Chương 746: Biến hóa (3)
Đoạn Nhận Thiên Nhai
22/03/2013
Lưu Linh còn lấy gương ra sửa sang lại tóc rồi mới cùng Vương Quốc Hoa đi tới.
Có ba xe xếp hàng dài chặn kín cổng, Vương Quốc Hoa bình tĩnh đứng trước xe đi một vòng.
- Xe cũng được, có cả BMW nữa chứ, ừ, còn một xe Mitsubishi địa hình, xem ra thằng này khá giàu.
Một, hai ba… sáu bảo vệ chạy tới, mấy người này trông khá cao to, tên đội trưởng cầm đầu đeo bộ đàm ở thắt lưng đi lên nói chuyện với Lưu Linh.
- Tổng giám đốc tới, ngài xem nên làm thế nào bây giờ?
Y chỉ chỉ ba chiếc xe, Vương Quốc Hoa ở bên cười lạnh một tiếng rồi đi tới nói.
- Lưu Linh, em mời bảo vệ kiểu gì vậy hả, không biết làm việc sao?
Vương Quốc Hoa nói làm người ta rất tức giận nhưng mấy tên bảo vệ không dám phản kháng.
Lưu Linh thở dài một tiếng.
- Không thể trách bọn họ, dân không thể đấu với quan, hắn có chú là bí thư thị ủy, mấy người bọn họ đi làm việc kiếm tiền nuôi gia đình. Nếu em không nhận thì bọn họ còn có thể tìm nơi khác.
Các công nhân đều ở trong nhà máy, ngoài bảo vệ ra không có ai ra ngoài cổng xem cả. Nhưng thật ra ngoài cửa lại có mấy chục quần chúng đang đứng nhìn.
- Anh muốn làm gì?
Lưu Linh thấy Vương Quốc Hoa đánh kẻng không khỏi nhíu mày nói.
Người trong nhà máy lục tục chạy ra, Vương Quốc Hoa thấy thế liền nói.
- Em xem người mình thuê đi? Cổ nhân nói rồi ăn cây nào rào cây đó, em trả lương cho bọn họ, cổng công ty bị chặn mà không ai dám ho he một câu là sao?
Lưu Linh không biết nên nói gì, cũng may Vương Quốc Hoa không nói tiếp nữa. Hắn nhổ nước bọt vào hai tay, xoa xoa rồi nói:
- Đứng ra xa một chút cho anh.
Vừa nói hắn tìm hòn gạch gần đó vung lên đập mạnh vào xe Mercedes-Benz đỗ trên cùng.
Cả hiện trường trở nên yên tĩnh, Vương Quốc Hoa đập như vậy mà kính xe vẫn không vỡ. hắn quay đầu lại lớn tiếng nói:
- Làm gì vậy hả? Đập cho tôi.
Đám bảo vệ trợn tròn mắt, đội trưởng nhìn Lưu Linh vì không biết Lưu Linh là ai. Lưu Linh hừ một tiếng:
- Ra tay, có chuyện tôi chịu.
Mấy tên bảo vệ kia cũng đã phải nhịn cơn tức khá lâu, bọn họ ra ngoài làm thuê không phải là nghe lãnh đạo công ty sao? Vừa nãy Vương Quốc Hoa nói quá khó nghe, bây giờ sếp gật đầu, đội trưởng bảo vệ liền xông tới cầm viên gạch đập mạnh vào xe, lần này cửa kính đã vỡ.
Bảo vệ khác thấy thế cũng ra tay nhưng không phải đi lên ngay mà là vào trong xưởng lấy búa, lấy vũ khí có sức nặng cao hơn.
- đập đi, đập xong mỗi người được thưởng trăm đồng.
Đổng Diễm Phương đứng bên hét lớn.
So với bà mẹ mặt mày dữ tợn, Lưu Linh vẫn tươi cười nói.
- Mỗi người ba trăm.
Lợi ích kinh tế luôn là động lực làm việc, một hòn đá lớn được tên bảo vệ gần đó cầm lên ném vỡ kính xe Mitsubishi, rơi vào bên trong.
Vương Quốc Hoa đi đến bên cạnh Lưu Linh, hắn nhún vai nói.
- Xe của Nhật Bản đúng là không bền bằng xe Đức.
Chuyện tới lúc này không còn việc của Vương Quốc Hoa nữa, hắn có thể ra đứng dưới tán cây xem náo nhiệt, trong tay còn cầm một cốc trà mà nhân viên công ty mang tới.
Không đầy mười phút sau ba chiếc xe đã bị đập tan hoang.
Quán trà Kim Phượng – nội thành đang có mấy người ngồi trên phòng vip ở tầng hai đánh bài. Nam Phương bây giờ đang rất vui vẻ, y mặc bộ âu phục, tóc chải vuốt bóng mượt ra dáng một người thành công. Mấy người đánh bài cùng y cũng ăn mặc không hề kém. Chẳng qua ngoài Nam Phương ra mấy người kia đều có tuổi không nhỏ. Nhỏ tuổi nhất là người chéo cánh ới Nam Phương, phó công an quận – Hà Cao, người này cũng tầm 36, 37 tuổi.
- Chủ tịch Nam, lão Ngôn bên tôi không ngừng kêu than nói công ty Huy Hoàng hôm nào cũng gọi điện báo cảnh sát, áp lực rất lớn.
- Họ Ngôn có là mẹ gì chứ? Hắn chỉ mạnh miệng chứ dám làm gì anh?
Vừa nói Nam Phương quay đầu nói với người dưới cánh.
- Thư ký Nhâm, anh nói một câu với chủ tịch quận Cao là họ Ngôn kia quá đáng ghét, thay y bằng lão Hà.
Thư ký Nhâm mỉm cười nhưng trong lòng lại thầm chửi. “Mày đứng nói chuyện không biết đau lưng. Họ Ngôn có người trên tỉnh cho nên đâu dễ động tới, ngay cả chú mày cũng chưa chắc đã dám”
- Ha ha, chuyện này là việc chủ tịch quận phải suy nghĩ, đánh bài, đánh bài.
Thư ký Nhâm cũng thầm kêu khổ. Chủ tịch quận kêu hắn phối hợp ở trình độ nhất định, không nên làm lớn chuyện nhưng tên Nam Phương thì sao? không ngờ dừng xe trước cổng công ty người ta, quá thất đức. Nhưng khi Thư ký Nhâm báo cáo với lãnh đạo, lãnh đạo lại không có phản ứng. Thư ký Nhâm biết đó là do sếp của mình bị thua bí thư quận ủy trong việc ai khống chế Khu khai phát quận nên mới chấp nhận cho Nam Phương làm thế.
Kỳ lạ chính là bí thư Cảnh cũng coi như không nghe, không hỏi việc Nam Phương làm. Khu Khai Phát là nguồn thu tài chính lớn nhất của quận, chẳng lẽ lãnh đạo cứ để nó loạn như vậy sao? Ván bài vẫn tiếp diễn nhưng Thư ký Nhâm lại không thể yên lòng.
Tiếng bước chân dồn dập vang lên, lái xe lao vào lớn tiếng nói.
- Chủ tịch Nam, đám người ở công ty Huy Hoàng dám phá xe. Con mẹ nó chứ, tôi gọi anh em đến đập nát công ty nó ra.
Nam Phương nghe xong không tức mà còn cười.
- đập là tốt, lão Hà, anh thấy sao?
Hà Cao là người do một tay Nam Bình nhét vào công an quận Hồng Sam để đoạt quyền, bây giờ y sao có thể ngồi yên. Hà Cao đứng lên nói.
- Chủ tịch Nam, anh chơi bài tiếp, tôi đi gọi người bắt kẻ đập xe lại.
Nam Phương nở nụ cười đầy dâm đãng nói.
- Tôi cũng không đánh được nữa, tôi rất có hứng thú với con ả họ Lưu ngực bự kia, ả dám cho người đập vỡ xe tôi ư?
Hà Cao hiểu ý nói.
- Ừ, nhất định phải điều tra rõ ràng, nhất định phải bắt được chứng cứ ả là kẻ đứng sau sai khiến rồi xử lý.
Ba xe ô tô đã hoàn toàn không còn hình dạng, Vương Quốc Hoa rất hài lòng vỗ tay:
- Đủ rồi, bảo mọi người dừng lại đi, phát tiền thưởng ngay, việc còn lại để anh.
Hắn vừa nói xong Đổng Diễm Phương đã tiến lên lấy một tập tiền trong túi đưa cho đội trưởng đội bảo vệ.
- Mọi người biểu hiện rất tốt, anh chia tiền cho mọi người, ai ra tay đều có phần cả.
Hiện trường vang vọng tiếng vỗ tay, vừa được xả giận vừa được phát tiền ai mà không vui.
Vương Quốc Hoa lấy máy điện thoại ra suy nghĩ một chút rồi nói với Lưu Linh.
- Em gọi điện cho trưởng phòng Ngôn bảo y phái người đến duy trì trật tự hiện trường, có nhiều quần chúng đang kích động cần cảnh sát giúp đỡ một chút. Đúng rồi, bảo y đưa xe tới kéo ba xe này đi.
Lưu Linh cười hì hì cầm máy, Vương Quốc Hoa tìm số của Nam Bình rồi bỏ xuống không gọi cho y mà hắn lại gọi cho Lý Cư Bằng.
- Trưởng phòng Lý, tôi muốn nói chuyện với Hứa thúc.
Lý Cư Bằng cầm máy đưa ngay cho sếp.
- Vương Quốc Hoa gọi tới.
Hứa Nam Hạ gật đầu cầm ngay.
- Cháu lại gây loạn gì vậy hả?
- Hứa thúc, cháu có thể làm gì chứ? Chẳng qua là cháu không muốn tận mắt thấy Khu khai phát quận Hồng Sam bị hủy trong tay một số người mà thôi.
Vương Quốc Hoa rất cung kính nói, Hứa Nam Hạ đầu tiên hơi giật mình rồi mỉm cười ừ ừ vài tiếng.
- Chú biết rồi, chú sẽ thông báo với người khác.
Dập máy Hứa Nam Hạ mỉm cười nhìn Lý Cư Bằng.
- Tiểu Lý, gọi điện cho ủy ban thị xã Giang Đông hỏi bọn họ xem là xảy ra chuyện gì mà có lưu manh đến phá phách ở công ty Huy Hoàng – công ty nổi tiếng trong tỉnh thậm chí cả nước, hỏi bọn họ còn muốn làm việc nữa không?
Lúc Lý Cư Bằng xoay người gọi điện, Hứa Nam Hạ cũng gọi điện.
- Đồng chí Đoạn Phong, vừa nãy tôi nhận được một tin …
Có ba xe xếp hàng dài chặn kín cổng, Vương Quốc Hoa bình tĩnh đứng trước xe đi một vòng.
- Xe cũng được, có cả BMW nữa chứ, ừ, còn một xe Mitsubishi địa hình, xem ra thằng này khá giàu.
Một, hai ba… sáu bảo vệ chạy tới, mấy người này trông khá cao to, tên đội trưởng cầm đầu đeo bộ đàm ở thắt lưng đi lên nói chuyện với Lưu Linh.
- Tổng giám đốc tới, ngài xem nên làm thế nào bây giờ?
Y chỉ chỉ ba chiếc xe, Vương Quốc Hoa ở bên cười lạnh một tiếng rồi đi tới nói.
- Lưu Linh, em mời bảo vệ kiểu gì vậy hả, không biết làm việc sao?
Vương Quốc Hoa nói làm người ta rất tức giận nhưng mấy tên bảo vệ không dám phản kháng.
Lưu Linh thở dài một tiếng.
- Không thể trách bọn họ, dân không thể đấu với quan, hắn có chú là bí thư thị ủy, mấy người bọn họ đi làm việc kiếm tiền nuôi gia đình. Nếu em không nhận thì bọn họ còn có thể tìm nơi khác.
Các công nhân đều ở trong nhà máy, ngoài bảo vệ ra không có ai ra ngoài cổng xem cả. Nhưng thật ra ngoài cửa lại có mấy chục quần chúng đang đứng nhìn.
- Anh muốn làm gì?
Lưu Linh thấy Vương Quốc Hoa đánh kẻng không khỏi nhíu mày nói.
Người trong nhà máy lục tục chạy ra, Vương Quốc Hoa thấy thế liền nói.
- Em xem người mình thuê đi? Cổ nhân nói rồi ăn cây nào rào cây đó, em trả lương cho bọn họ, cổng công ty bị chặn mà không ai dám ho he một câu là sao?
Lưu Linh không biết nên nói gì, cũng may Vương Quốc Hoa không nói tiếp nữa. Hắn nhổ nước bọt vào hai tay, xoa xoa rồi nói:
- Đứng ra xa một chút cho anh.
Vừa nói hắn tìm hòn gạch gần đó vung lên đập mạnh vào xe Mercedes-Benz đỗ trên cùng.
Cả hiện trường trở nên yên tĩnh, Vương Quốc Hoa đập như vậy mà kính xe vẫn không vỡ. hắn quay đầu lại lớn tiếng nói:
- Làm gì vậy hả? Đập cho tôi.
Đám bảo vệ trợn tròn mắt, đội trưởng nhìn Lưu Linh vì không biết Lưu Linh là ai. Lưu Linh hừ một tiếng:
- Ra tay, có chuyện tôi chịu.
Mấy tên bảo vệ kia cũng đã phải nhịn cơn tức khá lâu, bọn họ ra ngoài làm thuê không phải là nghe lãnh đạo công ty sao? Vừa nãy Vương Quốc Hoa nói quá khó nghe, bây giờ sếp gật đầu, đội trưởng bảo vệ liền xông tới cầm viên gạch đập mạnh vào xe, lần này cửa kính đã vỡ.
Bảo vệ khác thấy thế cũng ra tay nhưng không phải đi lên ngay mà là vào trong xưởng lấy búa, lấy vũ khí có sức nặng cao hơn.
- đập đi, đập xong mỗi người được thưởng trăm đồng.
Đổng Diễm Phương đứng bên hét lớn.
So với bà mẹ mặt mày dữ tợn, Lưu Linh vẫn tươi cười nói.
- Mỗi người ba trăm.
Lợi ích kinh tế luôn là động lực làm việc, một hòn đá lớn được tên bảo vệ gần đó cầm lên ném vỡ kính xe Mitsubishi, rơi vào bên trong.
Vương Quốc Hoa đi đến bên cạnh Lưu Linh, hắn nhún vai nói.
- Xe của Nhật Bản đúng là không bền bằng xe Đức.
Chuyện tới lúc này không còn việc của Vương Quốc Hoa nữa, hắn có thể ra đứng dưới tán cây xem náo nhiệt, trong tay còn cầm một cốc trà mà nhân viên công ty mang tới.
Không đầy mười phút sau ba chiếc xe đã bị đập tan hoang.
Quán trà Kim Phượng – nội thành đang có mấy người ngồi trên phòng vip ở tầng hai đánh bài. Nam Phương bây giờ đang rất vui vẻ, y mặc bộ âu phục, tóc chải vuốt bóng mượt ra dáng một người thành công. Mấy người đánh bài cùng y cũng ăn mặc không hề kém. Chẳng qua ngoài Nam Phương ra mấy người kia đều có tuổi không nhỏ. Nhỏ tuổi nhất là người chéo cánh ới Nam Phương, phó công an quận – Hà Cao, người này cũng tầm 36, 37 tuổi.
- Chủ tịch Nam, lão Ngôn bên tôi không ngừng kêu than nói công ty Huy Hoàng hôm nào cũng gọi điện báo cảnh sát, áp lực rất lớn.
- Họ Ngôn có là mẹ gì chứ? Hắn chỉ mạnh miệng chứ dám làm gì anh?
Vừa nói Nam Phương quay đầu nói với người dưới cánh.
- Thư ký Nhâm, anh nói một câu với chủ tịch quận Cao là họ Ngôn kia quá đáng ghét, thay y bằng lão Hà.
Thư ký Nhâm mỉm cười nhưng trong lòng lại thầm chửi. “Mày đứng nói chuyện không biết đau lưng. Họ Ngôn có người trên tỉnh cho nên đâu dễ động tới, ngay cả chú mày cũng chưa chắc đã dám”
- Ha ha, chuyện này là việc chủ tịch quận phải suy nghĩ, đánh bài, đánh bài.
Thư ký Nhâm cũng thầm kêu khổ. Chủ tịch quận kêu hắn phối hợp ở trình độ nhất định, không nên làm lớn chuyện nhưng tên Nam Phương thì sao? không ngờ dừng xe trước cổng công ty người ta, quá thất đức. Nhưng khi Thư ký Nhâm báo cáo với lãnh đạo, lãnh đạo lại không có phản ứng. Thư ký Nhâm biết đó là do sếp của mình bị thua bí thư quận ủy trong việc ai khống chế Khu khai phát quận nên mới chấp nhận cho Nam Phương làm thế.
Kỳ lạ chính là bí thư Cảnh cũng coi như không nghe, không hỏi việc Nam Phương làm. Khu Khai Phát là nguồn thu tài chính lớn nhất của quận, chẳng lẽ lãnh đạo cứ để nó loạn như vậy sao? Ván bài vẫn tiếp diễn nhưng Thư ký Nhâm lại không thể yên lòng.
Tiếng bước chân dồn dập vang lên, lái xe lao vào lớn tiếng nói.
- Chủ tịch Nam, đám người ở công ty Huy Hoàng dám phá xe. Con mẹ nó chứ, tôi gọi anh em đến đập nát công ty nó ra.
Nam Phương nghe xong không tức mà còn cười.
- đập là tốt, lão Hà, anh thấy sao?
Hà Cao là người do một tay Nam Bình nhét vào công an quận Hồng Sam để đoạt quyền, bây giờ y sao có thể ngồi yên. Hà Cao đứng lên nói.
- Chủ tịch Nam, anh chơi bài tiếp, tôi đi gọi người bắt kẻ đập xe lại.
Nam Phương nở nụ cười đầy dâm đãng nói.
- Tôi cũng không đánh được nữa, tôi rất có hứng thú với con ả họ Lưu ngực bự kia, ả dám cho người đập vỡ xe tôi ư?
Hà Cao hiểu ý nói.
- Ừ, nhất định phải điều tra rõ ràng, nhất định phải bắt được chứng cứ ả là kẻ đứng sau sai khiến rồi xử lý.
Ba xe ô tô đã hoàn toàn không còn hình dạng, Vương Quốc Hoa rất hài lòng vỗ tay:
- Đủ rồi, bảo mọi người dừng lại đi, phát tiền thưởng ngay, việc còn lại để anh.
Hắn vừa nói xong Đổng Diễm Phương đã tiến lên lấy một tập tiền trong túi đưa cho đội trưởng đội bảo vệ.
- Mọi người biểu hiện rất tốt, anh chia tiền cho mọi người, ai ra tay đều có phần cả.
Hiện trường vang vọng tiếng vỗ tay, vừa được xả giận vừa được phát tiền ai mà không vui.
Vương Quốc Hoa lấy máy điện thoại ra suy nghĩ một chút rồi nói với Lưu Linh.
- Em gọi điện cho trưởng phòng Ngôn bảo y phái người đến duy trì trật tự hiện trường, có nhiều quần chúng đang kích động cần cảnh sát giúp đỡ một chút. Đúng rồi, bảo y đưa xe tới kéo ba xe này đi.
Lưu Linh cười hì hì cầm máy, Vương Quốc Hoa tìm số của Nam Bình rồi bỏ xuống không gọi cho y mà hắn lại gọi cho Lý Cư Bằng.
- Trưởng phòng Lý, tôi muốn nói chuyện với Hứa thúc.
Lý Cư Bằng cầm máy đưa ngay cho sếp.
- Vương Quốc Hoa gọi tới.
Hứa Nam Hạ gật đầu cầm ngay.
- Cháu lại gây loạn gì vậy hả?
- Hứa thúc, cháu có thể làm gì chứ? Chẳng qua là cháu không muốn tận mắt thấy Khu khai phát quận Hồng Sam bị hủy trong tay một số người mà thôi.
Vương Quốc Hoa rất cung kính nói, Hứa Nam Hạ đầu tiên hơi giật mình rồi mỉm cười ừ ừ vài tiếng.
- Chú biết rồi, chú sẽ thông báo với người khác.
Dập máy Hứa Nam Hạ mỉm cười nhìn Lý Cư Bằng.
- Tiểu Lý, gọi điện cho ủy ban thị xã Giang Đông hỏi bọn họ xem là xảy ra chuyện gì mà có lưu manh đến phá phách ở công ty Huy Hoàng – công ty nổi tiếng trong tỉnh thậm chí cả nước, hỏi bọn họ còn muốn làm việc nữa không?
Lúc Lý Cư Bằng xoay người gọi điện, Hứa Nam Hạ cũng gọi điện.
- Đồng chí Đoạn Phong, vừa nãy tôi nhận được một tin …
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.