Chương 500: Chủ nhiệm Vương cứu mạng (1,2)
Đoạn Nhận Thiên Nhai
21/03/2013
Bấm nút "Thu gọn" để thu gọn nội dungThu gọn
Vương Quốc Hoa đã đưa Sở Sở tới đây mấy lần nên coi như quen thuộc. Công ty xây dựng số 2 từng là công ty nổi tiếng hàng đầu của tỉnh, chỉ là mấy năm qua kinh doanh không tốt, có đủ loại vấn đề như công nhân mất việc, thiếu hợp đồng kinh doan, công ty phát triển chậm lại. Nhận gánh nặng này gần như không phải lựa chọn tốt của Sở Sở.
Nhưng Sở Sở vẫn nhận, nguyên nhân trong đó có rất nhiều, không chỉ là vì Sở Sở thích sự khiêu chiến. Vương Quốc Hoa tin trong này còn có ý của Sở lão gia tử, đi đến công ty nhà nước có hiệu quả tốt một chút thì làm ra thành tích thì sao chứ? Đương nhiên đây chỉ là một phương diện, ngoài ra còn có vài nhân tố khác. Ví dụ như Sở lão khá tin vào tín ngưỡng… có thể nói là rất phức tạp.
Cổng hơi xuống cấp, bảo vệ không biết đi đâu mà cửa chỉ khép hờ. Vương Quốc Hoa xuống xe đẩy cửa lái vào mà không có ai tới quan tâm hỏi câu nào. Văn phòng Sở Sở ở trên tầng ba của căn nhà ba tầng. Cả căn nhà bây giờ chỉ có một phòng sáng đèn, khá bắt mắt. Vương Quốc Hoa cầm đồ ăn khuya từ từ tới cửa thì bên trong truyền tới tiếng thở dài của Sở Sở, còn có câu mắng nhỏ:
- Đáng chết.
Cửa không khóa trái, Vương Quốc Hoa đẩy cửa vào cười nói.
- Bị anh nghe thấy em lén mắng anh rồi đó.
Sở Sở hoảng hốt, tối mịt đột nhiên có người vào cô không sợ mới là lạ. Thấy là Vương Quốc Hoa, Sở Sở từ từ bình tĩnh lại, mắt cô nhìn chằm chằm vào túi đồ mà Vương Quốc Hoa cầm theo.
- Anh sao lại tới đây?
Sở Sở hơi xúc động nói, Vương Quốc Hoa không quá chú ý. Hắn đặt túi xuống bàn cười nói:
- Đoàn khảo sát thị xã Lưỡng Thủy đến, thị xã Giang Đông tổ chức buổi liên hoan, anh uống rượu một chút nhưng không ăn gì mấy. Dù em không muốn ăn thì anh cũng đối, ăn một mình cũng chán nên tìm tới em để cùng ăn.
Vương Quốc Hoa chuẩn bị khá nhiều món, còn có cả đồ điểm tâm. Vương Quốc Hoa loay hoay trên bàn uống nước không chú ý thấy Sở Sở đã lặng lẽ đứng lên đi tới. Đợi Vương Quốc Hoa đứng lên, Sở Sở từ phía sau ôm chồng, mặt áp sát vào lưng hắn cọ cọ.
- Quốc Hoa.
- Ừ, nghe nè.
- Không có gì, chỉ gọi như vậy thôi mà.
Bữa ăn khuya đơn giản nhưng Sở Sở ăn rất ngon, thậm chí cô còn thấy đây là bữa ăn khuya ngon nhất trong đời.
Ăn no Sở Sở tiếp tục làm việc, Vương Quốc Hoa cười cười thu dọn vứt ra ngoài thùng rác, hắn về Sở Sở vẫy vẫy nói:
- Quốc Hoa, xem giúp em.
Đưa cho Vương Quốc Hoa một văn bản, Sở Sở mệt mỏi dựa lưng vào ghế, miệng lẩm bẩm nói:
- Tình hình rất không tốt, công ty xây dựng số 2 chỉ riêng công nhân về hưu đã hơn ba ngàn, áp lực rất lớn. Mấy năm trước không ngừng nói muốn cải cách nhưng không biết sao kéo dài tới bây giờ. Trước đây kinh doanh còn được chút, hai năm nay không ngừng thua lỗ, có nguyên nhân do cạnh tranh mạnh, có nguyên nhân do tố chất nhân viên và vấn đề quản lý của công ty.
- Em định làm như thế nào?
Vương Quốc Hoa vừa xem vừa thuận miệng nói.
Sở Sở ngồi bật dậy nói:
- Làm sao ư? Đầu tiên là chỉnh đốn cơ quan, công ty xây dựng số 2 có từng này mà ngồi cơ quan hơn 300 người. Phải thay đổi, phải ra tay từ những người này. Muốn xuống cơ sở thì ở lại, không muốn xuống cơ sở thì có thể trả một cục đuổi. Sau đó mở rộng con đường nghiệp vụ, cải thiện tình hình kinh doanh kém cỏi hiện nay. Cuối cùng vẫn là việc đau đầu nhất là đám công nhân về hưu. Bây giờ công nhân về hưu vẫn đang quan sát, xử lý không tốt là bọn họ dám đến trụ sở công ty ngồi thị uy. Em nhận chức có ba ngày mà bọn họ đã làm như vậy một lần.
ý tưởng thì tốt nhưng thực tế áp dụng sẽ có hai vấn đề nhất định em phải chú ý. Thứ nhất là vấn đề dùng người, bộ máy công ty xây dựng số 2 cần phải chỉnh đốn mạnh một chút, trước đó nhất định phải được sự nhất trí của Sở xây dựng tỉnh, nếu không em sẽ gặp nhiều cản trở, bở dở giữa chừng là chuyện tất nhiên. Vấn đề thứ hai là tài chính, mọi việc đều phải có tiền, không có tiền thì em có bản lĩnh lớn đến đâu cũng vô ích.
Vương Quốc Hoa nói làm mắt Sở Sở sáng rực lên, cô ngồi bật dậy ôm eo chồng lắc lư.
- Chồng em thông minh quá, hay là anh làm phó tổng giám đốc thay em đi.
Vương Quốc Hoa khẽ cười nói:
- Được, em đi làm chủ nhiệm Ban giám sát tỉnh ủy, ừ, sang năm chắc là làm phó chánh văn phòng tỉnh ủy kiêm chủ nhiệm Ban giám sát.
- Ồ, bò nhanh như vậy ư, phải chúc mừng mới được.
Sở Sở bỏ eo Vương Quốc Hoa ra, cô ôm cổ đưa miệng lên hung hăng cắn mạnh.
Đang thân mật thì bên ngoài truyền tới tiếng bước chân khá nhỏ, Sở Sở hoảng hốt vội vàng buông Vương Quốc Hoa.
Cửa bị đẩy ra, một ông già đi vào cười cười lấy lòng:
- Tổng giám đốc Sở vẫn chưa đi nghỉ sao?
- Lão Hoàng, đây là chồng tôi, anh ấy mang đồ ăn khuya tới cho tôi. Anh đi đi, tôi phải làm việc thêm lát nữa.
Sở Sở cười giải thích, Vương Quốc Hoa đứng lên khẽ gật đầu, ông lão kia lúc này mới rời đi.
Vương Quốc Hoa nói qua việc lúc vào không ai hỏi, Sở Sở nghe vậy có chút buồn bực nói:
- Cơ quan có mấy trăm người ngồi không, ông lão trông cửa gần 70 rồi. Anh nói công ty như vậy không chỉnh đốn sao được?
- Chỉnh đốn là cần thiết nhưng nhất định phải cẩn thận, phải làm tốt công tác chuẩn bị. Nhiều người ngồi văn phòng như vậy, em đập vỡ bát cơm của bọn họ thì nhất định có người muốn làm ầm lên. Cùng với việc vội vàng chỉnh đốn dẫn ra hỗn loạn không bằng tính trước các khả năng có thể xảy ra. Đối với công nhân về hưu thì nhất định phải làm tốt công tác tư tưởng, để bọn họ hiểu rõ hiện trạng công ty, hơn nữa để bọn họ tán thành cải tổ công ty. đây không đơn giản là cứu công ty mà còn vì việc dưỡng lão của bọn họ.
Vương Quốc Hoa nói như vậy, Sở Sở hỏi tiếp:
- Lúc trước Du Phi Dương không phải để một công ty niêm yết lên thị trường chứng khoán sao? Anh mau giới thiệu chút kinh nghiệm đi.
Tình hình thị xã Bắc Câu lúc đó rất khác so với công ty xây dựng số 2 bây giờ. Vương Quốc Hoa nói qua một chút, Sở Sở nghe xong cũng không tìm được cách để giải quyết vấn đề.
Rất nhiều vấn đề nhìn thấy chưa chắc đã có thể giải quyết thích đáng. Ví dụ như vấn đề của công ty nhà nước vậy. Trong trí nhớ Vương Quốc Hoa thì thủ đoạn xử lý thường thấy nhất chính là làm cho hầu hết đi thừa nhận cơn đau khi cải cách, sau đó chính quyền đưa ra cho các công ty tư nhân.
Vương Quốc Hoa không hy vọng quan điểm của mình ảnh hưởng đến quyết định của Sở Sở, cho nên hắn chỉ nói theo thực tế mà không đưa ra đề nghị. Sở Sở nếu quyết định phát triển theo con đường này thì chỉ có thể dựa vào phán đoán của mình mà đi.
Kết quả là tốt hay xấu thì Vương Quốc Hoa không quá chú trọng, quan trọng là trong quá trình này Sở Sở có thấy nặng nề hay không?
Có chuyện Vương Quốc Hoa thích làm giúp Sở Sở. Ví dụ như thư ký tạm thời. Một phó tổng giám đốc công ty nhà nước cấp phó huyện dùng một cán bộ cấp chính huyện làm thư ký tuy chỉ có hai ba tiếng ngắn ngủi nhưng Sở Sở rất có khí thế lãnh đạo ra lệnh.
- Đưa cái kia cho em, cái này anh phô tô một bản, còn có cái này sửa lại một chút.
- Được, tổng giám đốc.
Vương Quốc Hoa mỗi lần đều dứt khoát nói như vậy, tay chân cũng nhanh nhạy không hổ xuất thân làm thư ký. Do Vương Quốc Hoa biểu hiện xuất sắc nên Sở Sở vốn định làm thêm cả đêm mà cuối cùng có thể hoàn thành sớm.
2h sáng, hai người lái xe về. Trên đường Vương Quốc Hoa hỏi Sở Sở:
- Tổng giám đốc Sở sao không lấy một thư ký?
Không có câu trả lời, Vương Quốc Hoa quay sang nhìn thì Sở Sở đã ngủ thiếp đi. Vương Quốc Hoa thở dài một tiếng cẩn thận đỗ xe sang bên cởi áo khoác lên người cho Sở Sở rồi mới tiếp tục lên đường.
Về khách sạn đỗ xe, Vương Quốc Hoa xuống định bế Sở Sở lên lầu không ngờ Sở Sở đã tỉnh lại. Nhìn chiếc áo khoác trên người, Sở Sở đáp lại chồng nụ cười ngọt ngào nhất, hai tay còn khoác cổ hắn, lẩm bẩm nói:
- Bế em lên đi.
Đêm nay có lẽ là đêm khó quên nhất trong đời cô.
Sáng hôm sau Vương Quốc Hoa còn phải mắt thâm quầng đi làm, đương nhiên trước đó còn phải làm lái xe cho Sở Sở. Vương Quốc Hoa thật ra có lái xe nhưng hắn quen tự lái xe. Còn xe của hắn thì ném cho mọi người trong văn phòng dùng, ai có việc quan trọng hơn cũng có thể bảo Mạnh Khiết phái xe. Vô hình trung Mạnh Khiết trở thành tổng quản của Ban giám sát.
Đồng thời Cao Quyên Quyên cũng là cửa cao nhất ở bên phê duyệt văn bản. Đồng chí còn trẻ chưa chắc có thể làm tốt nhưng phó chủ nhiệm mới Quách Tử Minh rất tán thành công việc của Cao Quyên Quyên vì vậy không vấn đề gì. Về phần Trương Quốc Thắng thì càng không cần phải nói, chủ nhiệm Vương chỉ cần đi công tác nhất định sẽ mang theo hắn.
Thanh niên làm việc có nhiệt huyết, nhiệt tình, nó ảnh hưởng không ít đến các lão đồng chí. Đương nhiên bọn họ cũng có thể ngồi đó làm cho qua loa nhưng kết quả có thể đoán ra ngay. Nó buộc mấy lão đồng chí không thể không dồn tâm trí làm tốt công việc của mở miệng. Nếu không trong mắt Vương Quốc Hoa không chấp nhận một hạt sạn, cuộc sống sau này của bọn họ sẽ rất khó coi.
Sau khi Vương Quốc Hoa nắm quyền Ban giám sát, không nói bộ máy thay đổi hoàn toàn nhưng ít nhất không như trước đây, chuyện gì đều là kéo dài, đi công tác thì mọi người tranh nhau. Bây giờ tất cả công việc đều đưa ra hội nghị bàn bạc, mọi người có gì cũng có thể nói, chuyện do ai làm phải làm xong trong thời gian quy định. Chuyện ở Ban giám sát thực ra không ít, chủ yếu là xem sếp lãnh đạo mọi người như thế nào?
