Chương 548: Vô đề
Đoạn Nhận Thiên Nhai
21/03/2013
Vương Quốc Hoa nhìn bận nhưng thực tế không bận gì, tất cả đều là bề ngoài mà thôi. Ở địa phận văn phòng tỉnh ủy, phó chánh văn phòng Vương Quốc Hoa có thể nói là có quyền lên tiếng nhất là tại Ban giám sát, còn các ngành khác Vương Quốc Hoa về cơ bản không nghĩ đến. Nhưng thật ra phó chánh văn phòng Lâm trước đây bị Vương Quốc Hoa đẩy đi khỏi Ban giám sát gần đây không biết đi con đường nào mà đã được bổ nhiệm làm phó trưởng ban thư ký xếp cuối cùng.
Vụ án của Mạnh Khiết gần như không tạo thành bất cứ gợn sóng nào ở Văn phòng tỉnh ủy, nó giống như một viên đá ném xuống mặt nước chỉ tạo ra rung động nho nhỏ rồi thoáng cái trở về yên tĩnh.
Nửa tháng thời gian qua rất nhanh, Vương Quốc Hoa chủ trì lớp học khiến các cán bộ tạo thành biến hoá rất lớn. Vương Quốc Hoa cẩn thận quan sát thấy một nửa gương mặt không thay đổi, vẫn ra ra vào vào nhưng một nửa khác là gương mặt mới.
Sau cơn mưa rào, trời dần dần nóng lên. Các cô gái trên đường không thể chờ đợi mặc áo ngắn, váy ngắn cùng với tất chân xuất hiện càng lúc càng nhiều, thời gian trôi qua có lẽ làm cho người phụ nữ càng can đảm lộ da thịt nhiều hơn nữa.
Vương Quốc Hoa vẫn ăn mặc rất đơn giản, áo sơ mi, quần dài. Sáng hắn vừa tới văn phòng liền gặp được đủ lời nịnh bợ, đơn giản chính là Vương Quốc Hoa ăn mặc trông rất sáng lạng. Thực ra sáng nay dậy soi gương Vương Quốc Hoa phát hiện tóc dài lên đôi chút. Thực tế Vương Quốc Hoa cũng không thích hợp cắt cua nhưng không có ai nhắc hắn một câu.
Một cuộc điện cắt ngang cơn hưng phấn nhận lời nịnh bợ của Vương Quốc Hoa. Nhìn số máy gọi tới, Vương Quốc Hoa không nghe trước mặt mọi người mà đi sang bên:
- Bí thư Hứa.
Trang Vân vẫn dựng thẳng lỗ tai cuối cùng cũng nghe được vài chữ. Chờ Vương Quốc Hoa dập máy vội vàng rời đi, co ả không thể chờ đợi được nhỏ giọng nói với mọi người:
- Biết vừa nãy ai gọi điện cho chánh văn phòng Vương không?
Trần Đại Hổ đang cầm cốc trà nhấp một ngụm cũng phối hợp hỏi một câu:
- Ai vậy?
- Bí thư Hứa. Lỗ tai tôi tốt lắm đó.
Trang Vân nhỏ giọng nói giống như là đang nói chuyện ngầm với nhau vậy, nói đầy vẻ đắc ý.
Mặc dù mọi người nghe cố ra vẻ lạnh nhạt nhưng thực tế ánh mắt của mọi người vẫn bán đứng chính mình. Có người trong lòng đang thầm ghen tị nhưng ở Ban giám sát này bây giờ không ai dám nói này nói kia với Vương Quốc Hoa. Mấy tên lão đồng chí đừng nhìn không có cơ hội thăng chức phát tài nhưng thực tế cuộc sống ở Ban giám sát lúc này rất dễ chịu. Trong công việc Vương Quốc Hoa yêu cầu khá khắt khe nhưng đãi ngộ, phúc lợi của Ban giám sát lại tốt. Hai hôm trước thị ủy Giang Đông có người tới đưa ít quà. Đồng thời Hoàng Kiên cũng đưa tới một ít thẻ mua sắm. Đương nhiên thẻ ua sắm này Hoàng Kiên là đưa cho Vương Quốc Hoa, chẳng qua Vương Quốc Hoa tiện tay đưa cho Mạnh Khiết, bảo Mạnh Khiết đi phân chia. Giống như Vương Quốc Hoa sau khi ngồi ổn ở Ban giám sát thì đãi ngộ của mọi người cũng được tăng lên theo.
Ví dụ như tuần trước Trần Đại Hổ đến thị xã Vân Cương, bí thư thị ủy Hồ Dương không ngờ tự mình gặp mặt. Điều này trước đây đừng hy vọng có được, dù trước đây là Chánh văn phòng Lâm xuống bí thư thị ủy có gặp hay không cũng là một chuyện.
Đây chỉ là đối ngoại, đối nội càng không cần phải nói. Cuộc sống của Ban giám sát trước đây chỉ có thể coi là bình thường, ở văn phòng cũng có địa vị không quá cao, một vài ngành không quá nể mặt Ban giám sát. Hôm nay thời tiết thay đổi, chuyện mà Ban giám sát cần ngành khác phối hợp, các ngành khác đều giúp đỡ. Dần dần tích tụ lại khiến lực ngưng tụ ở Ban giám sát khá mạnh.
- Sao không thấy chủ nhiệm Quách nhỉ? Lại bị trưởng ban thư ký gọi đi sao? Mấy người nói trưởng ban thư ký gọi chủ nhiệm Quách đi nói chuyện gì vậy?
Trần Đại Hổ đột nhiên nói một câu như vậy, vẻ mặt cũng có chút hả hê.
- Nói chuyện gì cũng không quan hệ với anh, để ý làm gì?
Trang Vân mới nói một câu như vậy, Mạnh Khiết ở bên như mèo cái bị giẫm phải đuôi, cô nhảy dựng lên ném mạnh bút xuống bàn nói:
- Chuyên viên Trần tôi sao cảm thấy anh hy vọng người bị trưởng ban thư ký gọi đi nói chuyện là anh vậy?
Cô bé này vẫn ngồi yên tĩnh nhưng đột nhiên nhảy dựng lên không khỏi làm người ta hoảng hốt. Trần Đại Hổ trầm mặt xuống nói:
- Tiểu Mạnh, cô nói gì vậy hả?
Mạnh Khiết hung dữ nhìn qua nói:
- Tôi nói như vậy đó, làm sao? Đừng tưởng rằng mọi người không biết trong lòng anh nghĩ gì. Anh ước gì thấy lãnh đạo bị cười hả? Tôi nói với anh Trần Đại Hổ ở Ban giám sát còn chưa đến lượt anh nhớ tới.
Lúc này mọi người thoáng hiểu ra, cũng cảm thấy lời vừa nãy của Trần Đại Hổ có điểm không đúng. Lập tức có hai người vội vàng đẩy Trần Đại Hổ về phòng làm việc của y, miễn cho có tranh cãi.
- Tiểu Mạnh sao thế?
Trang Vân có chút khó hiểu hỏi một câu, Mạnh Khiết cười lạnh nói:
- Không sao cả, chỉ là có người cảm thấy chánh văn phòng Vương không thể ở văn phòng tỉnh ủy nữa, còn nghĩ là tôi không nghe ra gì ư?
Bên này Vương Quốc Hoa không nghĩ đến trong văn phòng có tranh cãi chỉ vì một câu nói của Trần Đại Hổ.
Cao Nguyên thấy Vương Quốc Hoa tới liền đưa tay ra hiệu, ra ngoài cửa hắn mới nhỏ giọng nói:
- Trưởng ban thư ký Thượng Quan đã nói chuyện với bí thư Hứa nửa tiếng rồi, không biết là có ý gì nữa. Hình như nói là văn phòng tỉnh ủy dẫn đầu thành lập văn phòng liên lạc xóa đói giảm nghèo, còn nói do cậu đề nghị. Tôi nói cậu có phải uống say không mà nói ra câu như vậy?
Vương Quốc Hoa rất tự nhiên cười nói:
- Ý này thì sao chứ? Tài chính một tỷ trong ba năm cho ba thị xã khó khăn, nếu không có ai giám sát một chút thì anh cảm thấy có mấy phần được đưa đến đúng nơi đúng chỗ? Hơn nữa tôi chẳng qua chỉ là thể hiện một chút lo lắng của mình mà thôi.
Cao Nguyên nhìn Vương Quốc Hoa rồi cười cười hiểu ý, hắn vào trong gõ cửa thông báo. Không lâu sau Cao Nguyên đi ra bảo Vương Quốc Hoa vào đồng thời cũng nháy mắt.
Không đợi Cao Nguyên mở cửa, Thượng Quan Thiên Phúc đã mở cửa đi ra, nhìn thấy Vương Quốc Hoa liền chủ động nói:
- Quốc Hoa, đề nghị kia của cậu, tôi đã nói chuyện với bí thư Hứa.
- Ha ha, cảm ơn Trưởng ban thư ký Thượng Quan đã ủng hộ công việc của Ban giám sát.
Vương Quốc Hoa nhấn giọng một chút, cười hì hì nói.
Thượng Quan Thiên Phúc có chút sửng sốt cười đi ra. Cao Nguyên đợi người đi xa liền nhỏ giọng nói:
- Hổ cười.
Hứa Nam Hạ ở bên trong ho khan một tiếng có chút tức giận nói:
- Ai ở ngoài nói lung tung vậy hả?
Vương Quốc Hoa vội vàng tiến vào nói:
- Bí thư Hứa, là cháu.
Cao Nguyên nhìn tới với ánh mắt cảm kích rồi mang trà vào. Hứa Nam Hạ cười cười nhìn Vương Quốc Hoa sau đó thản nhiên nói:
- Chuyện kia thật sự là cháu đề nghị?
- Xem như vậy ạ. Cháu chỉ là cảm thấy khoản tài chính lớn như vậy đúng là cần tăng cường lực độ gsaa, tốt nhất là hình thành một cơ chế hữu hiện, cố gắng tránh phát tiền cho các nơi không nên dùng.
Vương Quốc Hoa cười giải thích, Hứa Nam Hạ hừ một tiếng:
- Cháu làm như cơ chế giám sát hiện hành là vô ích ư? Cháu đây là để cho người cá biệt dùng thủ đoạn chính trị.
Vụ án của Mạnh Khiết gần như không tạo thành bất cứ gợn sóng nào ở Văn phòng tỉnh ủy, nó giống như một viên đá ném xuống mặt nước chỉ tạo ra rung động nho nhỏ rồi thoáng cái trở về yên tĩnh.
Nửa tháng thời gian qua rất nhanh, Vương Quốc Hoa chủ trì lớp học khiến các cán bộ tạo thành biến hoá rất lớn. Vương Quốc Hoa cẩn thận quan sát thấy một nửa gương mặt không thay đổi, vẫn ra ra vào vào nhưng một nửa khác là gương mặt mới.
Sau cơn mưa rào, trời dần dần nóng lên. Các cô gái trên đường không thể chờ đợi mặc áo ngắn, váy ngắn cùng với tất chân xuất hiện càng lúc càng nhiều, thời gian trôi qua có lẽ làm cho người phụ nữ càng can đảm lộ da thịt nhiều hơn nữa.
Vương Quốc Hoa vẫn ăn mặc rất đơn giản, áo sơ mi, quần dài. Sáng hắn vừa tới văn phòng liền gặp được đủ lời nịnh bợ, đơn giản chính là Vương Quốc Hoa ăn mặc trông rất sáng lạng. Thực ra sáng nay dậy soi gương Vương Quốc Hoa phát hiện tóc dài lên đôi chút. Thực tế Vương Quốc Hoa cũng không thích hợp cắt cua nhưng không có ai nhắc hắn một câu.
Một cuộc điện cắt ngang cơn hưng phấn nhận lời nịnh bợ của Vương Quốc Hoa. Nhìn số máy gọi tới, Vương Quốc Hoa không nghe trước mặt mọi người mà đi sang bên:
- Bí thư Hứa.
Trang Vân vẫn dựng thẳng lỗ tai cuối cùng cũng nghe được vài chữ. Chờ Vương Quốc Hoa dập máy vội vàng rời đi, co ả không thể chờ đợi được nhỏ giọng nói với mọi người:
- Biết vừa nãy ai gọi điện cho chánh văn phòng Vương không?
Trần Đại Hổ đang cầm cốc trà nhấp một ngụm cũng phối hợp hỏi một câu:
- Ai vậy?
- Bí thư Hứa. Lỗ tai tôi tốt lắm đó.
Trang Vân nhỏ giọng nói giống như là đang nói chuyện ngầm với nhau vậy, nói đầy vẻ đắc ý.
Mặc dù mọi người nghe cố ra vẻ lạnh nhạt nhưng thực tế ánh mắt của mọi người vẫn bán đứng chính mình. Có người trong lòng đang thầm ghen tị nhưng ở Ban giám sát này bây giờ không ai dám nói này nói kia với Vương Quốc Hoa. Mấy tên lão đồng chí đừng nhìn không có cơ hội thăng chức phát tài nhưng thực tế cuộc sống ở Ban giám sát lúc này rất dễ chịu. Trong công việc Vương Quốc Hoa yêu cầu khá khắt khe nhưng đãi ngộ, phúc lợi của Ban giám sát lại tốt. Hai hôm trước thị ủy Giang Đông có người tới đưa ít quà. Đồng thời Hoàng Kiên cũng đưa tới một ít thẻ mua sắm. Đương nhiên thẻ ua sắm này Hoàng Kiên là đưa cho Vương Quốc Hoa, chẳng qua Vương Quốc Hoa tiện tay đưa cho Mạnh Khiết, bảo Mạnh Khiết đi phân chia. Giống như Vương Quốc Hoa sau khi ngồi ổn ở Ban giám sát thì đãi ngộ của mọi người cũng được tăng lên theo.
Ví dụ như tuần trước Trần Đại Hổ đến thị xã Vân Cương, bí thư thị ủy Hồ Dương không ngờ tự mình gặp mặt. Điều này trước đây đừng hy vọng có được, dù trước đây là Chánh văn phòng Lâm xuống bí thư thị ủy có gặp hay không cũng là một chuyện.
Đây chỉ là đối ngoại, đối nội càng không cần phải nói. Cuộc sống của Ban giám sát trước đây chỉ có thể coi là bình thường, ở văn phòng cũng có địa vị không quá cao, một vài ngành không quá nể mặt Ban giám sát. Hôm nay thời tiết thay đổi, chuyện mà Ban giám sát cần ngành khác phối hợp, các ngành khác đều giúp đỡ. Dần dần tích tụ lại khiến lực ngưng tụ ở Ban giám sát khá mạnh.
- Sao không thấy chủ nhiệm Quách nhỉ? Lại bị trưởng ban thư ký gọi đi sao? Mấy người nói trưởng ban thư ký gọi chủ nhiệm Quách đi nói chuyện gì vậy?
Trần Đại Hổ đột nhiên nói một câu như vậy, vẻ mặt cũng có chút hả hê.
- Nói chuyện gì cũng không quan hệ với anh, để ý làm gì?
Trang Vân mới nói một câu như vậy, Mạnh Khiết ở bên như mèo cái bị giẫm phải đuôi, cô nhảy dựng lên ném mạnh bút xuống bàn nói:
- Chuyên viên Trần tôi sao cảm thấy anh hy vọng người bị trưởng ban thư ký gọi đi nói chuyện là anh vậy?
Cô bé này vẫn ngồi yên tĩnh nhưng đột nhiên nhảy dựng lên không khỏi làm người ta hoảng hốt. Trần Đại Hổ trầm mặt xuống nói:
- Tiểu Mạnh, cô nói gì vậy hả?
