Chương 35: Mục đích
Đoạn Nhận Thiên Nhai
19/03/2013
Vương Quốc Hoa nhìn nho nhã không ngờ ra tay rất độc làm Tằng Trạch Quang kinh ngạc, cũng làm hai tên đối phương sợ hãi.
Hắn thuận tay cầm thêm chiếc kìm gắp than giống như một kiếm khách trên phim Hongkong, mặt dữ dằn đầy sát khí.
Thực tế Vương Quốc Hoa đang rất sợ, vừa nãy hắn gần như dùng hết sức. Kinh nghiệm hai đời nói cho hắn biết sợ là vô ích, đối mặt với đám người này chỉ có thể tàn nhẫn hơn chúng. Chỉ ác hơn chúng mới làm chúng e ngại. Hơn nữa Vương Quốc Hoa không có đường lui, Tằng Trạch Quang đứng bên nhìn chằm chằm, lúc này không biểu hiện thì biểu hiện vào lúc nào nữa.
Quả nhiên mấy người đối phương bị Vương Quốc Hoa dọa cho sợ. Mấy người đó thậm chí còn không tự giác lui về phía sau.
Đường Hoài Minh sáng mỗi ngày có thói quen hút hai quả trứng gà, hôm nay cũng vậy. Chiêu này là y học từ phim rồi duy trì mấy năm qua. Đường Hoài Minh đã hơn 50 tuổi nhưng vẫn khỏe như hồi còn trai trẻ.
Cầm chén đưa cho ô sin còn trẻ, thuận tay còn đưa tay sờ sờ vào mông đối phương. Ô sin đỏ mặt tránh ra không dám nói nửa chữ “không”. Đường Hoài Minh đã nói sẽ giúp cô giải quyết hộ khẩu nội thành cùng an bài một công việc, đây là điều hấp dẫn quá lớn đối với một cô gái từ miền núi đi ra.
Vẻ mặt đỏ hồng của cô gái làm Đường Hoài Minh thích thú. Y đang định ôm thì điện thoại vang lên. Đường Hoài Minh rất khó chịu quay đầu lại nhìn thấy là điện thoại màu đỏ vang lên. người biết số này không quá ba người, Đường Hoài Minh không thể làm gì khác hơn là nghe điện.
- Bí thư Đường, xảy ra chuyện lớn rồi.
Đường Hoài Minh là bí thư đảng ủy kiêm trưởng phòng công an, từng là vị tướng đắc lực nhất của Lý Hùng Phi. Lý Hùng Phi bị điều lên Đại hội đại biểu nhân dân thị xã, Chu Dũng bị bắt nhưng Đường Hoài Minh cũng không bị ảnh hưởng.
- Làm gì thế? Có gì từ từ nói.
Gọi điện là nhân viên thông tin mà Đường Hoài Minh tin tưởng nhất. Bình thường người bên dưới muốn trực tiếp tìm y là không dễ, phải qua cửa nhân viên thông tin này. đây là thói quen mà Đường Hoài Minh học được từ Lý Hùng Phi.
- Vừa nãy đồn công an nội thành gọi điện tới báo cáo bí thư huyện ủy Tằng bị người đánh ở chợ nông sản.
Bịch, điện thoại rơi xuống bàn, Đường Hoài Minh tức giận gào ầm lên:
- Người ở đồn công an nội thành làm gì vậy hả?
Vừa nói y đập mạnh máy xuống rồi lao ra ngoài nhanh như cơn gió lốc.
Lúc Đường Hoài Minh đập máy điện thoại, bên chợ nông sản đã xuất hiện tình huống mới. Mấy tên đối diện Vương Quốc Hoa không dám tiến lên, một người đàn ông mặc cảnh phục màu xanh biếc đi ra.
- Xảy ra chuyện gì vậy hả? Tản ra, tản ra.
Tên cảnh sát nghênh ngang đi tới. Ả phụ nữ vừa đánh người cười duyên đi tới, hai tay ôm lấy tay chính sách cạ cạ vào ngực mình.
- Đường ca, thằng kia đánh Bưu tử, anh xem, vai Bưu tử bị gãy rồi.
Lúc ả nghiên cứu thì người phụ nữ bị đánh vẫn nằm trên mặt đất, quần áo bị xé, đồ lót đã lộ ra ngoài.
Tên cảnh sát kia không ngờ coi như không phát hiện ra. Y nhìn chằm chằm vào bàn tay đang cạ vào ngực đối phương một lát sau đó mới cười cười đi thẳng tới trước mặt Vương Quốc Hoa. Y lấy còng bên hông ra.
