Chương 455: Chuyện gì cũng có nguyên nhân
Đoạn Nhận Thiên Nhai
19/03/2013
- Là mình đưa ra yêu cầu ư?
Câu này Vương Quốc Hoa không dám nói ra, nói nhất định sẽ gặp phiền phức to. Hắn lừa dối một phen, chiều ra ngoài mau đồ, lúc đi tay không, trời tối đen quay về với túi lớn túi nhỏ mới làm Sở Sở hài lòng.
Nam Bình mời khách, Sở Sở rất tự giác ở khu nghỉ dưỡng lên mạng, xem Tv.
Khách sạn Phương Nguyên nằm ở khu phố trung tâm, Vương Quốc Hoa bị tắc nửa tiếng cuối cùng mới tới nơi. Nam Bình sớm chờ ở dưới lầu, thấy Vương Quốc Hoa tới, y rất kích động. Cao Nguyên gọi tới báo không thể tới, người khác mãi không tới làm Nam Bình có chút xấu hổ. Lần đầu hắn mời khách mà không ai tới cơ mà.
Vương Quốc Hoa biết được tin này lập tức lấy máy gọi vào số của Cao Nguyên.
- Anh sao không tới được vậy?
Cao Nguyên đang ngồi ở ghế đằng trước, hắn quay đầu lại nhìn bí thư Hứa, thấy lãnh đạo không có động tác nên mới nhỏ giọng nói.
- Tôi cùng lãnh đạo đi công tác, đang trên đường ra sân bay.
Dập máy, Cao Nguyên còn không quên giải thích với Hứa Nam Hạ.
- Là Quốc Hoa gọi tới, mọi người đã hẹn dùng cơm.
Hứa Nam Hạ ồ một tiếng tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đi theo Nam Bình lên lầu, vào phòng Nam Bình có chút khẩn trương.
- Đúng là trùng hợp, vừa nãy khi lên lầu thì tôi thấy Lâm Tĩnh.
Nam Bình gọi thẳng tên có thể thấy oán niệm trong lòng hắn.
Lúc này trong một phòng ở căn nhà phía sau, Mạnh Vũ Vi từ cửa sổ trở về, cô có chút quái dị nói với Lâm Tĩnh.
- Vương Quốc Hoa.
Vẻ dễ dàng trên mặt Lâm Tĩnh thoáng cái biến mất, chuyển sang âm trầm như trời mưa. Lát sau cô mới nhỏ giọng nói.
- Chủ tịch Phương tới chưa?
Lâm Tĩnh hôm nay mời phó chủ tịch thường trực tỉnh Phương Thiên, hai người là đồng hương, Lâm Tĩnh lần này có thể làm phó chủ tịch tỉnh cũng có một phần sức lực của Phương Thiên.
- Nói còn có mười phút nữa.
Mạnh Vũ Vi nhỏ giọng nói, Lâm Tĩnh nói:
- Em xuống chờ đi.
Lâm Tĩnh có địa vị đặc thù nên không tiện xuống lầu chờ, chỉ có thể để Mạnh Vũ Vi đi. Mạnh Vũ Vi theo Lâm Tĩnh nhiều năm, tạm thời còn có danh hiệu phó chủ nhiệm văn phòng thị ủy, chờ Lâm Tĩnh nhận chức, Mạnh Vũ Vi có đi theo Lâm Tĩnh hay không vẫn chưa rõ. Đương nhiên Mạnh Vũ Vi có thể tiếp tục làm thư ký, chẳng qua từ thói quen mà nói thì Lâm Tĩnh hẳn là nên an bài cho Mạnh Vũ Vi ra ngoài.
Mạnh Vũ Vi biết rõ tính cách của Lâm Tĩnh, biết cô ả không thể nào suy nghĩ cho mình nên khá ai oán. Ai thích làm thư ký hầu hạ người cả đời chứ? Mạnh Vũ Vi cũng hy vọng mình có thể chủ chính một nơi như Vương Quốc Hoa, tốt xấu cô cũng đã gần 30, vẫn độc thân thì không phải vì tiền đồ chính trị của mình sao?
Cho nên trong nháy mắt khi Mạnh Vũ Vi mở cửa đi ra, cô rất muốn tìm Vương Quốc Hoa. Cô biết mục đích mời khách của Nam Bình chỉ là không biết chuyện tới tình trạng gì thôi.
Xuống dưới lầu Mạnh Vũ Vi lấy máy gọi cho Vương Quốc Hoa.
- Em thấy anh, sao rồi?
- Sao gì chứ? Em cảm thấy có thể dễ dàng được lãnh đạo mời ăn cơm sao?
Vương Quốc Hoa cười nói một câu, Mạnh Vũ Vi nghe vậy hơi run lên. Trước đó Mạnh Vũ Vi đoán khá chính xác, coi như là do hiểu tính cách của Vương Quốc Hoa. Giờ phút này nghe hắn nói thấy, cô thấy rất chua xót.
- Lúc rảnh nói chuyện, bây giờ không tiện.
Vương Quốc Hoa nói xong dập máy, hắn về bàn cười nói.
- Một người bạn, chúng ta tiếp tục.
Mạnh Vũ Vi chờ dưới lầu nhìn đoàn người bên ngoài ra vào. Cô đột nhiên có một suy nghĩ mình quá ngu ngốc. Lúc trước không ngờ mình coi Vương Quốc Hoa là lợi dụng lẫn nhau.
Hai tháng trôi qua rất nhanh, trời mùa thu làm người ra rất khó chịu. Trưa nay trời khá âm trầm như muốn có mưa. Vương Quốc Hoa đứng trước điều hòa khá buồn bực, thuốc cũng không dám hút nhiều.
Hắn đang chuẩn bị ra ngoài thì máy điện thoại vang lên, là Hứa Nam Hạ gọi tới.
- Có hai phóng viên Tân hoa xã đến, cậu tiếp đón một chút.
Vương Quốc Hoa có chút bất ngờ vội vàng cười nói.
- Bí thư Hứa, chú có thể cho phương hướng chung không?
Hứa Nam Hạ đang vui vẻ nên ông cười ha hả mắng.
- Cậu đó, chuyện này có quan hệ đến việc trợ cấp giáo dục của quận Hồng Sam. Chuyện này phải phê bình cậu, tiếp đón xong phóng viên thì lên tỉnh.
Vừa nói Hứa Nam Hạ dập máy.
Vương Quốc Hoa không quá rõ sao truyền thông tỉnh chưa đưa tin mà Tân hoa xã đã tới. Hắn vừa dập máy thì Sở Sở gọi tới nói.
- Ông xã, bố em tìm hai phóng viên đến phỏng vấn, người đã tới tỉnh rồi.
Vương Quốc Hoa vậy mới biết nguyên nhân, hắn có chút lo lắng. Có lẽ phóng viên đến Ban Tuyên giáo tỉnh ủy, Hứa Nam Hạ nhận được báo cáo, đây là quá trình bình thường. Xem ra Sở Giang Thu cũng đã an bài khá cẩn thận.
- Hứa thúc vừa gọi điện cho anh, bảo anh tối lên tỉnh báo cáo.
Vương Quốc Hoa cố ý trả lời như vậy, Sở Sở nói.
- CHắc là cố ý làm theo trình tự, lo em bị hiểu lầm.
- Là bố nói hả?
Vương Quốc Hoa cười hỏi, Sở Sở bên kia có chút đắc ý cười cười một tiếng không trả lời thẳng. Lát sau Sở Sở mới nhỏ giọng nói:
- Ý của bố em là anh nên tiến bộ. Ý này bí thư Hứa có thể thấy rõ.
Vương Quốc Hoa trợn tròn mắt.
- Xin em, anh còn chưa đầy 30 đã là cấp chính huyện, còn đòi đề bạt nữa ư?
Sở Sở nghe xong càng vui vẻ.
- Không có biện pháp, bố em nói anh nếu không được đề bạt, nếu không thì ông sẽ điều anh tới nơi khác.
Vương Quốc Hoa cười khổ nói.
- Đừng làm như vậy, anh cần ngoan ngoãn đi theo sau bí thư Hứa, không nói nữa, tối anh phải lên tỉnh, em đi cùng không?
- Em không đi, anh đi một mình đi.
Vương Quốc Hoa không miễn cưỡng. Hắn gọi Giản Hòa Phương tới dặn vài câu chuyện tiếp đón phóng viên, rồi báo cáo với Trác Quyền.
Nếu là Hứa Nam Hạ gọi tới, Ban Tuyên giáo tỉnh ủy nhất định sẽ có người xuống, Trác Quyền gần đây không giở trò gì, Vương Quốc Hoa cảm thấy không thể ép hắn quá mức. Hơn nữa sau chuyện này có lẽ còn cần Trác Quyền tiếp tục kiên trì. Không thể vì mình đi mà chuyện ngừng lại.
Trác Quyền không ngờ có việc tốt này. Mặc kệ nói như thế nào khi phóng viên tới phỏng vấn thì hắn đều được lợi.
- Được, chuyện này do tôi bố trí.
Trác Quyền rất dứt khoát trả lời. Gần đây quá yên tĩnh làm Trác Quyền có chút buồn bực. Vương Quốc Hoa dập máy rồi ra ngoài lên tỉnh thành. Hắn không đi theo ai mà tự lái xe lên đường. Trên đường, Vương Quốc Hoa nhận được điện của Nam Bình.
- Chủ tịch Quốc Hoa, chúc mừng cậu.
- Chúc mừng gì chứ, ồ tôi còn đang lên tỉnh gặp bí thư Hứa. Đúng, lát tiếp đón phóng viên thì thị ủy cần phải ra mặt. Đây cũng là sự ủng hộ của lãnh đạo đối với công việc quận Hồng Sam mà.
Vương Quốc Hoa vừa nói như vậy, Nam Bình cười ha hả, đây là bôi phấn lên mặt bí thư Hứa Nam.
Nam Bình chính thức tiếp nhận chức bí thư thị ủy là điều không mấy ai ngờ tới. Trước đó hầu hết mọi người đều đoán là tỉnh ủy có an bài khác, Dương Quốc Minh do vấn đề lịch sử nên cơ bản không hy vọng.
Tình hình thực tế rất phức tạp, tỉnh ủy có tranh luận kịch liệt, tân chủ tịch tỉnh ủng hộ Dương Quốc Minh nhưng do y mới tới nên không chống lại hỏa lực cục diện của bí thư Hứa, cuối cùng hoa rơi vào nhà Nam Bình.
Lên tỉnh vẫn còn sớm, Vương Quốc Hoa trược tiếp đến viện khoa học xã hội, đi qua cửa phu nhân bí thư tỉnh ủy, Vương Quốc Hoa có thể nói quá thành thạo. Du Vân Vân không ngờ Vương Quốc Hoa đến thăm mình nên rất vui vẻ.
Sở Giang Thu vì sao làm như vậy cũng là có nguyên nhân. Thủy Trung Lăng phụ trách mảng đầu tư nước ngoài, do xu thế mạng inte không thể chống đỡ nên, giá cổ phần của công ty đầu tư tăng nhanh nên khoản đầu tư thua lỗ dần kéo về. Chỉ trong vòng nửa năm đã làm danh tiếng đầu tư thua lỗ của Sở Giang Thu hoàn toàn biến mất.
Sở Giang Thu rất hưng phấn nên cảm thấy cần làm gì đó cho con rể. Vừa lúc Sở Sở gọi điện nói chuyện với Thủy Trung Lăng, nói gần đây Vương Quốc Hoa rất bận, mỗi ngày đều xuống các trường học ở xã về vấn đề miễn giảm học phí tiểu học.
Sở Giang Thu nghe vậy liền thấy có cửa. Ai cũng nói dù nghèo đến đâu cũng không thể nghèo giáo dục. Thực tế gần như không có mấy chính quyền địa phương thực sự đầu tư cho giáo dục. Vương Quốc Hoa làm như vậy chính là coi trọng tinh thần của trung ương, cũng chứng minh tiềm lực tài chính của địa phương.
Câu này Vương Quốc Hoa không dám nói ra, nói nhất định sẽ gặp phiền phức to. Hắn lừa dối một phen, chiều ra ngoài mau đồ, lúc đi tay không, trời tối đen quay về với túi lớn túi nhỏ mới làm Sở Sở hài lòng.
Nam Bình mời khách, Sở Sở rất tự giác ở khu nghỉ dưỡng lên mạng, xem Tv.
Khách sạn Phương Nguyên nằm ở khu phố trung tâm, Vương Quốc Hoa bị tắc nửa tiếng cuối cùng mới tới nơi. Nam Bình sớm chờ ở dưới lầu, thấy Vương Quốc Hoa tới, y rất kích động. Cao Nguyên gọi tới báo không thể tới, người khác mãi không tới làm Nam Bình có chút xấu hổ. Lần đầu hắn mời khách mà không ai tới cơ mà.
Vương Quốc Hoa biết được tin này lập tức lấy máy gọi vào số của Cao Nguyên.
- Anh sao không tới được vậy?
Cao Nguyên đang ngồi ở ghế đằng trước, hắn quay đầu lại nhìn bí thư Hứa, thấy lãnh đạo không có động tác nên mới nhỏ giọng nói.
- Tôi cùng lãnh đạo đi công tác, đang trên đường ra sân bay.
Dập máy, Cao Nguyên còn không quên giải thích với Hứa Nam Hạ.
- Là Quốc Hoa gọi tới, mọi người đã hẹn dùng cơm.
Hứa Nam Hạ ồ một tiếng tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đi theo Nam Bình lên lầu, vào phòng Nam Bình có chút khẩn trương.
- Đúng là trùng hợp, vừa nãy khi lên lầu thì tôi thấy Lâm Tĩnh.
Nam Bình gọi thẳng tên có thể thấy oán niệm trong lòng hắn.
Lúc này trong một phòng ở căn nhà phía sau, Mạnh Vũ Vi từ cửa sổ trở về, cô có chút quái dị nói với Lâm Tĩnh.
- Vương Quốc Hoa.
Vẻ dễ dàng trên mặt Lâm Tĩnh thoáng cái biến mất, chuyển sang âm trầm như trời mưa. Lát sau cô mới nhỏ giọng nói.
- Chủ tịch Phương tới chưa?
Lâm Tĩnh hôm nay mời phó chủ tịch thường trực tỉnh Phương Thiên, hai người là đồng hương, Lâm Tĩnh lần này có thể làm phó chủ tịch tỉnh cũng có một phần sức lực của Phương Thiên.
- Nói còn có mười phút nữa.
Mạnh Vũ Vi nhỏ giọng nói, Lâm Tĩnh nói:
- Em xuống chờ đi.
Lâm Tĩnh có địa vị đặc thù nên không tiện xuống lầu chờ, chỉ có thể để Mạnh Vũ Vi đi. Mạnh Vũ Vi theo Lâm Tĩnh nhiều năm, tạm thời còn có danh hiệu phó chủ nhiệm văn phòng thị ủy, chờ Lâm Tĩnh nhận chức, Mạnh Vũ Vi có đi theo Lâm Tĩnh hay không vẫn chưa rõ. Đương nhiên Mạnh Vũ Vi có thể tiếp tục làm thư ký, chẳng qua từ thói quen mà nói thì Lâm Tĩnh hẳn là nên an bài cho Mạnh Vũ Vi ra ngoài.
Mạnh Vũ Vi biết rõ tính cách của Lâm Tĩnh, biết cô ả không thể nào suy nghĩ cho mình nên khá ai oán. Ai thích làm thư ký hầu hạ người cả đời chứ? Mạnh Vũ Vi cũng hy vọng mình có thể chủ chính một nơi như Vương Quốc Hoa, tốt xấu cô cũng đã gần 30, vẫn độc thân thì không phải vì tiền đồ chính trị của mình sao?
Cho nên trong nháy mắt khi Mạnh Vũ Vi mở cửa đi ra, cô rất muốn tìm Vương Quốc Hoa. Cô biết mục đích mời khách của Nam Bình chỉ là không biết chuyện tới tình trạng gì thôi.
Xuống dưới lầu Mạnh Vũ Vi lấy máy gọi cho Vương Quốc Hoa.
- Em thấy anh, sao rồi?
- Sao gì chứ? Em cảm thấy có thể dễ dàng được lãnh đạo mời ăn cơm sao?
Vương Quốc Hoa cười nói một câu, Mạnh Vũ Vi nghe vậy hơi run lên. Trước đó Mạnh Vũ Vi đoán khá chính xác, coi như là do hiểu tính cách của Vương Quốc Hoa. Giờ phút này nghe hắn nói thấy, cô thấy rất chua xót.
- Lúc rảnh nói chuyện, bây giờ không tiện.
Vương Quốc Hoa nói xong dập máy, hắn về bàn cười nói.
- Một người bạn, chúng ta tiếp tục.
Mạnh Vũ Vi chờ dưới lầu nhìn đoàn người bên ngoài ra vào. Cô đột nhiên có một suy nghĩ mình quá ngu ngốc. Lúc trước không ngờ mình coi Vương Quốc Hoa là lợi dụng lẫn nhau.
Hai tháng trôi qua rất nhanh, trời mùa thu làm người ra rất khó chịu. Trưa nay trời khá âm trầm như muốn có mưa. Vương Quốc Hoa đứng trước điều hòa khá buồn bực, thuốc cũng không dám hút nhiều.
Hắn đang chuẩn bị ra ngoài thì máy điện thoại vang lên, là Hứa Nam Hạ gọi tới.
- Có hai phóng viên Tân hoa xã đến, cậu tiếp đón một chút.
Vương Quốc Hoa có chút bất ngờ vội vàng cười nói.
- Bí thư Hứa, chú có thể cho phương hướng chung không?
Hứa Nam Hạ đang vui vẻ nên ông cười ha hả mắng.
- Cậu đó, chuyện này có quan hệ đến việc trợ cấp giáo dục của quận Hồng Sam. Chuyện này phải phê bình cậu, tiếp đón xong phóng viên thì lên tỉnh.
Vừa nói Hứa Nam Hạ dập máy.
Vương Quốc Hoa không quá rõ sao truyền thông tỉnh chưa đưa tin mà Tân hoa xã đã tới. Hắn vừa dập máy thì Sở Sở gọi tới nói.
- Ông xã, bố em tìm hai phóng viên đến phỏng vấn, người đã tới tỉnh rồi.
Vương Quốc Hoa vậy mới biết nguyên nhân, hắn có chút lo lắng. Có lẽ phóng viên đến Ban Tuyên giáo tỉnh ủy, Hứa Nam Hạ nhận được báo cáo, đây là quá trình bình thường. Xem ra Sở Giang Thu cũng đã an bài khá cẩn thận.
- Hứa thúc vừa gọi điện cho anh, bảo anh tối lên tỉnh báo cáo.
Vương Quốc Hoa cố ý trả lời như vậy, Sở Sở nói.
- CHắc là cố ý làm theo trình tự, lo em bị hiểu lầm.
- Là bố nói hả?
Vương Quốc Hoa cười hỏi, Sở Sở bên kia có chút đắc ý cười cười một tiếng không trả lời thẳng. Lát sau Sở Sở mới nhỏ giọng nói:
- Ý của bố em là anh nên tiến bộ. Ý này bí thư Hứa có thể thấy rõ.
Vương Quốc Hoa trợn tròn mắt.
- Xin em, anh còn chưa đầy 30 đã là cấp chính huyện, còn đòi đề bạt nữa ư?
Sở Sở nghe xong càng vui vẻ.
- Không có biện pháp, bố em nói anh nếu không được đề bạt, nếu không thì ông sẽ điều anh tới nơi khác.
Vương Quốc Hoa cười khổ nói.
- Đừng làm như vậy, anh cần ngoan ngoãn đi theo sau bí thư Hứa, không nói nữa, tối anh phải lên tỉnh, em đi cùng không?
- Em không đi, anh đi một mình đi.
Vương Quốc Hoa không miễn cưỡng. Hắn gọi Giản Hòa Phương tới dặn vài câu chuyện tiếp đón phóng viên, rồi báo cáo với Trác Quyền.
Nếu là Hứa Nam Hạ gọi tới, Ban Tuyên giáo tỉnh ủy nhất định sẽ có người xuống, Trác Quyền gần đây không giở trò gì, Vương Quốc Hoa cảm thấy không thể ép hắn quá mức. Hơn nữa sau chuyện này có lẽ còn cần Trác Quyền tiếp tục kiên trì. Không thể vì mình đi mà chuyện ngừng lại.
Trác Quyền không ngờ có việc tốt này. Mặc kệ nói như thế nào khi phóng viên tới phỏng vấn thì hắn đều được lợi.
- Được, chuyện này do tôi bố trí.
Trác Quyền rất dứt khoát trả lời. Gần đây quá yên tĩnh làm Trác Quyền có chút buồn bực. Vương Quốc Hoa dập máy rồi ra ngoài lên tỉnh thành. Hắn không đi theo ai mà tự lái xe lên đường. Trên đường, Vương Quốc Hoa nhận được điện của Nam Bình.
- Chủ tịch Quốc Hoa, chúc mừng cậu.
- Chúc mừng gì chứ, ồ tôi còn đang lên tỉnh gặp bí thư Hứa. Đúng, lát tiếp đón phóng viên thì thị ủy cần phải ra mặt. Đây cũng là sự ủng hộ của lãnh đạo đối với công việc quận Hồng Sam mà.
Vương Quốc Hoa vừa nói như vậy, Nam Bình cười ha hả, đây là bôi phấn lên mặt bí thư Hứa Nam.
Nam Bình chính thức tiếp nhận chức bí thư thị ủy là điều không mấy ai ngờ tới. Trước đó hầu hết mọi người đều đoán là tỉnh ủy có an bài khác, Dương Quốc Minh do vấn đề lịch sử nên cơ bản không hy vọng.
Tình hình thực tế rất phức tạp, tỉnh ủy có tranh luận kịch liệt, tân chủ tịch tỉnh ủng hộ Dương Quốc Minh nhưng do y mới tới nên không chống lại hỏa lực cục diện của bí thư Hứa, cuối cùng hoa rơi vào nhà Nam Bình.
Lên tỉnh vẫn còn sớm, Vương Quốc Hoa trược tiếp đến viện khoa học xã hội, đi qua cửa phu nhân bí thư tỉnh ủy, Vương Quốc Hoa có thể nói quá thành thạo. Du Vân Vân không ngờ Vương Quốc Hoa đến thăm mình nên rất vui vẻ.
Sở Giang Thu vì sao làm như vậy cũng là có nguyên nhân. Thủy Trung Lăng phụ trách mảng đầu tư nước ngoài, do xu thế mạng inte không thể chống đỡ nên, giá cổ phần của công ty đầu tư tăng nhanh nên khoản đầu tư thua lỗ dần kéo về. Chỉ trong vòng nửa năm đã làm danh tiếng đầu tư thua lỗ của Sở Giang Thu hoàn toàn biến mất.
Sở Giang Thu rất hưng phấn nên cảm thấy cần làm gì đó cho con rể. Vừa lúc Sở Sở gọi điện nói chuyện với Thủy Trung Lăng, nói gần đây Vương Quốc Hoa rất bận, mỗi ngày đều xuống các trường học ở xã về vấn đề miễn giảm học phí tiểu học.
Sở Giang Thu nghe vậy liền thấy có cửa. Ai cũng nói dù nghèo đến đâu cũng không thể nghèo giáo dục. Thực tế gần như không có mấy chính quyền địa phương thực sự đầu tư cho giáo dục. Vương Quốc Hoa làm như vậy chính là coi trọng tinh thần của trung ương, cũng chứng minh tiềm lực tài chính của địa phương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.