Phù Diêu

Chương 665: Thời cơ

Đoạn Nhận Thiên Nhai

22/03/2013

Sau khi đoàn khảo sát tỉnh Nam Thiên tới, Hác Long Quang càng khẩn trương lôi kéo hạng mục điện phân nhôm kia hơn. Vương Quốc Hoa làm ra động tĩnh lớn đến thế, hắn nếu không làm gì đó thì sao có thể ngồi ở chức thị trưởng Thiết Châu này nữa? Trong lòng mặc dù sốt ruột nhưng chuyện này lại không phải do hắn có thể tác động. Ở trên Bắc Kinh hắn chỉ có thể đi nhờ người chứ đâu ra lệnh được ai. Cho nên Hác Long Quang tạm thời không có tâm trạng gây chuyện ở bên ủy ban thị xã. Mặc dù Cao Khiết và Hàn Hạo có khuynh hướng rõ ràng nghiêng về phía Vương Quốc Hoa nhưng Hác Long Quang tạm thời chỉ có thể coi như không phát hiện ra.

Phải nói quyết định của Hác Long Quang là rất sáng suốt. Vương Quốc Hoa ở bên kia đang thu hút đầu tư, hắn nếu đi quấy rối không phải chuốc họa vào mình sao? Ở tình hình này khả năng duy nhất có thể cứu vãn cục diện là kéo về hạng mục kia. Có hạng mục này làm cơ sở, Hác Long Quang sẽ tự tin hơn nhiều.

Hác Long Quang chỉ có thể lên tỉnh nhờ lão lãnh đạo giúp. Lúc xe lên đường cao tốc, lái xe nói:

- Hình như là xe của Bí thư Vương.

- Vương Quốc Hoa lên tỉnh thành làm gì vậy?

Hác Long Quang bất mãn nhìn thoáng qua thư ký, thư ký bất đắc dĩ lắc đầu nói:

- Nói là việc riêng, cái này tôi không tài nào tìm hiểu được.

- Hừ, ai biết có phải việc riêng không, không chừng đúng là việc riêng, tối qua có khi lại đến nhà lãnh đạo nào đó nịnh bợ, hoặc là lên giường ngủ với con ả nào đó.

Câu này Hác Long Quang chỉ có thể để ở trong lòng, ngay cả thư ký thì hắn cũng không thể nói như vậy.

Cẩn thận suy nghĩ một chút về cách ứng xử của mình với Vương Quốc Hoa lúc đầu, Hác Long Quang cũng thấy có nỗi khổ riêng. Cứ nghĩ là một thằng xuống quá độ, mình có thể dễ dàng đoạt quyền mà thôi. Ai ngờ biến hoá quá nhanh làm Hác Long Quang thấy không thật. Bên thị ủy có Mẫn Tự Hùng làm đồng minh thì bây giờ cũng chỉ có thể đứng ở khu vực địa lý của hắn. nghe nói trên hội nghị thường vụ Mẫn Tự Hùng đưa ra câu nói về vấn đề nhân sự, kết quả Vương Quốc Hoa nói một câu “chưa phải lúc”, vậy là Mẫn Tự Hùng không dám phản bác câu nào.

Hác Long Quang đúng là không thể nào hiểu nổi sao tên Vương Quốc Hoa thu hút đầu tư dễ như mua rau ven đường vậy?

Trước có câu chiến lược coi thường đối thủ, chiến thuật coi trọng đối thủ, Hác Long Quang đột nhiên cảm thấy mình coi thường đối thủ cả về chiến lược và chiến thuật, kết quả đối thủ bất ngờ cường đại khiến mình gặp phải khó khăn.

Lúc này Vương Quốc Hoa ở trên xe vừa lái vừa nhìn thằng bé đang bú bình sữa. Ăn no nó ưỡn lưng nhắm mắt ngủ.

Vương Quốc Hoa đưa mắt nhìn xuống thấy thằng bé không ngờ còn có thói quen đó. Sở Sở căm tức nhìn thoáng qua Vương Quốc Hoa, lại nhìn tay thằng bé đưa vào trong áo mình, cô cả giận nói.

- Đây có phải di truyền của anh không?

Vương Quốc Hoa cười cười không nói. Sở Sở xấu hổ mắng tiếp.

- Lớn bé đều như nhau.

Xe về đến nhà, Vương Quốc Hoa chưa dừng ổn Từ Diệu Quốc đã chạy lên mở cửa xe.

- Bí thư đã về, đây nhất định là vợ ngài rồi.

Từ Diệu Quốc phản ứng rất nhanh, Vương Quốc Hoa cười nói:

- Sở Sở, vợ tôi, anh gọi cô ấy Tiểu Sở là được. Sở Sở, đây là trưởng ban thư ký Từ Diệu Quốc, sau này có việc gì em nói với y.

Sở Sở hiểu ý của Vương Quốc Hoa, cô cười nói:

- Trưởng ban thư ký, sau này mời giúp đỡ một chút.

Sở Sở ôm con xuống xe, mở cửa là Nghiêm Cúc. Thấy rõ mặt Vương Quốc Hoa, Nghiêm Cúc há hốc mồm, đả kích đối với cô không hề nhỏ vì Nghiêm Cúc khá tự tin vào mình. Sở Sở mỉm cười với Nghiêm Cúc:

- Là Tiểu Nghiêm hả, còn một Tiểu Hà phải không? Trong thời gian tôi không ở bên Quốc Hoa cũng may là có hai em chăm sóc.

Sở Sở nói làm tim Nghiêm Cúc và Hà Mai ấm lên, thì ra mình vất vả vợ của bí thư cũng biết, không uổng phí công sức hàng ngày của mình.

Nghiêm Cúc và Hà Mai một người đi trước dẫn đường, một người đi pha trà, phân công rõ ràng. Sở Sở bế con lên phòng ngủ rồi giao lại cho bảo mẫu trông.

Dưới lầu Vương Quốc Hoa và Từ Diệu Quốc đang nói chuyện, Sở Sở xuất hiện cắt ngang dòng báo cáo của Từ Diệu Quốc. Từ Diệu Quốc không quên cười nói.

- Tổng giám đốc Sở.

Cách gọi này y vừa hỏi thăm qua mới biết được.

Vợ của bí thư thị ủy, Từ Diệu Quốc sao có thể gọi là “Tiểu Sở” chứ? Sở Sở cười nói:

- Hai người nói chuyện tiếp, em ra ngoài đi dạo.

Lúc Sở Sở đi ra ngoài ngắm cảnh, Từ Diệu Quốc tiếp tục báo cáo:

- Bí thư, thị trưởng Hác lại lên tỉnh. Tôi nghe một người quen ở Bắc Kinh nói tổ điều tra của Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia đã xuất phát nhưng trạm thứ nhất không phải tỉnh Đông Hải chúng ta. Người dẫn đoàn là phó chủ nhiệm Lãnh Vũ.

Vương Quốc Hoa nghe tên này liền cười, Từ Diệu Quốc thấy thế thầm đoán Bí thư Vương không biết lại định dùng thủ đoạn gì để bắt chuyện này đây.

- Chuyện này Từ Diệu Quốc đã báo cáo với tôi, đây là hạng mục lớn nhất định phải toàn lực ủng hộ.

Vương Quốc Hoa nói nhưng Từ Diệu Quốc không quá tin, y thầm nghĩ trong này kiểu gì chẳng có vấn đề.

- Anh đi mời Du tiên sinh ở đoàn khảo sát nói trưa tôi mời y dùng cơm, địa điểm ở đây.

Từ Diệu Quốc gật đầu nói.

- Được, tôi cũng nên đi.

Từ Diệu Quốc đi, Vương Quốc Hoa nói với Nghiêm Cúc đang chờ ở bên.

- Tiểu Nghiêm, đồ quê tôi lần trước mang về vẫn còn chứ?

Thang Tân Hoa xen miệng vào:

- Sếp, đồ có cả xe, tôi đã cất vào kho lạnh chờ lúc ngài rảnh rồi xử lý.

Vương Quốc Hoa gật đầu nói.

- Anh dẫn tiểu Nghiêm đì tìm chút đồ ngon một chút đưa cho nhà bếp nấu, trưa tôi mời khách. Còn có mấy thứ đó anh chia cho mỗi thường vụ thị ủy một phần.

Du Phi Dương đến rất nhanh, thấy Sở Sở và Vương Quốc Hoa đang ngồi nói chuyện, y ho khan một tiếng:

- Hai vị làm phiền rồi.

Vương Quốc Hoa thấy y liền đứng lên nói:

- Đến à, trưa cùng ăn cơm. Đúng rồi, Vương Quốc Duy đâu? Sao hắn không tới?

Du Phi Dương cười nói:

- Hắn đâu có thời gian, hắn vẫn ở Khu khai phát. Đã nhận đất giờ chuẩn bị khởi công. Mấy năm nay thị trường cạnh ranh càng lúc càng kịch liệt, bên này lại phải mở thị trường nên có nhiều chuyện.

Ngành sản xuất máy tính xách tay hiện đang ở thời kỳ thịnh vượng, bây giờ người có một chiếc máy tính xách tay vẫn là quá ít. Khoảng mườ năm nữa thời đại người ta hâm mộ người có máy tính xách tay sẽ trở nên xa vời.

Sở Sở cũng đứng lên nói:

- Hai người nói chuyện, em lên lầu xem con một chút.



Chờ Sở Sở đi lên, Du Phi Dương giơ ngón cái nói:

- Tôi phục, tôi vẫn lo lắng vô ích vài ngày mà ông chỉ chớp mắt cái đã giải quyết được vấn đề. Xem ra tôi phải học ông việc đối đãi với phụ nữ rồi.

Vương Quốc Hoa cung kính nói:

- Không như ông khen đâu, chủ yếu là do Sở Sở đã có lựa chọn.

Du Phi Dương thu nụ cười, nghiêm túc nói.

- Nói như vậy …

Vương Quốc Hoa đưa tay chỉ chỉ, Du Phi Dương cảm xúc vỗ đầu nói.

- Tôi vẫn không hiểu ông, vì sao không chịu dựa vào Sở gia.

Vương Quốc Hoa thản nhiên nói:

- Con người có ý chí khác nhau, con người tôi không thích phụ thuộc vào bất cứ ai.

Câu này người khác nghe xong có lẽ sẽ cười chê nhưng Du Phi Dương nghe xong lại đầy khẳng định gật đầu nói:

- Điểm này tôi biết, ông vẫn luôn làm như vậy. Bố tôi và dì đều cho rằng ông không nợ ân tình của bất cứ ai, tất cả của ông đều là do ông tự làm ra, ngược lại …

Vương Quốc Hoa kịp thời xua tay chặn lại.

- Không nói chuyện này, nói chuyện về đoàn khảo sát đi. Không có chuyện gì quan trọng chứ?

Du Phi Dương nói:

- Còn có thể có việc gì chứ? Phó thị trưởng thường trực các ông dẫn một đám bí thư quận ủy và chủ tịch quận đi phục vụ chúng tôi như là đại gia vậy. Ha ha, thị trưởng Hàn dẫn đoàn xuống, tôi không có việc cũng không đi theo, nếu không ông đâu tìm được tôi.

Hai người nói chuyện một lúc, Thang Tân Hoa tiến vào nói.

- Nhà bếp đã chuẩn bị xong, có thể mang đồ lên không sếp?

Vương Quốc Hoa gật đầu nói:

- Tân Hoa, đi gọi thêm trưởng ban thư ký tới, trưa cùng ăn.

Từ Diệu Quốc đến rất nhanh, Vương Quốc Hoa chờ mọi người ngồi xuống liền cười nói:

- Hôm nay coi như bữa tiệc trong nhà. Thứ nhất là mừng vợ tôi tới, thứ hai mọi người không phải người ngoài. Thứ ba chính là muốn mời mọi người dùng bữa, hôm nay coi như một cơ hội.

Vương Quốc Hoa nói xong bưng chén lên mời mọi người. Vương Quốc Hoa uống xong, Sở Sở cũng bưng chén nói.

- Hôm nay lần đầu gặp, tôi uống không tốt nên tôi xin uống một chén coi như mời mọi người.

Phu nhân kính rượu có trọng lượng còn hơn cả bí thư. Chiêu này của bí thư rất đẹp, coi như cho mọi người đủ thể diện. Ở đây Du Phi Dương thì không sao, Từ Diệu Quốc và Thang Tân Hoa mới là mục đích mà Sở Sở mời rượu.

Ăn xong mọi người cáo từ rời đi.

Tin vợ Vương Quốc Hoa đến truyền đi rất nhanh. Người thấy Sở Sở không nhiều, chỉ có một ít nhân viên phục vụ ở nhà khách thị ủy nhưng đám người này đều giỏi tám chuyện. Dung mạo của vợ Bí thư Vương trở thành một đề tài chính để mọi người bàn tán.

Hết giờ trưa, đầu giờ chiều đã bắt đầu có người tới nhà. Người đầu tiên tới là Vu Á Lệ, trong tay còn mang theo đồ chơi cho em bé. Chuyện Hình Thiện Vinh tạo ra phong ba tuy vẫn còn có ảnh hưởng nhưng đã không mang lại bao ảnh hưởng trái. Ngược lại quận Đông Hợp kết hợp đoàn khảo sát đầu tư tỉnh Nam Thiên tới mà tiến hành đẩy mạnh phong trào cải cách tác phong làm việc của đội ngũ cán bộ. Đương nhiên lần này Vương Quốc Hoa cũng tự mình đối diện với nghi phạm cũng làm quận ủy Đông Hợp rất mất mặt.

Vu Á Lệ ngồi một lát liền đứng dậy cáo từ, chiều về còn phải nịnh nhà đầu tư nữa. Vương Quốc Hoa đưa ra đến cửa, Vu Á Lệ quay đầu lại nói:

- Bí thư, có việc này tôi muốn xin chỉ thị một chút.

- Chị nói đi.

Vu Á Lệ bất an nói:

- Tôi muốn lên tỉnh tìm lịch sử tốt cho Hình Thiện Vinh. Chuyện của y là do tôi không xử lý tốt nên thành ra như vậy, tôi rất áy náy trong lòng, không làm gì đó cho y thì tôi không yên tâm.

- Đây là việc tốt, chị đi làm đi. Đúng, lúc xử thì chị nhất định phải có mặt, chị đã định nói như thế nào chưa?

Vu Á Lệ do dự một chút:

- Tôi nghĩ nói vài lời hay không biết có được không?

Vương Quốc Hoa trầm ngâm một chút:

- Nói theo thực tế đi, đương nhiên chị có thể xuất phát từ góc độ cá nhân mà nói nguyên nhân xảy ra chuyện, đề nghị tòa án xử nhẹ cho Hình Thiện Vinh.

Vu Á Lệ gật đầu nói:

- Tôi biết rồi.

Sau chuyện Hình Thiện Vinh, Vương Quốc Hoa có thể rõ ràng cảm nhận biến hoá của Vu Á Lệ. So với trước đây thì Vu Á Lệ thêm trầm ổn hơn, thêm vài phần năng nổ. Vương Quốc Hoa khá vui vẻ thấy biến hoá như vậy của cô ta.

Người thứ hai đến là trưởng ban tổ chức cán bộ Việt Phong, y đến nhanh như vậy làm Vương Quốc Hoa có chút bất ngờ. Dù sao Việt Phong vẫn chưa tỏ rõ thái độ, nếu là Trịnh Minh tới thì Vương Quốc Hoa còn thấy đúng. Đương nhiên Việt Phong có thể tới, Vương Quốc Hoa rất vui, đây là hiện tượng tốt mà.

Việt Phong không đến một mình, y còn dẫn theo vợ. Vương Quốc Hoa và Việt Phong nhìn nhau cười cười hiểu ý. Sở Sở xuất hiện phụ trách tiếp đón vợ của Việt Phong. Hai người phụ nữ rất nhanh tìm được tiếng nói chung.

Vương Quốc Hoa biết rõ thủ đoạn của Sở Sở, với kiến thức và năng lực của Sở Sở thì muốn làm tốt quan hệ với ai đều rất dễ dàng.

Trà do Sở Sở lấy từ chỗ Sở lão tới, lúc Vương Quốc Hoa giới thiệu Sở Sở liền hiểu ý lấy ra trà ngon này.

Việt Phong thích uống trà nên vừa bưng cốc trà đã thấy mùi vị khác, hít sâu một hơi làm vẻ mặt y càng không đúng. Việt Phong kinh ngạc nói:

- Đây là trà Long tỉnh Tây Hồ phải không? Sao mùi vị lại có chút không đúng?

Sở Sở cười xen vào một câu.

- Đây là trà Long tỉnh Tây Hồ, là trà Long tỉnh chân chính.

Cái gì là trà chân chính? Người hiểu trà đều biết hầu hết trà Long tỉnh Tây Hồ là sản phẩm sản xuất đại trà, mà trà đúng nghĩa cũng là tượng trưng quyền lực ở Trung Quốc này.

Lúc Việt Phong thoáng biến sắc thì Vương Quốc Hoa thản nhiên nói.

- Tôi không hiểu trà, trà gì cũng uống. Đúng, tôi còn có chút trà ở quê, đồng chí Việt Phong mang về nếm thử.

Vương Quốc Hoa vừa nói vừa dặn Nghiêm Cúc, mục đích Việt Phong tới không phải vì uống trà nên cũng không nói câu gì khách khí. Chờ Vương Quốc Hoa nói xong, Việt Phong nói:

- Bí thư, thị xã còn vài vấn đề nhân sự chưa quyết, cũng đã đến lúc nên giải quyết rồi.

Vương Quốc Hoa cười nói:



- Đồng chí Việt Phong, tôi mới tới chưa lâu, gần đây lại bận việc khác vì thế vấn đề nhân sự có thể để thêm một thời gian nữa rồi nói không?

Việt Phong thầm nghĩ không phải chờ mình tỏ thái độ sao?

- Bí thư, như vậy không tiện, bên ban đã đưa ra một phương án, đầu tiên đưa cho phó bí thư Mẫn xem sau đó giao cho ngài. Ngài nếu thấy thời cơ chưa đúng thì có thể cân nhắc rồi quyết định mà.

Vương Quốc Hoa cười cười, Việt Phong nói như vậy thì bên Mẫn Tự Hùng mà gây khó dễ, Việt Phong sẽ ra mặt chống lại. Quan hệ giữa Việt Phong và Mẫn Tự Hùng khá vi diệu, về nguyên tắc phó bí thư là quản mũ quan, nếu như trưởng ban tổ chức cán bộ có qua lại với bí thư thì muốn làm phó bí thư mất quyền là rất dễ dàng. Nói cách khác vấn đề nhân sự lần này coi như là ngả bài.

Việt Phong nói tới nước này, Vương Quốc Hoa còn kiên trì chờ sẽ vô nghĩa. Hắn gật đầu nói.

- Được, như vậy là được rồi. Chờ anh và phó bí thư Mẫn trao đổi xong thì đưa ra trong hội nghị thường vụ, vừa lúc đồng chí Hác Long Quang cũng đã về.

Việt Phong cười nói:

- Có chuyện này khá gấp, Cục công an thiếu hai phó cục trưởng, đồng chí Trịnh Minh tìm tôi nói chuyện mấy lần, ý của tôi là nếu ngài gật đầu rồi nói tiếp.

- Ồ, tôi biết rồi, chuyện này tạm để đó, chờ hết giai đoạn bận này tôi sẽ sang Cục công an khảo sát một lần.

Vương Quốc Hoa cười gật đầu, trong lòng lại thầm coi thường lão hồ ly Trịnh Minh muốn đẩy Việt Phong ra đỡ đạn cho mình.

