Chương 171: Hai điểm
Đoạn Nhận Thiên Nhai
19/03/2013
Ba cô gái này coi như khá đẹp nhưng theo Vương Quốc Hoa thấy thì còn kém Lưu Linh một chút, càng đừng nói là Sở Sở.
Vương Quốc Hoa coi như không thèm để ý ánh mắt ba người phụ nữ nhìn vào mình. Hắn nhìn Giang Thúy Thúy còn đang cầm tay mình không bỏ:
- Được rồi, chồng cô còn ở phía sau đó.
Giang Thúy Thúy không cười nhưng ba cô kia cười và lần lượt giới thiệu mình. Một kêu Mẫn Nguyệt, Giang Thúy Thúy bổ sung một câu bố cô ả làm phó giám đốc thường trực Sở tài chính. Người thứ hai tên Tang Viện Viện, Giang Thúy Thúy bổ sung mẹ là phó chủ tịch Hội nghị hiệp thương chính trị nhân dân tỉnh. Người thứ ba nói thẳng:
- Lãnh Hân, bố tôi là giám đốc Lãnh – Sở công an.
Không ngoài dự đoán của Vương Quốc Hoa, mấy cô ả này không lo ăn uống, nợ ngân hàng tầm chục triệu không sợ, còn muốn đi chơi. Giang Thúy Thúy đừng nói, con gái giám đốc Sở Xây dựng, bốn phụ huynh hợp lại thì cho ngân hàng trăm lá gan cũng không dám tới nhà đòi nợ.
Nói thẳng ra Vương Quốc Hoa không thích bốn cô này nhưng ngoài mặt vẫn khách khí nói:
- Vương Quốc Hoa, bố tôi là nông dân.
Giang Thúy Thúy cười nói:
- Nông dân thì sao chứ? Có thể kiếm tiền là được phải không các em?
Ba cô gái gật đầu khá miễn cưỡng, cười khá gượng. Vương Quốc Hoa quay đầu lại cười nói với Du Phi Dương:
- Chúng ta lên lầu nói chuyện.
Du Phi Dương cũng cảm nhận thái độ ba cô kia nên nói với Giang Thúy Thúy:
- Nói chuyện nhỏ một chút, anh có chuyện quan trọng cần bàn với Quốc Hoa, ngoan thì lát nữa em thích xe kia phải hy vọng vào Quốc Hoa.
Mắt ba cô kia sáng lên bởi vì lời của Du Phi Dương rất có sức thuyết phục. Người khác nói mấy cô chưa chắc tin, Du Phi Dương noi thì không dám không tin. Giang Thúy Thúy hiểu ý cười cười, nhìn hai người lên lầu rồi chỉ tay vào mấy ả lớn tiếng nói:
- Một đám không biết hìn hàng, cả ngày kêu muốn tiền, vừa nãy đến một tên phú ông trăm triệu mà dám bỏ qua.
Ba cô cùng tiến lên, cô bé chân dài túm cổ Giang Thúy Thúy:
- Sao bà không nói sớm? Bà đây mất hạnh phúc thì có gánh nổi không?
Tang Viện Viện nắm tay Giang Thúy Thúy, rút nhanh vòng tay của Giang Thúy Thúy:
- Cái này được, chị thích, coi như bồi thường bà không nói thông tin.
Lãnh Hân thì dứt khoát hơn, lấy túi của Giang Thúy Thúy:
- Đổi xe mới, xe trước cửa về tôi.
Trên lầu Vương Quốc Hoa và Du Phi Dương cùng cười khổ một tiếng, cầm bia chạm nhau. Vương Quốc Hoa nhỏ giọng nói:
- Vợ ông đúng là lắm chuyện.
Du Phi Dương nói:
- Lắm chuyện cái gì, làm ăn là lỗ. May là làm ngành này nên đỡ, làm cái khác nhất định xong đời. Tôi nói với ông, mấy cô ả kia mấy năm nay đi kinh doanh vài trận đều lỗ nặng. Đã thế còn đòi xây biệt thự bán kiếm tiền, nếu không phải ông đưa ra ý tưởng thì ngân hàng đã sớm đến niêm phong nơi đây rồi.
Vương Quốc Hoa cười nói:
- Không nói cái này, nói quỹ tài chính của ông đi. Định thu thập tài chính thế nào?
Du Phi Dương nói
- Con đường thật ra có, chú tôi ở phía nam khá lâu nên có sức ảnh hưởng.
Vương Quốc Hoa gật đầu nói:
- Thu thập tài chính cá nhân?
- Ừ, ông thấy sao?
Ý của Du Phi Dương rất rõ, Vương Quốc Hoa gật đầu là y quyết định.
- Có thể, chẳng qua việc này đừng kéo chú ông vào, ông ta có con không?
Vương Quốc Hoa nói như vậy, Du Phi Dương hiểu ý gật đầu nói:
- Có, chẳng qua là con gái.
Vừa nói Du Phi Dương ngẩng đầu nhìn Vương Quốc Hoa:
- Tôi nhắc ông trước đừng chọc Hứa Kiếp, Phỉ Phỉ nhà tôi còn không làm gì được nó.
- Nói càn, nghĩ tôi mê gái đến thế à, gặp ai là chọc người đó. Hơn nữa tôi cũng có bạn gái.
Vương Quốc Hoa cười mắng, Du Phi Dương cười ha hả nói:
- Không phải đã chia tay ư?
Vương Quốc Hoa thản nhiên nói:
- Không thể tìm người khác sao?
Du Phi Dương nghe xong hối hận vỗ đùi:
- Xong rồi, là Sở Sở hả, sớm biết thế…
Hai người coi như biết rõ về nhau, Vương Quốc Hoa vừa nói, Du Phi Dương đã hiểu. Chẳng qua theo Vương Quốc Hoa thấy quan hệ giữa mình và Sở Sở còn khá vi diệu, là tình yêu thì còn hơi sớm.
- Nói chuyện nghiêm chỉnh đi.
Vương Quốc Hoa kéo lại đề tài không ngờ Giang Thúy Thúy đi lên cười hì hì nhỏ giọng nói:
- Tài thần, mấy em bên dưới chờ anh giá lâm đó.
Vương Quốc Hoa phun bia xuống sàn, Giang Thúy Thúy này nói chuyện quá ác.
- Phi Dương, quản vợ ông đi.
Vương Quốc Hoa lấy lại hơi, hắn trừng mắt nhìn Du Phi Dương.
Du Phi Dương rụt cổ:
- Mặc kệ, không quản nổi.
Giang Thúy Thúy đầy đắc ý ngồi xuống.
- Sao, mấy em bên dưới thích em nào? Chị đây gọi lên ngay tùy chú muốn làm gì thì làm.
Vương Quốc Hoa nhìn cái là ra ý đồ của Giang Thúy Thúy.
- Không thích phụ nữ.
Giang Thúy Thúy giật mình ngã ra sau, Du Phi Dương ôm bụng cười lớn.
- Tôi phục ông, ác hơn kẻ ác.
Nói chuyện, Vương Quốc Hoa không sợ ai. Trước đây lúc còn mạng, hắn chat với mười mấy cửa sổ còn không sai, có trận chiến nào chưa trải qua.
- Tên lừa gạt.
Giang Thúy Thúy hung hăng mắng, ngồi lại không nhịn được cười, cô nói tiếp:
- Tài thân, anh không thích anh trong đó sao?
Vương Quốc Hoa thản nhiên nói:
- Em cảm thấy mấy người đó so với mình thế nào.
Giang Thúy Thúy quả nhiên mắc bẫy lớn tiếng nói:
- Đương nhiên cô đây xuất sắc nhất.
Vương Quốc Hoa cười lạnh nói:
- Không bằng cô em mà cũng giới thiệu cho anh. Tốt xấu cũng phải cùng cấp với em thì mới đưa ra chứ. Chẳng lẽ cảm thấy anh đây không xứng với gái đẹp như em?
Giang Thúy Thúy vỗ gáy nói:
- Cũng đúng, tài thần đương nhiên muốn gái đẹp nhất. Phi Dương, hay là cống hiến em gái của anh?
Du Phi Dương tát mạnh vào mông Giang Thúy Thúy:
- Có giỏi nói với ông già anh đó.
Giang Thúy Thúy lập tức ngoan ngoãn, cô cười hì hì với Vương Quốc Hoa:
- Tài thần, dù sao anh cũng là cổ đông của bọn em, cho một ý tưởng để mọi người cùng kiếm tiền.
- Sau đây mấy cô định làm gì?
Vương Quốc Hoa thử hỏi, Du Phi Dương cười cười xấu xa, Giang Thúy Thúy không đủ tâm cơ nên đâu biết vấn đề trong đó.
- Lãnh Hân muốn mở một cửa hàng thời trang hàng hiệu, ý của cô ả là mình làm chủ, quần áo mặc thoải mái, mặc vào còn có thể bán. Tang Viện Viện muốn mở cửa hàng nước hoa, Mẫn Nguyệt muốn kinh doanh bất động sản, ý của em là mở cửa hàng bán ô tô. Anh thấy sao, ý này đều được chứ? Em thấy cũng được.
Vương Quốc Hoa có chút đồng tình nhìn Du Phi Dương.
Du Phi Dương xấu hổ ho khan một tiếng.
- Ông cảm thấy mấy người phụ nữ này nên làm gì? Ông không biết đuâ, không có chuyện là mấy ả nhất định sẽ gây họa. Tháng trước Thúy Thúy còn đánh con bí thư thị ủy Giang Loan, quá thảm.
Giang Thúy Thúy trừng mắt nói:
- Đó là do hắn tự tìm, uống rượu không về nhà mà điên, không ngờ muốn đưa tay ra sờ ngực Lãnh Hân, em có thể không nhìn sao?
Vương Quốc Hoa thở dài một tiếng:
- Hiểu, như vậy đi, có hai điểm. Thứ nhất bất động sản thì cần thương hiệu và phòng cho thuê, bán. Thứ hai, cửa hàng xe hơi rất có tương lai, có thể mở. Chẳng qua đầu tiên cần phải xác định cửa hàng đi theo hướng cao cấp, bình dân hay không cao không thấp.
Giang Thúy Thúy chỉ là nhiệt tình nhất thời, đâu nghĩ nhiều như vậy. Cô quay đầu lại nhìn Du Phi Dương, kết quả hắn nhìn sang chỗ khác. Giang Thúy Thúy đành phải tự mình nói.
- Cái này em không hiểu.
Vương Quốc Hoa cười khổ nói:
- Lúc trước em xây biệt thự cũng là không hiểu?
Giang Thúy Thúy có chút xấu hổ nói:
- Dựa vào cái gì em cần hiểu, em bỏ tiền thuê người hiểu đến làm là được mà.
Vương Quốc Hoa không còn gì để nói.
- Nghe nói nghĩ thật kỹ mới làm chưa? Nghe tới câu thương trường như chiến trường chưa? Bỏ đi, không nói lý với cô. Đưa bài tập cho cô, nếu thật sự muốn bán ô tô thì phải dành thời gian tìm hiểu các thương hiệu đắt tiền của nước ngoài. Hiện nay thị trường xe bình dân của Trung Quốc coi như bị chia cắt. Cô tìm đúng mục tiêu sau đó lấy quyền đại lý. Người nước ngoài rất thực tế, chỉ cần cô em có thể bán được xe là gì cũng có thể nói chuyện.
Giang Thúy Thúy không ngốc nếu không sẽ không quấn lấy Giang Thúy Thúy. Du Phi Dương bây giờ rất có tiền, hoàn toàn có thể nuôi được cô. Cô làm vậy là vì lòng tự tôn. Vương Quốc Hoa cũng vì thế mà đưa ý tưởng cho cô.
- Được, cứ như vậy đi, em đi xuống nói với mấy vị cổ đông, sang năm sẽ nghĩ biện pháp lấy khu đất trung tâm.
Vương Quốc Hoa nghe xong vội vàng bổ sung
- Nhớ, không nên hại dân chúng nếu không sẽ phiền cho Phi Dương.
Vương Quốc Hoa coi như không thèm để ý ánh mắt ba người phụ nữ nhìn vào mình. Hắn nhìn Giang Thúy Thúy còn đang cầm tay mình không bỏ:
- Được rồi, chồng cô còn ở phía sau đó.
Giang Thúy Thúy không cười nhưng ba cô kia cười và lần lượt giới thiệu mình. Một kêu Mẫn Nguyệt, Giang Thúy Thúy bổ sung một câu bố cô ả làm phó giám đốc thường trực Sở tài chính. Người thứ hai tên Tang Viện Viện, Giang Thúy Thúy bổ sung mẹ là phó chủ tịch Hội nghị hiệp thương chính trị nhân dân tỉnh. Người thứ ba nói thẳng:
- Lãnh Hân, bố tôi là giám đốc Lãnh – Sở công an.
Không ngoài dự đoán của Vương Quốc Hoa, mấy cô ả này không lo ăn uống, nợ ngân hàng tầm chục triệu không sợ, còn muốn đi chơi. Giang Thúy Thúy đừng nói, con gái giám đốc Sở Xây dựng, bốn phụ huynh hợp lại thì cho ngân hàng trăm lá gan cũng không dám tới nhà đòi nợ.
Nói thẳng ra Vương Quốc Hoa không thích bốn cô này nhưng ngoài mặt vẫn khách khí nói:
- Vương Quốc Hoa, bố tôi là nông dân.
Giang Thúy Thúy cười nói:
- Nông dân thì sao chứ? Có thể kiếm tiền là được phải không các em?
Ba cô gái gật đầu khá miễn cưỡng, cười khá gượng. Vương Quốc Hoa quay đầu lại cười nói với Du Phi Dương:
- Chúng ta lên lầu nói chuyện.
Du Phi Dương cũng cảm nhận thái độ ba cô kia nên nói với Giang Thúy Thúy:
- Nói chuyện nhỏ một chút, anh có chuyện quan trọng cần bàn với Quốc Hoa, ngoan thì lát nữa em thích xe kia phải hy vọng vào Quốc Hoa.
Mắt ba cô kia sáng lên bởi vì lời của Du Phi Dương rất có sức thuyết phục. Người khác nói mấy cô chưa chắc tin, Du Phi Dương noi thì không dám không tin. Giang Thúy Thúy hiểu ý cười cười, nhìn hai người lên lầu rồi chỉ tay vào mấy ả lớn tiếng nói:
- Một đám không biết hìn hàng, cả ngày kêu muốn tiền, vừa nãy đến một tên phú ông trăm triệu mà dám bỏ qua.
Ba cô cùng tiến lên, cô bé chân dài túm cổ Giang Thúy Thúy:
- Sao bà không nói sớm? Bà đây mất hạnh phúc thì có gánh nổi không?
Tang Viện Viện nắm tay Giang Thúy Thúy, rút nhanh vòng tay của Giang Thúy Thúy:
- Cái này được, chị thích, coi như bồi thường bà không nói thông tin.
Lãnh Hân thì dứt khoát hơn, lấy túi của Giang Thúy Thúy:
- Đổi xe mới, xe trước cửa về tôi.
Trên lầu Vương Quốc Hoa và Du Phi Dương cùng cười khổ một tiếng, cầm bia chạm nhau. Vương Quốc Hoa nhỏ giọng nói:
- Vợ ông đúng là lắm chuyện.
Du Phi Dương nói:
- Lắm chuyện cái gì, làm ăn là lỗ. May là làm ngành này nên đỡ, làm cái khác nhất định xong đời. Tôi nói với ông, mấy cô ả kia mấy năm nay đi kinh doanh vài trận đều lỗ nặng. Đã thế còn đòi xây biệt thự bán kiếm tiền, nếu không phải ông đưa ra ý tưởng thì ngân hàng đã sớm đến niêm phong nơi đây rồi.
Vương Quốc Hoa cười nói:
- Không nói cái này, nói quỹ tài chính của ông đi. Định thu thập tài chính thế nào?
Du Phi Dương nói
- Con đường thật ra có, chú tôi ở phía nam khá lâu nên có sức ảnh hưởng.
Vương Quốc Hoa gật đầu nói:
- Thu thập tài chính cá nhân?
- Ừ, ông thấy sao?
Ý của Du Phi Dương rất rõ, Vương Quốc Hoa gật đầu là y quyết định.
- Có thể, chẳng qua việc này đừng kéo chú ông vào, ông ta có con không?
Vương Quốc Hoa nói như vậy, Du Phi Dương hiểu ý gật đầu nói:
- Có, chẳng qua là con gái.
Vừa nói Du Phi Dương ngẩng đầu nhìn Vương Quốc Hoa:
- Tôi nhắc ông trước đừng chọc Hứa Kiếp, Phỉ Phỉ nhà tôi còn không làm gì được nó.
- Nói càn, nghĩ tôi mê gái đến thế à, gặp ai là chọc người đó. Hơn nữa tôi cũng có bạn gái.
Vương Quốc Hoa cười mắng, Du Phi Dương cười ha hả nói:
- Không phải đã chia tay ư?
Vương Quốc Hoa thản nhiên nói:
- Không thể tìm người khác sao?
Du Phi Dương nghe xong hối hận vỗ đùi:
- Xong rồi, là Sở Sở hả, sớm biết thế…
Hai người coi như biết rõ về nhau, Vương Quốc Hoa vừa nói, Du Phi Dương đã hiểu. Chẳng qua theo Vương Quốc Hoa thấy quan hệ giữa mình và Sở Sở còn khá vi diệu, là tình yêu thì còn hơi sớm.
- Nói chuyện nghiêm chỉnh đi.
Vương Quốc Hoa kéo lại đề tài không ngờ Giang Thúy Thúy đi lên cười hì hì nhỏ giọng nói:
- Tài thần, mấy em bên dưới chờ anh giá lâm đó.
Vương Quốc Hoa phun bia xuống sàn, Giang Thúy Thúy này nói chuyện quá ác.
- Phi Dương, quản vợ ông đi.
Vương Quốc Hoa lấy lại hơi, hắn trừng mắt nhìn Du Phi Dương.
Du Phi Dương rụt cổ:
- Mặc kệ, không quản nổi.
Giang Thúy Thúy đầy đắc ý ngồi xuống.
- Sao, mấy em bên dưới thích em nào? Chị đây gọi lên ngay tùy chú muốn làm gì thì làm.
Vương Quốc Hoa nhìn cái là ra ý đồ của Giang Thúy Thúy.
- Không thích phụ nữ.
Giang Thúy Thúy giật mình ngã ra sau, Du Phi Dương ôm bụng cười lớn.
- Tôi phục ông, ác hơn kẻ ác.
Nói chuyện, Vương Quốc Hoa không sợ ai. Trước đây lúc còn mạng, hắn chat với mười mấy cửa sổ còn không sai, có trận chiến nào chưa trải qua.
- Tên lừa gạt.
Giang Thúy Thúy hung hăng mắng, ngồi lại không nhịn được cười, cô nói tiếp:
- Tài thân, anh không thích anh trong đó sao?
Vương Quốc Hoa thản nhiên nói:
- Em cảm thấy mấy người đó so với mình thế nào.
Giang Thúy Thúy quả nhiên mắc bẫy lớn tiếng nói:
- Đương nhiên cô đây xuất sắc nhất.
Vương Quốc Hoa cười lạnh nói:
- Không bằng cô em mà cũng giới thiệu cho anh. Tốt xấu cũng phải cùng cấp với em thì mới đưa ra chứ. Chẳng lẽ cảm thấy anh đây không xứng với gái đẹp như em?
Giang Thúy Thúy vỗ gáy nói:
- Cũng đúng, tài thần đương nhiên muốn gái đẹp nhất. Phi Dương, hay là cống hiến em gái của anh?
Du Phi Dương tát mạnh vào mông Giang Thúy Thúy:
- Có giỏi nói với ông già anh đó.
Giang Thúy Thúy lập tức ngoan ngoãn, cô cười hì hì với Vương Quốc Hoa:
- Tài thần, dù sao anh cũng là cổ đông của bọn em, cho một ý tưởng để mọi người cùng kiếm tiền.
- Sau đây mấy cô định làm gì?
Vương Quốc Hoa thử hỏi, Du Phi Dương cười cười xấu xa, Giang Thúy Thúy không đủ tâm cơ nên đâu biết vấn đề trong đó.
- Lãnh Hân muốn mở một cửa hàng thời trang hàng hiệu, ý của cô ả là mình làm chủ, quần áo mặc thoải mái, mặc vào còn có thể bán. Tang Viện Viện muốn mở cửa hàng nước hoa, Mẫn Nguyệt muốn kinh doanh bất động sản, ý của em là mở cửa hàng bán ô tô. Anh thấy sao, ý này đều được chứ? Em thấy cũng được.
Vương Quốc Hoa có chút đồng tình nhìn Du Phi Dương.
Du Phi Dương xấu hổ ho khan một tiếng.
- Ông cảm thấy mấy người phụ nữ này nên làm gì? Ông không biết đuâ, không có chuyện là mấy ả nhất định sẽ gây họa. Tháng trước Thúy Thúy còn đánh con bí thư thị ủy Giang Loan, quá thảm.
Giang Thúy Thúy trừng mắt nói:
- Đó là do hắn tự tìm, uống rượu không về nhà mà điên, không ngờ muốn đưa tay ra sờ ngực Lãnh Hân, em có thể không nhìn sao?
Vương Quốc Hoa thở dài một tiếng:
- Hiểu, như vậy đi, có hai điểm. Thứ nhất bất động sản thì cần thương hiệu và phòng cho thuê, bán. Thứ hai, cửa hàng xe hơi rất có tương lai, có thể mở. Chẳng qua đầu tiên cần phải xác định cửa hàng đi theo hướng cao cấp, bình dân hay không cao không thấp.
Giang Thúy Thúy chỉ là nhiệt tình nhất thời, đâu nghĩ nhiều như vậy. Cô quay đầu lại nhìn Du Phi Dương, kết quả hắn nhìn sang chỗ khác. Giang Thúy Thúy đành phải tự mình nói.
- Cái này em không hiểu.
Vương Quốc Hoa cười khổ nói:
- Lúc trước em xây biệt thự cũng là không hiểu?
Giang Thúy Thúy có chút xấu hổ nói:
- Dựa vào cái gì em cần hiểu, em bỏ tiền thuê người hiểu đến làm là được mà.
Vương Quốc Hoa không còn gì để nói.
- Nghe nói nghĩ thật kỹ mới làm chưa? Nghe tới câu thương trường như chiến trường chưa? Bỏ đi, không nói lý với cô. Đưa bài tập cho cô, nếu thật sự muốn bán ô tô thì phải dành thời gian tìm hiểu các thương hiệu đắt tiền của nước ngoài. Hiện nay thị trường xe bình dân của Trung Quốc coi như bị chia cắt. Cô tìm đúng mục tiêu sau đó lấy quyền đại lý. Người nước ngoài rất thực tế, chỉ cần cô em có thể bán được xe là gì cũng có thể nói chuyện.
Giang Thúy Thúy không ngốc nếu không sẽ không quấn lấy Giang Thúy Thúy. Du Phi Dương bây giờ rất có tiền, hoàn toàn có thể nuôi được cô. Cô làm vậy là vì lòng tự tôn. Vương Quốc Hoa cũng vì thế mà đưa ý tưởng cho cô.
- Được, cứ như vậy đi, em đi xuống nói với mấy vị cổ đông, sang năm sẽ nghĩ biện pháp lấy khu đất trung tâm.
Vương Quốc Hoa nghe xong vội vàng bổ sung
- Nhớ, không nên hại dân chúng nếu không sẽ phiền cho Phi Dương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.