Chương 355: Tiến thối (3)
Đoạn Nhận Thiên Nhai
19/03/2013
Hội nghị thường trực ủy ban lần đầu tiên do Vương Quốc Hoa tổ chức không phải là phân công công việc mà là phân nhà. Bây giờ đang cải cách nhà ở, ủy ban trước đây muốn phân nhà đều phải bỏ ra một khoản tiền mua mới được. Trước hội nghị Mã Ngọc Cao phát báo cáo cho các vị phó chủ tịch quận, hơn nữa cũng nói rõ nội dung hội nghị này.
3h30 chiều, Vương Quốc Hoa tươi cười đi ra khỏi văn phòng, đầu cầu thang có một thanh niên cao to mặt không râu cười hì hì đi lên chào.
- Chủ tịch Vương, tôi là phó chủ tịch Lý Quốc Quang.
Vương Quốc Hoa cười bắt tay nhìn đối phương. Lý Quốc Quang này còn cao hơn Vương Quốc Hoa, khuyết điểm là không quá phấn chấn. Vương Quốc Hoa nhớ đến chuyện của tập đoàn Minh Viễn, hắn không biết xử lý như thế nào.
- Đồng chí Quốc Quang đã trở về, sức khỏe thế nào rồi? Không nên cậy mạnh, sức khỏe quan trọng hơn.
Vương Quốc Hoa khách khí nói một câu. Hắn thầm nghĩ người này có thể cho lính tới đập văn phòng của tập đoàn Minh Viễn tức là không phải người bình thường.
- Không có gì, bây giờ tôi đã khỏe và trở lại làm việc. chủ tịch yên tâm, tôi không bạc đãi mình đâu.
Lý Quốc Quang tỏ vẻ rất thân thiết.
Hai người một trước một sau tiến vào phòng hội nghị. Các vị phó chủ tịch quận ngồi trong thấy thế không khỏi có cảm giác không đúng. Thân phận của Lý Quốc Quang khá kỳ dị. Hắn không phải thường vụ quận ủy nhưng là phó bí thư đảng ủy, nói là xuống rèn luyện nhưng hắn có quyền lên tiếng trong hội nghị ban bí thư. Hơn nữa vết thương của tập đoàn Minh Viễn còn đang chảy máu. Bây giờ hai người Lý Quốc Quang và Vương Quốc Hoa cùng tới làm tất cả phó chủ tịch đang ngồi theo bản năng đứng hết lên.
Vương Quốc Hoa chỉ khẽ gật đầu thầm nghĩ Lý Quốc Quang làm như vừa rồi chính là muốn mọi người xem mà thôi.
- Bắt đầu họp. Chánh văn phòng Mã đã làm báo cáo phát cho mọi người. Nội dung hội nghị hôm nay là như vậy, mọi người có thể nói ra quan điểm của mình.
Vương Quốc Hoa rất nghiêm túc mở màn. Vương Quốc Hoa vừa nói xong, Lý Quốc Quang hung hăng đập bàn nói:
- Quận ủy khinh người quá đáng, chúng ta không thể nhịn được. Việc này giao cho tôi làm, dù sao tôi cũng nhàn rỗi.
Ngoài Lý Quốc Quang lên tiếng, mọi người cùng câm điếc. Vương Quốc Hoa có chút tức giận, kế hoạch hắn chuẩn bị thoáng cái bị tên Lý Quốc Quang này phá vỡ. Nhưng mặc dù tức hắn vẫn phải duy trì vẻ mặt bình tĩnh.
- Đồng chí Quốc Quang mạnh dạn gánh vác công việc, tôi đồng ý do anh phụ trách việc này.
Diêu Hiểu Hoa lên tiếng rất nhanh. Lý Quốc Quang làm loạn như vậy có thể nói làm hắn rất sung sướng. Báo cáo này nhất định phải được thông qua, không ai dám phản đối khi các đồng chí trên lầu dưới lầu biết hết, đó chính là làm mọi người công phẫn. Vấn đề là một khi được thông qua thì đất dễ lấy, còn tiền? Diêu Hiểu Hoa trên danh nghĩa phân công quản lý tài chính, không chừng do hắn ra mặt phụ trách. Nhưng phòng Tài chính không nể mặt Vương Quốc Hoa, còn có thể nể mặt Diêu Hiểu Hoa sao? Diêu Hiểu Hoa vừa giơ tay đồng ý người khác hiển nhiên không có ý kiến.