Kế hoạch của Vương Quốc Hoa vốn là cùng đoàn khảo sát thị xã Lưỡng Thủy đến thị xã Giang Đông không ngờ hắn vừa đi làm không lâu thì Tỉnh đoàn đã gửi lời mời tới hy vọng chủ nhiệm Vương có thể đi một chuyến. Đồng chí Tuyết Liên sẽ trở về thị xã Bắc Sơn tiếp tục công việc của cô. Chuyện này bí thư tỉnh ủy cũng đã có chỉ thị, Ban giám sát cần phải theo vào giám sát công tác vì vậy các đồng chí ở Tỉnh đoàn sẽ không động tâm tư tiền mà Tuyết Liên kiếm được. Các đơn vị bên dưới thì cũng khó nói, cái này là do thói quen thò loạn mà ra, không phải nói sửa là sửa được ngay. Vương Quốc Hoa làm việc luôn làm tới cùng, vất vả đi một chuyến chấn nhiếp một chút để đảm bảo tính trong suốt của khoản tài chính này.
Dù sao bí thư tỉnh đoàn gọi điện tới chính là có ý này. Bí thư tỉnh ủy, trưởng ban tuyên giáo tỉnh ủy cùng chú ý việc này, Tỉnh đoàn sao có thể qua loa được. Đương nhiên Tỉnh đoàn cũng không thể làm không công. Vì vậy văn phòng xây dựng trường tiểu học hy vọng làm nghi thức mời đài truyền hình tuyên truyền một chút, Vương Quốc Hoa là người giám sát chính cũng nên đi một chuyến mà.
Khoản tiền này có bao nhiêu thì Vương Quốc Hoa không biết, chẳng qua việc này hắn cũng không thể chậm trễ.
Vương Quốc Hoa vội vàng lái xe lên đườn đến trụ sở Tỉnh đoàn, nơi này đã bày trận thế khá lớn. Đón Vương Quốc Hoa là một người phụ nữ trung niên làm chánh văn phòng Tỉnh đoàn. Bộ máy Đảng ủy Tỉnh đoàn không có ai xuất hiện, Vương Quốc Hoa không quá để ý việc này. Hắn đi theo vào phòng hội nghị, lúc này mới coi như gặp phó bí thư Tỉnh đoàn Thạch Tiểu Ninh. Bí thư Tỉnh đoàn không xuất hiện, không phải không coi trọng chỉ thị của bí thư tỉnh ủy mà là tỏ vẻ oán giận một chút với Vương Quốc Hoa.
Đương nhiên xuất phát từ góc độ Tỉnh đoàn mà nói có thể phái một cán bộ cấp phó giám đốc sở ra mặt đã là cho Vương Quốc Hoa mặt mũi. Một ít điều chỉnh nhân sự bên tỉnh ủy không phải ai cũng biết. năm sau Vương Quốc Hoa sẽ được điều chỉnh bên Tỉnh đoàn tự nhiên không biết tin, ít nhất Thạch Tiểu Ninh không biết.
Vì vậy khi đối mặt với Vương Quốc Hoa, Thạch Tiểu Ninh không tỏ vẻ quá nhiệt tình với kẻ ngăn cản mọi người kiếm tiền. Mặc dù là Vương Quốc Hoa chủ động đi lên ân cần chào hỏi, Thạch Tiểu Ninh cũng chỉ khẽ chạm tay rồi bỏ ra ngay.
Thạch Tiểu Ninh mới 36 tuổi đã làm đến cấp phó giám đốc sở, mặc dù là phó bí thư xếp cuối nhưng ở trong chính trường tỉnh Nam Thiên mà nói cũng là loại đắc ý. Thực tế Thạch Tiểu Ninh đã làm phó bí thư Tỉnh đoàn được ba năm, mắt thấy sang năm sẽ đến đợt điều chỉnh, Thạch Tiểu Ninh cũng mong có cơ hội được điều ra ngoài. Gần đây Thạch Tiểu Ninh đặt hết tâm tư vào việc này, công tác chuẩn bị cần sớm làm nếu không đâu có nhiều vị trí tốt chờ anh. Dù là hắn chỉ có điều ngang cấp mà thôi.
Đối với Vương Quốc Hoa, Thạch Tiểu Ninh không thể nào có ấn tượng tốt. Hắn phụ trách quản lý mảng này, vốn nắm quyền to đột nhiên có người nói chuyện của Tuyết Liên cho bí thư tỉnh ủy Hứa Nam Hạ biết, bí thư Hứa cũng phê duyệt. Vứt bỏ chuyện của Tuyết Liên không nói, các hạng mục Công trình hy vọng khác Thạch Tiểu Ninh kiếm được lợi không nhỏ bây giờ cũng cần thu liễm lại, thậm chí trong thời gian tới mảng này phải giữ nguyên quy củ. Nếu không thò tay vào mảng này thì có người đâm tới tỉnh ủy thì ai có thể chịu nổi chứ?
Vương Quốc Hoa có uy phong trong văn phòng tỉnh ủy, cái này Thạch Tiểu Ninh có nghe thấy nhưng y không việc gì phải nể mặt đối phương. Tỉnh đoàn là cơ quan khá độc lập, ở trong vòng tròn này quyền lên tiếng nằm trong tay mấy vị bí thư, phó bí thư.
Núi không lớn nhưng do thói quen có quyền định đoạt nên khó chấp nhận người này chỉ tay chỉ chân.
Vẻ lạnh nhạt của Thạch Tiểu Ninh làm Vương Quốc Hoa thoáng buồn bực một chút nhưng không để trong lòng.
Vương Quốc Hoa không nói là quá rộng lượng nhưng không đến mức quá hẹp hòi, chút không hài hòa này có thể chấp nhận được.
Hội nghị bắt đầu, lãnh đạo phát biểu. Thạch Tiểu Ninh nói khá có trình độ, nói một hơi hai tiếng. Đài truyền hình tỉnh chỉ ghi hình đôi chút rồi lui. Gần đến giờ cơm trưa mà không thấy Thạch Tiểu Ninh có ý đưa mic sang mời Vương Quốc Hoa nói vài câu.
Quả nhiên sau khi Thạch Tiểu Ninh nói xong, vị chánh văn phòng kia tuyên bố mời đồng chí Tuyết Liên phát biểu cảm tưởng.
Thứ tự này ngay cả Tuyết Liên vốn không có tâm cơ cũng thấy không đúng. Cô ngơ ngác ngồi đó trong lúc nhất thời không biết nói gì.
Lúc này Thạch Tiểu Ninh nhẹ nhàng nói với Tuyết Liên:
- Tiểu Tuyết sao thế, nói vài câu đi, đừng để mọi người chờ.
Thạch Tiểu Ninh giục càng làm Tuyết Liên khẩn trương, ánh mắt không ngừng nhìn Vương Quốc Hoa.
Mặt Vương Quốc Hoa không chút thay đổi giống như việc hôm nay không có quan hệ gì tới mình. Thời gian dài ngồi nghe Thạch Tiểu Ninh phát biểu, Vương Quốc Hoa không ngờ ngồi rất yên tĩnh. Tuyết Liên nhìn sang, Vương Quốc Hoa không nói chuyện chỉ cười cười khuyến khích cô.
Tuyết Liên cười cười run run đứng lên đang chuẩn bị đi lên bục thì đột nhiên cửa phòng hội nghị được mở ra, bí thư Tỉnh đoàn Lương Phúc tự mình mở cửa rồi lớn tiếng nói:
- Thưa các đồng chí trưởng ban Trương đến thăm mọi người.
Đây là một điểm bất ngờ, mặc dù nói trưởng ban tuyên giáo Trương Thiên Hào phê vào báo cáo nhưng mong Trương Thiên Hào đến một chuyến có khác gì là nằm mơ. Nhưng Trương Thiên Hào đột nhiên gọi điện cho Lương Phúc, rất thân thiện hỏi một chút, nghe nói đang tổ chức hội nghị, đồng chí ở Ban giám sát tỉnh ủy cũng tới nên Trương Thiên Hào tỏ vẻ mình sẽ đến Tỉnh đoàn, xem qua một chút.
Lương Phúc chỉ có thể dùng tốc độ nhanh nhất chạy xuống lầu, về cơ bản không có thời gian chú ý bên phòng hội nghị. Trương Thiên Hào ngoài chức trưởng ban tuyên giáo còn có chức phó bí thư tỉnh ủy, có quyền lên tiếng trong hội nghị ban bí thư, đó là khác hẳn thường vụ bình thường. Càng đừng nói mặc dù không phải phó bí thư tỉnh ủy thì thường vụ tỉnh ủy tới cũng đã là cho Tỉnh đoàn rất nhiều thể diện.
Có điều kiện này nên bên phòng hội nghị không có chuẩn bị gì thì Trương Thiên Hào đã xuất hiện.
Bốp bốp, tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên.
Các cán bộ trong phòng hội nghị đứng lên chào đón, Trương Thiên Hào bắt ta từng vị, không ngừng nói “Vất vả”. Vương Quốc Hoa đứng ở phía sau, chủ yếu là ở đây không ai coi Vương Quốc Hoa vào đâu, mà ai cũng vội vàng tranh nhau đi bắt tay lãnh đạo.
Vấn đề là Vương Quốc Hoa xếp cuối cùng, Trương Thiên Hào không ngờ đi tới trước mặt còn dừng chân lại, thời gian bắt tay tương đối dài, cũng không chỉ nói hai chữ “vất vả” như bình thường.
- Chủ nhiệm Vương, Ban giám sát nhất định phải kiên trì công tác giám sát này. Giáo dục là tương lai của quốc gia, tỉnh ủy vẫn rất chú trọng vấn đề giáo dục.
Trương Thiên Hào nói rất rõ ràng.
Nói đúng ra việc của Lý Thanh Sơn làm cho Trương Thiên Hào cảm thấy Tiểu Vương là đồng chí rất được, biết nói đạo lý, biết nể mặt lãnh đạo. Càng quan trọng hơn chính là đồng chí Tiểu Vương còn là bố nuôi của cháu nội bí thư Hứa, không biết sao việc này lại truyền vào tai Trương Thiên Hào. Nghe nói là do Du Vân Vân cao hứng lớn tiếng nói với Vương Quốc Hoa nên có người đi ngang qua nghe được.
Giỏi, bố nuôi của cháu nội bí thư Hứa có khác gì là con nuôi của bí thư Hứa. Nhà vợ chủ nhiệm Vương có lai lịch nhưng là Hoàng đé ở xa, không có ở trước mặt. Nhưng quan hệ giữa Vương Quốc Hoa và nhà bí thư Hứa là hiện tượng rất quan trọng, nhất định làm cho Trương Thiên Hào chú trọng. Trương Thiên Hào thật ra cũng muốn làm bố nuôi cho cháu nội của bí thư Hứa nhưng vấn đề là không có cơ hội.
Vì vậy Trương Thiên Hào cảm thấy lúc cần thiết mình lại không ra mặt thì không thích hợp, cần phải tìm cơ hội cứu vãn ảnh hưởng. Đương nhiên chuyện này gần như không có ảnh hưởng gì với Trương Thiên Hào, đến một chuyến như thế này là điều Trương Thiên Hào chấp nhận được.
- Ban giám sát nhất định sẽ chăm chú chấp hành chỉ thị của trưởng ban Trương.
Vương Quốc Hoa rất quyết đoán nói, đây coi như tỏ thái độ.
Sau đó Trương Thiên Hào lên bàn chủ tịch, trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt đồng chí Tuyết Liên đã có cơ hội nói chuyện.
Đương nhiên Trương Thiên Hào chọn xuất hiện vào lúc này là có chú ý. Trương Thiên Hào có thể nói là rất bận, đến một chuyến là không dễ dàng, y chỉ nói khoảng mười phút, không cần bản thảo, nói xong là đi ngay.
Tiễn Trương Thiên Hào, thái độ của bí thư Tỉnh đoàn Lương Phúc thoáng cái thay đổi hẳn về chất, nhất định phải giữ Vương Quốc Hoa ở lại ăn trưa. Lương Phúc mời như vậy làm mặt Thạch Tiểu Ninh tái lại, hoặc là nói có chút xấu hổ. Hắn không biết nguyên nhân mà Trương Thiên Hào đến nhưng Lương Phúc biết.
Trước đó Lương Phúc không tham gia hội nghị cho nên biểu hiện chậm trễ không rơi vào đầu hắn. Vương Quốc Hoa nếu tính toán chi li thì cái tội chỉ có thể do Thạch Tiểu Ninh gánh. Thạch Tiểu Ninh chưa chắc đã sợ Vương Quốc Hoa, Ban giám sát không quản tới đầu Thạch Tiểu Ninh. Từ quyền lực mà nói quyền lực thực tế của Ban giám sát không lớn, sở dĩ được đơn vị bên dưới coi trọng, đơn giản chính là Ban giám sát có quyền lợi chuyển đạt vấn đề với lãnh đạo tỉnh ủy.
Vương Quốc Hoa vừa mới chuẩn bị nói cảm ơn thì máy điện thoại vang lên. Hắn xin lỗi mọi người đi sang nghe. Người gọi là Hà Mã, Hà Mã gần như là khẩn cầu xin chủ nhiệm Vương cứu mạng.
Vương Quốc Hoa đã đưa Sở Sở tới đây mấy lần nên coi như quen thuộc. Công ty xây dựng số 2 từng là công ty nổi tiếng hàng đầu của tỉnh, chỉ là mấy năm qua kinh doanh không tốt, có đủ loại vấn đề như công nhân mất việc, thiếu hợp đồng kinh doan, công ty phát triển chậm lại. Nhận gánh nặng này gần như không phải lựa chọn tốt của Sở Sở.
Nhưng Sở Sở vẫn nhận, nguyên nhân trong đó có rất nhiều, không chỉ là vì Sở Sở thích sự khiêu chiến. Vương Quốc Hoa tin trong này còn có ý của Sở lão gia tử, đi đến công ty nhà nước có hiệu quả tốt một chút thì làm ra thành tích thì sao chứ? Đương nhiên đây chỉ là một phương diện, ngoài ra còn có vài nhân tố khác. Ví dụ như Sở lão khá tin vào tín ngưỡng… có thể nói là rất phức tạp.
Cổng hơi xuống cấp, bảo vệ không biết đi đâu mà cửa chỉ khép hờ. Vương Quốc Hoa xuống xe đẩy cửa lái vào mà không có ai tới quan tâm hỏi câu nào. Văn phòng Sở Sở ở trên tầng ba của căn nhà ba tầng. Cả căn nhà bây giờ chỉ có một phòng sáng đèn, khá bắt mắt. Vương Quốc Hoa cầm đồ ăn khuya từ từ tới cửa thì bên trong truyền tới tiếng thở dài của Sở Sở, còn có câu mắng nhỏ:
- Đáng chết.
Cửa không khóa trái, Vương Quốc Hoa đẩy cửa vào cười nói.
- Bị anh nghe thấy em lén mắng anh rồi đó.
Sở Sở hoảng hốt, tối mịt đột nhiên có người vào cô không sợ mới là lạ. Thấy là Vương Quốc Hoa, Sở Sở từ từ bình tĩnh lại, mắt cô nhìn chằm chằm vào túi đồ mà Vương Quốc Hoa cầm theo.
- Anh sao lại tới đây?
Sở Sở hơi xúc động nói, Vương Quốc Hoa không quá chú ý. Hắn đặt túi xuống bàn cười nói:
- Đoàn khảo sát thị xã Lưỡng Thủy đến, thị xã Giang Đông tổ chức buổi liên hoan, anh uống rượu một chút nhưng không ăn gì mấy. Dù em không muốn ăn thì anh cũng đối, ăn một mình cũng chán nên tìm tới em để cùng ăn.
Vương Quốc Hoa chuẩn bị khá nhiều món, còn có cả đồ điểm tâm. Vương Quốc Hoa loay hoay trên bàn uống nước không chú ý thấy Sở Sở đã lặng lẽ đứng lên đi tới. Đợi Vương Quốc Hoa đứng lên, Sở Sở từ phía sau ôm chồng, mặt áp sát vào lưng hắn cọ cọ.
- Quốc Hoa.
- Ừ, nghe nè.
- Không có gì, chỉ gọi như vậy thôi mà.
Bữa ăn khuya đơn giản nhưng Sở Sở ăn rất ngon, thậm chí cô còn thấy đây là bữa ăn khuya ngon nhất trong đời.
Ăn no Sở Sở tiếp tục làm việc, Vương Quốc Hoa cười cười thu dọn vứt ra ngoài thùng rác, hắn về Sở Sở vẫy vẫy nói:
- Quốc Hoa, xem giúp em.
Đưa cho Vương Quốc Hoa một văn bản, Sở Sở mệt mỏi dựa lưng vào ghế, miệng lẩm bẩm nói:
- Tình hình rất không tốt, công ty xây dựng số 2 chỉ riêng công nhân về hưu đã hơn ba ngàn, áp lực rất lớn. Mấy năm trước không ngừng nói muốn cải cách nhưng không biết sao kéo dài tới bây giờ. Trước đây kinh doanh còn được chút, hai năm nay không ngừng thua lỗ, có nguyên nhân do cạnh tranh mạnh, có nguyên nhân do tố chất nhân viên và vấn đề quản lý của công ty.
- Em định làm như thế nào?
Vương Quốc Hoa vừa xem vừa thuận miệng nói.
Sở Sở ngồi bật dậy nói:
- Làm sao ư? Đầu tiên là chỉnh đốn cơ quan, công ty xây dựng số 2 có từng này mà ngồi cơ quan hơn 300 người. Phải thay đổi, phải ra tay từ những người này. Muốn xuống cơ sở thì ở lại, không muốn xuống cơ sở thì có thể trả một cục đuổi. Sau đó mở rộng con đường nghiệp vụ, cải thiện tình hình kinh doanh kém cỏi hiện nay. Cuối cùng vẫn là việc đau đầu nhất là đám công nhân về hưu. Bây giờ công nhân về hưu vẫn đang quan sát, xử lý không tốt là bọn họ dám đến trụ sở công ty ngồi thị uy. Em nhận chức có ba ngày mà bọn họ đã làm như vậy một lần.
ý tưởng thì tốt nhưng thực tế áp dụng sẽ có hai vấn đề nhất định em phải chú ý. Thứ nhất là vấn đề dùng người, bộ máy công ty xây dựng số 2 cần phải chỉnh đốn mạnh một chút, trước đó nhất định phải được sự nhất trí của Sở xây dựng tỉnh, nếu không em sẽ gặp nhiều cản trở, bở dở giữa chừng là chuyện tất nhiên. Vấn đề thứ hai là tài chính, mọi việc đều phải có tiền, không có tiền thì em có bản lĩnh lớn đến đâu cũng vô ích.
Vương Quốc Hoa nói làm mắt Sở Sở sáng rực lên, cô ngồi bật dậy ôm eo chồng lắc lư.
- Chồng em thông minh quá, hay là anh làm phó tổng giám đốc thay em đi.
Vương Quốc Hoa khẽ cười nói:
- Được, em đi làm chủ nhiệm Ban giám sát tỉnh ủy, ừ, sang năm chắc là làm phó chánh văn phòng tỉnh ủy kiêm chủ nhiệm Ban giám sát.
- Ồ, bò nhanh như vậy ư, phải chúc mừng mới được.
Sở Sở bỏ eo Vương Quốc Hoa ra, cô ôm cổ đưa miệng lên hung hăng cắn mạnh.
Đang thân mật thì bên ngoài truyền tới tiếng bước chân khá nhỏ, Sở Sở hoảng hốt vội vàng buông Vương Quốc Hoa.
Cửa bị đẩy ra, một ông già đi vào cười cười lấy lòng:
- Tổng giám đốc Sở vẫn chưa đi nghỉ sao?
- Lão Hoàng, đây là chồng tôi, anh ấy mang đồ ăn khuya tới cho tôi. Anh đi đi, tôi phải làm việc thêm lát nữa.
Sở Sở cười giải thích, Vương Quốc Hoa đứng lên khẽ gật đầu, ông lão kia lúc này mới rời đi.
Vương Quốc Hoa nói qua việc lúc vào không ai hỏi, Sở Sở nghe vậy có chút buồn bực nói:
- Cơ quan có mấy trăm người ngồi không, ông lão trông cửa gần 70 rồi. Anh nói công ty như vậy không chỉnh đốn sao được?
- Chỉnh đốn là cần thiết nhưng nhất định phải cẩn thận, phải làm tốt công tác chuẩn bị. Nhiều người ngồi văn phòng như vậy, em đập vỡ bát cơm của bọn họ thì nhất định có người muốn làm ầm lên. Cùng với việc vội vàng chỉnh đốn dẫn ra hỗn loạn không bằng tính trước các khả năng có thể xảy ra. Đối với công nhân về hưu thì nhất định phải làm tốt công tác tư tưởng, để bọn họ hiểu rõ hiện trạng công ty, hơn nữa để bọn họ tán thành cải tổ công ty. đây không đơn giản là cứu công ty mà còn vì việc dưỡng lão của bọn họ.
Vương Quốc Hoa nói như vậy, Sở Sở hỏi tiếp:
- Lúc trước Du Phi Dương không phải để một công ty niêm yết lên thị trường chứng khoán sao? Anh mau giới thiệu chút kinh nghiệm đi.
Tình hình thị xã Bắc Câu lúc đó rất khác so với công ty xây dựng số 2 bây giờ. Vương Quốc Hoa nói qua một chút, Sở Sở nghe xong cũng không tìm được cách để giải quyết vấn đề.
Rất nhiều vấn đề nhìn thấy chưa chắc đã có thể giải quyết thích đáng. Ví dụ như vấn đề của công ty nhà nước vậy. Trong trí nhớ Vương Quốc Hoa thì thủ đoạn xử lý thường thấy nhất chính là làm cho hầu hết đi thừa nhận cơn đau khi cải cách, sau đó chính quyền đưa ra cho các công ty tư nhân.
Vương Quốc Hoa không hy vọng quan điểm của mình ảnh hưởng đến quyết định của Sở Sở, cho nên hắn chỉ nói theo thực tế mà không đưa ra đề nghị. Sở Sở nếu quyết định phát triển theo con đường này thì chỉ có thể dựa vào phán đoán của mình mà đi.
Kết quả là tốt hay xấu thì Vương Quốc Hoa không quá chú trọng, quan trọng là trong quá trình này Sở Sở có thấy nặng nề hay không?
Có chuyện Vương Quốc Hoa thích làm giúp Sở Sở. Ví dụ như thư ký tạm thời. Một phó tổng giám đốc công ty nhà nước cấp phó huyện dùng một cán bộ cấp chính huyện làm thư ký tuy chỉ có hai ba tiếng ngắn ngủi nhưng Sở Sở rất có khí thế lãnh đạo ra lệnh.
- Đưa cái kia cho em, cái này anh phô tô một bản, còn có cái này sửa lại một chút.
- Được, tổng giám đốc.
Vương Quốc Hoa mỗi lần đều dứt khoát nói như vậy, tay chân cũng nhanh nhạy không hổ xuất thân làm thư ký. Do Vương Quốc Hoa biểu hiện xuất sắc nên Sở Sở vốn định làm thêm cả đêm mà cuối cùng có thể hoàn thành sớm.
2h sáng, hai người lái xe về. Trên đường Vương Quốc Hoa hỏi Sở Sở:
- Tổng giám đốc Sở sao không lấy một thư ký?
Không có câu trả lời, Vương Quốc Hoa quay sang nhìn thì Sở Sở đã ngủ thiếp đi. Vương Quốc Hoa thở dài một tiếng cẩn thận đỗ xe sang bên cởi áo khoác lên người cho Sở Sở rồi mới tiếp tục lên đường.
Về khách sạn đỗ xe, Vương Quốc Hoa xuống định bế Sở Sở lên lầu không ngờ Sở Sở đã tỉnh lại. Nhìn chiếc áo khoác trên người, Sở Sở đáp lại chồng nụ cười ngọt ngào nhất, hai tay còn khoác cổ hắn, lẩm bẩm nói:
- Bế em lên đi.
Đêm nay có lẽ là đêm khó quên nhất trong đời cô.
Sáng hôm sau Vương Quốc Hoa còn phải mắt thâm quầng đi làm, đương nhiên trước đó còn phải làm lái xe cho Sở Sở. Vương Quốc Hoa thật ra có lái xe nhưng hắn quen tự lái xe. Còn xe của hắn thì ném cho mọi người trong văn phòng dùng, ai có việc quan trọng hơn cũng có thể bảo Mạnh Khiết phái xe. Vô hình trung Mạnh Khiết trở thành tổng quản của Ban giám sát.
Đồng thời Cao Quyên Quyên cũng là cửa cao nhất ở bên phê duyệt văn bản. Đồng chí còn trẻ chưa chắc có thể làm tốt nhưng phó chủ nhiệm mới Quách Tử Minh rất tán thành công việc của Cao Quyên Quyên vì vậy không vấn đề gì. Về phần Trương Quốc Thắng thì càng không cần phải nói, chủ nhiệm Vương chỉ cần đi công tác nhất định sẽ mang theo hắn.
Thanh niên làm việc có nhiệt huyết, nhiệt tình, nó ảnh hưởng không ít đến các lão đồng chí. Đương nhiên bọn họ cũng có thể ngồi đó làm cho qua loa nhưng kết quả có thể đoán ra ngay. Nó buộc mấy lão đồng chí không thể không dồn tâm trí làm tốt công việc của mở miệng. Nếu không trong mắt Vương Quốc Hoa không chấp nhận một hạt sạn, cuộc sống sau này của bọn họ sẽ rất khó coi.
Sau khi Vương Quốc Hoa nắm quyền Ban giám sát, không nói bộ máy thay đổi hoàn toàn nhưng ít nhất không như trước đây, chuyện gì đều là kéo dài, đi công tác thì mọi người tranh nhau. Bây giờ tất cả công việc đều đưa ra hội nghị bàn bạc, mọi người có gì cũng có thể nói, chuyện do ai làm phải làm xong trong thời gian quy định. Chuyện ở Ban giám sát thực ra không ít, chủ yếu là xem sếp lãnh đạo mọi người như thế nào?
Kế hoạch của Vương Quốc Hoa vốn là cùng đoàn khảo sát thị xã Lưỡng Thủy đến thị xã Giang Đông không ngờ hắn vừa đi làm không lâu thì Tỉnh đoàn đã gửi lời mời tới hy vọng chủ nhiệm Vương có thể đi một chuyến. Đồng chí Tuyết Liên sẽ trở về thị xã Bắc Sơn tiếp tục công việc của cô. Chuyện này bí thư tỉnh ủy cũng đã có chỉ thị, Ban giám sát cần phải theo vào giám sát công tác vì vậy các đồng chí ở Tỉnh đoàn sẽ không động tâm tư tiền mà Tuyết Liên kiếm được. Các đơn vị bên dưới thì cũng khó nói, cái này là do thói quen thò loạn mà ra, không phải nói sửa là sửa được ngay. Vương Quốc Hoa làm việc luôn làm tới cùng, vất vả đi một chuyến chấn nhiếp một chút để đảm bảo tính trong suốt của khoản tài chính này.
Dù sao bí thư tỉnh đoàn gọi điện tới chính là có ý này. Bí thư tỉnh ủy, trưởng ban tuyên giáo tỉnh ủy cùng chú ý việc này, Tỉnh đoàn sao có thể qua loa được. Đương nhiên Tỉnh đoàn cũng không thể làm không công. Vì vậy văn phòng xây dựng trường tiểu học hy vọng làm nghi thức mời đài truyền hình tuyên truyền một chút, Vương Quốc Hoa là người giám sát chính cũng nên đi một chuyến mà.
Khoản tiền này có bao nhiêu thì Vương Quốc Hoa không biết, chẳng qua việc này hắn cũng không thể chậm trễ.
Vương Quốc Hoa vội vàng lái xe lên đườn đến trụ sở Tỉnh đoàn, nơi này đã bày trận thế khá lớn. Đón Vương Quốc Hoa là một người phụ nữ trung niên làm chánh văn phòng Tỉnh đoàn. Bộ máy Đảng ủy Tỉnh đoàn không có ai xuất hiện, Vương Quốc Hoa không quá để ý việc này. Hắn đi theo vào phòng hội nghị, lúc này mới coi như gặp phó bí thư Tỉnh đoàn Thạch Tiểu Ninh. Bí thư Tỉnh đoàn không xuất hiện, không phải không coi trọng chỉ thị của bí thư tỉnh ủy mà là tỏ vẻ oán giận một chút với Vương Quốc Hoa.
Đương nhiên xuất phát từ góc độ Tỉnh đoàn mà nói có thể phái một cán bộ cấp phó giám đốc sở ra mặt đã là cho Vương Quốc Hoa mặt mũi. Một ít điều chỉnh nhân sự bên tỉnh ủy không phải ai cũng biết. năm sau Vương Quốc Hoa sẽ được điều chỉnh bên Tỉnh đoàn tự nhiên không biết tin, ít nhất Thạch Tiểu Ninh không biết.
Vì vậy khi đối mặt với Vương Quốc Hoa, Thạch Tiểu Ninh không tỏ vẻ quá nhiệt tình với kẻ ngăn cản mọi người kiếm tiền. Mặc dù là Vương Quốc Hoa chủ động đi lên ân cần chào hỏi, Thạch Tiểu Ninh cũng chỉ khẽ chạm tay rồi bỏ ra ngay.
Thạch Tiểu Ninh mới 36 tuổi đã làm đến cấp phó giám đốc sở, mặc dù là phó bí thư xếp cuối nhưng ở trong chính trường tỉnh Nam Thiên mà nói cũng là loại đắc ý. Thực tế Thạch Tiểu Ninh đã làm phó bí thư Tỉnh đoàn được ba năm, mắt thấy sang năm sẽ đến đợt điều chỉnh, Thạch Tiểu Ninh cũng mong có cơ hội được điều ra ngoài. Gần đây Thạch Tiểu Ninh đặt hết tâm tư vào việc này, công tác chuẩn bị cần sớm làm nếu không đâu có nhiều vị trí tốt chờ anh. Dù là hắn chỉ có điều ngang cấp mà thôi.
Đối với Vương Quốc Hoa, Thạch Tiểu Ninh không thể nào có ấn tượng tốt. Hắn phụ trách quản lý mảng này, vốn nắm quyền to đột nhiên có người nói chuyện của Tuyết Liên cho bí thư tỉnh ủy Hứa Nam Hạ biết, bí thư Hứa cũng phê duyệt. Vứt bỏ chuyện của Tuyết Liên không nói, các hạng mục Công trình hy vọng khác Thạch Tiểu Ninh kiếm được lợi không nhỏ bây giờ cũng cần thu liễm lại, thậm chí trong thời gian tới mảng này phải giữ nguyên quy củ. Nếu không thò tay vào mảng này thì có người đâm tới tỉnh ủy thì ai có thể chịu nổi chứ?
Vương Quốc Hoa có uy phong trong văn phòng tỉnh ủy, cái này Thạch Tiểu Ninh có nghe thấy nhưng y không việc gì phải nể mặt đối phương. Tỉnh đoàn là cơ quan khá độc lập, ở trong vòng tròn này quyền lên tiếng nằm trong tay mấy vị bí thư, phó bí thư.
Núi không lớn nhưng do thói quen có quyền định đoạt nên khó chấp nhận người này chỉ tay chỉ chân.
Vẻ lạnh nhạt của Thạch Tiểu Ninh làm Vương Quốc Hoa thoáng buồn bực một chút nhưng không để trong lòng.
Vương Quốc Hoa không nói là quá rộng lượng nhưng không đến mức quá hẹp hòi, chút không hài hòa này có thể chấp nhận được.
Hội nghị bắt đầu, lãnh đạo phát biểu. Thạch Tiểu Ninh nói khá có trình độ, nói một hơi hai tiếng. Đài truyền hình tỉnh chỉ ghi hình đôi chút rồi lui. Gần đến giờ cơm trưa mà không thấy Thạch Tiểu Ninh có ý đưa mic sang mời Vương Quốc Hoa nói vài câu.
Quả nhiên sau khi Thạch Tiểu Ninh nói xong, vị chánh văn phòng kia tuyên bố mời đồng chí Tuyết Liên phát biểu cảm tưởng.
Thứ tự này ngay cả Tuyết Liên vốn không có tâm cơ cũng thấy không đúng. Cô ngơ ngác ngồi đó trong lúc nhất thời không biết nói gì.
Lúc này Thạch Tiểu Ninh nhẹ nhàng nói với Tuyết Liên:
- Tiểu Tuyết sao thế, nói vài câu đi, đừng để mọi người chờ.
Thạch Tiểu Ninh giục càng làm Tuyết Liên khẩn trương, ánh mắt không ngừng nhìn Vương Quốc Hoa.
Mặt Vương Quốc Hoa không chút thay đổi giống như việc hôm nay không có quan hệ gì tới mình. Thời gian dài ngồi nghe Thạch Tiểu Ninh phát biểu, Vương Quốc Hoa không ngờ ngồi rất yên tĩnh. Tuyết Liên nhìn sang, Vương Quốc Hoa không nói chuyện chỉ cười cười khuyến khích cô.
Tuyết Liên cười cười run run đứng lên đang chuẩn bị đi lên bục thì đột nhiên cửa phòng hội nghị được mở ra, bí thư Tỉnh đoàn Lương Phúc tự mình mở cửa rồi lớn tiếng nói:
- Thưa các đồng chí trưởng ban Trương đến thăm mọi người.
Đây là một điểm bất ngờ, mặc dù nói trưởng ban tuyên giáo Trương Thiên Hào phê vào báo cáo nhưng mong Trương Thiên Hào đến một chuyến có khác gì là nằm mơ. Nhưng Trương Thiên Hào đột nhiên gọi điện cho Lương Phúc, rất thân thiện hỏi một chút, nghe nói đang tổ chức hội nghị, đồng chí ở Ban giám sát tỉnh ủy cũng tới nên Trương Thiên Hào tỏ vẻ mình sẽ đến Tỉnh đoàn, xem qua một chút.
Lương Phúc chỉ có thể dùng tốc độ nhanh nhất chạy xuống lầu, về cơ bản không có thời gian chú ý bên phòng hội nghị. Trương Thiên Hào ngoài chức trưởng ban tuyên giáo còn có chức phó bí thư tỉnh ủy, có quyền lên tiếng trong hội nghị ban bí thư, đó là khác hẳn thường vụ bình thường. Càng đừng nói mặc dù không phải phó bí thư tỉnh ủy thì thường vụ tỉnh ủy tới cũng đã là cho Tỉnh đoàn rất nhiều thể diện.
Có điều kiện này nên bên phòng hội nghị không có chuẩn bị gì thì Trương Thiên Hào đã xuất hiện.
Bốp bốp, tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên.
Các cán bộ trong phòng hội nghị đứng lên chào đón, Trương Thiên Hào bắt ta từng vị, không ngừng nói “Vất vả”. Vương Quốc Hoa đứng ở phía sau, chủ yếu là ở đây không ai coi Vương Quốc Hoa vào đâu, mà ai cũng vội vàng tranh nhau đi bắt tay lãnh đạo.
Vấn đề là Vương Quốc Hoa xếp cuối cùng, Trương Thiên Hào không ngờ đi tới trước mặt còn dừng chân lại, thời gian bắt tay tương đối dài, cũng không chỉ nói hai chữ “vất vả” như bình thường.
- Chủ nhiệm Vương, Ban giám sát nhất định phải kiên trì công tác giám sát này. Giáo dục là tương lai của quốc gia, tỉnh ủy vẫn rất chú trọng vấn đề giáo dục.
Trương Thiên Hào nói rất rõ ràng.
Nói đúng ra việc của Lý Thanh Sơn làm cho Trương Thiên Hào cảm thấy Tiểu Vương là đồng chí rất được, biết nói đạo lý, biết nể mặt lãnh đạo. Càng quan trọng hơn chính là đồng chí Tiểu Vương còn là bố nuôi của cháu nội bí thư Hứa, không biết sao việc này lại truyền vào tai Trương Thiên Hào. Nghe nói là do Du Vân Vân cao hứng lớn tiếng nói với Vương Quốc Hoa nên có người đi ngang qua nghe được.
Giỏi, bố nuôi của cháu nội bí thư Hứa có khác gì là con nuôi của bí thư Hứa. Nhà vợ chủ nhiệm Vương có lai lịch nhưng là Hoàng đé ở xa, không có ở trước mặt. Nhưng quan hệ giữa Vương Quốc Hoa và nhà bí thư Hứa là hiện tượng rất quan trọng, nhất định làm cho Trương Thiên Hào chú trọng. Trương Thiên Hào thật ra cũng muốn làm bố nuôi cho cháu nội của bí thư Hứa nhưng vấn đề là không có cơ hội.
Vì vậy Trương Thiên Hào cảm thấy lúc cần thiết mình lại không ra mặt thì không thích hợp, cần phải tìm cơ hội cứu vãn ảnh hưởng. Đương nhiên chuyện này gần như không có ảnh hưởng gì với Trương Thiên Hào, đến một chuyến như thế này là điều Trương Thiên Hào chấp nhận được.
- Ban giám sát nhất định sẽ chăm chú chấp hành chỉ thị của trưởng ban Trương.
Vương Quốc Hoa rất quyết đoán nói, đây coi như tỏ thái độ.
Sau đó Trương Thiên Hào lên bàn chủ tịch, trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt đồng chí Tuyết Liên đã có cơ hội nói chuyện.
Đương nhiên Trương Thiên Hào chọn xuất hiện vào lúc này là có chú ý. Trương Thiên Hào có thể nói là rất bận, đến một chuyến là không dễ dàng, y chỉ nói khoảng mười phút, không cần bản thảo, nói xong là đi ngay.
Tiễn Trương Thiên Hào, thái độ của bí thư Tỉnh đoàn Lương Phúc thoáng cái thay đổi hẳn về chất, nhất định phải giữ Vương Quốc Hoa ở lại ăn trưa. Lương Phúc mời như vậy làm mặt Thạch Tiểu Ninh tái lại, hoặc là nói có chút xấu hổ. Hắn không biết nguyên nhân mà Trương Thiên Hào đến nhưng Lương Phúc biết.
Trước đó Lương Phúc không tham gia hội nghị cho nên biểu hiện chậm trễ không rơi vào đầu hắn. Vương Quốc Hoa nếu tính toán chi li thì cái tội chỉ có thể do Thạch Tiểu Ninh gánh. Thạch Tiểu Ninh chưa chắc đã sợ Vương Quốc Hoa, Ban giám sát không quản tới đầu Thạch Tiểu Ninh. Từ quyền lực mà nói quyền lực thực tế của Ban giám sát không lớn, sở dĩ được đơn vị bên dưới coi trọng, đơn giản chính là Ban giám sát có quyền lợi chuyển đạt vấn đề với lãnh đạo tỉnh ủy.
Vương Quốc Hoa vừa mới chuẩn bị nói cảm ơn thì máy điện thoại vang lên. Hắn xin lỗi mọi người đi sang nghe. Người gọi là Hà Mã, Hà Mã gần như là khẩn cầu xin chủ nhiệm Vương cứu mạng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.