Vấn đề nhân sự luôn là đòn sát thủ của Đảng ủy, Vương Quốc Hoa đâu dễ tỏ thái độ. Trịnh Minh muốn kiếm lợi nhất định phải tỏ thành ý. Trước đó Trịnh Minh mặc dù không hợp với Hác Long Quang nhưng cũng không tỏ thái độ rõ với phía Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa vẫn chờ y tỏ thái độ nhưng Trịnh Minh như không biết. Trịnh Minh này không phải không biết mà là muốn kéo Việt Phong lại, nói chuyện tốt với Việt Phong rồi tìm Vương Quốc Hoa nói chuyện.

Việt Phong và vợ ở gần nửa tiếng là đi, phải nói chiêu mang vợ tới là rất đẹp. Việt Phong đủ thành ý nên hài lòng quay về, trên đường vợ y nhắc đến Vương Quốc Hoa mà không ngừng tấm tắc.

- Vợ Bí thư Vương đúng là vừa đẹp vừa có nhiều kiến thức.

- Anh không phát hiện da của cô ta đâu, mềm mại như nước vậy. Đúng, cô ấy đã nhận lời bảo sẽ nhờ người mang cho em một bộ mỹ phẩm Pháp về, tiền này anh nói làm sao bây giờ? Cô ta không chịu nhận tiền.

- Nếu cô ta đã muốn tặng thì em cứ nhận đi.

Việt Phong nói, trong lòng cũng khá rung động vì sự xuất hiện của Sở Sở, nhất là loại trà kia được đưa ra càng làm Việt Phong thêm kiên định với quyết tâm của mình.

Người thứ ba tới càng làm Vương Quốc Hoa giật mình, là chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Xa Hướng Tiền. Tên này rất có thú vị, chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật bình thường toàn mặt đen nhưng y cả ngày cười rất vui vẻ.

Xa Hướng Tiền không có xung đột cũng không có đồng minh trong các thường vụ, là điển hình của người không vận động kết minh. Ở thời của nguyên bí thư, công việc Ủy ban kỷ luật về cơ bản đều theo ý của bí thư thị ủy. Nguyên bí thư xuống, Hác Long Quang muốn thò tay vào Ủy ban kỷ luật nhưng Xa Hướng Tiền quản rất chặt địa bàn của mình.

Xa Hướng Tiền lấy cớ đến báo cáo công việc mà tới rất đúng giờ. Việt Phong vừa đi chưa đầy năm phút thì y đã xuất hiện. Thực tế Xa Hướng Tiền vẫn ở gần đó chỉ là đến chậm một bước khiến Việt Phong vào trước mà thôi.

Xa Hướng Tiền vẫn có thái độ như trước, vừa vào cửa đã chắp tay cười nói:

- Bí thư, nghe nói phu nhân tới, đây là việc vui nên tôi tới chúc mừng.

Lý do không quá hay nhưng đôi khi không phải tùy tiện tìm lý do để nói chuyện sao? Vương Quốc Hoa không coi là thật, cũng không để ý. Hắn cười cười mời Xa Hướng Tiền ngồi xuống. Đừng nhìn trong các thường vụ thị ủy Xa Hướng Tiền biểu hiện bình thường nhất nhưng Vương Quốc Hoa không dám coi thường đối phương. Người như vậy một là thật sự không coi trọng quyền lực nếu không chính là tâm cơ rất sâu.

Vương Quốc Hoa đánh giá khả năng phía sau là cao hơn. Lý do rất đơn giản, Xa Hướng Tiền mới 50, không thể làm nghĩ đến làm hết khóa này là lui. Bên hệ thống Ủy ban kỷ luật khá đặc biệt, khả năng tiến bộ rất khó khăn. Xa Hướng Tiền đã làm đến cấp phó giám đốc sở, thường vụ thị ủy, dù không muốn tiến lên thì nhất định sẽ muốn sống dễ chịu ở trên địa bàn của mình mà.

- Đồng chí Hướng Tiền ngồi đi.

Vương Quốc Hoa rất nhiệt tình. Thời cơ mà Việt Phong nói vừa nãy bây giờ đã thể hiện ra. Loại người như Xa Hướng Tiền tìm một lý do bình thường đến gặp có thể thấy được là người sáng suốt rất nhiều. Nhân một loạt thủ đoạn để xây dựng cục diện tốt đẹp của Thiết Châu, xu thế của Vương Quốc Hoa đã hình thành và tạo thành xu thế không thể ngăn cản.

Người thấy rõ điểm này không đơn giản chỉ có mình Việt Phong, càng không chỉ có thêm Xa Hướng Tiền. Vì thế sau khi Xa Hướng Tiền vào cửa nhà Vương Quốc Hoa, trưởng ban tuyên giáo Ngả Thanh Sơn cũng tìm một góc dừng lại. Ngồi trong xe không xuống, Ngả Thanh Sơn lẩm bẩm nói.

- Lão Xa này không ngờ lại có động tác nhanh như vậy.

- Sếp sếp, hình như là xe của lão Phương quân khu thị xã.

Mắt thư ký rất chuẩn, nhìn ra được một xe đang chạy tới. Ngả Thanh Sơn chép miệng nói.

- Đại cuộc đã định.

Tiếp khách cả chiều làm hai bên má Vương Quốc Hoa tê tê. Cuối cùng khi trời dần tối mới hết khách, Vương Quốc Hoa ngồi trên ghế xoa xoa má. Sở Sở bưng trà tới bỏ xuống nói.

- Mệt à anh?

Vương Quốc Hoa gật đầu, cười khổ nói:

- Qua lại với mấy người này đúng là quá mệt đầu.

Sở Sở cười nói.

- Em thấy anh đang vui mà.

Vương Quốc Hoa nghe xong cười ha hả nói.

- Em đúng là hiểu anh.

Sáng hôm sau Vương Quốc Hoa dậy rất thoải mái sau một đêm vận động không ít. Hắn vừa xuống lầu, thư ký Thang Tân Hoa đã đứng chờ ở sân.

Vương Quốc Hoa đi ra, Tiểu Triệu vội vàng cất giẻ đang lau xe, y cung kính đứng bên chờ lãnh đạo lên xe. Thấy Vương Quốc Hoa tới gần, Tiểu Triệu bạo gan nói.

- Sếp, hôm nay tôi có chút chuyện nên lát xin phép nghỉ.

Vương Quốc Hoa đứng lên nói:

- Có việc gì thế? nói xem tôi có thể giúp không?

Tiểu Triệu đỏ mặt cúi đầu nhỏ giọng nói:

- Chút chuyện riêng, nhà giới thiệu một người phụ nữ, tôi cũng gặp một thời gian, hôm nay đã nói đi gặp phụ huynh.

Vương Quốc Hoa nghe vậy cười nói:

- Đây là việc tốt, đúng rồi Tân Hoa, lấy hai tút Trung hoa đưa cho Tiểu Triệu, ngoài ra mang ít quà ở quê tôi cho Tiểu Triệu.

Thang Tân Hoa cười nói:

- Có thuốc còn cần rượu nữa mà. Vừa lúc tôi còn hai chai Mao đài cũng sẽ lấy ra cống hiến.

Vương Quốc Hoa nghe xong không nhịn được cười nói.

- Cậu được đó, còn giấu đồ.

Tâm trạng Vương Quốc Hoa hôm nay khá vui vẻ nên trêu Thang Tân Hoa. Thang Tân Hoa thầm vui vẻ nhưng ngoài mặt lại đau khổ nói.

- Sếp, đây đâu phải đồ giấu gì chứ? Đây là lần trước ngài ném cho tôi, nói gì mà là của giám đốc Liêu tập đoàn Hoành Đại đưa, ngài không nhớ là để chỗ tôi một thời gian rồi ư?

Vương Quốc Hoa vỗ đầu nói:

- Đúng, có việc này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Phù Diêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook