Phù Diêu

Chương 468: Xuất trận

Đoạn Nhận Thiên Nhai

21/03/2013

Hai người trông như sắp đấu mồm. Về tổng thể mà nói Cao Quyên Quyên chiếm ưu thế hơn, có giọng lớn hơn, giọng Trương Quốc Thắng kém hơn đôi chút. Mạnh Khiết lúc này đột nhiên lên tiếng.

- Nói nhỏ một chút đi, không xem đây là đâu. Tôi nói hai người cả ngày đấu võ mồm không phải là thích nhau đó chứ?

Hay, Mạnh Khiết không ngờ mở miệng lại xảo quyệt đến thế.

- Hừ, tôi dù thích ăn xin cũng không thích hắn.

Cao Quyên Quyên ra vẻ che miệng nôn chứ không tức Mạnh Khiết. Trương Quốc Thắng lẩm bẩm một tiếng gì đó, giống như là tôi cũng không thèm cô.

Mạnh Khiết này không đơn giản, tâm cơ thâm trầm hơn nhiều.

Vương Quốc Hoa vừa có kết luận này thì ngoài cửa có tiếng ho khan. Ba vị kia lập tức như chuột thấy mèo, nghiêm trang làm việc.

Chỉ có Vương Quốc Hoa không nhanh không chậm quay đầu lại. Một người đàn ông đầy uy nghiêm đứng đó, người cao khoảng 1m7. Y chắp tay sau lưng lạnh lùng nhìn Vương Quốc Hoa.

- Cậu ở đơn vị nào? Đến có việc gì?

- Chánh văn phòng Lâm, hắn tên là Vương Quốc Hoa, là nghiên cứu sinh mới phân tới.

Cao Quyên Quyên đáp thay Vương Quốc Hoa.

Chánh văn phòng Lâm cũng chính là phó chánh văn phòng tỉnh ủy, người đứng đầu Ban giám sát. Nghe Cao Quyên Quyên xen miệng, chánh văn phòng Lâm nhíu mày nhưng lập tức nhớ ra gì đó nên vỗ đầu nói.

- Cậu là đồng chí phó chủ nhiệm Vương Quốc Hoa mới đến. Ồ, cậu xem tôi đó, văn phòng nhiều việc nên quên cả việc này.

Vẻ mặt uy nghiêm biến thành nụ cười diễn ra cực nhanh, một đôi bàn tay to chủ động đưa tới.

Vương Quốc Hoa bị chánh văn phòng Lâm bắt chặt tay, hắn có chút bất ngờ vì phản ứng của chánh văn phòng Lâm. Nhưng hắn rất nhanh thoải mái, trên đời không có bức tường nào cản được gió hoàn toàn. Là phó chánh văn phòng tỉnh ủy, chánh văn phòng Lâm đương nhiên có con đường tin tức của mình.

Ba vị thanh niên còn lại không bình tĩnh tốt như vậy. Cao Quyên Quyên kém giấu tâm lý trực tiếp kêu lên:

- Chủ nhiệm Vương, còn trẻ như vậy ư?

Trương Quốc Thắng đầy phức tạp nhìn Vương Quốc Hoa, răng cọ xát vào nhau, Mạnh Khiết lại thoáng liếc mắt cúi đầu.

- Phòng Nhân sự làm gì không biết, không gọi điện đến báo một tiếng là sao?

Chánh văn phòng Lâm vứt vấn đề sang bên. Trên thực tế chánh văn phòng Lâm không biết nhiều về lai lịch của Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa có quan hệ với bí thư Hứa thì chỉ có một phạm vi khá nhỏ biết. Nhưng rất rõ ràng hai mắt của chánh văn phòng Lâm rất độc, mặc kệ Vương Quốc Hoa có lai lịch như thế nào thì mình duy trì thái độ nhã nhặn là cần thiết. Đương nhiên chánh văn phòng Lâm là lãnh đạo cấp trên nên bất cứ chuyện gì đều cần giữ một mức độ, nếu không sao có thể giữ gìn được uy tín của chánh văn phòng Lâm?

