Phù Dao Hoàng Hậu

Quyển 2 - Chương 12: Một mình vượt trùng vây

Thiên Hạ Quy Nguyên

08/08/2016

Gió đêm thổi rào rạt qua mái hiên, sắp sang tháng Chạp.

Tuyết rơi lúc trời vừa chạng vạng, Mạnh Phù Dao không có may mắn được uống rượu Kiến xanh hâm trên lò đất sét đỏ. Nàng đang bận thu dọn đồ đạc, chỉ tội nghiệp Diêu Tấn đáng thương bị nàng sai đến quay mồng mồng.

“Cái này, cái này nè…” Mạnh Phù Dao ra lệnh, “Cái kia, cái kia kìa….”

Diêu Tấn chăm chỉ thật thà không chút chần chừ đem tất cả bảo bối mà đa phần là của Tông Việt bỏ vào trong bao, động tác lanh lẹ vô cùng.

Mạnh Phù Dao nhìn hắn vô cùng vừa ý, cảm thấy mình quá sáng suốt khi thu nhận tên siêu trộm này. Ít nhất ở phương diện nhân sinh quan của cuộc sống, quan niệm đạo đức của hắn và nàng rất giống nhau, không cần đấu võ mồm với quân tử để nghe thuyết giáo.

Nàng đi khắp quanh phòng một vòng, cảm thấy thứ cần trộm cũng đã trộm xong hết rồi, đang chuẩn bị đi, đột nhiên nàng nhớ tới điều gì đó, vòng đến trước một cái tủ lớn, mò mẫm trên vách tủ một hồi, một lúc lâu sau vang lên tiếng kêu “Cụp cụp”.

Mạnh Phù Dao nhếch miệng cười – nàng đã rình xem lén rất nhiều lần, biết được cách tên thầy thuốc Mông Cổ - Tông Việt mở cửa mật thất, thừa dịp hôm nay hắn không có ở nhà, mượn chút thuốc hắn mới bào chế vậy.

Dù sao thì lần nào hắn chế ra thuốc mới cũng đều đưa cho nàng, nhưng chẳng bao giờ chịu đưa đàng hoàng mà lúc nào cũng nói móc nàng vài câu, còn ném như vứt đồ bỏ đi, đã vậy thì không phiền đến hắn, Mạnh cô nương ta tự lấy cho đỡ phí thời gian.

Trong mật thất tối om nồng nặc mùi thuốc, trên bàn đặt một cái chén bạch ngọc cổ xưa hình dáng kì lạ, mùi thuốc tỏa ra từ chiết chén ngọc lạnh thấu xương ấy. Mạnh Phù Dao nhận ra chiếc chén ngọc ấy chính là bảo bối của Tông Việt, nghe nói công hiệu của nó là dùng để tinh chế dược liệu, mỗi lần luyện thành đan xong phải ngâm vào trong chén mười hai canh giờ thì viên thuốc mới có thể đạt đến mức độ hoàn mỹ.

Mạnh Phù Dao do dự nhìn cái chén, chưa đủ mười hai canh giờ thì không thể mở nắp chén ra. Mà nàng cũng không thể vô sỉ đên mức đem luôn cái chén đi được, phải làm sao bây giờ?

Nàng thật rất muốn bỏ đi nhưng mùi thuốc kia mê người quá, chắc là thuốc này tốt hơn những loại thuốc mà trước kia Tông Việt đã cho nàng. Mạnh Phù Dao vốn là vua gây chuyện rắc rối, lại luôn cố chấp muốn võ công thăng tiến thật nhanh, loại thuốc hảo hạng này chính là một trong những thứ linh tinh quan trọng nhất đối với nàng, há sao có thể bỏ qua nó được.

Nghĩ tới nghĩ lui mất nửa ngày, cũng sắp đến giờ Tông Việt trở về, chờ hắn về là có thể biết khi nào mở chén ra được. Mạnh Phù Dao đành phải kêu Diêu Tấn mang bao quần áo đi trước chờ nàng ở ngoài thành, còn mình thì ở lại đợi.

Xung quanh lặng ngắt như tờ, nàng chán nản nằm bò trên bàn nhìn chằm chằm cái chén kia, sắc mặt dần trở nên buồn bực cáu kỉnh.

… Thật giống như có người nào đó đang chọc tức nàng, hôm qua ai đó mời nàng ăn một bữa cá nướng hả hê rồi cứ thế mà phủi mông đi thẳng, ngay cả Nguyên Bảo đại nhân lúc bỏ đi cũng cố ý tè một bãi để bày tỏ tháy độ khinh bỉ nàng.