- Thằng kia, biết điều thì bỏ kìm xuống theo tao về đồn công an.
Vương Quốc Hoa nghe xong không hề tức giận mà chỉ cười cười. Tằng Trạch Quang ở bên thấy thế rất tức đến độ run cả người. Trạm gác này tồn tại để giữ gìn tình hình an ninh trật tự của chợ nông sản, không ngờ cảnh sát lại giữ gìn như thế này.
Vương Quốc Hoa bỏ kìm xuống, vỗ vỗ tay lấy thuốc ra châm hút.
- Lập tức bắt mấy người này lại, tôi tận mắt thấy bọn họ đánh nhà kinh doanh bên ngoài, phá vỡ trật tự thị trường. Tôi ra mặt ngăn lại, bọn họ còn muốn đánh tôi.
Cảnh sát nghe xong cười phì một tiếng. Y quay đầu lại nhìn trời:
- Sao, mày ra lệnh cho tao? Mẹ nó chứ, từ đâu toát ra thằng này vậy? Bắt nó lại cho tao.
Vừa dứt lời bên cạnh đột nhiên lao ra hai người mặc cảnh phục không có quân hàm, hai tên một trái một phải túm tay Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa không kịp đề phòng nên bị túm tay. Tên cảnh sát trước mặt cầm còng số tám đi lên:
- Tao dạy cho mày biết tao làm việc như thế nào.
Y vung tay đấm vào bụng Vương Quốc Hoa.
Tằng Trạch Quang thấy thế không khỏi lo lắng. Hắn co mạnh hai tay, hai tên cảnh sát giữ tay hắn không kịp đề phòng, một tên lảo đảo chắn trước mặt Vương Quốc Hoa. Chẳng qua Vương Quốc Hoa vẫn bị một tên đánh trúng ngực trái mà lảo đảo lui ra sau hai bước.
Tên cảnh sát Đường ca đánh không trúng, thiếu chút nữa đánh vào nhân viên của mình nên tức giận vung còng tay về phía trước.
- Dám đánh cảnh sát, thằng chó, ông không cho mày chết thì tao là cháu mày.
Người của đồn công an nội thành chạy tới chợ nông sản bằng tốc độ nhanh nhất. Trước có người báo cảnh sát thì không đến 20 phút sẽ không thấy bọn họ, càng đừng nói ở chợ nông sản bọn họ không buồn tới. Nhưng hôm nay lại khác, lái xe của bí thư huyện ủy đầu đầy mồ hôi chạy tới báo án, bí thư huyện ủy bị đánh.
Lái xe lão Diêu phát hiện tình hình không ổn liền chạy nhanh đến đồn công an cách đó 500m. Lúc báo án nói bí thư huyện ủy bị đánh ở chợ nông sản làm cho phó trưởng đồn đang trực ban thiếu chút nữa đái ra quần.
Khi phó trưởng đồn Đỗ Minh dẫn theo ba nhân viên chạy đến với tốc độ trăm mét trên mười giây đến hiện trường vừa lúc thấy tên Đường ca vung còng tay đuổi đánh Vương Quốc Hoa. Lão Diêu chạy phía sau thấy thế hết lên:
- Mau bắt thằng kia, người kia là thư ký Vương.
Đỗ Minh nghe vậy run run hét ầm lên:
- Đường Gia Quốc, mày dừng ngay cho tao.
Không ngờ đối phương không thèm để ý đến Đỗ Minh, thậm chí còn quát lại:
- Lão Đỗ, việc này không quan hệ đến anh. Hôm nay không xử thằng này thì ông về sau không lăn lộn ở đây nữa.
Một cảnh sát nhỏ không ngờ không nể mặt phó trưởng đồn. Nếu là bình thường Đỗ Minh sẽ nhịn, ai bảo người ta có ông chú ruột là bí thư kiêm trưởng phòng công an huyện? Nhưng tình hình bây giờ lại khác, đang bị đuổi đánh là thư ký của bí thư huyện ủy, nghe nói bí thư huyện ủy cũng bị đánh ở ngay địa bàn mình quản lý, còn đúng lúc mình đang trực ban. Cái ấn này mười đến chín rơi vào lưng mình, nếu mình không biểu hiện lấy lòng thì chính là kẻ ngu.
- Dừng tay cho tôi.
Đỗ Minh hiếm khi nhanh nhẹn như vậy, y lao về trước vung chân đá vào bụng đối phương. Có thể không ngờ Đỗ Minh dám đá mình nên Đường Gia Quốc không đề phòng, y bị đá mạnh. Y ngồi sụp xuống đất mà hai mắt vẫn không thể tin nổi nhìn chằm chằm vào Đỗ Minh.
Đỗ Minh xuất thân là lính trinh sát, lần này ra tay vừa nhanh vừa độc. Đường Gia Quốc ngồi xuống mặt đất không lâu sau đã đổi thành quỳ rạp ra mà nôn.
Biến hoá thay đổi quá nhanh, mấy người đối diện toàn bộ ngẩn ra. Quần chúng không rõ tình hình thấy cảnh sát đánh cảnh sát không khỏi vỗ tay kêu hay. Đỗ Minh nhìn Đường Gia Quốc đang đầy tức giận như muốn ăn mình thì cũng hơi sợ. Sếp Đường nổi tiếng là thù dai, lần này coi như mình đắc tội hoàn toàn Đường Gia Quốc rồi.
Vương Quốc Hoa không thèm để ý đến người khác. Hắn đi lên nâng người phụ nữ kia dậy.
- Chị không sao chứ?
Người phụ nữ bị đánh đã hơn 40, mặt mũi bầm tím chẳng qua không bị thương quá nặng. Đứng lên chị ta bụm mặt khóc òa lên.
- Ông trời ơi, tôi đã làm gì sai mà sao lại đến nơi nghèo khó này kinh doanh chứ?
Vương Quốc Hoa nhìn chị ta, mặc chị ta khóc. Lúc này Tằng Trạch Quang đi lên nói với người phụ nữ:
- Chị đừng khóc, chị yên tâm, chị sẽ không bị đánh oan uổng như vậy đâu.
Vừa nói Tằng Trạch Quang vừa đứng lên lớn tiếng nói với Đỗ Minh:
- Tôi là bí thư huyện ủy Tằng Trạch Quang, ai phụ trách ở đây?
Tằng Trạch Quang không râu nhìn qua khá thân thiện nhưng lúc nói câu này lại đầy uy nghiêm.
- Bí thư Tằng, tôi là phó trưởng đồn công an Nội Thành Đỗ Minh.
Đỗ Minh đi lên đưa tay chào. Tằng Trạch Quang hừ lạnh một tiếng chỉ mấy tên vừa đánh người.
- Những người này vô cớ đánh nhà kinh doanh từ ngoài tới, ảnh hưởng đến công tác thu hút đầu tư của huyện ta.
- Xin bí thư yên tâm, tôi cam đoan không để cho bọn chúng thoát dù chỉ một người.
Đỗ Minh lại kính chào sau đó xoay người nói với mấy nam nữ kia:
- Không được nhúc nhích, có giỏi thì chạy xem.
Mấy người kia sợ Đỗ Minh nên không dám động, ngoan ngoãn đi theo mấy cảnh sát về đồn.
Vương Quốc Hoa đi đến trước mặt Tằng Trạch Quang rồi nhỏ giọng nói:
- Bí thư, trước hết đưa nạn nhân tới bệnh viện, ở trong chợ vẫn còn một người bị thương.
Tằng Trạch Quang nghe vậy lập tức gọi Đỗ Minh. Sau khi phân phó xong, Vương Quốc Hoa một lần nữa đi lên nhỏ giọng nói:
- Bí thư, trực tiếp đến phòng công an chứ?
Tằng Trạch Quang nghe Vương Quốc Hoa nhắc mới nhớ ra mục đích chuyến đi tới chợ nông sản của mình. Y gật đầu đi lên xe. Lão Diêu vội vàng chạy tới mở cửa xe:
- Xin mời bí thư lên xe.
Vương Quốc Hoa rất tự nhiên trừng mắt nhìn đối phương, lão Diêu run lên thầm nghĩ xong đời, mình biểu hiện quá nên tranh việc của thư ký Vương.
Tằng Trạch Quang lên xe mới hỏi Vương Quốc Hoa:
- Quốc Hoa, không bị thương chứ?
Vương Quốc Hoa cười nói:
- Không.
Đỗ Minh thấy mấy người Tằng Trạch Quang lên xe vội vàng chạy tới. Tằng Trạch Quang hạ cửa sổ xuống nói:
- Đỗ Minh, nơi này giao cho anh toàn quyền phụ trách, chạy một người thì tôi sẽ hỏi anh.
Đỗ Minh không ngờ lãnh đạo nhớ tên mình nên mừng như điên.
- Xin bí thư yên tâm.
Hắn thuận tay cầm thêm chiếc kìm gắp than giống như một kiếm khách trên phim Hongkong, mặt dữ dằn đầy sát khí.
Thực tế Vương Quốc Hoa đang rất sợ, vừa nãy hắn gần như dùng hết sức. Kinh nghiệm hai đời nói cho hắn biết sợ là vô ích, đối mặt với đám người này chỉ có thể tàn nhẫn hơn chúng. Chỉ ác hơn chúng mới làm chúng e ngại. Hơn nữa Vương Quốc Hoa không có đường lui, Tằng Trạch Quang đứng bên nhìn chằm chằm, lúc này không biểu hiện thì biểu hiện vào lúc nào nữa.
Quả nhiên mấy người đối phương bị Vương Quốc Hoa dọa cho sợ. Mấy người đó thậm chí còn không tự giác lui về phía sau.
Đường Hoài Minh sáng mỗi ngày có thói quen hút hai quả trứng gà, hôm nay cũng vậy. Chiêu này là y học từ phim rồi duy trì mấy năm qua. Đường Hoài Minh đã hơn 50 tuổi nhưng vẫn khỏe như hồi còn trai trẻ.
Cầm chén đưa cho ô sin còn trẻ, thuận tay còn đưa tay sờ sờ vào mông đối phương. Ô sin đỏ mặt tránh ra không dám nói nửa chữ “không”. Đường Hoài Minh đã nói sẽ giúp cô giải quyết hộ khẩu nội thành cùng an bài một công việc, đây là điều hấp dẫn quá lớn đối với một cô gái từ miền núi đi ra.
Vẻ mặt đỏ hồng của cô gái làm Đường Hoài Minh thích thú. Y đang định ôm thì điện thoại vang lên. Đường Hoài Minh rất khó chịu quay đầu lại nhìn thấy là điện thoại màu đỏ vang lên. người biết số này không quá ba người, Đường Hoài Minh không thể làm gì khác hơn là nghe điện.
- Bí thư Đường, xảy ra chuyện lớn rồi.
Đường Hoài Minh là bí thư đảng ủy kiêm trưởng phòng công an, từng là vị tướng đắc lực nhất của Lý Hùng Phi. Lý Hùng Phi bị điều lên Đại hội đại biểu nhân dân thị xã, Chu Dũng bị bắt nhưng Đường Hoài Minh cũng không bị ảnh hưởng.
- Làm gì thế? Có gì từ từ nói.
Gọi điện là nhân viên thông tin mà Đường Hoài Minh tin tưởng nhất. Bình thường người bên dưới muốn trực tiếp tìm y là không dễ, phải qua cửa nhân viên thông tin này. đây là thói quen mà Đường Hoài Minh học được từ Lý Hùng Phi.
- Vừa nãy đồn công an nội thành gọi điện tới báo cáo bí thư huyện ủy Tằng bị người đánh ở chợ nông sản.
Bịch, điện thoại rơi xuống bàn, Đường Hoài Minh tức giận gào ầm lên:
- Người ở đồn công an nội thành làm gì vậy hả?
Vừa nói y đập mạnh máy xuống rồi lao ra ngoài nhanh như cơn gió lốc.
Lúc Đường Hoài Minh đập máy điện thoại, bên chợ nông sản đã xuất hiện tình huống mới. Mấy tên đối diện Vương Quốc Hoa không dám tiến lên, một người đàn ông mặc cảnh phục màu xanh biếc đi ra.
- Xảy ra chuyện gì vậy hả? Tản ra, tản ra.
Tên cảnh sát nghênh ngang đi tới. Ả phụ nữ vừa đánh người cười duyên đi tới, hai tay ôm lấy tay chính sách cạ cạ vào ngực mình.
- Đường ca, thằng kia đánh Bưu tử, anh xem, vai Bưu tử bị gãy rồi.
Lúc ả nghiên cứu thì người phụ nữ bị đánh vẫn nằm trên mặt đất, quần áo bị xé, đồ lót đã lộ ra ngoài.
Tên cảnh sát kia không ngờ coi như không phát hiện ra. Y nhìn chằm chằm vào bàn tay đang cạ vào ngực đối phương một lát sau đó mới cười cười đi thẳng tới trước mặt Vương Quốc Hoa. Y lấy còng bên hông ra.
