Chương 27: Dạ tiệc
Đoạn Nhận Thiên Nhai
19/03/2013
Vương Quốc Hoa rất khó tiếp nhận việc mình một lần nữa qua cửa, tại sao lại vậy?
Vương Quốc Hoa cảm thấy mình cần phải tỏ vẻ không thể nhịn. Nhưng chú người ta là trưởng ban tổ chức cán bộ thị ủy cơ mà. Vương Quốc Hoa cố gắng dùng tương lai tốt đẹp của mình, bao cô gái trẻ đẹp đang chờ để mà thuyết phục mình. Ông chú kia là thế lực quá lớn, mình cần nghĩ lui một bước trời cao đất rộng, phải nghĩ xem nếu có hành động sẽ trả giá lớn đến như thế nào.
Vương Quốc Hoa đổi bộ quần áo đi ra nhìn qua trông khá đẹp trai, đương nhiên đây là cảm giác của chính hắn.
Nghiêm Giai Ngọc ngồi bên giường xem Tv đột nhiên ngoan như cô gái. Cô quay đầu lại cười rồi tiếp tục nghe thời sự chứ không hề khiêu khích thêm. Vì thế Vương Quốc Hoa có thể nhẹ nhàng đi tới.
Nghiêm Giai Ngọc đứng lên khoác tay hắn:
- Nhớ kỹ bắt đầu từ bây giờ cậu là bạn trai của chị, có thể thì biểu hiện thân mật một chút.
Chu Tiểu Bình thấy rất may mắn lúc mình ở Australia đã xem không ít phim Hongkong, trong phim nói cho y một hiện tượng tay cầm điện thoại di động trong tay sẽ rất có thể diện.
Chu Tiểu Bình mời rất nhiều khách, gần như mời hết bạn hồi cấp ba. Khi trời tối đen, đám bạn học lục tục tới, gần như mỗi người đều nhìn vào chiếc điện thoại di động của Chu Tiểu Bình. Chu Tiểu Bình gật đầu chào đám bạn học, ra vẻ lúc này đúng là có hiệu quả tốt.
Ngay khi Chu Tiểu Bình cảm thấy giá trị của mình lên tới đỉnh điểm thì Nghiêm Giai Ngọc khoác tay Vương Quốc Hoa, mặc chiếc váy hoa bình thường, tóc buộc một cách đơn giản đã xuất hiện.
Sống ở Australia, Chu Tiểu Bình thấy đủ loại phụ nữ, một lần nữa thấy Nghiêm Giai Ngọc xuất hiện đầy đơn giản như vậy, y có cảm giác cô vẫn ngây thơ trong trắng như trước. Nếu như Chu Tiểu Bình thấy được Nghiêm Giai Ngọc mặc váy đen kia thì không biết y cảm thấy sao?
Chu Tiểu Bình đi mấy bước đột nhiên dừng lại. Nghiêm Giai Ngọc khoác tay một tên thanh niên đẹp trai. Trong lòng Chu Tiểu Bình không thể thừa nhận Nghiêm Giai Ngọc đã có bạn trai. Y cố an ủi mình rằng mình có thể dùng cái khác để thắng. Chu Tiểu Bình đã sớm điều tra và biết Nghiêm Giai Ngọc còn chưa tái hôn.
Một lần nữa nhìn thấy Nghiêm Giai Ngọc, Chu Tiểu Bình rất khẳng định nói cho mình biết trước mặt Nghiêm Giai Ngọc thì đám phụ nữ Australia chân tay to, thô lỗ kia chỉ là *** chó. Cho nên tối nay sẽ là cuộc chiến thảm thiết.
Chu Tiểu Bình tin rằng một tên trẻ tuổi ở trong nước thì sao có thực lực chống lại mình.
Điện thoại di động chuyển từ tay phải sang tay trái, động tác này Chu Tiểu Bình cho rằng rất phong độ đáng tiếc Nghiêm Giai Ngọc không phát hiện ra.
- Tiểu Ngọc, đã lâu không gặp.
Chu Tiểu Bình đi lên đưa tay ra nhưng Nghiêm Giai Ngọc rất không cho mặt mũi quay đầu lại nhìn Vương Quốc Hoa. Ý của cô là mình chỉ làm bạn bình thường với đối phương.
Trước khi tới Vương Quốc Hoa đã biết bữa ăn này không dễ ăn, nhất là nghe chữ Tiểu Ngọc kia làm hắn nổi da gà.
- Chu Tiểu Bình, mời ông gọi tôi là Nghiêm Giai Ngọc, đây là bạn trai tôi – Vương Quốc Hoa đang công tác ở huyện ủy Nam Sơn.
Nghiêm Giai Ngọc không bắt tay mà giới thiệu Vương Quốc Hoa trước.
Chu Tiểu Bình đưa tay về phía Vương Quốc Hoa:
- Chào cậu, tôi là Chu Tiểu Bình, bạn học cấp ba của Tiểu Ngọc, trước đây thường chơi với nhau.
Chu Tiểu Bình chờ xem biểu hiện đặc sắc trên mặt Vương Quốc Hoa, đáng tiếc chút chiêu nhỏ này sao có thể làm khó hắn.
- Vậy ư? Tôi không nghe Tiểu Ngọc nói tới.
Vương Quốc Hoa rất tự nhiên bắt tay rồi cúi đầu nói với Nghiêm Giai Ngọc:
- Đi thôi, chúng ta vào.
Vương Quốc Hoa không có bất cứ phản ứng gì. Chu Tiểu Bình đưa mắt nhìn hai người đi vào, khóe miệng hơi nhếch lên. Lúc này một người phụ nữ đi tới thấy Chu Tiểu Bình liền cười nói:
- Người vừa đi vào có phải là Nghiêm Giai Ngọc không? Ăn mặc quê quá, bạn trai cô ta thật ra khá cao to.
Ả này ăn mặc cũng bình thường nhưng giọng hơi lớn. Ả nắm tay Chu Tiểu Bình khá lâu không buông. Chu Tiểu Bình không nhịn được nói:
- Lôi Hoan, cô vào trong tìm vị trí đi.
Trong phòng ăn đã có không ít người tới, Vương Quốc Hoa và Nghiêm Giai Ngọc vào cũng có nhiều người nhiệt tình chào hỏi. Nghiêm Giai Ngọc kéo Vương Quốc Hoa tìm một góc ngồi xuống không ngờ vừa ngồi thì ả Lôi Hoan đã đi tới nhẹ nhàng đẩy Vương Quốc Hoa để ngồi xuống cạnh Nghiêm Giai Ngọc, sau đó ra vẻ rất thân thiện ôm vai Nghiêm Giai Ngọc.
- Ồ, Nghiêm Giai Ngọc, đã lâu không gặp.
Nghiêm Giai Ngọc không quen khi thấy Nghiêm Giai Ngọc tỏ ra thân thiết với mình như vậy.
- Lôi Hoan, cô vẫn tốt chứ?
- Tốt gì chứ, chỉ buôn bán nhỏ mà thôi. Đúng, cô bây giờ đang làm gì? Vẫn làm ở huyện ủy Nam Sơn chứ? Loại váy này của cô hình như là mốt năm ngoái, còn cả máy nhắn tin BB nữa chứ, sao không đổi loại khác?
Nghiêm Giai Ngọc vẫn khách khí nói:
- Quần áo nào không thể mặc chứ? Máy nhắn tin chỉ dùng để báo số điện thoại thôi mà.
Lúc này Chu Tiểu Bình đã đến bàn bọn họ đang ngồi. Lôi Hoan thấy thế liền cười cười đứng lên, ả không hề khách khí nói với Vương Quốc Hoa:
- Cậu đổi vị trí đi.
Vương Quốc Hoa nhìn sang Nghiêm Giai Ngọc, Nghiêm Giai Ngọc cười cười đứng lên nói với Chu Tiểu Bình:
- Chu Tiểu Bình, ông ngồi đây, tôi và Quốc Hoa tìm chỗ khác ngồi.
Vừa nói cô vừa đi đến bên cạnh Vương Quốc Hoa kéo tay hắn đi sang bàn khác. Chu Tiểu Bình thật ra muốn đi theo không ngờ lại bị Lôi Hoan túm tay:
- Ngồi đi Chu Tiểu Bình.
Chu Tiểu Bình cười cười xấu hổ. Y ngồi xuống thấy mọi người coi như đến đông đủ liền cầm cốc lên lớn tiếng nói;
- Cảm ơn mọi người đã có mặt hôm nay, tôi xin mời mọi người một cốc.
Bữa tiệc chính thức bắt đầu, Chu Tiểu Bình mời toàn trường một chén rồi bước sang bàn bên, không biết có phải y trốn Lôi Hoan không? Người ở nước ngoài đúng là có vài điểm hơn, Chu Tiểu Bình ứng đối rất tự nhiên làm không ít bạn học nữ chưa lấy chống chú ý, trong đó Lôi Hoan càng đặc biệt, mắt ả không ngừng nhìn Chu Tiểu Bình.
Nghiêm Giai Ngọc đóng vai bạn gái khá đạt, vừa nói chuyện với bạn học gần đó, vừa không quên quay đầu lại nhỏ giọng nói vài câu với Vương Quốc Hoa, thi thoảng còn gắp thức ăn cho hắn.
Vương Quốc Hoa yên tâm đối phó món ăn trước mặt. Mấy người quanh đây đều xa lạ, hắn cũng không muốn bắt chuyện làm quen. Hắn hy vọng nhất là bữa ăn hôm nay được yên bình.
Chẳng qua đây xem ra là hy vọng hơi tốt đẹp một chút. Chu Tiểu Bình cầm chén rượu đang cười cười đi đến bên cạnh Nghiêm Giai Ngọc. Vương Quốc Hoa không khỏi thở dài một tiếng, tên Chu Tiểu Bình này chẳng lẽ nghĩ mặt dày là thành công? Không coi mình ra gì ư? Vương Quốc Hoa thực ra biết Chu Tiểu Bình đang cố ý, y chính là muốn cho hắn thể hiện thực lực.
Trong cả bữa tiệc Chu Tiểu Bình nhận được không ít lời nịnh bợ nên lòng tự tin lần nữa đạt đến đỉnh. Chu Tiểu Bình hoàn toàn không nhìn Vương Quốc Hoa mà cầm chén lên nói với Nghiêm Giai Ngọc:
- Tiểu Ngọc, ở nước ngoài mấy năm mà mình không quên được bạn, mình biết mọi thứ về bạn, xin cho mình một cơ hội.
Nghiêm Giai Ngọc không nói gì mà chỉ nhìn Vương Quốc Hoa. Ánh mắt cô đầy ai oán với ý là đừng hiểu lầm.
Vương Quốc Hoa thở dài một tiếng rồi ho khan để cho thấy sự tồn tại của mình. Chu Tiểu Bình không biết giả vờ say hay là say thật. Y đột nhiên quay sang lớn tiếng nói với Vương Quốc Hoa:
- Cậu có thể làm Tiểu Ngọc hạnh phúc không?
Vương Quốc Hoa từ từ đứng lên nói:
- Vấn đề này không cần anh quan tâm. Tôi nhắc anh không nên gọi Tiểu Ngọc, anh phải gọi tên hoặc cô Nghiêm. Cuối cùng tôi nhắc anh một điểm tôi rất không thích anh vì anh thiếu lễ phép và giáo dục.
- Phì, cậu có gì chứ? Cậu nhìn mình đi, bộ đồ trên người không đến 500 đồng, ngay cả máy nhắn tin BB cũng không có. Tiền lương một tháng cùng lắm là 300 đồng mà đòi so với tôi.
Vương Quốc Hoa chưa kịp nói gì thì bên cạnh đã có người phì cười. Chu Tiểu Bình lên tiếng, mọi người xung quanh liền im lặng lắng nghe nên tiếng cười kia khá chói tai. Mọi người rất hiển nhiên nhìn về phía đó, thì ra là Hà Thúy Trúc. Hà Thúy Trúc đứng lên thừa nhận mình cười.
- Hà Thúy Trúc, có gì đáng cười à?
Lôi Hoan nhảy ra đầu tiên. Hà Thúy Trúc không thèm để ý đến ả mà nói:
- Buồn cười đương nhiên tôi cười. Vương Quốc Hoa có thể làm Nghiêm Giai Ngọc hạnh phúc không là do Nghiêm Giai Ngọc quyết định, người khác thừa cơm à mà hỏi.
Chu Tiểu Bình hung hăng trừng mắt nhìn Hà Thúy Trúc. Y lớn tiếng nói với Nghiêm Giai Ngọc:
- Tiểu Ngọc, thứ nó có thể đưa cho bạn, mình cũng có thể, thứ nó không thể đưa mình cũng có thể đưa cho bạn. Bạn nói mình cần gì mình đều có thể đưa. Chiếc điện thoại di động này chỉ cần bạn gật đầu sẽ lập tức thuộc về bạn.
Vừa nói y cũng hung hăng đập chiếc điện thoại di động lên bàn.
Vương Quốc Hoa thở dài một tiếng nhìn chiếc máy rồi ngồi xuống. Khi điểm kiêu ngạo của Chu Tiểu Bình đạt đỉnh, Hà Thúy Trúc lại phì cười. Lôi Hoan tức giận hét lên với Hà Thúy Trúc:
- Hà Thúy Trúc, bà có ý gì?
Lúc này tiếng máy nhắn tin vang lên, không ít người cúi đầu nhìn máy của mình. Nghiêm Giai Ngọc cũng cúi đầu nhìn thấy là máy mình kêu nên cười nói với Vương Quốc Hoa:
- Đưa điện thoại cho em.
Vương Quốc Hoa cảm thấy mình cần phải tỏ vẻ không thể nhịn. Nhưng chú người ta là trưởng ban tổ chức cán bộ thị ủy cơ mà. Vương Quốc Hoa cố gắng dùng tương lai tốt đẹp của mình, bao cô gái trẻ đẹp đang chờ để mà thuyết phục mình. Ông chú kia là thế lực quá lớn, mình cần nghĩ lui một bước trời cao đất rộng, phải nghĩ xem nếu có hành động sẽ trả giá lớn đến như thế nào.
Vương Quốc Hoa đổi bộ quần áo đi ra nhìn qua trông khá đẹp trai, đương nhiên đây là cảm giác của chính hắn.
Nghiêm Giai Ngọc ngồi bên giường xem Tv đột nhiên ngoan như cô gái. Cô quay đầu lại cười rồi tiếp tục nghe thời sự chứ không hề khiêu khích thêm. Vì thế Vương Quốc Hoa có thể nhẹ nhàng đi tới.
Nghiêm Giai Ngọc đứng lên khoác tay hắn:
- Nhớ kỹ bắt đầu từ bây giờ cậu là bạn trai của chị, có thể thì biểu hiện thân mật một chút.
Chu Tiểu Bình thấy rất may mắn lúc mình ở Australia đã xem không ít phim Hongkong, trong phim nói cho y một hiện tượng tay cầm điện thoại di động trong tay sẽ rất có thể diện.
Chu Tiểu Bình mời rất nhiều khách, gần như mời hết bạn hồi cấp ba. Khi trời tối đen, đám bạn học lục tục tới, gần như mỗi người đều nhìn vào chiếc điện thoại di động của Chu Tiểu Bình. Chu Tiểu Bình gật đầu chào đám bạn học, ra vẻ lúc này đúng là có hiệu quả tốt.
Ngay khi Chu Tiểu Bình cảm thấy giá trị của mình lên tới đỉnh điểm thì Nghiêm Giai Ngọc khoác tay Vương Quốc Hoa, mặc chiếc váy hoa bình thường, tóc buộc một cách đơn giản đã xuất hiện.
Sống ở Australia, Chu Tiểu Bình thấy đủ loại phụ nữ, một lần nữa thấy Nghiêm Giai Ngọc xuất hiện đầy đơn giản như vậy, y có cảm giác cô vẫn ngây thơ trong trắng như trước. Nếu như Chu Tiểu Bình thấy được Nghiêm Giai Ngọc mặc váy đen kia thì không biết y cảm thấy sao?
Chu Tiểu Bình đi mấy bước đột nhiên dừng lại. Nghiêm Giai Ngọc khoác tay một tên thanh niên đẹp trai. Trong lòng Chu Tiểu Bình không thể thừa nhận Nghiêm Giai Ngọc đã có bạn trai. Y cố an ủi mình rằng mình có thể dùng cái khác để thắng. Chu Tiểu Bình đã sớm điều tra và biết Nghiêm Giai Ngọc còn chưa tái hôn.
Một lần nữa nhìn thấy Nghiêm Giai Ngọc, Chu Tiểu Bình rất khẳng định nói cho mình biết trước mặt Nghiêm Giai Ngọc thì đám phụ nữ Australia chân tay to, thô lỗ kia chỉ là *** chó. Cho nên tối nay sẽ là cuộc chiến thảm thiết.
Chu Tiểu Bình tin rằng một tên trẻ tuổi ở trong nước thì sao có thực lực chống lại mình.
Điện thoại di động chuyển từ tay phải sang tay trái, động tác này Chu Tiểu Bình cho rằng rất phong độ đáng tiếc Nghiêm Giai Ngọc không phát hiện ra.
- Tiểu Ngọc, đã lâu không gặp.
Chu Tiểu Bình đi lên đưa tay ra nhưng Nghiêm Giai Ngọc rất không cho mặt mũi quay đầu lại nhìn Vương Quốc Hoa. Ý của cô là mình chỉ làm bạn bình thường với đối phương.
Trước khi tới Vương Quốc Hoa đã biết bữa ăn này không dễ ăn, nhất là nghe chữ Tiểu Ngọc kia làm hắn nổi da gà.
- Chu Tiểu Bình, mời ông gọi tôi là Nghiêm Giai Ngọc, đây là bạn trai tôi – Vương Quốc Hoa đang công tác ở huyện ủy Nam Sơn.
Nghiêm Giai Ngọc không bắt tay mà giới thiệu Vương Quốc Hoa trước.
Chu Tiểu Bình đưa tay về phía Vương Quốc Hoa:
- Chào cậu, tôi là Chu Tiểu Bình, bạn học cấp ba của Tiểu Ngọc, trước đây thường chơi với nhau.
Chu Tiểu Bình chờ xem biểu hiện đặc sắc trên mặt Vương Quốc Hoa, đáng tiếc chút chiêu nhỏ này sao có thể làm khó hắn.
- Vậy ư? Tôi không nghe Tiểu Ngọc nói tới.
Vương Quốc Hoa rất tự nhiên bắt tay rồi cúi đầu nói với Nghiêm Giai Ngọc:
- Đi thôi, chúng ta vào.
Vương Quốc Hoa không có bất cứ phản ứng gì. Chu Tiểu Bình đưa mắt nhìn hai người đi vào, khóe miệng hơi nhếch lên. Lúc này một người phụ nữ đi tới thấy Chu Tiểu Bình liền cười nói:
- Người vừa đi vào có phải là Nghiêm Giai Ngọc không? Ăn mặc quê quá, bạn trai cô ta thật ra khá cao to.
Ả này ăn mặc cũng bình thường nhưng giọng hơi lớn. Ả nắm tay Chu Tiểu Bình khá lâu không buông. Chu Tiểu Bình không nhịn được nói:
- Lôi Hoan, cô vào trong tìm vị trí đi.
Trong phòng ăn đã có không ít người tới, Vương Quốc Hoa và Nghiêm Giai Ngọc vào cũng có nhiều người nhiệt tình chào hỏi. Nghiêm Giai Ngọc kéo Vương Quốc Hoa tìm một góc ngồi xuống không ngờ vừa ngồi thì ả Lôi Hoan đã đi tới nhẹ nhàng đẩy Vương Quốc Hoa để ngồi xuống cạnh Nghiêm Giai Ngọc, sau đó ra vẻ rất thân thiện ôm vai Nghiêm Giai Ngọc.
- Ồ, Nghiêm Giai Ngọc, đã lâu không gặp.
Nghiêm Giai Ngọc không quen khi thấy Nghiêm Giai Ngọc tỏ ra thân thiết với mình như vậy.
- Lôi Hoan, cô vẫn tốt chứ?
- Tốt gì chứ, chỉ buôn bán nhỏ mà thôi. Đúng, cô bây giờ đang làm gì? Vẫn làm ở huyện ủy Nam Sơn chứ? Loại váy này của cô hình như là mốt năm ngoái, còn cả máy nhắn tin BB nữa chứ, sao không đổi loại khác?
Nghiêm Giai Ngọc vẫn khách khí nói:
- Quần áo nào không thể mặc chứ? Máy nhắn tin chỉ dùng để báo số điện thoại thôi mà.
Lúc này Chu Tiểu Bình đã đến bàn bọn họ đang ngồi. Lôi Hoan thấy thế liền cười cười đứng lên, ả không hề khách khí nói với Vương Quốc Hoa:
- Cậu đổi vị trí đi.
Vương Quốc Hoa nhìn sang Nghiêm Giai Ngọc, Nghiêm Giai Ngọc cười cười đứng lên nói với Chu Tiểu Bình:
- Chu Tiểu Bình, ông ngồi đây, tôi và Quốc Hoa tìm chỗ khác ngồi.
Vừa nói cô vừa đi đến bên cạnh Vương Quốc Hoa kéo tay hắn đi sang bàn khác. Chu Tiểu Bình thật ra muốn đi theo không ngờ lại bị Lôi Hoan túm tay:
- Ngồi đi Chu Tiểu Bình.
Chu Tiểu Bình cười cười xấu hổ. Y ngồi xuống thấy mọi người coi như đến đông đủ liền cầm cốc lên lớn tiếng nói;
- Cảm ơn mọi người đã có mặt hôm nay, tôi xin mời mọi người một cốc.
Bữa tiệc chính thức bắt đầu, Chu Tiểu Bình mời toàn trường một chén rồi bước sang bàn bên, không biết có phải y trốn Lôi Hoan không? Người ở nước ngoài đúng là có vài điểm hơn, Chu Tiểu Bình ứng đối rất tự nhiên làm không ít bạn học nữ chưa lấy chống chú ý, trong đó Lôi Hoan càng đặc biệt, mắt ả không ngừng nhìn Chu Tiểu Bình.
Nghiêm Giai Ngọc đóng vai bạn gái khá đạt, vừa nói chuyện với bạn học gần đó, vừa không quên quay đầu lại nhỏ giọng nói vài câu với Vương Quốc Hoa, thi thoảng còn gắp thức ăn cho hắn.
Vương Quốc Hoa yên tâm đối phó món ăn trước mặt. Mấy người quanh đây đều xa lạ, hắn cũng không muốn bắt chuyện làm quen. Hắn hy vọng nhất là bữa ăn hôm nay được yên bình.
Chẳng qua đây xem ra là hy vọng hơi tốt đẹp một chút. Chu Tiểu Bình cầm chén rượu đang cười cười đi đến bên cạnh Nghiêm Giai Ngọc. Vương Quốc Hoa không khỏi thở dài một tiếng, tên Chu Tiểu Bình này chẳng lẽ nghĩ mặt dày là thành công? Không coi mình ra gì ư? Vương Quốc Hoa thực ra biết Chu Tiểu Bình đang cố ý, y chính là muốn cho hắn thể hiện thực lực.
Trong cả bữa tiệc Chu Tiểu Bình nhận được không ít lời nịnh bợ nên lòng tự tin lần nữa đạt đến đỉnh. Chu Tiểu Bình hoàn toàn không nhìn Vương Quốc Hoa mà cầm chén lên nói với Nghiêm Giai Ngọc:
- Tiểu Ngọc, ở nước ngoài mấy năm mà mình không quên được bạn, mình biết mọi thứ về bạn, xin cho mình một cơ hội.
Nghiêm Giai Ngọc không nói gì mà chỉ nhìn Vương Quốc Hoa. Ánh mắt cô đầy ai oán với ý là đừng hiểu lầm.
Vương Quốc Hoa thở dài một tiếng rồi ho khan để cho thấy sự tồn tại của mình. Chu Tiểu Bình không biết giả vờ say hay là say thật. Y đột nhiên quay sang lớn tiếng nói với Vương Quốc Hoa:
- Cậu có thể làm Tiểu Ngọc hạnh phúc không?
Vương Quốc Hoa từ từ đứng lên nói:
- Vấn đề này không cần anh quan tâm. Tôi nhắc anh không nên gọi Tiểu Ngọc, anh phải gọi tên hoặc cô Nghiêm. Cuối cùng tôi nhắc anh một điểm tôi rất không thích anh vì anh thiếu lễ phép và giáo dục.
- Phì, cậu có gì chứ? Cậu nhìn mình đi, bộ đồ trên người không đến 500 đồng, ngay cả máy nhắn tin BB cũng không có. Tiền lương một tháng cùng lắm là 300 đồng mà đòi so với tôi.
Vương Quốc Hoa chưa kịp nói gì thì bên cạnh đã có người phì cười. Chu Tiểu Bình lên tiếng, mọi người xung quanh liền im lặng lắng nghe nên tiếng cười kia khá chói tai. Mọi người rất hiển nhiên nhìn về phía đó, thì ra là Hà Thúy Trúc. Hà Thúy Trúc đứng lên thừa nhận mình cười.
- Hà Thúy Trúc, có gì đáng cười à?
Lôi Hoan nhảy ra đầu tiên. Hà Thúy Trúc không thèm để ý đến ả mà nói:
- Buồn cười đương nhiên tôi cười. Vương Quốc Hoa có thể làm Nghiêm Giai Ngọc hạnh phúc không là do Nghiêm Giai Ngọc quyết định, người khác thừa cơm à mà hỏi.
Chu Tiểu Bình hung hăng trừng mắt nhìn Hà Thúy Trúc. Y lớn tiếng nói với Nghiêm Giai Ngọc:
- Tiểu Ngọc, thứ nó có thể đưa cho bạn, mình cũng có thể, thứ nó không thể đưa mình cũng có thể đưa cho bạn. Bạn nói mình cần gì mình đều có thể đưa. Chiếc điện thoại di động này chỉ cần bạn gật đầu sẽ lập tức thuộc về bạn.
Vừa nói y cũng hung hăng đập chiếc điện thoại di động lên bàn.
Vương Quốc Hoa thở dài một tiếng nhìn chiếc máy rồi ngồi xuống. Khi điểm kiêu ngạo của Chu Tiểu Bình đạt đỉnh, Hà Thúy Trúc lại phì cười. Lôi Hoan tức giận hét lên với Hà Thúy Trúc:
- Hà Thúy Trúc, bà có ý gì?
Lúc này tiếng máy nhắn tin vang lên, không ít người cúi đầu nhìn máy của mình. Nghiêm Giai Ngọc cũng cúi đầu nhìn thấy là máy mình kêu nên cười nói với Vương Quốc Hoa:
- Đưa điện thoại cho em.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.