Haiz, mỹ nam đúng là phiền phức mà.

Mạnh Phù Dao vân vê tóc, hơi nôn nóng đứng ngồi không yên. Nàng cũng không biết tại sao mình lại buồn bực, là do nhớ tới bộ mặt xấu xa của Nguyên Chiêu Hủ hay do đêm lạnh vắng vẻ. Ngoại trừ tiếng rít gào của gió bắc thì yên tĩnh đến mức đáng sợ, không có bất kỳ âm thanh nho nhỏ nào.

Dù chỉ là một tiếng động khe khẽ thôi cũng không có …

Mạnh Phù Dao bỗng bật đứng dậy.

Nơi này không phải là nơi hoang dã, cho dù là đêm tuyết giá buốt vắng bóng người, với quy củ sâm nghiêm của Đức vương phủ thì đừng nói là tuyết rơi, cho dù là mưa đao rơi xuống thì thị vệ vẫn phải làm việc của thị vệ, điểm canh vẫn phải điểm canh, tuần tra vẫn phải tuần tra.

Nhưng mà lúc này sao lại không có tiếng của thị vệ khi đổi ca? Không có tiếng gõ canh của phu canh khi sắp đến giờ Tý? Không có tiếng bước chân của đội tuần tra khi đi tuần tra?

Vì sao lại không có âm thanh nào hết?

Mạnh Phù Dao đột nhiên thổi tắt đèn, ngẩng đầu lên.

Mật thất trờ nên tối đen, chỉ có đôi mắt nàng sáng rực tựa sao, tỏa ra ánh sáng lấp lánh long lanh, chẳng những không chút khiếp sợ mà còn phấn khởi bừng bừng.

Đèn vừa tắt, trên mái nhà liên dồn dập vang lên tiếng bước chân thoăn thoắt.

Mạnh Phù Dao lập tức đá bay chiếc ghế đang ngồi.

Chiếc ghế bay lên đâm thủng mái nhà tạo thành một lỗ lớn vang dội ầm ầm, đám người trên mái nhà không ngờ nàng lại hành động khác thường như vậy, hiển nhiên là ai ra tay trước thì sẽ chiếm được lợi thế, vài tên trên đó không kịp đề phòng liền bị rớt xuống.

Đất bụi bay mịt mù, Mạnh Phù Dao đứng trong đám bụi mù mịt ấy, cất tiếng cười khanh khách, nàng lấy một cái hộp trong ngăn tủ bên cạnh, giẫm lên những tên thị vệ vừa mới bị rớt xuống rồi bay vọt ra ngoài cửa sổ.

Vừa mới nhảy ra ngoài cửa sổ, chẳng biết từ đâu đã xuất hiện một đội thị vệ bủa vây bốn phía, quỳ thành một hàng thẳng tắp, giương cung kéo cong nhắm thẳng về phía Mạnh Phù Dao, nàng cất tiếng “Ui da” như vô cùng sợ hãi khi trượt ngã, nói to: “Ôi, nhiều người quá vậy?”

Chân vừa trượt thì chiếc hộp trong ngực đã rớt ra, nắp hộp bị mở toang, một đống vàng bạc châu báu rơi xuống lăn lóc tới chân các thị vệ. Mạnh Phù Dao hoảng hốt càng kêu to thêm, cố với tay hốt lại: “Nửa đời sau của ta đều dựa vào nó cả đấy, đừng đụng vào.”

Ánh vàng lóng lánh kiêu kì, trân châu óng ánh dịu dàng trên nền tuyết trắng của đêm đen u tối, ánh mắt của những thị vệ khi nhìn thấy chúng đều sáng rỡ vô vùng.

Tiền lương một tháng của bọn họ chỉ có năm lượng bạc, bây giờ trước mắt đội nhiên xuất hiện một đống tiền. Lúc này Vương gia còn chưa tới, đống vàng bạc châu báu đang ở dưới chân đâu có biết nói, sáng sủa bóng loáng đến mê người, không nhặt liền thì đợi đến lúc nào nữa chứ?

Một bóng người chợt lóe lên, một nam tử xa lạ thình lình xông tới, hắn ta chỉ để ý đến Mạnh Phù Dao, không màng đến bàng bạc châu báu dưới chân, lạnh lùng quát lớn: “Do dự cái gì, bắn cho ta, mau bắn hắn đi!”

Nghe giọng nói đó Mạnh Phù Dao liền nhận ra hắn ta chính là cao thủ đứng trên bờ tường tập kích nàng tối hôm qua, xem ra chuyện tối qua đã bị lộ rồi



Ánh mắt các thị vệ vẫn dán chặt mặt đất, vừa tiếc hùi hụi vừa đề phòng lẫn nhau, một thì vệ gầy gò đang lưỡng lự chần chừ, cuối cùng không cầm lòng đặng trước sức hấp dẫn chết người của đống vàng bạc châu báu dưới chân, bèn buông lỏng cung trên tay, len lén giơ tay ra nắm chặt thỏi vàng bên cạnh.

Hành động đó của hắn khiến các thị vệ khác cũng không kìm lòng được nữa, tranh nhau cuối xuống nhặt.

Lúc bấy giờ nam tử kia mới nhìn thấy sự việc, sắc mặt đanh lại, quát lên: “Bỏ xuống!”

“Bụp”

Một tiếng vang nhỏ phát ra trong đêm tối đầy tuyết, so với tiếng tuyết rơi sột soạt không lớn hơn bao nhiêu, sắc mặt mọi người trong khoảnh khắc ấy đều biến đổi.

Tiếng động ấy phát ra từ thỏi vàng trong tay thị vệ đầu tiên, do hắn kích động nên nắm quá chặt, không ngờ “thỏi vàng” lại vỡ ra trong tay hắn ta.

“Giết!”

Trong thỏi vàng bị vỡ đột nhiên trào ra một dòng nước đen, bắn lên tung tóe, trong tuyết trắng mơ hồ, dòng nước đen kia bắn tung tóe khắp nơi, tựa như thần chết đến đoạt mạng người.

“Á!”

Dòng nước đen bắn lên người tên thị vệ đó cùng mấy thị vệ bên cạnh, trong chớp mắt đã thiêu cháy quần áo và đốt đen da thịt bọ họ, vài tên ngã xuống kêu lên thảm thiết. Da thịt tất cả bọn họ khi chạm vào mặt đất đều bị bong tróc, rách toát lồ lộ máu tươi.

Cùng lúc đó những kẻ đã nhặt châu báu đều té ngã lăn lộn kêu gào trên mặt đất, nam tử kia tức giận đến sắc mặt xanh mét, liếc mắt thấy Mạnh Phù Dao cười khẩy phóng lên bay đi nhanh như một cơn gió. Tiến cười của nàng trong đêm tối lạnh lẽo tịch mịch như tiếng từng hạt châu rơi trên nền tuyết trắng.

“Vàng có độc vô giá, lấy một tặng một đâu có lỗ! Làm người ai há chẳng tham? Tên ngốc ngươi chắc trả lương cho bọn thuộc hạ thấp quá, chả thế mà vàng có độc cũng cướp luôn! Ha ha”.

Nàng đắc ý cười rộ --- lúc trước trong mật thất nàng đã nhìn thấy cái hộp này qua rồi nhưng lại không để ý, một là quân tử ái tài thủ chi hữu đạo (1), hai là vì nàng hiểu rõ Tông Việt. Ở Năm châu đại lục này hắn là thần y giàu có nhất, tuyệt đối không có rảnh rỗi tầm thường đến mức đem một đống vàng bạc châu báu bỏ vào hộp rồi cất kỹ như vậy. Dựa vào thói quen nghề nghiệp của hắn, cái hộp đó nhất định là có vấn đè, bây giờ lấy ra dùng thử một lần quả nhiên hiệu nghiệm.

(1)Quân tử ái chi thủ đạo: Quân tử tuy chuộng của cải, nhưng lấy của cải phải đúng với đạo nghĩa.

Nàng chạy được vài bước, thị vệ phía sau đuổi theo rất sát, người dẫn đầu khinh công tuyệt diệu, Mạnh Phù Dao nhìn thấy bốn phía đều có ánh đuốc sáng ngời, đột nhiên dừng lại.

Cho dù nguy hiểm cận kề nàng vẫn ung dung tựa vào thân cây, rung chân khoanh tay trước ngực nhìn nam tử kia với vẻ khiêu khích. Đó là một nam tử trung niên diện mạo bình thường, lông mày màu xanh, bên hông có đeo thủ lệnh của Vương phủ, xem ra là cao thủ do Vương phủ mời đến.

Hắn đuổi đến gần kề, không ngờ Mạnh Phù Dao dám dừng lại, tức giận quát khẽ, áo bào như một tấm sắt kiên cố bay giữa trời tuyết, quét ngang không gian phía trước. Khi Mạnh Phù Dao nhìn thấy hắn gần tới bên mình thì nàng mới xoay vòng, tích tắc đã ở phía sau thân cây.

Lập tức nàng hét to: “Xem chiêu Toái ngọc cưỡi mây đen che trăng bằng chông sắt của ta đây.”

Tay nàng vung lên, một đám ám khí đủ màu rít gió như mây đen bay tới ùn ùn, kình khí mạnh kinh hồn, khiến bông tuyết xung quanh bay tán loạn.

Tên kia khinh thường cười lạnh.

“Đom đóm mà đòi cạnh tranh với mặt trăng.”

Hắn đứng ngạo nghễ bất động, ngón tay búng liên tục, từ các kẽ tay bắn ra vô số kim châm nửa xanh đen nửa vàng. Đám kim châm trong tay hắn vừa sắc lại nhẹ vừa trầm lại mạnh, so với thủ pháp loạn xà ngầu của Mạnh Phù Dao thì cao hơn vô số lần. Nhanh chóng rít gào mang theo kình phong va chạm với “Toái ngọc cưỡi mây đen che trăng bằng chông sắt” của nàng.

“Ầm.”

Tiếng vang mạnh mẽ vọng thẳng lên đến Cửu trùng thiên, thân cây phát nổ cháy đen ngòm. Trong nháy mắt, khói đen vòng vèo uốn lượn trên cánh tay nam tử, cuốn theo máu thịt nóng hôi hổi bay tứ tán, nhất thời những kẻ xung quanh đều hít phải lớp bụi đen ngòm.

Tiếng kêu rên cơ hồ phá tan tành đêm tuyết yên lặng, tiếng chó hoang nơi xa chợt tru lên từng hồi liên tục.

Ánh mắt Mạnh Phù Dao xoay chuyển, như cười như không.

Cái gì gọi là “Toái ngọc cưỡi mấy đen che trăng bằng chông sắt”?

Chẳng qua chỉ là một đống quả cầu bằng bùn nhão bên trong có nhét hỏa đạn, đặt sau gốc cây mà thôi.

Đêm đó khi bị tập kích ở vách tường của Vương phủ, nàng nhận thấy thủ pháp phóng ám khí của nam tử kia rất cao siêu. Mạnh Phù Dao biết rằng, mỗi người đối với sở trường của mình thì đều có lòng tin và trực giác phản ứng kì lạ, nàng phóng ra ám khí tất nhiên hắn sẽ dùng ám khí để trả đũa.

Ám khí gặp hỏa đạn, thế là “Ầm”.

Lúc hỏa đạn phát nổ ầm, Mạnh Phù Dao còn giơ ngón giữa cười to thách thức, thừa dịp khói tỏa mịt mù, mọi người còn đương rối loạn, nàng lập tức cao chạy xa bay.

Bông tuyết mát lạnh tạt vào mặt thật sảng khoái, Mạnh Phù Dao càng chạy càng nhanh, như một cơn gió cuốn lướt qua trùng điệp dãy nhà, bỏ lại những tiếng kêu thảm thiết và khói đen đậm đặc cùng máu thịt bét nhè ở phía sau lưng.

Phía trước xuất hiện một dãy nhà lộn xộn, chắc là nơi ở của những hạ nhân ở phía sau khu vườn hoang. Mạnh Phù Dao nhìn quanh quẩn bốn phía, thấy phía sau sân vườn có một đoạn tường vây tựa hồ khác thường, hình như ở đó có một cái cửa nhỏ. Nàng không chút chần chừ cong chân chạy thẳng đến đó.



Người ở đó dường như chưa hay biết chuyện gì đã xảy ra, vẫn đang ngủ yên. Nàng như một cơn gió lướt qua dãy nhà nơi đó, bỗng nhiên nghe thấy có tiếng người gào khóc to, đẩy tung cửa sân của một ngôi nhà nào đó.

“Tiểu Tứ nhi bị thương, mọi người mau tới nhanh lên…”

Bốn phía lập tức bị kinh động, những ngọn đèn dầu lần lượt sáng lên, mọi người nhao nhao bật dậy mặc quần áo, Mạnh Phù Dao càng chạy nhanh hơn nữa.

Nhưng mà đột nhiên nàng khựng lại.

Phía sau lưng có tiếng rên của người bị thương, kèm theo tiếng khóc nức nở.

“Xui xẻo quá, đêm nay Tiểu Tứ trực đêm thay cho Biểu thiếu gia, cảm thấy lạnh nên trở về lấy thêm áo, đi ngang qua vườn phía Tây thấy có bóng người lại có tiếng ồn ào thì qua xem thử, đâu dè… bị một viên bi sắt văng trúng người làm bị thương.”

Tiếng mọi người lo lắng than thở xen lẫn tiếng rên rỉ của người bị thương, Mạnh Phù Dao đưa lưng về phía họ, tay vịn lên cửa, lặng người.

Đứa bé kia… bị thương do mảnh đạn nổ của nàng sao?

Vừa nãy khi hỏa đạn nổ khiến cao thủ kia bị thương, nhưng những mảnh đạn cũng bay tứ tán khắp nơi, nếu như khi đó thật sự có người đi ngang qua, thì chắc chắn người đó cũng sẽ bị thương.

Lúc ấy nàng đang bận ngăn cản kẻ địch, không để ý đến xung quanh có người khác hay không, bây giờ xem ra, đứa bé kia đúng là bị nàng vạ lây.

Mạnh Phù Dao thay đổi quyết định trong tíc tắc, ngón tay đặt trên vòng cửa buông xuống, thở dài rầu rĩ.

Có thể đả thương kẻ địch nhưng không thể đả thương người vô tội, đây là nguyên tắc của nàng.

Huống chi những kim châm sắt đó có chứa độc, lỡ như đứa bé này bị trúng kim châm thì lúc này nó biết tìm thuốc giải ở đâu? Có ai chịu đi mời thầy thuốc đến để chữa trị cho một đứa trẻ chỉ làm tôi tớ, trong lúc mọi người đang bủa vây tìm giết thích khách?

Nếu nàng bỏ đi, sẽ có một người vô tội bị chết.

Lòng đã quyết thì không do dự, Mạnh Phù Dao xoay người chen vào giữa đám đông xung quanh, những hạ nhân này đâu biết võ công nên chỉ thấy trước mắt hoa lên, một thiếu niên mặc áo xanh đen thình lình xuất hiện.

Mọi người kinh ngạc nhao nhao thụt lùi, vừa hay tạo thành không gian trống trải cho nàng. Nàng cúi nhìn người bị thương quả nhiên phát hiện trên cánh tay đầm đìa máu me của đứa trẻ ấy có cắm kim châm.

Mạnh Phù Dao liền thò tay vào ngực lấy thuốc giải.

Chỉ trong giây phút nàng vừa cuối đầu thọc tay vào áo.

Sau dái tai đột nhiên tê dại.

Lập tức máu huyết toàn thân như ngừng chảy, bóng người xung quanh cũng trở nên mơ hồ, đong đưa như bóng cây trong sóng nước, bông tuyết xoay tròn đầy trời, phóng đại tựa như những tảng đá to từ trên trời rơi xuống.

Có tiếng nói nặng nề từ phía đằng xa truyền đến, nghe như ngăn cách bởi ba lớp da trâu, mang máng đó là tiếng cười của nam tử.

Tiếng nói xa lạ mang theo sát khí, sự đắc ý, lạnh lẽo, xen lẫn tức giận.

“Dám xông vào Vương phủ giết người, có chết trăm lần cũng không đủ chuộc tội! Phải báo cho Thái tử biết để tru diệt cả nhà!”

Người kia dừng lại một lát rồi nói: “Không uổng công sắp đặt, bổn vương xử chết ngươi ở đây.”

Kiếm quang lóe sáng, ánh kiếm lay động trước mắt, bất ngờ dừng lại.

Dường như Đức vương đang sửng sốt nói: “Sao Thái tử lại khởi giá từ Thượng Dương cung đến đây, có chuyện gấp lắm sao? Không lẽ Nam Cương nổi loạn?”

Sau đó vang lên tiếng bước chân xa dần, mơ hồ nghe được mệnh lệnh: “… Giết chết, không được để lộ ra ngoài!”

Thoáng chốc im lặng, ý thức Mạnh Phù Dao dần dần rời rạc, nghe như có tiếng bước chân đang đến gần, trên thân người này thoang thoảng mùi thuốc súng, một giọt máu đậm đặc nhỏ xuống mặt nàng.

Mùi máu tanh xộc vào mũi khiến nàng hơi tỉnh lại, lờ mờ gắng gượng cười, nàng biết người đến là ai rồi.

Thật là … xui xẻo mà…

Có ai đó hung hăng túm chặt tóc nàng khiến da đầu nàng đau rát, búi tóc rớt xuống xõa tung trên mặt. Có người không tin kêu lên “Ồ”, nói: “Là nữ? ha ha, đúng lúc…”

Tiếng nói ngập tràn sát khí và tức giận vang trên đỉnh đầu nàng.

“Cuối cùng ngươi cũng rơi vào tay ta!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Phù Dao Hoàng Hậu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook