Chương 422: Khổ tâm (2)
Đoạn Nhận Thiên Nhai
19/03/2013
Bấm nút "Thu gọn" để thu gọn nội dungThu gọn
Vấn đề quỹ đầu tư bên Hongkong xảy ra do em họ của Sở Giang Thu – Sở Diễn. Tên này không có bản lĩnh gì khác nhưng lại học đầy đủ khả năng tự tin, tự kiêu của Sở Giang Thu. Khi cơn khủng hoảng tài chính xảy ra, Sở Diễn nghe tin một chuyên gia nói gì mà Hongkong có đại lục làm chỗ dựa nên đồng Usd Hongkong sẽ không có biến hoá gì mấy. Sau đó tên chuyên gia này đưa ra một bản đồ lên xuống của tiền tệ để chứng minh lời nói của mình.
Kết quả tạo thành bi kịch của Sở Diễn, nhưng chỉ từng đó còn chưa đến mức quá xấu. Tên Sở Diễn này còn khiến tài chính công ty bên Hongkong mất không ít, đây mới là bi kịch.
Sở Giang Thu thực tế cũng không hy vọng có thể từ Vương Quốc Hoa tìm được tin tức về quỹ đầu tư tín dụng tỉnh Nam Thiên, loại chuyện này rất cơ mật, khả năng Vương Quốc Hoa có thể tiếp xúc là rất nhỏ. Thực tế Vương Quốc Hoa không phải từ nhiều năm trước trở về thì cũng không thể từ câu nói khá tùy ý của Du Vân Vân mà đoán ra gì đó.
Quỹ đầu tư tín dụng tỉnh Nam Thiên lúc mới thành lập là vì giúp đỡ các công ty vừa và nhỏ, thực tế rất nhiều tài chính lại có xu hướng tiến ra thị trường đầu cơ. Vương Quốc Hoa không ngạc nhiên gì khi mình đoán như vậy. mấy chục năm sau có cơ sở tài chính là mấy chục tỷ thì vẫn sẽ có nhiều tiền xuất hiện ở thị trường. Đầu cơ luôn có sức hấp dẫn rất lớn.
- Anh biết được những gì?
Sở Sở hỏi một câu, Vương Quốc Hoa lắc đầu nói.
- Anh biết không nhiều nhưng rất nhiều lúc thường vì một chuyện nhỏ mà tạo thành sụp đổ dây chuyền.
Vương Quốc Hoa không thể nào giải thích được nhưng hắn có thể khẳng định Hứa Nam Hạ đang rất chú ý đến quỹ đầu tư tín dụng có quan hệ mật thiết với Miêu Hàm.
Cũng may Sở Sở không hỏi tiếp, không phải Sở Sở không muốn biết rõ một chút mà là cô cảm thấy Vương Quốc Hoa có thể làm được như vậy là không dễ.
- Cảm ơn.
Lúc về phòng Sở Sở đột nhiên nói một câu như vậy. Ừ, Sở Sở cảm thấy vì mình mà Vương Quốc Hoa có lựa chọn khó khăn, nếu không phải thì lúc mình nhắc hắn sẽ không ra vẻ tự hỏi như thế, nhất định là hắn đang đấu tranh tư tưởng kịch liệt. Sở Sở lớn lên từ nhỏ trong gia đình quyền quý nên không thiếu trí tuệ chính trị, vì thế cô có suy nghĩ kia. Phải biết là quan hệ giữa Hứa Nam Hạ và Sở Giang Thu không quá hài hòa.
- Vợ chồng một thể, không cần nói đến việc này.
Vương Quốc Hoa rất tùy ý nói, đưa tay ôm vai Sở Sở. Hai người đứng trước cửa sổ nhìn thế giới bị tuyết bao trùm bên ngoài.
- Em cảm thấy anh bị lợi dụng là vì em.
Sở Sở trả lời rất thẳng, Vương Quốc Hoa lắc đầu nói.
- Em đánh giá anh quá cao, có một số việc không phải anh có thể biết được. Thực ra vừa nãy anh đã nói đây chỉ là suy đoán từ một hai việc nhỏ mà thôi.
Vương Quốc Hoa muốn giải thích cảm giác áy náy của Sở Sở cũng không uổng phí, thực ra Sở Sở chỉ cần biết một việc hắn vì cô mà chấp nhận mạo hiểm, chấp nhận khó khăn là đủ rồi. Sở Sở thấy mình rất hạnh phúc. Vương Quốc Hoa ôm cô vào lòng làm cô lại thấy mình như là ở trong lòng bố lúc còn bé vậy. Suy nghĩ này rất lạ nhưng Sở Sở đúng là có cảm giác này. Vương Quốc Hoa tuổi tương đương nhưng lại rất trầm ổn, ưu tú. Nếu không là thế thì Sở Sở sao nhớ mãi không quên hắn.
Tiếng chuông điện thoại ở đầu giường vang lên rất đáng ghét, nó phá vỡ giây phút yên bình, dịu dàng ngắn ngủi. Cầm máy nghe, Sở Sở quay đầu lại nói:
- Bố em bảo chúng ta về nhà một chuyến.
- Chú đang ở Bắc Kinh?
Vương Quốc Hoa có chút khó hiểu, Sở Sở gật đầu nói.
- Gần đây vẫn ở Bắc Kinh, nói như thế nào nhỉ? Chủ tịch tỉnh Hàn sắp lui ông lại nhảy lên nhảy xuống.
Vương Quốc Hoa cười cười một tiếng, có ai nói bố mình như vậy.
- Người cạnh tranh rất mạnh ư?
Vương Quốc Hoa nói xong lại có chút hối hận, đây không phải nói thừa sao? Có thể cạnh tranh chức chủ tịch tỉnh mà không mạnh mới là lạ. Cũng may Sở Sở không cười mà còn rất nghiêm túc nói.
- Vào lúc này ông không dám sơ sót gì. Em cũng nghi ngờ quỹ tín dụng tỉnh Nam Thiên kia bị loạn có phải là có người cố ý làm như vậy không?
Câu này làm nụ cười của Vương Quốc Hoa dọng lại, ai dám nói khả năng này là không thể chứ? Vương Quốc Hoa đột nhiên thấy rằng sau khi mình kết hôn với Sở Sở thì lần sau gặp Hứa Nam Hạ, trong lòng mình có thể có chút khúc mắc nào không?
Sở Giang Thu không giống hầu hết người có chức tước cao cấp là thích ở nội thành. Căn nhà của y ở Bắc Kinh là một căn nhà khá cũ nằm ở ngoại thành Bắc Kinh.
Sở Giang Thu và Thủy Trung Lăng ngồi đối diện trông rất thân thiết. Vương Quốc Hoa và Sở Sở ngồi ở một phía, giữa là bàn trà.
- Mấy trăm triệu tài chính sao cháu có thể nào dấu được, có lẽ là phải điều từ bên Mỹ về hả? Có nghĩ tới đi theo chú làm việc không?
Sở Giang Thu ra vẻ người thắng, ừ, còn có vẻ giống bố vợ.
Vương Quốc Hoa thầm khinh thường đối phương vì mình là người lau mông cho, nhưng hắn không thể phủ nhận lời của Sở Giang Thu rất có lý.
- Cháu đi được tới ngày hôm nay có thể là có được cơ hội do người khác đưa cho. Nhưng cháu dám tự tin nói trước mặt các cơ hội này cháu đã làm tốt. Nếu không như vậy thì cháu có thể sao có thể ngồi được trước mặt chú, cũng đâu được chú nói chuyện cùng thế này?
Vương Quốc Hoa cười cười không hề khách khí nói.
Sở Giang Thu không tức, trên gương mặt đẹp trai làm đàn ông cũng phải ghen ghét lộ ra một tia trêu chọc.
- Sau đây cháu định làm gì?
- Hai phương diện, trong ba đến năm năm tới chúa dự định yên tâm làm chủ tịch quận, thực hiện xong vài ý tưởng của mình ở quận Hồng Sam. Ngoài ra cháu dự định nói chuyện với Du Phi Dương, trong ba đến năm năm cháu sẽ rút hết cổ phần của mình ở chỗ cậu ta.
Vương Quốc Hoa nói có ý gì, Sở Giang Thu hiểu rất rõ. Vương Quốc Hoa đây là không định dựa vào ai. Thực tế chỉ cần là người có lý trí thì sẽ không cho rằng Vương Quốc Hoa đang dựa vào ai đó.
- Thật đúng là cháu đi theo ai sẽ làm người đó phát triển. Hy vọng phán đoán của chú là sai, là suy nghĩ của kẻ tiểu nhân.
Sở Giang Thu nói như vậy nhưng trong lòng lại thầm nói tốt nhất là làm tên này đến đường cùng. Đúng, đối với một thanh niên có thể giúp được mình, lại là chồng của con gái mình, Sở Giang Thu rất muốn kéo về phía mình. Sở Giang Thu muốn Vương Quốc Hoa bị Hứa Nam Hạ nghi kỵ phải rời khỏi tỉnh Nam Thiên. Vấn đề là Hứa Nam Hạ sẽ làm như vậy sao? Sở Giang Thu không quá tự tin. Đối với đối thủ và người quen này, Sở Giang Thu thực tế rất phục, nhất là khả năng nhìn người và rộng lượng cùng với may mắn của Hứa Nam Hạ. Nghĩ đến đây Sở Giang Thu không tự giác đảo mắt nhìn Thủy Trung Lăng đang ngồi bên cạnh.
Sở Giang Thu có chút thất thần trong đầu nhớ tới một ít chuyện xưa. Lúc ấy là khi mẹ Sở Sở đã đi hai năm, Du Vân Vân vừa từ Mỹ du học về, ăn mặc đồ Mỹ, có thể nói là rất xinh đẹp.
- Trưa ở lại dùng cơm chứ?
Nữ chủ nhân rốt cục mở miệng nói chuyện, Thủy Trung Lăng dù là từ góc độ nào mà nó thì cũng đầy nữ tính. Chỉ về dung mạo thì tuyệt đối trên Du Vân Vân, thậm chí so với Sở Sở thì Thủy Trung Lăng cũng thêm vài phần thành thục.
- Ừ, Thủy di làm đồ ăn ngon lắm đó.
Sở Giang Thu khen một câu, Vương Quốc Hoa không sốt ruột nhận lời mà nhìn Sở Sở vẫn không nói chuyện. Sở Sở khẽ gật đầu coi như đáp ứng.
Sở Sở gật đầu, Sở Giang Thu như nhặt được bảo bối cười ha hả, liên tục bảo Thủy Trung Lăng đi nấu ăn, Sở Giang Thu đi theo hỗ trợ. Sở Giang Thu lấy bàn cờ dưới gầm bàn đặt lên nói.
- Biết chơi không?
Vương Quốc Hoa thấy vậy cười khổ nói:
- Một chút ạ, sao mọi người đều thích chơi cái này vậy?
Sở Giang Thu nghe xong sửng sốt không khỏi cười hắc hắc nói:
- Sở Vương thích eo nhỏ, nên hậu cung nhiều người chết đói. Năm đó mới cải cách cần có thứ để phấn chấn lòng người nên mấy người ở Bắc Kinh như bọn chú thường hay đánh cờ vây, đánh bài để tụ tập tự khích lệ mình.
Hai người bày cờ, đi một quân Sở Giang Thu đột nhiên cười nói.
- Cậu vừa nãy nói đến mấy người trong đó còn có Hứa Nam Hạ hả?
Vương Quốc Hoa gật đầu, Sở Giang Thu cười nói:
- Du Vân Vân rất giỏi đánh cờ vây, cấp chuyên nghiệp đó.
Vương Quốc Hoa nghe xong không khỏi có chút ngạc nhiên, Thủy Trung Lăng vừa lúc bưng hai chén trà tới nghe vậy liền xen miệng cười nói.
- Lúc trước bị thua đến chín quân nên lưu lại ám ảnh trong lòng.
Sở Giang Thu nghe có chút xấu hổ, Vương Quốc Hoa không rõ tại sao vẻ mặt Sở Giang Thu lại trở nên kỳ quái như vậy.
Sở Giang Thu đánh cờ khá bình thường, thậm chí còn không bằng Vương Quốc Hoa. Cũng may hai người đều không chú tâm vào bàn cờ, đều là không yên lòng vì thế không quá quan tâm thế trận thành như thế nào.
- Văn phòng công vụ và công khai, hai tư tưởng này là cháu nghĩ ra hả?
Sở Giang Thu đột nhiên hỏi vấn đề này, không đợi Vương Quốc Hoa trả lời, ông nói tiếp.
- Phía trước có tính thao tác, phía sau là đào mộ tổ một số người. Đám người Hội nghị hiệp thương chính trị nhân dân bị vấn đề “công khai” kia làm kích động đến điên lên. Bọn họ cũng không nghĩ xem Hứa Nam Hạ chỉ nói mà thôi, chẳng lẽ có thể làm thật sao hả?
Vương Quốc Hoa nhíu mày nói:
- Việc này phải xem tình hình nữa?
Sở Giang Thu ngẩn ra nói.
- Nói xem...
- Tiền của chính quyền là từ đâu mà có? Không phải là tiền thu thuế của dân chúng sao? Dùng tiền của người khác mà dùng thì dù như thế nào cũng phải làm gì đó cho người khác xem chứ? Cháu thật ra cảm thấy người khác còn đang nghị luận thì chú có thể nếm thử một chút. Ví dụ như công bố tiến hành thí điểm ở vài hạng mục nhỏ.
Vương Quốc Hoa từ tốn nói, Sở Giang Thu nghe xong nhíu mày thành chữ “xuyên”, lúc sau ông lắc đầu nói.
- Không dễ, không hay, quá lập dị, chẳng may bị một số điêu dân nhảy ra yêu cầu công khai chi tiết thì sao?
- Cháu cũng chỉ nói như vậy mà thôi.
Vương Quốc Hoa ra vẻ không sao cả, đi một nước cờ ăn mất bảy tám quân của Sở Giang Thu. Sở Giang Thu nhìn bàn cờ trợn mắt nói.
- Thua rồi, không chơi nữa.
Sở Giang Thu duy trì động tác nâng cốc trà khá lâu, chén trà đến bên miệng lại bỏ xuống. Sở Giang Thu đứng lên đi quanh phòng khách một lúc mới ngồi xuống nói.
- Có thể cho đề nghị khác ít gây xao động như vậy không? Chuyện này rất mạo hiểm.
- Cháu có thể có đề nghị gì chứ?
Vương Quốc Hoa cười đáp, Sở Giang Thu méo miệng không nói gì, ý là rất rõ ràng.
Vấn đề quỹ đầu tư bên Hongkong xảy ra do em họ của Sở Giang Thu – Sở Diễn. Tên này không có bản lĩnh gì khác nhưng lại học đầy đủ khả năng tự tin, tự kiêu của Sở Giang Thu. Khi cơn khủng hoảng tài chính xảy ra, Sở Diễn nghe tin một chuyên gia nói gì mà Hongkong có đại lục làm chỗ dựa nên đồng Usd Hongkong sẽ không có biến hoá gì mấy. Sau đó tên chuyên gia này đưa ra một bản đồ lên xuống của tiền tệ để chứng minh lời nói của mình.
Kết quả tạo thành bi kịch của Sở Diễn, nhưng chỉ từng đó còn chưa đến mức quá xấu. Tên Sở Diễn này còn khiến tài chính công ty bên Hongkong mất không ít, đây mới là bi kịch.
Sở Giang Thu thực tế cũng không hy vọng có thể từ Vương Quốc Hoa tìm được tin tức về quỹ đầu tư tín dụng tỉnh Nam Thiên, loại chuyện này rất cơ mật, khả năng Vương Quốc Hoa có thể tiếp xúc là rất nhỏ. Thực tế Vương Quốc Hoa không phải từ nhiều năm trước trở về thì cũng không thể từ câu nói khá tùy ý của Du Vân Vân mà đoán ra gì đó.
Quỹ đầu tư tín dụng tỉnh Nam Thiên lúc mới thành lập là vì giúp đỡ các công ty vừa và nhỏ, thực tế rất nhiều tài chính lại có xu hướng tiến ra thị trường đầu cơ. Vương Quốc Hoa không ngạc nhiên gì khi mình đoán như vậy. mấy chục năm sau có cơ sở tài chính là mấy chục tỷ thì vẫn sẽ có nhiều tiền xuất hiện ở thị trường. Đầu cơ luôn có sức hấp dẫn rất lớn.
- Anh biết được những gì?
Sở Sở hỏi một câu, Vương Quốc Hoa lắc đầu nói.
- Anh biết không nhiều nhưng rất nhiều lúc thường vì một chuyện nhỏ mà tạo thành sụp đổ dây chuyền.
Vương Quốc Hoa không thể nào giải thích được nhưng hắn có thể khẳng định Hứa Nam Hạ đang rất chú ý đến quỹ đầu tư tín dụng có quan hệ mật thiết với Miêu Hàm.
Cũng may Sở Sở không hỏi tiếp, không phải Sở Sở không muốn biết rõ một chút mà là cô cảm thấy Vương Quốc Hoa có thể làm được như vậy là không dễ.
- Cảm ơn.
Lúc về phòng Sở Sở đột nhiên nói một câu như vậy. Ừ, Sở Sở cảm thấy vì mình mà Vương Quốc Hoa có lựa chọn khó khăn, nếu không phải thì lúc mình nhắc hắn sẽ không ra vẻ tự hỏi như thế, nhất định là hắn đang đấu tranh tư tưởng kịch liệt. Sở Sở lớn lên từ nhỏ trong gia đình quyền quý nên không thiếu trí tuệ chính trị, vì thế cô có suy nghĩ kia. Phải biết là quan hệ giữa Hứa Nam Hạ và Sở Giang Thu không quá hài hòa.
- Vợ chồng một thể, không cần nói đến việc này.
Vương Quốc Hoa rất tùy ý nói, đưa tay ôm vai Sở Sở. Hai người đứng trước cửa sổ nhìn thế giới bị tuyết bao trùm bên ngoài.
- Em cảm thấy anh bị lợi dụng là vì em.
Sở Sở trả lời rất thẳng, Vương Quốc Hoa lắc đầu nói.
- Em đánh giá anh quá cao, có một số việc không phải anh có thể biết được. Thực ra vừa nãy anh đã nói đây chỉ là suy đoán từ một hai việc nhỏ mà thôi.
Vương Quốc Hoa muốn giải thích cảm giác áy náy của Sở Sở cũng không uổng phí, thực ra Sở Sở chỉ cần biết một việc hắn vì cô mà chấp nhận mạo hiểm, chấp nhận khó khăn là đủ rồi. Sở Sở thấy mình rất hạnh phúc. Vương Quốc Hoa ôm cô vào lòng làm cô lại thấy mình như là ở trong lòng bố lúc còn bé vậy. Suy nghĩ này rất lạ nhưng Sở Sở đúng là có cảm giác này. Vương Quốc Hoa tuổi tương đương nhưng lại rất trầm ổn, ưu tú. Nếu không là thế thì Sở Sở sao nhớ mãi không quên hắn.
Tiếng chuông điện thoại ở đầu giường vang lên rất đáng ghét, nó phá vỡ giây phút yên bình, dịu dàng ngắn ngủi. Cầm máy nghe, Sở Sở quay đầu lại nói:
- Bố em bảo chúng ta về nhà một chuyến.
- Chú đang ở Bắc Kinh?
Vương Quốc Hoa có chút khó hiểu, Sở Sở gật đầu nói.
- Gần đây vẫn ở Bắc Kinh, nói như thế nào nhỉ? Chủ tịch tỉnh Hàn sắp lui ông lại nhảy lên nhảy xuống.
Vương Quốc Hoa cười cười một tiếng, có ai nói bố mình như vậy.
- Người cạnh tranh rất mạnh ư?
Vương Quốc Hoa nói xong lại có chút hối hận, đây không phải nói thừa sao? Có thể cạnh tranh chức chủ tịch tỉnh mà không mạnh mới là lạ. Cũng may Sở Sở không cười mà còn rất nghiêm túc nói.
- Vào lúc này ông không dám sơ sót gì. Em cũng nghi ngờ quỹ tín dụng tỉnh Nam Thiên kia bị loạn có phải là có người cố ý làm như vậy không?
Câu này làm nụ cười của Vương Quốc Hoa dọng lại, ai dám nói khả năng này là không thể chứ? Vương Quốc Hoa đột nhiên thấy rằng sau khi mình kết hôn với Sở Sở thì lần sau gặp Hứa Nam Hạ, trong lòng mình có thể có chút khúc mắc nào không?
Sở Giang Thu không giống hầu hết người có chức tước cao cấp là thích ở nội thành. Căn nhà của y ở Bắc Kinh là một căn nhà khá cũ nằm ở ngoại thành Bắc Kinh.
Sở Giang Thu và Thủy Trung Lăng ngồi đối diện trông rất thân thiết. Vương Quốc Hoa và Sở Sở ngồi ở một phía, giữa là bàn trà.
- Mấy trăm triệu tài chính sao cháu có thể nào dấu được, có lẽ là phải điều từ bên Mỹ về hả? Có nghĩ tới đi theo chú làm việc không?
Sở Giang Thu ra vẻ người thắng, ừ, còn có vẻ giống bố vợ.
Vương Quốc Hoa thầm khinh thường đối phương vì mình là người lau mông cho, nhưng hắn không thể phủ nhận lời của Sở Giang Thu rất có lý.
- Cháu đi được tới ngày hôm nay có thể là có được cơ hội do người khác đưa cho. Nhưng cháu dám tự tin nói trước mặt các cơ hội này cháu đã làm tốt. Nếu không như vậy thì cháu có thể sao có thể ngồi được trước mặt chú, cũng đâu được chú nói chuyện cùng thế này?
Vương Quốc Hoa cười cười không hề khách khí nói.
Sở Giang Thu không tức, trên gương mặt đẹp trai làm đàn ông cũng phải ghen ghét lộ ra một tia trêu chọc.
- Sau đây cháu định làm gì?
- Hai phương diện, trong ba đến năm năm tới chúa dự định yên tâm làm chủ tịch quận, thực hiện xong vài ý tưởng của mình ở quận Hồng Sam. Ngoài ra cháu dự định nói chuyện với Du Phi Dương, trong ba đến năm năm cháu sẽ rút hết cổ phần của mình ở chỗ cậu ta.
Vương Quốc Hoa nói có ý gì, Sở Giang Thu hiểu rất rõ. Vương Quốc Hoa đây là không định dựa vào ai. Thực tế chỉ cần là người có lý trí thì sẽ không cho rằng Vương Quốc Hoa đang dựa vào ai đó.
- Thật đúng là cháu đi theo ai sẽ làm người đó phát triển. Hy vọng phán đoán của chú là sai, là suy nghĩ của kẻ tiểu nhân.
Sở Giang Thu nói như vậy nhưng trong lòng lại thầm nói tốt nhất là làm tên này đến đường cùng. Đúng, đối với một thanh niên có thể giúp được mình, lại là chồng của con gái mình, Sở Giang Thu rất muốn kéo về phía mình. Sở Giang Thu muốn Vương Quốc Hoa bị Hứa Nam Hạ nghi kỵ phải rời khỏi tỉnh Nam Thiên. Vấn đề là Hứa Nam Hạ sẽ làm như vậy sao? Sở Giang Thu không quá tự tin. Đối với đối thủ và người quen này, Sở Giang Thu thực tế rất phục, nhất là khả năng nhìn người và rộng lượng cùng với may mắn của Hứa Nam Hạ. Nghĩ đến đây Sở Giang Thu không tự giác đảo mắt nhìn Thủy Trung Lăng đang ngồi bên cạnh.
Sở Giang Thu có chút thất thần trong đầu nhớ tới một ít chuyện xưa. Lúc ấy là khi mẹ Sở Sở đã đi hai năm, Du Vân Vân vừa từ Mỹ du học về, ăn mặc đồ Mỹ, có thể nói là rất xinh đẹp.
- Trưa ở lại dùng cơm chứ?
Nữ chủ nhân rốt cục mở miệng nói chuyện, Thủy Trung Lăng dù là từ góc độ nào mà nó thì cũng đầy nữ tính. Chỉ về dung mạo thì tuyệt đối trên Du Vân Vân, thậm chí so với Sở Sở thì Thủy Trung Lăng cũng thêm vài phần thành thục.
- Ừ, Thủy di làm đồ ăn ngon lắm đó.
Sở Giang Thu khen một câu, Vương Quốc Hoa không sốt ruột nhận lời mà nhìn Sở Sở vẫn không nói chuyện. Sở Sở khẽ gật đầu coi như đáp ứng.
Sở Sở gật đầu, Sở Giang Thu như nhặt được bảo bối cười ha hả, liên tục bảo Thủy Trung Lăng đi nấu ăn, Sở Giang Thu đi theo hỗ trợ. Sở Giang Thu lấy bàn cờ dưới gầm bàn đặt lên nói.
- Biết chơi không?
Vương Quốc Hoa thấy vậy cười khổ nói:
- Một chút ạ, sao mọi người đều thích chơi cái này vậy?
Sở Giang Thu nghe xong sửng sốt không khỏi cười hắc hắc nói:
- Sở Vương thích eo nhỏ, nên hậu cung nhiều người chết đói. Năm đó mới cải cách cần có thứ để phấn chấn lòng người nên mấy người ở Bắc Kinh như bọn chú thường hay đánh cờ vây, đánh bài để tụ tập tự khích lệ mình.
Hai người bày cờ, đi một quân Sở Giang Thu đột nhiên cười nói.
- Cậu vừa nãy nói đến mấy người trong đó còn có Hứa Nam Hạ hả?
Vương Quốc Hoa gật đầu, Sở Giang Thu cười nói:
- Du Vân Vân rất giỏi đánh cờ vây, cấp chuyên nghiệp đó.
Vương Quốc Hoa nghe xong không khỏi có chút ngạc nhiên, Thủy Trung Lăng vừa lúc bưng hai chén trà tới nghe vậy liền xen miệng cười nói.
- Lúc trước bị thua đến chín quân nên lưu lại ám ảnh trong lòng.
Sở Giang Thu nghe có chút xấu hổ, Vương Quốc Hoa không rõ tại sao vẻ mặt Sở Giang Thu lại trở nên kỳ quái như vậy.
Sở Giang Thu đánh cờ khá bình thường, thậm chí còn không bằng Vương Quốc Hoa. Cũng may hai người đều không chú tâm vào bàn cờ, đều là không yên lòng vì thế không quá quan tâm thế trận thành như thế nào.
- Văn phòng công vụ và công khai, hai tư tưởng này là cháu nghĩ ra hả?
Sở Giang Thu đột nhiên hỏi vấn đề này, không đợi Vương Quốc Hoa trả lời, ông nói tiếp.
- Phía trước có tính thao tác, phía sau là đào mộ tổ một số người. Đám người Hội nghị hiệp thương chính trị nhân dân bị vấn đề “công khai” kia làm kích động đến điên lên. Bọn họ cũng không nghĩ xem Hứa Nam Hạ chỉ nói mà thôi, chẳng lẽ có thể làm thật sao hả?
Vương Quốc Hoa nhíu mày nói:
- Việc này phải xem tình hình nữa?
Sở Giang Thu ngẩn ra nói.
- Nói xem...
- Tiền của chính quyền là từ đâu mà có? Không phải là tiền thu thuế của dân chúng sao? Dùng tiền của người khác mà dùng thì dù như thế nào cũng phải làm gì đó cho người khác xem chứ? Cháu thật ra cảm thấy người khác còn đang nghị luận thì chú có thể nếm thử một chút. Ví dụ như công bố tiến hành thí điểm ở vài hạng mục nhỏ.
Vương Quốc Hoa từ tốn nói, Sở Giang Thu nghe xong nhíu mày thành chữ “xuyên”, lúc sau ông lắc đầu nói.
- Không dễ, không hay, quá lập dị, chẳng may bị một số điêu dân nhảy ra yêu cầu công khai chi tiết thì sao?
- Cháu cũng chỉ nói như vậy mà thôi.
Vương Quốc Hoa ra vẻ không sao cả, đi một nước cờ ăn mất bảy tám quân của Sở Giang Thu. Sở Giang Thu nhìn bàn cờ trợn mắt nói.
- Thua rồi, không chơi nữa.
Sở Giang Thu duy trì động tác nâng cốc trà khá lâu, chén trà đến bên miệng lại bỏ xuống. Sở Giang Thu đứng lên đi quanh phòng khách một lúc mới ngồi xuống nói.
- Có thể cho đề nghị khác ít gây xao động như vậy không? Chuyện này rất mạo hiểm.
- Cháu có thể có đề nghị gì chứ?
Vương Quốc Hoa cười đáp, Sở Giang Thu méo miệng không nói gì, ý là rất rõ ràng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.