Chương 486: Bí mật của Sở Sở (1)
Đoạn Nhận Thiên Nhai
21/03/2013
Vương Quốc Hoa dập máy nhìn đồng hồ, hắn gọi điện cho Nam Bình. Sau khi bên kia nghe, hai bên nói vài câu khách khí, Vương Quốc Hoa đi vào chính đề:
- Bí thư Nam, tôi đã đến nội thành, lần này tôi tới là giám sát về chỉ thị tinh thần chấp pháp văn minh của bí thư Hứa.
Nam Bình rất tò mò cuối tuần mà Vương Quốc Hoa còn đến giám sát gì, không chừng là ở nhà chán nên chạy tới đây nghỉ ngơi kết hợp công tác. Đương nhiên lời này Nam Bình không thể nào nói ra được, thậm chí Vương Quốc Hoa tới, Nam Bình còn vui vẻ, đây cũng là cơ hội kéo gần quan hệ.
- Chào mừng lãnh đạo tỉnh ủy đến thị xã Giang Đông giám sát công việc. Như vậy đi, gặp ở khách sạn Phương Đông, tôi lập tức tới.
Qua điện thoại có nhiều lời không tiện nói. Hôm nay là cuối tuần, Nam Bình dù nghỉ sớm cũng có ai dám nói một từ không?
Khách sạn Phương Đông là khách sạn mới khai trương gần đây, mở ra sau khi Nam Bình nhận chức, khách sạn này là khách sạn được văn phòng thị ủy đặt làm nơi tiếp khách quan trọng.
Bầu trời âm u cuối cùng đã đổ mưa, trận mưa rất lớn, mưa bao phủ cả bầu trời. Trương Quốc Thắng lái xe rất cẩn thận. Vương Quốc Hoa không có lái xe riêng nên có lợi cho Trương Quốc Thắng có bằng lái. Phải biết đây là xe riêng của chủ nhiệm Vương, chức vụ lái xe, thư ký đang vẫy gọi với Trương Quốc Thắng.
Hạ cửa kính xuống một chút, mấy hạt mưa bay vào mặt làm người ta lạnh lẽo cùng tỉnh táo lại. Mùa đông tỉnh Nam Thiên mặc dù ấm hơn ở tỉnh Đại Giang nhiều nhưng vẫn cần mặc thêm áo len và áo khoác. Trận mưa kèm theo gió tràn vào cổ làm người ta thấy nhiệt độ giảm hơn nhiều so với nhiệt độ thực tế.
Khách sạn Phương Nguyên nằm ở khu phố trung tâm, dễ tì ra. Xe dừng ở cổng thì thư ký của bí thư thị ủy Nam Bình đã chờ ở đây. Thực ra Nam Bình không cho rằng mình ra ngoài chờ có gì không ổn, chỉ là nếu làm thế thì có thể khiến cho xao động không nhỏ. Người đứng đầu thị xã Giang Đông tự mình chờ ở cửa khách sạn, người khác nhìn thấy sẽ nghĩ như thế nào?
- Quốc Hoa, đến rồi à.
Đang ngồi ở sảnh thấy Vương Quốc Hoa tới, Nam Bình đứng lên đi tới vài bước, chủ động đưa tay ra.
- Bí thư Nam.
Vương Quốc Hoa bước nhanh tới, dù sao người ta cũng là bí thư thị ủy cấp giám đốc sở, điểm này Vương Quốc Hoa rất chú ý. Mặc kệ Nam Bình nghĩ như thế nào, Vương Quốc Hoa vẫn duy trì đủ lễ phép.
- Tôi đã đặt phòng, vào rồi ngồi nói chuyện.
Nam Bình không hề khách khí, đây không phải nơi nói chuyện. Vừa nãy lúc đợi Vương Quốc Hoa, giám đốc khách sạn đã chạy tới bốn năm lần. Nếu không phải Nam Bình tỏ vẻ không cần ngồi tiếp mình thì giám đốc khách sạn cũng không muốn đi.
Hai người sóng vai lên lầu tới căn phòng tổng thống duy nhất của khách sạn. Nam Bình mời Vương Quốc Hoa ngồi xuống rồi nói:
- hôm nay là cuối tuần, chỉ thị của bí thư Hứa tuy quan trọng nhưng cũng không thể không nghỉ ngơi mà.
Vương Quốc Hoa cười nói:
- Làm việc ở trụ sở tỉnh ủy đúng là có áp lực rất lớn, tôi đến cũng là lấy cớ để thả lỏng. Hai hôm nay tôi dự định nghỉ ngơi một chút, có chuyện gì để thứ hai nói tiếp.
Nam Bình cười cười gật đầu nói:
- Không ngờ là như vậy, sáng mai tôi có chút chuyện, chiều mai tôi cùng Quốc Hoa đi quanh khắp nơi.
Nói như vậy đã là rất cho mặt mũi, thân phận và địa vị của Nam Bình ở đó, Vương Quốc Hoa cảm thấy không cần thế. Nam Bình lại không nghĩ vậy, nếu ngay điểm này không làm được thì Vương Quốc Hoa sẽ nghĩ như thế nào?
Vương Quốc Hoa xua tay nói:
- Không cần như vậy, Bí thư Nam cần làm gì cứ làm, bên tôi không cần người tiếp đón. Dù như thế nào thì tôi cũng từng công tác ở thị xã Giang Đông một thời gian dài, rất quen thuộc tình hình nơi này. Hơn nữa tôi căn bản không định đi lại mà muốn ở trong khách sạn ngủ thôi.
Nam Bình hiểu khá rõ Vương Quốc Hoa, biết hắn nói như vậy thì nhất định chỉ muốn ở đây yên tĩnh hai ngày, quá nhiệt tình chưa chắc người ta đã thích. Mà quan hệ của hai người bây giờ coi như buộc chặt về lợi ích, mấy thứ khách khí có lẽ không tiện, tốt hơn hết là thuận theo tự nhiên.
- Được, khách sạn có đầy đủ các trò giải trí, tối tôi cùng Quốc Hoa uống vài chén, cái này phải cho tôi thể diện đó.
Hai người nói chuyện một lát, thư ký vào xin chỉ thị là ăn ở phòng hay xuống nhà ăn? Nam Bình làm chủ:
- Đưa lên đây, xuống chẳng may gặp ai lại tốn thời gian.
Không lâu sau một thiếu phụ xinh đẹp khoảng 30 tuổi tới cúi xuống trông khá tùy ý hỏi Nam Bình:
- Bí thư Nam, đồ ăn đã chuẩn bị xong, rất nhanh sẽ mang lên, tối ngài uống rượu gì?
Nam Bình nhìn Vương Quốc Hoa, Vương Quốc Hoa nói:
- Ngũ lương dịch đi, tôi vốn không định uống rượu chẳng qua thời tiết hôm nay mưa nên uống cũng được.
Thiếu phục nghe vậy cười nói.
- Hay là uống Thiệu Hưng, khách sạn có ít rượu mười lăm năm. Bí thư Nam là người tỉnh Giang Nam thích uống cái này.
Cô ả vừa dứt câu, Nam Bình nghiêm mặt lạnh lùng nhìn ả:
- Nghe chủ nhiệm Vương nói, tự làm chủ còn ra thể thống gì.
Thiếu phụ không ngờ Nam Bình phản ứng mạnh như vậy, có chút giật mình đứng thẳng lên. Nhìn Vương Quốc Hoa, ánh mắt của ả đã mang theo chút kính sợ. Vương Quốc Hoa thật ra rất bình tĩnh nói:
- Được, như vậy uống rượu Thiệu Hưng đi, thực ra lúc ở quê vào mùa đông tôi cũng thích uống rượu này, nó làm nóng người, nhớ thêm chút gừng vào.
Nam Bình lúc này mới nở nụ cười:
- Không ngờ Quốc Hoa cũng thích cái này, xem ra hôm nay hai chúng ta uống được nhiều đây.
- Ha ha, chủ khách sạn này rất biết làm ăn.
Vương Quốc Hoa như tùy ý nhìn theo thiếu phụ, lại cười cười với Nam Bình. Mặt Nam Bình thoáng nóng lên nhưng vẫn rất bình thường:
- Trước đây lúc chủ tịch tỉnh Lâm còn làm bí thư thị ủy thì nhiệm vụ tiếp đón ở khách sạn Giang Đông, cái này thiếu tính cạnh tranh nên tôi mới điều chỉnh một chút.
Lý do rất kém nhưng cũng có thể nói được. Vua nào thần đó, chỉ định khách sạn tiếp đón thì Nam Bình có quyền lực. Chẳng qua Vương Quốc Hoa cảm thấy Nam Bình làm như vậy không quá sáng suốt. Làm người đứng đầu thị ủy thì cần dây dưa ở chút việc nhỏ này sao?
Ngay lúc Vương Quốc Hoa nghĩ như vậy, Nam Bình suy nghĩ một chút rồi nói tiếp:
- Trước đây lúc tôi làm phó bí thư thì khách sạn Giang Đông khi tiếp đón có nhiều điểm làm không tốt, đáng tiếc tôi nói không tính.
Nam Bình có thể có giải thích như vậy là hiếm có, đây coi như đủ làm người. Vương Quốc Hoa thoáng cân nhắc một chút là biết nguyên nhân của việc này. Không phải là do chủ khách sạn Giang Đông trước đây cảm thấy nịnh bợ bí thư Lâm Tĩnh nên tiếp đón Nam Bình khá sơ sót. Lúc ấy không có gì cả, bây giờ Nam Bình lên làm bí thư thì anh nịnh bợ đã chậm. Nam Bình chưa chắc đã là có thù tất báo nhưng kiểu gì chẳng nghĩ đến tâm trạng cũ.
Tâm trạng này Vương Quốc Hoa có thể giải thích, cũng hiểu không đáng gì. Thực ra mấy vấn đề này Vương Quốc Hoa nghĩ nên vứt cho văn phòng xử lý. Bên Nam Bình có lẽ không chỉ có ý tính nợ cũ, người phụ nữ vừa nãy khá xinh đẹp, đối mặt với Nam Bình rất tự nhiên và tùy ý. Có lẽ hai người này có quan hệ nam nữ mờ ám gì đó.
Vương Quốc Hoa không có tâm tư xen vào việc riêng của người khác, hắn coi như không phát hiện.
Rượu và đồ ăn rất nhanh được vang lên, vẫn do người phụ nữ kia tự mình ra tay bày bàn ăn, rót rượu mời hai người. Nam Bình giơ chén lên, Vương Quốc Hoa cũng đưa lên, lúc này Nam Bình mới tùy ý nhìn người phụ nữ:
- Mai Vũ, quên giới thiệu với cô, đây là chủ nhiệm Vương – Ban giám sát tỉnh ủy, sau này chủ nhiệm Vương đến đây nghỉ ngơi tất cả do thị ủy thanh toán.
Nói xong câu này Nam Bình không tiếp tục giới thiệu nữa, nhưng thật ra Mai Vũ rất thức thời rót cho mình một chén, Mai Vũ cười nói với Vương Quốc Hoa:
- Chủ nhiệm Vương, tôi là người phụ trách khách sạn này, chiêu đãi có gì không chu đáo mong thông cảm nhiều. Chén này tôi xin cạn trước.
Vương Quốc Hoa rất khách khí uống hết chén. Mai Vũ không có ý mời tiếp mà đứng bên như nhân viên phục vụ bình thường. Chuyện này trong phòng không có nhân viên phục vụ khác, ngay cả thư ký cũng không có ở đây.
- Quốc Hoa, làm ở tỉnh ủy thế nào? Nếu không thuận lợi thì về thị xã Giang Đông đi, tôi nói với bí thư Hứa. Chức Phó thị trưởng thường trực bên ủy ban thị xã cậu tới làm.
Nam Bình mỉm cười trêu chọc, đồng thời cũng lặng lẽ nháy mắt với Mai Vũ.
- Làm việc đâu chẳng là làm chứ? Ở tỉnh ủy rèn luyện cũng không phải chuyện xấu, tôi mới đến vài ngày mà thêm không ít kiến thức.
Vương Quốc Hoa cười cười tự giễu, nước ở tỉnh ủy quá sâu, mới làm vài ngày mà đã thấy có bao mâu thuẫn.
- Chủ nhiệm Vương khiêm tốn quá rồi, ngài là lãnh đạo tỉnh ủy, còn nói gì mà rèn luyện, nếu là tôi tới tỉnh ủy có lẽ không dám thở mạnh.
Mai Vũ ở bên rất không trình độ nịnh bợ, chẳng qua ả là phụ nữ nói dù không chính xác thì cũng không ảnh hưởng gì.
Vương Quốc Hoa chỉ cười cười Mai Vũ thấy thế nói tiếp:
- Hai vị lãnh đạo cứ như vậy uống rượu sao? Khách sạn mới có hai nữ quản lý vừa tốt nghiệp đại học, hay là bảo hai cô ấy vào cùng uống vài chén.
Vương Quốc Hoa liếc nhìn cô thản nhiên nói:
- Bỏ đi, con người tôi uống rượu không thích ồn ào quá, người không quen ngồi uống với nhau cũng không thích thú gì.
Đây coi như là làm Mai Vũ mất mặt, Mai Vũ có chút xấu hổ, Nam Bình cười giảng hòa:
- Sau này trước mặt chủ nhiệm Vương đừng nói mấy thứ đó. Chủ nhiệm Vương không thiếu hồng nahn tri kỷ, muốn tìm người uống rượu còn cần cô quan tâm ư?
Vương Quốc Hoa không ngờ Nam Bình lại nói như vậy, hắn dở khóc dở cười. Máy điện thoại lúc này lại vang lên, hắn lấy ra nhìn số máy, mặt hơi trầm xuống. Vương Quốc Hoa xin lỗi hai người rồi đi ra cửa sổ nghe điện.
- Ở đâu thế?
Giọng khá lạ, tâm trạng của Sở Sở có vẻ không quá tốt. Vương Quốc Hoa đi khiến cho đông đảo quần chúng nhân dân bất mãn, mong Vương Quốc Hoa cúi đầu nhận tội, đề nghị mọi người tha thứ lại không xuất hiện, ngược lại cuối tuần hắn lại trốn xa, mưu đồ né tránh quyền lực thép của quần chúng nhân dân.
- Khách sạn Phương Đông, đang uống rượu với bí thư Nam.
Vương Quốc Hoa đáp, Sở Sở ở bên kia nói:
- Phòng nào?
Vương Quốc Hoa trả lời chi tiết, hắn có thể đoán được Vương Quốc Hoa lúc gọi điện đã ở lễ tân hỏi số phòng. Hắn muốn đến đây nghỉ hai hôm chỉ là muốn suy nghĩ kỹ về quan hệ của mình với hai người phụ nữ mà thôi.
Tít một tiếng, máy điện thoại bị dập không được báo trước, Vương Quốc Hoa cười khổ nhìn máy cười nói với Nam Bình:
- Vợ tôi điều tra, chúng ta uống tiếp.
Nam Bình nghe xong không nhịn được cười:
- Vợ Quốc Hoa là tuyệt sắc giai nhân, không biết tính cách như thế nào.
Nói về tính cách Nam Bình rất rõ ràng đã có kết luận.
Vương Quốc Hoa cười nói:
- Sở Sở có tính cách rất bình thường, hôm nào chờ tôi tìm được chỗ ở trên tỉnh thì mời bí thư Nam đến nhà làm khách.
- Cứ quyết định như vậy đi.
Nam Bình đương nhiên là hoan nghênh lời mời này, có thể đến nhà dùng cơm như vậy không phải là quan hệ công việc nữa mà là quan hệ cá nhân.
- chủ nhiệm Vương, tỉnh ủy không bố trí phòng cho anh sao?
Mai Vũ có chút kinh ngạc nói.
- Đương nhiên là có bố trí, chẳng qua vợ tôi không thích ở phòng đơn vị phân, một phòng ngủ, một phòng khách cô ấy cảm thấy hơi chặt.
Nói thẳng ra Vương Quốc Hoa cảm thấy trình độ nói chuyện của Mai Vũ quá bình thường, nhưng lại mang theo âm thức khá dễ nghe. Chẳng qua vì nể mặt Nam Bình, Vương Quốc Hoa vẫn đáp lại một câu.
Nam Bình cũng nhạy cảm phát hiện ra vẻ không hài lòng của Vương Quốc Hoa nên đưa mắt nhìn Mai Vũ, sau đó Mai Vũ không nói gì nữa, đàng hoàng ở bên làm nhân viên phục vụ, nghe Vương Quốc Hoa và Nam Bình nói về việc mình gặp ở vị trí. Cũng không có việc gì lớn nhưng cách nói chuyện này cho thấy sự tin tưởng của hai bên dành cho nhau.
Cốc cốc, tiếng gõ cửa cắt đứt không khí nói chuyện thoải mái của hai người, thư ký của Nam Bình vào nói:
- Bên ngoài có hai người phụ nữ tới, một trong đó nói là phu nhân của chủ nhiệm Vương.
Vương Quốc Hoa nghe vậy sửng sốt lập tức đứng lên nói:
- Người đâu?
vừa nói hắn đi ra ngoài nhìn thấy Sở Sở và Lưu Linh bị bảo vệ chặn ở đầu hành lang. Vương Quốc Hoa vội vàng đi tới, bảo vệ lúc này mới tránh ra.
- Trời mưa không sợ nguy hiểm sao mà lái xe?
Một câu nói như trách nhưng lại làm Sở Sở và Lưu Linh thấy ấm áp trong lòng. Mặt Sở Sở vốn có chút tức giận cũng đã nở nụ cười, cô nhẹ nhàng khoác tay Vương Quốc Hoa, đi đến bên cạnh nhỏ giọng nói:
- Không được tức.
Hai cô đi xa như vậy mà câu đầu tiên đã là như vậy, Vương Quốc Hoa không khỏi có chút xấu hổ.
- Anh không tức, đây không phải sợ là không thể mong được hai em tha thứ nên mới trốn đi sao?
Chủ nhiệm Vương coi như lần đầu tiên yếu thế, mặc dù nói không quá rõ ràng nhưng cũng là hiếm có. Lưu Linh ở bên xoay đầu che miệng lén cười. Cô lần đầu phát hiện Vương Quốc Hoa nói lời mềm yếu như vậy.
Nam Bình ở trong phòng cuối cùng đã có cơ hội nói chuyện với Mai Vũ. Hắn sa sầm mặt lại nói:
- Cô đừng có nói gì cả, lát nữa cô ít xen miệng thôi.
Mai Vũ có chút không phục chu miệng hừ một tiếng xoay người đi.
Vừa quay người mắt Mai Vũ trợn tròn, Vương Quốc Hoa đi trước, phía sau là hai mỹ nữ tuyệt trần đi theo. Một cô trông rất ngây thơ, một cô đầy đặn kiều diễm.
Nói thật ra Sở Sở và Lưu Linh đi cùng nhau không chênh lệch nhiều, hai cô đi cùng nhau thì sẽ làm phụ nữ thấy tự ti.
Vương Quốc Hoa đơn giản giới thiệu một chút. Sở Sở tự nhiên là vợ, Lưu Linh được coi là bạn học hồi đại học. Về Lưu Linh, Nam Bình và Mai Vũ không hề suy nghĩ có quan hệ nam nữ với Vương Quốc Hoa, dù sao vợ Vương Quốc Hoa cũng có mặt ở đây mà.
Hai người phụ nữ về dung mạo hay khí chất đều làm Mai Vũ không thở nổi. Ngồi một lát Mai Vũ biết ý xin ra, Nam Bình cũng không ở lâu, mời hai chén rồi chủ động đi.
Phòng chỉ còn ba người, Vương Quốc Hoa bưng chén lên uống cạn ba chén mới nói:
- Xin lỗi hai mỹ nữ. Vương Quốc Hoa dù có chút tài nhỏ nhưng có thể được hai vị ưu ái, cuộc đời này đã không có gì phải hối tiếc.
Lời này rất hợp khẩu vị của hai mỹ nữ, nhất là Sở Sở. Cô vẫn cho rằng Sở Sở có tài hoa nhưng thiếu nhã nhặn, Lưu Linh thích tiểu thuyết lại càng cảm thấy Vương Quốc Hoa lúc này rất hấp dẫn.
- Được rồi, đừng nói mấy câu đó đi, chị em chúng tôi coi như kiếp này nợ anh.
Sở Sở vẫn cứng miệng.
Uống hơi nhiều rượu làm mặt hai người phụ nữ đỏ lên, mặt như sắp chảy nước vậy. Điều hòa trong phòng mở ở mức lớn nhất, Lưu Linh cởi áo khoác đầu tiên lộ ra bộ đồ bó sát người bên trong, dáng người đầy đặn lộ ra trước mặt. Lưu Linh không quên dùng ánh mắt liếc nhìn Vương Quốc Hoa.
Vương Quốc Hoa không tự giác uống rượu, mặc dù đã ở bên nhau rất lâu nhưng hắn vẫn cảm thấy ở bên cạnh hai người cùng lúc vẫn có áp lực rất lớn.
Hai người phụ nữ uống không quá tốt, uống vài chén rồi ngã trái ngã phải trên ghế, Sở Sở mở to mắt nhìn chằm chằm vào Vương Quốc Hoa, đưa hai tay lên nói:
- Ôm em lên giường.
Vương Quốc Hoa tuân lệnh làm theo, đồng thời hắn cũng nháy mắt với Lưu Linh, cô ả này quá giảo hoạt.
Sở Sở có vẻ rất mệt, Vương Quốc Hoa ôm thân hình mềm mại vào phòng ngủ, Sở Sở như đã ngủ thiếp đi. Mắt nhắm lại, nhịp thở bình thường, một tay còn chưa chịu bỏ cổ Vương Quốc Hoa ra. Khó khăn lắm bỏ ra đang chuẩn bị đắp chăn cho cô thì Sở Sở lại đột nhiên mở mắt, ngồi bật dậy cười nói:
- Ừ, biểu hiện rất tốt, em đi tắm, anh đi ôm Lưu Linh đi.
Vương Quốc Hoa đi ra từ từ châm điếu thuốc, nháy nháy mắt ra hiệu với Lưu Linh. Lưu Linh chu miệng thản nhiên nói:
- Em biết Sở Sở uống tốt, vừa nãy được bao nhiêu chứ. Em nếu không phải do vài năm kinh doanh luyện được thì sớm trúng kế của cô ấy rồi.
Lưu Linh nói tới đây liền đưa tay đoạt điếu thuốc trong tay Vương Quốc Hoa, hít sâu một hơi mới cười khổ nói:
- Sở Sở đến bệnh viện kiểm tra do kết cấu sinh lý nên tỉ lệ thụ thai gần như bằng không, tầm một phần vạn.
Điếu thuốc vừa ngậm vào miệng đã rơi xuống, Vương Quốc Hoa không ngờ còn có việc này.
- Em muốn mình làm người mang thai hộ giúp Sở Sở, hiểu không. Thực ra em thấy đã rất thỏa mãn.
Lưu Linh nói với giọng khá chua xót, Vương Quốc Hoa đi lên ôm vai cô, cô cũng áp vào mặt hắn.
- Thực ra em rất hối hận vì lúc đầu mình mềm yếu nếu không hôm nay em là người có thân phận hợp pháp kia.
Bóng tối che giấu rất nhiều thứ, đèn trong phòng đã tắt, trong bóng tối ba người nằm cạnh nhau, không ai chủ động khai chiến cả. Hai người phụ nữ rất yên tĩnh, một người chiếm lấy một tay hắn.
Theo thói quen của người sống về đêm thì bây giờ vẫn còn sớm. Mọi người đã quên là ai lên giường đầu tiên, là ai tắt đèn.
Hai bàn tay chạm nhau ở ngực rồi rất ăn ý lui về sau một bước giống như chia nửa giang sơn. Vương Quốc Hoa vẫn tỉnh táo sớm đã hiểu rõ thực ra bản chất không hài hòa như bề ngoài.
Cuộc sống không có tiếng động không biết kéo dài bao lâu, khi thấy không thể thừa nhận áp lực này nữa, Vương Quốc Hoa thản nhiên nói:
- Cứ nằm như vậy sao? Tìm việc gì đó làm đi.
Lưu Linh và Sở Sở gần như đồng thanh nói:
- Hòn đá ném vào túi.
Vương Quốc Hoa tức giận nói:
- Con hổ, cái gậy, con gà.
Ba người im lặng rồi đột nhiên cùng ôm bụng nở nụ cười. trong bóng tối Vương Quốc Hoa ngồi bật dậy chuẩn bị lấy thuốc thì một mảnh mềm mại áp vào lưng, một thân hình nóng bỏng dán lên đùi. Vương Quốc Hoa có cảm giác say rượu, trên đùi đã thấy hơi ẩm ướt, ấm áp.
Sở Sở một tay ôm cổ, một tay đưa xuống, éo nhỏ cũng trầm uống, sau đó không tự giác lay động. Khi được lửa nóng bao trùm, Vương Quốc Hoa cảm thấy người phụ nữ trong lòng rất hưng phấn.
Tiếng rên không ngừng nhanh hơn, Lưu Linh phía sau cũng không yếu thế, đôi môi đỏ mọng đưa lên, hiện trường khá dây dưa, khá hỗn loạn.
Lại là một buổi sáng với mây mù bao phủ, khi rèm cửa được vén lên, Sở Sở nhìn thoáng qua nhíu mày quay đầu thì ở bên kia Lưu Linh cũng đã tỉnh. Lưu Linh ngồi dậy sờ bao thuốc trên đầu giường châm một điếu.
Sở Sở cười cười nhỏ giọng nói với Lưu Linh:
- Sau này đừng cãi nhau, không muốn làm hắn khó xử.
Lưu Linh cũng nở nụ cười đưa điếu thuốc tới, Sở Sở cầm lấy hút một hơi rồi đưa lại. hai người phụ nữ cứ trao đổi điếu thuốc như vậy, lát sau điếu thuốc đã mất mạng.
Lưu Linh nhìn tàn lửa cười nói:
- Cần phải tìm đơn thuốc tẩm bổ nếu không dù là sắt cũng không chịu nổi mấy lần.
Sở Sở tán thành gật đầu:
- Ừ, tôi về tìm Thu lão, chỉ ông mới có thể giải quyết vấn đề này.
Nhắc đến Thu lão, Sở Sở nói tiếp:
- Hiểu Lâm kia thì bà dẫn theo tôi cùng về Bắc Kinh, để Thu lão xem một chút.
Lưu Linh đứng dậy cầm khăn lông vây quanh người:
- Tôi đi tắm, đừng nhân lúc tôi không ở đây mà ăn vụng.
Sở Sở tức giận nói:
- Vừa nãy còn nói đừng tranh cơ mà.
Lưu Linh quay đầu lại cười cười quỷ dị. Sở Sở ngạc nhiên nhưng hiểu ý ngay.
Đột nhiên cả người cô đè tới, hai tay ôm cổ Vương Quốc Hoa:
- Giả vờ này, cho chết này.
Không lâu sau Lưu Linh ôm ngực cười cười nhìn tới, Sở Sở đột nhiên run lên ngã xuống.
Lúc Lưu Linh một lần nữa từ toilet đi ra, Sở Sở đã nằm mềm nhũn như con chó con, hai chân không còn chút sức lực, hoàn toàn bị đánh bại.
Thấy Lưu Linh, Sở Sở nói:
- Đổi người, hôm nay hắn quá mạnh.
- Tuyên bố đầu hàng trước đi nếu không giết sạch.
Vương Quốc Hoa hung dữ nói đồng thời cũng đẩy mạnh tới, có vẻ như không phát tiết hết buồn bực trong lòng ra là không chịu.
Sở Sở cắn răng không lên tiếng, đột nhiên cả người co quắp, hai chân cũng thẳng băng ra.
- Bí thư Nam, tôi đã đến nội thành, lần này tôi tới là giám sát về chỉ thị tinh thần chấp pháp văn minh của bí thư Hứa.
Nam Bình rất tò mò cuối tuần mà Vương Quốc Hoa còn đến giám sát gì, không chừng là ở nhà chán nên chạy tới đây nghỉ ngơi kết hợp công tác. Đương nhiên lời này Nam Bình không thể nào nói ra được, thậm chí Vương Quốc Hoa tới, Nam Bình còn vui vẻ, đây cũng là cơ hội kéo gần quan hệ.
- Chào mừng lãnh đạo tỉnh ủy đến thị xã Giang Đông giám sát công việc. Như vậy đi, gặp ở khách sạn Phương Đông, tôi lập tức tới.
Qua điện thoại có nhiều lời không tiện nói. Hôm nay là cuối tuần, Nam Bình dù nghỉ sớm cũng có ai dám nói một từ không?
Khách sạn Phương Đông là khách sạn mới khai trương gần đây, mở ra sau khi Nam Bình nhận chức, khách sạn này là khách sạn được văn phòng thị ủy đặt làm nơi tiếp khách quan trọng.
Bầu trời âm u cuối cùng đã đổ mưa, trận mưa rất lớn, mưa bao phủ cả bầu trời. Trương Quốc Thắng lái xe rất cẩn thận. Vương Quốc Hoa không có lái xe riêng nên có lợi cho Trương Quốc Thắng có bằng lái. Phải biết đây là xe riêng của chủ nhiệm Vương, chức vụ lái xe, thư ký đang vẫy gọi với Trương Quốc Thắng.
Hạ cửa kính xuống một chút, mấy hạt mưa bay vào mặt làm người ta lạnh lẽo cùng tỉnh táo lại. Mùa đông tỉnh Nam Thiên mặc dù ấm hơn ở tỉnh Đại Giang nhiều nhưng vẫn cần mặc thêm áo len và áo khoác. Trận mưa kèm theo gió tràn vào cổ làm người ta thấy nhiệt độ giảm hơn nhiều so với nhiệt độ thực tế.
Khách sạn Phương Nguyên nằm ở khu phố trung tâm, dễ tì ra. Xe dừng ở cổng thì thư ký của bí thư thị ủy Nam Bình đã chờ ở đây. Thực ra Nam Bình không cho rằng mình ra ngoài chờ có gì không ổn, chỉ là nếu làm thế thì có thể khiến cho xao động không nhỏ. Người đứng đầu thị xã Giang Đông tự mình chờ ở cửa khách sạn, người khác nhìn thấy sẽ nghĩ như thế nào?
- Quốc Hoa, đến rồi à.
Đang ngồi ở sảnh thấy Vương Quốc Hoa tới, Nam Bình đứng lên đi tới vài bước, chủ động đưa tay ra.
- Bí thư Nam.
Vương Quốc Hoa bước nhanh tới, dù sao người ta cũng là bí thư thị ủy cấp giám đốc sở, điểm này Vương Quốc Hoa rất chú ý. Mặc kệ Nam Bình nghĩ như thế nào, Vương Quốc Hoa vẫn duy trì đủ lễ phép.
- Tôi đã đặt phòng, vào rồi ngồi nói chuyện.
Nam Bình không hề khách khí, đây không phải nơi nói chuyện. Vừa nãy lúc đợi Vương Quốc Hoa, giám đốc khách sạn đã chạy tới bốn năm lần. Nếu không phải Nam Bình tỏ vẻ không cần ngồi tiếp mình thì giám đốc khách sạn cũng không muốn đi.
Hai người sóng vai lên lầu tới căn phòng tổng thống duy nhất của khách sạn. Nam Bình mời Vương Quốc Hoa ngồi xuống rồi nói:
- hôm nay là cuối tuần, chỉ thị của bí thư Hứa tuy quan trọng nhưng cũng không thể không nghỉ ngơi mà.
Vương Quốc Hoa cười nói:
- Làm việc ở trụ sở tỉnh ủy đúng là có áp lực rất lớn, tôi đến cũng là lấy cớ để thả lỏng. Hai hôm nay tôi dự định nghỉ ngơi một chút, có chuyện gì để thứ hai nói tiếp.
Nam Bình cười cười gật đầu nói:
- Không ngờ là như vậy, sáng mai tôi có chút chuyện, chiều mai tôi cùng Quốc Hoa đi quanh khắp nơi.
Nói như vậy đã là rất cho mặt mũi, thân phận và địa vị của Nam Bình ở đó, Vương Quốc Hoa cảm thấy không cần thế. Nam Bình lại không nghĩ vậy, nếu ngay điểm này không làm được thì Vương Quốc Hoa sẽ nghĩ như thế nào?
Vương Quốc Hoa xua tay nói:
- Không cần như vậy, Bí thư Nam cần làm gì cứ làm, bên tôi không cần người tiếp đón. Dù như thế nào thì tôi cũng từng công tác ở thị xã Giang Đông một thời gian dài, rất quen thuộc tình hình nơi này. Hơn nữa tôi căn bản không định đi lại mà muốn ở trong khách sạn ngủ thôi.
Nam Bình hiểu khá rõ Vương Quốc Hoa, biết hắn nói như vậy thì nhất định chỉ muốn ở đây yên tĩnh hai ngày, quá nhiệt tình chưa chắc người ta đã thích. Mà quan hệ của hai người bây giờ coi như buộc chặt về lợi ích, mấy thứ khách khí có lẽ không tiện, tốt hơn hết là thuận theo tự nhiên.
- Được, khách sạn có đầy đủ các trò giải trí, tối tôi cùng Quốc Hoa uống vài chén, cái này phải cho tôi thể diện đó.
Hai người nói chuyện một lát, thư ký vào xin chỉ thị là ăn ở phòng hay xuống nhà ăn? Nam Bình làm chủ:
- Đưa lên đây, xuống chẳng may gặp ai lại tốn thời gian.
Không lâu sau một thiếu phụ xinh đẹp khoảng 30 tuổi tới cúi xuống trông khá tùy ý hỏi Nam Bình:
- Bí thư Nam, đồ ăn đã chuẩn bị xong, rất nhanh sẽ mang lên, tối ngài uống rượu gì?
Nam Bình nhìn Vương Quốc Hoa, Vương Quốc Hoa nói:
- Ngũ lương dịch đi, tôi vốn không định uống rượu chẳng qua thời tiết hôm nay mưa nên uống cũng được.
Thiếu phục nghe vậy cười nói.
- Hay là uống Thiệu Hưng, khách sạn có ít rượu mười lăm năm. Bí thư Nam là người tỉnh Giang Nam thích uống cái này.
Cô ả vừa dứt câu, Nam Bình nghiêm mặt lạnh lùng nhìn ả:
- Nghe chủ nhiệm Vương nói, tự làm chủ còn ra thể thống gì.
Thiếu phụ không ngờ Nam Bình phản ứng mạnh như vậy, có chút giật mình đứng thẳng lên. Nhìn Vương Quốc Hoa, ánh mắt của ả đã mang theo chút kính sợ. Vương Quốc Hoa thật ra rất bình tĩnh nói:
- Được, như vậy uống rượu Thiệu Hưng đi, thực ra lúc ở quê vào mùa đông tôi cũng thích uống rượu này, nó làm nóng người, nhớ thêm chút gừng vào.
Nam Bình lúc này mới nở nụ cười:
- Không ngờ Quốc Hoa cũng thích cái này, xem ra hôm nay hai chúng ta uống được nhiều đây.
- Ha ha, chủ khách sạn này rất biết làm ăn.
Vương Quốc Hoa như tùy ý nhìn theo thiếu phụ, lại cười cười với Nam Bình. Mặt Nam Bình thoáng nóng lên nhưng vẫn rất bình thường:
- Trước đây lúc chủ tịch tỉnh Lâm còn làm bí thư thị ủy thì nhiệm vụ tiếp đón ở khách sạn Giang Đông, cái này thiếu tính cạnh tranh nên tôi mới điều chỉnh một chút.
Lý do rất kém nhưng cũng có thể nói được. Vua nào thần đó, chỉ định khách sạn tiếp đón thì Nam Bình có quyền lực. Chẳng qua Vương Quốc Hoa cảm thấy Nam Bình làm như vậy không quá sáng suốt. Làm người đứng đầu thị ủy thì cần dây dưa ở chút việc nhỏ này sao?
Ngay lúc Vương Quốc Hoa nghĩ như vậy, Nam Bình suy nghĩ một chút rồi nói tiếp:
- Trước đây lúc tôi làm phó bí thư thì khách sạn Giang Đông khi tiếp đón có nhiều điểm làm không tốt, đáng tiếc tôi nói không tính.
Nam Bình có thể có giải thích như vậy là hiếm có, đây coi như đủ làm người. Vương Quốc Hoa thoáng cân nhắc một chút là biết nguyên nhân của việc này. Không phải là do chủ khách sạn Giang Đông trước đây cảm thấy nịnh bợ bí thư Lâm Tĩnh nên tiếp đón Nam Bình khá sơ sót. Lúc ấy không có gì cả, bây giờ Nam Bình lên làm bí thư thì anh nịnh bợ đã chậm. Nam Bình chưa chắc đã là có thù tất báo nhưng kiểu gì chẳng nghĩ đến tâm trạng cũ.
Tâm trạng này Vương Quốc Hoa có thể giải thích, cũng hiểu không đáng gì. Thực ra mấy vấn đề này Vương Quốc Hoa nghĩ nên vứt cho văn phòng xử lý. Bên Nam Bình có lẽ không chỉ có ý tính nợ cũ, người phụ nữ vừa nãy khá xinh đẹp, đối mặt với Nam Bình rất tự nhiên và tùy ý. Có lẽ hai người này có quan hệ nam nữ mờ ám gì đó.
Vương Quốc Hoa không có tâm tư xen vào việc riêng của người khác, hắn coi như không phát hiện.
Rượu và đồ ăn rất nhanh được vang lên, vẫn do người phụ nữ kia tự mình ra tay bày bàn ăn, rót rượu mời hai người. Nam Bình giơ chén lên, Vương Quốc Hoa cũng đưa lên, lúc này Nam Bình mới tùy ý nhìn người phụ nữ:
- Mai Vũ, quên giới thiệu với cô, đây là chủ nhiệm Vương – Ban giám sát tỉnh ủy, sau này chủ nhiệm Vương đến đây nghỉ ngơi tất cả do thị ủy thanh toán.
Nói xong câu này Nam Bình không tiếp tục giới thiệu nữa, nhưng thật ra Mai Vũ rất thức thời rót cho mình một chén, Mai Vũ cười nói với Vương Quốc Hoa:
- Chủ nhiệm Vương, tôi là người phụ trách khách sạn này, chiêu đãi có gì không chu đáo mong thông cảm nhiều. Chén này tôi xin cạn trước.
Vương Quốc Hoa rất khách khí uống hết chén. Mai Vũ không có ý mời tiếp mà đứng bên như nhân viên phục vụ bình thường. Chuyện này trong phòng không có nhân viên phục vụ khác, ngay cả thư ký cũng không có ở đây.
- Quốc Hoa, làm ở tỉnh ủy thế nào? Nếu không thuận lợi thì về thị xã Giang Đông đi, tôi nói với bí thư Hứa. Chức Phó thị trưởng thường trực bên ủy ban thị xã cậu tới làm.
Nam Bình mỉm cười trêu chọc, đồng thời cũng lặng lẽ nháy mắt với Mai Vũ.
- Làm việc đâu chẳng là làm chứ? Ở tỉnh ủy rèn luyện cũng không phải chuyện xấu, tôi mới đến vài ngày mà thêm không ít kiến thức.
Vương Quốc Hoa cười cười tự giễu, nước ở tỉnh ủy quá sâu, mới làm vài ngày mà đã thấy có bao mâu thuẫn.
- Chủ nhiệm Vương khiêm tốn quá rồi, ngài là lãnh đạo tỉnh ủy, còn nói gì mà rèn luyện, nếu là tôi tới tỉnh ủy có lẽ không dám thở mạnh.
Mai Vũ ở bên rất không trình độ nịnh bợ, chẳng qua ả là phụ nữ nói dù không chính xác thì cũng không ảnh hưởng gì.
Vương Quốc Hoa chỉ cười cười Mai Vũ thấy thế nói tiếp:
- Hai vị lãnh đạo cứ như vậy uống rượu sao? Khách sạn mới có hai nữ quản lý vừa tốt nghiệp đại học, hay là bảo hai cô ấy vào cùng uống vài chén.
Vương Quốc Hoa liếc nhìn cô thản nhiên nói:
- Bỏ đi, con người tôi uống rượu không thích ồn ào quá, người không quen ngồi uống với nhau cũng không thích thú gì.
Đây coi như là làm Mai Vũ mất mặt, Mai Vũ có chút xấu hổ, Nam Bình cười giảng hòa:
- Sau này trước mặt chủ nhiệm Vương đừng nói mấy thứ đó. Chủ nhiệm Vương không thiếu hồng nahn tri kỷ, muốn tìm người uống rượu còn cần cô quan tâm ư?
Vương Quốc Hoa không ngờ Nam Bình lại nói như vậy, hắn dở khóc dở cười. Máy điện thoại lúc này lại vang lên, hắn lấy ra nhìn số máy, mặt hơi trầm xuống. Vương Quốc Hoa xin lỗi hai người rồi đi ra cửa sổ nghe điện.
- Ở đâu thế?
Giọng khá lạ, tâm trạng của Sở Sở có vẻ không quá tốt. Vương Quốc Hoa đi khiến cho đông đảo quần chúng nhân dân bất mãn, mong Vương Quốc Hoa cúi đầu nhận tội, đề nghị mọi người tha thứ lại không xuất hiện, ngược lại cuối tuần hắn lại trốn xa, mưu đồ né tránh quyền lực thép của quần chúng nhân dân.
- Khách sạn Phương Đông, đang uống rượu với bí thư Nam.
Vương Quốc Hoa đáp, Sở Sở ở bên kia nói:
- Phòng nào?
Vương Quốc Hoa trả lời chi tiết, hắn có thể đoán được Vương Quốc Hoa lúc gọi điện đã ở lễ tân hỏi số phòng. Hắn muốn đến đây nghỉ hai hôm chỉ là muốn suy nghĩ kỹ về quan hệ của mình với hai người phụ nữ mà thôi.
Tít một tiếng, máy điện thoại bị dập không được báo trước, Vương Quốc Hoa cười khổ nhìn máy cười nói với Nam Bình:
- Vợ tôi điều tra, chúng ta uống tiếp.
Nam Bình nghe xong không nhịn được cười:
- Vợ Quốc Hoa là tuyệt sắc giai nhân, không biết tính cách như thế nào.
Nói về tính cách Nam Bình rất rõ ràng đã có kết luận.
Vương Quốc Hoa cười nói:
- Sở Sở có tính cách rất bình thường, hôm nào chờ tôi tìm được chỗ ở trên tỉnh thì mời bí thư Nam đến nhà làm khách.
- Cứ quyết định như vậy đi.
Nam Bình đương nhiên là hoan nghênh lời mời này, có thể đến nhà dùng cơm như vậy không phải là quan hệ công việc nữa mà là quan hệ cá nhân.
- chủ nhiệm Vương, tỉnh ủy không bố trí phòng cho anh sao?
Mai Vũ có chút kinh ngạc nói.
- Đương nhiên là có bố trí, chẳng qua vợ tôi không thích ở phòng đơn vị phân, một phòng ngủ, một phòng khách cô ấy cảm thấy hơi chặt.
Nói thẳng ra Vương Quốc Hoa cảm thấy trình độ nói chuyện của Mai Vũ quá bình thường, nhưng lại mang theo âm thức khá dễ nghe. Chẳng qua vì nể mặt Nam Bình, Vương Quốc Hoa vẫn đáp lại một câu.
Nam Bình cũng nhạy cảm phát hiện ra vẻ không hài lòng của Vương Quốc Hoa nên đưa mắt nhìn Mai Vũ, sau đó Mai Vũ không nói gì nữa, đàng hoàng ở bên làm nhân viên phục vụ, nghe Vương Quốc Hoa và Nam Bình nói về việc mình gặp ở vị trí. Cũng không có việc gì lớn nhưng cách nói chuyện này cho thấy sự tin tưởng của hai bên dành cho nhau.
Cốc cốc, tiếng gõ cửa cắt đứt không khí nói chuyện thoải mái của hai người, thư ký của Nam Bình vào nói:
- Bên ngoài có hai người phụ nữ tới, một trong đó nói là phu nhân của chủ nhiệm Vương.
Vương Quốc Hoa nghe vậy sửng sốt lập tức đứng lên nói:
- Người đâu?
vừa nói hắn đi ra ngoài nhìn thấy Sở Sở và Lưu Linh bị bảo vệ chặn ở đầu hành lang. Vương Quốc Hoa vội vàng đi tới, bảo vệ lúc này mới tránh ra.
- Trời mưa không sợ nguy hiểm sao mà lái xe?
Một câu nói như trách nhưng lại làm Sở Sở và Lưu Linh thấy ấm áp trong lòng. Mặt Sở Sở vốn có chút tức giận cũng đã nở nụ cười, cô nhẹ nhàng khoác tay Vương Quốc Hoa, đi đến bên cạnh nhỏ giọng nói:
- Không được tức.
Hai cô đi xa như vậy mà câu đầu tiên đã là như vậy, Vương Quốc Hoa không khỏi có chút xấu hổ.
- Anh không tức, đây không phải sợ là không thể mong được hai em tha thứ nên mới trốn đi sao?
Chủ nhiệm Vương coi như lần đầu tiên yếu thế, mặc dù nói không quá rõ ràng nhưng cũng là hiếm có. Lưu Linh ở bên xoay đầu che miệng lén cười. Cô lần đầu phát hiện Vương Quốc Hoa nói lời mềm yếu như vậy.
Nam Bình ở trong phòng cuối cùng đã có cơ hội nói chuyện với Mai Vũ. Hắn sa sầm mặt lại nói:
- Cô đừng có nói gì cả, lát nữa cô ít xen miệng thôi.
Mai Vũ có chút không phục chu miệng hừ một tiếng xoay người đi.
Vừa quay người mắt Mai Vũ trợn tròn, Vương Quốc Hoa đi trước, phía sau là hai mỹ nữ tuyệt trần đi theo. Một cô trông rất ngây thơ, một cô đầy đặn kiều diễm.
Nói thật ra Sở Sở và Lưu Linh đi cùng nhau không chênh lệch nhiều, hai cô đi cùng nhau thì sẽ làm phụ nữ thấy tự ti.
Vương Quốc Hoa đơn giản giới thiệu một chút. Sở Sở tự nhiên là vợ, Lưu Linh được coi là bạn học hồi đại học. Về Lưu Linh, Nam Bình và Mai Vũ không hề suy nghĩ có quan hệ nam nữ với Vương Quốc Hoa, dù sao vợ Vương Quốc Hoa cũng có mặt ở đây mà.
Hai người phụ nữ về dung mạo hay khí chất đều làm Mai Vũ không thở nổi. Ngồi một lát Mai Vũ biết ý xin ra, Nam Bình cũng không ở lâu, mời hai chén rồi chủ động đi.
Phòng chỉ còn ba người, Vương Quốc Hoa bưng chén lên uống cạn ba chén mới nói:
- Xin lỗi hai mỹ nữ. Vương Quốc Hoa dù có chút tài nhỏ nhưng có thể được hai vị ưu ái, cuộc đời này đã không có gì phải hối tiếc.
Lời này rất hợp khẩu vị của hai mỹ nữ, nhất là Sở Sở. Cô vẫn cho rằng Sở Sở có tài hoa nhưng thiếu nhã nhặn, Lưu Linh thích tiểu thuyết lại càng cảm thấy Vương Quốc Hoa lúc này rất hấp dẫn.
- Được rồi, đừng nói mấy câu đó đi, chị em chúng tôi coi như kiếp này nợ anh.
Sở Sở vẫn cứng miệng.
Uống hơi nhiều rượu làm mặt hai người phụ nữ đỏ lên, mặt như sắp chảy nước vậy. Điều hòa trong phòng mở ở mức lớn nhất, Lưu Linh cởi áo khoác đầu tiên lộ ra bộ đồ bó sát người bên trong, dáng người đầy đặn lộ ra trước mặt. Lưu Linh không quên dùng ánh mắt liếc nhìn Vương Quốc Hoa.
Vương Quốc Hoa không tự giác uống rượu, mặc dù đã ở bên nhau rất lâu nhưng hắn vẫn cảm thấy ở bên cạnh hai người cùng lúc vẫn có áp lực rất lớn.
Hai người phụ nữ uống không quá tốt, uống vài chén rồi ngã trái ngã phải trên ghế, Sở Sở mở to mắt nhìn chằm chằm vào Vương Quốc Hoa, đưa hai tay lên nói:
- Ôm em lên giường.
Vương Quốc Hoa tuân lệnh làm theo, đồng thời hắn cũng nháy mắt với Lưu Linh, cô ả này quá giảo hoạt.
Sở Sở có vẻ rất mệt, Vương Quốc Hoa ôm thân hình mềm mại vào phòng ngủ, Sở Sở như đã ngủ thiếp đi. Mắt nhắm lại, nhịp thở bình thường, một tay còn chưa chịu bỏ cổ Vương Quốc Hoa ra. Khó khăn lắm bỏ ra đang chuẩn bị đắp chăn cho cô thì Sở Sở lại đột nhiên mở mắt, ngồi bật dậy cười nói:
- Ừ, biểu hiện rất tốt, em đi tắm, anh đi ôm Lưu Linh đi.
Vương Quốc Hoa đi ra từ từ châm điếu thuốc, nháy nháy mắt ra hiệu với Lưu Linh. Lưu Linh chu miệng thản nhiên nói:
- Em biết Sở Sở uống tốt, vừa nãy được bao nhiêu chứ. Em nếu không phải do vài năm kinh doanh luyện được thì sớm trúng kế của cô ấy rồi.
Lưu Linh nói tới đây liền đưa tay đoạt điếu thuốc trong tay Vương Quốc Hoa, hít sâu một hơi mới cười khổ nói:
- Sở Sở đến bệnh viện kiểm tra do kết cấu sinh lý nên tỉ lệ thụ thai gần như bằng không, tầm một phần vạn.
Điếu thuốc vừa ngậm vào miệng đã rơi xuống, Vương Quốc Hoa không ngờ còn có việc này.
- Em muốn mình làm người mang thai hộ giúp Sở Sở, hiểu không. Thực ra em thấy đã rất thỏa mãn.
Lưu Linh nói với giọng khá chua xót, Vương Quốc Hoa đi lên ôm vai cô, cô cũng áp vào mặt hắn.
- Thực ra em rất hối hận vì lúc đầu mình mềm yếu nếu không hôm nay em là người có thân phận hợp pháp kia.
Bóng tối che giấu rất nhiều thứ, đèn trong phòng đã tắt, trong bóng tối ba người nằm cạnh nhau, không ai chủ động khai chiến cả. Hai người phụ nữ rất yên tĩnh, một người chiếm lấy một tay hắn.
Theo thói quen của người sống về đêm thì bây giờ vẫn còn sớm. Mọi người đã quên là ai lên giường đầu tiên, là ai tắt đèn.
Hai bàn tay chạm nhau ở ngực rồi rất ăn ý lui về sau một bước giống như chia nửa giang sơn. Vương Quốc Hoa vẫn tỉnh táo sớm đã hiểu rõ thực ra bản chất không hài hòa như bề ngoài.
Cuộc sống không có tiếng động không biết kéo dài bao lâu, khi thấy không thể thừa nhận áp lực này nữa, Vương Quốc Hoa thản nhiên nói:
- Cứ nằm như vậy sao? Tìm việc gì đó làm đi.
Lưu Linh và Sở Sở gần như đồng thanh nói:
- Hòn đá ném vào túi.
Vương Quốc Hoa tức giận nói:
- Con hổ, cái gậy, con gà.
Ba người im lặng rồi đột nhiên cùng ôm bụng nở nụ cười. trong bóng tối Vương Quốc Hoa ngồi bật dậy chuẩn bị lấy thuốc thì một mảnh mềm mại áp vào lưng, một thân hình nóng bỏng dán lên đùi. Vương Quốc Hoa có cảm giác say rượu, trên đùi đã thấy hơi ẩm ướt, ấm áp.
Sở Sở một tay ôm cổ, một tay đưa xuống, éo nhỏ cũng trầm uống, sau đó không tự giác lay động. Khi được lửa nóng bao trùm, Vương Quốc Hoa cảm thấy người phụ nữ trong lòng rất hưng phấn.
Tiếng rên không ngừng nhanh hơn, Lưu Linh phía sau cũng không yếu thế, đôi môi đỏ mọng đưa lên, hiện trường khá dây dưa, khá hỗn loạn.
Lại là một buổi sáng với mây mù bao phủ, khi rèm cửa được vén lên, Sở Sở nhìn thoáng qua nhíu mày quay đầu thì ở bên kia Lưu Linh cũng đã tỉnh. Lưu Linh ngồi dậy sờ bao thuốc trên đầu giường châm một điếu.
Sở Sở cười cười nhỏ giọng nói với Lưu Linh:
- Sau này đừng cãi nhau, không muốn làm hắn khó xử.
Lưu Linh cũng nở nụ cười đưa điếu thuốc tới, Sở Sở cầm lấy hút một hơi rồi đưa lại. hai người phụ nữ cứ trao đổi điếu thuốc như vậy, lát sau điếu thuốc đã mất mạng.
Lưu Linh nhìn tàn lửa cười nói:
- Cần phải tìm đơn thuốc tẩm bổ nếu không dù là sắt cũng không chịu nổi mấy lần.
Sở Sở tán thành gật đầu:
- Ừ, tôi về tìm Thu lão, chỉ ông mới có thể giải quyết vấn đề này.
Nhắc đến Thu lão, Sở Sở nói tiếp:
- Hiểu Lâm kia thì bà dẫn theo tôi cùng về Bắc Kinh, để Thu lão xem một chút.
Lưu Linh đứng dậy cầm khăn lông vây quanh người:
- Tôi đi tắm, đừng nhân lúc tôi không ở đây mà ăn vụng.
Sở Sở tức giận nói:
- Vừa nãy còn nói đừng tranh cơ mà.
Lưu Linh quay đầu lại cười cười quỷ dị. Sở Sở ngạc nhiên nhưng hiểu ý ngay.
Đột nhiên cả người cô đè tới, hai tay ôm cổ Vương Quốc Hoa:
- Giả vờ này, cho chết này.
Không lâu sau Lưu Linh ôm ngực cười cười nhìn tới, Sở Sở đột nhiên run lên ngã xuống.
Lúc Lưu Linh một lần nữa từ toilet đi ra, Sở Sở đã nằm mềm nhũn như con chó con, hai chân không còn chút sức lực, hoàn toàn bị đánh bại.
Thấy Lưu Linh, Sở Sở nói:
- Đổi người, hôm nay hắn quá mạnh.
- Tuyên bố đầu hàng trước đi nếu không giết sạch.
Vương Quốc Hoa hung dữ nói đồng thời cũng đẩy mạnh tới, có vẻ như không phát tiết hết buồn bực trong lòng ra là không chịu.
Sở Sở cắn răng không lên tiếng, đột nhiên cả người co quắp, hai chân cũng thẳng băng ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.