Mạnh Khiết hung dữ nhìn qua nói:
- Tôi nói như vậy đó, làm sao? Đừng tưởng rằng mọi người không biết trong lòng anh nghĩ gì. Anh ước gì thấy lãnh đạo bị cười hả? Tôi nói với anh Trần Đại Hổ ở Ban giám sát còn chưa đến lượt anh nhớ tới.
Lúc này mọi người thoáng hiểu ra, cũng cảm thấy lời vừa nãy của Trần Đại Hổ có điểm không đúng. Lập tức có hai người vội vàng đẩy Trần Đại Hổ về phòng làm việc của y, miễn cho có tranh cãi.
- Tiểu Mạnh sao thế?
Trang Vân có chút khó hiểu hỏi một câu, Mạnh Khiết cười lạnh nói:
- Không sao cả, chỉ là có người cảm thấy chánh văn phòng Vương không thể ở văn phòng tỉnh ủy nữa, còn nghĩ là tôi không nghe ra gì ư?
Bên này Vương Quốc Hoa không nghĩ đến trong văn phòng có tranh cãi chỉ vì một câu nói của Trần Đại Hổ.
Cao Nguyên thấy Vương Quốc Hoa tới liền đưa tay ra hiệu, ra ngoài cửa hắn mới nhỏ giọng nói:
- Trưởng ban thư ký Thượng Quan đã nói chuyện với bí thư Hứa nửa tiếng rồi, không biết là có ý gì nữa. Hình như nói là văn phòng tỉnh ủy dẫn đầu thành lập văn phòng liên lạc xóa đói giảm nghèo, còn nói do cậu đề nghị. Tôi nói cậu có phải uống say không mà nói ra câu như vậy?
Vương Quốc Hoa rất tự nhiên cười nói:
- Ý này thì sao chứ? Tài chính một tỷ trong ba năm cho ba thị xã khó khăn, nếu không có ai giám sát một chút thì anh cảm thấy có mấy phần được đưa đến đúng nơi đúng chỗ? Hơn nữa tôi chẳng qua chỉ là thể hiện một chút lo lắng của mình mà thôi.
Cao Nguyên nhìn Vương Quốc Hoa rồi cười cười hiểu ý, hắn vào trong gõ cửa thông báo. Không lâu sau Cao Nguyên đi ra bảo Vương Quốc Hoa vào đồng thời cũng nháy mắt.
Không đợi Cao Nguyên mở cửa, Thượng Quan Thiên Phúc đã mở cửa đi ra, nhìn thấy Vương Quốc Hoa liền chủ động nói:
- Quốc Hoa, đề nghị kia của cậu, tôi đã nói chuyện với bí thư Hứa.
- Ha ha, cảm ơn Trưởng ban thư ký Thượng Quan đã ủng hộ công việc của Ban giám sát.
Vương Quốc Hoa nhấn giọng một chút, cười hì hì nói.
Thượng Quan Thiên Phúc có chút sửng sốt cười đi ra. Cao Nguyên đợi người đi xa liền nhỏ giọng nói:
- Hổ cười.
Hứa Nam Hạ ở bên trong ho khan một tiếng có chút tức giận nói:
- Ai ở ngoài nói lung tung vậy hả?
Vương Quốc Hoa vội vàng tiến vào nói:
- Bí thư Hứa, là cháu.
Cao Nguyên nhìn tới với ánh mắt cảm kích rồi mang trà vào. Hứa Nam Hạ cười cười nhìn Vương Quốc Hoa sau đó thản nhiên nói:
- Chuyện kia thật sự là cháu đề nghị?
- Xem như vậy ạ. Cháu chỉ là cảm thấy khoản tài chính lớn như vậy đúng là cần tăng cường lực độ gsaa, tốt nhất là hình thành một cơ chế hữu hiện, cố gắng tránh phát tiền cho các nơi không nên dùng.
Vương Quốc Hoa cười giải thích, Hứa Nam Hạ hừ một tiếng:
- Cháu làm như cơ chế giám sát hiện hành là vô ích ư? Cháu đây là để cho người cá biệt dùng thủ đoạn chính trị.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.