Vương Quốc Hoa thấy mọi người đều nhất trí, hắn đành nhịn cơn tức nói.
- Nếu là như vậy thì chuyện này giao cho đồng chí Quốc Quang làm. Tan họp.
Vương Quốc Hoa đứng lên đi trước, Lý Quốc Quang cười hì hì cầm báo cáo đuổi theo, mấy phó chủ tịch khác đều cảm thấy không khí rất lạ. Cuối cùng Giản Hòa Phương không nhịn được phì cười thành tiếng. Có người mở màn, người khác cũng cười theo nhưng hàm súc hơn.
Vương Quốc Hoa đi nhanh về văn phòng mình, hắn đang định vung tay đập chén để xả cơn giận không ngờ bên ngoài truyền tới giọng của Lý Quốc Quang.
- Chủ tịch, tôi có chút chuyện báo cáo với anh.
Mẹ nó chứ, âm hồn bất tán à? Chén trà trong tay Vương Quốc Hoa may mắn thoát chết. Hắn hậm hực ra ngoài lạnh lùng nhìn Lý Quốc Quang:
- Đồng chí Quốc Quang, ngồi xuống nói chuyện.
Lẽ ra Vương Quốc Hoa nên mời Lý Quốc Quang vào trong nhưng hắn làm thế này chính là thể hiện cho đối phương biết mình đang tức như thế nào.
Lý Quốc Quang không biết có phải không biết qu củ hay không mà không hề tức. Hắn cười hì hì ngồi xuống ghế ở bên ngoài, gác chân chữ ngũ nói.
- Chủ tịch cũng ngồi đi.
Vương Quốc Hoa mặt mày âm trầm ngồi xuống, mặt hắn sao dễ coi được khi đang tức.
- Chủ tịch, có người nhờ tôi chuyển chút đồ cho anh.
Lý Quốc Quang vừa nói như vậy, Vương Quốc Hoa mới thấy tên này cầm theo chiếc cặp căng phồng.
Vương Quốc Hoa có chút khó hiểu, ai nhờ Lý Quốc Quang mang đồ cho mình? Hắn đang suy nghĩ thì Lý Quốc Quang đã xoa xoa tay nói:
- Chủ tịch, thương lượng một chút được không, đồ này chia tôi một nửa?
Vương Quốc Hoa không biết nên trả lời hắn như thế nào, vật gì mình còn không biết sao có thể nhận lời. Vì thế hắn làm mặt mình thật lạnh rồi cứ thế nhìn chằm chằm vào Lý Quốc Quang.
Lý Quốc Quang bị Vương Quốc Hoa nhìn như vậy không khỏi có chút xấu hổ. Hắn gãi đầu mở cặp lấy một chiếc túi đen bỏ lên bàn nhỏ giọng nói:
- Bốn tút, tôi không cần nhiều, một tút là được.
Vương Quốc Hoa cầm lên mở ra thấy là bốn tút Gấu mèo. Nhìn thứ này, đầu hắn như ngắn lại. Hắn ngẩng đầu khó hiểu hỏi Lý Quốc Quang:
- Ai nhờ anh mang tới?
Lý Quốc Quang cười hắc hắc nói.
- Chị ấy không cho nói.
Vừa nói Lý Quốc Quang vô thức sờ sờ lỗ tai.
- Từ mẫu giáo tới giờ nơi này bị ăn đòn nhiều nhất.
Vương Quốc Hoa thực ra nhìn thấy bốn tút thuốc này là biết câu trả lời. Cơn tức giận trong lòng thoáng cái giảm đi nhiều, cuối cùng Vương Quốc Hoa vẫn đẩy túi lại.
- Anh nói với cô ấy tôi không cần, về sau đừng bảo người mang gì tới cho tôi.
Vương Quốc Hoa vừa nói vừa đứng lên mở cửa vào phòng trong đồng thời cũng đóng trái cửa lại. nụ cười trên mặt Lý Quốc Quang thoáng cái cứng ngắc. Trong nháy mắt khi Vương Quốc Hoa xoay người có vẻ mặt gì, hắn thấy rất rõ. Lý Quốc Quang biết Vương Quốc Hoa và Sở Sở nhất định có vấn đề. Hắn rất tò mò nhưng không biết hỏi ai.
Cầm túi, Lý Quốc Quang về văn phòng mình rồi mới gọi điện.
- Chị, hắn không lấy, còn nói sau này đừng đưa.
Sở Sở nghe điện thì cô đang một mình đi bộ ở cổng đại học F.
- Ừ, biết rồi, giữ lại đi.
Sở Sở rất bình tĩnh dập máy, kết quả này cô đã đoán trước, với tính cách của Vương Quốc Hoa mà làm như vậy là rất bình thường. Sở Sở đứng tại chỗ nhìn quanh, xung quanh thay đổi rất nhiều.
Tâm trạng xấu của Vương Quốc Hoa kéo dài không lâu, một lúc sau hắn đột nhiên nở nụ cười. Vương Quốc Hoa phát hiện mình bỏ qua một vấn đề. Lý Quốc Quang còn kiêm chức Phó bí thư Huyện ủy. Hắn không có địch ý với mình, hắn phá rối trong hội nghị chính là muốn biểu hiện đứng về phía mình.
Đến cuối giờ làm nghi vấn của Vương Quốc Hoa đã được giải đáp. Lý Quốc Quang ngậm thuốc không hề có hình tượng của lãnh đạo quận xuất hiện trước cửa văn phòng hắn.
- Chủ tịch, tôi tới báo cáo công việc.
Vương Quốc Hoa lần này khách khí hơn nhiều, mời hắn vào phòng trong. Hắn nhìn đồng hồ nói.
- Hết giờ làm rồi, anh có gì cần báo cáo thì nhanh đi.
Lý Quốc Quang nghe vậy không hề tức mà còn mỉm cười:
- Chuyện trên hội nghị chiều nay tôi đã đi làm xong. Bên Trịnh Quốc tôi cũng đã tự mình sang, hắn tỏ vẻ quyền phân phối phòng ở toàn bộ giao cho văn phòng ủy ban phụ trách.
Vương Quốc Hoa có chút giật mình, hiệu suất của tên này nhanh thật. Không đợi Vương Quốc Hoa lên tiếng, Lý Quốc Quang đã nói trước.
- Việc này vốn là do bên ủy ban chiếm lý, tôi tự mình tới nhà coi như nể mặt hắn.
Nhìn vẻ kiêu căng của đối phương, Vương Quốc Hoa rất muốn biết là thật hay giả. Đến nước này Vương Quốc Hoa không khỏi nhớ tới Chu Lạp Phong, tên này sao mãi không có tin tức gì.
Hắn đang suy nghĩ, Lý Quốc Quang đã cười hì hì nói tiếp.
- Anh đừng đoán, lão Chu đã nói với tôi, chuyện ở quận sau này anh muốn làm như thế nào thì làm như vậy.
Thấy Lý Quốc Quang vừa nói vừa tránh ánh mắt sang bên, Vương Quốc Hoa cười lạnh nói:
- Chu Lạp Phong có thể diện lớn đến vậy sao? Tôi không tin.
Lý Quốc Quang vội vàng kêu lên.
- Cái này không liên quan tới thể diện. Trong tay hắn có hàng tốt, còn có thể kiếm chút tiền tiêu. Tôi nói chủ tịch đại nhân, anh hay nghi ngờ quá. Tôi nói như thế này với anh, trong vài vòng tròn anh có danh tiếng lớn hơn tôi.
Vương Quốc Hoa vẫn lộ vẻ nghi ngờ, Lý Quốc Quang ngửa mặt vỗ đầu nói.
- Không nói tới người bảo tôi mang đồ tới cho anh. Ba người Chu Lạp Phong, Du Khánh Dương, Lệ Hổ tuy tôi không sợ bọn họ nhưng không dám không nể mặt bọn họ. Nhất là tên Lệ Hổ kia vì chuyện của anh nên tìm ba cô em thiếu chút nữa làm tôi gãy lưng. Lúc tôi lên máy bay, ba người cũng tiễn còn không ngừng dặn tôi, tôi thiếu chút nữa phải thề cùng tiến cùng lùi với anh.
