Chương 676
Đoạn Nhận Thiên Nhai
22/03/2013
Bấm nút "Thu gọn" để thu gọn nội dungThu gọn
Nói chuyện điện thoại xong, Vương Quốc Hoa cười nói với chủ nhiệm Lưu.
- Làm phiền chủ nhiệm Lưu chờ chút, lát tôi nói chuyện với đồng chí Cao Khiết xong rồi gọi anh vào.
Chủ nhiệm Lưu vẫn suy nghĩ vị Bí thư Vương trẻ này nhìn như dễ gần, mình có phải nên mượn cơ hội tạo quan hệ tốt với hắn không? Chủ nhiệm Lưu đứng lên nhìn Từ Diệu Quốc, y hy vọng làm mình có cơ hội nói chuyện riêng với Vương Quốc Hoa, ai ngờ Từ Diệu Quốc không thèm để ý đến ám chỉ của y, Từ Diệu Quốc cũng đứng lên rời đi. về phần Hàn Hạo trước đó đã tìm cơ hội mà đi.
Mặc dù trong lòng thấy có chút đáng tiếc nhưng chủ nhiệm Lưu vẫn thức thời ra gian ngoài đợi. Ở trong văn phòng bí thư thị ủy mà chỉ có thể đợi ở ngoài, cảm giác này không dễ chịu gì.
Cao Khiết đến rất nhanh, thấy chủ nhiệm Lưu, cô bình tĩnh gật đầu.
- Bí thư, tôi tới.
Cao Khiết cười ân cần chào hỏi, cô quay đầu lại nhìn thoáng qua cửa.
- Ngài vì việc ngân hàng xây dựng nên tìm tôi tới?
Vương Quốc Hoa lắc đầu nói.
- Chuyện ngân hàng xây dựng tôi không phát biểu ý kiến gì cả. Tôi gọi chị tới là hỏi quy hoạch đô thị lầm tới đâu rồi? Đàm phán với tổng giám đốc Lưu lúc nào sẽ chính thức bắt đầu?
Cao Khiết có chút bất ngờ rồi lập tức hiểu ý của Vương Quốc Hoa.
- Chuyện đàm phán rất thuận lợi, tổng giám đốc LƯu quyết định cuối tuần tới Thiết Châu.
Vừa nói Cao Khiết vừa nhìn ra cửa một chút.
- Bí thư, tôi nghe được một tin tức về hạng mục điện phân nhôm. Tôi đề nghị Thiết Châu tốt nhất là nên bỏ qua, bên thị trưởng Hác tôi chưa nói, gần đây y không thích trao đổi với tôi.
- Chuyện này tôi có dự định khác. Về quan hệ với ngân hàng xây dựng tôi tin chị sẽ xử lý tốt. Cứ như vậy đi, mau đưa ra quy hoạch, thời gian có thể nói là rất quý đối với Thiết Châu.
Vương Quốc Hoa nói như vậy, Cao Khiết chú ý ngay câu đầu. Cô do dự một chút nhưng vẫn nói.
- Nguồn tin của tôi khá đáng tin, hơn nữa ngành này có quy tắc của nó. Thiết Châu mặc dù có tài nguyên nhưng bản thân không có hạng mục lớn về ngành này. ở tình huống bình thường loại hạng mục như vậy đều là do các công ty nhà nước ra mặt tranh thủ hoạt động trước. tỉnh Giang Bắc có tập đoàn khai khoáng Giang bắc, hơn nữa bí thư tỉnh ủy cũng tự mình ra sức.
Vương Quốc Hoa xua tay nói:
- Chị nói chủ tịch tập đoàn Giang Bắc có quan hệ như thế nào với chủ tịch tỉnh?
Cao Khiết thở dài một tiếng.
- Cái này tôi không quá rõ, nghe nói quan hệ không bình thường. Bí thư tỉnh ủy Giang Bắc trước cũng là người đứng đầu một bộ.
Vương Quốc Hoa cười cắt ngang lời Cao Khiết.
- Ý của chị tôi hiểu.
Vương Quốc Hoa chuyển đạt ý của mình, không nên vì vấn đề thành kiến với ngân hàng xây dựng mà ảnh hưởng đến sự phát triển của Thiết Châu. Đương nhiên Cao Khiết xử lý như thế nào thì Vương Quốc Hoa không có yêu cầu nào.
Có thái độ của Vương Quốc Hoa mới khiến Cao Khiết nói về hạng mục kia. Thực ra lời này Cao Khiết có thể không nói, Vương Quốc Hoa hoàn toàn có thể dùng thân phận bí thư giải quyết vấn đề nhưng hắn chọn tôn trọng Cao Khiết, điểm này có thể nói là mấu chốt.
Cấp dưới tôn trọng cấp trên là thái độ bình thường, cấp trên tôn trọng cấp dưới lại khác hẳn.
Ra khỏi phòng Cao Khiết nói với chủ nhiệm Lưu.
- Chủ nhiệm Lưu, sang văn phòng tôi ngồi một chút.
Nguyên nhân mâu thuẫn giữa Cao Khiết và chủ nhiệm Lưu là do Cao Khiết khó chịu. Chủ nhiệm Lưu không làm gì quá đáng mấy, lúc trước từ chối Cao Khiết cũng khá uyển chuyển. Nói không dễ nghe đó là do Cao Khiết hẹp hòi. Nhưng từ góc độ quan hệ lệ thuộc thì chủ nhiệm Lưu quả thật cũng cho là không bị Cao Khiết quản nên không để ý đến suy nghĩ của đối phương. Nếu trước đó chủ nhiệm Lưu có thể uyển chuyển thêm, kiên nhẫn giải thích khó xử của mình, mong Cao Khiết thông cảm thì đã không có mâu thuẫn như vậy.
Khi Cao Khiết chiếm ưu thế, chủ nhiệm Lưu qua lại với nữ đồng chí thiếu kinh ngạc nên bây giờ có chút bất an.
- Chủ nhiệm Lưu, vừa nãy Bí thư Vương hy vọng ngân hàng xây dựng có thể phát huy tác dụng lớn hơn nữa trong quá trình xây dựng kinh tế của Thiết Châu, trước đây ngân hàng xây dựng vẫn tỏ vẻ tán thành ủng hộ công việc của ủy ban thị xã. Nếu như thái độ công việc của tôi có gì không ổn mời chủ nhiệm Lưu bỏ qua.
Cao Khiết có tâm trạng vui vẻ nên vừa về phòng đã nói như vậy.
Cao Khiết nói làm chủ nhiệm Lưu cũng yên tâm hơn. Y vội vàng đứng lên nói.
- Thị trưởng Cao tuyệt đối không nên nói như vậy, chủ yếu do công việc của tôi không làm tốt, đều do tôi sai.
Hết giờ làm Vương Quốc Hoa vừa về đến nhà, chủ nhiệm Lưu đã cầm túi chờ ở cửa.
Vương Quốc Hoa thoáng kinh ngạc, đợi chủ nhiệm Lưu đi lên hắn mới hỏi.
- Sao, chủ nhiệm Lưu ở đây làm gì vậy?
chủ nhiệm Lưu vội vàng giải thích.
- Tôi làm phiền bí thư vì vậy có chút tâm ý tỏ vẻ một chút.
Vương Quốc Hoa lúc này mới yên tâm, không phải tiếp tục Cao Khiết làm khó đối phương là đủ rồi. Vương Quốc Hoa gật đầu mời chủ nhiệm Lưu vào trong ngồi. chủ nhiệm Lưu đặt túi bỏ lên bàn, hắn cười nói:
- Đồ thì anh cầm về, con người tôi sau này chủ nhiệm Lưu sẽ biết.
Chủ nhiệm Lưu thoáng do dự một chút.
- Bí thư, chỉ là một chiếc đồng hồ bình thường.
Vương Quốc Hoa khách khí nói.
- Nghèo chơi xe, giàu chơi đồng hồ, chút kiến thức này tôi cũng có, anh mang đồ về đi.
Chủ nhiệm Lưu nghe vậy cũng biết ý thu lại.
- Vậy không tiện cho lắm, tôi …
Vương Quốc Hoa quyết đoán xua tay chặn lại.
- Không nói cái này.
Chủ nhiệm Lưu lúc này mới thức thời rời đi, đi ra còn quay đầu lại không ngừng gật đầu, Vương Quốc Hoa đưa đối phương ra tận cửa.
Chủ nhiệm Lưu vừa thầm may mắn vừa suy nghĩ sau này mình phải từ nơi khác tỏ tâm ý. Dù sao mình cũng nợ nhân tình đối phương.
Cùng có tâm trạng như vậy là Cao Khiết. Vương Quốc Hoa cho Cao Khiết đủ thể diện, điểm này dù là ai cũng không thể không thừa nhận, nó có lợi cho công việc của cô. Từ việc này Cao Khiết có cái nhìn mới về Vương Quốc Hoa.
Mấy ngày thoáng cái là qua, Hác Long Quang lại lên Bắc Kinh chạy hạng mục nhưng kết quả hoạt động làm hắn rất thất vọng. mặc dù là nguồn tin nào cũng nói không được tốt, thậm chí còn có một quan chức lén nói:
- Thị trưởng Hác về đi, hạng mục này quá sâu.
Hác Long Quang không thể làm gì khác hơn là điện thoại xin lãnh đạo giúp. Chủ tịch tỉnh Lưu Triệu Minh bảo Hác Long Quang về trước. Dập máy, Lưu Triệu Minh suy nghĩ mãi rồi gọi điện bảo thư ký chuẩn bị xe.
Xe ra khỏi ủy ban tỉnh chạy đến câu lạc bộ Đại phú hào. Tôn Khiết rất nhiệt tình ra ngoài chờ. Hai người vào phòng, Lưu Triệu Minh nói với Tôn Khiết:
- Tổng giám đốc Tôn, hạng mục điện phân nhôm tôi muốn nghe vài câu từ cô.
Tôn Khiết cười nói:
- Chủ tịch tỉnh quá lời rồi, tôi chỉ là người làm ăn, không đáng để anh khách khí như vậy.
Tôn Khiết nói nhưng giọng điệu và vẻ mặt lại khác hẳn.
Tôn Khiết kinh doanh ở Thần Châu đều là các câu lạc bộ sang trọng bậc nhất. Người phụ nữ này bình thường đều ở nhà, không phải lãnh đạo lãnh đạo cấp bộ sẽ không ra mặt tiếp đón, nghe nói Tôn Khiết có quan hệ khá tốt với Mã Dược Đông. Lưu Triệu Minh cũng hiểu qua về lai lịch của ả này.
Lưu Triệu Minh còn biết một điểm Tôn Khiết thực tế là người phát ngôn của một tập đoàn lợi ích tại thu hồi đất.
Tập đoàn lợi ích này bình thường Lưu Triệu Minh cũng không muốn chọc vào. Lần này đến đây cũng coi như nợ nhân tình nhưng do hạng mục quá hấp dẫn nên Lưu Triệu Minh phải làm vậy.
- Tổng giám đốc Tôn, về hạng mục điện phân nhôm xin mời cô nói một câu là tỉnh Đông Hải còn có thể tranh không?
Tôn Khiết nghe xong thở dài nói.
- Nếu nửa tháng trước chủ tịch Lưu đến hỏi thì tôi sẽ rất dứt khoát bảo anh hết hy vọng. bây giờ anh hỏi, tôi lại muốn nói với anh là hết hy vọng.
Tôn Khiết thấy Lưu Triệu Minh nhìn với ánh mắt hồ nghi, cô thản nhiên nói:
- Rất nhanh chủ tịch tỉnh sẽ biết mà.
Lưu Triệu Minh đành đứng lên. Sau khi y đi, Tôn Khiết cũng thấy khó xử. Cô không phải muốn lừa Lưu Triệu Minh mà có vài thứ cô không hiểu mấy.
Nói tói lại Lưu Triệu Minh lần này hoàn toàn hết hy vọng, y gọi điện ngay cho Hác Long Quang.
- Anh đừng nhảy nhót nữa, chuyện không phải anh nhảy nhót là thành được.
Lưu Triệu Minh hết hy vọng, Hác Long Quang tuyệt vọng thì Vương Quốc Hoa nhận được ba cuộc điện thoại. Đầu tiên là Sở Giang Thu gọi tới đầy oán giận.
- Anh lên Bắc Kinh một chuyến.
Nói chuyện điện thoại xong, Vương Quốc Hoa cười nói với chủ nhiệm Lưu.
- Làm phiền chủ nhiệm Lưu chờ chút, lát tôi nói chuyện với đồng chí Cao Khiết xong rồi gọi anh vào.
Chủ nhiệm Lưu vẫn suy nghĩ vị Bí thư Vương trẻ này nhìn như dễ gần, mình có phải nên mượn cơ hội tạo quan hệ tốt với hắn không? Chủ nhiệm Lưu đứng lên nhìn Từ Diệu Quốc, y hy vọng làm mình có cơ hội nói chuyện riêng với Vương Quốc Hoa, ai ngờ Từ Diệu Quốc không thèm để ý đến ám chỉ của y, Từ Diệu Quốc cũng đứng lên rời đi. về phần Hàn Hạo trước đó đã tìm cơ hội mà đi.
Mặc dù trong lòng thấy có chút đáng tiếc nhưng chủ nhiệm Lưu vẫn thức thời ra gian ngoài đợi. Ở trong văn phòng bí thư thị ủy mà chỉ có thể đợi ở ngoài, cảm giác này không dễ chịu gì.
Cao Khiết đến rất nhanh, thấy chủ nhiệm Lưu, cô bình tĩnh gật đầu.
- Bí thư, tôi tới.
Cao Khiết cười ân cần chào hỏi, cô quay đầu lại nhìn thoáng qua cửa.
- Ngài vì việc ngân hàng xây dựng nên tìm tôi tới?
Vương Quốc Hoa lắc đầu nói.
- Chuyện ngân hàng xây dựng tôi không phát biểu ý kiến gì cả. Tôi gọi chị tới là hỏi quy hoạch đô thị lầm tới đâu rồi? Đàm phán với tổng giám đốc Lưu lúc nào sẽ chính thức bắt đầu?
Cao Khiết có chút bất ngờ rồi lập tức hiểu ý của Vương Quốc Hoa.
- Chuyện đàm phán rất thuận lợi, tổng giám đốc LƯu quyết định cuối tuần tới Thiết Châu.
Vừa nói Cao Khiết vừa nhìn ra cửa một chút.
- Bí thư, tôi nghe được một tin tức về hạng mục điện phân nhôm. Tôi đề nghị Thiết Châu tốt nhất là nên bỏ qua, bên thị trưởng Hác tôi chưa nói, gần đây y không thích trao đổi với tôi.
- Chuyện này tôi có dự định khác. Về quan hệ với ngân hàng xây dựng tôi tin chị sẽ xử lý tốt. Cứ như vậy đi, mau đưa ra quy hoạch, thời gian có thể nói là rất quý đối với Thiết Châu.
Vương Quốc Hoa nói như vậy, Cao Khiết chú ý ngay câu đầu. Cô do dự một chút nhưng vẫn nói.
- Nguồn tin của tôi khá đáng tin, hơn nữa ngành này có quy tắc của nó. Thiết Châu mặc dù có tài nguyên nhưng bản thân không có hạng mục lớn về ngành này. ở tình huống bình thường loại hạng mục như vậy đều là do các công ty nhà nước ra mặt tranh thủ hoạt động trước. tỉnh Giang Bắc có tập đoàn khai khoáng Giang bắc, hơn nữa bí thư tỉnh ủy cũng tự mình ra sức.
Vương Quốc Hoa xua tay nói:
- Chị nói chủ tịch tập đoàn Giang Bắc có quan hệ như thế nào với chủ tịch tỉnh?
Cao Khiết thở dài một tiếng.
- Cái này tôi không quá rõ, nghe nói quan hệ không bình thường. Bí thư tỉnh ủy Giang Bắc trước cũng là người đứng đầu một bộ.
Vương Quốc Hoa cười cắt ngang lời Cao Khiết.
- Ý của chị tôi hiểu.
Vương Quốc Hoa chuyển đạt ý của mình, không nên vì vấn đề thành kiến với ngân hàng xây dựng mà ảnh hưởng đến sự phát triển của Thiết Châu. Đương nhiên Cao Khiết xử lý như thế nào thì Vương Quốc Hoa không có yêu cầu nào.
Có thái độ của Vương Quốc Hoa mới khiến Cao Khiết nói về hạng mục kia. Thực ra lời này Cao Khiết có thể không nói, Vương Quốc Hoa hoàn toàn có thể dùng thân phận bí thư giải quyết vấn đề nhưng hắn chọn tôn trọng Cao Khiết, điểm này có thể nói là mấu chốt.
Cấp dưới tôn trọng cấp trên là thái độ bình thường, cấp trên tôn trọng cấp dưới lại khác hẳn.
Ra khỏi phòng Cao Khiết nói với chủ nhiệm Lưu.
- Chủ nhiệm Lưu, sang văn phòng tôi ngồi một chút.
Nguyên nhân mâu thuẫn giữa Cao Khiết và chủ nhiệm Lưu là do Cao Khiết khó chịu. Chủ nhiệm Lưu không làm gì quá đáng mấy, lúc trước từ chối Cao Khiết cũng khá uyển chuyển. Nói không dễ nghe đó là do Cao Khiết hẹp hòi. Nhưng từ góc độ quan hệ lệ thuộc thì chủ nhiệm Lưu quả thật cũng cho là không bị Cao Khiết quản nên không để ý đến suy nghĩ của đối phương. Nếu trước đó chủ nhiệm Lưu có thể uyển chuyển thêm, kiên nhẫn giải thích khó xử của mình, mong Cao Khiết thông cảm thì đã không có mâu thuẫn như vậy.
Khi Cao Khiết chiếm ưu thế, chủ nhiệm Lưu qua lại với nữ đồng chí thiếu kinh ngạc nên bây giờ có chút bất an.
- Chủ nhiệm Lưu, vừa nãy Bí thư Vương hy vọng ngân hàng xây dựng có thể phát huy tác dụng lớn hơn nữa trong quá trình xây dựng kinh tế của Thiết Châu, trước đây ngân hàng xây dựng vẫn tỏ vẻ tán thành ủng hộ công việc của ủy ban thị xã. Nếu như thái độ công việc của tôi có gì không ổn mời chủ nhiệm Lưu bỏ qua.
Cao Khiết có tâm trạng vui vẻ nên vừa về phòng đã nói như vậy.
Cao Khiết nói làm chủ nhiệm Lưu cũng yên tâm hơn. Y vội vàng đứng lên nói.
- Thị trưởng Cao tuyệt đối không nên nói như vậy, chủ yếu do công việc của tôi không làm tốt, đều do tôi sai.
Hết giờ làm Vương Quốc Hoa vừa về đến nhà, chủ nhiệm Lưu đã cầm túi chờ ở cửa.
Vương Quốc Hoa thoáng kinh ngạc, đợi chủ nhiệm Lưu đi lên hắn mới hỏi.
- Sao, chủ nhiệm Lưu ở đây làm gì vậy?
chủ nhiệm Lưu vội vàng giải thích.
- Tôi làm phiền bí thư vì vậy có chút tâm ý tỏ vẻ một chút.
Vương Quốc Hoa lúc này mới yên tâm, không phải tiếp tục Cao Khiết làm khó đối phương là đủ rồi. Vương Quốc Hoa gật đầu mời chủ nhiệm Lưu vào trong ngồi. chủ nhiệm Lưu đặt túi bỏ lên bàn, hắn cười nói:
- Đồ thì anh cầm về, con người tôi sau này chủ nhiệm Lưu sẽ biết.
Chủ nhiệm Lưu thoáng do dự một chút.
- Bí thư, chỉ là một chiếc đồng hồ bình thường.
Vương Quốc Hoa khách khí nói.
- Nghèo chơi xe, giàu chơi đồng hồ, chút kiến thức này tôi cũng có, anh mang đồ về đi.
Chủ nhiệm Lưu nghe vậy cũng biết ý thu lại.
- Vậy không tiện cho lắm, tôi …
Vương Quốc Hoa quyết đoán xua tay chặn lại.
- Không nói cái này.
Chủ nhiệm Lưu lúc này mới thức thời rời đi, đi ra còn quay đầu lại không ngừng gật đầu, Vương Quốc Hoa đưa đối phương ra tận cửa.
Chủ nhiệm Lưu vừa thầm may mắn vừa suy nghĩ sau này mình phải từ nơi khác tỏ tâm ý. Dù sao mình cũng nợ nhân tình đối phương.
Cùng có tâm trạng như vậy là Cao Khiết. Vương Quốc Hoa cho Cao Khiết đủ thể diện, điểm này dù là ai cũng không thể không thừa nhận, nó có lợi cho công việc của cô. Từ việc này Cao Khiết có cái nhìn mới về Vương Quốc Hoa.
Mấy ngày thoáng cái là qua, Hác Long Quang lại lên Bắc Kinh chạy hạng mục nhưng kết quả hoạt động làm hắn rất thất vọng. mặc dù là nguồn tin nào cũng nói không được tốt, thậm chí còn có một quan chức lén nói:
- Thị trưởng Hác về đi, hạng mục này quá sâu.
Hác Long Quang không thể làm gì khác hơn là điện thoại xin lãnh đạo giúp. Chủ tịch tỉnh Lưu Triệu Minh bảo Hác Long Quang về trước. Dập máy, Lưu Triệu Minh suy nghĩ mãi rồi gọi điện bảo thư ký chuẩn bị xe.
Xe ra khỏi ủy ban tỉnh chạy đến câu lạc bộ Đại phú hào. Tôn Khiết rất nhiệt tình ra ngoài chờ. Hai người vào phòng, Lưu Triệu Minh nói với Tôn Khiết:
- Tổng giám đốc Tôn, hạng mục điện phân nhôm tôi muốn nghe vài câu từ cô.
Tôn Khiết cười nói:
- Chủ tịch tỉnh quá lời rồi, tôi chỉ là người làm ăn, không đáng để anh khách khí như vậy.
Tôn Khiết nói nhưng giọng điệu và vẻ mặt lại khác hẳn.
Tôn Khiết kinh doanh ở Thần Châu đều là các câu lạc bộ sang trọng bậc nhất. Người phụ nữ này bình thường đều ở nhà, không phải lãnh đạo lãnh đạo cấp bộ sẽ không ra mặt tiếp đón, nghe nói Tôn Khiết có quan hệ khá tốt với Mã Dược Đông. Lưu Triệu Minh cũng hiểu qua về lai lịch của ả này.
Lưu Triệu Minh còn biết một điểm Tôn Khiết thực tế là người phát ngôn của một tập đoàn lợi ích tại thu hồi đất.
Tập đoàn lợi ích này bình thường Lưu Triệu Minh cũng không muốn chọc vào. Lần này đến đây cũng coi như nợ nhân tình nhưng do hạng mục quá hấp dẫn nên Lưu Triệu Minh phải làm vậy.
- Tổng giám đốc Tôn, về hạng mục điện phân nhôm xin mời cô nói một câu là tỉnh Đông Hải còn có thể tranh không?
Tôn Khiết nghe xong thở dài nói.
- Nếu nửa tháng trước chủ tịch Lưu đến hỏi thì tôi sẽ rất dứt khoát bảo anh hết hy vọng. bây giờ anh hỏi, tôi lại muốn nói với anh là hết hy vọng.
Tôn Khiết thấy Lưu Triệu Minh nhìn với ánh mắt hồ nghi, cô thản nhiên nói:
- Rất nhanh chủ tịch tỉnh sẽ biết mà.
Lưu Triệu Minh đành đứng lên. Sau khi y đi, Tôn Khiết cũng thấy khó xử. Cô không phải muốn lừa Lưu Triệu Minh mà có vài thứ cô không hiểu mấy.
Nói tói lại Lưu Triệu Minh lần này hoàn toàn hết hy vọng, y gọi điện ngay cho Hác Long Quang.
- Anh đừng nhảy nhót nữa, chuyện không phải anh nhảy nhót là thành được.
Lưu Triệu Minh hết hy vọng, Hác Long Quang tuyệt vọng thì Vương Quốc Hoa nhận được ba cuộc điện thoại. Đầu tiên là Sở Giang Thu gọi tới đầy oán giận.
- Anh lên Bắc Kinh một chuyến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.