Phù Diêu

Chương 22: Mâu thuẫn trong lòng

Đoạn Nhận Thiên Nhai

19/03/2013

Đối với Chương Triệu Long, Vương Quốc Hoa cũng không có gì cần ghen ghét. Một người khi đắc ý nếu muốn hắn không ra vẻ một chút đúng là quá khó khăn. Càng đừng nói Chương Triệu Long là người phải ngồi ghế lạnh hơn mười năm.

- Phó chủ tịch Chương tối nhất định không ngủ ngon, mặt mặc dù hồng hào nhưng mắt trũng lại, bước đi như bay vậy.

Vương Quốc Hoa nhanh chóng nói chuyện sang chuyện khác. Ánh mắt đầy ẩn tình của Nghiêm Giai Ngọc rất dễ làm người nghi ngờ.

Nghiêm Giai Ngọc ngẩn ra một chút, hai má cô đỏ lên. Cô nhỏ giọng nói:

- Tiểu quỷ, nói gì thế? Nói bậy sau lưng lãnh đạo cẩn thận lãnh đạo nghe thấy sẽ xử lý cậu.

Rất rõ ràng Nghiêm Giai Ngọc nghĩ linh tinh. Nghiêm Giai Ngọc lúc nói chuyện còn mang theo hương vị đậm đà, cuối cùng còn bỏ lại một câu:

- Tiểu quỷ không đứng đắn.

Vương Quốc Hoa thầm oán trong lòng chỉ còn kém nước ngửa mặt lên trời gào lên: Ông trời ơi, tôi bây giờ đang cố làm người đứng đắn.

Thực ra không trách Nghiêm Giai Ngọc nghĩ linh tinh. Cái gọi là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời. Thói quen, động tác của Vương Quốc Hoa đã theo hắn lại đây. Mặc dù trong lòng nghĩ đứng đắn nghiêm chỉnh nhưng lời nói cử chỉ vẫn không được vậy.

Lúc Vương Quốc Hoa dở khóc dở cười thì có người đi tới, Nghiêm Giai Ngọc ho khan một tiếng:

- Tiểu Vương, đi theo tôi lên quận Lưỡng Thủy một chuyến.

- Ồ, tôi phải nói với lãnh đạo phòng đã.

Hai người trở lại trạng thái nói chuyện công việc, chỉ có mặt Nghiêm Giai Ngọc vẫn hơi đỏ đôi chút.

- Không cần, đi theo tôi, lát tôi sẽ gọi điện tới phòng cậu.

Nghiêm Giai Ngọc không dám đứng lâu tại chỗ, có trời biết hắn nói câu gì một lời hai nghĩa làm cho tim người ta đập loạn lên. Mặc dù thích cảm giác mập mờ này nhưng ở nơi đông người qua lại này thì lại không ổn.

Nghiêm Giai Ngọc phụ trách hậu cần của huyện ủy, bình thường hay lên quận. Nghiêm Giai Ngọc mọi lần đều gọi lái xe nhưng lần này lại bảo tự lái xe chở Vương Quốc Hoa lên đường.

Vương Quốc Hoa rất yên tĩnh ngồi ở vị trí tay lái phụ. Trên thực tế hắn đang nghĩ đến chuyện của Tằng Trạch Quang, thầm nghĩ sợ không phải một hai ngày sẽ có kết quả. Trước đây Tằng Trạch Quang hình như sau đợt này đã lên làm bí thư huyện ủy.

Bề ngoài thì chính là Tằng Trạch Quang gặp may nhưng Vương Quốc Hoa theo đối phương lên tỉnh mới biết người ta có chỗ dựa trên tỉnh. Cái gọi là trong triều có bạn dễ làm quan đúng là không hề sai. Chỗ dựa của Tằng Trạch Quang là ai thì hắn không biết nhưng chỉ riêng việc đối phương có hai chai Mao đài 60 năm cũng có thể thấy hoàn cảnh gia đình không kém.

Biết được như vậy nên Vương Quốc Hoa cũng có suy nghĩ rõ ràng xem sau này ở chung với Tằng Trạch Quang như thế nào cho tốt. Đừng tưởng rằng thành công là có thể kiêu căng, quan trường hung ác, bao người đều ngã vì không biết khiêm tốn.

Xe tải ra khỏi thị trấn, Nghiêm Giai Ngọc mấy lần nhìn lén Vương Quốc Hoa thì thấy hắn đều ngơ ngác không biết đang suy nghĩ chuyện tốt gì? Chuyện tốt gì chứ? Vấn đề này rất đáng ghét, Nghiêm Giai Ngọc không tự giác hiểu sai.

Nghiêm Giai Ngọc có tính cách bảo thủ, bảo thủ có nghĩa là áp lực, tính cách con người như một lò xo, càng ép mạnh thì bắn ngược càng lớn. Từ trước đến giờ Nghiêm Giai Ngọc vẫn sống bình tĩnh, bề ngoài thoạt nhìn rất bình thường nhưng trên thực tế là một đống cỏ trồng lâu năm, một ngọn lửa là bốc cháy mãnh liệt.



Ở huyện ủy, Nghiêm Giai Ngọc có địa vị cao cả, lãnh đạo sẽ không có việc gì sẽ không chọc cô, đồng cấp và cấp dưới đều kính sợ Nghiêm Giai Ngọc, chỉ có Vương Quốc Hoa là ngoại lệ.

Sau mấy lần tiếp xúc, sự ngoại lệ này đã thành nguồn dẫn phát ngọn lửa, điểm này không đúng với nguyên tắc không ăn cỏ gần hang của Vương Quốc Hoa. Nghiêm Giai Ngọc hoàn toàn không ý thức được mình đang bị hắn đánh động, từng bước đi vào hố bùn không thể rút chân ra.

- Ôi, cậu không hỏi xem tôi bảo cậu đi theo để làm gì ư?

Nghiêm Giai Ngọc cuối cùng thất bại trong việc giữ yên lặng, cô chủ động mở miệng phá vỡ sự yên lặng đó.

- Cái này cần gì hỏi? Chẳng lẽ chị còn hại tôi sao? Hơn nữa Nghiêm tỷ là lãnh đạo, phục tùng lãnh đạo là bổn phận của cấp dưới.

Vương Quốc Hoa ra vẻ đương nhiên, bao câu Nghiêm Giai Ngọc chuẩn bị nói toàn bộ không dùng được. Cô vốn còn định mặc cả với hắn.

- Tiểu quỷ, tôi mang cậu đi bán đó.

Nghiêm Giai Ngọc rất cố gắng làm vẻ mặt mình hung ác một chút, kết quả không biết sao mà cô lại thấy trong kính xuất hiện vẻ mặt làm nũng của mình.

- Nghiêm tỷ, chú ý lái xe đi, cẩn thận một xe hai mạng.

Vương Quốc Hoa vẫn không yên lòng như không quá mong đợi vào chuyến đi này. Điều này làm Nghiêm Giai Ngọc có chút tức giận, cô giẫm phanh để xe dừng ở bên đường.

- Cậu lái xe, tôi mệt rồi.

Nghiêm Giai Ngọc vừa nói vừa xuống xe, hai mắt nhìn khắp nơi. Vương Quốc Hoa thấy cô nhăn nhó mặt này nên cười khổ nói:

- Sao thế?

- Cậu chờ chút, tôi đi rồi về ngay.

Nghiêm Giai Ngọc vừa nói vừa đi vào phía rặng cây ven đường, đi được vài bước cô quay đầu lại nói:

- Xoay người lại nhìn giúp tôi, đừng để ai đi tới đó.

Vương Quốc Hoa dù ngu cũng biết Nghiêm Giai Ngọc đang buồn .. Vương Quốc Hoa theo lời xoay người, không lâu sau truyền tới tiếng xè xè. Khoảng cách không xa, trong đầu Vương Quốc Hoa hiện lên bức tranh làm người ta muốn chảy máu mũi.

- Được rồi.

Tiếng của Nghiêm Giai Ngọc làm Vương Quốc Hoa thở phào nhẹ nhõm. Mẹ nó chứ, đúng là hành hạ người, phải biết anh đây không phải quân tử gì, lại không phải thái giám.

Nghiêm Giai Ngọc nhìn qua có vẻ bối rối, chuyện vừa rồi đúng là rất xấu hổ. Cũng may Vương Quốc Hoa không quay đầu lại.



Tiếp tục lên đường, lái xe đổi thành Vương Quốc Hoa. Nghiêm Giai Ngọc dần bình tĩnh lại, cô ấn máy phát, một bài hát theo Vương Quốc Hoa thấy rất cổ vang lên trong xe.

- Chưa bao giờ dám nhìn thẳng vào anh vì sợ mình sẽ lạc vào trong đó … không phải em có ý gì chỉ là không thể đề phòng chính mình …

Tiếng ca làm Nghiêm Giai Ngọc vốn bình tĩnh lại trở nên rối loạn, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào mặt Vương Quốc Hoa.

Bị Nghiêm Giai Ngọc nhìn như vậy, Vương Quốc Hoa không có cảm giác gì cũng khó khăn. Về phần chuyện của Nghiêm Giai Ngọc, Vương Quốc Hoa không đi hỏi thăm. Giờ phút này thấy Nghiêm Giai Ngọc nhìn mình với ánh mắt si mê, Vương Quốc Hoa đột nhiên có cảm giác chơi với lửa. Hắn có thể làm mình bình tĩnh nhìn về phía trước, yên tâm lái xe. Im lặng chính là biện pháp tốt nhất hiện nay.

Chẳng qua sự im lặng đó không thể kéo dài. Vương Quốc Hoa có chút xúc động, chân hơi phanh lại một chút giảm tốc độ. Hắn đưa tay lấy thuốc và bật lửa không ngờ Nghiêm Giai Ngọc đột nhiên đoạt lấy.

- Để tôi.

Vương Quốc Hoa nhìn cô nhưng không nói gì, trong lòng hắn thầm thở dài một tiếng: “Sớm biết vậy thì mình đã không đi theo.

Nghiêm Giai Ngọc châm thuốc, ho khan vài tiếng rồi đưa thuốc tới miệng Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa ngậm rồi thản nhiên nói:

- Nghiêm tỷ, chị có thể ngủ một lát, đến tôi sẽ gọi.

Nghiêm Giai Ngọc có chút thất vọng, đây không phải điều cô muốn. Chẳng qua lời Vương Quốc Hoa có một mùi không cho chống lại, Nghiêm Giai Ngọc không biết sao mình lại đột nhiên mất hứng chọc hắn.

- Ồ.

Nghiêm Giai Ngọc chu miệng nằm dựa lưng vào ghế nhìn Vương Quốc Hoa một lúc mới nhắm mắt lại. Nghe thấy Vương Quốc Hoa khẽ ho khan một tiếng, Nghiêm Giai Ngọc nở nụ cười.

Nghiêm Giai Ngọc biết rõ ưu khuyết điểm của mình. So sánh với cô gái đi xe Jeep tìm Vương Quốc Hoa hôm trước thì vẻ ngoài của cô có chênh lệch không nhỏ. Cô biết ưu điểm của mình là dáng người ma quỷ, tuyệt đối là trước to sau vểnh. Nghiêm Giai Ngọc hôm nay cũng rất chú ý ăn mặc, chiếc áo cộc bó sát người cùng chiếc quần đùi lộ bắp chân. Nghiêm Giai Ngọc vẫn cho rằng mình có thể vững vàng làm hắn chú ý.

Trên thực tế mục đích của Nghiêm Giai Ngọc đã đạt được, Vương Quốc Hoa mặc dù nhìn như không xem cô nhưng thực tế ánh mắt của hắn thi thoảng nhìn trộm cặp chân dài kia. Đồng thời hắn cũng thầm cảnh báo mình là mình không được trăng hoa như trước đây. Cứ trêu chọc một người phụ nữ sẽ mang đến nhân tố không xác định cho tiền đồ của hắn.

Vương Quốc Hoa đã cố gắng hết mức khắc chế mình, nhưng nhìn Nghiêm Giai Ngọc ngủ với vẻ mặt ngây ngô kia lại hoàn toàn phá vỡ chút tự khống chế của hắn.

- Mẹ nó chứ, đừng có trêu quá anh thịt cô.

Vương Quốc Hoa thầm mắng.

Xe đến quận Lưỡng Thủy, vừa vào là quận là một chợ nông sản, bên cạnh còn có một bến xe khách, bên trong đỗ toàn xe vận chuyển hành khách, đồ nông sản, xe ba bánh, còn có không ít xe đang mời khách. Hiện trường hơi loạn, xe bị tắc, Vương Quốc Hoa ấn còi mấy cái nhưng không ai chịu nhường đường.

Nghiêm Giai Ngọc bị tiếng còi làm tỉnh lại, cô ưỡn lưng, động tác này càng làm ngực cô cao hơn. Vương Quốc Hoa đúng là không thể khống chế mình được nữa.

Vương Quốc Hoa có chút khó khăn xoay mắt lại. Nghiêm Giai Ngọc thấy điểm này liền có chút đắc ý cười cười. Phụ nữ bảo thủ không sợ, sợ chính là phụ nữ bảo thủ động tình.

Trên thực tế Nghiêm Giai Ngọc cũng rất khó giải thích tâm trạng của mình. Dù sao hắn nhỏ hơn mình vài tuổi, tuy nói tuổi không phải trở ngại nhưng nói đi lại nói lại nếu hai người thật sự xảy ra chuyện gì đó rồi truyền ra sẽ ảnh hưởng không tốt đến tiền đồ của Vương Quốc Hoa. Nghiêm Giai Ngọc biết điểm này nên cũng thấy mâu thuẫn trong lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Phù Diêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook