Chương 358: Sâu xa (1)
Đoạn Nhận Thiên Nhai
19/03/2013
Đái Quân bị thương không nặng, chỉ là hơi chảy chút máu mà thôi. Trưởng phòng Tiền đưa Đái Quân tới bệnh viện làm xong vài thủ tục đi ra đã là hơn 1h chiều, cơm trưa cũng chưa được ăn. Hắn vào quán ven đường ngồi, vừa ngồi xuống định ăn một chút thì máy điện thoại vang lên.
Thấy là số của Miêu Vân Đông, Trưởng phòng Tiền vội vàng nghe điện. Hắn cung kính nói.
- Bí thư Miêu.
Miêu Vân Đông bên kia rất lạnh lùng nói.
- Tiền Tứ Hải, anh cần gì phải khách khí như vậy? Tôi chẳng qua chỉ là bí thư quận ủy mà thôi.
Trưởng phòng Tiền có nỗi khổ không nói thành lời nhưng lại không thể không giải thích, Miêu Vân Đông là ai thì hắn biết rõ. Hắn nói qua câu chuyện, cuối cùng còn nói.
- Bí thư Miêu, tôi tưởng rằng chỉ là một việc nhỏ, cho nên không ngờ lại làm kinh động tới ngài.
Miêu Vân Đông nói.
- Đái Quân là lợn, anh cũng là lợn à? Trước đó không làm rõ chi tiết của đối phương đã ra tay loạn.
Miêu Vân Đông tuy nói khó nghe nhưng giọng điệu đã hòa hoãn hơn. Không đợi Tiền Tứ Hải thở phào nhẹ nhõm, Miêu Vân Đông nói tiếp.
- Tìm một lý do đuổi Đái Quân đi đã.
Miêu Vân Đông vừa nói vừa dập máy. Tiền Tứ Hải cầm máy không khỏi ngẩn ra. Giọng của Miêu Vân Đông có gì đó không đúng, một chữ không nhắc tới chủ tịch quận Vương Quốc Hoa, rõ ràng đây là có cái nhìn với mình. Tiền Tứ Hải có thể lên làm trưởng phòng công an quận Hồng Sam chủ yếu không phải là do Miêu Vân Đông mà là nhờ Dương Quốc Minh giúp. Mối quan hệ này Miêu Vân Đông cũng biết rõ, vì thế trong giọng lại ám chỉ có việc gì mình phải báo cáo với đối phương. Hơn nữa Miêu Vân Đông còn ám chỉ rất khó chịu việc Đái Quân nhúng tay vào địa bàn quận Hồng Sam. Chỉ chút việc nhỏ này không ngờ có thể làm Miêu Vân Đông nói nghiêm trọng như vậy, Tiền Tứ Hải đương nhiên cũng có chút buồn bực. Hơn nữa Miêu Vân Đông không nói nên đối phó Vương Quốc Hoa như thế nào, đây không phải nói rõ đang nghi ngờ sao?
Tiền Tứ Hải không còn tâm trạng ăn cơm. Hắn cầm máy gọi điện cho bí thư đảng ủy chính pháp Trần Binh. Sau khi Trần Binh nghe điện, Tiền Tứ Hải báo cáo đầu đuôi câu chuyện. Trần Binh là người của Dương Quốc Minh. Dương Quốc Minh và Miêu Vân Đông tuy là người thuộc hệ của chủ tịch tỉnh Miêu Hàm nhưng vẫn có khác nhau. Dương Quốc Minh cùng Miêu Vân Đông đều là người có tính đa nghi trời sinh, bình thường Miêu Vân Đông không coi Dương Quốc Minh là cấp trên, hai người cũng may không cùng làm việc ở một cấp độ nếu không nhất định có xung đột lớn.
Trần Binh nghe điện cũng có chút căm tức. Trước đó đề bạt Tiền Tứ Hải là theo ý của Dương Quốc Minh, Trần Binh nói ra trong hội nghị, sao Tiền Tứ Hải này lại thành người của Miêu Vân Đông chứ? Mọi người cùng phe cánh nhưng mày không thể nào thò tay vào trong bát của tao lấy đồ chứ? Trần Binh có chút không hài lòng, nhất là càng bất mãn việc Miêu Vân Đông nghi ngờ Tiền Tứ Hải có qua lại với Vương Quốc Hoa. Trần Binh cảm thấy Miêu Vân Đông là kẻ quá hẹp hòi, không the dùng người, còn nghi ngờ ánh mắt của Dương Quốc Minh. Bảo sao lúc trước Miêu Vân Đông bị đè lại một khóa mới lên làm bí thư quận ủy được.
Cũng vì thế Miêu Vân Đông bước đi khá chậm. Đợt Đại hội Đảng vừa rồi Miêu Vân Đông muốn lên cấp phó giám đốc sở nhưng không ngờ trên tỉnh có biến động quá lớn, chuyện Miêu Vân Đông lên chức cứ thế mãi không có kết luận gì. Theo ý của Miêu Hàm chính là làm cho bí thư quận ủy Hồng Sam thành thường vụ thị ủy. Chẳng qua do tân bí thư tỉnh ủy mới tới nên chuyện bị kéo dài.
Trần Binh thật ra rất coi thường Miêu Vân Đông. Nhưng mọi người có cùng lợi ích nên không thể làm gì khác hơn là hết lòng ủng hộ. Bây giờ Miêu Vân Đông ám chỉ Tiền Tứ Hải không đáng tin, như vậy không phải nghi ngờ vấn đề ánh mắt của Trần Binh sao, cũng có ý muốn thò tay vào hệ thống chính pháp. Điều này Trần Binh không thể chấp nhận.
Về phần Vương Quốc Hoa có truy cứu trách nhiệm của Tiền Tứ Hải hay không thì theo Trần Binh thấy là rất đơn giản. Một là do Vương Quốc Hoa chưa đứng vững thì sẽ không muốn làm ầm lên. Hai là Vương Quốc Hoa có ý ly gián, chẳng qua hai vấn đề này theo Trần Binh thấy đều không lớn. Nhất là về sau, thủ đoạn ly gián cấp thấp này thì với người như Vương Quốc Hoa có lẽ không thèm làm.
Trần Binh phân tích xong vấn đề liền không đặt mục tiêu vào việc này.
- Lão Tiền, không nên suy nghĩ nhiều làm gì. Có chuyện gì còn có tôi cơ mà, mà không phải còn có thị trưởng Dương sao?
Trần Binh an ủi một câu làm Tiền Tứ Hải yên tâm hơn.
Tiền Tứ Hải ăn hai bát rồi về phòng. Hắn xuống xe vừa vặn thấy Ngôn Bá Thân đạp xe tới phòng. Tiền Tứ Hải nhớ đến chuyện của công ty dược Huy Hoàng, lại nghĩ tới nguyên nhân mà Ngôn Bá Thân gặp đen đủi, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy không đành lòng cho hiện trạng bây giờ của Ngôn Bá Thân. Hai người có quan hệ nhiều năm, xuất ngũ cùng năm, cùng tiến vào công an quận trong một năm, quan hệ khá tốt. Ngôn Bá Thân đen đủi không phải chỉ là chọc vào em họ của Miêu Lập Hằng sao. Kết quả Miêu Lập Hằng gọi điện tới làm hắn gặp cục diện hiện nay.
- Trưởng phòng Tẩy đi làm.
Ngôn Bá Thân cười cười đi lên chào một tiếng, thấy vẻ mặt Tiền Tứ Hải không quá tốt, hắn ra vẻ quan tâm hỏi.
- Trưởng phòng Tẩy không có việc gì chứ?
Tiền Tứ Hải đúng là rất uất ức muốn tìm người thổ lộ, hắn thở dài nói.
- Lão Ngôn, đã lâu chúng ta không uống rượu, nói chuyện rồi nhỉ.
Ngôn Bá Thân nghe vậy liền cười nói:
- Vậy không phải quá dễ sao, dù sao tôi cũng không có việc gì, Trưởng phòng Tẩy nếu không bận thì hai chúng ta tìm chỗ uống vài chén.
Đội hình sự công an quận gần đây bị một loại vụ án cướp bóc làm bận rộn. Trước đây khi Ngôn Bá Thân còn phụ trách thì rất ít xảy ra chuyện này. Tân phó trưởng phòng thứ nhất mới được đề bạt xuất thân là bên quản lý nên có vẻ như người ngoài quản người trong nghề. Đương nhiên điều này Tiền Tứ Hải sẽ không nói với Ngôn Bá Thân.
- Cũng được, trưa tôi ăn có một ít, uống rượu cũng phải có anh em bạn bè mới có hứng.
Tiền Tứ Hải vừa nói như vậy, Ngôn Bá Thân lập tức lên xe đạp và nói.
- Ra cổng rẽ phải 500m là đến nhà hàng Phú Quý mới mở, tôi tới gọi đồ trước.
Sau khi bị chỉnh, Ngôn Bá Thân cũng không gây phiền phức gì cho Tiền Tứ Hải, thái độ này làm Tiền Tứ Hải hài lòng. Mỗi ngày Ngôn Bá Thânz đều đi làm, về nhà đúng giờ. Tiền Tứ Hải thấy thế cũng càng lúc càng khó chịu vì tên Miêu Lập Hằng kia, vì chuyện nhỏ mà làm hỏng tiền đồ của Tiền Tứ Hải.
- Lão Ngôn lên xe tôi.
....
Bên phía Vương Quốc Hoa mọi việc diễn ra khá thuận lợi. Buổi chiều Đổng Diễm Phương đến ủy ban quận, Đặng Ngâm sớm có chuẩn bị dẫn người đến khu công nghệ cao, lần này thuận lợi hơn nhiều, các thủ tục liên quan lập tức được nhận, cùng lắm một tuần là xong hết. Trình Phi mất chức làm đám cán bộ ở ban quản lý khu công nghệ cao ngoan ngoãn hơn nhiều, thấy Đặng Ngâm cũng rất cung kính. Tâm trạng Đặng Ngâm khá vui vẻ, thầm so với trước đây, hắn cẩm thấy Vương Quốc Hoa này đúng là người rộng lượng.
Vương Quốc Hoa vừa đến văn phòng, Mã Ngọc Cao đã đi lên nói.
- Chủ tịch, chuyện buổi trưa tôi cũng đã biết, thủ đoạn của ngài rất cao, thoáng cái làm Trần Binh cùng Miêu Vân Đông xuất hiện ngăn cách.
Nguồn tin chủ yếu của Vương Quốc Hoa xuất phát từ Mã Ngọc Cao, người nhà đương nhiên không khó đoán ra ý đồ thật của Vương Quốc Hoa. Đừng nhìn Vương Quốc Hoa chiếm ưu thế trong chuyện khu công nghệ cao ở hội nghị ban bí thư. Bản chất của việc này là Vương Quốc Hoa nói nửa năm thu hút đầu tư 200 triệu làm Đặng Ngâm cùng Diêu Hiểu Hoa bị đả động, làm cho hai người này có lựa chọn chứ không còn lắc lư như trước nữa.
Chiến lược của Vương Quốc Hoa hiện nay là dùng lợi ích để làm ủy ban quận đoàn kết, bên quận ủy thì hắn chủ động không gây rối, hắn nhường lợi ích để mấy vị bên kia tranh đoạt. Mã Ngọc Cao nịnh bợ không hề quá, Vương Quốc Hoa cũng thưởng thức và hài lòng với năng lực của đối phương.
- Lão Mã, chuyện phân nhà ở thì anh bàn với Trịnh Quốc rồi làm.
Vương Quốc Hoa cười cười sai một câu, Mã Ngọc Cao sao không hiểu ý trong đó. Hắn gật đầu nói.
- Tôi biết rồi, nhất định sẽ làm theo.
Mã Ngọc Cao vừa đi, Đặng Ngâm gọi điện tới báo cáo chuyện ở khu công nghệ cao một chút. Vương Quốc Hoa rất hào sảng cười nói.
- Chủ tịch Đặng, việc này anh tự quyết định là được, có gì khó khăn cần tôi ủng hộ cứ nói. Chỉ cần kết quả có lợi cho kinh tế quận Hồng Sam chúng ta thì cứ làm, có vấn đề tôi chịu trách nhiệm.
Đặng Ngâm một lần nữa phải suy nghĩ về sự rộng lượng của Vương Quốc Hoa. Người đứng đầu nếu nắm quyền thật chặt thì người bên dưới làm việc sẽ rất khó chịu. Quyền lực thì bắt, khó khăn né tránh, có chuyện do cấp dưới gánh chịu, đây là tác phong thường thấy nhất ở người đứng đầu. Vương Quốc Hoa bây giờ lại làm ngược. Chẳng qua Đặng Ngâm tuy nghĩ vậy nhưng muốn hắn có lựa chọn ngay bây giờ thì đó là điều không thực tế.
Trước khi hết giờ làm, Vương Quốc Hoa nhận được điện của Ngôn Bá Thân.
- Chủ tịch Vương, tôi có chút chuyện quan trọng cần báo cáo với ngài. Ngài xem lúc nào thì tiện?
Vương Quốc Hoa suy nghĩ một chút nói.
- Mai tôi lên thị xã gặp bí thư Lâm, trưa mai anh bố trí, chúng ta gặp rồi nói chuyện.
Ngôn Bá Thân thấy Vương Quốc Hoa trả lời dứt khoát như vậy cũng vui vẻ. Hắn cười cười chào rồi dập máy.
Vương Quốc Hoa vẫn chưa lên thị ủy gặp Lâm Tĩnh, nguyên nhân chủ yếu là do hắn thấy không thể tin Lâm Tĩnh. Chuyện ở thị xã Bắc Câu là bài học cho hắn, Lâm Tĩnh làm Vương Quốc Hoa có ấn tượng không tốt, nhất là chuyện Lâm Tĩnh chỉ biết lợi ích trước mắt.
Thấy là số của Miêu Vân Đông, Trưởng phòng Tiền vội vàng nghe điện. Hắn cung kính nói.
- Bí thư Miêu.
Miêu Vân Đông bên kia rất lạnh lùng nói.
- Tiền Tứ Hải, anh cần gì phải khách khí như vậy? Tôi chẳng qua chỉ là bí thư quận ủy mà thôi.
Trưởng phòng Tiền có nỗi khổ không nói thành lời nhưng lại không thể không giải thích, Miêu Vân Đông là ai thì hắn biết rõ. Hắn nói qua câu chuyện, cuối cùng còn nói.
- Bí thư Miêu, tôi tưởng rằng chỉ là một việc nhỏ, cho nên không ngờ lại làm kinh động tới ngài.
Miêu Vân Đông nói.
- Đái Quân là lợn, anh cũng là lợn à? Trước đó không làm rõ chi tiết của đối phương đã ra tay loạn.
Miêu Vân Đông tuy nói khó nghe nhưng giọng điệu đã hòa hoãn hơn. Không đợi Tiền Tứ Hải thở phào nhẹ nhõm, Miêu Vân Đông nói tiếp.
- Tìm một lý do đuổi Đái Quân đi đã.
Miêu Vân Đông vừa nói vừa dập máy. Tiền Tứ Hải cầm máy không khỏi ngẩn ra. Giọng của Miêu Vân Đông có gì đó không đúng, một chữ không nhắc tới chủ tịch quận Vương Quốc Hoa, rõ ràng đây là có cái nhìn với mình. Tiền Tứ Hải có thể lên làm trưởng phòng công an quận Hồng Sam chủ yếu không phải là do Miêu Vân Đông mà là nhờ Dương Quốc Minh giúp. Mối quan hệ này Miêu Vân Đông cũng biết rõ, vì thế trong giọng lại ám chỉ có việc gì mình phải báo cáo với đối phương. Hơn nữa Miêu Vân Đông còn ám chỉ rất khó chịu việc Đái Quân nhúng tay vào địa bàn quận Hồng Sam. Chỉ chút việc nhỏ này không ngờ có thể làm Miêu Vân Đông nói nghiêm trọng như vậy, Tiền Tứ Hải đương nhiên cũng có chút buồn bực. Hơn nữa Miêu Vân Đông không nói nên đối phó Vương Quốc Hoa như thế nào, đây không phải nói rõ đang nghi ngờ sao?
Tiền Tứ Hải không còn tâm trạng ăn cơm. Hắn cầm máy gọi điện cho bí thư đảng ủy chính pháp Trần Binh. Sau khi Trần Binh nghe điện, Tiền Tứ Hải báo cáo đầu đuôi câu chuyện. Trần Binh là người của Dương Quốc Minh. Dương Quốc Minh và Miêu Vân Đông tuy là người thuộc hệ của chủ tịch tỉnh Miêu Hàm nhưng vẫn có khác nhau. Dương Quốc Minh cùng Miêu Vân Đông đều là người có tính đa nghi trời sinh, bình thường Miêu Vân Đông không coi Dương Quốc Minh là cấp trên, hai người cũng may không cùng làm việc ở một cấp độ nếu không nhất định có xung đột lớn.
Trần Binh nghe điện cũng có chút căm tức. Trước đó đề bạt Tiền Tứ Hải là theo ý của Dương Quốc Minh, Trần Binh nói ra trong hội nghị, sao Tiền Tứ Hải này lại thành người của Miêu Vân Đông chứ? Mọi người cùng phe cánh nhưng mày không thể nào thò tay vào trong bát của tao lấy đồ chứ? Trần Binh có chút không hài lòng, nhất là càng bất mãn việc Miêu Vân Đông nghi ngờ Tiền Tứ Hải có qua lại với Vương Quốc Hoa. Trần Binh cảm thấy Miêu Vân Đông là kẻ quá hẹp hòi, không the dùng người, còn nghi ngờ ánh mắt của Dương Quốc Minh. Bảo sao lúc trước Miêu Vân Đông bị đè lại một khóa mới lên làm bí thư quận ủy được.
Cũng vì thế Miêu Vân Đông bước đi khá chậm. Đợt Đại hội Đảng vừa rồi Miêu Vân Đông muốn lên cấp phó giám đốc sở nhưng không ngờ trên tỉnh có biến động quá lớn, chuyện Miêu Vân Đông lên chức cứ thế mãi không có kết luận gì. Theo ý của Miêu Hàm chính là làm cho bí thư quận ủy Hồng Sam thành thường vụ thị ủy. Chẳng qua do tân bí thư tỉnh ủy mới tới nên chuyện bị kéo dài.
Trần Binh thật ra rất coi thường Miêu Vân Đông. Nhưng mọi người có cùng lợi ích nên không thể làm gì khác hơn là hết lòng ủng hộ. Bây giờ Miêu Vân Đông ám chỉ Tiền Tứ Hải không đáng tin, như vậy không phải nghi ngờ vấn đề ánh mắt của Trần Binh sao, cũng có ý muốn thò tay vào hệ thống chính pháp. Điều này Trần Binh không thể chấp nhận.
Về phần Vương Quốc Hoa có truy cứu trách nhiệm của Tiền Tứ Hải hay không thì theo Trần Binh thấy là rất đơn giản. Một là do Vương Quốc Hoa chưa đứng vững thì sẽ không muốn làm ầm lên. Hai là Vương Quốc Hoa có ý ly gián, chẳng qua hai vấn đề này theo Trần Binh thấy đều không lớn. Nhất là về sau, thủ đoạn ly gián cấp thấp này thì với người như Vương Quốc Hoa có lẽ không thèm làm.
Trần Binh phân tích xong vấn đề liền không đặt mục tiêu vào việc này.
- Lão Tiền, không nên suy nghĩ nhiều làm gì. Có chuyện gì còn có tôi cơ mà, mà không phải còn có thị trưởng Dương sao?
Trần Binh an ủi một câu làm Tiền Tứ Hải yên tâm hơn.
Tiền Tứ Hải ăn hai bát rồi về phòng. Hắn xuống xe vừa vặn thấy Ngôn Bá Thân đạp xe tới phòng. Tiền Tứ Hải nhớ đến chuyện của công ty dược Huy Hoàng, lại nghĩ tới nguyên nhân mà Ngôn Bá Thân gặp đen đủi, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy không đành lòng cho hiện trạng bây giờ của Ngôn Bá Thân. Hai người có quan hệ nhiều năm, xuất ngũ cùng năm, cùng tiến vào công an quận trong một năm, quan hệ khá tốt. Ngôn Bá Thân đen đủi không phải chỉ là chọc vào em họ của Miêu Lập Hằng sao. Kết quả Miêu Lập Hằng gọi điện tới làm hắn gặp cục diện hiện nay.
- Trưởng phòng Tẩy đi làm.
Ngôn Bá Thân cười cười đi lên chào một tiếng, thấy vẻ mặt Tiền Tứ Hải không quá tốt, hắn ra vẻ quan tâm hỏi.
- Trưởng phòng Tẩy không có việc gì chứ?
Tiền Tứ Hải đúng là rất uất ức muốn tìm người thổ lộ, hắn thở dài nói.
- Lão Ngôn, đã lâu chúng ta không uống rượu, nói chuyện rồi nhỉ.
Ngôn Bá Thân nghe vậy liền cười nói:
- Vậy không phải quá dễ sao, dù sao tôi cũng không có việc gì, Trưởng phòng Tẩy nếu không bận thì hai chúng ta tìm chỗ uống vài chén.
Đội hình sự công an quận gần đây bị một loại vụ án cướp bóc làm bận rộn. Trước đây khi Ngôn Bá Thân còn phụ trách thì rất ít xảy ra chuyện này. Tân phó trưởng phòng thứ nhất mới được đề bạt xuất thân là bên quản lý nên có vẻ như người ngoài quản người trong nghề. Đương nhiên điều này Tiền Tứ Hải sẽ không nói với Ngôn Bá Thân.
- Cũng được, trưa tôi ăn có một ít, uống rượu cũng phải có anh em bạn bè mới có hứng.
Tiền Tứ Hải vừa nói như vậy, Ngôn Bá Thân lập tức lên xe đạp và nói.
- Ra cổng rẽ phải 500m là đến nhà hàng Phú Quý mới mở, tôi tới gọi đồ trước.
Sau khi bị chỉnh, Ngôn Bá Thân cũng không gây phiền phức gì cho Tiền Tứ Hải, thái độ này làm Tiền Tứ Hải hài lòng. Mỗi ngày Ngôn Bá Thânz đều đi làm, về nhà đúng giờ. Tiền Tứ Hải thấy thế cũng càng lúc càng khó chịu vì tên Miêu Lập Hằng kia, vì chuyện nhỏ mà làm hỏng tiền đồ của Tiền Tứ Hải.
- Lão Ngôn lên xe tôi.
....
Bên phía Vương Quốc Hoa mọi việc diễn ra khá thuận lợi. Buổi chiều Đổng Diễm Phương đến ủy ban quận, Đặng Ngâm sớm có chuẩn bị dẫn người đến khu công nghệ cao, lần này thuận lợi hơn nhiều, các thủ tục liên quan lập tức được nhận, cùng lắm một tuần là xong hết. Trình Phi mất chức làm đám cán bộ ở ban quản lý khu công nghệ cao ngoan ngoãn hơn nhiều, thấy Đặng Ngâm cũng rất cung kính. Tâm trạng Đặng Ngâm khá vui vẻ, thầm so với trước đây, hắn cẩm thấy Vương Quốc Hoa này đúng là người rộng lượng.
Vương Quốc Hoa vừa đến văn phòng, Mã Ngọc Cao đã đi lên nói.
- Chủ tịch, chuyện buổi trưa tôi cũng đã biết, thủ đoạn của ngài rất cao, thoáng cái làm Trần Binh cùng Miêu Vân Đông xuất hiện ngăn cách.
Nguồn tin chủ yếu của Vương Quốc Hoa xuất phát từ Mã Ngọc Cao, người nhà đương nhiên không khó đoán ra ý đồ thật của Vương Quốc Hoa. Đừng nhìn Vương Quốc Hoa chiếm ưu thế trong chuyện khu công nghệ cao ở hội nghị ban bí thư. Bản chất của việc này là Vương Quốc Hoa nói nửa năm thu hút đầu tư 200 triệu làm Đặng Ngâm cùng Diêu Hiểu Hoa bị đả động, làm cho hai người này có lựa chọn chứ không còn lắc lư như trước nữa.
Chiến lược của Vương Quốc Hoa hiện nay là dùng lợi ích để làm ủy ban quận đoàn kết, bên quận ủy thì hắn chủ động không gây rối, hắn nhường lợi ích để mấy vị bên kia tranh đoạt. Mã Ngọc Cao nịnh bợ không hề quá, Vương Quốc Hoa cũng thưởng thức và hài lòng với năng lực của đối phương.
- Lão Mã, chuyện phân nhà ở thì anh bàn với Trịnh Quốc rồi làm.
Vương Quốc Hoa cười cười sai một câu, Mã Ngọc Cao sao không hiểu ý trong đó. Hắn gật đầu nói.
- Tôi biết rồi, nhất định sẽ làm theo.
Mã Ngọc Cao vừa đi, Đặng Ngâm gọi điện tới báo cáo chuyện ở khu công nghệ cao một chút. Vương Quốc Hoa rất hào sảng cười nói.
- Chủ tịch Đặng, việc này anh tự quyết định là được, có gì khó khăn cần tôi ủng hộ cứ nói. Chỉ cần kết quả có lợi cho kinh tế quận Hồng Sam chúng ta thì cứ làm, có vấn đề tôi chịu trách nhiệm.
Đặng Ngâm một lần nữa phải suy nghĩ về sự rộng lượng của Vương Quốc Hoa. Người đứng đầu nếu nắm quyền thật chặt thì người bên dưới làm việc sẽ rất khó chịu. Quyền lực thì bắt, khó khăn né tránh, có chuyện do cấp dưới gánh chịu, đây là tác phong thường thấy nhất ở người đứng đầu. Vương Quốc Hoa bây giờ lại làm ngược. Chẳng qua Đặng Ngâm tuy nghĩ vậy nhưng muốn hắn có lựa chọn ngay bây giờ thì đó là điều không thực tế.
Trước khi hết giờ làm, Vương Quốc Hoa nhận được điện của Ngôn Bá Thân.
- Chủ tịch Vương, tôi có chút chuyện quan trọng cần báo cáo với ngài. Ngài xem lúc nào thì tiện?
Vương Quốc Hoa suy nghĩ một chút nói.
- Mai tôi lên thị xã gặp bí thư Lâm, trưa mai anh bố trí, chúng ta gặp rồi nói chuyện.
Ngôn Bá Thân thấy Vương Quốc Hoa trả lời dứt khoát như vậy cũng vui vẻ. Hắn cười cười chào rồi dập máy.
Vương Quốc Hoa vẫn chưa lên thị ủy gặp Lâm Tĩnh, nguyên nhân chủ yếu là do hắn thấy không thể tin Lâm Tĩnh. Chuyện ở thị xã Bắc Câu là bài học cho hắn, Lâm Tĩnh làm Vương Quốc Hoa có ấn tượng không tốt, nhất là chuyện Lâm Tĩnh chỉ biết lợi ích trước mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.