Không đợi Vương Quốc Hoa nói chuyện, chánh văn phòng Lâm lại biến sắc buông tay Vương Quốc Hoa, hắn liếc quanh những người khác:

- Tạ Vệ Quốc đâu? Làm như thế nào vậy hả, sao giờ này còn chưa tới?

Tạ Vệ Quốc – phó chủ nhiệm Ban giám sát giờ phút này vừa dậy từ một căn phòng khách sạn. Hắn vuốt vuốt đầu nhìn người phụ nữ trần truồng nằm bên. Tạ Vệ Quốc từ từ mặc quần áo.

Người phụ nữ trên giường thực ra đã dậy, ả ngồi lên lấy một bao thuốc trên đầu giường châm hút.

- Bây giờ không phải do anh phụ trách sao? Đi gấp như vậy làm gì?

- Đã xác nhận phó chủ nhiệm mới, đáng tiếc không phải là anh.

Tạ Vệ Quốc một bên mặc quần áo một bên buồn bã nói. người phụ nữ trên giường không quá để ý vẻ mặt của Tạ Vệ Quốc, ả nói tiếp.

- Cửa hàng ghi âm của em đã đóng cửa ba ngày, anh mau nghĩ biện pháp giải quyết đi.

Điện thoại di động trên bàn vang lên, Tạ Vệ Quốc vội vàng cầm lấy thấy số liền ra hiệu người phụ nữ im lặng rồi mới cung kính nói:

- Chánh văn phòng Lâm, là tôi, hả tôi có chút chuyện ở ngoài, vâng vâng, tôi lập tức trở về.

Tạ Vệ Quốc bỏ máy mệt mỏi ngồi xuống giường.

- Tân phó chủ nhiệm đã tới nhận chức, chuyện của em để tạm đó đi. Chỉnh đốn thị trường ghi âm là do trưởng ban tuyên giáo Hô Diên tự mình phê duyệt, bên cục Văn hóa thành phố không tiện mở lỗ hổng nếu không sau này muốn làm việc cũng khó khăn.

- Tạ Vệ Quốc, tôi tiền, người cũng cho anh, anh vậy mà nói như vậy sao? Đừng ép tôi, ép quá tôi đến Ủy ban kỷ luật kiện anh.

Ả phụ nữ nhảy dựng lên, bộ ngực to hơi rủ cũng phập phồng vì tức tối.

Chánh văn phòng Lâm dập máy đầy uy nghiêm nói với Mạnh Khiết:

- Tiểu Mạnh, cô dẫn hai người bọn họ đi dọn văn phòng của chủ nhiệm Vương một chút.

Sai xong, chánh văn phòng Lâm không quá nhiệt tình như trước, hắn thản nhiên nói với Vương Quốc Hoa:

- Quốc Hoa, cậu làm quen với mọi người, 10 phút nữa đến văn phòng tôi ngồi, Tạ Vệ Quốc đến rồi họp một chút.

Vương Quốc Hoa vẫn không có cơ hội nói chuyện thấy Mạnh Khiết đứng lên “vâng” một tiếng liền nuốt lời bên miệng về. Chờ Mạnh Khiết ngồi xuống hắn mới mở miệng nói:

- Vâng chánh văn phòng Lâm.

Ánh mắt Mạnh Khiết có chút hoảng hốt tránh ra, Vương Quốc Hoa thoáng xác định một chuyện Mạnh Khiết này không đơn giản, nhất định là một cây đinh mà chánh văn phòng Lâm để ở Ban giám sát. Phải nói là trước đó mình ẩn dấu rất tốt nhưng vừa nãy thể hiện quá vụng về, cô ta gần như là thấy đúng lúc Vương Quốc Hoa định mở miệng nói thì nói trước.

Để một nhân viên văn phòng bình thường cướp lời của lãnh đạo, không thể không nói thủ đoạn này của chánh văn phòng Lâm quá kém.

Vẻ mặt Vương Quốc Hoa trông có chút đờ đãn, thực tế hắn đang muốn đẩy hình tượng của mình ra với mấy người kia. Mắt chánh văn phòng Lâm thoáng hiện ra một tia kinh ngạc rồi vội vàng rời đi.

Theo góc độ của chánh văn phòng Lâm thấy thì phó chủ nhiệm “thường trực” này thì hắn hy vọng dành cho Tạ Vệ Quốc, thậm chí còn hắn từng đề cử với phó trưởng ban thư ký Tào về Tạ Vệ Quốc. Kết quả nằm ngoài dự đoán của hắn, chánh văn phòng Lâm mới vừa từ chỗ phó trưởng ban thư ký Tào phụ trách phân công nhận được tin tức chính xác đó là phó chủ nhiệm mới tới đã làm xong thủ tục ở phòng Nhân sự.

Chánh văn phòng Lâm lần đầu nhìn thấy Vương Quốc Hoa, y rất giật mình, còn quá trẻ. Vì vậy chánh văn phòng Lâm thu hồi ý định, lộ vẻ thân thiện. Nhưng sau đó chánh văn phòng Lâm xuất phát từ góc độ nắm giữ toàn cục nên cần biểu diễn một phen, Mạnh Khiết cũng rất phối hợp, đáng tiếc vẻ trầm ổn của Vương Quốc Hoa nằm ngoài dự đoán của chánh văn phòng Lâm.

Chánh văn phòng Lâm không biết như thế nào mà trong lòng thấy có chút hoảng hốt. Hắn vừa về văn phòng liền lấy máy gọi.

- Lão Dư, Vương Quốc Hoa mới đến Ban giám sát, trên tài liệu viết gì vậy?

Vẻ mặt chánh văn phòng Lâm dần thay đổi theo nội dung cuộc nói chuyện. Ký ức của chánh văn phòng Lâm rất nhanh đã được dùng tới. Vương Quốc Hoa – nguyên chủ tịch quận Hồng Sam. Ồ, trên báo thì hắn đã đọc qua về quận Hồng Sam, trước đây do quá xa xôi nên chánh văn phòng Lâm không coi vào đâu. Bỏ máy, chánh văn phòng Lâm thoáng cái trở nên mờ mịt. Từ một chủ tịch quận phát triển đến làm phó chủ nhiệm Ban giám sát, đây không thể coi là đề bạt, miễn cưỡng là điều ngang cấp thậm chí còn có thể được coi là xử lý.

Chánh văn phòng Lâm bắt đầu suy nghĩ đối với một cấp dưới như vậy thì nên đối xử như thế nào. Từ tài liệu bên nhân sự thì Vương Quốc Hoa là người tỉnh Đại Giang, là cán bộ do Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy trực tiếp quản lý. Điểm này rất quan trọng, lão Dư phòng Nhân sự coi như có ý tốt nói ra điểm này, đây cũng là điều làm chánh văn phòng Lâm chú ý.



- Trưởng ban thư ký Tào, đồng chí Vương Quốc Hoa đã đến báo danh, ngài có chỉ thị gì với công việc của cậu ta không?

Chánh văn phòng Lâm quyết định gọi điện thoại xin chỉ thị một chút. Một phó chủ nhiệm không có gì đáng sợ, đáng sợ là do độ tuổi của Vương Quốc Hoa còn quá trẻ. Sắp xếp theo lý lịch ở trong chính trị thì ai đến làm phó chủ nhiệm này cũng không đến lượt Vương Quốc Hoa.

Trưởng ban thư ký Tào phụ trách quản lý Ban giám sát, trước khi xác định bổ nhiệm Vương Quốc Hoa thì hắn cũng tôn trọng đề nghị của chánh văn phòng Lâm, đã báo tên Tạ Vệ Quốc với cấp trên. Kết quả trưởng ban thư ký Hô Diên Áo Bác gọi hắn tới văn phòng dặn một câu:

- Công việc của Ban giám sát rất quan trọng, lãnh đạo tỉnh ủy cực kỳ chú ý.

Nói xong câu này y đuổi người đi. Trưởng ban thư ký Tào nghe không quá rõ ý. Văn phòng tỉnh ủy có bốn phó trưởng ban thư ký, xếp thứ nhất không phải hắn mà là Ngôn Lễ Hiếu, trưởng ban thư ký Ngôn còn kiêm nhiệm chức phó chánh văn phòng tỉnh ủy, nói cách khác mảng chủ trì công việc hàng ngày là do hắn kiêm chức.

Vấn đề nhân sự bên Ban giám sát, Trưởng ban thư ký Tào vốn rất có quyền lên tiếng. chánh văn phòng Lâm gọi điện hỏi chuyện này, Trưởng ban thư ký Tào cũng không cần phải giải thích cho hắn. Chẳng qua nói đi cũng nói lại, chánh văn phòng Lâm bình thường khá kính trọng Trưởng ban thư ký Tào.

- Vương Quốc Hoa này còn rất trẻ ư? Phó chủ nhiệm trước đây tên là gì? Họ Uyển, sắp 50? Cứ như vậy đi, có việc nói sau.

Trưởng ban thư ký Tào coi như tận tình tận nghĩa, chánh văn phòng Lâm thật ra đang lọt vào sương mù vì phải cân nhắc ý của lãnh đạo.

Phó chủ nhiệm trước đây có sao đuâ? Đây là người ôn hòa, từ bề ngoài thì mọi việc đều nghe lời mình. mấy năm qua phó chủ nhiệm Uyển có thể nói là ngoan ngoãn trước mặt chánh văn phòng Lâm.

Chẳng lẽ nói Vương Quốc Hoa này không dễ chọc vào? Câu trả lời đã miêu tả sinh động việc này.

Sau khi chánh văn phòng Lâm rời đi, văn phòng lớn bắt đầu trở nên vi diệu nhất là Mạnh Khiết, cô ả luống cuống tay chân làm giấy tờ rơi xuống mặt đất. Thật ra Cao Quyên Quyên lại có vẻ bình thường, nhìn Vương Quốc Hoa trông giống đặc vụ.

- Chủ, chủ, chủ nhiệm Vương, tôi dẫn ngài tới văn phòng.

Trương Quốc Thắng không ngờ là người đầu tiên chủ động nói chuyện, xem ra đàn ông đúng là chiếm ưu thế về dũng khí hơn cả.

Dọn xong mấy thứ rơi trên mặt đất, Mạnh Khiết lúc này mới khẽ ho khan một tiếng.

- Chủ nhiệm Vương, tôi cầm chìa khóa văn phòng ngài, ngài trước hết ngồi nghỉ một lát, chúng tôi đi dọn qua rồi ngài sang.

Vương Quốc Hoa cười cười chắp tay sau lưng.

- Mấy người làm việc đi, tôi ra ngoài hút thuốc, lát tôi còn phải đến phòng làm việc của chánh văn phòng Lâm.

Thân hình Vương Quốc Hoa vừa biến mất ngoài cửa, văn phòng liền rơi vào trầm lắng. Cao Quyên Quyên lạnh nhạt nói.

- Không ngờ được đó Trương Quốc Thắng, anh đúng là giỏi nịnh bợ.

- Cao Quyên Quyên, cô không nên nói loạn, tôi nịnh bợ lúc nào?

Trương Quốc Thắng đương nhiên không chịu nhận việc này, Cao Quyên Quyên cười lạnh nói:

- Biết rõ chìa khóa trong tay Mạnh Khiết, anh không ngờ đòi dành đưa chủ nhiệm Vương đến văn phòng, không phải nịnh bợ thì là cái gì?

- Được rồi được rồi, đừng cãi nhau, đừng để chủ nhiệm Vương nghe được. Đi, theo tôi đi dọn văn phòng.

Mạnh Khiết vội vàng cắt nang hai người.

Tương phản quá lớn, Vương Quốc Hoa chỉ lớn hơn bọn họ vài tuổi, vừa nãy còn nói chuyện vui vẻ bây giờ đột nhiên thành lãnh đạo, không phải là lãnh đạo nhỏ bình thường mà lại là phó chủ nhiệm cấp chính huyện, chủ trì công việc thực tế của Ban giám sát.

Văn phòng chủ nhiệm bình thường đều có người quét dọn, ba người đến chỉ là kiểm tra qua mà thôi, xem có thiếu hụt gì không?

- Hai người đoán xem bố mẹ chủ nhiệm Vương có phải là quan chức cao cấp trên Bắc Kinh không?

Lời này do Cao Quyên Quyên nói ra. Cô nói như vậy cũng là có căn cứ, tình hình nhà lãnh đạo chủ yếu của tỉnh thành thì Cao Quyên Quyên vẫn biết. Cán bộ trẻ tuổi như vậy thì không thể nào là con cái lãnh đạo tỉnh, thành phố được.

- Thứ không có căn cứ thì đừng nói linh tinh, bị lãnh đạo nghe được sẽ ăn mắng đó.

Mạnh Khiết đã khôi phục lại bình thường, nhẹ nhàng nhưng không tò mò. Chẳng qua cô nói vậy càng làm Cao Quyên Quyên hứng thú hơn, cô nhỏ giọng nói.

- Mấy người làm việc, tôi ra ngoài.

Vừa nói cô bỏ lại giẻ lau chạy nhanh ra ngoài.

Chánh văn phòng Lâm nói là 10 phút nhưng 10 phút sau khi Vương Quốc Hoa tới, cửa phòng làm việc của chánh văn phòng Lâm vẫn đóng.

Vương Quốc Hoa có chút tò mò chính là sao không thấy thư ký của chánh văn phòng Lâm, chánh văn phòng Lâm dù sao cũng là cán bộ cấp phó giám đốc sở mà.

Cửa không mở, Vương Quốc Hoa cũng không tiện gõ, hắn rất kiên nhẫn đứng chờ ở cửa. Nửa tiếng trôi qua, Vương Quốc Hoa quay lưng về phía phòng làm việc nghe thấy tiếng ho khan, hắn xoay người thấy chánh văn phòng Lâm đang nở nụ cười.

- Quốc Hoa đến sao lại đứng đây, vào đi vào đi.

Thực tế chánh văn phòng Lâm đã phát hiện Vương Quốc Hoa đến một lúc. Cửa văn phòng đóng là do hắn đang nghe mấy cuộc điện quan trọng nên thuận tay đóng lại.

Cửa mở ra, Vương Quốc Hoa vào rồi thuận miệng nói.

- Sao tôi không thấy thư ký của chánh văn phòng Lâm?

- Nhà Tiểu Chu có chút chuyện nên xin nghỉ.

Chánh văn phòng Lâm giải thích, thực ra câu này Vương Quốc Hoa không nên hỏi, chánh văn phòng Lâm cũng không cần phải trả lời.

Khách khí vài câu, chánh văn phòng Lâm quan tâm một chút vấn đề cuộc sống. Lúc này Tạ Vệ Quốc cũng đã vội vàng đến. Vương Quốc Hoa liếc nhìn, Tạ Vệ Quốc này khá đẹp trai, khoảng 35, 36 tuổi, thân hình cao lớn, khỏe mạnh.

- Chánh văn phòng Lâm, tôi tới.

Tạ Vệ Quốc lúc nói chuyện còn cố ý không thèm nhìn Vương Quốc Hoa.

Chánh văn phòng Lâm đứng lên, Vương Quốc Hoa cũng đứng theo.

- Đây là đồng chí phó chủ nhiệm Ban giám sát – Vương Quốc Hoa. Sau này anh phải giúp đỡ tốt cho chủ nhiệm Vương. Chủ nhiệm Vương mới tới, trong công việc có gì không biết thì anh là lão đồng chí cần phải giúp đỡ nhiều hơn. Đồng chí Vương Quốc Hoa có năng lực rất mạnh, từng chủ trì công việc chính quyền ở địa phương. Tôi tin hai anh đoàn kết nhất định sẽ làm tốt công việc của Ban giám sát.

Sau khi chánh văn phòng Lâm giới thiệu chính thức, Tạ Vệ Quốc không tiện ra vẻ mù mắt, mặc dù trong lòng vẫn có chút buồn bực nhưng ngoài mặt y tươi cười đưa tay ra.

- Chủ nhiệm Vương, tôi là Tạ Vệ Quốc.



Thực tế Tạ Vệ Quốc lần đầu thấy chánh văn phòng Lâm có thái độ ôn hòa như vậy với một nhân viên ở trường hợp công khai, cho nên điều này làm Tạ Vệ Quốc khá loạn. Chỗ dựa lớn nhất của hắn chính là chánh văn phòng Lâm, thái độ của chánh văn phòng Lâm nói rõ cho hắn biết dù sau này có làm tốt công việc hơn nữa cũng đừng mong đánh bật vị trí của Vương Quốc Hoa.

- Chào anh, sau này chúng ta cùng làm việc. Tôi vừa tới hy vọng chủ nhiệm Tạ giúp đỡ nhiều hơn.

Vương Quốc Hoa khách khí nói, trên cơ bản là nói theo chánh văn phòng Lâm. Bởi vì có một số người đi công tác nên không thể tổ chức hội nghị tập thể. Mấy người ngồi trong văn phòng lớn coi như chào mừng Vương Quốc Hoa tới nhận chức.

Cuộc họp này kéo dài nửa tiếng, ngoài cửa xuất hiện một người làm chánh văn phòng Lâm trong nháy mắt nhảy dựng lên, hắn từ xa đã đưa tay tới, lớn tiếng nói:

- Chánh văn phòng Cao, sao anh lại tới đây?

Cao Nguyên – thư ký của Hứa Nam Hạ còn kiêm chức phó chánh văn phòng tỉnh ủy, 35 tuổi làm đến cấp phó giám đốc sở coi như khá nhanh. Cao Nguyên khá may mắn, làm thư ký mặc dù phải phục vụ người khác nhiều năm nhưng cũng đạt được thành quả cao.

Cũng là cấp phó giám đốc sở, Cao Nguyên là thư ký của Hứa Nam Hạ nên có địa vị hoàn toàn khác so với chánh văn phòng Lâm.

Cao Nguyên khẽ chạm tay chánh văn phòng Lâm rồi cười nói với Vương Quốc Hoa:

- Đồng chí Vương Quốc Hoa, vấn đề mà anh phản ứng thì bí thư Hứa rất coi trọng. bí thư Hứa vừa về đã đưa ra chỉ thị quan trọng, còn bảo tôi tới một chuyến. Đây là văn bản anh cầm lấy, yêu cầu nhanh chóng chứng thực với thị ủy, ủy ban thành phố Việt Châu.

Cao Nguyên đưa một tờ công văn đến, Vương Quốc Hoa không biết trong đó là gì. Cầm lấy, Vương Quốc Hoa không xem ngay mà nói:

- Tôi nhất định nghiêm túc hoàn thành công việc bí thư Hứa giao phó, mai tôi sẽ tự mình đi thực hiện việc này.

Cao Nguyên cười cười xua tay nói với chánh văn phòng Lâm.

- Không có việc gì, mọi người tiếp tục đi.

Từ lúc vào đến lúc đi ra, Cao Nguyên chỉ cười với mình Vương Quốc Hoa.

Mấu chốt của việc Cao Nguyên tới đây là vấn đề mà Vương Quốc Hoa phản ứng với bí thư Hứa. Nói cách khác phó chủ nhiệm Ban giám sát mới đến có con đường liên lạc với bí thư Hứa. Cung kính đưa Cao Nguyên tới cầu thang, chánh văn phòng Lâm đang suy nghĩ rất kỹ vấn đề này.

Ngược lại Tạ Vệ Quốc lúc này cũng thấy mình như trúng đạn, vấn đề mà chánh văn phòng Lâm nghĩ tới, hắn cũng nghĩ đến. Thực tế quá tàn khốc, Tạ Vệ Quốc biết mình không có bất cứ hy vọng thắng nào.

Tạ Vệ Quốc không khỏi gào lên trong lòng, tôi không cam lòng.

- Được rồi, tan họp.

Chánh văn phòng Lâm vào trong nói một câu rồi đi.

Tạ Vệ Quốc đứng ngẩn ra đó, Trương Quốc Thắng là người đầu tiên lên tiếng, hắn tươi cười đầy mặt hỏi Vương Quốc Hoa:

- chủ nhiệm Vương, ngài có gì cần nói không?

Vương Quốc Hoa khá hài lòng với thái độ của Trương Quốc Thắng, hắn cũng cần có một nhân viên tay sai như vậy.

- Không có gì, tan họp thôi, mọi người tiếp tục làm việc của mình.

Vương Quốc Hoa xua tay đi ra ngoài về văn phòng của mình. Mạnh Khiết lúc này như mới nhớ đến mình chưa đưa chìa khóa cho lãnh đạo, cô vội vàng lấy một chiếc chìa trong ngăn kéo rồi chạy theo.

- Chủ nhiệm, tôi mở cửa cho ngài.

Mạnh Khiết nói không lớn nhưng mang theo ý gấp gáp. Vương Quốc Hoa có thể cảm nhận được sự khẩn trương của cô. Từ việc Mạnh Khiết quản lý chìa khóa, Vương Quốc Hoa thấy cô bé này phụ trách quản lý mấy thứ hậu cần nhỏ của ban.

Văn phòng phó chủ nhiệm Ban giám sát so với văn phòng của Vương Quốc Hoa ở quận Hồng Sam có thể nói là quá bình thường. Bàn ghế hơi cũ, không có gian trong gian ngoài. Mạnh Khiết mở cửa xong cũng không vội vàng rời đi mà cẩn thận pha ly trài rồi nhỏ giọng nói với Vương Quốc Hoa vừa ngồi xuống.

- Chủ nhiệm, ngài còn gì cần phân phó không?

- Được rồi, không có việc gì, cô đi làm việc đi.

Vương Quốc Hoa xua tay nói.

Vương Quốc Hoa cầm máy gọi cho Sở Sở nói mình đã nhận chức. Sở Sở ở bên kia cười nói:

- Vấn đề công việc của em đã chứng thực xong, bí thư chi đoàn – cục cung ứng điện tỉnh. Chuyện nhà thì anh mau thu xếp, một vài đồ dùng trong nhà cũng cần chuyển lên.

- Đồ dùng đều do người tặng, anh định mua một căn nhà mới, lớn hơn. Em đến thì đầu tiên ở khách sạn, nhà mới được bố trí xong thì ở.

- Đúng, mấy ngày hôm nay em không ở bên, anh không trêu hoa ghẹo nguyệt chứ?

Sở Sở đột nhiên hỏi một câu như vậy, Vương Quốc Hoa hơi giật mình nói.

- Em nói xem.

- Đừng để em thấy là được.

……..

Trương Quốc Thắng cẩn thận tiến vào gật đầu cúi người nói:

- Chủ nhiệm, tôi tới xem ngài có gì cần sai không?

Hai người chênh nhau khoảng ba tuổi, vẻ mặt nịnh bợ của Trương Quốc Thắng là điều Vương Quốc Hoa gặp được rất nhiều.

- Không có việc gì, đúng, cậu nói với Mạnh Khiết và Cao Quyên Quyên tối tôi mời mọi người ăn cơm, ca hát.

- Vâng, chủ nhiệm, không có việc gì thì tôi xin ra.

Trương Quốc Thắng định nói lại thôi, Vương Quốc Hoa thấy thế xua tay nói:

- Ở chỗ tôi gì cũng có thể nói, không vì nguyên nhân này mà trách móc gì ai.

- Là như thế này, tối qua tôi ở trên đường gặp được chủ nhiệm Tạ đi cùng một người phụ nữ vào khách sạn, đó là chủ một hãng ghi âm. Gần đây ban đang chỉnh đốn thị trường ghi âm, trước khi ngài tới việc này do chủ nhiệm Tạ phụ trách.

Trương Quốc Thắng khẽ cắn môi rồi nói.

- Tôi biết rồi, cậu đi làm việc đi.

Trương Quốc Thắng có chút bất ngờ rời đi. Báo cáo này có hiệu quả quá bình thường, lãnh đạo không có biểu hiện gì. Thực tế một nhân viên mà nói lãnh đạo như vậy là khá ngu ngốc, điểm này có lẽ Trương Quốc Thắng chưa biết rõ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Phù Diêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook