Phù Diêu

Chương 146: Đánh trả

Đoạn Nhận Thiên Nhai

19/03/2013

Lúc này Cung Tự Tại đang rất tức giận. Trông đợi vào Lôi Minh rất nhiều không ngờ ở chuyện này y lại lùi bước, không thò tay vào trong, hơn nữa mặc kệ Cung Tự Tại nói như thế nào cũng không đáp ứng giúp. Cung Tự Tại biết rõ chuyện công ty phân bón Lưỡng Thủy vừa rồi nếu không phải Lôi Minh che đậy thì đã lớn chuyện. Vì việc này chủ tịch tỉnh Hàn hung hăng mắng Hàn Lỗi một trận, Cung Tự Tại cũng biết. Chẳng qua chủ tịch tỉnh Hàn mắng lại không được Hàn Lỗi chú ý. Vừa mắng xong Ngô Hồng Mai – cựu diễn viên chính đoàn múa tỉnh ra khuyên vài câu là lửa giận của chủ tịch tỉnh mất sạch, chuyện như vậy không giải quyết được gì. Có thể nói Hàn Lỗi nợ ân tình của Lôi Minh.

Nợ cũ chưa trở thì muốn thêm nợ mới cũng khó mở miệng nói. Đạo lý này Cung Tự Tại biết. Vấn đề là lần này khác các lần trước. Đường cao tốc này do thị xã Lưỡng Thủy và thị xã Lâm Giang hợp sức tranh thủ, do bí thư Hứa tự phê ý kiến, Sở giao thông không có quyền lên tiếng mấy ở việc này.

Cung Tự Tại phụng mệnh xuống, kết quả cũng không khả quan mấy. bí thư thị ủy thị xã Lâm Giang không thèm gặp hắn, thị trưởng chỉ gặp một lần là đi thẳng. Nếu là trước đây Cung Tự Tại có thể không nhịn được nhưng lần này y phải nhịn. Thị xã Lâm Giang bởi vì trụ sở sản xuất ô tô lớn nhất nước nên đang được cả Trung ương chú ý, Cung Tự Tại không dám gây chuyện. Đến thị xã Lưỡng Thủy, bên Ôn Xương Thịnh không hy vọng, chỉ có thể hy vọng vào Lôi Minh.

Nhưng muốn Lôi Minh giúp cũng phải đưa ra điểm tốt chứ. Hàn Lỗi có thói quen xấu là ăn mảnh. Hai đường cao tốc ở thị xã Bắc Câu và thị xã Giang Loan đều do Bộ giao thông nhìn chằm chằm, Hàn Lỗi muốn thò tay vào là rất khó khăn. Vì thế đường cao tốc ở thị xã Lưỡng Thủy, Hàn Lỗi muốn ăn hết, việc này làm Cung Tự Tại khá đau đầu.

Không nghe thì bên chủ tịch tỉnh chỉ cần Ngô Hồng Mai nói vài câu có lẽ Cung Tự Tại phải thu xếp hành lý đi khỏi Sở giao thông, nghe chạy xuống không được tác dụng gì thì cũng không hay.

Cung Tự Tại vốn có kế hoạch ở Lưỡng Thủy một ngày mới đi, bây giờ chuyện mãi không có kết quả nên y phải ở lại. Hàn Lỗi gọi tới, Cung Tự Tại thầm kêu khổ. Đừng nhìn y ở tỉnh hô mưa gọi gió nhưng trong mắt Hàn Lỗi thì y chỉ là chân chạy. Cung Tự Tại không phải dựa vào chủ tịch tỉnh và phu nhân thì sao có được ngày hôm nay?

Cung Tự Tại nhỏ giọng cười nói:

- Giám đốc Hàn, có phải nên để Ngô tỷ nói không? Tôi sợ Lôi Minh vẫn có suy nghĩ vì chuyện lần trước.

Cung Tự Tại nói chuyện khá có trình độ, ý là lần trước mày lấy tiền rời đi, để lại cục diện rối rắm cho Lôi Minh, thiếu chút nữa Lôi Dụ bị cuốn vào.

Hàn Lỗi không phải kẻ ngu, hiểu ý đối phương. Y tức giận nói:

- Họ Lôi này dám uy hiếp tôi ư? Sớm muộn cũng cho hắn biết mặt.

Cung Tự Tại thầm khóc, làm chân chạy cho thằng này quá mệt. Nếu không phải vì chủ tịch tỉnh giúp mình thì …

Dập máy, Cung Tự Tại nhìn đồng hồ rồi nói với lái xe:

- Không đi nữa, về tỉnh.



Ôn Xương Thịnh có thể nói rất chú trọng đường cao tốc lần này, đây không chỉ là thành tích, mà là đường cao tốc đầu tiên của tỉnh không phải do tài chính quốc gia đầu tư là chính. Bí thư tỉnh ủy Hứa Nam Hạ không ngừng kêu gọi cải cách hành chính, Ôn Xương Thịnh biết chỉ cần mình làm tốt việc này, bí thư Hứa thấy vẻ vang thì mình sẽ gần hơn mục tiêu một bước.

Vì thế Ôn Xương Thịnh vốn cẩn thận càng cẩn thận hơn. Y đầu tiên cần được hầu hết thường vụ thị ủy ủng hộ. Mà quan trọng nhất trong đó chính là Nghiêm Hữu Quang. Đối với cấp phó này, Ôn Xương Thịnh khá kiêng kỵ. Nghiêm Hữu Quang là người trung lập, không đảng phái, đây là chuyện mà hầu hết lãnh đạo đều tán thành.

Nhưng đúng vì thế nên Nghiêm Hữu Quang lặng lẽ hình thành một thế lực trung lập khá mạnh. Đương nhiên có một điểm Ôn Xương Thịnh khá yên tâm, Nghiêm Hữu Quang là người địa phương nên không thể thành bí thư thị ủy Lưỡng Thủy. Đây cũng là một nguyên nhân quan trọng để Nghiêm Hữu Quang đứng riêng một phái. Ôn Xương Thịnh và Lôi Minh đều không có ý hiếp người quá đáng với Nghiêm Hữu Quang.

Ngay khi Ôn Xương Thịnh đang suy nghĩ làm cách nào củng cố liên minh với Nghiêm Hữu Quang, Nghiêm Hữu Quang đã đến văn phòng y.

- Bí thư Ôn, tôi vừa nhận được điện nói trưởng ban Lãnh sẽ xuống thị sát.



Ôn Xương Thịnh đứng lên, trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy Lãnh Vũ đến thị sát ư?

- Có nói nguyên nhân gì không?

Ôn Xương Thịnh vội vàng hỏi.

- Ý là khảo sát việc xây dựng đội ngũ cán bộ kế cận, trạm đầu tiên là quận Lưỡng Thủy của thị xã ta.

Chuyện này vẫn do Nghiêm Hữu Quang phụ trách, Ôn Xương Thịnh có tác phong ôn hòa, không ôm tất cả mọi việc.

- Lão Nghiêm, anh có gì cần chuẩn bị không?

Ôn Xương Thịnh hỏi câu này chính là để đối phương làm chủ.

Nghiêm Hữu Quang có chút bất ngờ nhưng hiểu ngay tâm tư của Ôn Xương Thịnh.

- Không có gì cần chuẩn bị. thị ủy rất coi trọng các đồng chí từng họp ở trường Đảng và điều xuống các quận, huyện. Đương nhiên chủ yếu phải xem biểu hiện công việc của bọn họ. Đây cũng là điều bí thư Ôn nhiều lần nhấn mạnh.

Ôn Xương Thịnh mừng thầm trong lòng.

- Lão nghiêm, đường cao tốc sắp bắt đầu, đầu tư quá lớn, tôi và đồng chí Lôi Minh lo không nổi, trưởng ban Lãnh đến cần phải do anh phụ trách rồi.

- Chỉ cần bí thư phân phó là được.

Nghiêm Hữu Quang tỏ rõ thái độ.

- Không nói tới phân phó, anh về chuẩn bị một chút. Chờ trưởng ban Lãnh xuống khảo sát xong thì mọi người sẽ trao đổi về quá trình cụ thể xây dựng đường cao tốc. Lần này thị xã ta phụ trách quyền đấu thầu trong địa phận thị xã, Sở giao thông rất có ý kiến.

Ôn Xương Thịnh cười nói một câu, Nghiêm Hữu Quang ra vẻ tức giận nói:

- Sao bọn họ không tới thị xã Lâm Giang gây phiền phức, tôi thấy hắn không dám. Chuyện này tôi kiên quyết ủng hộ bí thư.

….

- Quốc Hoa à, ha ha, có rảnh đến chỗ tôi một chút, đương nhiên là việc tốt.

Vương Quốc Hoa nghe được Nghiêm Hữu Quang đang rất vui, xem ra thật sự có việc tốt. Chẳng qua Vương Quốc Hoa vẫn mãi không rõ là vì sao Nghiêm Hữu Quang chú ý đến mình như vậy? Ôn Xương Thịnh chú ý còn có thể giải thích, Nghiêm Hữu Quang thì khá miễn cưỡng.



Nghĩ không ra, hắn cũng không thèm nghĩ nữa. Xuống lầu thấy xe không có trong sân, Vương Quốc Hoa đang buồn bực thì lão Lý xuất hiện.

- Chủ tịch Vương, phan xe có chút vấn đề, tôi đang mang đi sửa.

Sao lại trùng hợp như vậy? Đuổi lão Lý đi, hắn ra đường bắt xe. Xuống xe trả tiền, Vương Quốc Hoa đang định đi vào trong đột nhiên có tiếng còi xe, Vương Quốc Hoa nhìn lại thấy một xe đang lao tới.

Vương Quốc Hoa theo bản năng tránh sang bên nhưng không thể tránh được kính chiếu hậu, tay trái đập vào kính. Cạch một tiếng, kính gãy đồng thời Vương Quốc Hoa cũng kêu lên.

Xe tiếp tục vọt tới trước hơn 20m mới dừng lại, Vương Quốc Hoa đang định lên xe tranh luận không ngờ một thằng xuống xe lớn tiếng mắng.

- Con mẹ mày, mày đi đường thế nào vậy? Muốn chết không? Biết xe này bao tiền không? Đâm chết mày cũng không đáng tiền kính chiếu hậu.

Vương Quốc Hoa tưởng mình nghe lầm, trên xe đi xuống là một người khoảng 30 tuổi, y đi lên túm cổ áo Vương Quốc Hoa.

Lôi Dụ gần đây rất buồn bực, chuyện ở công ty phân bón y chỉ được vài trăm ngàn, vấn đề cuối cùng lại do ông bố phải chùi đít cho, vì thế Lôi Minh đá đít Lôi Dụ lên tỉnh thành.

Năm phút trước Lôi Dụ trên đường về nhận được điện của Hàn Lỗi, Hàn Lỗi đầy căm tức nói:

- Lão Lôi, về nói với thị trưởng Lôi nhà anh nói Hàn Lỗi tôi cảm ơn, hôm nào sẽ tới nhà cảm ơn, đến lúc ấy đừng có mà ra vẻ không quen. Thị trưởng Lôi bây giờ giỏi rồi, tôi không dám chọc.

Bỏ lại câu này Hàn Lỗi dập máy ngay. Lôi Dụ không rõ nguyên nhân nên càng tức. Y thầm nói mày dựa vào gì nói thế. Trong lòng tức giận, Lôi Dụ vội vàng lái xe đến hỏi ông bố nguyên nhân. Xe chạy khá nhanh không ngờ thiếu chút nữa đâm người. Lôi Dụ sợ đến cả người đổ mồ hôi, thấy rõ là một thằng kia đi taxi tới nên nghĩ có người để anh phát tiết.

Bởi vì chuyện đất đai, Lôi Dụ xung đột với Vương Quốc Hoa rồi còn bị Lôi Minh mắng. Hôm nay Hàn Lỗi lại nói như vậy, y càng tức. Lại thấy bảo vệ cửa đều tránh đi vì không dám dính vào việc của con thị trưởng.

Lôi Dụ đi nhanh lên túm lấy cổ áo Vương Quốc Hoa:

- Mày từ đâu mà chạy tới phá xe tao?

Vương Quốc Hoa tránh sang, Lôi Dụ tuột tay càng tức:

- Phá xe tao mà mày dám trốn?

Lôi Dụ vừa nói vừa vung tay đánh, Vương Quốc Hoa đâu chịu có hại, hắn lui ra sau tránh rồi nói:

- Còn ra tay nữa tôi sẽ đánh trả.

- Mày đánh đi, mày giỏi.

Lôi Dụ đánh không trúng càng tức, đuổi theo giơ chân đá. Vương Quốc Hoa tránh sang bên, vung tay đấm mạnh, Lôi Dụ bị đám trúng mặt, bụng cũng trúng đòn. Lôi Dụ sao phải đối thủ của Vương Quốc Hoa, thoáng cái Lôi Dụ đã ngồi bệt xuống đất. Đây là cửa trụ sở ủy ban thị xã nếu không Vương Quốc Hoa nhất định xông tới đánh thêm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Phù Diêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook