Chương 409: Phản kháng (3)
Đoạn Nhận Thiên Nhai
19/03/2013
Bản thảo của Ngụy Vũ Hoành được đăng lên hay không còn phải xem ý kiến của Hứa Nam Hạ. Có chuyện rõ ràng làm người ta căm hận nhưng phải dựa theo yêu cầu quyết định xem nên làm như thế nào. Nếu là tước đây Vương Quốc Hoa sẽ thấy rất buồn bực nhưng bây giờ lại cảm thấy vô sỉ.
Đây là lựa chọn bất đắc dĩ, Vương Quốc Hoa biết rõ mặc dù mình đâm mấy thứ này ra ngoài thì kết quả cùng lắm có vài con dê thế tội mà thôi.
Nếu đâm ra kết quả sẽ là một bi kịch. Nói dễ nghe một chút thì anh làm như vậy sẽ coi là không có cái nhìn đại cuộc. Nói khó nghe chính là bôi nhọ chính quyền.
Dập máy, Vương Quốc Hoa gọi Cao Thăng bảo hắn lên tỉnh đưa thứ gì đó cho Hứa Nam Hạ. Thực ra mặc dù Mã Ngọc Cao không dẫn Ngụy Vũ Hoành tới thì Vương Quốc Hoa vẫn sẽ chủ động liên lạc với tỉnh. Từ đầu tới đuôi Vương Quốc Hoa đều có cảm giác mình như một quân cờ.
- Minh Chi, tìm hai cái đinh treo hai bức chữ này lên.
Vương Quốc Hoa đợi Cao Thăng ra ngoài liền gọi Ngô Minh Chi vào dặn.
….
Một cơn phong ba có mục tiêu rõ ràng bắt đầu khởi động. Hội nghị hiệp thương chính trị nhân dân tỉnh, Đại hội đại biểu nhân dân tỉnh trước sau có người phản ánh với tỉnh ủy ủy ban tỉnh về việc có đồng chí cá biệt ở ủy ban quận Hồng Sam – thị xã Giang Đông làm khó dễ nhà đầu tư Hongkong để mưu lợi. Cơ quan công an dùng bạo lực chèn ép quần chúng và nhà đầu tư phản đối, nghiêm túc ảnh hưởng đến hoàn cảnh đầu tư. Mới đầu không khiến tỉnh ủy chú trọng, nhưng trong hội nghị buổi chiều, một lãnh đạo tỉnh ủy đưa ra việc này, cũng tỏ vẻ đã gọi điện hỏi thị ủy, ủy ban thị xã Giang Đông, được trả lời đúng là có lời đồn này nhưng sự thật như thế nào thì cần điều tra.
Vị lãnh đạo tỉnh ủy đó đã chỉ thị đề nghị thành lập tổ công tác hai cấp tỉnh, thị xã điều tra rõ việc này, trả lại bầu trời trong xanh cho quần chúng nhân dân quận Hồng Sam. Chỉ thị này rất có tính châm chích nhưng bất ngờ lại không có tiếng phản đối.
Sau khi hội nghị kết thúc do tỉnh ủy, ủy ban tỉnh dẫn đầu, các ngành như Ủy ban kỷ luật, công an, kiểm toán lập tổ công tác, thị ủy ủy ban thị xã Giang Đông điều động các ban ngành liên quan cùng hành động, phái nhân viên có năng lực cao tiến hành điều tra làm rõ.
Chuyện này căn bản là không giấu được, cũng không ai muốn giấu. Vương Quốc Hoa vừa tan làm đã có ba cuộc điện gọi tới. Cuộc đầu nói có một tổ điều tra như vậy đi xuống, xin yên tâm trong đó có người chú ý, không sợ bọn họ gian lận. Cuộc điện thứ hai tỏ vẻ bối rối, nói xảy ra chuyện lớn. Điện thoại thứ ba là do Diêu Hiểu Hoa gọi nói về lo lắng của hắn.
Vương Quốc Hoa chỉ nói biết rồi, không cần lo lắng, tất cả như trước. Nghe điện xong thì có người gõ cửa, là Đặng Ngâm tới.
- Ha ha, lão Đặng sao lại tới vậy?
Vương Quốc Hoa còn cười được làm Đặng Ngâm rất khó hiểu. nụ cười này theo Đặng Ngâm thấy là rất tự nhiên. Tổ công tác xuống dù không có vấn đề thì cũng có thể làm cho ra vấn đề mà.
- Chủ tịch, anh biết chuyện tỉnh lập tổ điều tra rồi ư?
Đặng Ngâm không đi vòng mà hỏi thẳng vào vấn đề. Nói thật lúc này Đặng Ngâm có thể tới làm Vương Quốc Hoa rất cảm động.
- Tôi sớm biết rồi.
Vương Quốc Hoa vừa nói vừa cười, Đặng Ngâm im lặng một lúc mới nói.
- Chủ tịch, tôi là người quản lý công nghiệp, Khu khai phát cũng nằm trong phạm vi quản lý của tôi. Chuyện này mặc kệ có kết quả cii như thế nào đều do tôi gánh chịu. quận Hồng Sam có thể không có tôi nhưng không thể không có chủ tịch.
Đặng Ngâm nói rất bình tĩnh như nói chuyện của người khác. Vương Quốc Hoa cười nói:
- Thiên đào vạn lộc tuy tân khổ, xuy tẫn cuồng sa thủy đáo kim. (Vạn ngàn cay đắng trải qua
Đãi bao nhiêu cát mới ra lớp vàng)
Đặng Ngâm gật đầu rời đi. Đặng Ngâm vừa đi, Mã Ngọc Cao đã cười cười tiến vào, trong tay còn mang theo một bát anh. Sau khi khách khí chào, Mã Ngọc Cao ngồi xuống nói.
- Chủ tịch, đây là canh gà vợ tôi nấu, ngài nếm thử?
Tâm trạng Mã Ngọc Cao cũng có chút lo lắng, tổ điều tra từ tỉnh xuống nếu không lo là giả. Nhưng Mã Ngọc Cao lại cho rằng Vương Quốc Hoa tuyệt đối không dễ chọc vào, nhất định đã có chuẩn bị. Lúc này không đứng ra thì bao giờ đứng ra. Đương nhiên mạo hiểm cũng có nhưng nếu không đánh cuộc thì cả đời không có cơ hội nào khác. Hơn nữa dù Mã Ngọc Cao không đánh cuộc lần này thì về sau Vương Quốc Hoa có thành hay bại mình cũng không được tốt gì. Không bằng đánh cuộc một phen.
Ngô Minh Chi cầm theo một cái túi tiến vào cười nói.
- Chủ tịch, quần áo đã giặt, là xong, tôi treo vào tủ cho ngài.
Ngô Minh Chi khác với Mã Ngọc Cao, hắn không cần làm gì, chỉ cần giống như bình thường là được.
Hai người không ở lâu, ngồi một lát là đi. Vương Quốc Hoa đang uống canh thì có người gọi tới. Hắn không muốn nghe nhưng thấy số nên cười nói.
- Ừ, là anh.
- Nghe nói anh làm gì đó không nhỏ?
Sở Sở không hề lo lắng gì, ngược lại còn cười hì hì trêu chọc. Vương Quốc Hoa nói.
- Cũng được, trận này không quá lớn, có lẽ tổ điều tra khoảng hơn 30 người.
Sở Sở nói.
- Cần em cứu viện không?
Vương Quốc Hoa hỏi lại một câu:
- Linh hôn hay thể xác?
Sở Sở cười nói rõ:
- Linh hồn của anh không đáng tiền, thể xác càng không, em cảm thấy không đáng để cứu anh.
- Ồ, lời này làm lòng anh tan nát, như thế này có được không? Linh hồn anh giữ, thể xác tùy em.
Sở Sở phì một tiếng.
- Cùng lắm anh vào tù, em vào thăm anh một chút là được chứ gì. Ừ, đi tay không.
- Ít nhất cũng phải có điếu thuốc chứ, tình cảm nhiều năm như vậy cơ mà.
Nói tới đây, Sở Sở im lặng một lúc mới nói.
- Biết anh không có việc gì em rất vui. Em tin anh không có việc gì.
- Chuyện này xong thì chúng ta đi đăng ký đi. Em cũng không còn nhỏ, có một thanh niên xuất sắc như anh phải nắm chặt vào đó.
Vương Quốc Hoa như thấy Sở Sở đang rơi nước mắt, hắn có chút đắc ý cười, bên kia ừ một tiếng rồi lập tức dập máy. Vương Quốc Hoa phì cười, tiếp tục ăn canh gà.
Cao Thăng lúc này tiến vào nói:
- Vương ca, có người gọi tới nói Lưu Linh bị Cục công an thị xã bắt đi.
Vương Quốc Hoa khó hiểu hỏi:
- Sao không phải là Đổng Diễm Phương? Xin mời Lưu Linh đi có lợi ích gì?
Cao Thăng cười hắc hắc nói.
- Nhất Nguyên làm ầm lên với bọn họ, còn đánh một tên cảnh sát một trận.
Vương Quốc Hoa nhíu mày nói:
- Nhất Nguyên có bị thương không?
- Không, ai mà động vào một sợi tóc của cô ấy thì tôi đánh gãy chân nó.
- Tôi biết rồi, cậu yên tâm.
Vương Quốc Hoa lấy máy gọi điện cho Cao Nguyên thông báo việc này. Cao Nguyên bên kia cười nói.
- Yên tâm, bên trong có bố trí người, Lưu Linh sẽ không sao đâu.
Vương Quốc Hoa cười lạnh nói.
- Như vậy là tốt nhất.
Cao Nguyên hơi run lên vội vàng nói:
- Tôi lập tức báo cáo với bí thư Hứa.
Cao Nguyên lần đầu nghe được Vương Quốc Hoa dùng giọng điệu này nói chuyện như vậy với mình, mặc dù qua điện thoại nhưng hắn cũng có thể cảm nhận được sự lạnh lùng đó. Tổ điều tra còn chưa tới quận Hồng Sam, Lưu Linh đã bị bắt, Vương Quốc Hoa đang tức. Nhằm vào Vương Quốc Hoa thì hắn còn chịu được nhưng lại ra tay trước như vậy làm cho Vương Quốc Hoa không thể không tức. Cao Nguyên phải coi trọng việc này, nếu không có thể khiến Vương Quốc Hoa làm loạn thì cuối cùng Hứa Nam Hạ sẽ hỏi tội Cao Nguyên.
Dập máy, Vương Quốc Hoa đứng lên nói với Cao Thăng.
- Thu dọn một chút, chúng ta lên thị xã.
Cao Thăng đã sớm chuẩn bị, cũng biết Vương Quốc Hoa sẽ phải đi.
Đang xuống lầu, Vương Quốc Hoa lấy máy gọi cho Mạnh Vũ Vi.
- Lưu Linh bị Cục công an thị xã bắt, em xem rồi làm.
Hắn nói xong liền dập máy ngay. Mạnh Vũ Vi quay đầu lại nhìn Lâm Tĩnh đang còn làm việc, hôm nay Lâm Tĩnh làm thêm giờ. Mạnh Vũ Vi báo chi tiết chuyện này ra.
- Lưu Linh, bắt cô ta là gì? Tổ điều tra còn chưa tới, mà muốn bắt cũng phải bắt Vương Quốc Hoa trước chứ?
Lâm Tĩnh cười lạnh một tiếng rồi nói:
- Em lập tức đến Cục công an đòi người, cái này phải cho hắn mặt mũi.
Mạnh Vũ Vi vội vàng đi, Lâm Tĩnh lẩm bẩm một tiếng:
- Sao ngu như vậy?
…
Không thể nói Đái Quân ngu, chỉ là hắn đoán sai tình hình, hơn nữa vẫn nhung nhớ Lưu Linh. Biết mai tổ điều tra tới, hắn cảm thấy Vương Quốc Hoa sẽ không có kết quả tốt vì thế tìm tới phó cục trưởng Quản – phụ trách trị an Cục công an thành phố, lấy lý do Lưu Linh liên quan tới một vụ án cần mời về điều tra. Đái Quân nghĩ rất đơn giản, bắt người trước, hơi đe dọa là không sợ Lưu Linh không vào khuôn khổ. Về phần Vương Quốc Hoa, Đái Quân không cho rằng lúc này hắn còn có tâm tư nghĩ tới Lưu Linh.
Đây là lựa chọn bất đắc dĩ, Vương Quốc Hoa biết rõ mặc dù mình đâm mấy thứ này ra ngoài thì kết quả cùng lắm có vài con dê thế tội mà thôi.
Nếu đâm ra kết quả sẽ là một bi kịch. Nói dễ nghe một chút thì anh làm như vậy sẽ coi là không có cái nhìn đại cuộc. Nói khó nghe chính là bôi nhọ chính quyền.
Dập máy, Vương Quốc Hoa gọi Cao Thăng bảo hắn lên tỉnh đưa thứ gì đó cho Hứa Nam Hạ. Thực ra mặc dù Mã Ngọc Cao không dẫn Ngụy Vũ Hoành tới thì Vương Quốc Hoa vẫn sẽ chủ động liên lạc với tỉnh. Từ đầu tới đuôi Vương Quốc Hoa đều có cảm giác mình như một quân cờ.
- Minh Chi, tìm hai cái đinh treo hai bức chữ này lên.
Vương Quốc Hoa đợi Cao Thăng ra ngoài liền gọi Ngô Minh Chi vào dặn.
….
Một cơn phong ba có mục tiêu rõ ràng bắt đầu khởi động. Hội nghị hiệp thương chính trị nhân dân tỉnh, Đại hội đại biểu nhân dân tỉnh trước sau có người phản ánh với tỉnh ủy ủy ban tỉnh về việc có đồng chí cá biệt ở ủy ban quận Hồng Sam – thị xã Giang Đông làm khó dễ nhà đầu tư Hongkong để mưu lợi. Cơ quan công an dùng bạo lực chèn ép quần chúng và nhà đầu tư phản đối, nghiêm túc ảnh hưởng đến hoàn cảnh đầu tư. Mới đầu không khiến tỉnh ủy chú trọng, nhưng trong hội nghị buổi chiều, một lãnh đạo tỉnh ủy đưa ra việc này, cũng tỏ vẻ đã gọi điện hỏi thị ủy, ủy ban thị xã Giang Đông, được trả lời đúng là có lời đồn này nhưng sự thật như thế nào thì cần điều tra.
Vị lãnh đạo tỉnh ủy đó đã chỉ thị đề nghị thành lập tổ công tác hai cấp tỉnh, thị xã điều tra rõ việc này, trả lại bầu trời trong xanh cho quần chúng nhân dân quận Hồng Sam. Chỉ thị này rất có tính châm chích nhưng bất ngờ lại không có tiếng phản đối.
Sau khi hội nghị kết thúc do tỉnh ủy, ủy ban tỉnh dẫn đầu, các ngành như Ủy ban kỷ luật, công an, kiểm toán lập tổ công tác, thị ủy ủy ban thị xã Giang Đông điều động các ban ngành liên quan cùng hành động, phái nhân viên có năng lực cao tiến hành điều tra làm rõ.
Chuyện này căn bản là không giấu được, cũng không ai muốn giấu. Vương Quốc Hoa vừa tan làm đã có ba cuộc điện gọi tới. Cuộc đầu nói có một tổ điều tra như vậy đi xuống, xin yên tâm trong đó có người chú ý, không sợ bọn họ gian lận. Cuộc điện thứ hai tỏ vẻ bối rối, nói xảy ra chuyện lớn. Điện thoại thứ ba là do Diêu Hiểu Hoa gọi nói về lo lắng của hắn.
Vương Quốc Hoa chỉ nói biết rồi, không cần lo lắng, tất cả như trước. Nghe điện xong thì có người gõ cửa, là Đặng Ngâm tới.
- Ha ha, lão Đặng sao lại tới vậy?
Vương Quốc Hoa còn cười được làm Đặng Ngâm rất khó hiểu. nụ cười này theo Đặng Ngâm thấy là rất tự nhiên. Tổ công tác xuống dù không có vấn đề thì cũng có thể làm cho ra vấn đề mà.
- Chủ tịch, anh biết chuyện tỉnh lập tổ điều tra rồi ư?
Đặng Ngâm không đi vòng mà hỏi thẳng vào vấn đề. Nói thật lúc này Đặng Ngâm có thể tới làm Vương Quốc Hoa rất cảm động.
- Tôi sớm biết rồi.
Vương Quốc Hoa vừa nói vừa cười, Đặng Ngâm im lặng một lúc mới nói.
- Chủ tịch, tôi là người quản lý công nghiệp, Khu khai phát cũng nằm trong phạm vi quản lý của tôi. Chuyện này mặc kệ có kết quả cii như thế nào đều do tôi gánh chịu. quận Hồng Sam có thể không có tôi nhưng không thể không có chủ tịch.
Đặng Ngâm nói rất bình tĩnh như nói chuyện của người khác. Vương Quốc Hoa cười nói:
- Thiên đào vạn lộc tuy tân khổ, xuy tẫn cuồng sa thủy đáo kim. (Vạn ngàn cay đắng trải qua
Đãi bao nhiêu cát mới ra lớp vàng)
Đặng Ngâm gật đầu rời đi. Đặng Ngâm vừa đi, Mã Ngọc Cao đã cười cười tiến vào, trong tay còn mang theo một bát anh. Sau khi khách khí chào, Mã Ngọc Cao ngồi xuống nói.
- Chủ tịch, đây là canh gà vợ tôi nấu, ngài nếm thử?
Tâm trạng Mã Ngọc Cao cũng có chút lo lắng, tổ điều tra từ tỉnh xuống nếu không lo là giả. Nhưng Mã Ngọc Cao lại cho rằng Vương Quốc Hoa tuyệt đối không dễ chọc vào, nhất định đã có chuẩn bị. Lúc này không đứng ra thì bao giờ đứng ra. Đương nhiên mạo hiểm cũng có nhưng nếu không đánh cuộc thì cả đời không có cơ hội nào khác. Hơn nữa dù Mã Ngọc Cao không đánh cuộc lần này thì về sau Vương Quốc Hoa có thành hay bại mình cũng không được tốt gì. Không bằng đánh cuộc một phen.
Ngô Minh Chi cầm theo một cái túi tiến vào cười nói.
- Chủ tịch, quần áo đã giặt, là xong, tôi treo vào tủ cho ngài.
Ngô Minh Chi khác với Mã Ngọc Cao, hắn không cần làm gì, chỉ cần giống như bình thường là được.
Hai người không ở lâu, ngồi một lát là đi. Vương Quốc Hoa đang uống canh thì có người gọi tới. Hắn không muốn nghe nhưng thấy số nên cười nói.
- Ừ, là anh.
- Nghe nói anh làm gì đó không nhỏ?
Sở Sở không hề lo lắng gì, ngược lại còn cười hì hì trêu chọc. Vương Quốc Hoa nói.
- Cũng được, trận này không quá lớn, có lẽ tổ điều tra khoảng hơn 30 người.
Sở Sở nói.
- Cần em cứu viện không?
Vương Quốc Hoa hỏi lại một câu:
- Linh hôn hay thể xác?
Sở Sở cười nói rõ:
- Linh hồn của anh không đáng tiền, thể xác càng không, em cảm thấy không đáng để cứu anh.
- Ồ, lời này làm lòng anh tan nát, như thế này có được không? Linh hồn anh giữ, thể xác tùy em.
Sở Sở phì một tiếng.
- Cùng lắm anh vào tù, em vào thăm anh một chút là được chứ gì. Ừ, đi tay không.
- Ít nhất cũng phải có điếu thuốc chứ, tình cảm nhiều năm như vậy cơ mà.
Nói tới đây, Sở Sở im lặng một lúc mới nói.
- Biết anh không có việc gì em rất vui. Em tin anh không có việc gì.
- Chuyện này xong thì chúng ta đi đăng ký đi. Em cũng không còn nhỏ, có một thanh niên xuất sắc như anh phải nắm chặt vào đó.
Vương Quốc Hoa như thấy Sở Sở đang rơi nước mắt, hắn có chút đắc ý cười, bên kia ừ một tiếng rồi lập tức dập máy. Vương Quốc Hoa phì cười, tiếp tục ăn canh gà.
Cao Thăng lúc này tiến vào nói:
- Vương ca, có người gọi tới nói Lưu Linh bị Cục công an thị xã bắt đi.
Vương Quốc Hoa khó hiểu hỏi:
- Sao không phải là Đổng Diễm Phương? Xin mời Lưu Linh đi có lợi ích gì?
Cao Thăng cười hắc hắc nói.
- Nhất Nguyên làm ầm lên với bọn họ, còn đánh một tên cảnh sát một trận.
Vương Quốc Hoa nhíu mày nói:
- Nhất Nguyên có bị thương không?
- Không, ai mà động vào một sợi tóc của cô ấy thì tôi đánh gãy chân nó.
- Tôi biết rồi, cậu yên tâm.
Vương Quốc Hoa lấy máy gọi điện cho Cao Nguyên thông báo việc này. Cao Nguyên bên kia cười nói.
- Yên tâm, bên trong có bố trí người, Lưu Linh sẽ không sao đâu.
Vương Quốc Hoa cười lạnh nói.
- Như vậy là tốt nhất.
Cao Nguyên hơi run lên vội vàng nói:
- Tôi lập tức báo cáo với bí thư Hứa.
Cao Nguyên lần đầu nghe được Vương Quốc Hoa dùng giọng điệu này nói chuyện như vậy với mình, mặc dù qua điện thoại nhưng hắn cũng có thể cảm nhận được sự lạnh lùng đó. Tổ điều tra còn chưa tới quận Hồng Sam, Lưu Linh đã bị bắt, Vương Quốc Hoa đang tức. Nhằm vào Vương Quốc Hoa thì hắn còn chịu được nhưng lại ra tay trước như vậy làm cho Vương Quốc Hoa không thể không tức. Cao Nguyên phải coi trọng việc này, nếu không có thể khiến Vương Quốc Hoa làm loạn thì cuối cùng Hứa Nam Hạ sẽ hỏi tội Cao Nguyên.
Dập máy, Vương Quốc Hoa đứng lên nói với Cao Thăng.
- Thu dọn một chút, chúng ta lên thị xã.
Cao Thăng đã sớm chuẩn bị, cũng biết Vương Quốc Hoa sẽ phải đi.
Đang xuống lầu, Vương Quốc Hoa lấy máy gọi cho Mạnh Vũ Vi.
- Lưu Linh bị Cục công an thị xã bắt, em xem rồi làm.
Hắn nói xong liền dập máy ngay. Mạnh Vũ Vi quay đầu lại nhìn Lâm Tĩnh đang còn làm việc, hôm nay Lâm Tĩnh làm thêm giờ. Mạnh Vũ Vi báo chi tiết chuyện này ra.
- Lưu Linh, bắt cô ta là gì? Tổ điều tra còn chưa tới, mà muốn bắt cũng phải bắt Vương Quốc Hoa trước chứ?
Lâm Tĩnh cười lạnh một tiếng rồi nói:
- Em lập tức đến Cục công an đòi người, cái này phải cho hắn mặt mũi.
Mạnh Vũ Vi vội vàng đi, Lâm Tĩnh lẩm bẩm một tiếng:
- Sao ngu như vậy?
…
Không thể nói Đái Quân ngu, chỉ là hắn đoán sai tình hình, hơn nữa vẫn nhung nhớ Lưu Linh. Biết mai tổ điều tra tới, hắn cảm thấy Vương Quốc Hoa sẽ không có kết quả tốt vì thế tìm tới phó cục trưởng Quản – phụ trách trị an Cục công an thành phố, lấy lý do Lưu Linh liên quan tới một vụ án cần mời về điều tra. Đái Quân nghĩ rất đơn giản, bắt người trước, hơi đe dọa là không sợ Lưu Linh không vào khuôn khổ. Về phần Vương Quốc Hoa, Đái Quân không cho rằng lúc này hắn còn có tâm tư nghĩ tới Lưu Linh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.