Chương 90: Mừng Nhà Mới (1 2)
Đoạn Nhận Thiên Nhai
19/03/2013
Tình cảm của Tằng Trạch Quang đối với Vương Quốc Hoa mà nói là rất khó nói rõ. Tằng Trạch Quang cho rằng Vương Quốc Hoa có rất nhiều ưu điểm vì thế Tằng Trạch Quang không quá hiểu về hắn. Chính trị là nơi tập trung rất nhiều nhân tài, Tằng Trạch Quang gặp qua không ít người nhưng người trọng nghĩa xem nhẹ lợi ích như Vương Quốc Hoa là đầu tiên. Tằng Trạch Quang có thể nhận rõ một điểm đó là Vương Quốc Hoa không muốn kiếm gì từ mình. Bởi vì lợi ích mà mình có thể cho thì bản thân Vương Quốc Hoa cũng có thể dễ dàng đạt được, lợi ích mà mình không thể cho thì Vương Quốc Hoa cũng có thể đạt được một cách dễ dàng. Vậy mà Vương Quốc Hoa từ trước đến giờ vẫn luôn duy trì được thái độ kính trọng, thẳng thắn và chân thành với mình, Tằng Trạch Quang chỉ có thể cảm thấy ông trời quá bất công với Vương Quốc Hoa.
Chiều có cuộc điện thoại gọi Vương Quốc Hoa tới Ban tổ chức cán bộ, sau đó đợi đến hơn hai tiếng. Vương Quốc Hoa chỉ có thể giải thích đó là do thời gian của lãnh đạo rất quý báu.
Trên thực tế Nghiêm Hữu Quang lại đang nhàn nhã ngồi trong văn phòng uống trà. Cứ cách 20 phút là có người báo cáo y một lần về phản ứng của Vương Quốc Hoa. Nước trong chén được
đổi ba lần, Vương Quốc Hoa ngồi im tại chỗ không nhúc nhích, trong lúc đó đi wc một lần.
Vương Quốc Hoa muốn cảm ơn thời gian mình ở văn phòng nghiên cứu chính sách huyện ủy huyện Nam Sơn thì mới luyện được cái mông ngồi. Cả buổi hắn có thể ngồi đọc kỹ từng chữ một biên bản, bài phát biểu của lãnh đạo cùng tập báo. Vương Quốc Hoa không có thói quen phán đoán tâm tư của lãnh đạo. Đi theo bên cạnh Vương Quốc Hoa, Vương Quốc Hoa biết rõ lãnh đạo bình thường ở trạng thái gì. Lãnh đạo chính thức muốn làm việc thường thường không có lúc nào ranh rỗi. Mặc dù là lãnh đạo không muốn làm việc cũng không có lúc nào rảnh. Loại người này bận cân nhắc tâm tư của lãnh đạo cấp trên.
Đồng hồ thạch anh trên tường đã chỉ năm giờ, cuối cùng trưởng phòng Mẫn đã xuất hiện ngoài cửa. Thấy Vương Quốc Hoa, trưởng phòng Mẫn đi lên nhỏ giọng nói:
- Tiểu Vương, chờ có thấy khó chịu không?
Vương Quốc Hoa nở nụ cười đầy đôn hậu, nhỏ giọng nói:
- Tôi đã từng làm thư ký, công việc của lãnh đạo bận tôi biết.
Trưởng phòng Mẫn đương nhiên hiểu rõ tình huống của Vương Quốc Hoa, trong lòng không khỏi thầm hâm mộ Tằng Trạch Quang. Tằng Trạch Quang chắc không biết chỗ dựa của tên Vương Quốc Hoa này nhưng vẫn trọng dụng. Ngày sau … đừng nói ngày sau, ngay bây giờ đã có chỗ tốt rồi.
- Về vấn đề phân công công việc của cậu, lãnh đạo vẫn chịu đứng trước áp lực cấp trên nên khó thể hạ quyết tâm.
Lãnh đạo trong miệng trưởng phòng Mẫn đương nhiên chính là Nghiêm Hữu Quang.
Vương Quốc Hoa đương nhiên biết ý của trưởng phòng Mẫn, hắn có chút xấu hổ nói:
- Làm phiền lãnh đạo phải suy nghĩ vì việc của tôi.
Trưởng phòng Mẫn vỗ vỗ vai Vương Quốc Hoa:
- Không nói nữa, đi theo tôi.
- Vào đi.
Nghiêm Hữu Quang đầy uy nghiêm nói. Lúc Vương Quốc Hoa vào, Nghiêm Hữu Quang không có biểu lộ gì, chỉ nhẹ nhàng ồ một tiếng.
- Đồng chí Vương Quốc Hoa tới? Ngồi đi.
Vương Quốc Hoa ngồi xuống ghế, trưởng phòng Mẫn nhẹ nhàng ra ngoài sau đó đưa mắt nhìn thư ký rồi mới rời đi.
Vương Quốc Hoa đợi khoảng năm phút, Nghiêm Hữu Quang mới ngẩng đầu bỏ văn bản xuống.
- Muốn hút thuốc thì tự hút, tôi không để ý cái này.
Nghiêm Hữu Quang lạnh nhạt nói một câu, Vương Quốc Hoa cười cười cúi người hơi nhỏ giọng nói:
- Không có việc gì, tôi có thể nhịn được.
- Theo chỉ thị của tỉnh ủy, thị ủy rất chú trọng xây dựng đội ngũ cán bộ kế cận, trong đó quan trọng nhất chính là đề bạt sử dụng cán bộ trẻ. Tài liệu của cậu tôi đã xem kỹ, từ trường học đến huyện đến trường Đảng tỉnh đều được đánh giá rất cao. Tôi từ trước đến giờ vẫn có chủ trương không dựa vào khuôn mẫu mà sử dụng nhân tài, cũng phải đối việc xếp hàng đề bạt nhờ lý lịch.
Nghiêm Hữu Quang đầu tiên lấy lý do nói chuyện, thật không hổ là lão hồ ly. NÓi tới đây Nghiêm Hữu Quang hơi dừng lại nhìn thoáng qua Vương Quốc Hoa. Y phát hiện cậu thanh niên này vẫn khép chặt hai chân, đặt tay lên đùi hoàn toàn là tư thế nghe dạy bảo. Nghiêm Hữu Quang không khỏi thầm nói tên Vương Quốc Hoa này quả thật không đơn giản.
- Về vấn đề bổ nhiệm cậu có thể muốn một thời gian nữa mới có quyết định. Như vậy đi, cho cậu nghỉ một tuần, về nhà nghỉ ngơi, đợi hết kỳ nghỉ lập tức đến tìm tôi. Được rồi, cậu xuống đi.
Nghiêm Hữu Quang xua tay, Vương Quốc Hoa đứng lên cung kính chào rồi lui ra ngoài.
Nghiêm Hữu Quang vì làm chuyện đẹp một chút, làm không lộ chút sơ hở nào nên có thể nói tốn nhiều tâm trí.
Về việc đề cử Vương Quốc Hoa, buổi sáng hội nghị của Ban tổ chức cán bộ đã đề cập, tranh luận có thể nói rất kịch liệt. Cuối cùng vẫn là do Nghiêm Hữu Quang tự quyết định làm Ban tổ chức cán bộ đề cử ba ứng viên trình lên lãnh đạo thị ủy quyết định.
Vương Quốc Hoa vừa đi xuống, trưởng phòng Mẫn chờ ở đó đi ra nói:
- Tiểu Vương, cho cậu nghỉ là tổ chức trân trọng cậu. Bây giờ có người nói này nói kia, cậu không nên để ở trong lòng. Ban tổ chức cán bộ đã trình lên thị ủy việc đề cử cậu làm trợ lý chủ tịch quận Lưỡng Thủy, mặc kệ có thể được lãnh đạo phê duyệt hay không thì cậu cũng phải giữ bình tĩnh.
Vương Quốc Hoa lộ rõ vẻ cảm kích đúng như trưởng phòng Mẫn đoán.
- Cảm ơn tổ chức quan tâm. Xin tổ chức yên tâm, mặc kệ kết quả phân phối là như thế nào tôi cũng không hề có nửa câu oán giận. Tôi biết mình còn trẻ, sau này còn nhiều cơ hội.
Nói câu này Vương Quốc Hoa hơi liếc nhìn về phía Nghiêm Hữu Quang. Trưởng phòng Mẫn thầm nói thủ đoạn của sếp đúng là quá cao.
Về khách sạn lấy hành lý, Vương Quốc Hoa vừa đến cổng khách sạn một xe Santana màu đen dừng ở bên cạnh. Hồng Tồn Minh từ trên xe nói vọng ra.
- Tiểu Vương lên xe.
Tâm trạng Hồng Tồn Minh đang rất tốt. Phó bí thư Đảng đàn, trưởng ban tổ chức cán bộ thị ủy Nghiêm Hữu Quang tự mình tìm hắn nói chuyện, tỏ vẻ công việc của Tằng Trạch Quang rất có thể muốn điều chỉnh, tổ chức cho rằng hắn là ứng viên thích hợp nhất để thay thế. Quản Nhất Vĩ từng được hô làm bí thư huyện ủy Nam Sơn cao nhất nhưng mấy tháng gần đây có thể nói gặp quá nhiều trắc trở. Nhất là chuyện của Quan Tiểu Quân làm cho danh tiếng của hắn bị đả kích rất lớn.
Sau khi Quan Tiểu Quân bị bắt và điều tra thì hắn toàn lấy danh nghĩa Quản Nhất Vĩ, hắn vay hơn 300 ngàn của ba xã để đánh bạc và tiêu sài. Ngoài ra còn có một chuyện đó là Quan Tiểu Quân nhiều lần bán giống, thuốc trừ sâu giả cho nông dân nhằm mưu lợi, tạo thành ảnh hưởng xã hội cực kỳ ác liệt. đương nhiên việt này Quản Nhất Vĩ đều là “không biết”, đó là cách nói của nhà nước. Kết quả Quan Tiểu Quân bị phạt tù ba năm, đó cũng là do ở Tòa án Quan Tiểu Quân chủ động trả lại tiền mình nhận được một cách phi pháp, khai báo thành khẩn nên được phán nhẹ tội.
Ra chuyện như vậy, Quản Nhất Vĩ có thể giữ chức chủ tịch huyện đã là may mắn rồi, còn lấy gì cạnh tranh với Hồng Tồn Minh? Nh chỉ cần điều chỉnh công việc có thể nói Hồng Tồn Minh sẽ dễ dàng đoạt được chức bí thư huyện ủy huyện Nam Sơn.
Ở điều kiện như vậy Hồng Tồn Minh không vui cũng khó. Bây giờ mới mấy ngày chứ? Nhớ lúc trước lên làm phó huyện hình như mình mất ba năm từ cấp trưởng phòng lên. Ở trên tỉnh mặc dù là có chỗ dựa nhưng nếu muốn tiến bộ cũng gặp phải lực cản cực lớn.
Hồng Tồn Minh cảm thấy Vương Quốc Hoa mang lại vận may cho mình. Không có Vương Quốc Hoa bắt được vấn đề của Hứa Vũ thì sao có thể khiến Quan Tiểu Quân đi tù? Không có tên Quan Tiểu Quân xui xẻo rồi liên quan thì Hồng Tồn Minh sao có thể tranh đoạt với Quản Nhất Vĩ khi bản thân y kém cả về quan hệ và danh vọng? Càng hơn nữa là Hồng Tồn Minh còn có phát hiện kinh người.
Cho nên thấy Vương Quốc Hoa, Hồng Tồn Minh sao có thể không dừng xe. Cấp dưới thì sao chứ? Anh có một cấp dưới là khách đến được nhà bí thư tỉnh ủy, anh cũng phải khách khí. Không nói là nịnh hót nhưng ít nhất cũng cần lưu lại ấn tượng tốt, không chừng trong tương lai hắn còn có thể giúp gì cho mình thì sao. Điều này ai có thể nói rõ chứ? Quan hệ không phải là tích lũy từ những lúc như thế này sao? Bình thường không thắp hương, chuyện đến trước mặt chỉ có thể cầm đầu heo cũng chưa chắc tìm ra cửa miếu.
Lên xe, Vương Quốc Hoa ngồi phía sau cùng với Hồng Tồn Minh. Hồng Tồn Minh cười ha hả nói:
- Sao, đã biết phân công công việc của mình chưa Tiểu Vương?
Vương Quốc Hoa lấy bao thuốc từ túi ra. Hắn đầu tiên cố ý lấy bao Hồng sơn sau ngẩn ra rồi bỏ vào, lại lấy một bao Trung hoa còn chưa bóc ra. Hồng Tồn Minh không khỏi cười trộm thầm nghĩ Vương Quốc Hoa này đúng là một thanh niên khá thú vị. Chi tiết này nói rõ bao Trung Hoa chỉ để mời khách đặc biệt.
Cầm lấy điếu thuốc Vương Quốc Hoa đưa tới, Hồng Tồn Minh nở nụ cười. Vương Quốc Hoa châm thuốc cho Hồng Tồn Minh rồi mới tự châm cho mình.
- Cụ thể thì tổ chức chưa nói rõ, có lẽ là ở lại thị xã.
Hồng Tồn Minh thở dài nói:
- Quốc Hoa, làm một người từng trải tôi cảm thấy nhất định cần nhắc cậu. Càng là lúc này càng không thể buông lỏng, bao nhiêu người lúc còn trẻ rất hăng hái phấn đấu nhưng lúc quan trọng của đời người lại té ngã. Tôi không muốn nói cái gì là cậu còn trẻ có thể sơ sót, tôi nghĩ nói là bỏ qua một cơ hội thì sau này chờ đợi rất lâu mới có được. Hơn nữa cũng có một vấn đề cậu cần chú trọng đó là nếu có kết quả mà là nơi béo bở chưa chắc đó là việc tốt. Đây là đúc rút từ kinh nghiệm của tôi, cậu nghe một chút là được.
Vương Quốc Hoa nghe rất chăm chú, hoàn toàn không cho rằng Hồng Tồn Minh đang lừa mình. Nghe xong hắn nghiêm túc nói:
- Cảm ơn bí thư đã dạy bảo, tôi nhất định ghi nhớ lời vàng ngọc của ngài, luôn coi đó là chân lý để mình học tập.
Hồng Tồn Minh hài lòng vỗ vai hắn.
- Lòng người quỷ dị hiểm ác, cậu còn trẻ đi chậm một chút cũng không sao, qtrn là đừng dừng lại.
Hồng Tồn Minh tự nhận bán một nhân tình rất đẹp, đương nhiên còn phải xem người nghe là ai. Nếu là một tên không biết trời cao đất rộng mà anh nói thế thì hắn có thể hận chết anh, nói anh đang trù úm hắn.
Lúc Vương Quốc Hoa xuất hiện ở ngõ Đậu Hủ, Chung Văn Sinh đang như kiến bò trên chảo nóng. Vương Quốc Hoa đi trường Đảng học, cuộc sống của y liền trở nên khó khăn. Y từ công đoàn bị đá ra cửa lý do là ông lão trông cửa mệt không đi làm được cần người thay. Ngay lúc Chung Văn Sinh đang đầy chán nản vào tương lai ngồi nhà uống rượu thì bà vợ chạy vào lớn tiếng gọi.
- Lão Chung, lão Chung.
- Nhà có người chết à mà gào ầm lên thế? Ông còn chưa chết.
Chung Văn Sinh đang tức không có chỗ phát tiết nên giọng điệu cũng không được tốt.
- Ông muốn chết thì chết sớm đi, bà đây còn có thể lấy người khác.
Vợ Chung Văn Sinh có ý tốt lại bị quát nên tức tối đá chồng một cái. Chung Văn Sinh bị nói thiếu chút nữa nghẹn rượu. Bà vợ lúc này mới nhỏ giọng nói:
- Trưởng phòng Vương, tôi thấy hắn vừa đi qua cửa.
- Mẹ nó chứ, sao bà không nói sớm, đồ ăn hại.
Chung Văn Sinh như người sắp chết đói chết khát đi trên sa mạc thấy ốc đảo lập tức nhảy dựng lên.
- Ông làm gì vậy hả? Ngu, tôi bảo Tiểu Nhã đi mời hắn tới uống một chén. Ông còn không mau dọn dẹp, đừng để người ta thấy mình như ăn xin.
Dù bị vợ sai nhưng Chung Văn Sinh không tức, ngược lại còn phối hợp đứng lên thu dọn mặt bàn sau đó vào trong tắm.
Vương Quốc Hoa không nghĩ Chung Tiểu Nhã có thể tới phòng trọ mình. Thẳng thắn mà nói Chung Tiểu Nhã không phải thức ăn trong mắt hắn. Mặt cũng được, dáng người hơi bình thường một chút, một cô gái đối mặt với một người đàn ông mà phải chuyển đổi từ coi thường đến tự ti đúng là quá trình rất khó khăn. Giờ phút này Chung Tiểu Nhã đúng là có tâm trạng dó. Lúc trước một tên nhà quê ngồi cùng bàn nhanh chóng thành cán bộ huyện không nói, không ngờ còn có thể quyết định sự hưng suy của nhà mình. Chuyển biến này làm cho Chung Tiểu Nhã thật sự khó có thể thích ứn.
Nhưng dù khó khăn hơn nữa Chung Tiểu Nhã vẫn phải thích ứng. Từ nhỏ sống trong ngõ Đậu Hủ đầy con ruồi vụ lợi này, Chung Tiểu Nhã trở nên rất thực tế. Bố là trụ cột gia đình, tiền đồ của ông liên quan tới vận mệnh cả nhà. Chung Tiểu Nhã biết rõ bố mẹ kỳ vọng vào mình, nhưng cô không có bất cứ ảo tưởng gì. Vương Quốc Hoa là người trẻ tuổi có tiền đồ rộng mở như vậy dù cô có chủ động nói yêu hắn, chủ động hiến dâng cho hắn thì hắn có lẽ không từ chối nhưng muốn thành vợ hắn thì đừng mơ. Chung Tiểu Nhã không phải không nghĩ đến việc lên giường ngủ với hắn rồi ép hắn, nhưng cô không thích thủ đoạn cả hai cùng thiệt như vậy. Hơn nữa hắn chưa chắc đã động lòng với mình, nếu thật sự có ý thì đã sớm có hành động. Chung Tiểu Nhã tự nhận hiểu rõ tâm tính đàn ông vì được không ít người theo đuổi từ nhỏ.
Phòng rất đơn sơ, một giường, một bàn, một giá sách, không có Tv. Đứng ở cửa Chung Tiểu Nhã rất dễ dàng thấy trong phòng nhiều sách, giá sách rất lớn, rất bắt mắt.
- Ha ha, sao cô lại tới đây?
Vương Quốc Hoa cười nói. Chung Tiểu Nhã đứng cửa nói:
- Sao, không chào đón à? Vậy tôi đi.
- Không có chuyện đó, vào ngồi đi. Tôi không phải vừa về sao?
Vương Quốc Hoa cười cười giải thích. Chung Tiểu Nhã không hề khách khí đi vào.
- Tôi biết ông vừa về. Bố tôi mấy tháng này đều nhìn vào đây và hay nhắc đến ông, mong ông về.
Vương Quốc Hoa thời gian này không ở huyện nhưng không phải vứt hết chuyện huyện Nam Sơn ra khỏi đầu. Tên quan liêu Cảnh Chí Tân chỉ nghĩ cho lợi ích của mình thì Vương Quốc Hoa không định bỏ qua cho hắn. Đương nhiên đổi một tên khác làm trưởng phòng lao động có quan liêu như vậy hay không? Vương Quốc Hoa biết mười đến chín là có nhưng mình không thấy là được. Cán bộ nhà nước có nhiều mà, ai quản được hết. Vì thế không thể làm gì khác là gặp một xử lý một, ai bị gặp coi như đen đủi.
Vương Quốc Hoa suy nghĩ một chút nói:
- Cô về đi, chuyện tôi biết ở trong lòng, bảo bố cô kiên nhẫn một chút. Nếu có phát hiện gì có thể liên lạc với tôi. Ngoài ra cô nói với ông ấy một câu con người phải dựa vào chính mình.
Một câu nói lạnh như băng không mang chút sắc thái tình cảm nào, Chung Tiểu Nhã nghe xong không khỏi thở dài một tiếng thầm nghĩ hắn bây giờ rất khó lường, nói chuyện không có chút sơ hở nào. Hắn nhìn mình với ánh mắt như nhìn một người bình thường. Chung Tiểu Nhã không thiếu người theo đuổi nên biết hắn không thích mình. Cô cảm thấy rất không tự tin, cảm giác này làm người ta bất đắc dĩ, làm người ta tuyệt vọng.
- Ừ, biết rồi, tôi làm ở khách sạn Lưỡng Thủy, ông lúc nào rảnh tới chơi.
Bỏ lại một câu như vậy, Chung Tiểu Nhã xoay người đu. Suy nghĩ mời uống trà thoáng cái ném ra khỏi đầu.
Vương Quốc Hoa nhìn theo cô nhưng không nói gì.
Tắm rửa nằm trên giường đọc sách, uống trà, Vương Quốc Hoa không định đi ra ngoài nhưng tiếng điện thoại di động đã phá vỡ dự tính của hắn.
- Vừa về đã trêu hoa ghẹo nguyệt rồi, hừ…
Giọng nói kèm vài phần đói khát, vài phần cấp bách, vài phần dịu dàng. Vương Quốc Hoa cười cười nhỏ giọng nói:
- Ở đâu?
- Ra ngoài đi về phía đông ngõ 50 bước.
Nghiêm Giai Ngọc run giọng nói.
Trời hơi lạnh, Vương Quốc Hoa mặc thêm áo khoác đi ra đã thấy chiếc xe màu xám lặn lẽ đỗ ở góc. Vương Quốc Hoa lên xe gõ cửa xe. Cạch, cửa sau mở ra, một bàn tay túm hắn kéo lên xe, một thân hình nóng bỏng dán lên.
Có thể nhịn mấy tháng không lên tỉnh thành thăm Vương Quốc Hoa, đây là điều không dễ dàng gì với Nghiêm Giai Ngọc. Nghiêm Giai Ngọc là người phụ nữ thông minh, biết đây đang là bước quan trọng trong sự nghiệp của Vương Quốc Hoa, không muốn hắn gặp bất cứ phiền phức gì. Hơn nữa cũng chỉ có như vậy thì quan hệ hai người mới có thể duy trì lâu dài.
Một lúc sau tiếng thở hổn hển vang lên kèm theo tiếng thở dài sâu kín.
- Nhớ chết được, lái xe đi.
Vương Quốc Hoa cầm khăn tay lau miệng cười cười ngồi vào vị trí điều khiển. Một phen hôn mãnh liệt hắn có thể cảm nhận được lửa dục của Nghiêm Giai Ngọc đang muốn phóng thích, đồng thời Vương Quốc Hoa cũng có nhu cầu. Hắn lái xe chạy thẳng ra ngoài huyện thành.
Mấy tháng không gặp Nghiêm Giai Ngọc đã có biến hoá không nhỏ, càng chủ động hơn. Trong nháy mắt khi vào nhà cô đã quấn lấy hắn, mãi cho đến khi gà gáy sáng thì chiếc giường mới yên tĩnh lại.
….
Đầu thôn Vương gia mọc lên một căn nhà ba tầng khang trang, tường trước cửa sơn màu trắng, tường ngoài căn nhà ba tầng được ốp gạch men, trong thời gian khá lâu sau này căn nhà của Vương gia trở thành công trình điển hình cho xã. Nhà ai nếu xây nhà mới nhất định sẽ có người so sánh với nhà Vương gia.
Vương Quốc Hoa cũng không biết tiền xây căn nhà này thực tế không phải là 50 ngàn mà là hơn 89 ngàn. Số tiền kia đều do Cổ Tuần lén bù thêm, Văn Tam Bát cũng bù không ít tiền. Chẳng qua khoản tiền bỏ ra y cũng lấy lại được ngay. Công an huyện muốn xây trụ sở mới, công trình thuộc về y. Hơn nữa do Cổ Tuần giới thiệu nên nhiều phòng ban của huyện cũng có vài công trình cho y nhận.
Vương Quốc Hoa lái xe Santan xuất hiện trước căn nhà, thôn Vương gia lập tức vang lên tiếng pháo. Trong nhà mới đã chuẩn bị xong chỉ còn chờ Vương Quốc Hoa về là chính thức vào ở.
Vợ chồng Vương Lão Thật trong thời gian này rất hạnh phúc, nhà mới xây xong, con rể Tạ Mãn Hòa vào làm quản lý hậu cần cho đội xây dựng của Văn Tám Bát.
Ở nông thôn xây nhà luôn là việc lớn nên Vương Lão Thật quyết tâm bày tiệc, vấn đề tiền đương nhiên không phải lo, các nhà đến ăn đều mang theo lễ, nhà mình giết hai con lợn là đủ. Vương Quốc Hoa không khuyên được nên đành phải để mặc ông. Vương Quốc Hoa hoàn toàn không ý thức được một vấn đề mình hôm nay đã không còn là nhân viên của văn phòng nghiên cứu chính sách mà là một ngôi sao chính trị mới của chính đàn huyện Nam Sơn.
chuyện vừa mới định, Vương Quốc Hoa không muốn có chuyện gì xảy ra. Buổi chiều Tạ Mãn Hòa định lái xe ba bánh lên huyện thành mua ít đồ dùng thì tân bí thư đảng ủy xã Bàn Long Lưu Bỉnh Khôn đã mang theo mấy nhân viên xã tới vỗ ngực nói với Vương Quốc Hoa:
- Chuyện này để tôi.
Vì vậy Lưu Bỉnh Khôn bắt đầu đoạt quyền chỉ huy. Tất cả việc bày rượu ở Vương gia đều do y phái người đoạt quyền. Vương Quốc Hoa từ chối nhưng Lưu Bỉnh Khôn nói.
- Cậu không thể như vậy. Lão đệ, tôi muốn có cơ hội này để tỏ vẻ một chút.
Vương Quốc Hoa không thể làm gì khác là im lặng đồng ý. Ai ngờ Cổ Tuần rất nhanh đến mang theo một đám người còn một chiếc xe tải nhỏ tới. Nghe nói Lưu Bỉnh Khôn đoạt quyền xử lý, Cổ Tuần không chịu nên tìm Lưu Bỉnh Khôn.
- Sao lại thế được. Ồ, chức bí thư đảng ủy của anh là do Vương lão đệ giúp, chức trưởng phòng của tôi không phải sao? Anh không thể cướp hết việc tốt mà.
Hai bên thương lượng nhưng không ai chịu nhường ai, cuối cùng vẫn phải do Vương Quốc Hoa ra mặt hai người cùng làm. Vương Quốc Hoa vốn chỉ nói cho qua ai ngờ hai người này đều gật đầu.
Bữa tiệc sớm đã định tổ chức vào 12h trưa, ai ngờ đến 9h sáng Chương Triệu Long tới đầy oán giận nói.
- Tiểu Vương, không được như vậy, không phải tôi tin tức nhanh nhạy thì bỏ lỡ rồi. Truyền ra người ta nói lão Chương tôi không biết điều, sau này không được làm như vậy.
Vừa nói y vừa đưa một phong bao tới, Vương Quốc Hoa từ chối không được không thể làm gì khác là bảo bố mẹ ra nhận, con số cụ thể hắn không quan tâm, chuyện này về sau còn rất nhiều. Chương Triệu Long gần đây rất có hy vọng lên làm thường vụ huyện ủy, quyền lực trong tay đã hơn trước nhiều. Y có thể đến kéo gần quan hệ với Vương Quốc Hoa đó là ngửi được mùi.
Chương Triệu Long vừa đặt mông xuống chưa kịp nâng chén trà lên thì ngoài sân đã có một chiếc Santana tới, người đi xuống là Cao Cận Giang.
Cao Cận Giang cũng oán giận một phen giống Chương Triệu Long, cuối cùng nhét một phong bì tới. Tiếp đó đến 11h, không ít quan chức, cán bộ mà Vương Quốc Hoa chưa từng gặp cũng tới, Vương Quốc Hoa không thể nào đuổi người tới nhà đi mà.
Chiều có cuộc điện thoại gọi Vương Quốc Hoa tới Ban tổ chức cán bộ, sau đó đợi đến hơn hai tiếng. Vương Quốc Hoa chỉ có thể giải thích đó là do thời gian của lãnh đạo rất quý báu.
Trên thực tế Nghiêm Hữu Quang lại đang nhàn nhã ngồi trong văn phòng uống trà. Cứ cách 20 phút là có người báo cáo y một lần về phản ứng của Vương Quốc Hoa. Nước trong chén được
đổi ba lần, Vương Quốc Hoa ngồi im tại chỗ không nhúc nhích, trong lúc đó đi wc một lần.
Vương Quốc Hoa muốn cảm ơn thời gian mình ở văn phòng nghiên cứu chính sách huyện ủy huyện Nam Sơn thì mới luyện được cái mông ngồi. Cả buổi hắn có thể ngồi đọc kỹ từng chữ một biên bản, bài phát biểu của lãnh đạo cùng tập báo. Vương Quốc Hoa không có thói quen phán đoán tâm tư của lãnh đạo. Đi theo bên cạnh Vương Quốc Hoa, Vương Quốc Hoa biết rõ lãnh đạo bình thường ở trạng thái gì. Lãnh đạo chính thức muốn làm việc thường thường không có lúc nào ranh rỗi. Mặc dù là lãnh đạo không muốn làm việc cũng không có lúc nào rảnh. Loại người này bận cân nhắc tâm tư của lãnh đạo cấp trên.
Đồng hồ thạch anh trên tường đã chỉ năm giờ, cuối cùng trưởng phòng Mẫn đã xuất hiện ngoài cửa. Thấy Vương Quốc Hoa, trưởng phòng Mẫn đi lên nhỏ giọng nói:
- Tiểu Vương, chờ có thấy khó chịu không?
Vương Quốc Hoa nở nụ cười đầy đôn hậu, nhỏ giọng nói:
- Tôi đã từng làm thư ký, công việc của lãnh đạo bận tôi biết.
Trưởng phòng Mẫn đương nhiên hiểu rõ tình huống của Vương Quốc Hoa, trong lòng không khỏi thầm hâm mộ Tằng Trạch Quang. Tằng Trạch Quang chắc không biết chỗ dựa của tên Vương Quốc Hoa này nhưng vẫn trọng dụng. Ngày sau … đừng nói ngày sau, ngay bây giờ đã có chỗ tốt rồi.
- Về vấn đề phân công công việc của cậu, lãnh đạo vẫn chịu đứng trước áp lực cấp trên nên khó thể hạ quyết tâm.
Lãnh đạo trong miệng trưởng phòng Mẫn đương nhiên chính là Nghiêm Hữu Quang.
Vương Quốc Hoa đương nhiên biết ý của trưởng phòng Mẫn, hắn có chút xấu hổ nói:
- Làm phiền lãnh đạo phải suy nghĩ vì việc của tôi.
Trưởng phòng Mẫn vỗ vỗ vai Vương Quốc Hoa:
- Không nói nữa, đi theo tôi.
- Vào đi.
Nghiêm Hữu Quang đầy uy nghiêm nói. Lúc Vương Quốc Hoa vào, Nghiêm Hữu Quang không có biểu lộ gì, chỉ nhẹ nhàng ồ một tiếng.
- Đồng chí Vương Quốc Hoa tới? Ngồi đi.
Vương Quốc Hoa ngồi xuống ghế, trưởng phòng Mẫn nhẹ nhàng ra ngoài sau đó đưa mắt nhìn thư ký rồi mới rời đi.
Vương Quốc Hoa đợi khoảng năm phút, Nghiêm Hữu Quang mới ngẩng đầu bỏ văn bản xuống.
- Muốn hút thuốc thì tự hút, tôi không để ý cái này.
Nghiêm Hữu Quang lạnh nhạt nói một câu, Vương Quốc Hoa cười cười cúi người hơi nhỏ giọng nói:
- Không có việc gì, tôi có thể nhịn được.
- Theo chỉ thị của tỉnh ủy, thị ủy rất chú trọng xây dựng đội ngũ cán bộ kế cận, trong đó quan trọng nhất chính là đề bạt sử dụng cán bộ trẻ. Tài liệu của cậu tôi đã xem kỹ, từ trường học đến huyện đến trường Đảng tỉnh đều được đánh giá rất cao. Tôi từ trước đến giờ vẫn có chủ trương không dựa vào khuôn mẫu mà sử dụng nhân tài, cũng phải đối việc xếp hàng đề bạt nhờ lý lịch.
Nghiêm Hữu Quang đầu tiên lấy lý do nói chuyện, thật không hổ là lão hồ ly. NÓi tới đây Nghiêm Hữu Quang hơi dừng lại nhìn thoáng qua Vương Quốc Hoa. Y phát hiện cậu thanh niên này vẫn khép chặt hai chân, đặt tay lên đùi hoàn toàn là tư thế nghe dạy bảo. Nghiêm Hữu Quang không khỏi thầm nói tên Vương Quốc Hoa này quả thật không đơn giản.
- Về vấn đề bổ nhiệm cậu có thể muốn một thời gian nữa mới có quyết định. Như vậy đi, cho cậu nghỉ một tuần, về nhà nghỉ ngơi, đợi hết kỳ nghỉ lập tức đến tìm tôi. Được rồi, cậu xuống đi.
Nghiêm Hữu Quang xua tay, Vương Quốc Hoa đứng lên cung kính chào rồi lui ra ngoài.
Nghiêm Hữu Quang vì làm chuyện đẹp một chút, làm không lộ chút sơ hở nào nên có thể nói tốn nhiều tâm trí.
Về việc đề cử Vương Quốc Hoa, buổi sáng hội nghị của Ban tổ chức cán bộ đã đề cập, tranh luận có thể nói rất kịch liệt. Cuối cùng vẫn là do Nghiêm Hữu Quang tự quyết định làm Ban tổ chức cán bộ đề cử ba ứng viên trình lên lãnh đạo thị ủy quyết định.
Vương Quốc Hoa vừa đi xuống, trưởng phòng Mẫn chờ ở đó đi ra nói:
- Tiểu Vương, cho cậu nghỉ là tổ chức trân trọng cậu. Bây giờ có người nói này nói kia, cậu không nên để ở trong lòng. Ban tổ chức cán bộ đã trình lên thị ủy việc đề cử cậu làm trợ lý chủ tịch quận Lưỡng Thủy, mặc kệ có thể được lãnh đạo phê duyệt hay không thì cậu cũng phải giữ bình tĩnh.
Vương Quốc Hoa lộ rõ vẻ cảm kích đúng như trưởng phòng Mẫn đoán.
- Cảm ơn tổ chức quan tâm. Xin tổ chức yên tâm, mặc kệ kết quả phân phối là như thế nào tôi cũng không hề có nửa câu oán giận. Tôi biết mình còn trẻ, sau này còn nhiều cơ hội.
Nói câu này Vương Quốc Hoa hơi liếc nhìn về phía Nghiêm Hữu Quang. Trưởng phòng Mẫn thầm nói thủ đoạn của sếp đúng là quá cao.
Về khách sạn lấy hành lý, Vương Quốc Hoa vừa đến cổng khách sạn một xe Santana màu đen dừng ở bên cạnh. Hồng Tồn Minh từ trên xe nói vọng ra.
- Tiểu Vương lên xe.
Tâm trạng Hồng Tồn Minh đang rất tốt. Phó bí thư Đảng đàn, trưởng ban tổ chức cán bộ thị ủy Nghiêm Hữu Quang tự mình tìm hắn nói chuyện, tỏ vẻ công việc của Tằng Trạch Quang rất có thể muốn điều chỉnh, tổ chức cho rằng hắn là ứng viên thích hợp nhất để thay thế. Quản Nhất Vĩ từng được hô làm bí thư huyện ủy Nam Sơn cao nhất nhưng mấy tháng gần đây có thể nói gặp quá nhiều trắc trở. Nhất là chuyện của Quan Tiểu Quân làm cho danh tiếng của hắn bị đả kích rất lớn.
Sau khi Quan Tiểu Quân bị bắt và điều tra thì hắn toàn lấy danh nghĩa Quản Nhất Vĩ, hắn vay hơn 300 ngàn của ba xã để đánh bạc và tiêu sài. Ngoài ra còn có một chuyện đó là Quan Tiểu Quân nhiều lần bán giống, thuốc trừ sâu giả cho nông dân nhằm mưu lợi, tạo thành ảnh hưởng xã hội cực kỳ ác liệt. đương nhiên việt này Quản Nhất Vĩ đều là “không biết”, đó là cách nói của nhà nước. Kết quả Quan Tiểu Quân bị phạt tù ba năm, đó cũng là do ở Tòa án Quan Tiểu Quân chủ động trả lại tiền mình nhận được một cách phi pháp, khai báo thành khẩn nên được phán nhẹ tội.
Ra chuyện như vậy, Quản Nhất Vĩ có thể giữ chức chủ tịch huyện đã là may mắn rồi, còn lấy gì cạnh tranh với Hồng Tồn Minh? Nh chỉ cần điều chỉnh công việc có thể nói Hồng Tồn Minh sẽ dễ dàng đoạt được chức bí thư huyện ủy huyện Nam Sơn.
Ở điều kiện như vậy Hồng Tồn Minh không vui cũng khó. Bây giờ mới mấy ngày chứ? Nhớ lúc trước lên làm phó huyện hình như mình mất ba năm từ cấp trưởng phòng lên. Ở trên tỉnh mặc dù là có chỗ dựa nhưng nếu muốn tiến bộ cũng gặp phải lực cản cực lớn.
Hồng Tồn Minh cảm thấy Vương Quốc Hoa mang lại vận may cho mình. Không có Vương Quốc Hoa bắt được vấn đề của Hứa Vũ thì sao có thể khiến Quan Tiểu Quân đi tù? Không có tên Quan Tiểu Quân xui xẻo rồi liên quan thì Hồng Tồn Minh sao có thể tranh đoạt với Quản Nhất Vĩ khi bản thân y kém cả về quan hệ và danh vọng? Càng hơn nữa là Hồng Tồn Minh còn có phát hiện kinh người.
Cho nên thấy Vương Quốc Hoa, Hồng Tồn Minh sao có thể không dừng xe. Cấp dưới thì sao chứ? Anh có một cấp dưới là khách đến được nhà bí thư tỉnh ủy, anh cũng phải khách khí. Không nói là nịnh hót nhưng ít nhất cũng cần lưu lại ấn tượng tốt, không chừng trong tương lai hắn còn có thể giúp gì cho mình thì sao. Điều này ai có thể nói rõ chứ? Quan hệ không phải là tích lũy từ những lúc như thế này sao? Bình thường không thắp hương, chuyện đến trước mặt chỉ có thể cầm đầu heo cũng chưa chắc tìm ra cửa miếu.
Lên xe, Vương Quốc Hoa ngồi phía sau cùng với Hồng Tồn Minh. Hồng Tồn Minh cười ha hả nói:
- Sao, đã biết phân công công việc của mình chưa Tiểu Vương?
Vương Quốc Hoa lấy bao thuốc từ túi ra. Hắn đầu tiên cố ý lấy bao Hồng sơn sau ngẩn ra rồi bỏ vào, lại lấy một bao Trung hoa còn chưa bóc ra. Hồng Tồn Minh không khỏi cười trộm thầm nghĩ Vương Quốc Hoa này đúng là một thanh niên khá thú vị. Chi tiết này nói rõ bao Trung Hoa chỉ để mời khách đặc biệt.
Cầm lấy điếu thuốc Vương Quốc Hoa đưa tới, Hồng Tồn Minh nở nụ cười. Vương Quốc Hoa châm thuốc cho Hồng Tồn Minh rồi mới tự châm cho mình.
- Cụ thể thì tổ chức chưa nói rõ, có lẽ là ở lại thị xã.
Hồng Tồn Minh thở dài nói:
- Quốc Hoa, làm một người từng trải tôi cảm thấy nhất định cần nhắc cậu. Càng là lúc này càng không thể buông lỏng, bao nhiêu người lúc còn trẻ rất hăng hái phấn đấu nhưng lúc quan trọng của đời người lại té ngã. Tôi không muốn nói cái gì là cậu còn trẻ có thể sơ sót, tôi nghĩ nói là bỏ qua một cơ hội thì sau này chờ đợi rất lâu mới có được. Hơn nữa cũng có một vấn đề cậu cần chú trọng đó là nếu có kết quả mà là nơi béo bở chưa chắc đó là việc tốt. Đây là đúc rút từ kinh nghiệm của tôi, cậu nghe một chút là được.
Vương Quốc Hoa nghe rất chăm chú, hoàn toàn không cho rằng Hồng Tồn Minh đang lừa mình. Nghe xong hắn nghiêm túc nói:
- Cảm ơn bí thư đã dạy bảo, tôi nhất định ghi nhớ lời vàng ngọc của ngài, luôn coi đó là chân lý để mình học tập.
Hồng Tồn Minh hài lòng vỗ vai hắn.
- Lòng người quỷ dị hiểm ác, cậu còn trẻ đi chậm một chút cũng không sao, qtrn là đừng dừng lại.
Hồng Tồn Minh tự nhận bán một nhân tình rất đẹp, đương nhiên còn phải xem người nghe là ai. Nếu là một tên không biết trời cao đất rộng mà anh nói thế thì hắn có thể hận chết anh, nói anh đang trù úm hắn.
Lúc Vương Quốc Hoa xuất hiện ở ngõ Đậu Hủ, Chung Văn Sinh đang như kiến bò trên chảo nóng. Vương Quốc Hoa đi trường Đảng học, cuộc sống của y liền trở nên khó khăn. Y từ công đoàn bị đá ra cửa lý do là ông lão trông cửa mệt không đi làm được cần người thay. Ngay lúc Chung Văn Sinh đang đầy chán nản vào tương lai ngồi nhà uống rượu thì bà vợ chạy vào lớn tiếng gọi.
- Lão Chung, lão Chung.
- Nhà có người chết à mà gào ầm lên thế? Ông còn chưa chết.
Chung Văn Sinh đang tức không có chỗ phát tiết nên giọng điệu cũng không được tốt.
- Ông muốn chết thì chết sớm đi, bà đây còn có thể lấy người khác.
Vợ Chung Văn Sinh có ý tốt lại bị quát nên tức tối đá chồng một cái. Chung Văn Sinh bị nói thiếu chút nữa nghẹn rượu. Bà vợ lúc này mới nhỏ giọng nói:
- Trưởng phòng Vương, tôi thấy hắn vừa đi qua cửa.
- Mẹ nó chứ, sao bà không nói sớm, đồ ăn hại.
Chung Văn Sinh như người sắp chết đói chết khát đi trên sa mạc thấy ốc đảo lập tức nhảy dựng lên.
- Ông làm gì vậy hả? Ngu, tôi bảo Tiểu Nhã đi mời hắn tới uống một chén. Ông còn không mau dọn dẹp, đừng để người ta thấy mình như ăn xin.
Dù bị vợ sai nhưng Chung Văn Sinh không tức, ngược lại còn phối hợp đứng lên thu dọn mặt bàn sau đó vào trong tắm.
Vương Quốc Hoa không nghĩ Chung Tiểu Nhã có thể tới phòng trọ mình. Thẳng thắn mà nói Chung Tiểu Nhã không phải thức ăn trong mắt hắn. Mặt cũng được, dáng người hơi bình thường một chút, một cô gái đối mặt với một người đàn ông mà phải chuyển đổi từ coi thường đến tự ti đúng là quá trình rất khó khăn. Giờ phút này Chung Tiểu Nhã đúng là có tâm trạng dó. Lúc trước một tên nhà quê ngồi cùng bàn nhanh chóng thành cán bộ huyện không nói, không ngờ còn có thể quyết định sự hưng suy của nhà mình. Chuyển biến này làm cho Chung Tiểu Nhã thật sự khó có thể thích ứn.
Nhưng dù khó khăn hơn nữa Chung Tiểu Nhã vẫn phải thích ứng. Từ nhỏ sống trong ngõ Đậu Hủ đầy con ruồi vụ lợi này, Chung Tiểu Nhã trở nên rất thực tế. Bố là trụ cột gia đình, tiền đồ của ông liên quan tới vận mệnh cả nhà. Chung Tiểu Nhã biết rõ bố mẹ kỳ vọng vào mình, nhưng cô không có bất cứ ảo tưởng gì. Vương Quốc Hoa là người trẻ tuổi có tiền đồ rộng mở như vậy dù cô có chủ động nói yêu hắn, chủ động hiến dâng cho hắn thì hắn có lẽ không từ chối nhưng muốn thành vợ hắn thì đừng mơ. Chung Tiểu Nhã không phải không nghĩ đến việc lên giường ngủ với hắn rồi ép hắn, nhưng cô không thích thủ đoạn cả hai cùng thiệt như vậy. Hơn nữa hắn chưa chắc đã động lòng với mình, nếu thật sự có ý thì đã sớm có hành động. Chung Tiểu Nhã tự nhận hiểu rõ tâm tính đàn ông vì được không ít người theo đuổi từ nhỏ.
Phòng rất đơn sơ, một giường, một bàn, một giá sách, không có Tv. Đứng ở cửa Chung Tiểu Nhã rất dễ dàng thấy trong phòng nhiều sách, giá sách rất lớn, rất bắt mắt.
- Ha ha, sao cô lại tới đây?
Vương Quốc Hoa cười nói. Chung Tiểu Nhã đứng cửa nói:
- Sao, không chào đón à? Vậy tôi đi.
- Không có chuyện đó, vào ngồi đi. Tôi không phải vừa về sao?
Vương Quốc Hoa cười cười giải thích. Chung Tiểu Nhã không hề khách khí đi vào.
- Tôi biết ông vừa về. Bố tôi mấy tháng này đều nhìn vào đây và hay nhắc đến ông, mong ông về.
Vương Quốc Hoa thời gian này không ở huyện nhưng không phải vứt hết chuyện huyện Nam Sơn ra khỏi đầu. Tên quan liêu Cảnh Chí Tân chỉ nghĩ cho lợi ích của mình thì Vương Quốc Hoa không định bỏ qua cho hắn. Đương nhiên đổi một tên khác làm trưởng phòng lao động có quan liêu như vậy hay không? Vương Quốc Hoa biết mười đến chín là có nhưng mình không thấy là được. Cán bộ nhà nước có nhiều mà, ai quản được hết. Vì thế không thể làm gì khác là gặp một xử lý một, ai bị gặp coi như đen đủi.
Vương Quốc Hoa suy nghĩ một chút nói:
- Cô về đi, chuyện tôi biết ở trong lòng, bảo bố cô kiên nhẫn một chút. Nếu có phát hiện gì có thể liên lạc với tôi. Ngoài ra cô nói với ông ấy một câu con người phải dựa vào chính mình.
Một câu nói lạnh như băng không mang chút sắc thái tình cảm nào, Chung Tiểu Nhã nghe xong không khỏi thở dài một tiếng thầm nghĩ hắn bây giờ rất khó lường, nói chuyện không có chút sơ hở nào. Hắn nhìn mình với ánh mắt như nhìn một người bình thường. Chung Tiểu Nhã không thiếu người theo đuổi nên biết hắn không thích mình. Cô cảm thấy rất không tự tin, cảm giác này làm người ta bất đắc dĩ, làm người ta tuyệt vọng.
- Ừ, biết rồi, tôi làm ở khách sạn Lưỡng Thủy, ông lúc nào rảnh tới chơi.
Bỏ lại một câu như vậy, Chung Tiểu Nhã xoay người đu. Suy nghĩ mời uống trà thoáng cái ném ra khỏi đầu.
Vương Quốc Hoa nhìn theo cô nhưng không nói gì.
Tắm rửa nằm trên giường đọc sách, uống trà, Vương Quốc Hoa không định đi ra ngoài nhưng tiếng điện thoại di động đã phá vỡ dự tính của hắn.
- Vừa về đã trêu hoa ghẹo nguyệt rồi, hừ…
Giọng nói kèm vài phần đói khát, vài phần cấp bách, vài phần dịu dàng. Vương Quốc Hoa cười cười nhỏ giọng nói:
- Ở đâu?
- Ra ngoài đi về phía đông ngõ 50 bước.
Nghiêm Giai Ngọc run giọng nói.
Trời hơi lạnh, Vương Quốc Hoa mặc thêm áo khoác đi ra đã thấy chiếc xe màu xám lặn lẽ đỗ ở góc. Vương Quốc Hoa lên xe gõ cửa xe. Cạch, cửa sau mở ra, một bàn tay túm hắn kéo lên xe, một thân hình nóng bỏng dán lên.
Có thể nhịn mấy tháng không lên tỉnh thành thăm Vương Quốc Hoa, đây là điều không dễ dàng gì với Nghiêm Giai Ngọc. Nghiêm Giai Ngọc là người phụ nữ thông minh, biết đây đang là bước quan trọng trong sự nghiệp của Vương Quốc Hoa, không muốn hắn gặp bất cứ phiền phức gì. Hơn nữa cũng chỉ có như vậy thì quan hệ hai người mới có thể duy trì lâu dài.
Một lúc sau tiếng thở hổn hển vang lên kèm theo tiếng thở dài sâu kín.
- Nhớ chết được, lái xe đi.
Vương Quốc Hoa cầm khăn tay lau miệng cười cười ngồi vào vị trí điều khiển. Một phen hôn mãnh liệt hắn có thể cảm nhận được lửa dục của Nghiêm Giai Ngọc đang muốn phóng thích, đồng thời Vương Quốc Hoa cũng có nhu cầu. Hắn lái xe chạy thẳng ra ngoài huyện thành.
Mấy tháng không gặp Nghiêm Giai Ngọc đã có biến hoá không nhỏ, càng chủ động hơn. Trong nháy mắt khi vào nhà cô đã quấn lấy hắn, mãi cho đến khi gà gáy sáng thì chiếc giường mới yên tĩnh lại.
….
Đầu thôn Vương gia mọc lên một căn nhà ba tầng khang trang, tường trước cửa sơn màu trắng, tường ngoài căn nhà ba tầng được ốp gạch men, trong thời gian khá lâu sau này căn nhà của Vương gia trở thành công trình điển hình cho xã. Nhà ai nếu xây nhà mới nhất định sẽ có người so sánh với nhà Vương gia.
Vương Quốc Hoa cũng không biết tiền xây căn nhà này thực tế không phải là 50 ngàn mà là hơn 89 ngàn. Số tiền kia đều do Cổ Tuần lén bù thêm, Văn Tam Bát cũng bù không ít tiền. Chẳng qua khoản tiền bỏ ra y cũng lấy lại được ngay. Công an huyện muốn xây trụ sở mới, công trình thuộc về y. Hơn nữa do Cổ Tuần giới thiệu nên nhiều phòng ban của huyện cũng có vài công trình cho y nhận.
Vương Quốc Hoa lái xe Santan xuất hiện trước căn nhà, thôn Vương gia lập tức vang lên tiếng pháo. Trong nhà mới đã chuẩn bị xong chỉ còn chờ Vương Quốc Hoa về là chính thức vào ở.
Vợ chồng Vương Lão Thật trong thời gian này rất hạnh phúc, nhà mới xây xong, con rể Tạ Mãn Hòa vào làm quản lý hậu cần cho đội xây dựng của Văn Tám Bát.
Ở nông thôn xây nhà luôn là việc lớn nên Vương Lão Thật quyết tâm bày tiệc, vấn đề tiền đương nhiên không phải lo, các nhà đến ăn đều mang theo lễ, nhà mình giết hai con lợn là đủ. Vương Quốc Hoa không khuyên được nên đành phải để mặc ông. Vương Quốc Hoa hoàn toàn không ý thức được một vấn đề mình hôm nay đã không còn là nhân viên của văn phòng nghiên cứu chính sách mà là một ngôi sao chính trị mới của chính đàn huyện Nam Sơn.
chuyện vừa mới định, Vương Quốc Hoa không muốn có chuyện gì xảy ra. Buổi chiều Tạ Mãn Hòa định lái xe ba bánh lên huyện thành mua ít đồ dùng thì tân bí thư đảng ủy xã Bàn Long Lưu Bỉnh Khôn đã mang theo mấy nhân viên xã tới vỗ ngực nói với Vương Quốc Hoa:
- Chuyện này để tôi.
Vì vậy Lưu Bỉnh Khôn bắt đầu đoạt quyền chỉ huy. Tất cả việc bày rượu ở Vương gia đều do y phái người đoạt quyền. Vương Quốc Hoa từ chối nhưng Lưu Bỉnh Khôn nói.
- Cậu không thể như vậy. Lão đệ, tôi muốn có cơ hội này để tỏ vẻ một chút.
Vương Quốc Hoa không thể làm gì khác là im lặng đồng ý. Ai ngờ Cổ Tuần rất nhanh đến mang theo một đám người còn một chiếc xe tải nhỏ tới. Nghe nói Lưu Bỉnh Khôn đoạt quyền xử lý, Cổ Tuần không chịu nên tìm Lưu Bỉnh Khôn.
- Sao lại thế được. Ồ, chức bí thư đảng ủy của anh là do Vương lão đệ giúp, chức trưởng phòng của tôi không phải sao? Anh không thể cướp hết việc tốt mà.
Hai bên thương lượng nhưng không ai chịu nhường ai, cuối cùng vẫn phải do Vương Quốc Hoa ra mặt hai người cùng làm. Vương Quốc Hoa vốn chỉ nói cho qua ai ngờ hai người này đều gật đầu.
Bữa tiệc sớm đã định tổ chức vào 12h trưa, ai ngờ đến 9h sáng Chương Triệu Long tới đầy oán giận nói.
- Tiểu Vương, không được như vậy, không phải tôi tin tức nhanh nhạy thì bỏ lỡ rồi. Truyền ra người ta nói lão Chương tôi không biết điều, sau này không được làm như vậy.
Vừa nói y vừa đưa một phong bao tới, Vương Quốc Hoa từ chối không được không thể làm gì khác là bảo bố mẹ ra nhận, con số cụ thể hắn không quan tâm, chuyện này về sau còn rất nhiều. Chương Triệu Long gần đây rất có hy vọng lên làm thường vụ huyện ủy, quyền lực trong tay đã hơn trước nhiều. Y có thể đến kéo gần quan hệ với Vương Quốc Hoa đó là ngửi được mùi.
Chương Triệu Long vừa đặt mông xuống chưa kịp nâng chén trà lên thì ngoài sân đã có một chiếc Santana tới, người đi xuống là Cao Cận Giang.
Cao Cận Giang cũng oán giận một phen giống Chương Triệu Long, cuối cùng nhét một phong bì tới. Tiếp đó đến 11h, không ít quan chức, cán bộ mà Vương Quốc Hoa chưa từng gặp cũng tới, Vương Quốc Hoa không thể nào đuổi người tới nhà đi mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.