Chương 735: Sự cố ở Viện phúc lợi (4)
Đoạn Nhận Thiên Nhai
22/03/2013
- Ngài cần phải suy nghĩ thật kỹ, dòng nước này rất sâu.
Từ Diệu Quốc cũng đã nghĩ thông, nếu không khuyên được thì không khuyên nữa, cứ đi theo là đủ.
- Tôi nghĩ kỹ rồi, mặc nước sâu hay nông thì tôi ném một quả lựu đạn xuống cho nó nổ tung là được. Trên địa bàn của tôi mà làm việc dơ bẩn như vậy thì đừng mong toàn thân thoát ra.
Từ Diệu Quốc không nhịn được cười:
- Vậy cho nổ trước rồi nói tiếp.
Vương Quốc Hoa rất dứt khoát rời đi. Từ Diệu Quốc nhắm mắt dựa vào ghế mà mình khó có thể bình tĩnh được. Chuyện ở Viện phúc lợi theo suy nghĩ của Từ Diệu Quốc là xử lý êm thấm, thị xã bồi thường nạn nhân một chút là đủ. Nhưng suy nghĩ của Vương Quốc Hoa lại làm Từ Diệu Quốc thấy nhiệt huyết sôi trào.
Đã bao năm mình không có cảm giác này? Từ Diệu Quốc không nghĩ ra. Năm đó khi y còn trẻ cũng từng có cảm giác này, hy vọng mình làm thành sản nghiệp kinh thiên động địa nhưng thực tế tàn khốc khiến cho cảm giác đó dần bị chuyển rời, bị chôn sâu vào trong lòng. Đến bây giờ nó mới được khơi dậy theo câu nói của Vương Quốc Hoa.
Từ Diệu Quốc cũng dần bình tĩnh lại, y cố suy nghĩ một khi Vương Quốc Hoa công khai hóa chuyện này sẽ gặp vấn đề gì? Làm trưởng ban thư ký, là trợ thủ chính của Vương Quốc Hoa, Từ Diệu Quốc có nghĩa vụ, trách nhiệm suy nghĩ chu đáo giúp Vương Quốc Hoa.
Tuyết bên ngoài càng lúc càng lớn, Vương Quốc Hoa ra ngoài sân lên xe.
Hắn phản ứng mạnh vì việc kia không có quan hệ đến nhiệt huyết, nguyên nhân có một đó là chuyện đã vượt quá giới hạn đạo đức của hắn. Ở Viện phúc lợi mà còn thò tay chân vào đó là quá đáng chết, xây dựng một căn nhà chưa bàn giao đã sập, Vương Quốc Hoa thấy càng đáng chết hơn.
Thú vị chính là từ lúc Vương Quốc Hoa về đến giờ Mẫn Tự Hùng vẫn chưa lộ diện.
- Sếp, ngài còn chưa ăn tối.
Thang Tân Hoa lên xe nhỏ giọng nói, Vương Quốc Hoa ừ một tiếng.
- Vậy à? vậy tìm chỗ nào đó dùng bữa.
Thang Tân Hoa nói:
- Hay là về thị ủy, tôi gọi thông báo nhà bếp nấu đồ ăn.
- Thôi, tìm quán ven đường nào đó là được rồi.
Vương Quốc Hoa không quá đói hoặc là nói không có cảm giác đó. Bởi vì nghĩ đến chuyện ở Viện phúc lợi là hắn muốn chửi người. Hắn không đói không có nghĩa người bên cạnh không đói. Vương Quốc Hoa là người biết thông cảm cho nhân viên, nếu chỉ có mình hắn thì hắn đã đến thẳng bệnh viện.
- Hay là đến quán Kentucky mới khai trương phía trước?
Tiểu Triệu quay xuống hỏi ý kiến, Vương Quốc Hoa định nói: “Đồ tây làm gì” nhưng hắn kịp đổi giọng.
- Cậu cũng thích loại này à?
Đồ ăn tây được cái lợi là nhanh, Vương Quốc Hoa trước ăn mấy món này không ít. Ba người vào tìm vị trí, quán này khá đông khách nhưng nhờ diện tích rộng nên vẫn có chỗ ngồi.
Thang Tân Hoa đi gọi món, Tiểu Triệu không dám một mình ngồi với Vương Quốc Hoa nên cũng đi theo. Vương Quốc Hoa ngồi xuống rồi lấy máy gọi cho Ngả Thanh Sơn.
- Trưởng ban Ngả, sáng mai tôi đến Viện phúc lợi xem một chút, anh bố trí người đi theo.
Ngả Thanh Sơn đáp lời.
- Tôi sẽ bố trí, bí thư còn có gì cần chỉ thị không?
Vương Quốc Hoa thầm nói đối phương sao không chủ động muốn đi cùng, chẳng lẽ biết gì đó rồi sao? Phản ứng không bình thường của đối phương như vậy nhưng Vương Quốc Hoa coi như không phát hiện, hắn cười nói:
- vậy làm phiền anh, tôi còn có việc, dập máy đây.
Vương Quốc Hoa cứ thế dập máy khiến Ngả Thanh Sơn hơi mất bình tĩnh, y cầm thuốc lên châm rồi dùng ngón tay gõ gõ bàn. Chuyện ở Viện phúc lợi, Ngả Thanh Sơn gần tiếng trước đã biết, truyền tin này không phải là Mẫn Tự Hùng mà là do văn phòng Ban Tuyên giáo tỉnh ủy gọi tới. Theo yêu cầu đó là Ban Tuyên giáo thị ủy phải phong tỏa tin tức việc nhà tại Viện phúc lợi bị sập. Ngả Thanh Sơn khá buồn bực nên đành uyển chuyển tỏ vẻ:
- Ban Tuyên giáo triển khai công việc dưới sự lãnh đạo của lãnh đạo thị ủy, Ban Tuyên giáo tỉnh ủy có chỉ thị rõ ràng, chúng tôi đương nhiên kiên quyết chấp hành.
Y vừa dứt câu bên kia đã lạnh lùng nói.
- Anh cứ xem rồi làm.
Câu nói đó làm Ngả Thanh Sơn rất mất hứng nhưng không tiện phát tác. Người gọi điện kia có địa vị không quá cao ở Ban Tuyên giáo tỉnh ủy, nhưng y là chánh văn phòng, là thân tín tuyệt đối của trưởng ban tuyên giáo tỉnh ủy. Nếu là bình thường khi nhận được cuộc điện này Ngả Thanh Sơn sẽ không hề do dự, nhưng vấn đề là Vương Quốc Hoa không phải nhân vật bình thường. Lần trước thương báo Đông Hải nhằm vào thị xã Thiết Châu, Vương Quốc Hoa đứng ra nhận trách nhiệm nếu không Ngả Thanh Sơn đã có chuyện. Còn cả từ thái độ công việc trong nửa tháng gần đây mà thấy thì Ban Tuyên giáo tỉnh ủy khá bất mãn với Ban Tuyên giáo thị xã Thiết Châu, thường thường phê bình vài câu. Ngả Thanh Sơn là người có chỗ dựa không đủ cứng, y làm được chức vụ này có quan hệ lớn đến thái độ làm quan của y. Y không đắc tội với ai, việc cấp trên giao sẽ làm tốt, chuyện cấp trên không dặn sẽ không làm.
Nhưng chuyện hôm nay lại làm khó y. Thằng ngu cũng thấy Ban Tuyên giáo tỉnh ủy không hòa hợp gì với Vương Quốc Hoa. Ngả Thanh Sơn bị kẹp ở giữa khá khổ sở. Còn cả việc Viện phúc lợi nữa chứ, trước đó y không nhận được tin tức gì cả.
Ngả Thanh Sơn bất đắc dĩ đành gọi điện lên tỉnh, vài phút sau y dập máy lặng lẽ ngồi đó. Mãi tới khi Vương Quốc Hoa gọi tới y mới lấy lại hồn.
Ngả Thanh Sơn đang suy nghĩ, Vương Quốc Hoa lại ngồi ăn cánh gà.
- Hai cậu ăn đi, tôi ra ngoài hút thuốc.
Vương Quốc Hoa ăn xong bỏ lại một câu đi ra ngoài.
Một cơn gió ập đến làm hắn tỉnh táo thêm đôi chút. Máy điện thoại trong quần rung lên, hắn lấy thấy là lão THái gọi không khỏi nở nụ cười.
- Là tôi, Vương Quốc Hoa.
- Quốc Hoa, tôi là lão Thái. Ha ha, chuyện bên cậu tôi đã nghe nói, tôi muốn hỏi xem cậu dự định như thế nào?
Lão Thái hỏi thẳng, không vòng vo gì cả.
Vương Quốc Hoa cười đáp.
- Ha ha, Thái huynh hi vọng tôi làm như thế nào?
Lão Thái bên kia hơi dừng một chút, y đột nhiên cảm thấy mình quá nóng vội nên đành nói thẳng suy nghĩ.
- Cũng phải xem Quốc Hoa lão đệ có thể đứng vững trước áp lực không?
- Ha ha, vậy Thái huynh cứ chờ xem.
Vương Quốc Hoa có ý dừng cuộc nói chuyện, lão Thái nói gấp.
- Quốc Hoa, đừng dập máy, tính của cậu có phải là hơi nóng vội không?
- Thái huynh, tôi biết ý của anh, kiên nhẫn chờ xem là được. Thế nhé.
Vương Quốc Hoa chủ động dập máy, lão Thái cầm máy mà thấy cổ mình nghẹn nghẹn. Lục Vĩnh Hạo ngồi đối diện cầm chén trà thấy thế cười nói.
- Tôi đi cả ngày đường lên tỉnh họp mệt chết được mà tên Quốc Hoa kia nói mấy câu khiến tôi không thể không tập trung.
Lão Thái không quá hiểu, Lục Vĩnh Hạo bỏ chén trà cười lạnh một tiếng.
- Tên này muốn làm lớn.
Lão Thái hít sâu một hơi nói.
- Không phải chứ? Hắn vì sao không kéo cả chúng ta nữa? Tội gọi cho hắn đã nói rõ ý của mình, hắn đâu có ngốc mà không nhận ra?
- Dựa vào gì mà kéo chúng ta? Một mình hắn gây chuyện là thuyền nhỏ dễ quay đầu, hơn nữa anh và tôi đều ở trong nước đục. Hắn không ngu nên không cần phải chiến đấu cho người khác.
Lão Thái đỏ mặt nói tiếp lời của Lục Vĩnh Hạo.
- Vậy sau đây nên làm gì?
- Bụng to bao nhiêu ăn từng đó cơm, đừng có mà nồi một mét anh lại đòi ăn ngàn bát cơm.
Lục Vĩnh Hạo không hề khách khí nói khiến lão Thái khó xử. Y lặng lẽ ngồi đó không nói chuyện, Lục Vĩnh Hạo thở dài một tiếng.
- Tôi biết tâm tư của anh. Chúng ta là bạn từng đó năm tôi lại không muốn giúp anh sao? chủ yếu là anh phải nghĩ dù cho họ Tôn bị ngã thì vị trí đó có thể rơi vào người anh không? Còn có việc kia không phải anh có thể chọc vào. Vương Quốc Hoa là ai chẳng lẽ anh không rõ? Nói khó nghe một chút là hắn có làm loạn ở tỉnh Đông Hải này, đi đến nơi khác cũng có thể tiếp tục thăng quan phát tài, còn bao người tranh cướp hắn nhưng còn anh?
Câu hỏi cuối cùng làm lão Thái không thể ngẩng đầu dậy.
Thấy lão Thái đã phục, Lục Vĩnh Hạo mới cầm máy gọi điện.
- Quốc Hoa, cậu định làm như thế nào, tôi sẽ phối hợp với cậu. Tôi biết cũng sẽ nói với cậu, không biết có thể nghe ngóng.
Lão Thái rất khó tin nhìn Lục Vĩnh Hạo, y biết tính cách của Lục Vĩnh Hạo, tên này rất giỏi nhẫn nhịn mà.
- Ha ha, đương nhiên là phải làm lớn rồi, cùng nhau làm chứ?
