phù Dao vừa khóc lóc vừa kể một câu chuyện tình yêu bi đát thảm thiết với hai vị khán giả vừa mới xuất hiện, khiến hai người nghe không thể không động lòng, không thể không chảy nước mắt như mưa, “Cô gái khổ sở vạn dặm tìm chồng, bị bắt ép làm thiếp trong Vương phủ, thân đang mang thai mà còn bị Vương gia giày vò đến sắp sinh non.” Nàng kể câu chuyện xưa này vô cùng tự nhiên, dạt dào tình cảm, tự thuật sinh động, phác họa tình tiết rõ nét tỉ mỉ, thể hiện được nỗi đau chồng mất tích, nỗi khổ vừa mang thai vừa bôn ba, nỗi bi thảm khi bị bắt vào Vương phủ, nỗi uất ức của một tiểu thiếp đáng thương và sự xấu xa của nam chính bạo ngược. Nàng thể hiện vai diễn nhập tâm nhuần nhuyễn, đến mức hai vị khán giả khi nghe xong câu chuyện này đều lệ nóng sướt mướt, lập tức xung phong muốn giúp nàng thoát khỏi nanh vuốt của vị Vương gia ma quỷ đó.
Cho nên, một cung nữ ngồi lên bô thế nàng, một người ra cửa thản nhiên trả lời Chiến Bắc Dã đang đứng bên ngoài thúc giục “Bụng phu nhân không tốt, chờ một chút sẽ ra ngay.”
Cung nữ nghe qua vở tuồng cầu huyết kia, đối mặt với nam chính đóng vai bạo hành gia đình, ánh mắt và giọng nói đương nhiên có chút quái dị. Chiến Bắc Dã đâu biết mình đóng vai nam chính trong một vở tuồng cầu huyết, dĩ nhiên cảm thấy hơi kì lạ, không rõ địch ý của người ta từ đâu mà đến, cũng đâu ngờ mình bị quàng lên người cái tội danh xấu xa tuyệt thế “Cưỡng đoạt, áp bức dân nữ sẩy thai.”
Mạnh Phù Dao làm ô uế danh dự người khác nhưng không hề tự giác sám hối. Sau khi leo ra ngoài, chạy nhanh một mạch, gặp người thì trốn, thấy cửa liên chui, nhanh chóng thoát khỏi ph5m vi điện Khánh Vân. Song, khi đi được một lúc thật lâu, nàng phát hiện từ chỗ này qua chỗ khác, tất cả cung điện đều gần giống hệt nhau, nhưng không tìm ra được của chính ở đâu cả.
Nàng lạc đường rồi.
Nhìn thấy vườn Ngự Uyển vắng vẻ trước mặt, Mạnh Phù Dao ngồi xổm trên đất vò đầu, thầm mắng Hoàng cung Thái Uyên xây dựng không theo quy tắc. Với trình độ học vấn lịch sử và kinh nghiệm khảo cổ kiếp trước của nàng, Hoàng thành tam trọng môn, lấy chính điện làm trung tâm, men theo điện Khánh Vân đi thẳng ra phía ngoài là đến cửa cung. Mà hình như bây giờ, nàng lại đi đến nội cung thì phải.
Hiện tại nàng đang mặc y phục cung nữ, hai cung nữ kia đã lấy một bộ váy có sẵn trong Tịnh phòng để cho nàng thay nhất thời không có ai vặn hỏi. Mạnh Phù Dao đang định tìm một tiểu thái giám để hỏi đường, chợt ngửi được một mùi hương quen thuộc bay đến từ hành lang quanh co khúc khuỷu.
Mùi hương này vô cùng quen thuộc, giống như là hỗn hợp hoa mẫu đơn và hoa thược dược tạo thành long não thượng hạng. Nàng cẩn thận hít hà, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi.
Mùi hương này hình như Bùi Viện thường dùng.
Mạnh Phù Dao kêu thầm không xong rồi, quay người định tránh đi. Tiếng ngọc bội va chạm kêu đinh đang ở phía sau, một bóng áo đỏ xuất hiện nơi hành lang gấp khúc quanh co, bên cạnh còn có một người. Người nọ vừa đi vừa cười nói “Quận chúa muốn đi Tín Cung, lão nô dẫn đường cho cô.”
“Không cần đâu.” Quả nhiên là giọng nói lạnh lùng ngạo mạn của Bùi Viện, uy nghiêm và lạnh lẽo hơn trước kia vài phần, ả thờ ơ nói “Không phiền Kim tổng quản, bảo cung nữ dẫn đường là được rồi.”
Nàng thầm kêu khổ trong lòng, lưng cứng đờ, cố gắng lẩn vào một lùm hoa và cây kiểng, vừa khẽ nhích người, Kim tổng quản ở phía sau đã lớn tiếng quát lên “Này, ngươi đến đây!”
Mạnh Phù Dao đứng yên tại chỗ, chỉ tích tắc trong lòng đã xoay chuyển ngàn vạn dự tính, trốn hay không trốn? Nếu trốn, chân khí của nàng đã bị tên Liệt Vương Thiên Sát kia phong bế, căn bản sẽ không chạy xa được. Nếu không trốn, bị Bùi Viện nhận ra, ả thấy nàng chưa chết, lập tức sẽ đoán ra nàng là thủ phạm đã tàn phá nhan sắc ả, đến lúc đó cho dù nàng có muốn chết cũng sẽ không dễ dàng chết được.
Mạnh Phù Dao nghiến răng, thầm hận tại sao mình lại trốn khỏi Chiến Bắc Dã. Tuy hắn giam cầm tự do của nàng, nhưng tối thiểu sẽ không làm hại đến tính mạng nàng. Bây giờ thì hay rồi, mạng nhỏ nàng khó bảo toàn rồi.
Nàng chỉ vừa do dự trong thoáng chốc vậy mà trong mắt Bùi Viện đã đầy lên lửa giận. Đôi mắt bên ngoài chiếc khăn che mặt tối lại, lạnh lẽo nói: “Kim công công, mấy thứ cung nhân thuộc hạ này của ngươi càng ngày càng không có phép tắc. Ngay cả ngươi là Tổng quản nội đình gọi mà cũng dám không để ý đến.”
Kim công công bị mất sĩ diện trước mặt Quận chúa nên giận tím mặt, giẫm chân thật mạnh, the thé nói “Ả tiện nhân kia, ngươi là người cùng cung nào? Thật vô phép! Tự mình đến Kính sự phòng lãnh ba mươi trượng đi!”
Bảo ta đi chịu đòn?
Mạnh Phù Dao vừa nghe liền mừng quýnh, vội vàng khom người đáp dạ, cất bước định đi. Nhưng chưa bước được hai bước, chợt nghe Bùi Viện ở phía sau lạnh lùng nói “Chậm đã.”
Mạnh Phù Dao bất đắc dĩ đứng lại, xiết chặt nắm tay, lòng bàn tay khẽ rỉ ra mồ hôi.
Đột nhiên Bùi Viện không nói thêm gì nữa, bốn phía lại trở nên yên tĩnh, đôi mắt ả dừng ở sau lưng nàng, như lưỡi đao lột ra hết tất cả ngụy trang, rồi cắm vào thịt tìm vào xương hết một vòng.
Ngay cả áo lót nàng cũng dần dần thấm đẫm mồ hôi.
Cũng không biế tlà ánh mắt của ả lạnh lẽo, hay bởi vì gió cuối thu lạnh buốt, giá buốt âm thầm thấm vào tận bênh trong. Mạnh Phù Dao chỉ cảm thấy trong áo lót như có rắn bò, trong mồ hôi ướt lạnh như có mang theo mùi tanh của nọc độc.
Phía sau, Bùi Viện đột ngột bật cười, ngay sau đó nói với Kim công công: “Kim tổng quản, cung nữ này xem ra có chút ngu dốt, không hiểu phép tắc, nhưng cũng không đến nỗi phạt trượng, để ả hầu hạ ta một lúc, lấy công chuộc tội. Ngươi đi làm việc của ngươi đi, hôm nay là sinh thần của bệ hạ, chốc nữa phải khởi giá đến Càn An Cung để dự tiệc, thiếu ngươi không được.”
“Quận chúa nhân từ, lão nô đương nhiên nghe theo cô.” Kim công công cười nhịn lui xuống. Trong khu vườn Ngự Uyển vắng vẻ, chỉ còn lại Bùi Viện và Mạnh Phù Dao.
Mạnh Phù Dao hít một hơi, bày ra vẻ mặt cười nhịn xoay người lại.
Một câu “Tham kiến Quận chúa.” còn ở đầu lưỡi chưa kịp ra khỏi miệng, phía đối diện Bùi Viện chấp tay phía sau, khẽ cất bước chân, nhẹ nhàng bước đến như mây trôi.
Mạnh Phù Dao vừa nhìn thấy ngay cả thân pháp Phi Vân Độ của sư môn ả cũng mang ra sử dụng, lòng nhất thời trĩu nặng.
Nhanh như chớp, Bùi Viện đã dừng trước mặt nàng, tươi cười nhìn nàng Nhưng đáy mắt lại ẩn một tia sáng lạnh lẽo, như tia chớp núp sau mây đen sắp sửa xuyên thủng trời xanh.
Ả hơi nghiêng đầu, uốn lưỡi đọc rõ ràng từng chữ, giọng nhẹ nhàng mà sắc bén:
“Mạnh,Phù,Dao.”
Mới vừa rồi trong Tịnh phòng, bên cạnh bồn cầu, Mạnh Phù Dao vừa khóc lóc vừa kể một câu chuyện tình yêu bi đát thảm thiết với hai vị khán giả vừa mới xuất hiện, khiến hai người nghe không thể không động lòng, không thể không chảy nước mắt như mưa, “Cô gái khổ sở vạn dặm tìm chồng, bị bắt ép làm thiếp trong Vương phủ, thân đang mang thai mà còn bị Vương gia giày vò đến sắp sinh non.” Nàng kể câu chuyện xưa này vô cùng tự nhiên, dạt dào tình cảm, tự thuật sinh động, phác họa tình tiết rõ nét tỉ mỉ, thể hiện được nỗi đau chồng mất tích, nỗi khổ vừa mang thai vừa bôn ba, nỗi bi thảm khi bị bắt vào Vương phủ, nỗi uất ức của một tiểu thiếp đáng thương và sự xấu xa của nam chính bạo ngược. Nàng thể hiện vai diễn nhập tâm nhuần nhuyễn, đến mức hai vị khán giả khi nghe xong câu chuyện này đều lệ nóng sướt mướt, lập tức xung phong muốn giúp nàng thoát khỏi nanh vuốt của vị Vương gia ma quỷ đó.
Cho nên, một cung nữ ngồi lên bô thế nàng, một người ra cửa thản nhiên trả lời Chiến Bắc Dã đang đứng bên ngoài thúc giục “Bụng phu nhân không tốt, chờ một chút sẽ ra ngay.”
Cung nữ nghe qua vở tuồng cầu huyết kia, đối mặt với nam chính đóng vai bạo hành gia đình, ánh mắt và giọng nói đương nhiên có chút quái dị. Chiến Bắc Dã đâu biết mình đóng vai nam chính trong một vở tuồng cầu huyết, dĩ nhiên cảm thấy hơi kì lạ, không rõ địch ý của người ta từ đâu mà đến, cũng đâu ngờ mình bị quàng lên người cái tội danh xấu xa tuyệt thế “Cưỡng đoạt, áp bức dân nữ sẩy thai.”
Mạnh Phù Dao làm ô uế danh dự người khác nhưng không hề tự giác sám hối. Sau khi leo ra ngoài, chạy nhanh một mạch, gặp người thì trốn, thấy cửa liên chui, nhanh chóng thoát khỏi ph5m vi điện Khánh Vân. Song, khi đi được một lúc thật lâu, nàng phát hiện từ chỗ này qua chỗ khác, tất cả cung điện đều gần giống hệt nhau, nhưng không tìm ra được của chính ở đâu cả.
Nàng lạc đường rồi.
Nhìn thấy vườn Ngự Uyển vắng vẻ trước mặt, Mạnh Phù Dao ngồi xổm trên đất vò đầu, thầm mắng Hoàng cung Thái Uyên xây dựng không theo quy tắc. Với trình độ học vấn lịch sử và kinh nghiệm khảo cổ kiếp trước của nàng, Hoàng thành tam trọng môn, lấy chính điện làm trung tâm, men theo điện Khánh Vân đi thẳng ra phía ngoài là đến cửa cung. Mà hình như bây giờ, nàng lại đi đến nội cung thì phải.
Hiện tại nàng đang mặc y phục cung nữ, hai cung nữ kia đã lấy một bộ váy có sẵn trong Tịnh phòng để cho nàng thay nhất thời không có ai vặn hỏi. Mạnh Phù Dao đang định tìm một tiểu thái giám để hỏi đường, chợt ngửi được một mùi hương quen thuộc bay đến từ hành lang quanh co khúc khuỷu.
Mùi hương này vô cùng quen thuộc, giống như là hỗn hợp hoa mẫu đơn và hoa thược dược tạo thành long não thượng hạng. Nàng cẩn thận hít hà, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi.
Mùi hương này hình như Bùi Viện thường dùng.
Mạnh Phù Dao kêu thầm không xong rồi, quay người định tránh đi. Tiếng ngọc bội va chạm kêu đinh đang ở phía sau, một bóng áo đỏ xuất hiện nơi hành lang gấp khúc quanh co, bên cạnh còn có một người. Người nọ vừa đi vừa cười nói “Quận chúa muốn đi Tín Cung, lão nô dẫn đường cho cô.”
“Không cần đâu.” Quả nhiên là giọng nói lạnh lùng ngạo mạn của Bùi Viện, uy nghiêm và lạnh lẽo hơn trước kia vài phần, ả thờ ơ nói “Không phiền Kim tổng quản, bảo cung nữ dẫn đường là được rồi.”
Nàng thầm kêu khổ trong lòng, lưng cứng đờ, cố gắng lẩn vào một lùm hoa và cây kiểng, vừa khẽ nhích người, Kim tổng quản ở phía sau đã lớn tiếng quát lên “Này, ngươi đến đây!”
Mạnh Phù Dao đứng yên tại chỗ, chỉ tích tắc trong lòng đã xoay chuyển ngàn vạn dự tính, trốn hay không trốn? Nếu trốn, chân khí của nàng đã bị tên Liệt Vương Thiên Sát kia phong bế, căn bản sẽ không chạy xa được. Nếu không trốn, bị Bùi Viện nhận ra, ả thấy nàng chưa chết, lập tức sẽ đoán ra nàng là thủ phạm đã tàn phá nhan sắc ả, đến lúc đó cho dù nàng có muốn chết cũng sẽ không dễ dàng chết được.
Mạnh Phù Dao nghiến răng, thầm hận tại sao mình lại trốn khỏi Chiến Bắc Dã. Tuy hắn giam cầm tự do của nàng, nhưng tối thiểu sẽ không làm hại đến tính mạng nàng. Bây giờ thì hay rồi, mạng nhỏ nàng khó bảo toàn rồi.
Nàng chỉ vừa do dự trong thoáng chốc vậy mà trong mắt Bùi Viện đã đầy lên lửa giận. Đôi mắt bên ngoài chiếc khăn che mặt tối lại, lạnh lẽo nói: “Kim công công, mấy thứ cung nhân thuộc hạ này của ngươi càng ngày càng không có phép tắc. Ngay cả ngươi là Tổng quản nội đình gọi mà cũng dám không để ý đến.”
Kim công công bị mất sĩ diện trước mặt Quận chúa nên giận tím mặt, giẫm chân thật mạnh, the thé nói “Ả tiện nhân kia, ngươi là người cùng cung nào? Thật vô phép! Tự mình đến Kính sự phòng lãnh ba mươi trượng đi!”
Bảo ta đi chịu đòn?
Mạnh Phù Dao vừa nghe liền mừng quýnh, vội vàng khom người đáp dạ, cất bước định đi. Nhưng chưa bước được hai bước, chợt nghe Bùi Viện ở phía sau lạnh lùng nói “Chậm đã.”
Mạnh Phù Dao bất đắc dĩ đứng lại, xiết chặt nắm tay, lòng bàn tay khẽ rỉ ra mồ hôi.
Đột nhiên Bùi Viện không nói thêm gì nữa, bốn phía lại trở nên yên tĩnh, đôi mắt ả dừng ở sau lưng nàng, như lưỡi đao lột ra hết tất cả ngụy trang, rồi cắm vào thịt tìm vào xương hết một vòng.
Ngay cả áo lót nàng cũng dần dần thấm đẫm mồ hôi.
Cũng không biế tlà ánh mắt của ả lạnh lẽo, hay bởi vì gió cuối thu lạnh buốt, giá buốt âm thầm thấm vào tận bênh trong. Mạnh Phù Dao chỉ cảm thấy trong áo lót như có rắn bò, trong mồ hôi ướt lạnh như có mang theo mùi tanh của nọc độc.
Phía sau, Bùi Viện đột ngột bật cười, ngay sau đó nói với Kim công công: “Kim tổng quản, cung nữ này xem ra có chút ngu dốt, không hiểu phép tắc, nhưng cũng không đến nỗi phạt trượng, để ả hầu hạ ta một lúc, lấy công chuộc tội. Ngươi đi làm việc của ngươi đi, hôm nay là sinh thần của bệ hạ, chốc nữa phải khởi giá đến Càn An Cung để dự tiệc, thiếu ngươi không được.”
“Quận chúa nhân từ, lão nô đương nhiên nghe theo cô.” Kim công công cười nhịn lui xuống. Trong khu vườn Ngự Uyển vắng vẻ, chỉ còn lại Bùi Viện và Mạnh Phù Dao.
Mạnh Phù Dao hít một hơi, bày ra vẻ mặt cười nhịn xoay người lại.
Một câu “Tham kiến Quận chúa.” còn ở đầu lưỡi chưa kịp ra khỏi miệng, phía đối diện Bùi Viện chấp tay phía sau, khẽ cất bước chân, nhẹ nhàng bước đến như mây trôi.
Mạnh Phù Dao vừa nhìn thấy ngay cả thân pháp Phi Vân Độ của sư môn ả cũng mang ra sử dụng, lòng nhất thời trĩu nặng.
Nhanh như chớp, Bùi Viện đã dừng trước mặt nàng, tươi cười nhìn nàng Nhưng đáy mắt lại ẩn một tia sáng lạnh lẽo, như tia chớp núp sau mây đen sắp sửa xuyên thủng trời xanh.
Ả hơi nghiêng đầu, uốn lưỡi đọc rõ ràng từng chữ, giọng nhẹ nhàng mà sắc bén:
“Mạnh,Phù,Dao.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.