Chương 436
Đoạn Nhận Thiên Nhai
19/03/2013
Cửa hàng của Vương Tú Tú cách hiện trường hơn trăm mét, vừa nãy thấy phía kia ồn ào, Vương Tú Tú không cho chồng đi xem. Ai ngờ chỉ lát sau cô đang ngồi ở cửa dọn hàng thì thấy em trai Vương Quốc Hoa đang cùng một người như lãnh đạo đi tới.
Vương Tú Tú nhảy dựng lên, cô quay đầu lại gọi:
- Tạ Mãn Hòa, ra đây, Quốc Hoa về.
Hô xong, Vương Tú Tú chạy nhanh ra ngoài ôm Vương Quốc Hoa khóc.
- Cậu, cậu cuối cùng cũng về, mẹ rất mong cậu, nói cậu một mình ở nhà, tết cũng không về được, không biết có ăn ngon, mặc ấm không?
Thạch Tam ở bên thấy thế cười nói.
- Đồng chí Quốc Hoa bây giờ làm chủ tịch quận thì còn sợ không có ai phục vụ sao?
Vương Quốc Hoa giới thiệu qua Thạch Tam, Vương Tú Tú cũng đã gặp không ít lãnh đạo nên không bối rối. Cô vội vàng mời khách vào ngồi nói chuyện, một bên bảo Tạ Mãn Hòa đi mua đồ ăn.
Thạch Tiểu Sơn và Vương Tử Văn mặt mày ủ rũ cũng đã đi tới.
Cảnh sát giao thông nếu làm theo trình tự thì sẽ kéo xe về rồi xử lý. Trong đó chủ yếu không phải là xử lý mà chủ xe phải nộp tiền quản lý xe.
Chẳng qua bên cảnh sát giao thông không dám nhớ đến tiền của hai người trong vụ tai nạn, vì thế cảnh sát dẫn đội đề nghị Vương Tử Văn đến lén xin lỗi Vương Quốc Hoa rồi bồi thường.
Vương Tử Văn không có lựa chọn nào khác, tất cả trách nhiệm là của hắn, hắn vốn muốn dọa Vương Quốc Hoa ai ngờ đối phương có lai lịch lớn hơn mình nhiều.
Thạch Tam thấy Vương Tử Văn đương nhiên là tức, mình đang đi làm lại vì sự cố giao thông mà phải đến đây. Cũng may mình tới kịp, nếu thằng con đánh người thì không biết bí thư Tằng Trạch Quang sẽ xử lý mình như thế nào, thằng Vương Quốc Hoa này cũng nhất định sẽ trả thù.
Nghe xong hai người kia nói, Thạch Tam cảm thấy mình phải ra mặt làm chủ nên hắn cười nói với Vương Quốc Hoa.
- Quốc Hoa, anh định ở nhà bao lâu? Anh xem như thế nào được không, tôi đưa xe của anh đi sửa, còn tôi để xe của mình lại cho anh đi.
Thạch Tam đúng là biết làm người, Vương Quốc Hoa cũng biết ý nên nói không cần thiết. Xe dù sao chỉ vỡ đèn, thay là xong.
Sau đó Thạch Tam bố trí một chút, việc coi như xong. Về phần Vương Tử Văn và Thạch Tiểu Sơn có chuyện gì thì Vương Quốc Hoa không truy cứu, Thạch Tam cũng sẽ không tự mua việc cho mình làm gì.
Đuổi Vương Tử Văn và Thạch Tiểu Sơn đi, Thạch Tam nói qua về vấn đề công việc, hắn hy vọng có thể tìm cơ hội hợp tác. Tỉnh Nam Thiên có kinh tế rất phát triển, mà thể hiện thành tích của một quan chức chính là kinh tế.
Vương Quốc Hoa xuất phát từ lợi ích bản thân nên chủ trương chế tạo quận bảo vệ môi trường ở Hồng Sam, khiến cho một bộ phận công ty gặp gánh nặng, một vài công ty có thể lựa chọn vào trong khu vực đất liền đầu tư, đương nhiên điều này cũng phải xem quan điểm công tác của Đảng ủy, chính quyền quận Nam Sơn. Thật lòng mà nói Vương Quốc Hoa không muốn nhìn lãnh đạo quận Nam Sơn vì thu hút đầu tư mà đưa mấy công ty gây ô nhiễm môi trường vào. Trước đây có một công ty sản xuất phân bón không thể ở lại khu vực duyên hải nên được quận Nam Sơn mời tới, hiệu quả kinh tế tuy khả quan nhưng gây ô nhiễm môi trường khiến toàn bộ cây cối trên núi khu vực xung quanh nhà máy bị chết hết.
- Quận Nam Sơn có đặc sắc của mình, chủ yếu vẫn là vấn đề khai thác thị trường. Tôi thấy chúng ta có thể tiến hành hội chợ triển lãm tiêu dùng, đến lúc ấy có thể tìm được cơ hội hợp tác, ví dụ như phương diện gia công sản phẩm.
Vương Quốc Hoa suy nghĩ một chút rồi nói, biện pháp này có hiệu quả nhanh, dễ làm người ta động tâm.
Thạch Tam quả nhiên bị thuyết phục, quận Nam Sơn bây giờ chủ yếu dựa vào bán đồ nông sản thô, nếu làm được như lời Vương Quốc Hoa nói là gia công tại địa phương rồi bán thì sẽ thu lợi cao hơn.
- Ý tưởng này rất tốt, còn có một chuyện theo tôi biết lúc Quốc Hoa làm ở thị xã Bắc Câu đã làm rất tốt, nhất là hạng mục chăn nuôi gia súc sạch. Bên quận Nam Sơn chúng ta cũng rất thích hợp, anh bây giờ mặc dù không công tác ở địa phương nhưng cũng không thể quên người dân quê hương mà.
Thạch Tam rất hứng thú với hạng mục này. Quan điểm chấp chính của hắn với Lâm Vi rất khác nhau. Lâm Vi chỉ nhìn chằm chằm vào Khu khai phát, vào thu hút đầu tư, vấn đề là bây giờ trong nước khống chế Khu khai phát rất nghiêm khắc, thị xã đang chuẩn bị tiến hành xóa bỏ một số Khu khai phát không có hiệu quả.
Quan điểm của Thạch Tam là dựa trên vào tình hình thực tế của địa phương, đây là con đường phát triển khá đúng. Vương Quốc Hoa cũng từng cân nhắc vấn đề phát triển kinh tế của quận Nam Sơn. Thạch Tam nhắc đến hạng mục chăn nuôi gia súc sạch, Vương Quốc Hoa khá hoan nghênh.
- Chuyện này dễ làm, tôi có thể giới thiệu giảng viên của đại học nông nghiệp tỉnh tới. Lúc trước ở thị xã Bắc Câu thì tôi cũng là hợp tác với đại học nông nghiệp. Điều kiện giao thông của quận Nam Sơn đã cải thiện nhiều, tôi thấy hoàn toàn có thể đưa vào vài hạng mục khác ví dụ như trồng cây đặc sản.
Thạch Tam rất vui khi Vương Quốc Hoa đưa ra phương thuốc cho mình. Tuy nói chính quyền quản tài chính, quản sự vụ cụ thể nhưng thực tế Đảng ủy các cấp không bao giờ được nhàn hạ. Thạch Tam không coi trọng tiềm lực phát triển công nghiệp của địa phương, Vương Quốc Hoa nói chính là mở một cửa sổ cho hắn.
- Vùng núi xã Hoa Lâm rất thích hợp để trồng trà, cũng có chút danh tiếng, tôi thấy có thể đẩy mạnh việc này. Ví dụ như mời một số nhà kinh doanh thành công ở địa phương bỏ vốn đóng gói trà lại rồi bán ra các đô thị lớn.
Vương Quốc Hoa nói tới việc này, Thạch Tam vỗ đùi nói.
- Cái này anh đừng nói, ở quận người có tiền nhất là giám đốc Khương, con y mở siêu thị kiếm bộn tiền nhưng lại không muốn về quận đầu tư.
Vương Quốc Hoa cười ha hả nói
- Khương Nghĩa Quân hả? Cái này tôi có thể làm, nếu không như vậy đi, đợi tôi về thăm nhà, vài hôm nữa tôi lên mời Khương Nghĩa Quân đến ngồi, tôi cam đoan có thể làm hắn ngoan ngoãn bỏ tiền đầu tư. Chẳng qua khách quan mà nói quận hấp dẫn nhà đầu tư thì còn phải làm tốt công việc phục vụ. Mấy năm qua tôi tiếp xúc nhiều với phương diện này và tổng kết ra một kinh nghiệm. Trọng điểm của thu hút đầu tư chính là có phục vụ tốt nhà đầu tư hay không? Làm như thế nào để phục vụ tốt, không đơn giản là các chính sách ưu đãi, chủ yếu là tạ được danh tiếng tốt. khi đã đưa tài chính tới, nhà đầu tư gặp vài khó khăn, các cơ quan chức năng của địa phương phải kịp thời hỗ trợ xử lý. Theo tôi thấy có thể đeo vòng kim cô lên phòng chiêu thương, ai không phục vụ nhà đầu tư tốt rồi bị phản ánh thì nghiêm túc xử lý.
Thạch Tam vui vẻ vỗ đùi.
- Cứ như vậy đi, không còn sớm nữa, trưa tôi mời khách.
Vương Quốc Hoa vội vàng cười nói:
- Như vậy không cần, tôi phải về nhà, hôm khác đi.
Thạch Tam cũng không miễn cưỡng, cười đứng dậy cáo từ. Vương Quốc Hoa dù sao cũng không phải lãnh đạo trực tiếp, một bí thư quận ủy không thể nào quanh quẩn bên hắn suốt.
Vương Tú Tú nhảy dựng lên, cô quay đầu lại gọi:
- Tạ Mãn Hòa, ra đây, Quốc Hoa về.
Hô xong, Vương Tú Tú chạy nhanh ra ngoài ôm Vương Quốc Hoa khóc.
- Cậu, cậu cuối cùng cũng về, mẹ rất mong cậu, nói cậu một mình ở nhà, tết cũng không về được, không biết có ăn ngon, mặc ấm không?
Thạch Tam ở bên thấy thế cười nói.
- Đồng chí Quốc Hoa bây giờ làm chủ tịch quận thì còn sợ không có ai phục vụ sao?
Vương Quốc Hoa giới thiệu qua Thạch Tam, Vương Tú Tú cũng đã gặp không ít lãnh đạo nên không bối rối. Cô vội vàng mời khách vào ngồi nói chuyện, một bên bảo Tạ Mãn Hòa đi mua đồ ăn.
Thạch Tiểu Sơn và Vương Tử Văn mặt mày ủ rũ cũng đã đi tới.
Cảnh sát giao thông nếu làm theo trình tự thì sẽ kéo xe về rồi xử lý. Trong đó chủ yếu không phải là xử lý mà chủ xe phải nộp tiền quản lý xe.
Chẳng qua bên cảnh sát giao thông không dám nhớ đến tiền của hai người trong vụ tai nạn, vì thế cảnh sát dẫn đội đề nghị Vương Tử Văn đến lén xin lỗi Vương Quốc Hoa rồi bồi thường.
Vương Tử Văn không có lựa chọn nào khác, tất cả trách nhiệm là của hắn, hắn vốn muốn dọa Vương Quốc Hoa ai ngờ đối phương có lai lịch lớn hơn mình nhiều.
Thạch Tam thấy Vương Tử Văn đương nhiên là tức, mình đang đi làm lại vì sự cố giao thông mà phải đến đây. Cũng may mình tới kịp, nếu thằng con đánh người thì không biết bí thư Tằng Trạch Quang sẽ xử lý mình như thế nào, thằng Vương Quốc Hoa này cũng nhất định sẽ trả thù.
Nghe xong hai người kia nói, Thạch Tam cảm thấy mình phải ra mặt làm chủ nên hắn cười nói với Vương Quốc Hoa.
- Quốc Hoa, anh định ở nhà bao lâu? Anh xem như thế nào được không, tôi đưa xe của anh đi sửa, còn tôi để xe của mình lại cho anh đi.
Thạch Tam đúng là biết làm người, Vương Quốc Hoa cũng biết ý nên nói không cần thiết. Xe dù sao chỉ vỡ đèn, thay là xong.
Sau đó Thạch Tam bố trí một chút, việc coi như xong. Về phần Vương Tử Văn và Thạch Tiểu Sơn có chuyện gì thì Vương Quốc Hoa không truy cứu, Thạch Tam cũng sẽ không tự mua việc cho mình làm gì.
Đuổi Vương Tử Văn và Thạch Tiểu Sơn đi, Thạch Tam nói qua về vấn đề công việc, hắn hy vọng có thể tìm cơ hội hợp tác. Tỉnh Nam Thiên có kinh tế rất phát triển, mà thể hiện thành tích của một quan chức chính là kinh tế.
Vương Quốc Hoa xuất phát từ lợi ích bản thân nên chủ trương chế tạo quận bảo vệ môi trường ở Hồng Sam, khiến cho một bộ phận công ty gặp gánh nặng, một vài công ty có thể lựa chọn vào trong khu vực đất liền đầu tư, đương nhiên điều này cũng phải xem quan điểm công tác của Đảng ủy, chính quyền quận Nam Sơn. Thật lòng mà nói Vương Quốc Hoa không muốn nhìn lãnh đạo quận Nam Sơn vì thu hút đầu tư mà đưa mấy công ty gây ô nhiễm môi trường vào. Trước đây có một công ty sản xuất phân bón không thể ở lại khu vực duyên hải nên được quận Nam Sơn mời tới, hiệu quả kinh tế tuy khả quan nhưng gây ô nhiễm môi trường khiến toàn bộ cây cối trên núi khu vực xung quanh nhà máy bị chết hết.
- Quận Nam Sơn có đặc sắc của mình, chủ yếu vẫn là vấn đề khai thác thị trường. Tôi thấy chúng ta có thể tiến hành hội chợ triển lãm tiêu dùng, đến lúc ấy có thể tìm được cơ hội hợp tác, ví dụ như phương diện gia công sản phẩm.
Vương Quốc Hoa suy nghĩ một chút rồi nói, biện pháp này có hiệu quả nhanh, dễ làm người ta động tâm.
Thạch Tam quả nhiên bị thuyết phục, quận Nam Sơn bây giờ chủ yếu dựa vào bán đồ nông sản thô, nếu làm được như lời Vương Quốc Hoa nói là gia công tại địa phương rồi bán thì sẽ thu lợi cao hơn.
- Ý tưởng này rất tốt, còn có một chuyện theo tôi biết lúc Quốc Hoa làm ở thị xã Bắc Câu đã làm rất tốt, nhất là hạng mục chăn nuôi gia súc sạch. Bên quận Nam Sơn chúng ta cũng rất thích hợp, anh bây giờ mặc dù không công tác ở địa phương nhưng cũng không thể quên người dân quê hương mà.
Thạch Tam rất hứng thú với hạng mục này. Quan điểm chấp chính của hắn với Lâm Vi rất khác nhau. Lâm Vi chỉ nhìn chằm chằm vào Khu khai phát, vào thu hút đầu tư, vấn đề là bây giờ trong nước khống chế Khu khai phát rất nghiêm khắc, thị xã đang chuẩn bị tiến hành xóa bỏ một số Khu khai phát không có hiệu quả.
Quan điểm của Thạch Tam là dựa trên vào tình hình thực tế của địa phương, đây là con đường phát triển khá đúng. Vương Quốc Hoa cũng từng cân nhắc vấn đề phát triển kinh tế của quận Nam Sơn. Thạch Tam nhắc đến hạng mục chăn nuôi gia súc sạch, Vương Quốc Hoa khá hoan nghênh.
- Chuyện này dễ làm, tôi có thể giới thiệu giảng viên của đại học nông nghiệp tỉnh tới. Lúc trước ở thị xã Bắc Câu thì tôi cũng là hợp tác với đại học nông nghiệp. Điều kiện giao thông của quận Nam Sơn đã cải thiện nhiều, tôi thấy hoàn toàn có thể đưa vào vài hạng mục khác ví dụ như trồng cây đặc sản.
Thạch Tam rất vui khi Vương Quốc Hoa đưa ra phương thuốc cho mình. Tuy nói chính quyền quản tài chính, quản sự vụ cụ thể nhưng thực tế Đảng ủy các cấp không bao giờ được nhàn hạ. Thạch Tam không coi trọng tiềm lực phát triển công nghiệp của địa phương, Vương Quốc Hoa nói chính là mở một cửa sổ cho hắn.
- Vùng núi xã Hoa Lâm rất thích hợp để trồng trà, cũng có chút danh tiếng, tôi thấy có thể đẩy mạnh việc này. Ví dụ như mời một số nhà kinh doanh thành công ở địa phương bỏ vốn đóng gói trà lại rồi bán ra các đô thị lớn.
Vương Quốc Hoa nói tới việc này, Thạch Tam vỗ đùi nói.
- Cái này anh đừng nói, ở quận người có tiền nhất là giám đốc Khương, con y mở siêu thị kiếm bộn tiền nhưng lại không muốn về quận đầu tư.
Vương Quốc Hoa cười ha hả nói
- Khương Nghĩa Quân hả? Cái này tôi có thể làm, nếu không như vậy đi, đợi tôi về thăm nhà, vài hôm nữa tôi lên mời Khương Nghĩa Quân đến ngồi, tôi cam đoan có thể làm hắn ngoan ngoãn bỏ tiền đầu tư. Chẳng qua khách quan mà nói quận hấp dẫn nhà đầu tư thì còn phải làm tốt công việc phục vụ. Mấy năm qua tôi tiếp xúc nhiều với phương diện này và tổng kết ra một kinh nghiệm. Trọng điểm của thu hút đầu tư chính là có phục vụ tốt nhà đầu tư hay không? Làm như thế nào để phục vụ tốt, không đơn giản là các chính sách ưu đãi, chủ yếu là tạ được danh tiếng tốt. khi đã đưa tài chính tới, nhà đầu tư gặp vài khó khăn, các cơ quan chức năng của địa phương phải kịp thời hỗ trợ xử lý. Theo tôi thấy có thể đeo vòng kim cô lên phòng chiêu thương, ai không phục vụ nhà đầu tư tốt rồi bị phản ánh thì nghiêm túc xử lý.
Thạch Tam vui vẻ vỗ đùi.
- Cứ như vậy đi, không còn sớm nữa, trưa tôi mời khách.
Vương Quốc Hoa vội vàng cười nói:
- Như vậy không cần, tôi phải về nhà, hôm khác đi.
Thạch Tam cũng không miễn cưỡng, cười đứng dậy cáo từ. Vương Quốc Hoa dù sao cũng không phải lãnh đạo trực tiếp, một bí thư quận ủy không thể nào quanh quẩn bên hắn suốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.