Vương Quốc Hoa lần này rất dứt khoát nói.
Từ Diệu Quốc cũng đã nghĩ thông, nếu không khuyên được thì không khuyên nữa, cứ đi theo là đủ.
- Tôi nghĩ kỹ rồi, mặc nước sâu hay nông thì tôi ném một quả lựu đạn xuống cho nó nổ tung là được. Trên địa bàn của tôi mà làm việc dơ bẩn như vậy thì đừng mong toàn thân thoát ra.
Từ Diệu Quốc không nhịn được cười:
- Vậy cho nổ trước rồi nói tiếp.
Vương Quốc Hoa rất dứt khoát rời đi. Từ Diệu Quốc nhắm mắt dựa vào ghế mà mình khó có thể bình tĩnh được. Chuyện ở Viện phúc lợi theo suy nghĩ của Từ Diệu Quốc là xử lý êm thấm, thị xã bồi thường nạn nhân một chút là đủ. Nhưng suy nghĩ của Vương Quốc Hoa lại làm Từ Diệu Quốc thấy nhiệt huyết sôi trào.
Đã bao năm mình không có cảm giác này? Từ Diệu Quốc không nghĩ ra. Năm đó khi y còn trẻ cũng từng có cảm giác này, hy vọng mình làm thành sản nghiệp kinh thiên động địa nhưng thực tế tàn khốc khiến cho cảm giác đó dần bị chuyển rời, bị chôn sâu vào trong lòng. Đến bây giờ nó mới được khơi dậy theo câu nói của Vương Quốc Hoa.
Từ Diệu Quốc cũng dần bình tĩnh lại, y cố suy nghĩ một khi Vương Quốc Hoa công khai hóa chuyện này sẽ gặp vấn đề gì? Làm trưởng ban thư ký, là trợ thủ chính của Vương Quốc Hoa, Từ Diệu Quốc có nghĩa vụ, trách nhiệm suy nghĩ chu đáo giúp Vương Quốc Hoa.
Tuyết bên ngoài càng lúc càng lớn, Vương Quốc Hoa ra ngoài sân lên xe.
Hắn phản ứng mạnh vì việc kia không có quan hệ đến nhiệt huyết, nguyên nhân có một đó là chuyện đã vượt quá giới hạn đạo đức của hắn. Ở Viện phúc lợi mà còn thò tay chân vào đó là quá đáng chết, xây dựng một căn nhà chưa bàn giao đã sập, Vương Quốc Hoa thấy càng đáng chết hơn.
Thú vị chính là từ lúc Vương Quốc Hoa về đến giờ Mẫn Tự Hùng vẫn chưa lộ diện.
- Sếp, ngài còn chưa ăn tối.
Thang Tân Hoa lên xe nhỏ giọng nói, Vương Quốc Hoa ừ một tiếng.
- Vậy à? vậy tìm chỗ nào đó dùng bữa.
Thang Tân Hoa nói:
- Hay là về thị ủy, tôi gọi thông báo nhà bếp nấu đồ ăn.
- Thôi, tìm quán ven đường nào đó là được rồi.
Vương Quốc Hoa không quá đói hoặc là nói không có cảm giác đó. Bởi vì nghĩ đến chuyện ở Viện phúc lợi là hắn muốn chửi người. Hắn không đói không có nghĩa người bên cạnh không đói. Vương Quốc Hoa là người biết thông cảm cho nhân viên, nếu chỉ có mình hắn thì hắn đã đến thẳng bệnh viện.
- Hay là đến quán Kentucky mới khai trương phía trước?
Tiểu Triệu quay xuống hỏi ý kiến, Vương Quốc Hoa định nói: “Đồ tây làm gì” nhưng hắn kịp đổi giọng.
- Cậu cũng thích loại này à?
Đồ ăn tây được cái lợi là nhanh, Vương Quốc Hoa trước ăn mấy món này không ít. Ba người vào tìm vị trí, quán này khá đông khách nhưng nhờ diện tích rộng nên vẫn có chỗ ngồi.
Thang Tân Hoa đi gọi món, Tiểu Triệu không dám một mình ngồi với Vương Quốc Hoa nên cũng đi theo. Vương Quốc Hoa ngồi xuống rồi lấy máy gọi cho Ngả Thanh Sơn.
- Trưởng ban Ngả, sáng mai tôi đến Viện phúc lợi xem một chút, anh bố trí người đi theo.
Ngả Thanh Sơn đáp lời.
- Tôi sẽ bố trí, bí thư còn có gì cần chỉ thị không?
Vương Quốc Hoa thầm nói đối phương sao không chủ động muốn đi cùng, chẳng lẽ biết gì đó rồi sao? Phản ứng không bình thường của đối phương như vậy nhưng Vương Quốc Hoa coi như không phát hiện, hắn cười nói:
- vậy làm phiền anh, tôi còn có việc, dập máy đây.
Vương Quốc Hoa cứ thế dập máy khiến Ngả Thanh Sơn hơi mất bình tĩnh, y cầm thuốc lên châm rồi dùng ngón tay gõ gõ bàn. Chuyện ở Viện phúc lợi, Ngả Thanh Sơn gần tiếng trước đã biết, truyền tin này không phải là Mẫn Tự Hùng mà là do văn phòng Ban Tuyên giáo tỉnh ủy gọi tới. Theo yêu cầu đó là Ban Tuyên giáo thị ủy phải phong tỏa tin tức việc nhà tại Viện phúc lợi bị sập. Ngả Thanh Sơn khá buồn bực nên đành uyển chuyển tỏ vẻ:
- Ban Tuyên giáo triển khai công việc dưới sự lãnh đạo của lãnh đạo thị ủy, Ban Tuyên giáo tỉnh ủy có chỉ thị rõ ràng, chúng tôi đương nhiên kiên quyết chấp hành.
Y vừa dứt câu bên kia đã lạnh lùng nói.
- Anh cứ xem rồi làm.
Câu nói đó làm Ngả Thanh Sơn rất mất hứng nhưng không tiện phát tác. Người gọi điện kia có địa vị không quá cao ở Ban Tuyên giáo tỉnh ủy, nhưng y là chánh văn phòng, là thân tín tuyệt đối của trưởng ban tuyên giáo tỉnh ủy. Nếu là bình thường khi nhận được cuộc điện này Ngả Thanh Sơn sẽ không hề do dự, nhưng vấn đề là Vương Quốc Hoa không phải nhân vật bình thường. Lần trước thương báo Đông Hải nhằm vào thị xã Thiết Châu, Vương Quốc Hoa đứng ra nhận trách nhiệm nếu không Ngả Thanh Sơn đã có chuyện. Còn cả từ thái độ công việc trong nửa tháng gần đây mà thấy thì Ban Tuyên giáo tỉnh ủy khá bất mãn với Ban Tuyên giáo thị xã Thiết Châu, thường thường phê bình vài câu. Ngả Thanh Sơn là người có chỗ dựa không đủ cứng, y làm được chức vụ này có quan hệ lớn đến thái độ làm quan của y. Y không đắc tội với ai, việc cấp trên giao sẽ làm tốt, chuyện cấp trên không dặn sẽ không làm.
Nhưng chuyện hôm nay lại làm khó y. Thằng ngu cũng thấy Ban Tuyên giáo tỉnh ủy không hòa hợp gì với Vương Quốc Hoa. Ngả Thanh Sơn bị kẹp ở giữa khá khổ sở. Còn cả việc Viện phúc lợi nữa chứ, trước đó y không nhận được tin tức gì cả.
Ngả Thanh Sơn bất đắc dĩ đành gọi điện lên tỉnh, vài phút sau y dập máy lặng lẽ ngồi đó. Mãi tới khi Vương Quốc Hoa gọi tới y mới lấy lại hồn.
Ngả Thanh Sơn đang suy nghĩ, Vương Quốc Hoa lại ngồi ăn cánh gà.
- Hai cậu ăn đi, tôi ra ngoài hút thuốc.
Vương Quốc Hoa ăn xong bỏ lại một câu đi ra ngoài.
Một cơn gió ập đến làm hắn tỉnh táo thêm đôi chút. Máy điện thoại trong quần rung lên, hắn lấy thấy là lão THái gọi không khỏi nở nụ cười.
- Là tôi, Vương Quốc Hoa.
- Quốc Hoa, tôi là lão Thái. Ha ha, chuyện bên cậu tôi đã nghe nói, tôi muốn hỏi xem cậu dự định như thế nào?
Lão Thái hỏi thẳng, không vòng vo gì cả.
Vương Quốc Hoa cười đáp.
- Ha ha, Thái huynh hi vọng tôi làm như thế nào?
Lão Thái bên kia hơi dừng một chút, y đột nhiên cảm thấy mình quá nóng vội nên đành nói thẳng suy nghĩ.
- Cũng phải xem Quốc Hoa lão đệ có thể đứng vững trước áp lực không?
- Ha ha, vậy Thái huynh cứ chờ xem.
Vương Quốc Hoa có ý dừng cuộc nói chuyện, lão Thái nói gấp.
- Quốc Hoa, đừng dập máy, tính của cậu có phải là hơi nóng vội không?
- Thái huynh, tôi biết ý của anh, kiên nhẫn chờ xem là được. Thế nhé.
Vương Quốc Hoa chủ động dập máy, lão Thái cầm máy mà thấy cổ mình nghẹn nghẹn. Lục Vĩnh Hạo ngồi đối diện cầm chén trà thấy thế cười nói.
- Tôi đi cả ngày đường lên tỉnh họp mệt chết được mà tên Quốc Hoa kia nói mấy câu khiến tôi không thể không tập trung.
Lão Thái không quá hiểu, Lục Vĩnh Hạo bỏ chén trà cười lạnh một tiếng.
- Tên này muốn làm lớn.
Lão Thái hít sâu một hơi nói.
- Không phải chứ? Hắn vì sao không kéo cả chúng ta nữa? Tội gọi cho hắn đã nói rõ ý của mình, hắn đâu có ngốc mà không nhận ra?
- Dựa vào gì mà kéo chúng ta? Một mình hắn gây chuyện là thuyền nhỏ dễ quay đầu, hơn nữa anh và tôi đều ở trong nước đục. Hắn không ngu nên không cần phải chiến đấu cho người khác.
Lão Thái đỏ mặt nói tiếp lời của Lục Vĩnh Hạo.
- Vậy sau đây nên làm gì?
- Bụng to bao nhiêu ăn từng đó cơm, đừng có mà nồi một mét anh lại đòi ăn ngàn bát cơm.
Lục Vĩnh Hạo không hề khách khí nói khiến lão Thái khó xử. Y lặng lẽ ngồi đó không nói chuyện, Lục Vĩnh Hạo thở dài một tiếng.
- Tôi biết tâm tư của anh. Chúng ta là bạn từng đó năm tôi lại không muốn giúp anh sao? chủ yếu là anh phải nghĩ dù cho họ Tôn bị ngã thì vị trí đó có thể rơi vào người anh không? Còn có việc kia không phải anh có thể chọc vào. Vương Quốc Hoa là ai chẳng lẽ anh không rõ? Nói khó nghe một chút là hắn có làm loạn ở tỉnh Đông Hải này, đi đến nơi khác cũng có thể tiếp tục thăng quan phát tài, còn bao người tranh cướp hắn nhưng còn anh?
Câu hỏi cuối cùng làm lão Thái không thể ngẩng đầu dậy.
Thấy lão Thái đã phục, Lục Vĩnh Hạo mới cầm máy gọi điện.
- Quốc Hoa, cậu định làm như thế nào, tôi sẽ phối hợp với cậu. Tôi biết cũng sẽ nói với cậu, không biết có thể nghe ngóng.
Lão Thái rất khó tin nhìn Lục Vĩnh Hạo, y biết tính cách của Lục Vĩnh Hạo, tên này rất giỏi nhẫn nhịn mà.
- Ha ha, đương nhiên là phải làm lớn rồi, cùng nhau làm chứ?
Vương Quốc Hoa lần này rất dứt khoát nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.