- Được rồi, anh định xử lý tập đoàn Minh Viễn như thế nào?
Vương Quốc Hoa rốt cuộc đã có thể thở dài một tiếng. Lý Quốc Quang nghe xong nhướng mày đứng lên đóng cửa phòng lại.
3h30 chiều, Vương Quốc Hoa tươi cười đi ra khỏi văn phòng, đầu cầu thang có một thanh niên cao to mặt không râu cười hì hì đi lên chào.
- Chủ tịch Vương, tôi là phó chủ tịch Lý Quốc Quang.
Vương Quốc Hoa cười bắt tay nhìn đối phương. Lý Quốc Quang này còn cao hơn Vương Quốc Hoa, khuyết điểm là không quá phấn chấn. Vương Quốc Hoa nhớ đến chuyện của tập đoàn Minh Viễn, hắn không biết xử lý như thế nào.
- Đồng chí Quốc Quang đã trở về, sức khỏe thế nào rồi? Không nên cậy mạnh, sức khỏe quan trọng hơn.
Vương Quốc Hoa khách khí nói một câu. Hắn thầm nghĩ người này có thể cho lính tới đập văn phòng của tập đoàn Minh Viễn tức là không phải người bình thường.
- Không có gì, bây giờ tôi đã khỏe và trở lại làm việc. chủ tịch yên tâm, tôi không bạc đãi mình đâu.
Lý Quốc Quang tỏ vẻ rất thân thiết.
Hai người một trước một sau tiến vào phòng hội nghị. Các vị phó chủ tịch quận ngồi trong thấy thế không khỏi có cảm giác không đúng. Thân phận của Lý Quốc Quang khá kỳ dị. Hắn không phải thường vụ quận ủy nhưng là phó bí thư đảng ủy, nói là xuống rèn luyện nhưng hắn có quyền lên tiếng trong hội nghị ban bí thư. Hơn nữa vết thương của tập đoàn Minh Viễn còn đang chảy máu. Bây giờ hai người Lý Quốc Quang và Vương Quốc Hoa cùng tới làm tất cả phó chủ tịch đang ngồi theo bản năng đứng hết lên.
Vương Quốc Hoa chỉ khẽ gật đầu thầm nghĩ Lý Quốc Quang làm như vừa rồi chính là muốn mọi người xem mà thôi.
- Bắt đầu họp. Chánh văn phòng Mã đã làm báo cáo phát cho mọi người. Nội dung hội nghị hôm nay là như vậy, mọi người có thể nói ra quan điểm của mình.
Vương Quốc Hoa rất nghiêm túc mở màn. Vương Quốc Hoa vừa nói xong, Lý Quốc Quang hung hăng đập bàn nói:
- Quận ủy khinh người quá đáng, chúng ta không thể nhịn được. Việc này giao cho tôi làm, dù sao tôi cũng nhàn rỗi.
Ngoài Lý Quốc Quang lên tiếng, mọi người cùng câm điếc. Vương Quốc Hoa có chút tức giận, kế hoạch hắn chuẩn bị thoáng cái bị tên Lý Quốc Quang này phá vỡ. Nhưng mặc dù tức hắn vẫn phải duy trì vẻ mặt bình tĩnh.
- Đồng chí Quốc Quang mạnh dạn gánh vác công việc, tôi đồng ý do anh phụ trách việc này.
Diêu Hiểu Hoa lên tiếng rất nhanh. Lý Quốc Quang làm loạn như vậy có thể nói làm hắn rất sung sướng. Báo cáo này nhất định phải được thông qua, không ai dám phản đối khi các đồng chí trên lầu dưới lầu biết hết, đó chính là làm mọi người công phẫn. Vấn đề là một khi được thông qua thì đất dễ lấy, còn tiền? Diêu Hiểu Hoa trên danh nghĩa phân công quản lý tài chính, không chừng do hắn ra mặt phụ trách. Nhưng phòng Tài chính không nể mặt Vương Quốc Hoa, còn có thể nể mặt Diêu Hiểu Hoa sao? Diêu Hiểu Hoa vừa giơ tay đồng ý người khác hiển nhiên không có ý kiến.
Vương Quốc Hoa thấy mọi người đều nhất trí, hắn đành nhịn cơn tức nói.
- Nếu là như vậy thì chuyện này giao cho đồng chí Quốc Quang làm. Tan họp.
Vương Quốc Hoa đứng lên đi trước, Lý Quốc Quang cười hì hì cầm báo cáo đuổi theo, mấy phó chủ tịch khác đều cảm thấy không khí rất lạ. Cuối cùng Giản Hòa Phương không nhịn được phì cười thành tiếng. Có người mở màn, người khác cũng cười theo nhưng hàm súc hơn.
Vương Quốc Hoa đi nhanh về văn phòng mình, hắn đang định vung tay đập chén để xả cơn giận không ngờ bên ngoài truyền tới giọng của Lý Quốc Quang.
- Chủ tịch, tôi có chút chuyện báo cáo với anh.
Mẹ nó chứ, âm hồn bất tán à? Chén trà trong tay Vương Quốc Hoa may mắn thoát chết. Hắn hậm hực ra ngoài lạnh lùng nhìn Lý Quốc Quang:
- Đồng chí Quốc Quang, ngồi xuống nói chuyện.
Lẽ ra Vương Quốc Hoa nên mời Lý Quốc Quang vào trong nhưng hắn làm thế này chính là thể hiện cho đối phương biết mình đang tức như thế nào.
Lý Quốc Quang không biết có phải không biết qu củ hay không mà không hề tức. Hắn cười hì hì ngồi xuống ghế ở bên ngoài, gác chân chữ ngũ nói.
- Chủ tịch cũng ngồi đi.
Vương Quốc Hoa mặt mày âm trầm ngồi xuống, mặt hắn sao dễ coi được khi đang tức.
- Chủ tịch, có người nhờ tôi chuyển chút đồ cho anh.
Lý Quốc Quang vừa nói như vậy, Vương Quốc Hoa mới thấy tên này cầm theo chiếc cặp căng phồng.
Vương Quốc Hoa có chút khó hiểu, ai nhờ Lý Quốc Quang mang đồ cho mình? Hắn đang suy nghĩ thì Lý Quốc Quang đã xoa xoa tay nói:
- Chủ tịch, thương lượng một chút được không, đồ này chia tôi một nửa?
Vương Quốc Hoa không biết nên trả lời hắn như thế nào, vật gì mình còn không biết sao có thể nhận lời. Vì thế hắn làm mặt mình thật lạnh rồi cứ thế nhìn chằm chằm vào Lý Quốc Quang.
Lý Quốc Quang bị Vương Quốc Hoa nhìn như vậy không khỏi có chút xấu hổ. Hắn gãi đầu mở cặp lấy một chiếc túi đen bỏ lên bàn nhỏ giọng nói:
- Bốn tút, tôi không cần nhiều, một tút là được.
Vương Quốc Hoa cầm lên mở ra thấy là bốn tút Gấu mèo. Nhìn thứ này, đầu hắn như ngắn lại. Hắn ngẩng đầu khó hiểu hỏi Lý Quốc Quang:
- Ai nhờ anh mang tới?
Lý Quốc Quang cười hắc hắc nói.
- Chị ấy không cho nói.
Vừa nói Lý Quốc Quang vô thức sờ sờ lỗ tai.
- Từ mẫu giáo tới giờ nơi này bị ăn đòn nhiều nhất.
Vương Quốc Hoa thực ra nhìn thấy bốn tút thuốc này là biết câu trả lời. Cơn tức giận trong lòng thoáng cái giảm đi nhiều, cuối cùng Vương Quốc Hoa vẫn đẩy túi lại.
- Anh nói với cô ấy tôi không cần, về sau đừng bảo người mang gì tới cho tôi.
Vương Quốc Hoa vừa nói vừa đứng lên mở cửa vào phòng trong đồng thời cũng đóng trái cửa lại. nụ cười trên mặt Lý Quốc Quang thoáng cái cứng ngắc. Trong nháy mắt khi Vương Quốc Hoa xoay người có vẻ mặt gì, hắn thấy rất rõ. Lý Quốc Quang biết Vương Quốc Hoa và Sở Sở nhất định có vấn đề. Hắn rất tò mò nhưng không biết hỏi ai.
Cầm túi, Lý Quốc Quang về văn phòng mình rồi mới gọi điện.
- Chị, hắn không lấy, còn nói sau này đừng đưa.
Sở Sở nghe điện thì cô đang một mình đi bộ ở cổng đại học F.
- Ừ, biết rồi, giữ lại đi.
Sở Sở rất bình tĩnh dập máy, kết quả này cô đã đoán trước, với tính cách của Vương Quốc Hoa mà làm như vậy là rất bình thường. Sở Sở đứng tại chỗ nhìn quanh, xung quanh thay đổi rất nhiều.
Tâm trạng xấu của Vương Quốc Hoa kéo dài không lâu, một lúc sau hắn đột nhiên nở nụ cười. Vương Quốc Hoa phát hiện mình bỏ qua một vấn đề. Lý Quốc Quang còn kiêm chức Phó bí thư Huyện ủy. Hắn không có địch ý với mình, hắn phá rối trong hội nghị chính là muốn biểu hiện đứng về phía mình.
Đến cuối giờ làm nghi vấn của Vương Quốc Hoa đã được giải đáp. Lý Quốc Quang ngậm thuốc không hề có hình tượng của lãnh đạo quận xuất hiện trước cửa văn phòng hắn.
- Chủ tịch, tôi tới báo cáo công việc.
Vương Quốc Hoa lần này khách khí hơn nhiều, mời hắn vào phòng trong. Hắn nhìn đồng hồ nói.
- Hết giờ làm rồi, anh có gì cần báo cáo thì nhanh đi.
Lý Quốc Quang nghe vậy không hề tức mà còn mỉm cười:
- Chuyện trên hội nghị chiều nay tôi đã đi làm xong. Bên Trịnh Quốc tôi cũng đã tự mình sang, hắn tỏ vẻ quyền phân phối phòng ở toàn bộ giao cho văn phòng ủy ban phụ trách.
Vương Quốc Hoa có chút giật mình, hiệu suất của tên này nhanh thật. Không đợi Vương Quốc Hoa lên tiếng, Lý Quốc Quang đã nói trước.
- Việc này vốn là do bên ủy ban chiếm lý, tôi tự mình tới nhà coi như nể mặt hắn.
Nhìn vẻ kiêu căng của đối phương, Vương Quốc Hoa rất muốn biết là thật hay giả. Đến nước này Vương Quốc Hoa không khỏi nhớ tới Chu Lạp Phong, tên này sao mãi không có tin tức gì.
Hắn đang suy nghĩ, Lý Quốc Quang đã cười hì hì nói tiếp.
- Anh đừng đoán, lão Chu đã nói với tôi, chuyện ở quận sau này anh muốn làm như thế nào thì làm như vậy.
Thấy Lý Quốc Quang vừa nói vừa tránh ánh mắt sang bên, Vương Quốc Hoa cười lạnh nói:
- Chu Lạp Phong có thể diện lớn đến vậy sao? Tôi không tin.
Lý Quốc Quang vội vàng kêu lên.
- Cái này không liên quan tới thể diện. Trong tay hắn có hàng tốt, còn có thể kiếm chút tiền tiêu. Tôi nói chủ tịch đại nhân, anh hay nghi ngờ quá. Tôi nói như thế này với anh, trong vài vòng tròn anh có danh tiếng lớn hơn tôi.
Vương Quốc Hoa vẫn lộ vẻ nghi ngờ, Lý Quốc Quang ngửa mặt vỗ đầu nói.
- Không nói tới người bảo tôi mang đồ tới cho anh. Ba người Chu Lạp Phong, Du Khánh Dương, Lệ Hổ tuy tôi không sợ bọn họ nhưng không dám không nể mặt bọn họ. Nhất là tên Lệ Hổ kia vì chuyện của anh nên tìm ba cô em thiếu chút nữa làm tôi gãy lưng. Lúc tôi lên máy bay, ba người cũng tiễn còn không ngừng dặn tôi, tôi thiếu chút nữa phải thề cùng tiến cùng lùi với anh.
- Được rồi, anh định xử lý tập đoàn Minh Viễn như thế nào?
Vương Quốc Hoa rốt cuộc đã có thể thở dài một tiếng. Lý Quốc Quang nghe xong nhướng mày đứng lên đóng cửa phòng lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.