Chương 466: Cô bé khổ cực
Đoạn Nhận Thiên Nhai
21/03/2013
Lưu Linh vốn có ấn tượng không tốt với đám nhân viên quản lý thị trường. Tên nhân viên kia không ngờ lại dùng tay đẩy về phía ngực Lưu Linh, ý đồ nhân lúc hỗn loạn mà sàm sỡ.
Lưu Linh theo bản năng nghiêng người né ai ngờ tay tằng kia vuốt vào mặt. Lưu Linh tức giận gào lên.
- Hạ lưu, đi chết đi.
Bốp bốp bốp, nắm tay của Lưu Linh như mưa rơi vào mặt đối phương. Mặt thằng kia tím bầm lại.
- A.
Kêu thảm một tiếng, thằng này trúng một cú đá rồi ngã xuống mặt đất.
Mọi người đều trợn tròn mắt vì giật mình, người đàn ông trung niên chỉ tay về phía Vương Quốc Hoa:
- Mày mày mày, bắt hết cho tao, mang về xử lý.
Vương Quốc Hoa nghe vậy cũng tức giận, đưa tay túm tay thằng này kéo tới.
A, người đàn ông trung niên không ngờ Vương Quốc Hoa ra tay nên bị kéo tới trúng một đòn vào bụng thiếu chút nữa quỳ xuống.
- Dừng tay cho tôi nếu không tôi bẻ gãy tay anh.
Vương Quốc Hoa gầm lên.
- Mày bỏ tay ra nếu không mày chết chắc.
Đối phương vẫn còn cứng miệng nhưng người khác thấy không dám đi lên. Vẻ mặt Vương Quốc Hoa không giống nói đùa, nếu xông lên không chừng ngón tay, tay của sếp sẽ bị gãy.
Vương Quốc Hoa hơi dùng sức làm đối phương kêu thảm, la hét. Vương Quốc Hoa coi như không nghe thấy, mấy chục tên nhân viên quản lý thị trường vây quanh xe nhưng hắn không bỏ ra. Sau đó Lưu Linh gọi điện báo cảnh sát.
Sự quỷ dị này kéo dài một lúc thì còi xe cảnh sát từ xa lao tới, ba xe cảnh sát chạy đến.
- Tôi là người của đội cảnh sát hình sự tỉnh, xin hỏi ai thủ trưởng Vương Quốc Hoa?
Một tên tới không ngờ đeo quân hàm trung tá, từ mỗi xe chạy xuống bốn người, ngoài tên trung tá ra thì người khác mặc thường phục không thấy cấp bậc.
Vương Quốc Hoa lúc này mới bỏ người đàn ông trung niên ra.
- Tôi chính là Vương Quốc Hoa, chẳng qua không phải là thủ trưởng.
Tên cảnh sát đi tới đưa tay lên chào.
- Báo cáo thủ trưởng, Mộc Tô nhận lệnh đến.
Mộc Tô đến là do Long Nam Sinh gọi điện trực tiếp. Dạo gần đây Long Nam Sinh rất vui vẻ, có lời đồn trong hội nghị thường vụ tỉnh ủy hôm qua bí thư Hứa điểm danh phê bình lãnh đạo chủ yếu Sở công an, nói là làm không tốt thì về nhà mà bế cháu. Chuyện Du Vân Vân gặp nạn, các thường vụ tỉnh ủy đều biết vì vậy bí thư Hứa có nổi giận mọi người cũng hiểu. đương nhiên mọi người hiểu hơn chính là giám đốc Lương trước đây nghe lời chủ tịch tỉnh Miêu Hàm.
Trên hội nghị Hứa Nam Hạ đầy khí thế, các thường vụ không ai dám nói đỡ. Tin này Long Nam Sinh nghe được từ Ngôn Lễ Hiếu, rất hiểu nhiên nghĩ tới đồng chí Lương Đạo Viễn sẽ lui về tuyến hai.
Trên hội nghị bí thư Hứa còn không điểm danh phê bình một số đồng chí cá biệt quản giáo cấp dưới không nghiêm. Tin Ngôn Lễ Hiếu không nói, tóm lại Long Nam Sinh coi như nhận được tin nên muốn tìm lúc thể hiện không ngờ cơ hội đến nhanh như vậy. Không phải là nịnh hót Vương Quốc Hoa, chủ yếu là mong Vương Quốc Hoa không nói câu gì xấu về mình trước mặt bí thư Hứa. Trong đó mới là nhân tố chủ yếu.
- Vất vả rồi.
Vương Quốc Hoa không tiếp tục sửa cách xưng hô, Mộc Tô nó.
- Giám đốc Long đang họp nếu không sẽ tự mình tới, giám đốc bảo tôi xin lỗi với thủ trưởng.
Mộc Tô nói rất lớn, mọi người nghe rõ. Mấy tên cảnh sát mặc thượng phục rất tự giác tạo thành vòng vây cách năm bước, bao Vương Quốc Hoa vào giữa. Người đàn ông trung niên kia đã về lại xe đóng cửa lại.
- Tôi muốn đưa cô bé này đến bệnh viện, anh mở đường.
Vương Quốc Hoa nói một câu rồi lên xe, Mộc Tô mặt không chút thay đổi ra lệnh, nhân viên lập tức lên xe, trong đó có hai người lên xe Vương Quốc Hoa.
Cô bé trên xe vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ chẳng qua không nói gì. Vết thương trên tay đã được Lưu Linh băng bó, cô bé ngồi im không khóc không gây chuyện.
Vương Quốc Hoa lái xe rời đi, xe cảnh sát mở đường nên không ai cản. Đến bệnh viện gần đó, Lưu Linh tìm bác sĩ thật nhanh. Vị bác sĩ già kia cười cười an ủi cô bé.
- Cô bé không có vấn đề gì lớn, chỉ bị trật chân, vết thương ngoài da, nghỉ ngơi vài ngày là khỏe. Chẳng qua cô bé này không thể nói chuyện vì cổ họng, ở chỗ tôi không có cách chữa.
Vương Quốc Hoa lúc này mới biết được nguyên nhân cô bé không nói.
Vương Quốc Hoa hỏi bác sĩ:
- Bác sĩ, cô bé này có điếc không?
Bác sĩ lắc đầu nói:
- Không phải, chắc là không phải câm bẩm sinh.
Cô bé băng bó về, Vương Quốc Hoa mới chú ý cô bé này đang cầm chặt tay Vương Quốc Hoa, hai mắt mong chờ nhìn Vương Quốc Hoa như đang chờ gì đó.
Ngồi xuống trước mặt cô bé, Vương Quốc Hoa cố nở nụ cười đưa tay sờ đầu cô bé. Cô bé hơi né tránh nhưng cuối cùng vẫn để Vương Quốc Hoa sờ.
- Em gái, anh biết em có thể nghe thấy? Em biết ra hiệu hay biết viết chữ không? Anh muốn giúp em nhưng cần phải biết tình huống của em.
Vương Quốc Hoa nhẹ nhàng nói, cô bé chỉ chỉ bút trên bàn.
Cô bé lấy bút viết vào tay, bên trên có một địa chỉ.
- Đây là nhà của em?
Cô bé gật đầu, Vương Quốc Hoa thở dài một tiếng, tìm được nhà là tốt rồi.
Đưa cô bé lên xe, xe đến ngoại ô rồi dừng lại trước một ngõ nhỏ. Cô bé định giãy dụa đứng lên, Vương Quốc Hoa vội vàng xuống xe đưa tay ra định bế nhưng cô bé trốn vào lòng Lưu Linh không chịu nhận.
Sau đó cô bé đưa một ngón lên, tay phải giơ ba ngón, ra hiệu mình đã 13 tuổi.
Lưu Linh cười cười ngồi xuống nói.
- Lại đây, chị cõng.
Cô bé do dự một chút nhưng vẫn lên lưng Lưu Linh.
Đi dọc theo con hẻm vào trong, các căn nhà ở đây đã xuống cấp khá nghiêm trọng. Mộc Tô đi theo nhỏ giọng nói.
- Vùng này trước đây là thôn, mấy năm nay phát triển đô thị quá nhanh, thành phố mãi không có phương án cải tạo nơi này, trị an nơi này rất phức tạp.
Đến trước một quán tạp hóa nhỏ, cô bé ra hiệu Lưu Linh dừng lại. Trong nhà có một ông lão đi ra thấy Lưu Linh cõng cô bé liền biến sắc, ông đi lên nói với giọng không quá phổ thông.
- Các người đừng bắt nó, muốn bắt thì bắt tôi đi.
Mộc Tô vội vàng đi lên dùng tiếng bản địa trao đổi, ông lão lúc này mới cảm kích cầm chặt tay Vương Quốc Hoa.
- Khổ cho con bé, từ nhỏ mất mẹ, sức khỏe của bố yếu, nó từ bé phải làm việc kiếm tiền chữa bệnh cho bố, mình đổ bệnh mà không bỏ được tiền mua thuốc, vì vậy người nóng lên rất nhiều ngày, cổ hỏng cũng hỏng.
Mộc Tô không ngừng phiên dịch lại, Vương Quốc Hoa cảm thấy tim mình như bị dao cứa, Lưu Linh càng không khống chế được rơi nước mắt.
- Đám nhân viên quản lý thị trường quá xấu xa, cô bé đáng thương như vậy mà cũng ra tay. Vương Quốc Hoa, anh là đàn ông thì phải chỉnh chết bọn chúng.
Lưu Linh vừa khóc vừa nói.
Trước mặt Mộc Tô, Vương Quốc Hoa không tiện tỏ thái độ. Lưu Linh kêu lên chẳng qua chỉ là phát tiết mà thôi, đương nhiên cô cũng là do tin Vương Quốc Hoa nên mới làm như vậy.
Trong căn phòng u ám có một người đàn ông nằm trên đó, đây là bố của cô bé. Theo lời ông lão nói thì người nhà bọn họ vốn là người dân trong thôn.
Lưu Linh theo bản năng nghiêng người né ai ngờ tay tằng kia vuốt vào mặt. Lưu Linh tức giận gào lên.
- Hạ lưu, đi chết đi.
Bốp bốp bốp, nắm tay của Lưu Linh như mưa rơi vào mặt đối phương. Mặt thằng kia tím bầm lại.
- A.
Kêu thảm một tiếng, thằng này trúng một cú đá rồi ngã xuống mặt đất.
Mọi người đều trợn tròn mắt vì giật mình, người đàn ông trung niên chỉ tay về phía Vương Quốc Hoa:
- Mày mày mày, bắt hết cho tao, mang về xử lý.
Vương Quốc Hoa nghe vậy cũng tức giận, đưa tay túm tay thằng này kéo tới.
A, người đàn ông trung niên không ngờ Vương Quốc Hoa ra tay nên bị kéo tới trúng một đòn vào bụng thiếu chút nữa quỳ xuống.
- Dừng tay cho tôi nếu không tôi bẻ gãy tay anh.
Vương Quốc Hoa gầm lên.
- Mày bỏ tay ra nếu không mày chết chắc.
Đối phương vẫn còn cứng miệng nhưng người khác thấy không dám đi lên. Vẻ mặt Vương Quốc Hoa không giống nói đùa, nếu xông lên không chừng ngón tay, tay của sếp sẽ bị gãy.
Vương Quốc Hoa hơi dùng sức làm đối phương kêu thảm, la hét. Vương Quốc Hoa coi như không nghe thấy, mấy chục tên nhân viên quản lý thị trường vây quanh xe nhưng hắn không bỏ ra. Sau đó Lưu Linh gọi điện báo cảnh sát.
Sự quỷ dị này kéo dài một lúc thì còi xe cảnh sát từ xa lao tới, ba xe cảnh sát chạy đến.
- Tôi là người của đội cảnh sát hình sự tỉnh, xin hỏi ai thủ trưởng Vương Quốc Hoa?
Một tên tới không ngờ đeo quân hàm trung tá, từ mỗi xe chạy xuống bốn người, ngoài tên trung tá ra thì người khác mặc thường phục không thấy cấp bậc.
Vương Quốc Hoa lúc này mới bỏ người đàn ông trung niên ra.
- Tôi chính là Vương Quốc Hoa, chẳng qua không phải là thủ trưởng.
Tên cảnh sát đi tới đưa tay lên chào.
- Báo cáo thủ trưởng, Mộc Tô nhận lệnh đến.
Mộc Tô đến là do Long Nam Sinh gọi điện trực tiếp. Dạo gần đây Long Nam Sinh rất vui vẻ, có lời đồn trong hội nghị thường vụ tỉnh ủy hôm qua bí thư Hứa điểm danh phê bình lãnh đạo chủ yếu Sở công an, nói là làm không tốt thì về nhà mà bế cháu. Chuyện Du Vân Vân gặp nạn, các thường vụ tỉnh ủy đều biết vì vậy bí thư Hứa có nổi giận mọi người cũng hiểu. đương nhiên mọi người hiểu hơn chính là giám đốc Lương trước đây nghe lời chủ tịch tỉnh Miêu Hàm.
Trên hội nghị Hứa Nam Hạ đầy khí thế, các thường vụ không ai dám nói đỡ. Tin này Long Nam Sinh nghe được từ Ngôn Lễ Hiếu, rất hiểu nhiên nghĩ tới đồng chí Lương Đạo Viễn sẽ lui về tuyến hai.
Trên hội nghị bí thư Hứa còn không điểm danh phê bình một số đồng chí cá biệt quản giáo cấp dưới không nghiêm. Tin Ngôn Lễ Hiếu không nói, tóm lại Long Nam Sinh coi như nhận được tin nên muốn tìm lúc thể hiện không ngờ cơ hội đến nhanh như vậy. Không phải là nịnh hót Vương Quốc Hoa, chủ yếu là mong Vương Quốc Hoa không nói câu gì xấu về mình trước mặt bí thư Hứa. Trong đó mới là nhân tố chủ yếu.
- Vất vả rồi.
Vương Quốc Hoa không tiếp tục sửa cách xưng hô, Mộc Tô nó.
- Giám đốc Long đang họp nếu không sẽ tự mình tới, giám đốc bảo tôi xin lỗi với thủ trưởng.
Mộc Tô nói rất lớn, mọi người nghe rõ. Mấy tên cảnh sát mặc thượng phục rất tự giác tạo thành vòng vây cách năm bước, bao Vương Quốc Hoa vào giữa. Người đàn ông trung niên kia đã về lại xe đóng cửa lại.
- Tôi muốn đưa cô bé này đến bệnh viện, anh mở đường.
Vương Quốc Hoa nói một câu rồi lên xe, Mộc Tô mặt không chút thay đổi ra lệnh, nhân viên lập tức lên xe, trong đó có hai người lên xe Vương Quốc Hoa.
Cô bé trên xe vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ chẳng qua không nói gì. Vết thương trên tay đã được Lưu Linh băng bó, cô bé ngồi im không khóc không gây chuyện.
Vương Quốc Hoa lái xe rời đi, xe cảnh sát mở đường nên không ai cản. Đến bệnh viện gần đó, Lưu Linh tìm bác sĩ thật nhanh. Vị bác sĩ già kia cười cười an ủi cô bé.
- Cô bé không có vấn đề gì lớn, chỉ bị trật chân, vết thương ngoài da, nghỉ ngơi vài ngày là khỏe. Chẳng qua cô bé này không thể nói chuyện vì cổ họng, ở chỗ tôi không có cách chữa.
Vương Quốc Hoa lúc này mới biết được nguyên nhân cô bé không nói.
Vương Quốc Hoa hỏi bác sĩ:
- Bác sĩ, cô bé này có điếc không?
Bác sĩ lắc đầu nói:
- Không phải, chắc là không phải câm bẩm sinh.
Cô bé băng bó về, Vương Quốc Hoa mới chú ý cô bé này đang cầm chặt tay Vương Quốc Hoa, hai mắt mong chờ nhìn Vương Quốc Hoa như đang chờ gì đó.
Ngồi xuống trước mặt cô bé, Vương Quốc Hoa cố nở nụ cười đưa tay sờ đầu cô bé. Cô bé hơi né tránh nhưng cuối cùng vẫn để Vương Quốc Hoa sờ.
- Em gái, anh biết em có thể nghe thấy? Em biết ra hiệu hay biết viết chữ không? Anh muốn giúp em nhưng cần phải biết tình huống của em.
Vương Quốc Hoa nhẹ nhàng nói, cô bé chỉ chỉ bút trên bàn.
Cô bé lấy bút viết vào tay, bên trên có một địa chỉ.
- Đây là nhà của em?
Cô bé gật đầu, Vương Quốc Hoa thở dài một tiếng, tìm được nhà là tốt rồi.
Đưa cô bé lên xe, xe đến ngoại ô rồi dừng lại trước một ngõ nhỏ. Cô bé định giãy dụa đứng lên, Vương Quốc Hoa vội vàng xuống xe đưa tay ra định bế nhưng cô bé trốn vào lòng Lưu Linh không chịu nhận.
Sau đó cô bé đưa một ngón lên, tay phải giơ ba ngón, ra hiệu mình đã 13 tuổi.
Lưu Linh cười cười ngồi xuống nói.
- Lại đây, chị cõng.
Cô bé do dự một chút nhưng vẫn lên lưng Lưu Linh.
Đi dọc theo con hẻm vào trong, các căn nhà ở đây đã xuống cấp khá nghiêm trọng. Mộc Tô đi theo nhỏ giọng nói.
- Vùng này trước đây là thôn, mấy năm nay phát triển đô thị quá nhanh, thành phố mãi không có phương án cải tạo nơi này, trị an nơi này rất phức tạp.
Đến trước một quán tạp hóa nhỏ, cô bé ra hiệu Lưu Linh dừng lại. Trong nhà có một ông lão đi ra thấy Lưu Linh cõng cô bé liền biến sắc, ông đi lên nói với giọng không quá phổ thông.
- Các người đừng bắt nó, muốn bắt thì bắt tôi đi.
Mộc Tô vội vàng đi lên dùng tiếng bản địa trao đổi, ông lão lúc này mới cảm kích cầm chặt tay Vương Quốc Hoa.
- Khổ cho con bé, từ nhỏ mất mẹ, sức khỏe của bố yếu, nó từ bé phải làm việc kiếm tiền chữa bệnh cho bố, mình đổ bệnh mà không bỏ được tiền mua thuốc, vì vậy người nóng lên rất nhiều ngày, cổ hỏng cũng hỏng.
Mộc Tô không ngừng phiên dịch lại, Vương Quốc Hoa cảm thấy tim mình như bị dao cứa, Lưu Linh càng không khống chế được rơi nước mắt.
- Đám nhân viên quản lý thị trường quá xấu xa, cô bé đáng thương như vậy mà cũng ra tay. Vương Quốc Hoa, anh là đàn ông thì phải chỉnh chết bọn chúng.
Lưu Linh vừa khóc vừa nói.
Trước mặt Mộc Tô, Vương Quốc Hoa không tiện tỏ thái độ. Lưu Linh kêu lên chẳng qua chỉ là phát tiết mà thôi, đương nhiên cô cũng là do tin Vương Quốc Hoa nên mới làm như vậy.
Trong căn phòng u ám có một người đàn ông nằm trên đó, đây là bố của cô bé. Theo lời ông lão nói thì người nhà bọn họ vốn là người dân trong thôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.