Chương 151: Giải thích và góc độ
Đoạn Nhận Thiên Nhai
19/03/2013
Mã Chí Hằng có thể khóc không ra nước mắt. Chỉ một buổi sáng mà thế giới đảo điên. Vân Đại Thành xoay người, chờ biết rõ nguyên nhân, Mã Chí Hằng thiếu chút nữa muốn đập đầu vào tường. Mã Chí Hằng không thể hiểu nổi bí thư Tằng chẳng lẽ tín nhiệm Vương Quốc Hoa đến như vậy sao?
Vương Quốc Hoa đúng là không có quyền nhân sự, nhưng hắn chỉ để Vân Đại Thành chủ trì công việc, điểm này lãnh đạo phụ trách có quyền, không ai có thể nói gì. Trình tự tiếp theo là chuyện của Đảng ủy. Nhưng thằng ngu cũng biết Vân Đại Thành sẽ thành trưởng phòng. Làm phó trưởng phòng vài chục năm cuối cùng chuyển thành trưởng phòng, đời người thay đổi quá nhanh.
Vương Quốc Hoa dám làm như vậy là do có bí thư Tằng làm chỗ dựa. Tằng Trạch Quang trước là lãnh đạo tuyệt đối cho đến bây giờ trưng cầu ý kiến, mùi vị trong đó người ngoài sao có thể hiểu nổi.
Quận Lưỡng Thủy không lớn, cán bộ cơ sở cúi đầu không thấy, ngẩng đầu thấy. Chuyện ở phòng giáo dục chỉ trong một đêm là truyền khắp nơi. Nghĩ đến việc này ai cũng giật mình, lo lắng đề phòng, nhưng cũng có người vui mừng ra mặt.
Sáng hôm sau Vương Quốc Hoa vừa từ nhà đi ra đã có một người chạy tới cung kính nói:
- Chủ tịch Vương.
Vương Quốc Hoa không nhận ra đối phương:
- Anh là?
- Tôi là Mã Chí Hằng ở phòng giáo dục đến nhận lỗi với ngài.
Thái độ của Mã Chí Hằng rất chân thành, thực ra Vương Quốc Hoa cũng thấy đối phương hơi oan nhưng trên đời nhiều việc oan uổng mà. Hơn nữa ở chính trị mà vượt cấp báo cáo là tuyệt đối không thể dung túng.
Vương Quốc Hoa cười cười, Mã Chí Hằng thấy thế càng lo. Y sớm nghe khi Vương Quốc Hoa cười thì chính là dấu hiệu thanh đao sắp rơi vào đầu, đây là uy lực của lời đồn. Vương Quốc Hoa thực ra luôn nở nụ cười, phía sau mới có hành động. Chẳng qua miệng người không thể tin, truyền qua vài lần là khác hẳn ngay.
- Ồ, về đi, yên tâm công tác, đừng nghĩ linh tinh.
Vương Quốc Hoa giơ tay đuổi người, Mã Chí Hằng đâu dám đi. Có trời mới biết mình quay đầu lại thì trên trời có rơi xuống một thanh đoa không? Hiểu lầm này mà không giải trừ thì bao cố gắng của y sẽ mất hết.
- Chủ tịch Vương, ngài tuyệt đối đừng nghe lời Quyền Ích Chính. Quyền Ích Chính và tôi có ân oán từ lâu, bắt đầu lúc học đại học chúng tôi đã tranh bạn gái, đến trường tranh chức chủ nhiệm lớp, cuối cùng tranh chức hiệu trưởng, tôi là bi y buộc rời khỏi bục giảng.
Lời này Vương Quốc Hoa nghe thấy giống như là địa chủ ép nông dân.
- Nực cười, anh nghĩ tôi tin lời một phía sao? Vè làm tốt công việc của mình đi.
Vương Quốc Hoa bỏ lại một câu rồi lên xe. Mã Chí Hằng muốn đuổi không dám đuổi, y ngồi bệt xuống đất hai tay ôm mặt.
Đến dưới trụ sở ủy ban, hắn vừa xuống xe đã có hai người đàn ông cười cười đi lên chào:
- Chủ tịch Vương…
Xem ra hai vị này đến cũng đã được một lúc. Vương Quốc Hoa đã thấy hai người này, một là trưởng phòng thể thao Mao Kiến Bình, một là trưởng phòng văn hóa Đổng Nguyên.
Chủ tịch Vương độc ác truyền tới tai hai vị này một thời gian, lúc đầu bọn họ không quá tin. Tên Tần Đại Hà dựa vào chủ tịch nên kiêu căng, mà phòng chiêu thương lại là phòng béo nên lãnh đạo phụ trách nào bỏ được. chủ tịch Vương lên xử lý hắn cũng là bình thường. Không phát hiện Cát Tiếu Mi và Nhạc Đông Linh bây giờ rất khấm khá sao? Cho nên hai vị Mao Kiến Bình, Đổng Nguyên đều nghĩ chủ tịch Vương là người dễ gần.
Nhưng bây giờ thì khác, Mã Chí Hằng đầu tiên chẳng qua chỉ là một trưởng phòng, y nịnh bợ bí thư Tằng là điều có thể giải thích, ai không muốn tiến bộ? Chẳng qua chỉ là chậm đến gặp thôi mà. Cho nên các đồng chí đừng bị vẻ ngoài mê hoặc. Hai người Mao Kiến Bình đều nghĩ mình có đối thủ cạnh tranh, mặc dù bị chèn ép rát thảm nhưng ai dám nói người ta không bám chân Vương Quốc Hoa?
- Không có chuyện gì chứ mà đến sớm như vậy?
Vương Quốc Hoa biết nhưng vẫn hỏi như vậy.
- Chủ tịch Vương, tôi thay mặt cán bộ phòng thể thao đến mời ngài lúc rảnh rỗi tới thị sát công việc.
Mao Kiến Bình mồm mép khá nhanh. Trưởng phòng Văn hóa Đổng Nguyên là người nhã nhặn, hành động chậm nửa nhịp nên khá tức. Y gật đầu khom lưng cười nói:
- Chủ tịch Vương, gần đây phòng Văn hóa tiến hành chỉnh đốn trật tự thị trường văn hóa, tôi đến để mời ngài cho chỉ thị.
Đổng Nguyên nói càng trắng hơn, còn đại biểu chính mình đến là để xin gặp lãnh đạo.
Vương Quốc Hoa biết ý của hai người này, hắn gật đầu nói:
- Được, tôi biết rồi, lúc rảh nói tiếp.
Vương Quốc Hoa không nói sẽ đi làm hai người có chút thất vọng. Nhưng dù sao mình tới để lãnh đạo thấy thái độ của mình là chính nên tạm hài lòng.
Vương Quốc Hoa không mời bọn họ lên, hai người cũng không đuổi theo mà đứng đó tiễn. Hắn vào văn phòng chưa lâu đã thấy Vân Đại Thành mặt mày vui vẻ xuất hiện.
- Chủ tịch Vương, tôi đến báo cáo công việc với ngài. Phòng giáo dục có thể được ngài lãnh đạo, công việc sau này nhất định sẽ lên như mặt trời mọc.
Vân Đại Thành từng này tuổi có khi làm không được hai khóa nữa ở phòng giáo dục, còn mong gì hơn. Y thực tế một chút, ôm chặt lấy chân Vương Quốc Hoa, chỉ cần ngồi ở chức vụ này tới lúc về hưu là đủ rồi.
Vương Quốc Hoa vẫn cúi đầu xem văn bản.
- Ngồi đi.
Đợi tới khi Vân Đại Thành cung kính ngồi nửa mông, Vương Quốc Hoa mới ngẩng đầu lên nói:
- Ngành giáo dục tôi không quá quen cho nên tôi chỉ xem kết quả. Nhưng tôi muốn nhấn mạnh không được loạn. Tôi hy vọng mọi người đặt tâm tư vào công việc, chuyện và việc quá khứ chỉ cần có lợi cho công việc thì không nên động tới.
Việc Vân Đại Thành làm, Vương Quốc Hoa đương nhiên phải ủng hộ vì do hắn chọn. Vân Đại Thành nghe xong lại nghe ra ý khác. Chủ tịch Vương đây là ám chỉ là vì đề bạt mình, chủ tịch Vương gặp không ít áp lực, chắc có không ít lãnh đạo nói này nói kia.
Vân Đại Thành hoàn toàn dựa vào suy nghĩ của mình mà nhìn nhận vấn đề. Hôm nay Vương Quốc Hoa ở ủy ban quận được Lý Dật Phong kính trọng vài phần, lãnh đạo bình thường không ai chọc vào hắn nếu không có việc gì.
- Xin chủ tịch yên tâm, tôi nhất định không phụ kỳ vọng của ngài, sẽ duy trì sự ổn định của phòng giáo dục.
Vương Quốc Hoa gật đầu nói:
- Anh có thể hiểu là tốt rồi. Đúng, có chuyện này, kế hoạch tuyển sinh bên ngoài của trường Nhất trung là như thế nào?
Vân Đại Thành nghe vậy không khỏi mừng thầm trong lòng. Ba phó trưởng phòng đều từ Nhất trung đi ra, trưởng phòng trước đây cũng từng làm hiệu trưởng trường Nhất trung. Có thể nói phòng giáo dục có rất nhiều quan hệ với Nhất trung, lợi ích dây dưa, nhất là kế hoạch tuyển sinh hàng năm có không ít lợi. Vấn đề là lúc ấy Trần Tuyết Hoa làm trưởng phòng đã chia xong, Vân Đại Thành lên đang buồn vì muốn tìm lý do ra tay. Vân Đại Thành khác với Mã Chí Hằng, Mã Chí Hằng là muốn trả thù, Vân Đại Thành lại muốn chia bát canh.
- Chuyện này tôi biết một chút, Quyền Ích Chính cùng Mã Chí Hằng có chút mâu thuẫn cho nên …
Vân Đại Thành đang cân nhắc nói chuyện như thế nào, làm lãnh đạo biết “thành ý” của mình. Vương Quốc Hoa nghe vậy nói:
- Tôi biết, anh ra mặt điều đình một chút, đều là đồng chí, quan hệ quá căng thẳng không tốt. Không nên vì ân oán riêng mà ảnh hưởng đến việc học của học sinh.
Vân Đại Thành nghe xong có suy nghĩ khác. Chủ tịch Vương đây là vì bảo vệ lợi ích học sinh, còn chút quyền lợi từ tuyển sinh, chủ tịch Vương không thèm.
- Vâng, về tôi sẽ nói chuyện với bọn họ, thi hành chỉ thị của lãnh đạo.
Vương Quốc Hoa không nghĩ nhiều, gật đầu nói:
- Vậy là được, anh về đi, tôi còn có việc.
Vương Quốc Hoa đúng là bận thật, mai công trình khu du lịch của phòng du lịch sẽ chính thức khởi công. Nhạc Đông Linh mấy lần đề nghi Vương Quốc Hoa ra mặt mời lãnh đạo chủ yếu của quận tới tham gia nghi thức. Vương Quốc Hoa vẫn suy nghĩ nên mời Tằng Trạch Quang hay là Lý Dật Phong.
Từ chức năng thì nên mời Lý Dật Phong, nhưng Vương Quốc Hoa lại là thân tín của Tằng Trạch Quang.
Vương Quốc Hoa đúng là không có quyền nhân sự, nhưng hắn chỉ để Vân Đại Thành chủ trì công việc, điểm này lãnh đạo phụ trách có quyền, không ai có thể nói gì. Trình tự tiếp theo là chuyện của Đảng ủy. Nhưng thằng ngu cũng biết Vân Đại Thành sẽ thành trưởng phòng. Làm phó trưởng phòng vài chục năm cuối cùng chuyển thành trưởng phòng, đời người thay đổi quá nhanh.
Vương Quốc Hoa dám làm như vậy là do có bí thư Tằng làm chỗ dựa. Tằng Trạch Quang trước là lãnh đạo tuyệt đối cho đến bây giờ trưng cầu ý kiến, mùi vị trong đó người ngoài sao có thể hiểu nổi.
Quận Lưỡng Thủy không lớn, cán bộ cơ sở cúi đầu không thấy, ngẩng đầu thấy. Chuyện ở phòng giáo dục chỉ trong một đêm là truyền khắp nơi. Nghĩ đến việc này ai cũng giật mình, lo lắng đề phòng, nhưng cũng có người vui mừng ra mặt.
Sáng hôm sau Vương Quốc Hoa vừa từ nhà đi ra đã có một người chạy tới cung kính nói:
- Chủ tịch Vương.
Vương Quốc Hoa không nhận ra đối phương:
- Anh là?
- Tôi là Mã Chí Hằng ở phòng giáo dục đến nhận lỗi với ngài.
Thái độ của Mã Chí Hằng rất chân thành, thực ra Vương Quốc Hoa cũng thấy đối phương hơi oan nhưng trên đời nhiều việc oan uổng mà. Hơn nữa ở chính trị mà vượt cấp báo cáo là tuyệt đối không thể dung túng.
Vương Quốc Hoa cười cười, Mã Chí Hằng thấy thế càng lo. Y sớm nghe khi Vương Quốc Hoa cười thì chính là dấu hiệu thanh đao sắp rơi vào đầu, đây là uy lực của lời đồn. Vương Quốc Hoa thực ra luôn nở nụ cười, phía sau mới có hành động. Chẳng qua miệng người không thể tin, truyền qua vài lần là khác hẳn ngay.
- Ồ, về đi, yên tâm công tác, đừng nghĩ linh tinh.
Vương Quốc Hoa giơ tay đuổi người, Mã Chí Hằng đâu dám đi. Có trời mới biết mình quay đầu lại thì trên trời có rơi xuống một thanh đoa không? Hiểu lầm này mà không giải trừ thì bao cố gắng của y sẽ mất hết.
- Chủ tịch Vương, ngài tuyệt đối đừng nghe lời Quyền Ích Chính. Quyền Ích Chính và tôi có ân oán từ lâu, bắt đầu lúc học đại học chúng tôi đã tranh bạn gái, đến trường tranh chức chủ nhiệm lớp, cuối cùng tranh chức hiệu trưởng, tôi là bi y buộc rời khỏi bục giảng.
Lời này Vương Quốc Hoa nghe thấy giống như là địa chủ ép nông dân.
- Nực cười, anh nghĩ tôi tin lời một phía sao? Vè làm tốt công việc của mình đi.
Vương Quốc Hoa bỏ lại một câu rồi lên xe. Mã Chí Hằng muốn đuổi không dám đuổi, y ngồi bệt xuống đất hai tay ôm mặt.
Đến dưới trụ sở ủy ban, hắn vừa xuống xe đã có hai người đàn ông cười cười đi lên chào:
- Chủ tịch Vương…
Xem ra hai vị này đến cũng đã được một lúc. Vương Quốc Hoa đã thấy hai người này, một là trưởng phòng thể thao Mao Kiến Bình, một là trưởng phòng văn hóa Đổng Nguyên.
Chủ tịch Vương độc ác truyền tới tai hai vị này một thời gian, lúc đầu bọn họ không quá tin. Tên Tần Đại Hà dựa vào chủ tịch nên kiêu căng, mà phòng chiêu thương lại là phòng béo nên lãnh đạo phụ trách nào bỏ được. chủ tịch Vương lên xử lý hắn cũng là bình thường. Không phát hiện Cát Tiếu Mi và Nhạc Đông Linh bây giờ rất khấm khá sao? Cho nên hai vị Mao Kiến Bình, Đổng Nguyên đều nghĩ chủ tịch Vương là người dễ gần.
Nhưng bây giờ thì khác, Mã Chí Hằng đầu tiên chẳng qua chỉ là một trưởng phòng, y nịnh bợ bí thư Tằng là điều có thể giải thích, ai không muốn tiến bộ? Chẳng qua chỉ là chậm đến gặp thôi mà. Cho nên các đồng chí đừng bị vẻ ngoài mê hoặc. Hai người Mao Kiến Bình đều nghĩ mình có đối thủ cạnh tranh, mặc dù bị chèn ép rát thảm nhưng ai dám nói người ta không bám chân Vương Quốc Hoa?
- Không có chuyện gì chứ mà đến sớm như vậy?
Vương Quốc Hoa biết nhưng vẫn hỏi như vậy.
- Chủ tịch Vương, tôi thay mặt cán bộ phòng thể thao đến mời ngài lúc rảnh rỗi tới thị sát công việc.
Mao Kiến Bình mồm mép khá nhanh. Trưởng phòng Văn hóa Đổng Nguyên là người nhã nhặn, hành động chậm nửa nhịp nên khá tức. Y gật đầu khom lưng cười nói:
- Chủ tịch Vương, gần đây phòng Văn hóa tiến hành chỉnh đốn trật tự thị trường văn hóa, tôi đến để mời ngài cho chỉ thị.
Đổng Nguyên nói càng trắng hơn, còn đại biểu chính mình đến là để xin gặp lãnh đạo.
Vương Quốc Hoa biết ý của hai người này, hắn gật đầu nói:
- Được, tôi biết rồi, lúc rảh nói tiếp.
Vương Quốc Hoa không nói sẽ đi làm hai người có chút thất vọng. Nhưng dù sao mình tới để lãnh đạo thấy thái độ của mình là chính nên tạm hài lòng.
Vương Quốc Hoa không mời bọn họ lên, hai người cũng không đuổi theo mà đứng đó tiễn. Hắn vào văn phòng chưa lâu đã thấy Vân Đại Thành mặt mày vui vẻ xuất hiện.
- Chủ tịch Vương, tôi đến báo cáo công việc với ngài. Phòng giáo dục có thể được ngài lãnh đạo, công việc sau này nhất định sẽ lên như mặt trời mọc.
Vân Đại Thành từng này tuổi có khi làm không được hai khóa nữa ở phòng giáo dục, còn mong gì hơn. Y thực tế một chút, ôm chặt lấy chân Vương Quốc Hoa, chỉ cần ngồi ở chức vụ này tới lúc về hưu là đủ rồi.
Vương Quốc Hoa vẫn cúi đầu xem văn bản.
- Ngồi đi.
Đợi tới khi Vân Đại Thành cung kính ngồi nửa mông, Vương Quốc Hoa mới ngẩng đầu lên nói:
- Ngành giáo dục tôi không quá quen cho nên tôi chỉ xem kết quả. Nhưng tôi muốn nhấn mạnh không được loạn. Tôi hy vọng mọi người đặt tâm tư vào công việc, chuyện và việc quá khứ chỉ cần có lợi cho công việc thì không nên động tới.
Việc Vân Đại Thành làm, Vương Quốc Hoa đương nhiên phải ủng hộ vì do hắn chọn. Vân Đại Thành nghe xong lại nghe ra ý khác. Chủ tịch Vương đây là ám chỉ là vì đề bạt mình, chủ tịch Vương gặp không ít áp lực, chắc có không ít lãnh đạo nói này nói kia.
Vân Đại Thành hoàn toàn dựa vào suy nghĩ của mình mà nhìn nhận vấn đề. Hôm nay Vương Quốc Hoa ở ủy ban quận được Lý Dật Phong kính trọng vài phần, lãnh đạo bình thường không ai chọc vào hắn nếu không có việc gì.
- Xin chủ tịch yên tâm, tôi nhất định không phụ kỳ vọng của ngài, sẽ duy trì sự ổn định của phòng giáo dục.
Vương Quốc Hoa gật đầu nói:
- Anh có thể hiểu là tốt rồi. Đúng, có chuyện này, kế hoạch tuyển sinh bên ngoài của trường Nhất trung là như thế nào?
Vân Đại Thành nghe vậy không khỏi mừng thầm trong lòng. Ba phó trưởng phòng đều từ Nhất trung đi ra, trưởng phòng trước đây cũng từng làm hiệu trưởng trường Nhất trung. Có thể nói phòng giáo dục có rất nhiều quan hệ với Nhất trung, lợi ích dây dưa, nhất là kế hoạch tuyển sinh hàng năm có không ít lợi. Vấn đề là lúc ấy Trần Tuyết Hoa làm trưởng phòng đã chia xong, Vân Đại Thành lên đang buồn vì muốn tìm lý do ra tay. Vân Đại Thành khác với Mã Chí Hằng, Mã Chí Hằng là muốn trả thù, Vân Đại Thành lại muốn chia bát canh.
- Chuyện này tôi biết một chút, Quyền Ích Chính cùng Mã Chí Hằng có chút mâu thuẫn cho nên …
Vân Đại Thành đang cân nhắc nói chuyện như thế nào, làm lãnh đạo biết “thành ý” của mình. Vương Quốc Hoa nghe vậy nói:
- Tôi biết, anh ra mặt điều đình một chút, đều là đồng chí, quan hệ quá căng thẳng không tốt. Không nên vì ân oán riêng mà ảnh hưởng đến việc học của học sinh.
Vân Đại Thành nghe xong có suy nghĩ khác. Chủ tịch Vương đây là vì bảo vệ lợi ích học sinh, còn chút quyền lợi từ tuyển sinh, chủ tịch Vương không thèm.
- Vâng, về tôi sẽ nói chuyện với bọn họ, thi hành chỉ thị của lãnh đạo.
Vương Quốc Hoa không nghĩ nhiều, gật đầu nói:
- Vậy là được, anh về đi, tôi còn có việc.
Vương Quốc Hoa đúng là bận thật, mai công trình khu du lịch của phòng du lịch sẽ chính thức khởi công. Nhạc Đông Linh mấy lần đề nghi Vương Quốc Hoa ra mặt mời lãnh đạo chủ yếu của quận tới tham gia nghi thức. Vương Quốc Hoa vẫn suy nghĩ nên mời Tằng Trạch Quang hay là Lý Dật Phong.
Từ chức năng thì nên mời Lý Dật Phong, nhưng Vương Quốc Hoa lại là thân tín của Tằng Trạch Quang.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.