- Thằng kia, biết điều thì bỏ kìm xuống theo tao về đồn công an.
Vương Quốc Hoa nghe xong không hề tức giận mà chỉ cười cười. Tằng Trạch Quang ở bên thấy thế rất tức đến độ run cả người. Trạm gác này tồn tại để giữ gìn tình hình an ninh trật tự của chợ nông sản, không ngờ cảnh sát lại giữ gìn như thế này.
Vương Quốc Hoa bỏ kìm xuống, vỗ vỗ tay lấy thuốc ra châm hút.
- Lập tức bắt mấy người này lại, tôi tận mắt thấy bọn họ đánh nhà kinh doanh bên ngoài, phá vỡ trật tự thị trường. Tôi ra mặt ngăn lại, bọn họ còn muốn đánh tôi.
Cảnh sát nghe xong cười phì một tiếng. Y quay đầu lại nhìn trời:
- Sao, mày ra lệnh cho tao? Mẹ nó chứ, từ đâu toát ra thằng này vậy? Bắt nó lại cho tao.
Vừa dứt lời bên cạnh đột nhiên lao ra hai người mặc cảnh phục không có quân hàm, hai tên một trái một phải túm tay Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa không kịp đề phòng nên bị túm tay. Tên cảnh sát trước mặt cầm còng số tám đi lên:
- Tao dạy cho mày biết tao làm việc như thế nào.
Y vung tay đấm vào bụng Vương Quốc Hoa.
Tằng Trạch Quang thấy thế không khỏi lo lắng. Hắn co mạnh hai tay, hai tên cảnh sát giữ tay hắn không kịp đề phòng, một tên lảo đảo chắn trước mặt Vương Quốc Hoa. Chẳng qua Vương Quốc Hoa vẫn bị một tên đánh trúng ngực trái mà lảo đảo lui ra sau hai bước.
Tên cảnh sát Đường ca đánh không trúng, thiếu chút nữa đánh vào nhân viên của mình nên tức giận vung còng tay về phía trước.
- Dám đánh cảnh sát, thằng chó, ông không cho mày chết thì tao là cháu mày.
Người của đồn công an nội thành chạy tới chợ nông sản bằng tốc độ nhanh nhất. Trước có người báo cảnh sát thì không đến 20 phút sẽ không thấy bọn họ, càng đừng nói ở chợ nông sản bọn họ không buồn tới. Nhưng hôm nay lại khác, lái xe của bí thư huyện ủy đầu đầy mồ hôi chạy tới báo án, bí thư huyện ủy bị đánh.
Lái xe lão Diêu phát hiện tình hình không ổn liền chạy nhanh đến đồn công an cách đó 500m. Lúc báo án nói bí thư huyện ủy bị đánh ở chợ nông sản làm cho phó trưởng đồn đang trực ban thiếu chút nữa đái ra quần.
Khi phó trưởng đồn Đỗ Minh dẫn theo ba nhân viên chạy đến với tốc độ trăm mét trên mười giây đến hiện trường vừa lúc thấy tên Đường ca vung còng tay đuổi đánh Vương Quốc Hoa. Lão Diêu chạy phía sau thấy thế hết lên:
- Mau bắt thằng kia, người kia là thư ký Vương.
Đỗ Minh nghe vậy run run hét ầm lên:
- Đường Gia Quốc, mày dừng ngay cho tao.
Không ngờ đối phương không thèm để ý đến Đỗ Minh, thậm chí còn quát lại:
- Lão Đỗ, việc này không quan hệ đến anh. Hôm nay không xử thằng này thì ông về sau không lăn lộn ở đây nữa.
Một cảnh sát nhỏ không ngờ không nể mặt phó trưởng đồn. Nếu là bình thường Đỗ Minh sẽ nhịn, ai bảo người ta có ông chú ruột là bí thư kiêm trưởng phòng công an huyện? Nhưng tình hình bây giờ lại khác, đang bị đuổi đánh là thư ký của bí thư huyện ủy, nghe nói bí thư huyện ủy cũng bị đánh ở ngay địa bàn mình quản lý, còn đúng lúc mình đang trực ban. Cái ấn này mười đến chín rơi vào lưng mình, nếu mình không biểu hiện lấy lòng thì chính là kẻ ngu.
- Dừng tay cho tôi.
Đỗ Minh hiếm khi nhanh nhẹn như vậy, y lao về trước vung chân đá vào bụng đối phương. Có thể không ngờ Đỗ Minh dám đá mình nên Đường Gia Quốc không đề phòng, y bị đá mạnh. Y ngồi sụp xuống đất mà hai mắt vẫn không thể tin nổi nhìn chằm chằm vào Đỗ Minh.
Đỗ Minh xuất thân là lính trinh sát, lần này ra tay vừa nhanh vừa độc. Đường Gia Quốc ngồi xuống mặt đất không lâu sau đã đổi thành quỳ rạp ra mà nôn.
Biến hoá thay đổi quá nhanh, mấy người đối diện toàn bộ ngẩn ra. Quần chúng không rõ tình hình thấy cảnh sát đánh cảnh sát không khỏi vỗ tay kêu hay. Đỗ Minh nhìn Đường Gia Quốc đang đầy tức giận như muốn ăn mình thì cũng hơi sợ. Sếp Đường nổi tiếng là thù dai, lần này coi như mình đắc tội hoàn toàn Đường Gia Quốc rồi.
Vương Quốc Hoa không thèm để ý đến người khác. Hắn đi lên nâng người phụ nữ kia dậy.
- Chị không sao chứ?
Người phụ nữ bị đánh đã hơn 40, mặt mũi bầm tím chẳng qua không bị thương quá nặng. Đứng lên chị ta bụm mặt khóc òa lên.
- Ông trời ơi, tôi đã làm gì sai mà sao lại đến nơi nghèo khó này kinh doanh chứ?
Vương Quốc Hoa nhìn chị ta, mặc chị ta khóc. Lúc này Tằng Trạch Quang đi lên nói với người phụ nữ:
- Chị đừng khóc, chị yên tâm, chị sẽ không bị đánh oan uổng như vậy đâu.
Vừa nói Tằng Trạch Quang vừa đứng lên lớn tiếng nói với Đỗ Minh:
- Tôi là bí thư huyện ủy Tằng Trạch Quang, ai phụ trách ở đây?
Tằng Trạch Quang không râu nhìn qua khá thân thiện nhưng lúc nói câu này lại đầy uy nghiêm.
- Bí thư Tằng, tôi là phó trưởng đồn công an Nội Thành Đỗ Minh.
Đỗ Minh đi lên đưa tay chào. Tằng Trạch Quang hừ lạnh một tiếng chỉ mấy tên vừa đánh người.
- Những người này vô cớ đánh nhà kinh doanh từ ngoài tới, ảnh hưởng đến công tác thu hút đầu tư của huyện ta.
- Xin bí thư yên tâm, tôi cam đoan không để cho bọn chúng thoát dù chỉ một người.
Đỗ Minh lại kính chào sau đó xoay người nói với mấy nam nữ kia:
- Không được nhúc nhích, có giỏi thì chạy xem.
Mấy người kia sợ Đỗ Minh nên không dám động, ngoan ngoãn đi theo mấy cảnh sát về đồn.
Vương Quốc Hoa đi đến trước mặt Tằng Trạch Quang rồi nhỏ giọng nói:
- Bí thư, trước hết đưa nạn nhân tới bệnh viện, ở trong chợ vẫn còn một người bị thương.
Tằng Trạch Quang nghe vậy lập tức gọi Đỗ Minh. Sau khi phân phó xong, Vương Quốc Hoa một lần nữa đi lên nhỏ giọng nói:
- Bí thư, trực tiếp đến phòng công an chứ?
Tằng Trạch Quang nghe Vương Quốc Hoa nhắc mới nhớ ra mục đích chuyến đi tới chợ nông sản của mình. Y gật đầu đi lên xe. Lão Diêu vội vàng chạy tới mở cửa xe:
- Xin mời bí thư lên xe.
Vương Quốc Hoa rất tự nhiên trừng mắt nhìn đối phương, lão Diêu run lên thầm nghĩ xong đời, mình biểu hiện quá nên tranh việc của thư ký Vương.
Tằng Trạch Quang lên xe mới hỏi Vương Quốc Hoa:
- Quốc Hoa, không bị thương chứ?
Vương Quốc Hoa cười nói:
- Không.
Đỗ Minh thấy mấy người Tằng Trạch Quang lên xe vội vàng chạy tới. Tằng Trạch Quang hạ cửa sổ xuống nói:
- Đỗ Minh, nơi này giao cho anh toàn quyền phụ trách, chạy một người thì tôi sẽ hỏi anh.
Đỗ Minh không ngờ lãnh đạo nhớ tên mình nên mừng như điên.
- Xin bí thư yên tâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.