Chương 57: Giải Trầm Phù
Vưu Tứ Tỷ
14/03/2021
Dù sao cũng đã đi đến nông nỗi này, cứ mãi vòng vo cũng chẳng được việc, Vũ Văn Lương Thời nhìn thấy Tiêu Đạc liền đi thẳng vào vấn đề, chắp tay nói: “Con trẻ tuổi còn nhỏ, vẫn mong Hán công nương tay.”
Tiêu Đạc không buồn để ý, sai người pha trà, chậm rãi nói: “Vương gia nói gì thế? Quý công tử thì có liên quan gì đến nhà ta, huống chi là nương tay chứ!”
Trò giả ngu là kỹ xảo quen thuộc trên quan trường. Nếu là bình thường, ngươi tới ta đi có tốn chút thời gian, hắn cũng rất có hứng thú cùng đánh giá lẫn nhau. Nhưng tình thế hôm nay thì không, Lan Chu vẫn luôn đi học ở Tông học, đường đi cũng chỉ vài chục trượng, ấy thế mà lại bị người ta bắt cóc giữa đường! Hoặc này hoặc kia, không cần đoán cũng biết nguyên do bên trong, dù sao cũng là trả thù việc tư, lấy trẻ con xả giận mà thôi. Nhưng mà phản ứng của Tiêu Đạc quá khác thường, theo lý mà nói hắn sẽ không thành ra thế này, kết quả là hắn lại thực sự có dáng vẻ không màng tất cả, điều này nói lên cái gì?
Một kẻ lòng dạ như đá, chỉ khi bị sờ đến mạng sống mới có thể rối loạn. Những lời xa gần khi trước về thân phận của hắn cũng không có hiệu quả, thì ra bảy tấc của hắn không nằm ở chỗ này, mà là nằm trên một người khác.
Ngồi trên chức cao mà xử trí cảm tính, đây là sai lầm lớn không thể cứu vãn lại. Tiêu Đạc bị tình yêu làm cho mụ mị, những thứ khác đều che giấu rất khá, nhưng đáng nhẽ ra không nên để mặc cho Thái phi bị nhầm là phu nhân hắn khi ở Dư Hàng. Chỉ vì một tiếng gọi cũng đáng để đánh cược đại cục sao? Nói trắng ra là bị tư tâm quấy phá! Thái giám thật vẫn còn tơ tưởng nữ nhân, huống chi là hắn! Tuy trước mắt có thể dùng nhược điểm này để chèn ép, nhưng dù sao Lan Chu vẫn còn nằm trong tay hắn. Trong lòng Vũ Văn Lương Thời cũng nôn nóng, chỉ mong vẫn kịp, đứa bé kia nhất định có thể kéo dài thời gian.
Hắn ổn định tinh thần, nói: “Chuyện xảy ra quá đột ngột, sáng nay khuyển tử bị người ta bắt mất, đám người kia thân thủ cực nhanh, rõ ràng là có võ.” Hắn ôn hòa ôm quyền, “Gần đây trời nóng, mấy ngày trước bổn vương ra ngoài đôn đốc doanh điền chẳng may bị cảm, trở về liền nằm liệt. Hán công đã dừng chân tại đất của bổn vương, cũng không cần lo lắng chuyện ăn uống sinh hoạt, đều là thành ý của bổn vương. Nếu có chỗ nào không chu toàn, bổn vương bồi tội với Hán công trước. Trẻ con ngây thơ, nó chỉ mới 7 tuổi, đã hiểu được cái gì vào cái gì! Hán công là người tin Phật, vẫn mong Hán công từ bi, tốt xấu gì tha cho nó một con đường sống.”
Hai cha con đều thật khéo miệng, vuông cũng có thể nói thành tròn. Còn tưởng lần này hắn tới kiểu gì cũng sẽ phải có thanh minh gì đó, ai ngờ tránh nặng tìm nhẹ, im bặt không nhắc tới chuyện Âm Lâu trúng độc, rốt cuộc là có chút thành ý nào hay không? Tiêu Đạc đột nhiên mất kiên nhẫn, đậy cái nắp ấm trà xuống thật mạnh, “Nhà ta cũng chẳng phải là tin Phật gì cho cam, nhưng tuyệt không phải là người lòng dạ hẹp hòi. Công việc triều đình phân phó nặng nề khó giải quyết, hối hả ngược xuôi, cũng hiểu được Vương gia vất vả. Nhưng Vương gia nói tiểu công tử trong phủ bị bắt, lúc này ngài hẳn là nên tìm đến nha phủ, tới chỗ nhà ta nói một thôi một hồi, chẳng lẽ là muốn mời Đông Xưởng ra tay giúp đỡ hay sao?” Hắn mỉm cười lạnh tanh, “Nếu nhà ta mà là kẻ tính toán chi li thì có khi đã hiểu nhầm ý Vương gia mất rồi.”
Vũ Văn Lương Thời không nói gì nữa, thần sắc không tốt, khoanh tay nói: “Nếu đã vậy, mời Hán công xua tùy tùng lui xuống, bổn vương có chuyện quan trọng muốn thương nghị với Hán công.”
Tiêu Đạc nghe xong thì rất hài lòng, phất tay cho người lui hết ra, so tay về phía ghế bành, “Mời Vương gia ngồi, thẳng thắn với nhau có thể coi là một biện pháp tốt, nhà ta cũng có chuyện muốn thỉnh giáo Vương gia.”
Cả hai thám thính đủ đường, ai cũng khí thế như núi, Vũ Văn Lương Thời nói thẳng: “Hán công là người khôn ngoan, bổn vương còn che giấu thêm nữa hẳn sẽ bị coi là làm kiêu mất. Tái Bắc Giang Nam(*), non sông gấm vóc, thế nhưng lại dần khô héo mỗi ngày dưới sự cai trị của Mộ Dung thị, Hán công không cảm thấy đáng tiếc sao? Bổn vương ở Kim Lăng, Hán Công ở kinh kỳ, chỉ cần ta ngươi hợp tác, khai sáng ra một thịnh thế phồn hoa, tiền tài quyền lực còn chưa nói đến, ngày sau Hán Công có thể quang minh chính đại trở về làm chính mình. Chẳng nhẽ cơ hội này không có ý nghĩa gì với Hán công? Hán công đương nhiên là trung thành tận tâm với triều đình, nhưng đương kim Thánh Thượng lại đối đãi với Hán Công thế nào? Vừa ngự cục liền đoạt đi quyền phê hồng của Tư Lễ Giám, lại thiết lập thêm Tây Xưởng ý đồ bài trừ Hán công, trăm phương ngàn kế như vậy, khó tránh khỏi ngày sau xảy ra nhiễu loạn, không lẽ Hán công không định tính toán đường lui cho mình?”
(*) Tái Bắc Giang Nam: ý chỉ khu vực tưới tiêu phía bắc Hoàng Hà (???)
Thủ đoạn châm ngòi ly gián này cũng chẳng phải mới mẻ gì, trải qua mấy năm mưa gió, Tiêu Đạc đã sớm tập mãi thành quen. Mộ Dung Cao Củng xưng Đế, tuy có ý định cắt giảm thế lực Đông Xưởng, nhưng lại không hạ lệnh lập tức thủ tiêu. Nếu trợ giúp Vũ Văn thị mưu phản, một khi Vũ Văn Lương Thời thống trị bốn biển, Đông Xưởng còn có chỗ dung thân sao? Không còn Đông Xưởng, Tiêu Đạc hắn còn tính là cái thứ gì? Dù thành hay bại cũng là tử cục, đương nhiên không dây vào là tốt nhất, nhưng Vũ Văn Lương Thời cố ý bắt bí, sự tình liền không dễ dàng.
Đương nhiên tình hình này nói sợ thì không sợ, hắn nhắc đến cổng Tây thành, tự mình cũng có thể bắt lấy nhược điểm tội danh mưu nghịch của hắn, cả hai đều ngang nhau, còn sợ hắn làm được gì? Nhưng điều Tiêu Đạc không cam lòng nhất chính hắn ta dám kéo Âm Lâu vào, dùng nàng để khiến hắn bị hạch tội, hoàn toàn chém đứt đường lui. Một kẻ xảo trá âm ngoan như vậy, dù có cúi đầu hàng phục trước hắn, chắc chắn tương lai cũng chẳng được chết yên chết ổn.
Tiêu Đạc rũ mắt phủi bụi trên đầu gối, “Nhà ta nghe ý tứ Vương gia, dường như là một đề nghị tốt, cả hai đều có lợi. Nhưng mà nhà ta vẫn có điều không hiểu, Vương gia đã có thành ý, vậy thì sao còn xuống tay với Đoan thái phi? Nương nương trải qua cửu tử nhất sinh mới hoàn hồn lại, bây giờ Vương gia bàn chuyện hợp tác với ta, có vẻ đã muộn mất rồi.”
Vũ Văn Lương Thời tỏ vẻ kinh ngạc: “Có việc này sao? Hán công từ từ ngẫm lại, nương nương xảy ra chuyện trong phiên địa của bổn vương, bổn vương cũng khó thoát khỏi can hệ, sao có thể phái người xuống tay với nương nương cho được? Hán công tạm thời đừng nóng nảy, theo ta được biết hai ngày nay lính ngầm của Tây Xưởng đã lục tục đến Nam Kinh, Hán công nào biết liệu thủ đoạn này có phải do Tây Xưởng hay không? Hiện giờ Đông – Tây Xưởng như nước với lửa, kẻ muốn đạp Đông Xưởng xuống bùn ắt chỉ có Tây Xưởng. Bổn vương cùng hội cùng thuyền với Hán công, nguyện cùng nắm tay Hán công đối phó Tây Xưởng. Chặt đứt thứ tạp nham giữa đường này đi, Hán công lại hô mưa gọi gió trong triều như cũ. Hán công an, Lương Thời tất an, ngươi ta cùng tiến cùng lùi, đều là chuyện tốt!”
Tiêu Đạc nhíu mày nhìn hắn, quả là đệ nhất nói bậy! Lính ngầm của Tây Xưởng đã đến hay chưa, hắn ở đây cũng nắm được rõ ràng. Muốn giá họa thoát thân? Quả thực coi hắn là kẻ ngu chắc?
Nhưng mà kẻ đã dám lộ mặt, dù sao cũng có thể đá cho ngươi một cú. Vũ Văn Lương Thời im lặng một chút, khôi phục nụ cười, nói: “Bổn vương có câu này, không biết có nên nói hay không?”
Hắn gật đầu: “Vương gia cứ nói đừng ngại.”
“Về chuyện của Hán công và nương nương, kỳ thực bổn vương cũng nghe thấy đôi chút.” Hắn nói, tầm mắt đảo quanh gương mặt Tiêu Đạc một vòng, “Với thế cục hiện giờ, Hán công không suy nghĩ cho chính mình thì cũng nên suy nghĩ cho nương nương. Hợp tác với bổn vương, ít nhất còn có thể giữ được nương nương bình an. Ta biết Hán công là hảo hán, thân mình còn có thể hy sinh được, nhưng chẳng nhẽ lại nhẫn tâm nhìn người mình yêu chết ngay trước mắt? Huống hồ bổn vương còn nghe nói Thái phi nương nương có rất nhiều sâu xa với Kim Thượng, chẳng may có ai chơi xấu dâng một phong mật tấu lên, Hán công hứng lấy chậu nước bẩn này, chẳng những Hán công, đến nương nương cũng phải chịu liên lụy.”
Quả thực không được phép có dù chỉ một chút khuyết điểm, một khi đã có, chẳng may bị túm được, cả đời này sẽ phải chịu bị người ta quản chế. Dưới lớp tay áo, Tiêu Đạc nắm chặt thành quyền, “Vương gia nghe được từ đâu ra tin tức này? Thứ lời đồn này bôi xấu danh dự của nương nương, đáng nhẽ Vương gia nên bắt lấy tên bịa đặt kia mới đúng, chứ không phải là đến chỗ nhà ta truyền lời.”
Vũ Văn Lương Thời dịch tay nói, “Sở dĩ ta tới truyền lời, tất cả đều là vì muốn tốt cho Hán công. Chuyện khác bổn vương không dám đảm bảo, nhưng hứa cho Hán công và nương nương một kết cục tốt vẫn là có thể. Nếu Đại Nghiệp tiếp tục tồn tại, Hán công và nương nương muốn bước theo con đường nào? Ta không nói, thực ra trong lòng Hán Công cũng hiểu rõ. Phong hào đã ban là ban, tạc vào ngọc điệp, khó lòng sửa đổi. Hán công là Chưởng ấn Tư Lễ Giám, luận về quy củ trong cung, hẳn là càng hiểu biết hơn ta nhiều.”
Hắn ta vẫn không chịu đáp lại câu hỏi, chỉ lo khoe khoang chỗ tốt của mình, có thể xác thực tương lai ắt sẽ có chuyện. Trong lòng Tiêu Đạc rất muốn làm liều một phen, hắn ta biết nhiều bí mật như vậy, sao có thể để hắn tồn tại trên đời? Làm hắn vĩnh viễn câm miệng, quét sạch sẽ đám người dưới trướng hắn đi, vậy là thiên hạ lại thái bình!
Nhưng dù sao Nam Uyển Vương cũng không phải người dễ đối phó, nếu hắn dám đơn thương độc mã tới đây, chứng tỏ là đã sớm có phòng bị từ trước. Thấy sát khí trong mắt Tiêu Đạc nổi lên, bình tĩnh nói: “Hôm nay tới gặp Hán công, quả thực trong lòng ta cũng không nắm chắc có bao nhiêu phần thắng, cho nên trước khi đi ta đã để lại một cái túi gấm, chẳng may ta có bất trắc gì, ngay ngày mai túi gấm sẽ có mặt trên ngự án nơi Càn Thanh Cung. Dù Hán Công có muốn vứt bỏ mọi thứ mang theo nương nương cao chạy xa bay, Cẩm Y Vệ cùng mấy vạn thú quân của Nam Uyển ta sẽ dốc toàn bộ lực lượng, cuộc sống lưu vong đầy rẫy khó khăn, Hán công còn phải cân nhắc nhiều.”
Quả thực không thể nuốt trôi cục tức này, nhưng còn có thể làm gì đây? Cái đuôi đã bị người ta túm được, có lẽ ngoài khuất phục ra thì không còn cách nào.
Hắn quay mặt đi cười nhạt, “Vương gia chớ nên ép người quá đáng, chọc giận ta, ta luôn có cách khiến cả phủ Nam Uyển Vương đời đời kiếp kiếp không được siêu sinh. Tuy nói Đông Xưởng không có đặc quyền tiền trảm hậu tấu, nhưng mà chiêu ngục còn đó, vẫn có thể tùy ý câu hình bức cung văn võ bá quan. Vương gia đã quá an nhàn, chẳng lẽ là muốn nếm thử mùi vị rửa mặt chải đầu?”
Muốn thu phục một kẻ kiêu ngạo đương nhiên không hề dễ dàng, dù sao vẫn phải trải qua sóng gió. Vũ Văn Lương Thời hơi trầm mặc, một lúc sau mới nói: “Hán công bớt giận, ta chỉ là muốn kết đồng minh với Hán công, không có bất cứ ý định làm khó Hán công. Nghiệp lớn không thể khai sáng trong một hai ngày, tương lai còn dài, Hán công chậm rãi suy xét, đến khi suy nghĩ kỹ rồi lại sai người tới thông báo bổn vương cũng được.” Hắn đứng lên, nhìn về hướng bên ngoài, ve kêu từng trận, lại chẳng nghe thấy bất cứ động tĩnh gì của Lan Chu. Trong lòng hắn sốt ruột, miễn cưỡng ra vẻ thản nhiên nói, “Dẫu Hán công có nghĩ thế nào về bổn vương, trẻ con vẫn là vô tội, mong Hán công giơ cao đánh khẽ.”
Nếu hỏi ý Tiêu Đạc, phải quăng cả hai cha con nhà này vào hình phòng hắn mới hả giận, bất đắc dĩ bị cản đường, hành sự sơ suất cũng chỉ tổ bất lợi cho chính mình, nhíu mày nói: “Vương gia cho rằng lệnh công tử đang ở chỗ ta? Nếu ta kiên trì nói không có, Vương gia định làm thế nào?”
Vũ Văn Lương Thời giật mình, dường như trải qua một hồi đắn đo dữ dội, bùi ngùi thở dài, “Xem ra là mệnh của nó…Có lẽ thuộc hạ của ta sai sót rồi, bổn vương sốt ruột tìm con, không kịp để ý đối chứng, còn điểm nào chưa thỏa đáng, vẫn mong Hán Công thứ lỗi.”
Nghe ý tứ này, giao dịch đã bàn bạc gần xong, sống chết của con trai cũng chẳng còn quan trọng mấy nữa. Tiêu Đạc híp mắt nhìn, quả nhiên là người làm chuyện lớn, thứ gọi là tình thân đối với hắn mà nói chẳng có gì trị gì sao? Tiểu tử kia tuy đáng giận, giết nó thì dễ, nhưng nếu sau này thực sự hợp tác với nhau, chuyện bị hắn báo thù giết con cũng chỉ là sớm muộn, đến lúc đó sẽ không tránh được lại rung chuyển một hồi.
Hắn chỉ đành lui một bước, “Lời nói đã đến mức này, nhà ta cũng hiểu ý tứ Vương gia. Ta cũng không gạt Vương gia, nương nương suýt nữa xảy ra bất trắc, theo ý nguyện của nhà ta là muốn bắt người tế sống, nhưng dù sao mặt mũi Vương gia vẫn còn đó, không phải sợ, mà là kính, hẳn là Vương gia có thể thông cảm tâm tình Tiêu mỗ.” Hắn buông lỏng nắm tay, quay người gọi Đại đương đầu, “Đem tiểu công tử đưa ra xe ngựa Vương gia, người bên ngoài đều tránh ra, không được đuổi theo, để bọn họ quay về.”
Mệnh lệnh này rõ ràng là không tình nguyện, nhìn Vũ Văn Lương Thời nghênh ngang rời đi, hắn cảm thấy cuộc đời có quá nhiều uất ức. Khom lưng uốn gối bò lên được vinh quang vạn trượng ngày hôm nay, vốn nghĩ còn có thể ngồi hưởng phú quý, không ngờ vận số năm nay không may mắn, từng chuyện một kéo nhau mà đến, khó lòng chống đỡ nổi.
Điều đáng mừng duy nhất chính là vài lần đã tới mép Lôi Trì rồi, lại do dự mãi chưa bước tới một bước kia. Nếu thực sự không thể cứu vãn, có lẽ tiến cung chính là đường ra tốt nhất cho Âm Lâu. Đi theo hắn quá mạo hiểm, thấp thỏm bữa nay lo bữa mai, nàng chỉ mới mười sáu, cuộc đời còn dài như vậy, chẳng may hắn xảy ra bất trắc, nàng chỉ còn một thân một mình thì phải làm sao?
Tia nắng cuối cùng vụt tắt nơi chân trời, hắn đi tới viện nàng, Đồng Vân mới hầu hạ nàng rửa mặt xong, vừa bê chậu nước hắt ra ngoài vườn thì nhìn thấy hắn, thưa một tiếng Đốc chủ, tự giác thối lui đến nhĩ phòng.
Khi hắn bước vào, nàng đang đỡ lấy mép bàn cố đứng lên, nhíu mày oán giận dưới ánh đèn, “Đi được hai bước liền tê chân kinh khủng, liệu có phải sẽ biến thành người què hay không? Nếu què rồi hẳn là Hoàng Thượng sẽ không cần ta nữa, vừa lúc có lý do không cần tiến cung.” Nàng thẹn thùng nhìn hắn, “Nhưng mà hành động không tiện, sẽ liên lụy đến chàng, ngượng ngùng biết bao!”
Hắn không cười nổi, trong đầu loạn đến lợi hại, chỉ hỏi nàng: “Đã tắm rồi sao? Ta ôm nàng lên giường. Cả ngày hôm nay cũng lăn lộn đủ mệt rồi, ngày mai lại tiếp tục, dần dần sẽ khôi phục thôi.”
Nàng ngoan ngoãn đồng ý, vươn hai tay chờ hắn tới ôm, bộ dạng ngây thơ như đứa trẻ được chiều hư. Hắn bế ngang nàng lên, vòng qua bình phong đi tới giường bát bộ. Hắn vốn định lui ra ngồi trên ghế con nói chuyện, nàng lại túm lấy góc áo hắn, tự giác dịch người vào trong nhường chỗ, vỗ vỗ xuống nửa giường còn lại, mỉm cười mi mắt cong cong.
Hắn cự tuyệt không nổi, trong lòng chỉ mải buồn bã. Bước chân lên cũng không nghĩ nhiều, nghiêm chỉnh nằm xuống cùng gối với nàng.
Trong phòng đốt hương xua muỗi đuổi trùng, khói trắng yên lặng lượn lờ, mùi ngải điệp vờn quanh phảng phất. Âm Lâu thấy hắn không nói lời nào, thần sắc cũng không được tốt, ngẩng đầu hỏi hắn, “Làm sao thế? Công việc có chỗ không trôi chảy sao?”
Hắn nói không sao, bảo nàng không cần nhọc lòng.
Hắn càng như vậy, nàng lại càng thấy tò mò, bò lên gối đầu trên ngực hắn, lẩm bẩm nói: “Đã hứa sẽ không dối gạt ta, chuyện gì cũng phải nói cho ta.” Một bàn tay thò ra véo mặt hắn, “Tám phần là gặp phải việc khó rồi, nhìn cái mặt thối này xem!”
Hắn kéo tay nàng xuống nắm trong lòng bàn tay, nhẹ giọng hỏi nàng: “Ta nói, nàng có muốn nghe không?”
Nàng ừ một tiếng: “Đương nhiên là muốn, trước kia nội tâm ta rất tốt, chó chết mèo chết ta còn buồn bã mấy ngày, bây giờ tâm địa đã cứng hơn rồi. Ngay chuyện của Nguyệt Bạch, trong lòng ta quả thực oán chính mình, nhưng ta cảm thấy chàng làm rất đúng, cho nên chưa bao giờ cầu tình cho nàng ấy… Còn có chuyện hôm nay bọn họ bắt tiểu vương gia nhà Vũ Văn, không biết chàng định làm gì với nó, dù sao nó cũng chỉ là đứa trẻ, đáng nhẽ ta phải đứng ra khuyên chàng, kết quả là ta chẳng làm gì hết. Nghĩ tới nghĩ lui, ta thấy chỉ có thể là gần mực thì đen, bị chàng dạy hư rồi.”
Hắn không biết nên khóc hay cười, nhẹ nhàng vuốt ve sống mũi nàng, phiền muộn nói: “Ta có lỗi với nàng, chỉ sợ thù này không thể thay nàng báo.”
Nàng bảo không quan trọng, “Nếu chỉ vì thế mà kết thù với Nam Uyển Vương, ta cũng cảm thấy rất không nên. Hơn nữa cũng chỉ là nghi ngờ, không có bằng chứng gì hết, chẳng may trách lầm người tốt, không phải là đứa bé kia chết oan ức hay sao?”
Hắn im miệng không nói, một lúc lâu sau mới nghiêng người nhìn nàng, dường như mất nửa ngày mới đủ dũng khí hạ quyết tâm, dứt khoát nói: “Nhược điểm của ta rơi vào tay Vũ Văn Lương Thời, về nhược điểm này, cũng là thứ nàng vẫn luôn tò mò…Nếu nàng muốn biết, hôm nay ta sẽ nói hết tất cả cho nàng.”
Tiêu Đạc không buồn để ý, sai người pha trà, chậm rãi nói: “Vương gia nói gì thế? Quý công tử thì có liên quan gì đến nhà ta, huống chi là nương tay chứ!”
Trò giả ngu là kỹ xảo quen thuộc trên quan trường. Nếu là bình thường, ngươi tới ta đi có tốn chút thời gian, hắn cũng rất có hứng thú cùng đánh giá lẫn nhau. Nhưng tình thế hôm nay thì không, Lan Chu vẫn luôn đi học ở Tông học, đường đi cũng chỉ vài chục trượng, ấy thế mà lại bị người ta bắt cóc giữa đường! Hoặc này hoặc kia, không cần đoán cũng biết nguyên do bên trong, dù sao cũng là trả thù việc tư, lấy trẻ con xả giận mà thôi. Nhưng mà phản ứng của Tiêu Đạc quá khác thường, theo lý mà nói hắn sẽ không thành ra thế này, kết quả là hắn lại thực sự có dáng vẻ không màng tất cả, điều này nói lên cái gì?
Một kẻ lòng dạ như đá, chỉ khi bị sờ đến mạng sống mới có thể rối loạn. Những lời xa gần khi trước về thân phận của hắn cũng không có hiệu quả, thì ra bảy tấc của hắn không nằm ở chỗ này, mà là nằm trên một người khác.
Ngồi trên chức cao mà xử trí cảm tính, đây là sai lầm lớn không thể cứu vãn lại. Tiêu Đạc bị tình yêu làm cho mụ mị, những thứ khác đều che giấu rất khá, nhưng đáng nhẽ ra không nên để mặc cho Thái phi bị nhầm là phu nhân hắn khi ở Dư Hàng. Chỉ vì một tiếng gọi cũng đáng để đánh cược đại cục sao? Nói trắng ra là bị tư tâm quấy phá! Thái giám thật vẫn còn tơ tưởng nữ nhân, huống chi là hắn! Tuy trước mắt có thể dùng nhược điểm này để chèn ép, nhưng dù sao Lan Chu vẫn còn nằm trong tay hắn. Trong lòng Vũ Văn Lương Thời cũng nôn nóng, chỉ mong vẫn kịp, đứa bé kia nhất định có thể kéo dài thời gian.
Hắn ổn định tinh thần, nói: “Chuyện xảy ra quá đột ngột, sáng nay khuyển tử bị người ta bắt mất, đám người kia thân thủ cực nhanh, rõ ràng là có võ.” Hắn ôn hòa ôm quyền, “Gần đây trời nóng, mấy ngày trước bổn vương ra ngoài đôn đốc doanh điền chẳng may bị cảm, trở về liền nằm liệt. Hán công đã dừng chân tại đất của bổn vương, cũng không cần lo lắng chuyện ăn uống sinh hoạt, đều là thành ý của bổn vương. Nếu có chỗ nào không chu toàn, bổn vương bồi tội với Hán công trước. Trẻ con ngây thơ, nó chỉ mới 7 tuổi, đã hiểu được cái gì vào cái gì! Hán công là người tin Phật, vẫn mong Hán công từ bi, tốt xấu gì tha cho nó một con đường sống.”
Hai cha con đều thật khéo miệng, vuông cũng có thể nói thành tròn. Còn tưởng lần này hắn tới kiểu gì cũng sẽ phải có thanh minh gì đó, ai ngờ tránh nặng tìm nhẹ, im bặt không nhắc tới chuyện Âm Lâu trúng độc, rốt cuộc là có chút thành ý nào hay không? Tiêu Đạc đột nhiên mất kiên nhẫn, đậy cái nắp ấm trà xuống thật mạnh, “Nhà ta cũng chẳng phải là tin Phật gì cho cam, nhưng tuyệt không phải là người lòng dạ hẹp hòi. Công việc triều đình phân phó nặng nề khó giải quyết, hối hả ngược xuôi, cũng hiểu được Vương gia vất vả. Nhưng Vương gia nói tiểu công tử trong phủ bị bắt, lúc này ngài hẳn là nên tìm đến nha phủ, tới chỗ nhà ta nói một thôi một hồi, chẳng lẽ là muốn mời Đông Xưởng ra tay giúp đỡ hay sao?” Hắn mỉm cười lạnh tanh, “Nếu nhà ta mà là kẻ tính toán chi li thì có khi đã hiểu nhầm ý Vương gia mất rồi.”
Vũ Văn Lương Thời không nói gì nữa, thần sắc không tốt, khoanh tay nói: “Nếu đã vậy, mời Hán công xua tùy tùng lui xuống, bổn vương có chuyện quan trọng muốn thương nghị với Hán công.”
Tiêu Đạc nghe xong thì rất hài lòng, phất tay cho người lui hết ra, so tay về phía ghế bành, “Mời Vương gia ngồi, thẳng thắn với nhau có thể coi là một biện pháp tốt, nhà ta cũng có chuyện muốn thỉnh giáo Vương gia.”
Cả hai thám thính đủ đường, ai cũng khí thế như núi, Vũ Văn Lương Thời nói thẳng: “Hán công là người khôn ngoan, bổn vương còn che giấu thêm nữa hẳn sẽ bị coi là làm kiêu mất. Tái Bắc Giang Nam(*), non sông gấm vóc, thế nhưng lại dần khô héo mỗi ngày dưới sự cai trị của Mộ Dung thị, Hán công không cảm thấy đáng tiếc sao? Bổn vương ở Kim Lăng, Hán Công ở kinh kỳ, chỉ cần ta ngươi hợp tác, khai sáng ra một thịnh thế phồn hoa, tiền tài quyền lực còn chưa nói đến, ngày sau Hán Công có thể quang minh chính đại trở về làm chính mình. Chẳng nhẽ cơ hội này không có ý nghĩa gì với Hán công? Hán công đương nhiên là trung thành tận tâm với triều đình, nhưng đương kim Thánh Thượng lại đối đãi với Hán Công thế nào? Vừa ngự cục liền đoạt đi quyền phê hồng của Tư Lễ Giám, lại thiết lập thêm Tây Xưởng ý đồ bài trừ Hán công, trăm phương ngàn kế như vậy, khó tránh khỏi ngày sau xảy ra nhiễu loạn, không lẽ Hán công không định tính toán đường lui cho mình?”
(*) Tái Bắc Giang Nam: ý chỉ khu vực tưới tiêu phía bắc Hoàng Hà (???)
Thủ đoạn châm ngòi ly gián này cũng chẳng phải mới mẻ gì, trải qua mấy năm mưa gió, Tiêu Đạc đã sớm tập mãi thành quen. Mộ Dung Cao Củng xưng Đế, tuy có ý định cắt giảm thế lực Đông Xưởng, nhưng lại không hạ lệnh lập tức thủ tiêu. Nếu trợ giúp Vũ Văn thị mưu phản, một khi Vũ Văn Lương Thời thống trị bốn biển, Đông Xưởng còn có chỗ dung thân sao? Không còn Đông Xưởng, Tiêu Đạc hắn còn tính là cái thứ gì? Dù thành hay bại cũng là tử cục, đương nhiên không dây vào là tốt nhất, nhưng Vũ Văn Lương Thời cố ý bắt bí, sự tình liền không dễ dàng.
Đương nhiên tình hình này nói sợ thì không sợ, hắn nhắc đến cổng Tây thành, tự mình cũng có thể bắt lấy nhược điểm tội danh mưu nghịch của hắn, cả hai đều ngang nhau, còn sợ hắn làm được gì? Nhưng điều Tiêu Đạc không cam lòng nhất chính hắn ta dám kéo Âm Lâu vào, dùng nàng để khiến hắn bị hạch tội, hoàn toàn chém đứt đường lui. Một kẻ xảo trá âm ngoan như vậy, dù có cúi đầu hàng phục trước hắn, chắc chắn tương lai cũng chẳng được chết yên chết ổn.
Tiêu Đạc rũ mắt phủi bụi trên đầu gối, “Nhà ta nghe ý tứ Vương gia, dường như là một đề nghị tốt, cả hai đều có lợi. Nhưng mà nhà ta vẫn có điều không hiểu, Vương gia đã có thành ý, vậy thì sao còn xuống tay với Đoan thái phi? Nương nương trải qua cửu tử nhất sinh mới hoàn hồn lại, bây giờ Vương gia bàn chuyện hợp tác với ta, có vẻ đã muộn mất rồi.”
Vũ Văn Lương Thời tỏ vẻ kinh ngạc: “Có việc này sao? Hán công từ từ ngẫm lại, nương nương xảy ra chuyện trong phiên địa của bổn vương, bổn vương cũng khó thoát khỏi can hệ, sao có thể phái người xuống tay với nương nương cho được? Hán công tạm thời đừng nóng nảy, theo ta được biết hai ngày nay lính ngầm của Tây Xưởng đã lục tục đến Nam Kinh, Hán công nào biết liệu thủ đoạn này có phải do Tây Xưởng hay không? Hiện giờ Đông – Tây Xưởng như nước với lửa, kẻ muốn đạp Đông Xưởng xuống bùn ắt chỉ có Tây Xưởng. Bổn vương cùng hội cùng thuyền với Hán công, nguyện cùng nắm tay Hán công đối phó Tây Xưởng. Chặt đứt thứ tạp nham giữa đường này đi, Hán công lại hô mưa gọi gió trong triều như cũ. Hán công an, Lương Thời tất an, ngươi ta cùng tiến cùng lùi, đều là chuyện tốt!”
Tiêu Đạc nhíu mày nhìn hắn, quả là đệ nhất nói bậy! Lính ngầm của Tây Xưởng đã đến hay chưa, hắn ở đây cũng nắm được rõ ràng. Muốn giá họa thoát thân? Quả thực coi hắn là kẻ ngu chắc?
Nhưng mà kẻ đã dám lộ mặt, dù sao cũng có thể đá cho ngươi một cú. Vũ Văn Lương Thời im lặng một chút, khôi phục nụ cười, nói: “Bổn vương có câu này, không biết có nên nói hay không?”
Hắn gật đầu: “Vương gia cứ nói đừng ngại.”
“Về chuyện của Hán công và nương nương, kỳ thực bổn vương cũng nghe thấy đôi chút.” Hắn nói, tầm mắt đảo quanh gương mặt Tiêu Đạc một vòng, “Với thế cục hiện giờ, Hán công không suy nghĩ cho chính mình thì cũng nên suy nghĩ cho nương nương. Hợp tác với bổn vương, ít nhất còn có thể giữ được nương nương bình an. Ta biết Hán công là hảo hán, thân mình còn có thể hy sinh được, nhưng chẳng nhẽ lại nhẫn tâm nhìn người mình yêu chết ngay trước mắt? Huống hồ bổn vương còn nghe nói Thái phi nương nương có rất nhiều sâu xa với Kim Thượng, chẳng may có ai chơi xấu dâng một phong mật tấu lên, Hán công hứng lấy chậu nước bẩn này, chẳng những Hán công, đến nương nương cũng phải chịu liên lụy.”
Quả thực không được phép có dù chỉ một chút khuyết điểm, một khi đã có, chẳng may bị túm được, cả đời này sẽ phải chịu bị người ta quản chế. Dưới lớp tay áo, Tiêu Đạc nắm chặt thành quyền, “Vương gia nghe được từ đâu ra tin tức này? Thứ lời đồn này bôi xấu danh dự của nương nương, đáng nhẽ Vương gia nên bắt lấy tên bịa đặt kia mới đúng, chứ không phải là đến chỗ nhà ta truyền lời.”
Vũ Văn Lương Thời dịch tay nói, “Sở dĩ ta tới truyền lời, tất cả đều là vì muốn tốt cho Hán công. Chuyện khác bổn vương không dám đảm bảo, nhưng hứa cho Hán công và nương nương một kết cục tốt vẫn là có thể. Nếu Đại Nghiệp tiếp tục tồn tại, Hán công và nương nương muốn bước theo con đường nào? Ta không nói, thực ra trong lòng Hán Công cũng hiểu rõ. Phong hào đã ban là ban, tạc vào ngọc điệp, khó lòng sửa đổi. Hán công là Chưởng ấn Tư Lễ Giám, luận về quy củ trong cung, hẳn là càng hiểu biết hơn ta nhiều.”
Hắn ta vẫn không chịu đáp lại câu hỏi, chỉ lo khoe khoang chỗ tốt của mình, có thể xác thực tương lai ắt sẽ có chuyện. Trong lòng Tiêu Đạc rất muốn làm liều một phen, hắn ta biết nhiều bí mật như vậy, sao có thể để hắn tồn tại trên đời? Làm hắn vĩnh viễn câm miệng, quét sạch sẽ đám người dưới trướng hắn đi, vậy là thiên hạ lại thái bình!
Nhưng dù sao Nam Uyển Vương cũng không phải người dễ đối phó, nếu hắn dám đơn thương độc mã tới đây, chứng tỏ là đã sớm có phòng bị từ trước. Thấy sát khí trong mắt Tiêu Đạc nổi lên, bình tĩnh nói: “Hôm nay tới gặp Hán công, quả thực trong lòng ta cũng không nắm chắc có bao nhiêu phần thắng, cho nên trước khi đi ta đã để lại một cái túi gấm, chẳng may ta có bất trắc gì, ngay ngày mai túi gấm sẽ có mặt trên ngự án nơi Càn Thanh Cung. Dù Hán Công có muốn vứt bỏ mọi thứ mang theo nương nương cao chạy xa bay, Cẩm Y Vệ cùng mấy vạn thú quân của Nam Uyển ta sẽ dốc toàn bộ lực lượng, cuộc sống lưu vong đầy rẫy khó khăn, Hán công còn phải cân nhắc nhiều.”
Quả thực không thể nuốt trôi cục tức này, nhưng còn có thể làm gì đây? Cái đuôi đã bị người ta túm được, có lẽ ngoài khuất phục ra thì không còn cách nào.
Hắn quay mặt đi cười nhạt, “Vương gia chớ nên ép người quá đáng, chọc giận ta, ta luôn có cách khiến cả phủ Nam Uyển Vương đời đời kiếp kiếp không được siêu sinh. Tuy nói Đông Xưởng không có đặc quyền tiền trảm hậu tấu, nhưng mà chiêu ngục còn đó, vẫn có thể tùy ý câu hình bức cung văn võ bá quan. Vương gia đã quá an nhàn, chẳng lẽ là muốn nếm thử mùi vị rửa mặt chải đầu?”
Muốn thu phục một kẻ kiêu ngạo đương nhiên không hề dễ dàng, dù sao vẫn phải trải qua sóng gió. Vũ Văn Lương Thời hơi trầm mặc, một lúc sau mới nói: “Hán công bớt giận, ta chỉ là muốn kết đồng minh với Hán công, không có bất cứ ý định làm khó Hán công. Nghiệp lớn không thể khai sáng trong một hai ngày, tương lai còn dài, Hán công chậm rãi suy xét, đến khi suy nghĩ kỹ rồi lại sai người tới thông báo bổn vương cũng được.” Hắn đứng lên, nhìn về hướng bên ngoài, ve kêu từng trận, lại chẳng nghe thấy bất cứ động tĩnh gì của Lan Chu. Trong lòng hắn sốt ruột, miễn cưỡng ra vẻ thản nhiên nói, “Dẫu Hán công có nghĩ thế nào về bổn vương, trẻ con vẫn là vô tội, mong Hán công giơ cao đánh khẽ.”
Nếu hỏi ý Tiêu Đạc, phải quăng cả hai cha con nhà này vào hình phòng hắn mới hả giận, bất đắc dĩ bị cản đường, hành sự sơ suất cũng chỉ tổ bất lợi cho chính mình, nhíu mày nói: “Vương gia cho rằng lệnh công tử đang ở chỗ ta? Nếu ta kiên trì nói không có, Vương gia định làm thế nào?”
Vũ Văn Lương Thời giật mình, dường như trải qua một hồi đắn đo dữ dội, bùi ngùi thở dài, “Xem ra là mệnh của nó…Có lẽ thuộc hạ của ta sai sót rồi, bổn vương sốt ruột tìm con, không kịp để ý đối chứng, còn điểm nào chưa thỏa đáng, vẫn mong Hán Công thứ lỗi.”
Nghe ý tứ này, giao dịch đã bàn bạc gần xong, sống chết của con trai cũng chẳng còn quan trọng mấy nữa. Tiêu Đạc híp mắt nhìn, quả nhiên là người làm chuyện lớn, thứ gọi là tình thân đối với hắn mà nói chẳng có gì trị gì sao? Tiểu tử kia tuy đáng giận, giết nó thì dễ, nhưng nếu sau này thực sự hợp tác với nhau, chuyện bị hắn báo thù giết con cũng chỉ là sớm muộn, đến lúc đó sẽ không tránh được lại rung chuyển một hồi.
Hắn chỉ đành lui một bước, “Lời nói đã đến mức này, nhà ta cũng hiểu ý tứ Vương gia. Ta cũng không gạt Vương gia, nương nương suýt nữa xảy ra bất trắc, theo ý nguyện của nhà ta là muốn bắt người tế sống, nhưng dù sao mặt mũi Vương gia vẫn còn đó, không phải sợ, mà là kính, hẳn là Vương gia có thể thông cảm tâm tình Tiêu mỗ.” Hắn buông lỏng nắm tay, quay người gọi Đại đương đầu, “Đem tiểu công tử đưa ra xe ngựa Vương gia, người bên ngoài đều tránh ra, không được đuổi theo, để bọn họ quay về.”
Mệnh lệnh này rõ ràng là không tình nguyện, nhìn Vũ Văn Lương Thời nghênh ngang rời đi, hắn cảm thấy cuộc đời có quá nhiều uất ức. Khom lưng uốn gối bò lên được vinh quang vạn trượng ngày hôm nay, vốn nghĩ còn có thể ngồi hưởng phú quý, không ngờ vận số năm nay không may mắn, từng chuyện một kéo nhau mà đến, khó lòng chống đỡ nổi.
Điều đáng mừng duy nhất chính là vài lần đã tới mép Lôi Trì rồi, lại do dự mãi chưa bước tới một bước kia. Nếu thực sự không thể cứu vãn, có lẽ tiến cung chính là đường ra tốt nhất cho Âm Lâu. Đi theo hắn quá mạo hiểm, thấp thỏm bữa nay lo bữa mai, nàng chỉ mới mười sáu, cuộc đời còn dài như vậy, chẳng may hắn xảy ra bất trắc, nàng chỉ còn một thân một mình thì phải làm sao?
Tia nắng cuối cùng vụt tắt nơi chân trời, hắn đi tới viện nàng, Đồng Vân mới hầu hạ nàng rửa mặt xong, vừa bê chậu nước hắt ra ngoài vườn thì nhìn thấy hắn, thưa một tiếng Đốc chủ, tự giác thối lui đến nhĩ phòng.
Khi hắn bước vào, nàng đang đỡ lấy mép bàn cố đứng lên, nhíu mày oán giận dưới ánh đèn, “Đi được hai bước liền tê chân kinh khủng, liệu có phải sẽ biến thành người què hay không? Nếu què rồi hẳn là Hoàng Thượng sẽ không cần ta nữa, vừa lúc có lý do không cần tiến cung.” Nàng thẹn thùng nhìn hắn, “Nhưng mà hành động không tiện, sẽ liên lụy đến chàng, ngượng ngùng biết bao!”
Hắn không cười nổi, trong đầu loạn đến lợi hại, chỉ hỏi nàng: “Đã tắm rồi sao? Ta ôm nàng lên giường. Cả ngày hôm nay cũng lăn lộn đủ mệt rồi, ngày mai lại tiếp tục, dần dần sẽ khôi phục thôi.”
Nàng ngoan ngoãn đồng ý, vươn hai tay chờ hắn tới ôm, bộ dạng ngây thơ như đứa trẻ được chiều hư. Hắn bế ngang nàng lên, vòng qua bình phong đi tới giường bát bộ. Hắn vốn định lui ra ngồi trên ghế con nói chuyện, nàng lại túm lấy góc áo hắn, tự giác dịch người vào trong nhường chỗ, vỗ vỗ xuống nửa giường còn lại, mỉm cười mi mắt cong cong.
Hắn cự tuyệt không nổi, trong lòng chỉ mải buồn bã. Bước chân lên cũng không nghĩ nhiều, nghiêm chỉnh nằm xuống cùng gối với nàng.
Trong phòng đốt hương xua muỗi đuổi trùng, khói trắng yên lặng lượn lờ, mùi ngải điệp vờn quanh phảng phất. Âm Lâu thấy hắn không nói lời nào, thần sắc cũng không được tốt, ngẩng đầu hỏi hắn, “Làm sao thế? Công việc có chỗ không trôi chảy sao?”
Hắn nói không sao, bảo nàng không cần nhọc lòng.
Hắn càng như vậy, nàng lại càng thấy tò mò, bò lên gối đầu trên ngực hắn, lẩm bẩm nói: “Đã hứa sẽ không dối gạt ta, chuyện gì cũng phải nói cho ta.” Một bàn tay thò ra véo mặt hắn, “Tám phần là gặp phải việc khó rồi, nhìn cái mặt thối này xem!”
Hắn kéo tay nàng xuống nắm trong lòng bàn tay, nhẹ giọng hỏi nàng: “Ta nói, nàng có muốn nghe không?”
Nàng ừ một tiếng: “Đương nhiên là muốn, trước kia nội tâm ta rất tốt, chó chết mèo chết ta còn buồn bã mấy ngày, bây giờ tâm địa đã cứng hơn rồi. Ngay chuyện của Nguyệt Bạch, trong lòng ta quả thực oán chính mình, nhưng ta cảm thấy chàng làm rất đúng, cho nên chưa bao giờ cầu tình cho nàng ấy… Còn có chuyện hôm nay bọn họ bắt tiểu vương gia nhà Vũ Văn, không biết chàng định làm gì với nó, dù sao nó cũng chỉ là đứa trẻ, đáng nhẽ ta phải đứng ra khuyên chàng, kết quả là ta chẳng làm gì hết. Nghĩ tới nghĩ lui, ta thấy chỉ có thể là gần mực thì đen, bị chàng dạy hư rồi.”
Hắn không biết nên khóc hay cười, nhẹ nhàng vuốt ve sống mũi nàng, phiền muộn nói: “Ta có lỗi với nàng, chỉ sợ thù này không thể thay nàng báo.”
Nàng bảo không quan trọng, “Nếu chỉ vì thế mà kết thù với Nam Uyển Vương, ta cũng cảm thấy rất không nên. Hơn nữa cũng chỉ là nghi ngờ, không có bằng chứng gì hết, chẳng may trách lầm người tốt, không phải là đứa bé kia chết oan ức hay sao?”
Hắn im miệng không nói, một lúc lâu sau mới nghiêng người nhìn nàng, dường như mất nửa ngày mới đủ dũng khí hạ quyết tâm, dứt khoát nói: “Nhược điểm của ta rơi vào tay Vũ Văn Lương Thời, về nhược điểm này, cũng là thứ nàng vẫn luôn tò mò…Nếu nàng muốn biết, hôm nay ta sẽ nói hết tất cả cho nàng.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.