Chương 490: Nhân sự (1,2)
Đoạn Nhận Thiên Nhai
21/03/2013
- Cái này … nếu không có bất ngờ xảy ra thì em sẽ đến làm trợ lý tổng giám đốc công ty xây dựng số 2.
Sở Sở cả người như không có khớp xương, cả người còn tản ra mùi hương dễ nghe.
- Công ty nhà nước không dễ làm tốt đâu.
Vương Quốc Hoa không hề khách khí nói. Lưu Linh ở bên không nhịn được cười hì hì một tiếng. Điếu thuốc trong tay Vương Quốc Hoa bị Sở Sở đoạt lấy, cô làm một hơi mới trả về, cô thoải mái đưa tay cọ cọ vào ngực hắn.
- Người khác có thể cười, anh không được cười. Em không phải vì sự phát triển của công ty nên mới chọn công ty xây dựng số 2 sao?
Lời này Sở Sở nói cho Lưu Linh nghe, Lưu Linh không có ý phản bác mà có chút lo lắng nhìn xem phản ứng của Vương Quốc Hoa. Từ góc độ của Lưu Linh thì thái độ của Vương Quốc Hoa là quan trọng hơn.
Vương Quốc Hoa vẫn không tỏ thái độ gì, Sở Sở khẽ thở dài nói.
- Thực ra em đã tính rồi, anh không xem cục diện các công ty nhà nước bây giờ, với các ngành sản xuất lũng đoạn thì do ai làm chủ chứ.
- Anh nói rồi, do em tự quyết định.
Vương Quốc Hoa cuối cùng cũng nói một câu. Sau khi lấy lại sức hắn xoay người đặt Lưu Linh xuống dưới, không thèm để ý đến tiếng thở dài phía sau mà xông tới trước.
Một ngày mới cuối cùng đã tới, trụ sở tỉnh ủy yên tĩnh cuối cùng đã khôi phục lại sự náo nhiệt của nó.
Vương Quốc Hoa từ trên xe đi xuống, chiếc xe bên cạnh có một người quen thuộc cũng xuống, đối phương còn khẽ gật đầu với Vương Quốc Hoa.
Hồ Báo Quốc xuất hiện nằm trong dự đoán. Hắn lấy thân phận phó bí thư chủ trì công việc đến bái kiến bí thư Hứa. Chức bí thư thị ủy một nơi chưa chắc đã do bí thư tỉnh ủy có thể quyết định được, nhưng không có bí thư tỉnh ủy tán thành hoặc là kết quả thỏa hiệp thì anh đừng mong nhớ đến vị trí bí thư thị ủy đó.
Bí thư có quyền khá lớn trong vấn đề nhân sự, đây là do thể chế quyết định. Ví dụ như lúc trước Hồ Báo Quốc làm quyền thị trưởng vậy, muốn bỏ đi chữ thị trưởng thì phải đi qua bên hội nghị Đại hội đại biểu nhân dân thị xã, mà Đại hội đại biểu nhân dân cũng cần cam đoan thực hiện ý đồ của tổ chức.
Vương Quốc Hoa khẽ gật đầu đáp lại, không có ý tiến lên nói chuyện. Nói cách khác người ngoài rất khó thấy hai người quen biết nhau. Vương Quốc Hoa đi trước, Hồ Báo Quốc đứng đó không nhúc nhích, chờ Vương Quốc Hoa biến mất mới lộ ra một tia thất vọng nho nhỏ.
Giống như bình thường, ngày đầu tiên đi làm sau ngày nghỉ lễ, Vương Quốc Hoa tổ chức hội nghị toàn thể Ban giám sát, thời gian không dài sau đó mọi người làm việc của mình. Mạnh Khiết vào gõ cửa lặng lẽ đưa một tập tài liệu tới, Vương Quốc Hoa cầm lấy nhìn lướt qua, Mạnh Khiết có chút khẩn trương chờ.
- Rất tốt, cô đi làm việc đi.
Đuổi Mạnh Khiết đi, Vương Quốc Hoa đứng lên ra ngoài tìm đến văn phòng Phó trưởng ban thư ký Tào. Vấn đề của Tạ Vệ Quốc, Vương Quốc Hoa không cho rằng Phó trưởng ban thư ký Tào có thể dễ dàng tha thứ việc mình ra tay tàn nhẫn, trước đây không có vấn đề gì, tân chủ nhiệm đến lại có thể không ngừng phát hiện vấn đề thì không phải làm uy tín của Phó trưởng ban thư ký Tào bị dao động sao?
Thư ký không dám chậm trễ, vội vàng vào tiến hành thông báo. Phó trưởng ban thư ký Tào không hề có chút ấn tượng tốt gì về Vương Quốc Hoa, điểm này chỉ mình hắn mới biết. Lúc đối mặt với Vương Quốc Hoa, Phó trưởng ban thư ký Tào vẫn khá giữ khoảng cách ngồi ngay ngắn, tay cầm bút xoay xoay. Vương Quốc Hoa vào cửa đầu tiên là ân cần chào hỏi sau đó nói:
- Trưởng ban thư ký Tào, sáng tôi đi làm vừa vào cửa đã thấy cái này nên tôi lập tức cầm tới mời ngài xem.
Đây là một bản tài liệu gõ máy, ký tên là công dân chính trực. Nội dung là có một cán bộ ở Ban giám sát tỉnh ủy cầm tiền công quỹ mua đồ quý giá sau đó thanh toán, có hóa đơn làm chứng, còn có văn bản thuyết minh rõ ràng.
Mặt Trưởng ban thư ký Tào không chút thay đổi đọc hết sau đó nói.
- Để đó, cậu về trước đi.
Nói xong hắn ngẩng đầu vô thức nhìn đối diện và gặp phải ánh mắt kiên định của Vương Quốc Hoa, Trưởng ban thư ký Tào gần như là rất tức giận nghiến răng nghiến lợi nói:
- Tôi sẽ xử lý.
Vương Quốc Hoa lúc này mới cười nói:
- Làm phiền Trưởng ban thư ký Tào rồi.
Vừa nói hắn xoay người đi thẳng.
Trưởng ban thư ký Tào nhìn cửa từ từ đóng lại mà đầu khá đau nhức. Lúc trước đề bạt Tạ Vệ Quốc từ cấp trưởng phòng lên phó huyện là do hắn đề cử với trưởng ban thư ký Hô Diên, nói cách khác trước đó Ban giám sát đối với Trưởng ban thư ký Tào mà nói là như cánh tay của mình, sai gì cũng được.
Nhưng sau khi tên Vương Quốc Hoa tới thì tất cả đã xảy ra biến hoá.
Vương Quốc Hoa đi rồi, Trưởng ban thư ký Tào gọi điện cho chánh văn phòng Lâm tới, hắn chỉ chỉ bàn nói.
- Anh tự xem đi, cần xử lý như thế nào thì đưa ra ý kiến. Đúng rồi, đồ này do Vương Quốc Hoa đưa tới, hắn nói sáng nay lúc đi làm mở cửa đã thấy ở trên mặt đất rồi lập tức mang lên đưa tôi.
Chánh văn phòng Lâm xem xong bắt đầu đổ mồ hôi, đây là muốn đuổi tận giết tuyệt phải không?
- Trưởng ban thư ký Tào, cái này tôi thấy cần nghiêm túc xử lý nếu không sẽ ảnh hưởng đến danh vọng của ngài.
Vẻ mặt Trưởng ban thư ký Tào không lộ ra giận hay vui, hai mắt nhìn chằm chằm chánh văn phòng Lâm một lúc rồi mới thản nhiên nói:
- Mau chóng bù tiền lại, điều chỉnh đến ngành khác đi.
Chánh văn phòng Lâm làm ra vẻ đau lòng thở dài một tiếng:
- Đồng chí này chỉ thích chút lợi nhỏ. Ôi, ngài xem ai tới thay chức phó chủ nhiệm này?
Trưởng ban thư ký Tào cuối cùng đã bị chánh văn phòng Lâm hoàn toàn chọc giận. hắn không nhịn được đập bàn nói:
- Đủ rồi, ra ngoài.
Chánh văn phòng Lâm đi ra mà mặt mày đầy hậm hực, vừa nãy hắn biểu diễn có hơi quá, sớm biết như vậy không bằng trực tiếp một chút. Thực ra chánh văn phòng Lâm biết rõ Tạ Vệ Quốc một khi bị mời đi điều tra thì nhất định sẽ há mồm cắn loạn, đến lúc ấy hắn không được tốt, Trưởng ban thư ký Tào cũng sẽ bị liên quan. Vương Quốc Hoa nếu không đưa đến Ủy ban kỷ luật luôn đã là cho thấy thái độ.
Thực ra Vương Quốc Hoa sao không nghĩ đến đưa sang Ủy ban kỷ luật, nhưng làm như vậy thứ nhất thật sự là người gặp người sợ, quỷ gặp quỷ sầu, sau này ở trong trụ sở tỉnh ủy này có lẽ mỗi người thấy Vương Quốc Hoa đều đi vòng quanh. Có thể khẳng định chính là nếu chánh văn phòng Lâm và Trưởng ban thư ký Tào bị liên lụy thì hình tượng của hắn trong lòng trưởng ban thư ký Hô Diên thậm chí là bí thư Hứa cũng sẽ xảy ra biến hoá.
Trước khi hết giờ làm Vương Quốc Hoa gọi điện cho Cao Nguyên, tỏ vẻ giờ nghỉ trưa muốn gặp bí thư Hứa một lần.
Cao Nguyên lập tức báo cáo với Hứa Nam Hạ, Hứa Nam Hạ lộ vẻ hài lòng vì Vương Quốc Hoa thông qua Cao Nguyên xin gặp mình. Ông cười nói:
- Bảo Quốc Hoa trưa đến nhà đi.
Bí thư Hứa ăn trưa xong mới về nhà, xe Vương Quốc Hoa dừng ở ven đường hơn tiếng. Xe dừng ở cửa sân, Vương Quốc Hoa vội vàng đi lên mở cửa xe, Hứa Nam Hạ xuống xe cười cười không nói lững thững đi vào trong. Cao Nguyên thật ra lén giơ ngón cái lên với Vương Quốc Hoa.
- Gần đây biểu hiện rất tốt.
Hứa Nam Hạ ngồi xuống lạnh nhạt nói như vậy. Vương Quốc Hoa không ngồi mà đứng bên nhỏ giọng nói:
- Tình hình ở Ban giám sát khá phức tạp, cháu vẫn cố gắng làm quen. Chẳng qua có đồng chí cá biệt làm ít chuyện khá kỳ cục, cháu đã phản ánh với phó trưởng ban thư ký Tào.
Vương Quốc Hoa lấy một bản đặt lên bàn, Hứa Nam Hạ chỉ nhìn lướt qua rồi đẩy về:
- Không xem, mỗi ngày có đủ văn bản đọc không hết.
Nói xong Hứa Nam Hạ rơi vào trầm ngâm, lát sau ông mới thản nhiên nói:
- Gần đây cậu có gặp Hồ Báo Quốc không?
Vương Quốc Hoa cười cười gật đầu thản nhiên nói:
- Có chuyện này, Du Khánh Dương mời cháu đi ngồi một chút, Hồ Báo Quốc cũng ở đó.
Vẻ mặt Hứa Nam Hạ trở nên nghiêm túc, giọng điệu cũng trịnh trọng hơn.
- Khánh Dương không đi chính đạo, cháu qua lại nhiều với nó cũng không phải việc tốt. Còn có việc gì khác không?
Câu cuối cùng của Hứa Nam Hạ hơi chậm nhịp lại chút, Vương Quốc Hoa có chút giật mình nói:
- Không có, chỉ là chuyện ở Ban giám sát cháu lo trưởng ban thư ký Hô Diên có cái nhìn với cháu nên cháu mới mời ngài giúp một chút.
- Lo thừa, đồng chí Hô Diên Áo Bác không hẹp hòi như cháu nghĩ đâu. Đúng, Du di ngày kia bay về, Phi Dương và vợ cũng dẫn con về. Ôi, cháu khuyên Phi Dương đi, đừng để con mang quốc tịch Mỹ.
Vừa nói Hứa Nam Hạ có chút đau đầu xoa đầu, Vương Quốc Hoa cười nói:
- Cháu về đây.
Hứa Nam Hạ nói:
- Cao Nguyên, đưa Quốc Hoa.
Cao Nguyên chhi đưa Vương Quốc Hoa lên xe, lúc này mới chắp tay cười nói:
- Quốc Hoa, xin lỗi cậu.
Vương Quốc Hoa ra vẻ không rõ nói:
- Sao lại nói như vậy?
Cao Nguyên nói:
- Lúc Hồ Báo Quốc tới báo cáo thì trước khi đi có nói với tôi lúc rảnh ngồi một chút và gọi cả cậu.
Vừa nói Cao Nguyên nháy mắt mấy cái, Vương Quốc Hoa cười khổ một tiếng:
- Tai ương đâu đâu.
Phù Diêu
Tác giả: Đoạn Nhận Thiên Nhai
Chương 490: Nhân sự (2)
Nguồn dịch: Dịch AND. - metruye
Biên tập: metruye
Nguồn truyện: niepo
Spoiler Mời xem: Chương 490: Nhân sự (2)
Bạn sẽ ủng hộ 20 Điểm cho Dịch Giả khi đọc bài viết này:
Trải qua nguy cơ không quá nghiêm trọng nên Vương Quốc Hoa có chút tức tối. Hồ Báo Quốc này thích chơi thủ đoạn nhỏ. Chẳng qua cẩn thận suy nghĩ hắn lại thấy không cần phải tức làm gì. bản thân Hồ Báo Quốc cũng không có ác ý, chuyện này không khó để giải thích rõ ràng. Nói cách khác tâm tư của Hồ Báo Quốc là hy vọng qua lại nhiều với Cao Nguyên. Từ ý nghĩa nào đó mà nói nó cũng phù hợp nhu cầu lợi ích của bí thư Hứa.
Lúc Cao Nguyên xoay người định đi thì Vương Quốc Hoa gọi lại:
- Chờ chút, có việc này vừa nãy quên nói, nghe Cao Nguyên nói là đợt nghỉ vừa rồi Hồ Báo Quốc đến nhà trưởng ban Chu dùng cơm.
Cao Nguyên cười khổ một tiếng lắc đầu nói:
- Cậu đó.
Vừa nói Cao Nguyên cũng thầm nhắc mình về sau đùng giở thủ đoạn với Vương Quốc Hoa. Người này phản kích thường rất nhanh, hơn nữa biết chừng mực. Hồ Báo Quốc có lẽ đã coi thường Vương Quốc Hoa.
Phó trưởng ban thư ký Tào phản ứng rất nhanh, sang ngày hôm sau Tạ Vệ Quốc bị điều đến phòng hậu cần, Ban giám sát trống ra một vị trí phó chủ nhiệm nhưng văn phòng không hề tỏ thái độ gì, tạm thời để đó. Tạ Vệ Quốc sau khi được tuyên bố quyết định cũng rất nhanh giao chìa khóa, dọn một chút rồi đi.
Buổi chiều Vương Quốc Hoa đi làm theo thói quen đến cửa văn phòng lớn nhìn thì bên tiếng chào ở bên trong rất chỉnh tề. Hơn nữa Vương Quốc Hoa còn thấy một khuôn mặt tươi cười của Ân Thắng Lợi – người xin nghỉ nửa tháng.
- Chủ nhiệm, tôi đến trả phép.
Vương Quốc Hoa vào đến văn phòng, người báo cáo đầu tiên là Ân Thắng Lợi. Trong tay y còn cầm một quyển sổ nhỏ, Ân Thắng Lợi nghiêm túc nói:
- Ngoài ra trong thời gian nghỉ ngơi tôi tôi cũng tổng kết công việc nhưng chưa có cơ hội báo cáo với ngài.
- Chuyện tổng kết công việc thì anh viết một báo cáo đưa cho Cao Quyên Quyên, cô ấy tổng hợp rồi đưa cho tôi.
Vương Quốc Hoa rất dứt khoát cắt ngang lời Ân Thắng Lợi, sau đó dùng ánh mắt nhìn tới tỏ vẻ còn có chuyện gì cần nói không?
- Tôi về làm việc.
Ân Thắng Lợi có chút xấu hổ cười nói, cẩn thận lui ra, đóng cửa lại.
Ba phút sau Trần Đại Hổ gõ cửa, vẻ mặt tươi cười nói:
- Chủ nhiệm đang bận à, tôi có chút công việc cần báo cáo, không làm phiền ngài chứ?
Vương Quốc Hoa rất quyết đoán nói:
- Để hội nghị ngày mai rồi nói, sau này chuyện công việc cứ thảo luận trong hội nghị.
Mặt Trần Đại Hổ thoáng cái cứng đờ lại, miệng há hốc không ngậm lại được, nụ cười trên mặt không biết duy trì như thế nào mới tốt. Vấn đề là chủ nhiệm Vương vẫn lạnh nhạt nhìn tới nói:
- Còn có việc gì không?
Ý của hắn là sao anh còn không đi.
Ba thanh niên ở văn phòng rất nhanh chỉnh tề gật đầu, đây đã là lần thứ hai. Ánh mắt trào phúng khinh thường giống như một cái bạt tai. Đáng chết chính là Trần Đại Hổ cũng tốt, Ân Thắng Lợi về trước cũng được, văn phòng của bọn họ ở tít bên trong, phải đi qua cửa văn phòng chính.
Buổi chiều Vương Quốc Hoa coi như yên tĩnh, đuổi hai vị báo cáo công việc xong liền không có ai đến quấy rầy, thậm chí không ai gọi điện tới. Mãi cho đến khi còn gần tiếng mới hết giờ thì máy điện thoại mới vang lên. Vương Quốc Hoa nghe điện, bên trong truyền tới tiếng của Hô Diên Áo Bác:
- Chủ nhiệm Vương hả, tôi là Hô Diên Áo Bác, phiền cậu đến chỗ tôi một chuyến.
Nói xong không đợi Vương Quốc Hoa trả lời, Hô Diên Áo Bác đã dập máy. Vương Quốc Hoa đứng lên ra ngoài nhưng đi không nhanh, hắn lợi dụng thời gian này cẩn thận suy nghĩ hàm nghĩa cuộc điện này của Hô Diên Áo Bác.
Lẽ ra cuộc điện này nên do thư ký của Hô Diên Áo Bác gọi tới, ở điều kiện này thì chuyện sẽ dễ giải thích hơn nhiều.
- Chủ nhiệm Vương có việc?
Uy lực của cuộc điện của trưởng ban thư ký Hô Diên lập tức lộ ra, vẻ mặt của thư ký đã nói rõ vấn đề. Hơn nữa khi Vương Quốc Hoa nói trưởng ban thư ký Hô Diên gọi điện cho mình, trong mắt thư ký không giấu được mà lóe lên. Là ghen ghét hay là gì khác? Vương Quốc Hoa không có thời gian cân nhắc.
- Quốc Hoa đến à, ngồi đi.
Hô Diên Áo Bác chào một tiếng cũng không lập tức nói chuyện mà tiếp tục xem hết văn bản trong tay, phê xong mới ngẩng đầu lên. Quá trình này duy trì không quá lâu, chỉ có ba bốn phút.
- Quốc Hoa, cậu đó, tôi phải phê bình cậu. Đến tỉnh ủy một thời gian rồi mà sao không đến chỗ tôi ngồi chứ?
Trưởng ban thư ký Hô Diên vừa mở miệng đã nói câu này, nếu muốn để người khác nghe thấy thì … đương nhiên câu nói này chính là Trưởng ban thư ký Hô Diên tỏ chút bất mãn mà thôi, Vương Quốc Hoa nếu coi là thật thì quá ngốc.
- Trưởng ban thư ký Hô Diên ngày trăm công ngàn việc, tôi sao có thể tùy tiện quấy rầy.
Vương Quốc Hoa bình tĩnh nói rồi đứng thẳng.
- Ngồi đi, sao vẫn đứng.
Trưởng ban thư ký Hô Diên nhẹ nhàng nói.
Vương Quốc Hoa cẩn thận ngồi nửa mông, lưng ưỡn thẳng, hai tay đặt trên đầu gối.
- Cảm ơn trưởng ban thư ký.
- Công tác Ban giám sát gần đây có thành tích khá tốt, văn phòng cũng đã khen ngợi. Do nhu cầu công việc nên văn phòng dự định điều chỉnh nhân sự một chút. Hôm nay gọi cậu tới chủ yếu là muốn nghe cái nhìn của cậu đối với nhân sự ở Ban giám sát. Nửa cuối năm sẽ có đợt điều chỉnh nhân sự chắc cậu cũng biết.
Tiết tấu nói chuyện của Hô Diên Áo Bác không nhanh nhưng rất có lực.
Nói tới trình độ này, Vương Quốc Hoa đương nhiên biết ý của Hô Diên Áo Bác. Chẳng qua hắn vẫn khiêm tốn nói một câu:
- Điều chỉnh nhân sự ở Ban giám sát thì cá nhân tôi kiên quyết phục tùng an bài của tổ chức.
Hô Diên Áo Bác vẫn duy trì nụ cười.
- Như vậy đi, cậu về viết bản báo cáo, trực tiếp đưa cho tôi. Ừ, việc này cậu làm nhanh một chút, tôi cho cậu ba ngày thời gian.
Vương Quốc Hoa ra khỏi văn phòng Hô Diên Áo Bác, Trưởng ban thư ký Hô Diên còn đưa tới cửa, vỗ vai nói:
- Chủ nhiệm Tiểu Vương, cố gắng làm cho tốt, tổ chức tuyệt đối tin tưởng vào cậu.
Ở giữa là hành lang, bên này là văn phòng trưởng ban thư ký, bên kia là ban thư ký. Cảnh này chỉ cần có một người nhìn thấy không khác gì cả văn phòng tỉnh ủy thấy. Vương Quốc Hoa mặc dù không quá rõ hàm nghĩa trong cử động này của Trưởng ban thư ký Hô Diên nhưng vẫn rất bình tĩnh rời đi.
Vương Quốc Hoa về văn phòng ngồi chưa ấm chỗ thì Cao Quyên Quyên đã cầm một tập văn bản đi vào.
- Chủ nhiệm, mấy văn bản này tôi đã sửa xong.
Cao Quyên Quyên nói xong không lập tức đi mà đứng im tại chỗ. Vương Quốc Hoa đưa mắt nhìn, Cao Quyên Quyên không có động tác gì. Một lát sau Vương Quốc Hoa hình như mới phát hiện ra Cao Quyên Quyên không đi nên ra vẻ khó hiểu hỏi:
- Còn có việc ư?
Cao Quyên Quyên có chút nhăn nhó lắc lắc người, hai tay đan vào nhau cúi đầu nói:
- Chủ nhiệm, tối ngài có lịch gì không? Nếu không có thì tôi muốn mời ngài dùng cơm.
- Ha ha, cô đó, đừng như vậy. Tôi ăn cơm còn cần cô mời sao? Yên tâm về làm việc đi, biểu hiện của cô thì tôi thấy rõ. Đi đi.
Vương Quốc Hoa không ngờ dùng giọng điệu này, Cao Quyên Quyên hưng phấn đỏ mặt gật đầu thật mạnh.
- Xin chủ nhiệm yên tâm, tôi nhất định đi theo ngài làm thật tốt, đảm bảo chỉ đâu đánh đó.
Cao Quyên Quyên hưng phấn nhanh như chớp rời đi, hơn nữa còn cười hì hì. Cô đắc ý ngẩng cằm đi vào phòng làm việc, rất nhanh có người không ngồi yên nổi.
- Chủ nhiệm, tôi đọc trên báo nói uống nước lọc máy nhiều thì người không thích hợp sẽ dễ bị sỏi. Từ hôm nay nước nóng của ngài do tôi phụ trách.
Trương Quốc Thắng cầm phích nước nóng và ấm điện tới. Hắn không ở lâu, cắm siêu điện rồi lui ra.
Gần hết giờ làm rồi, cần gì nước sôi chứ? Vương Quốc Hoa có chút buồn cười nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ bình thường.
Không lâu sau Mạnh Khiết cũng vào, trong tay còn cầm một tờ hóa đơn, cẩn thận bỏ xuống. Cô cắn môi lộ ra chiếc răng hổ, lát sau Mạnh Khiết mới mở miệng nói:
- Chủ nhiệm, tôi …
Vương Quốc Hoa ngẩng đầu cười nhìn cô, Mạnh Khiết đỏ mặt không nói được nữa. Thực ra Mạnh Khiết biết rõ vấn đề của mình, chủ nhiệm Vương có thể tin tưởng mình, cho mình trách nhiệm đã là tốt. Vấn đề là cô cũng biết cơ hội lần này là quá khó được, bỏ qua lần này thì không biết bao giờ mới trở lại.
- Ha ha, sao không nói.
Vương Quốc Hoa cười hỏi, Mạnh Khiết khom người với Vương Quốc Hoa:
- chủ nhiệm, tôi cảm ơn ngài.
Vừa nói cô xoay người định đi, Vương Quốc Hoa cười ha hả nói:
- Cô là Đảng viên rồi chứ?
Mạnh Khiết đã xoay người nhưng câu nói kia làm cô hóa đá. Ngẩn ra như vậy một lát, Mạnh Khiết xoay người, mắt hiện ra một tia khác lạ, gật đầu thật mạnh.
- Tôi năm thứ nhất đã là Đảng viên dự bị.
- Tôi biết rồi, cô đi làm việc của mình đi.
Vương Quốc Hoa nói xong cúi đầu xem văn bản, Mạnh Khiết cẩn thận lui ra. Cô không về văn phòng mà vào toilet, đóng cửa lại, hai tay ôm mặt, nươcs mắt không thể khống chế chảy ra.
Trương Quốc Thắng nắm thời gian rất chuẩn, nước vừa sôi thì hắn vào, rót đầy phích, rót cốc trà nóng cho Vương Quốc Hoa rồi mới ra vẻ sẽ đi. Vương Quốc Hoa xua tay nói:
- Quốc Thắng, tôi dự định để cậu làm nhân viên thông tin, biên chế này không dễ xác định nên gọi như vậy, cấp bậc và đãi ngộ tôi cũng tranh thủ cho cậu.
- Hả.
Giọng Trương Quốc Thắng run run.
Vương Quốc Hoa lấy thuốc châm một điếu híp mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Sở Sở cả người như không có khớp xương, cả người còn tản ra mùi hương dễ nghe.
- Công ty nhà nước không dễ làm tốt đâu.
Vương Quốc Hoa không hề khách khí nói. Lưu Linh ở bên không nhịn được cười hì hì một tiếng. Điếu thuốc trong tay Vương Quốc Hoa bị Sở Sở đoạt lấy, cô làm một hơi mới trả về, cô thoải mái đưa tay cọ cọ vào ngực hắn.
- Người khác có thể cười, anh không được cười. Em không phải vì sự phát triển của công ty nên mới chọn công ty xây dựng số 2 sao?
Lời này Sở Sở nói cho Lưu Linh nghe, Lưu Linh không có ý phản bác mà có chút lo lắng nhìn xem phản ứng của Vương Quốc Hoa. Từ góc độ của Lưu Linh thì thái độ của Vương Quốc Hoa là quan trọng hơn.
Vương Quốc Hoa vẫn không tỏ thái độ gì, Sở Sở khẽ thở dài nói.
- Thực ra em đã tính rồi, anh không xem cục diện các công ty nhà nước bây giờ, với các ngành sản xuất lũng đoạn thì do ai làm chủ chứ.
- Anh nói rồi, do em tự quyết định.
Vương Quốc Hoa cuối cùng cũng nói một câu. Sau khi lấy lại sức hắn xoay người đặt Lưu Linh xuống dưới, không thèm để ý đến tiếng thở dài phía sau mà xông tới trước.
Một ngày mới cuối cùng đã tới, trụ sở tỉnh ủy yên tĩnh cuối cùng đã khôi phục lại sự náo nhiệt của nó.
Vương Quốc Hoa từ trên xe đi xuống, chiếc xe bên cạnh có một người quen thuộc cũng xuống, đối phương còn khẽ gật đầu với Vương Quốc Hoa.
Hồ Báo Quốc xuất hiện nằm trong dự đoán. Hắn lấy thân phận phó bí thư chủ trì công việc đến bái kiến bí thư Hứa. Chức bí thư thị ủy một nơi chưa chắc đã do bí thư tỉnh ủy có thể quyết định được, nhưng không có bí thư tỉnh ủy tán thành hoặc là kết quả thỏa hiệp thì anh đừng mong nhớ đến vị trí bí thư thị ủy đó.
Bí thư có quyền khá lớn trong vấn đề nhân sự, đây là do thể chế quyết định. Ví dụ như lúc trước Hồ Báo Quốc làm quyền thị trưởng vậy, muốn bỏ đi chữ thị trưởng thì phải đi qua bên hội nghị Đại hội đại biểu nhân dân thị xã, mà Đại hội đại biểu nhân dân cũng cần cam đoan thực hiện ý đồ của tổ chức.
Vương Quốc Hoa khẽ gật đầu đáp lại, không có ý tiến lên nói chuyện. Nói cách khác người ngoài rất khó thấy hai người quen biết nhau. Vương Quốc Hoa đi trước, Hồ Báo Quốc đứng đó không nhúc nhích, chờ Vương Quốc Hoa biến mất mới lộ ra một tia thất vọng nho nhỏ.
Giống như bình thường, ngày đầu tiên đi làm sau ngày nghỉ lễ, Vương Quốc Hoa tổ chức hội nghị toàn thể Ban giám sát, thời gian không dài sau đó mọi người làm việc của mình. Mạnh Khiết vào gõ cửa lặng lẽ đưa một tập tài liệu tới, Vương Quốc Hoa cầm lấy nhìn lướt qua, Mạnh Khiết có chút khẩn trương chờ.
- Rất tốt, cô đi làm việc đi.
Đuổi Mạnh Khiết đi, Vương Quốc Hoa đứng lên ra ngoài tìm đến văn phòng Phó trưởng ban thư ký Tào. Vấn đề của Tạ Vệ Quốc, Vương Quốc Hoa không cho rằng Phó trưởng ban thư ký Tào có thể dễ dàng tha thứ việc mình ra tay tàn nhẫn, trước đây không có vấn đề gì, tân chủ nhiệm đến lại có thể không ngừng phát hiện vấn đề thì không phải làm uy tín của Phó trưởng ban thư ký Tào bị dao động sao?
Thư ký không dám chậm trễ, vội vàng vào tiến hành thông báo. Phó trưởng ban thư ký Tào không hề có chút ấn tượng tốt gì về Vương Quốc Hoa, điểm này chỉ mình hắn mới biết. Lúc đối mặt với Vương Quốc Hoa, Phó trưởng ban thư ký Tào vẫn khá giữ khoảng cách ngồi ngay ngắn, tay cầm bút xoay xoay. Vương Quốc Hoa vào cửa đầu tiên là ân cần chào hỏi sau đó nói:
- Trưởng ban thư ký Tào, sáng tôi đi làm vừa vào cửa đã thấy cái này nên tôi lập tức cầm tới mời ngài xem.
Đây là một bản tài liệu gõ máy, ký tên là công dân chính trực. Nội dung là có một cán bộ ở Ban giám sát tỉnh ủy cầm tiền công quỹ mua đồ quý giá sau đó thanh toán, có hóa đơn làm chứng, còn có văn bản thuyết minh rõ ràng.
Mặt Trưởng ban thư ký Tào không chút thay đổi đọc hết sau đó nói.
- Để đó, cậu về trước đi.
Nói xong hắn ngẩng đầu vô thức nhìn đối diện và gặp phải ánh mắt kiên định của Vương Quốc Hoa, Trưởng ban thư ký Tào gần như là rất tức giận nghiến răng nghiến lợi nói:
- Tôi sẽ xử lý.
Vương Quốc Hoa lúc này mới cười nói:
- Làm phiền Trưởng ban thư ký Tào rồi.
Vừa nói hắn xoay người đi thẳng.
Trưởng ban thư ký Tào nhìn cửa từ từ đóng lại mà đầu khá đau nhức. Lúc trước đề bạt Tạ Vệ Quốc từ cấp trưởng phòng lên phó huyện là do hắn đề cử với trưởng ban thư ký Hô Diên, nói cách khác trước đó Ban giám sát đối với Trưởng ban thư ký Tào mà nói là như cánh tay của mình, sai gì cũng được.
Nhưng sau khi tên Vương Quốc Hoa tới thì tất cả đã xảy ra biến hoá.
Vương Quốc Hoa đi rồi, Trưởng ban thư ký Tào gọi điện cho chánh văn phòng Lâm tới, hắn chỉ chỉ bàn nói.
- Anh tự xem đi, cần xử lý như thế nào thì đưa ra ý kiến. Đúng rồi, đồ này do Vương Quốc Hoa đưa tới, hắn nói sáng nay lúc đi làm mở cửa đã thấy ở trên mặt đất rồi lập tức mang lên đưa tôi.
Chánh văn phòng Lâm xem xong bắt đầu đổ mồ hôi, đây là muốn đuổi tận giết tuyệt phải không?
- Trưởng ban thư ký Tào, cái này tôi thấy cần nghiêm túc xử lý nếu không sẽ ảnh hưởng đến danh vọng của ngài.
Vẻ mặt Trưởng ban thư ký Tào không lộ ra giận hay vui, hai mắt nhìn chằm chằm chánh văn phòng Lâm một lúc rồi mới thản nhiên nói:
- Mau chóng bù tiền lại, điều chỉnh đến ngành khác đi.
Chánh văn phòng Lâm làm ra vẻ đau lòng thở dài một tiếng:
- Đồng chí này chỉ thích chút lợi nhỏ. Ôi, ngài xem ai tới thay chức phó chủ nhiệm này?
Trưởng ban thư ký Tào cuối cùng đã bị chánh văn phòng Lâm hoàn toàn chọc giận. hắn không nhịn được đập bàn nói:
- Đủ rồi, ra ngoài.
Chánh văn phòng Lâm đi ra mà mặt mày đầy hậm hực, vừa nãy hắn biểu diễn có hơi quá, sớm biết như vậy không bằng trực tiếp một chút. Thực ra chánh văn phòng Lâm biết rõ Tạ Vệ Quốc một khi bị mời đi điều tra thì nhất định sẽ há mồm cắn loạn, đến lúc ấy hắn không được tốt, Trưởng ban thư ký Tào cũng sẽ bị liên quan. Vương Quốc Hoa nếu không đưa đến Ủy ban kỷ luật luôn đã là cho thấy thái độ.
Thực ra Vương Quốc Hoa sao không nghĩ đến đưa sang Ủy ban kỷ luật, nhưng làm như vậy thứ nhất thật sự là người gặp người sợ, quỷ gặp quỷ sầu, sau này ở trong trụ sở tỉnh ủy này có lẽ mỗi người thấy Vương Quốc Hoa đều đi vòng quanh. Có thể khẳng định chính là nếu chánh văn phòng Lâm và Trưởng ban thư ký Tào bị liên lụy thì hình tượng của hắn trong lòng trưởng ban thư ký Hô Diên thậm chí là bí thư Hứa cũng sẽ xảy ra biến hoá.
Trước khi hết giờ làm Vương Quốc Hoa gọi điện cho Cao Nguyên, tỏ vẻ giờ nghỉ trưa muốn gặp bí thư Hứa một lần.
Cao Nguyên lập tức báo cáo với Hứa Nam Hạ, Hứa Nam Hạ lộ vẻ hài lòng vì Vương Quốc Hoa thông qua Cao Nguyên xin gặp mình. Ông cười nói:
- Bảo Quốc Hoa trưa đến nhà đi.
Bí thư Hứa ăn trưa xong mới về nhà, xe Vương Quốc Hoa dừng ở ven đường hơn tiếng. Xe dừng ở cửa sân, Vương Quốc Hoa vội vàng đi lên mở cửa xe, Hứa Nam Hạ xuống xe cười cười không nói lững thững đi vào trong. Cao Nguyên thật ra lén giơ ngón cái lên với Vương Quốc Hoa.
- Gần đây biểu hiện rất tốt.
Hứa Nam Hạ ngồi xuống lạnh nhạt nói như vậy. Vương Quốc Hoa không ngồi mà đứng bên nhỏ giọng nói:
- Tình hình ở Ban giám sát khá phức tạp, cháu vẫn cố gắng làm quen. Chẳng qua có đồng chí cá biệt làm ít chuyện khá kỳ cục, cháu đã phản ánh với phó trưởng ban thư ký Tào.
Vương Quốc Hoa lấy một bản đặt lên bàn, Hứa Nam Hạ chỉ nhìn lướt qua rồi đẩy về:
- Không xem, mỗi ngày có đủ văn bản đọc không hết.
Nói xong Hứa Nam Hạ rơi vào trầm ngâm, lát sau ông mới thản nhiên nói:
- Gần đây cậu có gặp Hồ Báo Quốc không?
Vương Quốc Hoa cười cười gật đầu thản nhiên nói:
- Có chuyện này, Du Khánh Dương mời cháu đi ngồi một chút, Hồ Báo Quốc cũng ở đó.
Vẻ mặt Hứa Nam Hạ trở nên nghiêm túc, giọng điệu cũng trịnh trọng hơn.
- Khánh Dương không đi chính đạo, cháu qua lại nhiều với nó cũng không phải việc tốt. Còn có việc gì khác không?
Câu cuối cùng của Hứa Nam Hạ hơi chậm nhịp lại chút, Vương Quốc Hoa có chút giật mình nói:
- Không có, chỉ là chuyện ở Ban giám sát cháu lo trưởng ban thư ký Hô Diên có cái nhìn với cháu nên cháu mới mời ngài giúp một chút.
- Lo thừa, đồng chí Hô Diên Áo Bác không hẹp hòi như cháu nghĩ đâu. Đúng, Du di ngày kia bay về, Phi Dương và vợ cũng dẫn con về. Ôi, cháu khuyên Phi Dương đi, đừng để con mang quốc tịch Mỹ.
Vừa nói Hứa Nam Hạ có chút đau đầu xoa đầu, Vương Quốc Hoa cười nói:
- Cháu về đây.
Hứa Nam Hạ nói:
- Cao Nguyên, đưa Quốc Hoa.
Cao Nguyên chhi đưa Vương Quốc Hoa lên xe, lúc này mới chắp tay cười nói:
- Quốc Hoa, xin lỗi cậu.
Vương Quốc Hoa ra vẻ không rõ nói:
- Sao lại nói như vậy?
Cao Nguyên nói:
- Lúc Hồ Báo Quốc tới báo cáo thì trước khi đi có nói với tôi lúc rảnh ngồi một chút và gọi cả cậu.
Vừa nói Cao Nguyên nháy mắt mấy cái, Vương Quốc Hoa cười khổ một tiếng:
- Tai ương đâu đâu.
Phù Diêu
Tác giả: Đoạn Nhận Thiên Nhai
Chương 490: Nhân sự (2)
Nguồn dịch: Dịch AND. - metruye
Biên tập: metruye
Nguồn truyện: niepo
Spoiler Mời xem: Chương 490: Nhân sự (2)
Bạn sẽ ủng hộ 20 Điểm cho Dịch Giả khi đọc bài viết này:
Trải qua nguy cơ không quá nghiêm trọng nên Vương Quốc Hoa có chút tức tối. Hồ Báo Quốc này thích chơi thủ đoạn nhỏ. Chẳng qua cẩn thận suy nghĩ hắn lại thấy không cần phải tức làm gì. bản thân Hồ Báo Quốc cũng không có ác ý, chuyện này không khó để giải thích rõ ràng. Nói cách khác tâm tư của Hồ Báo Quốc là hy vọng qua lại nhiều với Cao Nguyên. Từ ý nghĩa nào đó mà nói nó cũng phù hợp nhu cầu lợi ích của bí thư Hứa.
Lúc Cao Nguyên xoay người định đi thì Vương Quốc Hoa gọi lại:
- Chờ chút, có việc này vừa nãy quên nói, nghe Cao Nguyên nói là đợt nghỉ vừa rồi Hồ Báo Quốc đến nhà trưởng ban Chu dùng cơm.
Cao Nguyên cười khổ một tiếng lắc đầu nói:
- Cậu đó.
Vừa nói Cao Nguyên cũng thầm nhắc mình về sau đùng giở thủ đoạn với Vương Quốc Hoa. Người này phản kích thường rất nhanh, hơn nữa biết chừng mực. Hồ Báo Quốc có lẽ đã coi thường Vương Quốc Hoa.
Phó trưởng ban thư ký Tào phản ứng rất nhanh, sang ngày hôm sau Tạ Vệ Quốc bị điều đến phòng hậu cần, Ban giám sát trống ra một vị trí phó chủ nhiệm nhưng văn phòng không hề tỏ thái độ gì, tạm thời để đó. Tạ Vệ Quốc sau khi được tuyên bố quyết định cũng rất nhanh giao chìa khóa, dọn một chút rồi đi.
Buổi chiều Vương Quốc Hoa đi làm theo thói quen đến cửa văn phòng lớn nhìn thì bên tiếng chào ở bên trong rất chỉnh tề. Hơn nữa Vương Quốc Hoa còn thấy một khuôn mặt tươi cười của Ân Thắng Lợi – người xin nghỉ nửa tháng.
- Chủ nhiệm, tôi đến trả phép.
Vương Quốc Hoa vào đến văn phòng, người báo cáo đầu tiên là Ân Thắng Lợi. Trong tay y còn cầm một quyển sổ nhỏ, Ân Thắng Lợi nghiêm túc nói:
- Ngoài ra trong thời gian nghỉ ngơi tôi tôi cũng tổng kết công việc nhưng chưa có cơ hội báo cáo với ngài.
- Chuyện tổng kết công việc thì anh viết một báo cáo đưa cho Cao Quyên Quyên, cô ấy tổng hợp rồi đưa cho tôi.
Vương Quốc Hoa rất dứt khoát cắt ngang lời Ân Thắng Lợi, sau đó dùng ánh mắt nhìn tới tỏ vẻ còn có chuyện gì cần nói không?
- Tôi về làm việc.
Ân Thắng Lợi có chút xấu hổ cười nói, cẩn thận lui ra, đóng cửa lại.
Ba phút sau Trần Đại Hổ gõ cửa, vẻ mặt tươi cười nói:
- Chủ nhiệm đang bận à, tôi có chút công việc cần báo cáo, không làm phiền ngài chứ?
Vương Quốc Hoa rất quyết đoán nói:
- Để hội nghị ngày mai rồi nói, sau này chuyện công việc cứ thảo luận trong hội nghị.
Mặt Trần Đại Hổ thoáng cái cứng đờ lại, miệng há hốc không ngậm lại được, nụ cười trên mặt không biết duy trì như thế nào mới tốt. Vấn đề là chủ nhiệm Vương vẫn lạnh nhạt nhìn tới nói:
- Còn có việc gì không?
Ý của hắn là sao anh còn không đi.
Ba thanh niên ở văn phòng rất nhanh chỉnh tề gật đầu, đây đã là lần thứ hai. Ánh mắt trào phúng khinh thường giống như một cái bạt tai. Đáng chết chính là Trần Đại Hổ cũng tốt, Ân Thắng Lợi về trước cũng được, văn phòng của bọn họ ở tít bên trong, phải đi qua cửa văn phòng chính.
Buổi chiều Vương Quốc Hoa coi như yên tĩnh, đuổi hai vị báo cáo công việc xong liền không có ai đến quấy rầy, thậm chí không ai gọi điện tới. Mãi cho đến khi còn gần tiếng mới hết giờ thì máy điện thoại mới vang lên. Vương Quốc Hoa nghe điện, bên trong truyền tới tiếng của Hô Diên Áo Bác:
- Chủ nhiệm Vương hả, tôi là Hô Diên Áo Bác, phiền cậu đến chỗ tôi một chuyến.
Nói xong không đợi Vương Quốc Hoa trả lời, Hô Diên Áo Bác đã dập máy. Vương Quốc Hoa đứng lên ra ngoài nhưng đi không nhanh, hắn lợi dụng thời gian này cẩn thận suy nghĩ hàm nghĩa cuộc điện này của Hô Diên Áo Bác.
Lẽ ra cuộc điện này nên do thư ký của Hô Diên Áo Bác gọi tới, ở điều kiện này thì chuyện sẽ dễ giải thích hơn nhiều.
- Chủ nhiệm Vương có việc?
Uy lực của cuộc điện của trưởng ban thư ký Hô Diên lập tức lộ ra, vẻ mặt của thư ký đã nói rõ vấn đề. Hơn nữa khi Vương Quốc Hoa nói trưởng ban thư ký Hô Diên gọi điện cho mình, trong mắt thư ký không giấu được mà lóe lên. Là ghen ghét hay là gì khác? Vương Quốc Hoa không có thời gian cân nhắc.
- Quốc Hoa đến à, ngồi đi.
Hô Diên Áo Bác chào một tiếng cũng không lập tức nói chuyện mà tiếp tục xem hết văn bản trong tay, phê xong mới ngẩng đầu lên. Quá trình này duy trì không quá lâu, chỉ có ba bốn phút.
- Quốc Hoa, cậu đó, tôi phải phê bình cậu. Đến tỉnh ủy một thời gian rồi mà sao không đến chỗ tôi ngồi chứ?
Trưởng ban thư ký Hô Diên vừa mở miệng đã nói câu này, nếu muốn để người khác nghe thấy thì … đương nhiên câu nói này chính là Trưởng ban thư ký Hô Diên tỏ chút bất mãn mà thôi, Vương Quốc Hoa nếu coi là thật thì quá ngốc.
- Trưởng ban thư ký Hô Diên ngày trăm công ngàn việc, tôi sao có thể tùy tiện quấy rầy.
Vương Quốc Hoa bình tĩnh nói rồi đứng thẳng.
- Ngồi đi, sao vẫn đứng.
Trưởng ban thư ký Hô Diên nhẹ nhàng nói.
Vương Quốc Hoa cẩn thận ngồi nửa mông, lưng ưỡn thẳng, hai tay đặt trên đầu gối.
- Cảm ơn trưởng ban thư ký.
- Công tác Ban giám sát gần đây có thành tích khá tốt, văn phòng cũng đã khen ngợi. Do nhu cầu công việc nên văn phòng dự định điều chỉnh nhân sự một chút. Hôm nay gọi cậu tới chủ yếu là muốn nghe cái nhìn của cậu đối với nhân sự ở Ban giám sát. Nửa cuối năm sẽ có đợt điều chỉnh nhân sự chắc cậu cũng biết.
Tiết tấu nói chuyện của Hô Diên Áo Bác không nhanh nhưng rất có lực.
Nói tới trình độ này, Vương Quốc Hoa đương nhiên biết ý của Hô Diên Áo Bác. Chẳng qua hắn vẫn khiêm tốn nói một câu:
- Điều chỉnh nhân sự ở Ban giám sát thì cá nhân tôi kiên quyết phục tùng an bài của tổ chức.
Hô Diên Áo Bác vẫn duy trì nụ cười.
- Như vậy đi, cậu về viết bản báo cáo, trực tiếp đưa cho tôi. Ừ, việc này cậu làm nhanh một chút, tôi cho cậu ba ngày thời gian.
Vương Quốc Hoa ra khỏi văn phòng Hô Diên Áo Bác, Trưởng ban thư ký Hô Diên còn đưa tới cửa, vỗ vai nói:
- Chủ nhiệm Tiểu Vương, cố gắng làm cho tốt, tổ chức tuyệt đối tin tưởng vào cậu.
Ở giữa là hành lang, bên này là văn phòng trưởng ban thư ký, bên kia là ban thư ký. Cảnh này chỉ cần có một người nhìn thấy không khác gì cả văn phòng tỉnh ủy thấy. Vương Quốc Hoa mặc dù không quá rõ hàm nghĩa trong cử động này của Trưởng ban thư ký Hô Diên nhưng vẫn rất bình tĩnh rời đi.
Vương Quốc Hoa về văn phòng ngồi chưa ấm chỗ thì Cao Quyên Quyên đã cầm một tập văn bản đi vào.
- Chủ nhiệm, mấy văn bản này tôi đã sửa xong.
Cao Quyên Quyên nói xong không lập tức đi mà đứng im tại chỗ. Vương Quốc Hoa đưa mắt nhìn, Cao Quyên Quyên không có động tác gì. Một lát sau Vương Quốc Hoa hình như mới phát hiện ra Cao Quyên Quyên không đi nên ra vẻ khó hiểu hỏi:
- Còn có việc ư?
Cao Quyên Quyên có chút nhăn nhó lắc lắc người, hai tay đan vào nhau cúi đầu nói:
- Chủ nhiệm, tối ngài có lịch gì không? Nếu không có thì tôi muốn mời ngài dùng cơm.
- Ha ha, cô đó, đừng như vậy. Tôi ăn cơm còn cần cô mời sao? Yên tâm về làm việc đi, biểu hiện của cô thì tôi thấy rõ. Đi đi.
Vương Quốc Hoa không ngờ dùng giọng điệu này, Cao Quyên Quyên hưng phấn đỏ mặt gật đầu thật mạnh.
- Xin chủ nhiệm yên tâm, tôi nhất định đi theo ngài làm thật tốt, đảm bảo chỉ đâu đánh đó.
Cao Quyên Quyên hưng phấn nhanh như chớp rời đi, hơn nữa còn cười hì hì. Cô đắc ý ngẩng cằm đi vào phòng làm việc, rất nhanh có người không ngồi yên nổi.
- Chủ nhiệm, tôi đọc trên báo nói uống nước lọc máy nhiều thì người không thích hợp sẽ dễ bị sỏi. Từ hôm nay nước nóng của ngài do tôi phụ trách.
Trương Quốc Thắng cầm phích nước nóng và ấm điện tới. Hắn không ở lâu, cắm siêu điện rồi lui ra.
Gần hết giờ làm rồi, cần gì nước sôi chứ? Vương Quốc Hoa có chút buồn cười nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ bình thường.
Không lâu sau Mạnh Khiết cũng vào, trong tay còn cầm một tờ hóa đơn, cẩn thận bỏ xuống. Cô cắn môi lộ ra chiếc răng hổ, lát sau Mạnh Khiết mới mở miệng nói:
- Chủ nhiệm, tôi …
Vương Quốc Hoa ngẩng đầu cười nhìn cô, Mạnh Khiết đỏ mặt không nói được nữa. Thực ra Mạnh Khiết biết rõ vấn đề của mình, chủ nhiệm Vương có thể tin tưởng mình, cho mình trách nhiệm đã là tốt. Vấn đề là cô cũng biết cơ hội lần này là quá khó được, bỏ qua lần này thì không biết bao giờ mới trở lại.
- Ha ha, sao không nói.
Vương Quốc Hoa cười hỏi, Mạnh Khiết khom người với Vương Quốc Hoa:
- chủ nhiệm, tôi cảm ơn ngài.
Vừa nói cô xoay người định đi, Vương Quốc Hoa cười ha hả nói:
- Cô là Đảng viên rồi chứ?
Mạnh Khiết đã xoay người nhưng câu nói kia làm cô hóa đá. Ngẩn ra như vậy một lát, Mạnh Khiết xoay người, mắt hiện ra một tia khác lạ, gật đầu thật mạnh.
- Tôi năm thứ nhất đã là Đảng viên dự bị.
- Tôi biết rồi, cô đi làm việc của mình đi.
Vương Quốc Hoa nói xong cúi đầu xem văn bản, Mạnh Khiết cẩn thận lui ra. Cô không về văn phòng mà vào toilet, đóng cửa lại, hai tay ôm mặt, nươcs mắt không thể khống chế chảy ra.
Trương Quốc Thắng nắm thời gian rất chuẩn, nước vừa sôi thì hắn vào, rót đầy phích, rót cốc trà nóng cho Vương Quốc Hoa rồi mới ra vẻ sẽ đi. Vương Quốc Hoa xua tay nói:
- Quốc Thắng, tôi dự định để cậu làm nhân viên thông tin, biên chế này không dễ xác định nên gọi như vậy, cấp bậc và đãi ngộ tôi cũng tranh thủ cho cậu.
- Hả.
Giọng Trương Quốc Thắng run run.
Vương Quốc Hoa lấy thuốc châm một điếu híp mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.