Phù Diêu

Chương 601: Ân Châu – thời đại mới

Đoạn Nhận Thiên Nhai

21/03/2013

Vương Quốc Hoa cười cười nói ra việc mình chủ động cung cấp tài khoản ngân hàng Thụy Sĩ, Hứa Nam Hạ không nhịn được cười. Thái độ trầm ổn như núi bình thường không còn nữa, cười xong ông còn không thể thu được cười phá lên vài tiếng mới dừng lại, ông đập bàn nói:

- Làm rất tốt.

Vương Quốc Hoa mỉm cười không kiêu căng, ngược lại hắn còn hỏi một câu:

- Hứa thúc, chuyện này không quá bình thường.

- Ồ, chú biết cháu đã nhìn ra. Hạng Trang múa kiếm mà, thực ra người làm ra việc này cũng biết không thể làm gì được cháu, chỉ là đối phương muốn nói với chú một điểm tỏng tay hắn có thanh đao.

Hứa Nam Hạ nói như vậy, Vương Quốc Hoa suy nghĩ một chút mới nói:

- Bảo sao chỉ có ba người tới, một ở ngoài, hai bên trong. Cháu còn nói sao lại không cho mặt mũi, chỉ có vài người tới. Dù sao cháu cũng hưởng thụ đãi ngộ cấp giám đốc sở.

Hứa Nam Hạ nghe xong không nhịn được cười thành tiếng.

- Thằng ranh này, lần này có người nóng lòng như lửa đốt, nghĩ cháu chỉ cần không đứng trước áp lực của Ủy ban kỷ luật trung ương rồi hắn sẽ mượn cơ hội tạo uy tín, chú thấy hắn tìm sai người rồi.

Hứa Nam Hạ nói đối phương là ai, Vương Quốc Hoa cũng có suy đoán nhưng không thể hỏi, cũng không nên hỏi.

- Làm chú thêm phiền, cháu đúng là chưa đủ chín chắn, tự kiểm điểm mình.

Vương Quốc Hoa thở dài một tiếng phê bình mình.

Hứa Nam Hạ hừ một tiếng cười lạnh nói:

- Không đủ chững chạc còn được, tự kiểm điểm mình ư? Trong số các cán bộ cấp bậc này ở tỉnh Nam Thiên thì có mấy người làm được như cháu? Chú thấy không đủ một bàn tay, số người này còn chưa chắc đã làm được tốt như cháu. Khiêm tốn là tốt nhưng không nên quá mức. Lần này cháu về chẳng những cần xuất hiện một cách cao độ còn phải giống trống khua chiêng.

Vương Quốc Hoa thoáng sửng sốt, Hứa Nam Hạ cười nói tiếp:

- Nguyên Chấn Thiên ở trên Bắc Kinh đã trình đơn xin từ chức với tỉnh ủy, tỉnh ủy cân nhắc cuối cùng đồng ý. Hôm nay về nhà nghỉ ngơi một chút, chiều chú còn phải chủ trì hội nghị thường vụ.

Vương Quốc Hoa hiểu được Hứa Nam Hạ bắt đầu ra tay đánh trả. Mặc dù là việc tốt nhưng Vương Quốc Hoa vẫn phải tỏ sự lo lắng một chút.

- Hứa thúc, tuổi cháu còn chưa hết giới hạn hai năm mà…

Hứa Nam Hạ đầy khí phách xua tay nói:

- Cái này cháu không cần lo lắng, căn cứ thành tích công tác mà phá cách đề bạt cán bộ chưa phải chưa từng có. Trẻ tuổi thì sao chứ? Cán bộ ở tỉnh Nam Thiên mà ai cũng còn trẻ, có năng lực như cháu, chú làm bí thư tỉnh ủy cũng yên tâm.

3h30 chiều hội nghị thường vụ tỉnh ủy diễn ra đúng giờ. Hứa Nam Hạ chủ trì hội nghị nghiêm túc nói:

- Đồng chí bí thư tỉnh ủy Ân Châu Nguyên Chấn Thiên đã trình đơn từ chức lên tỉnh ủy và được phê duyệt, về ứng viên cho chức bí thư thị ủy, Ban tổ chức cán bộ có đề nghị gì tốt không?

Phó bí thư Đảng đàn kiêm trưởng ban Tổ chức cán bộ nghe vậy kịp thời cười nói:

- Tình hình Ân Châu mọi người đều rõ, đang trong cảnh rối ren. Tôi thấy cần một đồng chí trẻ tuổi, có năng lực, dám nghĩ dám làm chủ trì công việc. Đồng chí Vương Quốc Hoa trong thời gian chủ trì công việc đã làm khá tốt, hơn nữa từ cục diện hiện nay thì thị xã Ân Châu không thích hợp có biến hoá quá lớn. Theo thực tế này nên Tổ chức cán bộ cho rằng đồng chí Vương Quốc Hoa là ứng viên thích hợp nhất. Chỉ có mỗi vấn đề là còn giới hạn hai năm. Chẳng qua quan điểm cá nhân của tôi thì vấn đề này không lớn, căn cứ thành tích phá cách đề bạt đã từng có xảy ra.

Đây coi như là để cử duy nhất, đương nhiên hội nghị thường vụ là tập trung dân chủ, cũng sẽ có người lên tiếng với ý kiến khác. Ví dụ như Trưởng ban tuyên giáo Trương Hiên Thạc giơ tay lên, mặt không chút thay đổi nói:

- Tôi cảm thấy đồng chí thị trưởng Ân Châu Vương Suất hoàn toàn có thể cân nhắc, tuổi không quá lớn, lý lịch cũng đủ.

Chủ tịch tỉnh Đoạn Phong vẫn ngồi không động như núi lúc này đột nhiên mở miệng nói:

- Không nên luôn lấy lý lịch ra nói chuyện. Đồng chí Hiên THạc từ Bắc Kinh xuống, chẳng lẽ nói ở bộ trên Bắc Kinh còn thiếu người có lý lịch hơn anh?

Đoạn Phong rất kiêng kỵ cách nói lý lịch, lúc trước y tranh đoạt vị trí chủ tịch tỉnh Nam Thiên cũng bị người lấy cái này ra nói chuyện.

Đương nhiên đây chỉ là một quan niệm, lấy lý lịch nói chuyện chính là cho người khác xem.

- Năng lực của đồng chí Vương Quốc Hoa đã thể hiện rất rõ lúc còn công tác ở quận Hồng Sam, ở Ban giám sát văn phòng tỉnh ủy, ở tổ công tác xóa đói giảm nghèo, thậm chí trong thời gian này đến Ân Châu. Cụ thể tôi không nói, mọi người cũng biết. Tôi muốn nói một câu đó là một cán bộ có năng lực xuất chúng, phẩm chất tốt đẹp, làm việc vất vả không oán thán chúng ta lại không cần, chẳng lẽ còn đi sử dụng đám quan liêu chỉ biết làm quan, không biết làm việc sao?

Đoạn Phong nói xong từ tốn bưng cốc trà uống.

Lời nói của cao cao tại thượng có trong lượng không nhỏ, mọi người đang ngồi đều biết. Ai cũng phải cẩn thận suy nghĩ, mặc dù trong lòng có phản đối nhưng không nắm chắc sẽ không mở miệng nói. Trước đó Trương Hiên Thạc nói ra đã bị Đoạn Phong phản bác. Hứa Nam Hạ và Đoạn Phong hợp tác, giờ ai nói gì không thích hợp chính là tự chuốc phiền phức cho mình.

Vương Quốc Hoa nằm trên ghế đọc báo, đọc tới tin về thị xã Tam Giang, hắn không tự chủ ngồi thẳng lên. trong đầu suy nghĩ đến lời nói của Hứa Nam Hạ, Vương Quốc Hoa không khỏi thở dài một tiếng. Tỉnh Nam Thiên thật sự quá lớn, quá béo, Hứa Nam Hạ có áp lực rất lớn.

- Quốc Hoa, ăn cơm.

Sở Sở từ bếp đi ra bỏ tạp dề nói. Gần đây Sở Sở đang học nấu ăn, người thông minh học gì cũng nhanh. Chẳng qua nếu để Vương Quốc Hoa nếm thử đồ ăn của Sở Sở thì hắn đúng là không dám.

- Rau này em xào đó, anh ăn thử.

Sở Sở dùng ánh mắt đầy mong chờ nhìn Vương Quốc Hoa, ánh mắt mang theo hy vọng rõ ràng. Vương Quốc Hoa rất dũng cảm cầm đũa mới gắp nuốt nhanh thấy có thể ăn được mới từ từ thưởng thức. Nói đúng ra món ăn khá bình thường, hơi mặn.

- Ngon, rất ngon.

Câu nói trái lương tâm để lừa vợ này không phải lần đầu Vương Quốc Hoa dùng tới.

Sở Sở rất vui vẻ nhưng không quá tin, cô cầm đũa nếm thử nhíu mày nói:

- Hơi mặn, anh đừng ăn.

Vương Quốc Hoa vội vàng đưa tay chặn lại nói:

- Không sao, trời nóng ăn mặn tốt hơn.

Thẳng thắn mà nói kỹ thuật nấu ăn của Sở Sở bị bà mẹ chồng Trần Thúy Hoa ảnh hưởng. Người dân quê làm việc nhiều tốn thể lực nên hay ăn mặn.

- Cùng ăn vậy.

Sở Sở kiên quyết tỏ vẻ muốn chia xẻ, Vương Quốc Hoa cười cười bưng đĩa đặt trước mặt thản nhiên nói:

- Em đừng tham gia làm gì, con còn bú.

Sở Sở chớp chớp mắt nhìn Vương Quốc Hoa, cô không nói gì cúi đầu ăn. Trần Thúy Hoa ôm cháu xuất hiện đứng nói:

- Hai, mấy ngày nữa mẹ về nhà, đi lâu quá cũng nhớ. Mẹ có chút chuyện muốn nói với con.

Vương Quốc Hoa bỏ đũa cười nói:



- Mẹ nói đi.

Trần Thúy Hoa cười nói:

- Mẹ muốn mang cháu về cùng có được không? Con bận công tác, con dâu hết kỳ nghỉ cũng phải đi làm, vậy cháu ai sẽ trông?

Câu này làm hai người rất chú ý. Một là Sở Sở, nguyên nhân không cần phải nói, còn lại là bảo mẫu vì sợ mất việc tốt.

- Mẹ, mẹ quan tâm con, yêu cháu thì bọn con biết. Mẹ cũng là mẹ, lúc con còn bé mà có người mang con khỏi mẹ rất lâu không được gặp, mẹ có dễ chịu không?

Vương Quốc Hoa từ tốn cười nói, Trần Thúy Hoa nghe xong lẩm bẩm nói gì không rõ, bà ôm cháu rời đi.

Vương Quốc Hoa vội vàng đứng lên đuổi theo bà, trước khi đi còn đưa mắt trao đổi với Sở Sở.

- Hai, mẹ biết con nói có lý nhưng nghĩ đến về nhà không thấy cháu nội bảo bối là mẹ thấy khó chịu trong lòng.

Trần Thúy Hoa không quay đầu lại, bà hiểu rõ con nên biết Vương Quốc Hoa sẽ đến an ủi mình.

Vương Quốc Hoa cười cười ôm vai mẹ nói:

- Vâng, con có thể hiểu mà. Nếu không như vậy, lúc nông nhàn mẹ đến thăm cháu, bảo cả chị cùng đi. Con sẽ cấp tiền để anh rể mua máy móc như máy gặt, đập, máy cấy, như vậy công việc nhàn đi, mẹ có đủ thời gian đến thăm cháu.

Lời khuyên của Vương Quốc Hoa đã có hiệu quả quả, Trần Thúy Hoa rất nhanh thoải mái. Bữa tối tiếp tục, Sở Sở nhìn Vương Quốc Hoa càng thêm dịu dàng. Vừa ăn xong Sở Sở nghe điện rồi kéo Vương Quốc Hoa vào phòng ngủ.

- Vương Quốc Hoa, anh còn coi em là vợ anh không?

Sở Sở có chút tức giận, Vương Quốc Hoa cười hì hì hỏi lại một câu:

- Sao vậy?

Sở Sở há mồm cắn mạnh vào vai hắn sau đó mới có chút đau lòng đưa tay xoa xao.

- Chuyện Ủy ban kỷ luật trung ương tìm anh lớn như vậy mà anh dám không nói một câu với em. Nếu không phải bố gọi tới thì em cũng không biết.

Vương Quốc Hoa nghe vậy liền méo miệng nói:

- Bố đúng là nhiều chuyện, chuyện này bố xen vào làm gì?

Sở Sở nghe vậy có chút bất mãn, cô nhướng mày nói:

- Sao, ông quan tâm đến con rể không được ư?

Vương Quốc Hoa thở dài một tiếng nói:

- Chuyện này bố không nên xen vào là tốt hơn cả.

Sở Sở mở to mắt nhìn Vương Quốc Hoa, sau đó mới nhỏ giọng nói:

- Anh sao nói giống bố vậy? Ông nói mình không tiện xen vào, bảo em tìm ông nội.

Vương Quốc Hoa thở dài nói:

- Anh không phải không có việc gì sao? Chuyện này nếu như là thật thì anh đã thua rồi, không còn ngồi đây. Việc này một hai câu em cũng không hiểu, anh lo em xúc động nên không nói. Bây giờ xem ra không nói là hơn cả.

Sở Sở thông minh đương nhiên biết Vương Quốc Hoa có ý gì. Cô gật đầu nói:

- Được rồi, em không kích động là được chứ gì, sau này không được giấu em.

Vương Quốc Hoa cười cười gật đầu xoay người ra ngoài, trước khi đi còn lặng lẽ giấu điện thoại di động vào túi, cảnh này bị Vương Quốc Hoa thấy rõ.

Sở Sở cầm máy trốn vào toilet, Vương Quốc Hoa thấy thế không khỏi thở dài một tiếng nhưng không ngăn lại.

Vài ngày sau trong một cuộc gặp tư nhân ở Bắc Kinh, Sở lão gia tử bưng chung trà từ tốn nói với vài đồng chí:

- Tôi còn chưa chết…

Vương Quốc Hoa ở nhà một tối, sáng hôm sau nhận được điện của phó bí thư Đảng đàn tỉnh ủy - Trương Thiên Hào, mời hắn đến Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy một chuyến. Giọng của Trương Thiên Hào rất khách khí, không hề ra vẻ lãnh đạo tỉnh ủy.

Vương Quốc Hoa vội vàng đến, tới nơi Trương Thiên Hào rất nhiệt tình bắt chuyện mời hắn ngồi xuống, sau đó y nghiêm túc nói:

- Đồng chí Quốc Hoa, sau khi tỉnh ủy nghiên cứu đã chấp nhận đơn từ chức của đồng chí Nguyên Chấn Thiên, quyết định do đồng chí Vương Quốc Hoa làm bí thư thị ủy Ân Châu. Đồng chí Vương Quốc Hoa, đây là tỉnh ủy tín nhiệm anh, hy vọng anh không phụ kỳ vọng của tỉnh ủy.

Nói xong Trương Thiên Hào đưa tới văn bản đóng dấu đỏ của tỉnh ủy.

Chuyện ngoài dự đoán của Vương Quốc Hoa còn ở phía sau. Trương Thiên Hào nói xong công việc liền nhiệt tình trở lại, y tỏ vẻ mình sẽ tự mình đưa Vương Quốc Hoa về thị xã Ân Châu, cũng sẽ tuyên bố thủ tục Vương Quốc Hoa tiếp nhận chức bí thư thị ủy.

Tin Vương Quốc Hoa chính thức tiếp nhận bí thư thị ủy Ân Châu tối qua đã truyền khắp thị xã Ân Châu. Thị trưởng Vương Suất nghe tin này liền có cảm giác như trút được gánh nặng. Y không phải không muốn làm bí thư thị ủy nhưng nếu như làm chức này cũng có nghĩa cuộc sống tốt đẹp đi đến cuối. Ân Châu ở giai đoạn hiện nay nếu không có một nhân vật có chỗ dựa đủ cứng như Vương Quốc Hoa chống đỡ bầu trời là không được.

Triệu Lực nhận được tin lại nhốt mình vào trong thư phòng hút thuốc, miệng không ngừng lẩm bẩm nói:

- Tại sao có thể như vậy?

Đêm nay nhiều người ở thị xã Ân Châu mất ngủ, ở trên thành phố Việt Châu cũng có một số người mất ngủ.

Lần trước khi Vương Quốc Hoa đến nhận chức bộ máy thị ủy, ủy ban thị xã cũng ra nghênh đón nhưng lần nghênh đón này có không khí hoàn toàn khác. Tất cả cán bộ từ chính huyện trở nên đến rất đông đủ không khí náo nhiệt vô cùng.

Đầu đường cao tốc thiếu chút nữa tắc đường, một đoàn xe thật dài đứng đó. Ngồi trên xe Trương Thiên Hào cười nói với Vương Quốc Hoa:

- Quốc Hoa, cậu coi như đã tạo được uy tín.

Câu này khá thẳng, Trương Thiên Hào nói chính là tỏ thái độ gì đó.

- Chủ yếu là do lãnh đạo tỉnh ủy tin tưởng và ủng hộ thì tôi ở bên dưới mới có thể làm ra thành tích trong công việc.

Vương Quốc Hoa vẫn khiêm tốn như trước, Trương Thiên Hào mỉm cười không nói gì. Việc Vương Quốc Hoa bị người của Ủy ban kỷ luật trung ương gọi lên nói chuyện, Trương Thiên Hào biết, hơn nữa cũng đoán được đôi chút về nội dung cuộc nói chuyện kia. Tại sao Trương Thiên Hào lại phải đích thân đi? Trương Thiên Hào biết rõ nguyên nhân, Vương Quốc Hoa cũng biết rõ.

Đương nhiên lúc này Trương Thiên Hào có cảm xúc sâu nhất là thủ đoạn xử lý vấn đề của Vương Quốc Hoa. Nếu như không có chuyện người Ủy ban kỷ luật trung ương mời tới nói chuyện thì chỗ tốt của thủ đoạn này sao có thể nhìn thấy được. Vì thế Trương Thiên Hào cũng có cái nhìn hơi khác về Vương Quốc Hoa. Một cán bộ trẻ đắc ý không đáng sợ, đáng sợ là khi hắn đắc ý, ở tình huống chiếm ưu thế tuyệt đối mà vẫn lưu đường lui cho mình. Đây giống như chơi cờ vây vậy, dù không thắng cũng sẽ không bao giờ bại.

- Ha ha, Quốc Hoa biết chơi cờ vây không?

Trương Thiên Hào cười hỏi một câu không liên quan gì, Vương Quốc Hoa cười nói:

- Biết một chút nhưng không hay.



Trương Thiên Hào thản nhiên nói:

- Trò chơi là vậy, biết là đủ rồi. Có cơ hội chúng ta ngồi chơi vài ván.

Trương Thiên Hào nói vậy Vương Quốc Hoa dù có điểm gì bất mãn cũng không thể nói ra. Nhiều chuyện căn bản không phải anh muốn thế nào sẽ là như vậy. Trên đời này khó suy tính nhất chính là lòng người.

Đầu giờ chiều Trương Thiên Hào rời đi, y không có ý ở lại thị sát công việc. không phải y không muốn ở lại mà như vậy là hơi quá, quá sẽ không hay.

Hội nghị thường vụ đầu tiên sau khi Vương Quốc Hoa chính thức nhận chức bí thư thị ủy, các thường vụ đến rất đông đủ, ngay cả chính ủy quân khu cũng không xin vắng mặt.

Lần đầu lấy thân phận bí thư thị ủy chủ trì hội nghị, Vương Quốc Hoa mở màn đã nói:

- Hội nghị hôm nay chủ yếu là nói chuyện làm như thế nào thực hiện chỉ thị tinh thần của tỉnh ủy về công tác liêm chính. Trước đó tôi sẽ không điểm danh phê bình một vài đồng chí đã kéo dài công việc. Tôi cho rằng các đồng chí này cần tăng cường học tập chỉ thị tinh thần của tỉnh ủy.

Vương Quốc Hoa không điểm danh nhằm vào ai thì những người ngồi đây có người rõ, có người không rõ. Người không rõ rất nhanh dùng biện pháp bài trừ để đưa ra kết luận, người rõ lại ra vẻ như không có chuyện gì.

Vương Quốc Hoa phê bình không dài, sau đó không nói một chữ nào về việc này nữa.

Nhưng thật ra Vương Suất nhân lúc Vương Quốc Hoa vừa dừng lại đã giơ tay lên nói:

- Bí thư, tôi có điểm cần nói.

Thái độ này làm mọi người giật mình, bí thư và thị trưởng ăn ý như thế này từ lúc nào?

- Mời đồng chí Vương Suất nói.

Vương Quốc Hoa rất khách khí đáp, Vương Suất nói:

- Sau hai ngày kiểm tra hệ thống giao thông toàn thị xã, tôi phát hiện hệ thống giao thông có quá nhiều vấn đề, đề nghị thị ủy nên có hành động thích hợp.

Câu này giống như ném bọc thuốc nổ vào đầm nước sâu làm không ít con cá chết trắng bụng.

- Tôi có ý kiến.

Phó thị trưởng thường trực Trịnh Kiệt phụ trách quản lý cục Giao thông giơ tay phát biểu.

- Đồng chí Trịnh Kiệt có gì đều có thể nói.

Vương Quốc Hoa cười nói. Trịnh Kiệt vừa nãy lên tiếng là hơi gấp nên y đang suy nghĩ lý do.

- Là phó thị trưởng phụ trách quản lý giao thông, bây giờ thị trưởng Vương Suất kiểm tra ra vấn đề, tôi cũng có trách nhiệm. Chẳng qua lễ hội văn hóa bách hoa đang nhanh chóng chuẩn bị, vì không ảnh hưởng đến lễ hội văn hóa tiến hành thuận lợi, tôi đề nghị để cục Giao thông tự tiến hành kiểm tra, thị ủy giám sát, có chuyện có thể sửa mà.

Trịnh Kiệt coi như thông minh không chống đối tới cùng, nói ra coi như là hợp lý. Thực ra Trịnh Kiệt cũng không muốn đứng ra nhưng cái này y không thể không lên tiếng. Vấn đề của cục Giao thông Trịnh Kiệt biết rõ, nếu để các ngành tham gia điều tra thì đó mới là khối thuốc nổ làm chết cá.

- Ý kiến của đồng chí Trịnh Kiệt, tôi không đồng tình.

Lên tiếng là Mã Xuân Sinh, y phụ trách chính lễ hội văn hóa nên có quyền lên tiếng khi Trịnh Kiệt nhắc đến lễ hội văn hóa.

- Mời đồng chí Xuân Sinh nói.

Vương Quốc Hoa ra vẻ rất dân chủ nhưng không ai coi là thật. Hội nghị thường vụ bây giờ do ai quyết định trong lòng mọi người đều rõ.

- Lo lắng của thị trưởng Vương không phải là thừa. Là người phụ trách chính việc chuẩn bị lễ hội văn hóa, tôi cho rằng vấn đề an toàn giao thông là rất quan trọng. Nếu có chuyện sợ là muốn sửa cũng không dễ, nếu vấn đề càng lúc càng lớn thì đến lúc đó không thể cứu vãn, ai sẽ chịu trách nhiệm này?

Mã Xuân Sinh nói như vung dao cứa vào vết thương.

Có người mở vết thương ra đương nhiên sẽ có người xát muối vào đó.

- Tôi cảm thấy ý kiến của thị trưởng Vương và đồng chí Xuân Sinh rất đúng. Vấn đề của hệ thống giao thông không phải là một hai ngày, cứ coi như không thấy là không thích hợp.

Lâm Cảnh Hạo nói xong mặt không chút thay đổi nâng cốc trà lên uống.

- Tôi đồng ý với ý kiến của thị trưởng Vương.

Lôi Phân giỏi nhìn hướng gió lên tiếng. Chu Công Minh nhíu mày nói:

- Tôi giữ lại ý kiến của mình.

- Tôi cũng giữ lại ý kiến.

Triệu Lực vội vàng nói theo.

- Tôi đồng ý với thị trưởng Vương.

Nói chuyện là Trác Cường Quốc.

- Tôi phục tùng quyết định của thị ủy.

Nói chuyện chính là chính ủy quân khu.

Vương Quốc Hoa không cần mở miệng chuyện đã được thông qua.

- Nếu mọi người có ý kiến thống nhất thì chuyện sẽ thông qua. Tôi đề nghị đồng chí Cảnh Hạo phụ trách, đồng chí Triệu Lực phụ trách giúp đỡ điều nhân viên có năng lực ở các cơ quan chuyên môn tiến hành điều tra các vấn đề xuất hiện của hệ thống giao thông. Nếu tồn tại vấn đề vi phạm pháp luật, kỷ luật Đảng, đồng chí Triệu Lực, Ủy ban kỷ luật cần phải nhanh chóng có phản ứng. Chống tham ô, tham nhũng không phải là chuyện một hai ngày, phải tiến hành lâu dài.

Cuộc họp tiếp tục do Vương Quốc Hoa nói về chỉ thị tinh thần của hội nghị trên tỉnh ủy, mọi người đều hăng hái lên tiếng.

Trong thời gian này thị xã Ân Châu đúng là không yên tĩnh. Sau vụ án ở Cục công an, ngày thứ hai sau hội nghị thường vụ diễn ra một tổ công tác tiến vào cục Giao thông, chỉ trong nửa ngày sau đó đã do Ủy ban kỷ luật thị ủy chính thức tiếp nhận vụ án. Hơn mười người thành viên bộ máy cục Giao thông cùng các công ty trực thuộc bị mang đi.

Tân bí thư thị ủy Vương Quốc Hoa vung dao xuống đã gặp không ít máu. Ừ, Vương Quốc Hoa dễ gần là phải tùy người, hoặc là nói xem thái độ của đối phương.

Trong quá trình xảy ra một biến cố nho nhỏ, đồng chí Triệu Lực –- Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật đau dạ dày nên ngã trên vị trí làm việc, may nhờ bệnh viện cấp cứu kịp thời nên đã qua khỏi cơn nguy hiểm.

Ừ, đây là báo cáo nói, thực ra là bệnh trĩ phát tác. Triệu Lực ăn uống không quá bình thường, nghỉ ngơi không tốt, bác sĩ nói đây là nguyên nhân chính…

Bí thư thị ủy Vương Quốc Hoa đương nhiên sẽ đến bệnh viện thăm, còn an ủi người nhà của Triệu Lực.

Sau một loạt cơn mưa gió, thị xã Ân Châu cuối cùng đã dần yên bình lại. Vụ án vẫn cần tiến hành, cải tổ cần tiến hành nhưng công việc vẫn cần làm. Đối với dân chúng mà nói cuộc sống vẫn phải tiếp tục. Đối với cán bộ, Đảng viên thị xã Ân Châu thì thời đại cũ đã đi không trở lại, thời đại mới đã bắt đầu, thời đại này thuộc về ai thì mọi người đều biết.

Lễ hội văn hóa Bách Hoa thị xã Ân Châu hợp tác với chuyên môn “Đi khắp Trung Hoa” của Cctv đã được thỏa thuận, ký thỏa thuận xong Mai Lộng Ảnh cũng trở về Bắc Kinh.

Đêm khi Mai Lộng Ảnh về Bắc Kinh, Vương Quốc Hoa xuất hiện ở cổng Cục công an thị xã, đi cùng còn có thị trưởng Vương Suất.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Phù Diêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook