Quyển 8 - Chương 13: Nguy cơ tiềm ẩn
Thiên Hạ Quy Nguyên
12/07/2018
Tháng 7, năm thứ 63 Thương Khung thần quyền, vùng cực Bắc.
Nắng mai bừng lên, chiếu sáng loà một vùng núi tuyết ngút ngàn, từng tầng tuyết dày phản chiếu sắc vàng, tạo thành một lớp sương khói tựa như mây trời, tầng tầng cung điện nổi bật nơi đinh núi tuyết, từ xa nhìn lại như đang ở chín tầng mây.
Cung điện tầng tầng lớp lớp như thành luỹ, ngạo nghễ giữa mây trời, hùng vĩ mà tráng lệ, nhuộm thầm một màu xanh, dáng vẻ cổ kính trang nghiêm, cấu trúc lại hoa mĩ, tinh xảo, giữa chốn cung điện phù vân nối tiếp cuồn cuộn như lũ chảy, mây với khí trời xen lẫn mờ nhạt, ngưng kết thành từng bông tuyết lục giác tại chốn cực cao cực lạnh này, tung bay khắp trời, ba ngàn thềm ngọc, trải rộng khắp nơi.
Gió tuyết mịt mù, thành đom đóng kín, chí để người ngưỡng mộ ngóng nhìn từ xa, như vùng đất thế ngoại, hưởng tận khói lửa hồng trần.
Trường Thanh Thần điện.
Thần điện thực ra cũng là một toà thành, một toà thành không có binh thủ, nhưng cũng là toà thành hiểm trờ khó qua.
Cung điện trong thành rất nhiều, phân bố thành vòng tròn, bảo vệ toà đại điện ở chính giữa, toà thành đơn độc bốn bề đều là tuyết dày bất tận, duy chỉ có đại điện phồn hoa rực rỡ, cẩm tú như xuân, sắc hoa tím nhạt một màu tựa mây trời phiêu đãng không ngừng.
Trăm trượng xung quanh đại điện yên tĩnh không một tiếng động, ngay chính giữa là một bức tượng thần kỳ lạ, rô cùng đặc biệt, không đội quan(*), cũng không đạp bảo toạ, trông ra là tư thế nghiêng người quay đầu, phất tay áo, khoác một tấm trường bào rộng, vạt áo thả xuôi tạo thành tư thái phiêu diêu, tay trái cầm kiếm hướng về phía trước, tay phải chắp sau lưng, giữa lòng bàn tay có một đoá hoa sen nở rộ.
(*) Một loại mũ/ trang sức đội trên đầu.
Tượng thần được đắp cực kỳ tinh xảo, hình ảnh y phục bay theo gió sinh động như thật, đặc biệt là diện mạo, tuy rằng chỉ lộ ra góc mặt lúc quay đau, song vẫn rõ ràng nhìn ra được tư dung tuyệt thế như có hào quang vây quanh, diện mạo như ngọc, tuổi đời tươi đẹp, hệt một người thật.
Dòng người khoác trường bào với đủ màu sắc đi đi lại lại, lúc đi qua thần tượng, đều cung cung kính kính khom lưng.
Đây chính là tượng thờ tổ sư lập giáo của Thần điện Trường Thanh, vị thần tôn kính chí cao vô thượng, không thể khinh nhờn của Thần điện Trường Thanh.
Ba trăm năm trước, lúc tổ sư lập giáo của Thần điện Trường Thanh phi thăng(*), có truyền lại một câu: "Do ta bắt đầu, nhờ ta mà sinh."
(*) chỉ việc người tu tiên, tu đạo đạt đến cảnh giới rồi bay lên trời.
Chỉ tám chữ đem giản thế này mà có rất nhiều người hiểu theo nhiều nghĩa khác nhau, nhưng họ đều khăng khăng cho rằng, vị Điện chủ đại nhân không gì không làm được có thể hiểu thần dụ của tổ tiên, dẫn dắt Thần điện Trường Thanh trường tồn mãi mãi.
Trong điện rất đông người qua lại, nhưng lại cực kỳ tĩnh lặng, đặc biệt là lúc đi qua nội điện trướng rủ màn che, tiếng bước chân của mọi người lại càng êm hơn, như đang sợ chỉ cần hít thở mạnh một hơi, cũng có thể làm phiền đến thần linh bên trong điện.
Còn thần linh thì lại đang cãi nhau.
Trong nội điện là một chiếc bàn dài, hai bên trái phải đều có người ngồi thành hàng dài, thần sắc người nào cũng đều nhàn nhạt, như đang ngủ, mà cũng chẳng giống đang ngủ, từ trong miệng phát ra tiếng nói, lại giống như tiếng tia lửa, phát ra từng tiếng tí ta tí tách.
"Không hiểu tại sao Điện chủ lại cứ khăng khăng như vậy?" Vị nam tử trung niên tóc búi cao, mặc lam y ngồi mở vị trí phía trên bên trái kiềm chế phẫn nộ, "Ta, Thiên Hành Giả nhất mạch(*), lăn lộn giữa chốn hồng trần đã bao năm, đã phải làm sự vụ của Thần điện, còn thông cáo cho chúng sinh thiên hạ, tại sao lại không thể thăng cấp lên Tam Điện? Khẩn Na La vương tại sao lại không thể chấp chưởng bộ Dạ Xoa(**)?"
(*) Nhất mạch: ý chỉ một hệ người, hoặc một họ, một gia tộc nào đó, Thiên Hành Giả nhất mạch ý chỉ những Thiên Hành Giả của Ca Lâu La Vương.
(**) Dạ Xoa (yaksa): cũng được gọi là Dược-xoa, là một loại thần trong Phật giáo. Kinh tạng Phật giáo có khi nhắc nhở đến loài này, gồm hai loại chính: 1. Loài thần, có nhiều năng lực gần giống như chư thiên; 2. Một loài ma quỷ hay phá các người tu hành bằng cách gây tiếng động ồn ào trong lúc họ thiền định.
"Bộ Khẩn Na La lại đi chấp chưởng bộ Dạ Xoa cũng không phải là ý hay." Lão giả ngồi ở thượng vị bên phải, đau đội quan cao, bờ mắt như đóng như mở, đột nhiên nói: "Cứ sợ đông sợ tây gì chứ, lên Tam Điện, toàn bộ đều thuộc về Thiên Hành Giả nhất mạch của ngươi hết."
"Tam Trưởng lão nói lời này là sai rồi." Một lão già mặc phục sức y hệt ngồi ở vị trí thứ tư bên phải phản đối: "Ý của Ca Lâu La Vương chỉ là Khẩn Na La Vưong sẽ chưởng quản bộ Dạ Xoa, Tam Trưởng lão sao lại kéo cả Tam Điện vào đây? Thiên Bộ đều do Điện chủ trực tiếp quản lý, Long Bộ là do Thánh Chủ chỉ huy, bộ Dạ Xoa trước giờ đều được Thất Trưởng lão làm chủ, Thất Trưởng lão tuổi đã cao, tình lực đã hao tổn, thanh niên tiến bộ như bây giờ, lại có gì mà không thể được?"
"Được chứ, được chứ." Lập tức lại có một lão giả khác tiếp lời, "Bổn toạ cũng chẳng có quan trọng việc Khẩn Na La Vương chấp trưởng bộ Dạ Xoa, chỉ có điều có chút dị nghị đối với việc Ca Lâu La Vương thăng cấp, dù nói bộ Khẩn Na La Vương có không ít Thiên hành Giả, nhưng chính Khẩn Na La Vương lại ít trải qua rèn luyện ỡ hồng trần, Ca Lâu La Vương, ngươi lấy chuyện này làm lý do đề bạt Khẩn Na La Vương, không cảm thấy có chút buồn cười à?"
"Ngươi mới buồn cười!" Nam tử trung niên mặc lam y, tóc búi cao mới lúc đầu lông mày dựng lên, "Khẩn Na La Vương không phải Thiên Hành Giả không thể chấp chưởng bộ Dạ Xoa, vậy Thánh Chủ hàng năm đều không ở trong điện, sao vẫn có thể chấp chưởng Long Bộ?"
Mấy lão già phản đối ai ai cũng cười lạnh, lập tức lộ ra vẻ mặt, "Ta thừa biết ngươi đang mong được thăng lên Tam Điện mà".
"Cười gì mà cười?" Trung niên nam tử ấy cũng cười khẩy, "Dựa vào chức vị của ta, đúng là nói không lại Thánh Chủ Điện Hạ, nhưng dù thế nào thì ta cũng là trưởng bối của ngài, hôm nay lại lạm quyền một hồi, ta biết các ngươi bao che cho hắn, bởi hắn là kỳ tài trong thiên hạ, cũng bởi vì hắn là người có khả năng cao nhất gánh vác trọng trách trong vòng ba trăm năm nay của Thần điện, chính bởi hắn nhận được thiên thụ của Thần..."
Y vừa nói đến đây, đột nhiên nghe thấy vị trí bên trên ho nhẹ một tiếng rồi lập tức ngừng lại, hừ lạnh, "Có là kỳ tài lại làm sao, có thể gánh vác trọng trách thì sao, nếu như y căn bản không muốn gánh vác lại có tác dụng gì chứ? Một Thánh Chủ Điện Hạ chuyện gì cũng không quan tâm lại làm chủ Long Bộ, vậy thì một người trước nay vốn trung tâm tận tuỵ như Khẩn Na La vương tại sao lại không thể phát triển bộ Dạ Xoa?"
Lời này của y như chọc vào vết thương, mấy lão giả cười lạnh phản đối lúc nãy nói không nên lời, vài lão giả nhánh đặc phái ánh mắt trào phúng, lại có một vài người khác từ đầu đến cuối không nói gì, lộ ra vẻ mặt trầm tư suy nghĩ, nam tử búi tóc cao kia chuyển mắt một vòng, đắc ý cười cười, lại đưa mắt hướng lên nhìn về phía lão giả người vừa cất tiếng ho nhẹ ban nãy, liền một lời cũng chẳng thốt ra nổi.
Phía trên, lão giả đội quan, khoác áo lông vũ, một mực khép đôi mắt yên lặng ngồi đó, khuôn mặt vàng vọt chẳng có nếp nhăn không hiện lên một chút thay đổi, coi như không hề nghe thấy tiếng cãi nhau tranh chấp nãy giờ, vị chủ nhân cực có quyền uy trong Thần điện chí cao vô thượng này đến cả chân mày cũng không nhếch, cả thân thể bất động ngồi ẩn giữa một vòng tụ khí màu xanh nhạt, trong có vẻ càng giống thần thánh hơn là người phàm.
Bốn bề có cảm giác im lặng đến khó thở, mấy người Bát bộ Thiên Vưong, Thần điện Trưởng lão, mặc dù đều là quyền cao chức trọng, nhiều người sùng bái, vậy mà trước mặt vị lão giả có được quyền uy tuyệt đối, cai quản ổn định toàn bộ Trường Thanh Đại điện đến cả Thương Khung suốt sáu mươi năm nay, đã tu thành thân thể bán tiên, thần thức tương sinh này, vẫn không dám lơi là như trước, có là vị trung niên nhân búi tóc cao xem ra kiêu ngạo nhất trong đây, cũng phải thu liễm phần nào sự đắc ý nơi khoé mắt.
Cho đến khi xác định không khí im lặng này đã áp chế được rắc rối ban nãy, Điện chủ mới từ từ mở miệng, nói một chuyện chẳng hề liên quan gì đến chuyện trước đó: "Có kẻ manh từ phương Nam đến, bộ Khẩn Na La sao không báo lên?”
Một câu nói này làm mấy người trung niên nam tử áo lam đồng thời biến sắc, trách nhiệm của bộ Khẩn Na La chính là thu thập toàn bộ tin tức trong nước báo lại, mà người được Điện chủ nhắc đến là "kẻ mạnh" đã đi đến hướng bắc Thương Khung, người này phải là loại người mạnh mẽ tuyệt đỉnh mới tiến được vào quốc cảnh Thương Khung, vậy mà bộ Khẩn Na La lại không hề thượng báo kịp thời, vậy chẳng phải là quá mức thất trách sao?
Chỉ một câu nói, đã thể hiện quá rõ ràng thái độ của Điện chủ, sau đó đến cả vị nam tử lam y Ca Lâu La Vương lúc này còn một lòng muốn để Khẩn Na La Vương tranh cử đại quyền quản lý bộ Dạ Xoa nhất thời cũng chẳng dám lên tiếng - Khẩn Na La Vương thất trách, Khẩn Na La Vương còn có điều kiện gì để cạnh tranh với Dạ Xoa Vương chứ?
Mấy vị Trưởng lão lúc đầu còn ủng hộ Khẩn Na La Vương bỗng trở nên trầm mặc, sắc mặt của vị trung niên nam tử mặc lam y trở nên mộng mị, một lúc lâu sau cũng chỉ cắn răng không dám nói gì.
Một câu trấn áp tất cả, Điện chủ Trường Thanh lại không cho bất kỳ cơ hội nào tiếp tục thảo luận vấn đề này, trực tiếp chuyển sang chuyện khác: "Bổn toạ hôm trước bế quan, đã thấy được Tiên thị, thời điểm phi thăng cũng không còn lâu nữa."
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, nhất tề biểu lộ vui mừng, đứng dậy cúi người: "Chúc mừng Điện chủ!"
Vị trung niên nam tử mặc lam y vẻ vui mừng rõ rệt, nhưng xem ra không giống như vui vì Điện chủ, trong ánh mắt vừa chuyển, có vẻ như y đang tính toán kế hoạch gì đó.
Sau đó, câu thứ hai của Điện chủ lập tức phá vỡ nét cười trên mặt y.
"Triệu hồi Thánh Chủ."
"Thánh Chủ vẫn còn ở nơi đó, mới nãy..." Một nam tử vừa mới nói vài câu, lão giả kia đã quay người đi.
Mọi người lập tức yên lặng, cúi người xuống, nghe giọng điệu lão giả nhàn nhạt, không cho nhân nhượng.
"Gọi về."
Trong nội điện, tầng thống trị cao nhất của Trường Thanh Thần điện bắt đầu giải tán, có vài vị Trưởng lão thâm trầm liếc nhìn trung niên nam tử khoác lam y rồi mới lục tục rời đi, chỉ còn lại có y nén chịu nộ khí bừng bừng bước ra khỏi nội điện.
Suốt đường, y sắc mặt lầm lỳ một mạch chẳng nói, đi lại giữa bốn bề toàn đệ tử im lặng kính cẩn, trực tiếp đi vào điện Ca Lâu La, đi thẳng vào nội điện, mới bắt đầu lật đổ thư án trong nội điện.
"Lộp bộp!"
Đống sách trên thư án bị vứt vương vãi khắp sàn, nam tử đó nộ khí vẫn chưa dứt, tức giận quát mắng: "Lão hồ đồ!"
Người trong cả điện đều run rẩy sợ hãi cúi đầu, đễn đỗi nhặt sách rơi trên đất cũng không dám.
"... Chính là hắn! Chỉ có hắn! Tại sao dù làm thếnào cũng bắt buộc phải là hắn mới được!" Nam tử như hằm hằm đi qua đi lại khắp điện lẩm bà lẩm bẩm, lúc sau đá bay một người quỳ trước mặt, quát mắng, "Cút ra ngoài!"
Tất cả người bên trong đều lui ra hết, nam tử đó mới ngồi xuống ghế, ngửa đầu lên trời không lên tiếng mà thở dài như muốn giải toả mọi phiền muộn trong lòng.
Dưới sàn nhà lát đá xanh đột nhiên truyền lại tiếng gõ nho nhỏ, nghe tiếng rất trầm, dường như vọng tới từ nơi rất xa.
Lam y nam tử Ca Lâu La Vương thoáng sững sờ, hàng mày nhíu lại tựa như nghĩ điều gì, hắn suy tư hồi lâu rồi đột nhiên đá bay chiếc bàn bên dưới.
Thảm gấm bên dưới án thư bị xé rách, hiện ra bậc thềm hướng xuống phía dưới, thâm trầm u ám không một chút ánh sáng.
Ca Lâu La Vương bước xuống bậc thang, đi qua một đoạn đường thật dài, lại rẽ phải, mới dừng lại ở trước một địa thất.
Địa thất nhỏ hẹp, nền đất toàn cỏ khô, nếu có một người thân cao thể tráng đi vào thì quay người tất có chút khó khăn, ngủ thì ngủ không thẳng, đứng lại đứng không nổi, chỗ này hoàn toàn làm người ta khó chịu.
Vậy mà có một người nhàn nhã nằm đó, tiếng thở vang dội.
"Tên chết tiệt này!" Ca Lâu La Vương thấp giọng chửi rủa, ngồi xổm xuống trước của địa thất, gọi. "Này! Đứng dậy!"
Người đó xoay mình, quay mông về phía y.
"Giả vờ giả vịt!" Ca Lâu La Vương lớn tiếng chửi mắng, "Mói nãy chẳng phải ngươi gõ này gõ nọ dưới này sao?"
Người đó chẳng thèm động đậy, ngủ rất thoải mái.
Ca Lâu La Vương lại mắng thêm một trận, dứt khoát ngồi bệt xuống trước cửa nhà lao, bất lực mà nói: "Lão quỷ, tốt xấu gì ta với ngươi cũng đã quen biết nhiều năm rồi, lại cũng chẳng phải là ta nhốt ngươi ở đây, ngươi để tâm đến ta một chút xem nào."
Tóm lại, người này mềm không ăn chỉ ăn cứng, lúc lâu sau, một cánh tay đen thui thò ra từ đống cỏ vẫy mấy cái, ý bảo hắn đã "để tâm" rồi đây này.
"Ngươi có muốn ra ngoài không vậy?" Ca Lâu La Vương ngồi trên đất như đang suy nghĩ gì đó, sau đó liền hỏi.
Người đó nằm trên đống cỏ quay người, nhìn về phja Ca Lâu La Vương, trong căn phòng tối đen nhìn không rõ mặt mũi hắn ra sao, mà cho dù có một tia sáng lọt vào, lớp bụi bẩn trên mặt cũng đã che hết diện mạo thật của hắn.
"Làm sao?"
Giọng nói có vẻ khàn khàn, người đó hắng giọng, nhổ một miệng đờm xuống nên đất bẩn thỉu, nhổ trúng vào chiếc giày quý giá của Ca Lâu La Vương.
Ca Lâu La Vương nộ khí bừng bừng, tức thời bật cười rồi quay phắt đầu lại trừng về hướng đó như thể không nhịn nổi nữa, nói với vẻ thâm hiểm: "Nếu ngươi còn muốn ra ngoài, thì làm giúp ta một việc."
Càng đi về phía Bắc, gió thổi càng lạnh, lúc đầu chỉ lạnh giống như đá, về sau liền biến thành đao sắc buốt, từng lưỡi đao thổi qua mặt đất đông cứng, khắc lên từng vệt đao, tiếng vó ngựa đạp lên phiến băng giòn giã, một đường trơn trượt, từng bông tuyết tạt trên mặt đọng lại dưới hàng mi, mãi chẳng thấy tan, sau một thời gian thật lâu, kết thành hạt châu băng, mỗi lần nàng nháy mắt lại phát ra tiếng nho nhỏ.
Mà một ngày này, Mạnh Phù Dao ngẩng đầu lên, đột nhiên phát hiện, ở phưong xa, một dải đất bằng lộ ra đằng sau từng rặng núi tuyết.
"Chúng ta đi đoạn đường này cũng thật nhanh." Cách một bước phía trước, Thác Bạt Minh Châu dựa sát vào người Trưởng Tôn Vô Cực, cười với hắn, "Ấy thế mà sắp đến được núi thần Trường Thanh rồi."
"Chúng ta ở bên ngoài một ngày, thì là một ngày này phụ trách trọng sự của Thần điện." Trưởng Tôn Vô Cực cười nói, "Không bằng quay trở về sớm một chút, giao xong nhiệm vụ, cũng có thể thư giãn ít nhiều."
Thác Bạt Minh Châu cảm xúc như bay, trên mặt đều là vẻ vui mừng "cùng nhau thư giãn bàn chuyện yêu đưong", yêu kiều cười nói: "Đã vậy, đều theo huynh."
Hai người bên này thân mật mặn nồng, bên kia, đại gia Đế Phi Thiên liếc xéo một cái rồi lại gần Mạnh Phù Dao, nói: "Này, ngươi xem, có người có tình yêu mới rồi, ngươi cũng nên tìm tình yêu khác đi chứ?"
"Được thôi." Mạnh Phù Dao trả lời lại rất sảng khoái, đưa tay ôm lấy Nguyên Bảo đại nhân trên vai hắn, "Ta quyết định sẽ yêu Nguyên Bảo nhà ta, trả người yêu của ta lại đây."
Đế đại gia hừ lạnh, quay đầu qua hướng khác.
Nguyên Bảo đại nhân kiêu ngạo "chíp chíp" hai tiếng, khoang tay hất đầu làm vẻ coi thường, Mạnh Phù Dao chẳng thèm để ý đến nó, chi nhìn bóng lưng hai người đằng trước, trong lòng đang nghĩ con đường đã chuẩn bị tốt từ lúc tiến vào biên giới Thương Khung, không hề ngờ rằng đường này phải dùng đến "mỹ nam kế", dùng Thác Bạt Minh Châu để che giấu, dựa vào sự che chở của bộ Khẩn Na La, nhờ thế mới thuận lợi đi qua được biên giới Đại Dương của Thương Khung, đúng là quá nhiều may mắn.
Trong lúc đó nàng cũng gặp qua một vài thuộc hạ hình như đang phụ trách nhiệm vụ, nhưng thân phận đều thấp hơn Thác Bạt Minh Châu, đẳng cấp trong Thần điện rất chặt chẽ, mấy người đó đều phải tránh xa, chưa từng đến gần hỏi thăm một lần.
Cảm giác kì quái duy nhất chính là ngày bọn họ tiến vào cảng Thương Khung, rõ ràng đã gây ra động tĩnh lớn như vậy, mà Thần điện hình như không có phản ứng gì, chuyện này có chút không bình thường.
Là bởi vì... hắn sao? Mạnh Phù Dao nhìn bóng lưng của Trưởng Tôn Vô Cực, âm thầm thở dài, lẩm bẩm: "Tốt xấu gì đường đi này cũng được thuận lợi..."
"Thuận lợi gì?" Đế Phi Thiên bên cạnh nàng nghe thấy, cười to hỏi: "Ngươi thật sự nghĩ rằng là do ngươi may mắn à?"
Mạnh Phù Dao nghi hoặc nhìn hắn.
Đế đại gia dùng giọng mũi tôn quý, kiêu ngạo nói vói nàng: "Ngay từ lúc ngươi bước vào Thương Khung mỗi lần đi qua một thành trấn đều có một đạo Phục Ma hận pháp, có điều đều đã được đại gia lặng lẽ giải quyết hết rồi."
Mạnh Phù Dao nghĩ kĩ lại tình hình mấy ngày nay đi qua các thành trấn, mãi cũng không nghĩ ra có trận pháp ở chỗ nào, sao đó nhìn vẻ mặt của Đế Phi Thiên không giống như nói dối, nàng cũng biết người này dù chẳng phải người tốt, nhưng chắc chắn sẽ không nói bừa, xem ra Trưởng Tôn Vô Cực dụ dỗ người này về đúng là một quyết sách anh minh vô cùng, tại một nước thần quyền như Thương Khung, những nơi thần bí cũng không giống bình thường, nếu nàng cứ tuỳ tiện tiến vào, chỉ sợ vừa mới đi qua biên giới đã bị phát hiện rồi ấy chứ?
Chỗ này rất gần với vùng cực Bắc, nhiệt độ cực thấp, Mạnh Phù Dao dựng cổ áo lên, có chút lo lắng đi về phía xe lớn đằng sau xem tình hình của Vân Ngấn, hắn vẫn đang ngủ rất yên bình, mặc dù mãi vẫn không chịu tỉnh nhưng có vẻ đang có chuyển biến tốt. Mạnh Phù Dao thậm chí còn cảm thấy, sắc mặt của hắn càng ngày càng tốt, giống như trong cơ thể đang có gì đó sắp đột phá.
Mạnh Phù Dao thấy vui vẻ hơn, nàng biết Vân Ngấn và mình coi như có cùng một sư phụ, sức mạnh hai người có đều do trải qua sinh tử, công lực mói tăng thêm, càng mạo hiểm hiệu quả càng cao, nếu như Vân Ngấn nhờ lần này mà có đột phá, vậy cũng coi như nhân hoạ đắc phúc rồi.
Thả màn xe xuống, Mạnh Phù Dao quay người lại, lướt qua người một tên người hầu tay bưng chậu nước, người hầu đó là do đàn chủ của một phân đàn từng đi qua, vì muốn chăm sóc cho Thác Bạt Minh Châu mà phái đến hầu hạ nàng ta, hắn vừa mới đến bên sông lấy nước cho Thác Bạt Minh Châu. Trời lạnh đường trơn, bước đi không vững, hắn lại đi rất nhanh, va phải Mạnh Phù Dao, một cạnh của bồn đồng chạm vào tay của nàng.
Mạnh Phù Dao chỉ cảm thấy tay nhói một chút, chảy ra một giọt máu, rơi vào mép chậu đồng, từ từ chảy xuống, tên hầu đó vội vàng nói: "Xin lỗi, thật xin lỗi", Mạnh Phù Dao hất tay, không hề để ý đưa mắt qua, thấy chậu đồng đó được mài nhẵn bóng không tỳ vết, mép chậu có một chỗ lồi, cười nói: "Chậu này có chỗ không bằng, vị tiểu ca này lúc lấy nước nên cẩn thận một chút."
Người hầu đó cảm ơn rồi mang nước đưa cho Thác Bạt Minh Châu, Trưởng Tôn Vô Cực nghiêng đầu nhìn qua, Thác Bạt Minh Châu cười rằng: "Lấy nước lại rồi? Vừa hay, giày ta hơi bẩn, lau qua bùn một chút."
Nàng ta nhấc tay múc nước, ánh mắt hơi giật mình, thấy trong chậu đồng có một vệt đỏ, nhất thời tức giận, giơ tay lên hất tung chậu đồng, liễu mi dựng ngược: "Tên khốn, dám lấy thứ nước bẩn như thế này cho ta dùng!"
Tên hầu đó hoảng hốt cúi đầu chịu phạt, Trường Tôn Vô Cực không nhìn thấy chậu nước đó bị làm sao, hỏi: "Làm sao vậy?"
"Không biết tên khốn này lấy đâu ra nước bẩn như vậy!" Thác Bạt Minh Châu chưa nguôi giận, đá bay chậu đồng, còn định đá luôn của người hầu kia, thiếu niên đó cũng coi như thông minh, mau chóng vừa lăn vừa bò lui xuống.
"Hạ nhân tay chân lóng ngóng, cớ gì phải chấp nhặt với hắn." Trưởng Tôn Vô Cực liếc nhìn vũng nước lạnh trên đất, cười cười hoà giải, cơn tức giận của Thác Bạt Minh Châu đến nhanh đi cũng nhanh, đặc biệt là trước mặt Trưởng Tôn Vô Cự, nàng ta lập tức cười rằng: “Tất nhiên, đều theo huynh." Thác Bạt Minh Châu đưa tay vuốt thẳng y phục, ngón tay như vô tình hữu ý chạm vào tay Trưởng Tôn Vô Cực, Trưởng Tôn Vô Cực lại đúng lúc quay người lại lấy túi nước treo trên lưng ngựa, tay của Thác Bạt Minh Châu lại như vô tình hữu ý lần nữa rơi vào khoảng không.
Thác Bạt Minh Châu đầu mày nhăn lại, định nói gì đó, đột nhiên nghe thấy tiếng vó ngựa lọc cọc, một đội người từ xa hướng đến, trên cờ xí màu đen thêu một con trăn khổng lồ màu vàng, con trăn này mang hình thù nanh ác, nhưng nhóm người này không tránh đường giống những nhóm trước mà cứ đi thẳng, người dẫn đầu hô hoán: "Phía trước có phải sứ tiết của bộ Khẩn Na La không?"
"A, thần sứ Ma Hô La Già(*)." Thác Bạt Minh Châu nhìn cờ xí, mỉm cười chào hỏi, "Các người cũng đang về Thần điện?”
(*) Ma Hô La Già (Mahiraga): vị thần nửa người nửa rắn trong truyền thuyết Phật giáo.
"Tạm thời không về được." Bên đó ghì ngựa, "Thiên Bộ chỉ lệnh, thần sứ bộ Khẩn Na La đã nhận được rồi chứ? Có phát hiện ra người chỉ lệnh yêu cầu tra không?"
Mạnh Phù Dao nghe thấy câu này cảm thấy không ổn, trong lòng căng thẳng nhìn về phía Trưởng Tôn Vô Cực, Trưởng Tôn Vô Cực thần sắc bình thản, nhưng lại từ từ lùi về sau, cách khoảng một con ngựa, tránh ánh mắt của Thác Bạt Minh Châu.
"A, thật ngại quá, bản sứ vẫn chưa phát hiện ra." Thác Bạt Minh Châu nói, "Bản sứ đã ra lệnh cho thuộc hạ tra tìm khắp nơi, vậy mà vẫn không tra được tung tích nào của chúng."
"Vậy à." Người trung niên nam tử thần sứ Ma Hô La Già thở dài một hơi, "Chúng ta cũng chẳng có thu hoạch gì, hiện tại có thông tin rằng có vài nơi phát hiện ra tung tích của người đó, sau đó lúc tìm đến lại không phải... thật kỳ quái."
"Mấy người đó từ biên giới phía Tây tiến vào không biết có ý đồ bất lợi gì với nước ta không, tại sao phải đi đường núi." Thác Bạt Minh Châu kiến nghị, "Xem phương hướng, hình như là tù bờ biên qua, phương vị không đúng, có phải cũng không tìm thấy?"
"Biên giới phía Tây?" sứ thần Ma Hô La Già ngạc nhiên dựng thẳng lông mày, dường như không quen biết mà trừng trừng nhìn Thác Bạt Minh Châu, "Biên giới phía Tây? Ở đâu ra biên giới phía Tây? Người đó là từ bến cảng..."
Nắng mai bừng lên, chiếu sáng loà một vùng núi tuyết ngút ngàn, từng tầng tuyết dày phản chiếu sắc vàng, tạo thành một lớp sương khói tựa như mây trời, tầng tầng cung điện nổi bật nơi đinh núi tuyết, từ xa nhìn lại như đang ở chín tầng mây.
Cung điện tầng tầng lớp lớp như thành luỹ, ngạo nghễ giữa mây trời, hùng vĩ mà tráng lệ, nhuộm thầm một màu xanh, dáng vẻ cổ kính trang nghiêm, cấu trúc lại hoa mĩ, tinh xảo, giữa chốn cung điện phù vân nối tiếp cuồn cuộn như lũ chảy, mây với khí trời xen lẫn mờ nhạt, ngưng kết thành từng bông tuyết lục giác tại chốn cực cao cực lạnh này, tung bay khắp trời, ba ngàn thềm ngọc, trải rộng khắp nơi.
Gió tuyết mịt mù, thành đom đóng kín, chí để người ngưỡng mộ ngóng nhìn từ xa, như vùng đất thế ngoại, hưởng tận khói lửa hồng trần.
Trường Thanh Thần điện.
Thần điện thực ra cũng là một toà thành, một toà thành không có binh thủ, nhưng cũng là toà thành hiểm trờ khó qua.
Cung điện trong thành rất nhiều, phân bố thành vòng tròn, bảo vệ toà đại điện ở chính giữa, toà thành đơn độc bốn bề đều là tuyết dày bất tận, duy chỉ có đại điện phồn hoa rực rỡ, cẩm tú như xuân, sắc hoa tím nhạt một màu tựa mây trời phiêu đãng không ngừng.
Trăm trượng xung quanh đại điện yên tĩnh không một tiếng động, ngay chính giữa là một bức tượng thần kỳ lạ, rô cùng đặc biệt, không đội quan(*), cũng không đạp bảo toạ, trông ra là tư thế nghiêng người quay đầu, phất tay áo, khoác một tấm trường bào rộng, vạt áo thả xuôi tạo thành tư thái phiêu diêu, tay trái cầm kiếm hướng về phía trước, tay phải chắp sau lưng, giữa lòng bàn tay có một đoá hoa sen nở rộ.
(*) Một loại mũ/ trang sức đội trên đầu.
Tượng thần được đắp cực kỳ tinh xảo, hình ảnh y phục bay theo gió sinh động như thật, đặc biệt là diện mạo, tuy rằng chỉ lộ ra góc mặt lúc quay đau, song vẫn rõ ràng nhìn ra được tư dung tuyệt thế như có hào quang vây quanh, diện mạo như ngọc, tuổi đời tươi đẹp, hệt một người thật.
Dòng người khoác trường bào với đủ màu sắc đi đi lại lại, lúc đi qua thần tượng, đều cung cung kính kính khom lưng.
Đây chính là tượng thờ tổ sư lập giáo của Thần điện Trường Thanh, vị thần tôn kính chí cao vô thượng, không thể khinh nhờn của Thần điện Trường Thanh.
Ba trăm năm trước, lúc tổ sư lập giáo của Thần điện Trường Thanh phi thăng(*), có truyền lại một câu: "Do ta bắt đầu, nhờ ta mà sinh."
(*) chỉ việc người tu tiên, tu đạo đạt đến cảnh giới rồi bay lên trời.
Chỉ tám chữ đem giản thế này mà có rất nhiều người hiểu theo nhiều nghĩa khác nhau, nhưng họ đều khăng khăng cho rằng, vị Điện chủ đại nhân không gì không làm được có thể hiểu thần dụ của tổ tiên, dẫn dắt Thần điện Trường Thanh trường tồn mãi mãi.
Trong điện rất đông người qua lại, nhưng lại cực kỳ tĩnh lặng, đặc biệt là lúc đi qua nội điện trướng rủ màn che, tiếng bước chân của mọi người lại càng êm hơn, như đang sợ chỉ cần hít thở mạnh một hơi, cũng có thể làm phiền đến thần linh bên trong điện.
Còn thần linh thì lại đang cãi nhau.
Trong nội điện là một chiếc bàn dài, hai bên trái phải đều có người ngồi thành hàng dài, thần sắc người nào cũng đều nhàn nhạt, như đang ngủ, mà cũng chẳng giống đang ngủ, từ trong miệng phát ra tiếng nói, lại giống như tiếng tia lửa, phát ra từng tiếng tí ta tí tách.
"Không hiểu tại sao Điện chủ lại cứ khăng khăng như vậy?" Vị nam tử trung niên tóc búi cao, mặc lam y ngồi mở vị trí phía trên bên trái kiềm chế phẫn nộ, "Ta, Thiên Hành Giả nhất mạch(*), lăn lộn giữa chốn hồng trần đã bao năm, đã phải làm sự vụ của Thần điện, còn thông cáo cho chúng sinh thiên hạ, tại sao lại không thể thăng cấp lên Tam Điện? Khẩn Na La vương tại sao lại không thể chấp chưởng bộ Dạ Xoa(**)?"
(*) Nhất mạch: ý chỉ một hệ người, hoặc một họ, một gia tộc nào đó, Thiên Hành Giả nhất mạch ý chỉ những Thiên Hành Giả của Ca Lâu La Vương.
(**) Dạ Xoa (yaksa): cũng được gọi là Dược-xoa, là một loại thần trong Phật giáo. Kinh tạng Phật giáo có khi nhắc nhở đến loài này, gồm hai loại chính: 1. Loài thần, có nhiều năng lực gần giống như chư thiên; 2. Một loài ma quỷ hay phá các người tu hành bằng cách gây tiếng động ồn ào trong lúc họ thiền định.
"Bộ Khẩn Na La lại đi chấp chưởng bộ Dạ Xoa cũng không phải là ý hay." Lão giả ngồi ở thượng vị bên phải, đau đội quan cao, bờ mắt như đóng như mở, đột nhiên nói: "Cứ sợ đông sợ tây gì chứ, lên Tam Điện, toàn bộ đều thuộc về Thiên Hành Giả nhất mạch của ngươi hết."
"Tam Trưởng lão nói lời này là sai rồi." Một lão già mặc phục sức y hệt ngồi ở vị trí thứ tư bên phải phản đối: "Ý của Ca Lâu La Vương chỉ là Khẩn Na La Vưong sẽ chưởng quản bộ Dạ Xoa, Tam Trưởng lão sao lại kéo cả Tam Điện vào đây? Thiên Bộ đều do Điện chủ trực tiếp quản lý, Long Bộ là do Thánh Chủ chỉ huy, bộ Dạ Xoa trước giờ đều được Thất Trưởng lão làm chủ, Thất Trưởng lão tuổi đã cao, tình lực đã hao tổn, thanh niên tiến bộ như bây giờ, lại có gì mà không thể được?"
"Được chứ, được chứ." Lập tức lại có một lão giả khác tiếp lời, "Bổn toạ cũng chẳng có quan trọng việc Khẩn Na La Vương chấp trưởng bộ Dạ Xoa, chỉ có điều có chút dị nghị đối với việc Ca Lâu La Vương thăng cấp, dù nói bộ Khẩn Na La Vương có không ít Thiên hành Giả, nhưng chính Khẩn Na La Vương lại ít trải qua rèn luyện ỡ hồng trần, Ca Lâu La Vương, ngươi lấy chuyện này làm lý do đề bạt Khẩn Na La Vương, không cảm thấy có chút buồn cười à?"
"Ngươi mới buồn cười!" Nam tử trung niên mặc lam y, tóc búi cao mới lúc đầu lông mày dựng lên, "Khẩn Na La Vương không phải Thiên Hành Giả không thể chấp chưởng bộ Dạ Xoa, vậy Thánh Chủ hàng năm đều không ở trong điện, sao vẫn có thể chấp chưởng Long Bộ?"
Mấy lão già phản đối ai ai cũng cười lạnh, lập tức lộ ra vẻ mặt, "Ta thừa biết ngươi đang mong được thăng lên Tam Điện mà".
"Cười gì mà cười?" Trung niên nam tử ấy cũng cười khẩy, "Dựa vào chức vị của ta, đúng là nói không lại Thánh Chủ Điện Hạ, nhưng dù thế nào thì ta cũng là trưởng bối của ngài, hôm nay lại lạm quyền một hồi, ta biết các ngươi bao che cho hắn, bởi hắn là kỳ tài trong thiên hạ, cũng bởi vì hắn là người có khả năng cao nhất gánh vác trọng trách trong vòng ba trăm năm nay của Thần điện, chính bởi hắn nhận được thiên thụ của Thần..."
Y vừa nói đến đây, đột nhiên nghe thấy vị trí bên trên ho nhẹ một tiếng rồi lập tức ngừng lại, hừ lạnh, "Có là kỳ tài lại làm sao, có thể gánh vác trọng trách thì sao, nếu như y căn bản không muốn gánh vác lại có tác dụng gì chứ? Một Thánh Chủ Điện Hạ chuyện gì cũng không quan tâm lại làm chủ Long Bộ, vậy thì một người trước nay vốn trung tâm tận tuỵ như Khẩn Na La vương tại sao lại không thể phát triển bộ Dạ Xoa?"
Lời này của y như chọc vào vết thương, mấy lão giả cười lạnh phản đối lúc nãy nói không nên lời, vài lão giả nhánh đặc phái ánh mắt trào phúng, lại có một vài người khác từ đầu đến cuối không nói gì, lộ ra vẻ mặt trầm tư suy nghĩ, nam tử búi tóc cao kia chuyển mắt một vòng, đắc ý cười cười, lại đưa mắt hướng lên nhìn về phía lão giả người vừa cất tiếng ho nhẹ ban nãy, liền một lời cũng chẳng thốt ra nổi.
Phía trên, lão giả đội quan, khoác áo lông vũ, một mực khép đôi mắt yên lặng ngồi đó, khuôn mặt vàng vọt chẳng có nếp nhăn không hiện lên một chút thay đổi, coi như không hề nghe thấy tiếng cãi nhau tranh chấp nãy giờ, vị chủ nhân cực có quyền uy trong Thần điện chí cao vô thượng này đến cả chân mày cũng không nhếch, cả thân thể bất động ngồi ẩn giữa một vòng tụ khí màu xanh nhạt, trong có vẻ càng giống thần thánh hơn là người phàm.
Bốn bề có cảm giác im lặng đến khó thở, mấy người Bát bộ Thiên Vưong, Thần điện Trưởng lão, mặc dù đều là quyền cao chức trọng, nhiều người sùng bái, vậy mà trước mặt vị lão giả có được quyền uy tuyệt đối, cai quản ổn định toàn bộ Trường Thanh Đại điện đến cả Thương Khung suốt sáu mươi năm nay, đã tu thành thân thể bán tiên, thần thức tương sinh này, vẫn không dám lơi là như trước, có là vị trung niên nhân búi tóc cao xem ra kiêu ngạo nhất trong đây, cũng phải thu liễm phần nào sự đắc ý nơi khoé mắt.
Cho đến khi xác định không khí im lặng này đã áp chế được rắc rối ban nãy, Điện chủ mới từ từ mở miệng, nói một chuyện chẳng hề liên quan gì đến chuyện trước đó: "Có kẻ manh từ phương Nam đến, bộ Khẩn Na La sao không báo lên?”
Một câu nói này làm mấy người trung niên nam tử áo lam đồng thời biến sắc, trách nhiệm của bộ Khẩn Na La chính là thu thập toàn bộ tin tức trong nước báo lại, mà người được Điện chủ nhắc đến là "kẻ mạnh" đã đi đến hướng bắc Thương Khung, người này phải là loại người mạnh mẽ tuyệt đỉnh mới tiến được vào quốc cảnh Thương Khung, vậy mà bộ Khẩn Na La lại không hề thượng báo kịp thời, vậy chẳng phải là quá mức thất trách sao?
Chỉ một câu nói, đã thể hiện quá rõ ràng thái độ của Điện chủ, sau đó đến cả vị nam tử lam y Ca Lâu La Vương lúc này còn một lòng muốn để Khẩn Na La Vương tranh cử đại quyền quản lý bộ Dạ Xoa nhất thời cũng chẳng dám lên tiếng - Khẩn Na La Vương thất trách, Khẩn Na La Vương còn có điều kiện gì để cạnh tranh với Dạ Xoa Vương chứ?
Mấy vị Trưởng lão lúc đầu còn ủng hộ Khẩn Na La Vương bỗng trở nên trầm mặc, sắc mặt của vị trung niên nam tử mặc lam y trở nên mộng mị, một lúc lâu sau cũng chỉ cắn răng không dám nói gì.
Một câu trấn áp tất cả, Điện chủ Trường Thanh lại không cho bất kỳ cơ hội nào tiếp tục thảo luận vấn đề này, trực tiếp chuyển sang chuyện khác: "Bổn toạ hôm trước bế quan, đã thấy được Tiên thị, thời điểm phi thăng cũng không còn lâu nữa."
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, nhất tề biểu lộ vui mừng, đứng dậy cúi người: "Chúc mừng Điện chủ!"
Vị trung niên nam tử mặc lam y vẻ vui mừng rõ rệt, nhưng xem ra không giống như vui vì Điện chủ, trong ánh mắt vừa chuyển, có vẻ như y đang tính toán kế hoạch gì đó.
Sau đó, câu thứ hai của Điện chủ lập tức phá vỡ nét cười trên mặt y.
"Triệu hồi Thánh Chủ."
"Thánh Chủ vẫn còn ở nơi đó, mới nãy..." Một nam tử vừa mới nói vài câu, lão giả kia đã quay người đi.
Mọi người lập tức yên lặng, cúi người xuống, nghe giọng điệu lão giả nhàn nhạt, không cho nhân nhượng.
"Gọi về."
Trong nội điện, tầng thống trị cao nhất của Trường Thanh Thần điện bắt đầu giải tán, có vài vị Trưởng lão thâm trầm liếc nhìn trung niên nam tử khoác lam y rồi mới lục tục rời đi, chỉ còn lại có y nén chịu nộ khí bừng bừng bước ra khỏi nội điện.
Suốt đường, y sắc mặt lầm lỳ một mạch chẳng nói, đi lại giữa bốn bề toàn đệ tử im lặng kính cẩn, trực tiếp đi vào điện Ca Lâu La, đi thẳng vào nội điện, mới bắt đầu lật đổ thư án trong nội điện.
"Lộp bộp!"
Đống sách trên thư án bị vứt vương vãi khắp sàn, nam tử đó nộ khí vẫn chưa dứt, tức giận quát mắng: "Lão hồ đồ!"
Người trong cả điện đều run rẩy sợ hãi cúi đầu, đễn đỗi nhặt sách rơi trên đất cũng không dám.
"... Chính là hắn! Chỉ có hắn! Tại sao dù làm thếnào cũng bắt buộc phải là hắn mới được!" Nam tử như hằm hằm đi qua đi lại khắp điện lẩm bà lẩm bẩm, lúc sau đá bay một người quỳ trước mặt, quát mắng, "Cút ra ngoài!"
Tất cả người bên trong đều lui ra hết, nam tử đó mới ngồi xuống ghế, ngửa đầu lên trời không lên tiếng mà thở dài như muốn giải toả mọi phiền muộn trong lòng.
Dưới sàn nhà lát đá xanh đột nhiên truyền lại tiếng gõ nho nhỏ, nghe tiếng rất trầm, dường như vọng tới từ nơi rất xa.
Lam y nam tử Ca Lâu La Vương thoáng sững sờ, hàng mày nhíu lại tựa như nghĩ điều gì, hắn suy tư hồi lâu rồi đột nhiên đá bay chiếc bàn bên dưới.
Thảm gấm bên dưới án thư bị xé rách, hiện ra bậc thềm hướng xuống phía dưới, thâm trầm u ám không một chút ánh sáng.
Ca Lâu La Vương bước xuống bậc thang, đi qua một đoạn đường thật dài, lại rẽ phải, mới dừng lại ở trước một địa thất.
Địa thất nhỏ hẹp, nền đất toàn cỏ khô, nếu có một người thân cao thể tráng đi vào thì quay người tất có chút khó khăn, ngủ thì ngủ không thẳng, đứng lại đứng không nổi, chỗ này hoàn toàn làm người ta khó chịu.
Vậy mà có một người nhàn nhã nằm đó, tiếng thở vang dội.
"Tên chết tiệt này!" Ca Lâu La Vương thấp giọng chửi rủa, ngồi xổm xuống trước của địa thất, gọi. "Này! Đứng dậy!"
Người đó xoay mình, quay mông về phía y.
"Giả vờ giả vịt!" Ca Lâu La Vương lớn tiếng chửi mắng, "Mói nãy chẳng phải ngươi gõ này gõ nọ dưới này sao?"
Người đó chẳng thèm động đậy, ngủ rất thoải mái.
Ca Lâu La Vương lại mắng thêm một trận, dứt khoát ngồi bệt xuống trước cửa nhà lao, bất lực mà nói: "Lão quỷ, tốt xấu gì ta với ngươi cũng đã quen biết nhiều năm rồi, lại cũng chẳng phải là ta nhốt ngươi ở đây, ngươi để tâm đến ta một chút xem nào."
Tóm lại, người này mềm không ăn chỉ ăn cứng, lúc lâu sau, một cánh tay đen thui thò ra từ đống cỏ vẫy mấy cái, ý bảo hắn đã "để tâm" rồi đây này.
"Ngươi có muốn ra ngoài không vậy?" Ca Lâu La Vương ngồi trên đất như đang suy nghĩ gì đó, sau đó liền hỏi.
Người đó nằm trên đống cỏ quay người, nhìn về phja Ca Lâu La Vương, trong căn phòng tối đen nhìn không rõ mặt mũi hắn ra sao, mà cho dù có một tia sáng lọt vào, lớp bụi bẩn trên mặt cũng đã che hết diện mạo thật của hắn.
"Làm sao?"
Giọng nói có vẻ khàn khàn, người đó hắng giọng, nhổ một miệng đờm xuống nên đất bẩn thỉu, nhổ trúng vào chiếc giày quý giá của Ca Lâu La Vương.
Ca Lâu La Vương nộ khí bừng bừng, tức thời bật cười rồi quay phắt đầu lại trừng về hướng đó như thể không nhịn nổi nữa, nói với vẻ thâm hiểm: "Nếu ngươi còn muốn ra ngoài, thì làm giúp ta một việc."
Càng đi về phía Bắc, gió thổi càng lạnh, lúc đầu chỉ lạnh giống như đá, về sau liền biến thành đao sắc buốt, từng lưỡi đao thổi qua mặt đất đông cứng, khắc lên từng vệt đao, tiếng vó ngựa đạp lên phiến băng giòn giã, một đường trơn trượt, từng bông tuyết tạt trên mặt đọng lại dưới hàng mi, mãi chẳng thấy tan, sau một thời gian thật lâu, kết thành hạt châu băng, mỗi lần nàng nháy mắt lại phát ra tiếng nho nhỏ.
Mà một ngày này, Mạnh Phù Dao ngẩng đầu lên, đột nhiên phát hiện, ở phưong xa, một dải đất bằng lộ ra đằng sau từng rặng núi tuyết.
"Chúng ta đi đoạn đường này cũng thật nhanh." Cách một bước phía trước, Thác Bạt Minh Châu dựa sát vào người Trưởng Tôn Vô Cực, cười với hắn, "Ấy thế mà sắp đến được núi thần Trường Thanh rồi."
"Chúng ta ở bên ngoài một ngày, thì là một ngày này phụ trách trọng sự của Thần điện." Trưởng Tôn Vô Cực cười nói, "Không bằng quay trở về sớm một chút, giao xong nhiệm vụ, cũng có thể thư giãn ít nhiều."
Thác Bạt Minh Châu cảm xúc như bay, trên mặt đều là vẻ vui mừng "cùng nhau thư giãn bàn chuyện yêu đưong", yêu kiều cười nói: "Đã vậy, đều theo huynh."
Hai người bên này thân mật mặn nồng, bên kia, đại gia Đế Phi Thiên liếc xéo một cái rồi lại gần Mạnh Phù Dao, nói: "Này, ngươi xem, có người có tình yêu mới rồi, ngươi cũng nên tìm tình yêu khác đi chứ?"
"Được thôi." Mạnh Phù Dao trả lời lại rất sảng khoái, đưa tay ôm lấy Nguyên Bảo đại nhân trên vai hắn, "Ta quyết định sẽ yêu Nguyên Bảo nhà ta, trả người yêu của ta lại đây."
Đế đại gia hừ lạnh, quay đầu qua hướng khác.
Nguyên Bảo đại nhân kiêu ngạo "chíp chíp" hai tiếng, khoang tay hất đầu làm vẻ coi thường, Mạnh Phù Dao chẳng thèm để ý đến nó, chi nhìn bóng lưng hai người đằng trước, trong lòng đang nghĩ con đường đã chuẩn bị tốt từ lúc tiến vào biên giới Thương Khung, không hề ngờ rằng đường này phải dùng đến "mỹ nam kế", dùng Thác Bạt Minh Châu để che giấu, dựa vào sự che chở của bộ Khẩn Na La, nhờ thế mới thuận lợi đi qua được biên giới Đại Dương của Thương Khung, đúng là quá nhiều may mắn.
Trong lúc đó nàng cũng gặp qua một vài thuộc hạ hình như đang phụ trách nhiệm vụ, nhưng thân phận đều thấp hơn Thác Bạt Minh Châu, đẳng cấp trong Thần điện rất chặt chẽ, mấy người đó đều phải tránh xa, chưa từng đến gần hỏi thăm một lần.
Cảm giác kì quái duy nhất chính là ngày bọn họ tiến vào cảng Thương Khung, rõ ràng đã gây ra động tĩnh lớn như vậy, mà Thần điện hình như không có phản ứng gì, chuyện này có chút không bình thường.
Là bởi vì... hắn sao? Mạnh Phù Dao nhìn bóng lưng của Trưởng Tôn Vô Cực, âm thầm thở dài, lẩm bẩm: "Tốt xấu gì đường đi này cũng được thuận lợi..."
"Thuận lợi gì?" Đế Phi Thiên bên cạnh nàng nghe thấy, cười to hỏi: "Ngươi thật sự nghĩ rằng là do ngươi may mắn à?"
Mạnh Phù Dao nghi hoặc nhìn hắn.
Đế đại gia dùng giọng mũi tôn quý, kiêu ngạo nói vói nàng: "Ngay từ lúc ngươi bước vào Thương Khung mỗi lần đi qua một thành trấn đều có một đạo Phục Ma hận pháp, có điều đều đã được đại gia lặng lẽ giải quyết hết rồi."
Mạnh Phù Dao nghĩ kĩ lại tình hình mấy ngày nay đi qua các thành trấn, mãi cũng không nghĩ ra có trận pháp ở chỗ nào, sao đó nhìn vẻ mặt của Đế Phi Thiên không giống như nói dối, nàng cũng biết người này dù chẳng phải người tốt, nhưng chắc chắn sẽ không nói bừa, xem ra Trưởng Tôn Vô Cực dụ dỗ người này về đúng là một quyết sách anh minh vô cùng, tại một nước thần quyền như Thương Khung, những nơi thần bí cũng không giống bình thường, nếu nàng cứ tuỳ tiện tiến vào, chỉ sợ vừa mới đi qua biên giới đã bị phát hiện rồi ấy chứ?
Chỗ này rất gần với vùng cực Bắc, nhiệt độ cực thấp, Mạnh Phù Dao dựng cổ áo lên, có chút lo lắng đi về phía xe lớn đằng sau xem tình hình của Vân Ngấn, hắn vẫn đang ngủ rất yên bình, mặc dù mãi vẫn không chịu tỉnh nhưng có vẻ đang có chuyển biến tốt. Mạnh Phù Dao thậm chí còn cảm thấy, sắc mặt của hắn càng ngày càng tốt, giống như trong cơ thể đang có gì đó sắp đột phá.
Mạnh Phù Dao thấy vui vẻ hơn, nàng biết Vân Ngấn và mình coi như có cùng một sư phụ, sức mạnh hai người có đều do trải qua sinh tử, công lực mói tăng thêm, càng mạo hiểm hiệu quả càng cao, nếu như Vân Ngấn nhờ lần này mà có đột phá, vậy cũng coi như nhân hoạ đắc phúc rồi.
Thả màn xe xuống, Mạnh Phù Dao quay người lại, lướt qua người một tên người hầu tay bưng chậu nước, người hầu đó là do đàn chủ của một phân đàn từng đi qua, vì muốn chăm sóc cho Thác Bạt Minh Châu mà phái đến hầu hạ nàng ta, hắn vừa mới đến bên sông lấy nước cho Thác Bạt Minh Châu. Trời lạnh đường trơn, bước đi không vững, hắn lại đi rất nhanh, va phải Mạnh Phù Dao, một cạnh của bồn đồng chạm vào tay của nàng.
Mạnh Phù Dao chỉ cảm thấy tay nhói một chút, chảy ra một giọt máu, rơi vào mép chậu đồng, từ từ chảy xuống, tên hầu đó vội vàng nói: "Xin lỗi, thật xin lỗi", Mạnh Phù Dao hất tay, không hề để ý đưa mắt qua, thấy chậu đồng đó được mài nhẵn bóng không tỳ vết, mép chậu có một chỗ lồi, cười nói: "Chậu này có chỗ không bằng, vị tiểu ca này lúc lấy nước nên cẩn thận một chút."
Người hầu đó cảm ơn rồi mang nước đưa cho Thác Bạt Minh Châu, Trưởng Tôn Vô Cực nghiêng đầu nhìn qua, Thác Bạt Minh Châu cười rằng: "Lấy nước lại rồi? Vừa hay, giày ta hơi bẩn, lau qua bùn một chút."
Nàng ta nhấc tay múc nước, ánh mắt hơi giật mình, thấy trong chậu đồng có một vệt đỏ, nhất thời tức giận, giơ tay lên hất tung chậu đồng, liễu mi dựng ngược: "Tên khốn, dám lấy thứ nước bẩn như thế này cho ta dùng!"
Tên hầu đó hoảng hốt cúi đầu chịu phạt, Trường Tôn Vô Cực không nhìn thấy chậu nước đó bị làm sao, hỏi: "Làm sao vậy?"
"Không biết tên khốn này lấy đâu ra nước bẩn như vậy!" Thác Bạt Minh Châu chưa nguôi giận, đá bay chậu đồng, còn định đá luôn của người hầu kia, thiếu niên đó cũng coi như thông minh, mau chóng vừa lăn vừa bò lui xuống.
"Hạ nhân tay chân lóng ngóng, cớ gì phải chấp nhặt với hắn." Trưởng Tôn Vô Cực liếc nhìn vũng nước lạnh trên đất, cười cười hoà giải, cơn tức giận của Thác Bạt Minh Châu đến nhanh đi cũng nhanh, đặc biệt là trước mặt Trưởng Tôn Vô Cự, nàng ta lập tức cười rằng: “Tất nhiên, đều theo huynh." Thác Bạt Minh Châu đưa tay vuốt thẳng y phục, ngón tay như vô tình hữu ý chạm vào tay Trưởng Tôn Vô Cực, Trưởng Tôn Vô Cực lại đúng lúc quay người lại lấy túi nước treo trên lưng ngựa, tay của Thác Bạt Minh Châu lại như vô tình hữu ý lần nữa rơi vào khoảng không.
Thác Bạt Minh Châu đầu mày nhăn lại, định nói gì đó, đột nhiên nghe thấy tiếng vó ngựa lọc cọc, một đội người từ xa hướng đến, trên cờ xí màu đen thêu một con trăn khổng lồ màu vàng, con trăn này mang hình thù nanh ác, nhưng nhóm người này không tránh đường giống những nhóm trước mà cứ đi thẳng, người dẫn đầu hô hoán: "Phía trước có phải sứ tiết của bộ Khẩn Na La không?"
"A, thần sứ Ma Hô La Già(*)." Thác Bạt Minh Châu nhìn cờ xí, mỉm cười chào hỏi, "Các người cũng đang về Thần điện?”
(*) Ma Hô La Già (Mahiraga): vị thần nửa người nửa rắn trong truyền thuyết Phật giáo.
"Tạm thời không về được." Bên đó ghì ngựa, "Thiên Bộ chỉ lệnh, thần sứ bộ Khẩn Na La đã nhận được rồi chứ? Có phát hiện ra người chỉ lệnh yêu cầu tra không?"
Mạnh Phù Dao nghe thấy câu này cảm thấy không ổn, trong lòng căng thẳng nhìn về phía Trưởng Tôn Vô Cực, Trưởng Tôn Vô Cực thần sắc bình thản, nhưng lại từ từ lùi về sau, cách khoảng một con ngựa, tránh ánh mắt của Thác Bạt Minh Châu.
"A, thật ngại quá, bản sứ vẫn chưa phát hiện ra." Thác Bạt Minh Châu nói, "Bản sứ đã ra lệnh cho thuộc hạ tra tìm khắp nơi, vậy mà vẫn không tra được tung tích nào của chúng."
"Vậy à." Người trung niên nam tử thần sứ Ma Hô La Già thở dài một hơi, "Chúng ta cũng chẳng có thu hoạch gì, hiện tại có thông tin rằng có vài nơi phát hiện ra tung tích của người đó, sau đó lúc tìm đến lại không phải... thật kỳ quái."
"Mấy người đó từ biên giới phía Tây tiến vào không biết có ý đồ bất lợi gì với nước ta không, tại sao phải đi đường núi." Thác Bạt Minh Châu kiến nghị, "Xem phương hướng, hình như là tù bờ biên qua, phương vị không đúng, có phải cũng không tìm thấy?"
"Biên giới phía Tây?" sứ thần Ma Hô La Già ngạc nhiên dựng thẳng lông mày, dường như không quen biết mà trừng trừng nhìn Thác Bạt Minh Châu, "Biên giới phía Tây? Ở đâu ra biên giới phía Tây? Người đó là từ bến cảng..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.