Chương 6: Nơi Đó Dính Nhớp Lại Vô Cùng Ẩm Ướt.
Tát Bát Nháo Đằng
21/01/2022
Nơi đó dính nhớp lại vô cùng ẩm ướt.
Lúc Chu Từ về nhà đã qua 0 giờ, trong nhà vô cùng im lặng, không còn chút ánh sáng. Ba dượng chắc là đã ra ngoài đánh bài, chắc là hai ba tiếng nữa sẽ không về, ngày hôm qua mẹ đã đi công tác trên thành phố rồi.
Trong nhà chỉ còn một con chó nhỏ, nghe thấy tiếng mở cửa thì “lạch cạch lạch cạch” chạy đến, ngã vào cạnh chân Chu Từ để cô sờ sờ bụng nó.
Sau khi Chu Từ sờ bụng nó xong rồi, lại ôm con chó kia vào trong lòng xoa xoa lông nó. Khi nó nhắm mắt lại, cô nhanh tay nhanh chân mang chó nhỏ về lại tổ, còn bản thân mình thì vào bếp đóng cửa lại, mang tất cả ảnh chụp đều đốt thành tro bụi.
Nửa đường Tiết Kiệu đụng phải người đang trốn học là Tần Dụ, đánh bậy đánh bạ lấy được đống ảnh chụp này.
Trong di động của anh vẫn còn lưu lại bản ghi âm lời giải thích của Tần Dụ về chuyện này: “A, Chu Từ này à, thầy không biết đấy thôi, cô ấy chính là dựa vào những cái này để kiếm tiền, mấy cái này của cô ấy, em cũng chính là nhất thời bị quỷ ma ám…”
Trong ghi âm, giọng nói của cậu bạn cà lơ phất phơ, giọng Tiết Kiệu hỏi cậu ta rất điềm đạm nhưng lại kiềm chế: “Mấy file ảnh gốc này đang ở chỗ nào, có chia cho người khác xem không? Ảnh chụp còn bao nhiêu, đều ở trong này sao?”
Cậu bạn kia trả lời từng vấn đề anh hỏi, sau đó Chu Từ lại nghe thấy tiếng nắm đấm nện vào da thịt, và tiếng kêu đau đớn phát ra từ Tần Dụ.
- Tiết Kiệu đánh cậu ta.
Lúc ấy Chu Từ ngồi trên đùi Tiết Kiệu, bị lời nói của anh làm cho sợ đến mức nước mắt lưng tròng.
Sau đó lại cầm lấy di động kết thúc đoạn ghi âm này, từ từ hỏi cô: “Chu Từ, trước tôi, chẳng lẽ không có giáo viên nào nói cho em biết, không được yêu sớm sao?”
Đương nhiên là có.
Nhưng mà những lời này cô đều không dám nói, đành phải đưa đôi mắt mong chờ nhìn Tiết Kiệu.
Sau đó trên miệng anh là một nụ cười dịu dàng: “Vậy sao em không nghe lời thế chứ?”
“Em xem Tần Dụ là cái gì?” Giọng điệu anh rất nghi ngờ, chân mày nhíu lại, lúc này Chu Từ mới để ý trên ngón tay anh có chút trầy da, chắc là lúc đánh Tần Dụ đã lưu lại, miệng vết thương rất nhỏ nhưng lưu lại trên ngón tay trắng nõn của anh lại vô cùng chói mắt.
“Ừm?”
Ngón tay thon dài nghiền qua hai cánh hoa của cô, ngón cái để ở cạnh hoa huyệt của cô, gảy gảy tiết ra từng đợt dâʍ ŧɦủy̠. Tiết Kiệu rất vô liêm sỉ, ác liệt đưa ngón tay vào trong hoa huyệt của cô, khuấy đảo chơi đùa trong đấy, sau đó lại đưa ngón tay dính đầy dâʍ ŧɦủy̠ vào miệng cô, cạy mở hai khớp hàm của cô, bắt lấy đầu lưỡi đang trượt lên trượt xuống: “Nơi này của em đều ướt hết rồi này.”
Nghĩ đến đấy, ngón tay Chu Từ kìm nén không được mà cọ nhẹ lên khóe môi của mình, nhẹ nhàng cắn cắn đầu ngón tay một chút.
Cô ngồi ở nơi đó, ngây ngốc một lúc lâu, cuối cùng duỗi ngón tay trắng nõn về phía hai chân, thật cẩn thận mà vuốt ve chỗ kia. Viên ngọc nho nhỏ vẫn còn đang trong tình trạng sung huyết mà sưng lên, bị anh chơi đến run lên, chạm vào từng chút từng chút đều vô cùng mẫn cảm. Huyệt nhỏ phía sau cũng bị liên đới theo bản năng mà co rụt lại, giống như có một bàn tay đang chơi đùa bên trong.
Chu Từ kìm nén không được phát ra một tiếng rêи ɾỉ từ trong cổ họng, trong bóng tối cô mở to đôi mắt xinh đẹp, ôm lấy một đống ảnh đang cháy thành than kia không biết làm gì.
Lúc ở trên xe, giọng nói của người đàn ông vẫn luôn quanh quẩn bên tai cô.
“Chu Từ, em có thể tự an ủi hay không?”
“Tôi dạy cho em.”
Cô ngồi dưới mặt đất lạnh lẽo, thử đưa bàn tay đến phía dưới váy, cẩn thận nhéo nhéo viên ngọc đang sưng lên. Cô học động tác của Tiết Kiệu xoa nhẹ dưới thân mình, sau đó nắm tay luồn vào trong huyệt thịt đóng kín.
Chỗ đó rất nóng, nộn thịt non mềm cắn chặt lấy ngón tay của cô, lại đẩy mạnh vào bên trong thêm chút nữa nên có chút đau. Cô không dám sờ vào trong nữa, chỉ dùng một đoạn ở ngón tay để nghiền nghiền huyệt thịt ở đấy, thử thăm dò hình dạng của cô.
Sau lưng chính là tủ kính đựng bát dĩa, cô dựa vào mặt phía trước, đầu ngửa ra sau, miệng hơi mở ra, phát ra âm thanh ngây ngô, say mê.
Đôi chân trắng nõn kẹp chặt vào xong lại thả lỏng ra, cuối cùng dâʍ ŧɦủy̠ không ngừng phun ra dưới người cô.
Thắt lưng Chu Từ cong lại, có một chút ánh sáng nhạt màu xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong nhà, chiếu vào dòng nước cô phun ra tạo thành một vòng sáng. Chu Từ nhìn chằm chằm nơi đó một lúc lâu, chống mặt đất đứng dậy, cởi cái váy xếp ly bị nhào nặn không thành hình ra lau khô mặt đất, cắt nó thành nhiều mảnh giống với cái qυầи ɭóŧ dính đầy tϊиɦ ɖϊƈh͙ rồi vứt đi.
Cô để chân trần, chỉ mặc một cái quần chữ T rồi đi tắm rửa.
Quần áo trên người đều bị mồ hôi làm ướt hết, một lần lại thêm một lần cuốn lên, tạo nên nếp gấp rất sâu. Đôi gò bồng đảo cũng bị cắn hiện lên dấu răng nhàn nhạt, hai nụ hoa bị đùa bỡn đến vểnh lên. Chu Từ nhìn mình trong gương, toàn thân như bị đốt đến nóng rực, mơ hồ lộ ra chút trắng trắng mềm mềm.
Cô bỗng nhiên nhớ đến cái gì đấy, quay đầu lại nhìn mình trong gương một lần nữa, trên cái mông tròn trắng nõn của cô, lần lượt từng dấu tay xen kẽ vào nhau.
Đều là của Tiết Kiệu.
Chu Từ không nhìn nữa, vội vàng xoay người mở vòi hoa sen, rửa sạch từ trong ra ngoài rất nhiều lần.
Chờ sau khi cô làm xong hết mọi thứ, đã là hai giờ sáng.
Cô cần đến lớp trước sáu giờ năm mươi để học tiết tự học, điều này có nghĩa là cô chỉ có thể ngủ được bốn tiếng.
Chu Từ bọc kín chăn nằm trên giường, trong mùa hè đầu ra đầy mồ hôi, lại ép buộc mình phải đi ngủ.
Một đêm này cô ngủ hoàn toàn không yên ổn, nhắm mắt lại sẽ mơ thấy Tiết Kiệu đặt cô trên giường, hung ác mở chân cô thật lớn, đem cái thứ thật lớn đấy tiến sâu vào trong cơ thể cô, cửa huyệt non mềm bị căng đầy đến trắng bệch. Anh cứ rút ra cắm vào, phần nộn thịt bên trong cũng bị đẩy ra đẩy vào. Cô đau khổ đến co rút người lại, rồi lại bị kɦoáı ƈảʍ đánh ngã ôm lấy anh càng chặt hơn.
Cuối cùng Tiết Kiệu lại hung dữ cắn vào hai nụ hoa của cô, ôm chặt thắt lưng cô, bắn một lượng lớn tϊиɦ ɖϊƈh͙ vào trong.
Chu Từ mở mắt.
Cô đang nằm trên giường mình, khăn trải giường và chăn đều tán loạn hết lên, váy ngủ không biết đã trải qua cái gì mà lại bị cuốn lên đến trước ngực, lộ ra bầu ngực sữa run rẩy, để lộ trong không khí có chút lạnh.
Cô đưa tay sờ vào trong quần của mình.
Nơi nó vừa dính nhớp, lại vô cùng ẩm ướt.
Lúc Chu Từ về nhà đã qua 0 giờ, trong nhà vô cùng im lặng, không còn chút ánh sáng. Ba dượng chắc là đã ra ngoài đánh bài, chắc là hai ba tiếng nữa sẽ không về, ngày hôm qua mẹ đã đi công tác trên thành phố rồi.
Trong nhà chỉ còn một con chó nhỏ, nghe thấy tiếng mở cửa thì “lạch cạch lạch cạch” chạy đến, ngã vào cạnh chân Chu Từ để cô sờ sờ bụng nó.
Sau khi Chu Từ sờ bụng nó xong rồi, lại ôm con chó kia vào trong lòng xoa xoa lông nó. Khi nó nhắm mắt lại, cô nhanh tay nhanh chân mang chó nhỏ về lại tổ, còn bản thân mình thì vào bếp đóng cửa lại, mang tất cả ảnh chụp đều đốt thành tro bụi.
Nửa đường Tiết Kiệu đụng phải người đang trốn học là Tần Dụ, đánh bậy đánh bạ lấy được đống ảnh chụp này.
Trong di động của anh vẫn còn lưu lại bản ghi âm lời giải thích của Tần Dụ về chuyện này: “A, Chu Từ này à, thầy không biết đấy thôi, cô ấy chính là dựa vào những cái này để kiếm tiền, mấy cái này của cô ấy, em cũng chính là nhất thời bị quỷ ma ám…”
Trong ghi âm, giọng nói của cậu bạn cà lơ phất phơ, giọng Tiết Kiệu hỏi cậu ta rất điềm đạm nhưng lại kiềm chế: “Mấy file ảnh gốc này đang ở chỗ nào, có chia cho người khác xem không? Ảnh chụp còn bao nhiêu, đều ở trong này sao?”
Cậu bạn kia trả lời từng vấn đề anh hỏi, sau đó Chu Từ lại nghe thấy tiếng nắm đấm nện vào da thịt, và tiếng kêu đau đớn phát ra từ Tần Dụ.
- Tiết Kiệu đánh cậu ta.
Lúc ấy Chu Từ ngồi trên đùi Tiết Kiệu, bị lời nói của anh làm cho sợ đến mức nước mắt lưng tròng.
Sau đó lại cầm lấy di động kết thúc đoạn ghi âm này, từ từ hỏi cô: “Chu Từ, trước tôi, chẳng lẽ không có giáo viên nào nói cho em biết, không được yêu sớm sao?”
Đương nhiên là có.
Nhưng mà những lời này cô đều không dám nói, đành phải đưa đôi mắt mong chờ nhìn Tiết Kiệu.
Sau đó trên miệng anh là một nụ cười dịu dàng: “Vậy sao em không nghe lời thế chứ?”
“Em xem Tần Dụ là cái gì?” Giọng điệu anh rất nghi ngờ, chân mày nhíu lại, lúc này Chu Từ mới để ý trên ngón tay anh có chút trầy da, chắc là lúc đánh Tần Dụ đã lưu lại, miệng vết thương rất nhỏ nhưng lưu lại trên ngón tay trắng nõn của anh lại vô cùng chói mắt.
“Ừm?”
Ngón tay thon dài nghiền qua hai cánh hoa của cô, ngón cái để ở cạnh hoa huyệt của cô, gảy gảy tiết ra từng đợt dâʍ ŧɦủy̠. Tiết Kiệu rất vô liêm sỉ, ác liệt đưa ngón tay vào trong hoa huyệt của cô, khuấy đảo chơi đùa trong đấy, sau đó lại đưa ngón tay dính đầy dâʍ ŧɦủy̠ vào miệng cô, cạy mở hai khớp hàm của cô, bắt lấy đầu lưỡi đang trượt lên trượt xuống: “Nơi này của em đều ướt hết rồi này.”
Nghĩ đến đấy, ngón tay Chu Từ kìm nén không được mà cọ nhẹ lên khóe môi của mình, nhẹ nhàng cắn cắn đầu ngón tay một chút.
Cô ngồi ở nơi đó, ngây ngốc một lúc lâu, cuối cùng duỗi ngón tay trắng nõn về phía hai chân, thật cẩn thận mà vuốt ve chỗ kia. Viên ngọc nho nhỏ vẫn còn đang trong tình trạng sung huyết mà sưng lên, bị anh chơi đến run lên, chạm vào từng chút từng chút đều vô cùng mẫn cảm. Huyệt nhỏ phía sau cũng bị liên đới theo bản năng mà co rụt lại, giống như có một bàn tay đang chơi đùa bên trong.
Chu Từ kìm nén không được phát ra một tiếng rêи ɾỉ từ trong cổ họng, trong bóng tối cô mở to đôi mắt xinh đẹp, ôm lấy một đống ảnh đang cháy thành than kia không biết làm gì.
Lúc ở trên xe, giọng nói của người đàn ông vẫn luôn quanh quẩn bên tai cô.
“Chu Từ, em có thể tự an ủi hay không?”
“Tôi dạy cho em.”
Cô ngồi dưới mặt đất lạnh lẽo, thử đưa bàn tay đến phía dưới váy, cẩn thận nhéo nhéo viên ngọc đang sưng lên. Cô học động tác của Tiết Kiệu xoa nhẹ dưới thân mình, sau đó nắm tay luồn vào trong huyệt thịt đóng kín.
Chỗ đó rất nóng, nộn thịt non mềm cắn chặt lấy ngón tay của cô, lại đẩy mạnh vào bên trong thêm chút nữa nên có chút đau. Cô không dám sờ vào trong nữa, chỉ dùng một đoạn ở ngón tay để nghiền nghiền huyệt thịt ở đấy, thử thăm dò hình dạng của cô.
Sau lưng chính là tủ kính đựng bát dĩa, cô dựa vào mặt phía trước, đầu ngửa ra sau, miệng hơi mở ra, phát ra âm thanh ngây ngô, say mê.
Đôi chân trắng nõn kẹp chặt vào xong lại thả lỏng ra, cuối cùng dâʍ ŧɦủy̠ không ngừng phun ra dưới người cô.
Thắt lưng Chu Từ cong lại, có một chút ánh sáng nhạt màu xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong nhà, chiếu vào dòng nước cô phun ra tạo thành một vòng sáng. Chu Từ nhìn chằm chằm nơi đó một lúc lâu, chống mặt đất đứng dậy, cởi cái váy xếp ly bị nhào nặn không thành hình ra lau khô mặt đất, cắt nó thành nhiều mảnh giống với cái qυầи ɭóŧ dính đầy tϊиɦ ɖϊƈh͙ rồi vứt đi.
Cô để chân trần, chỉ mặc một cái quần chữ T rồi đi tắm rửa.
Quần áo trên người đều bị mồ hôi làm ướt hết, một lần lại thêm một lần cuốn lên, tạo nên nếp gấp rất sâu. Đôi gò bồng đảo cũng bị cắn hiện lên dấu răng nhàn nhạt, hai nụ hoa bị đùa bỡn đến vểnh lên. Chu Từ nhìn mình trong gương, toàn thân như bị đốt đến nóng rực, mơ hồ lộ ra chút trắng trắng mềm mềm.
Cô bỗng nhiên nhớ đến cái gì đấy, quay đầu lại nhìn mình trong gương một lần nữa, trên cái mông tròn trắng nõn của cô, lần lượt từng dấu tay xen kẽ vào nhau.
Đều là của Tiết Kiệu.
Chu Từ không nhìn nữa, vội vàng xoay người mở vòi hoa sen, rửa sạch từ trong ra ngoài rất nhiều lần.
Chờ sau khi cô làm xong hết mọi thứ, đã là hai giờ sáng.
Cô cần đến lớp trước sáu giờ năm mươi để học tiết tự học, điều này có nghĩa là cô chỉ có thể ngủ được bốn tiếng.
Chu Từ bọc kín chăn nằm trên giường, trong mùa hè đầu ra đầy mồ hôi, lại ép buộc mình phải đi ngủ.
Một đêm này cô ngủ hoàn toàn không yên ổn, nhắm mắt lại sẽ mơ thấy Tiết Kiệu đặt cô trên giường, hung ác mở chân cô thật lớn, đem cái thứ thật lớn đấy tiến sâu vào trong cơ thể cô, cửa huyệt non mềm bị căng đầy đến trắng bệch. Anh cứ rút ra cắm vào, phần nộn thịt bên trong cũng bị đẩy ra đẩy vào. Cô đau khổ đến co rút người lại, rồi lại bị kɦoáı ƈảʍ đánh ngã ôm lấy anh càng chặt hơn.
Cuối cùng Tiết Kiệu lại hung dữ cắn vào hai nụ hoa của cô, ôm chặt thắt lưng cô, bắn một lượng lớn tϊиɦ ɖϊƈh͙ vào trong.
Chu Từ mở mắt.
Cô đang nằm trên giường mình, khăn trải giường và chăn đều tán loạn hết lên, váy ngủ không biết đã trải qua cái gì mà lại bị cuốn lên đến trước ngực, lộ ra bầu ngực sữa run rẩy, để lộ trong không khí có chút lạnh.
Cô đưa tay sờ vào trong quần của mình.
Nơi nó vừa dính nhớp, lại vô cùng ẩm ướt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.