Phù Đồ Tháp

Chương 87: Liên Bích Nghi Gia

Vưu Tứ Tỷ

14/03/2021

Hắn đã thay sang một bộ quần áo khác, hẳn là đã có chuẩn bị từ sớm rồi! Nhảy lên lưng ngựa lấy áo choàng màu chuột xám bao lấy nàng, vung dây cương lên, bốn chân con ngựa kia phát lực chạy như điên. Âm Lâu đột ngột bị ném lên lưng ngựa, xóc nảy không tìm ra nam bắc, lại sợ ngã xuống, ôm eo hắn thật chặt hoảng sợ nói: “Tối lửa tắt đèn thế này, chúng ta đi đâu?”

Hắn mang mạc li, khăn che phủ xuống làm gương mặt ẩn hiển mơ hồ, chỉ thấy duy nhất bờ môi đỏ bừng, chậm rãi tỏa sáng giữa màn tuyết bạc.

“Nếu có thể đi mãi, đi mãi, ra khỏi thành Bắc Kinh, ra khỏi Đại Nghiệp, vậy thì tốt biết bao!” Hắn phải khống chế cương ngựa, không đủ tay để ôm nàng, chỉ có thể cúi đầu hôn lên thái dương nàng, “Có lạnh không? Chịu khó một chút là đến rồi.”

Không biết hắn tính giở trò gì, Âm Lâu cũng không nói nhiều, luồn tay vào trong đai ngọc hắn, dường như chạm đến độ ấm nơi thân thể hắn.

Ra khỏi Tây Hải Tử như thể ra khỏi nhà giam, tạm thời trốn thoát tòa thành kia, trong lòng sảng khoái, như thể con ngựa cũng thấy vui lên. Hắn thả chậm tốc độ, đã đến canh giờ này, lại thêm thời tiết như hôm nay, các nhà dân đều đóng kín cửa từ lâu. Bọn họ đi qua con đường lát đá mà chẳng bắt gặp một bóng người, chỉ thấy ánh đèn vạn nhà đang thắp.

Hắn nương theo ánh đèn lồng treo bên lề đường ngắm nàng, “Hôm nay trang điểm tỉ mỉ quá vậy?”

Nàng có chút ngượng ngùng, lí nhí nói, “Còn chẳng phải để gặp chàng sao!”

Hắn mỉm cười thở dài, “Trang điểm xinh đẹp thế này, chẳng may Hoàng Thượng động tâm tư thì phải làm sao?”

Thực ra nàng chưa bao giờ tính đến chuyện đó, chỉ nói: “Bây giờ hắn đã có Âm Các, sẽ không nhìn đến ta đâu. Âm Các xinh đẹp hơn ta, Hoàng Thượng chỉ yêu mỹ nhân mà thôi.”

Hắn cọ cọ cằm trên đỉnh đầu nàng, “Hà tất phải tự coi nhẹ mình, trong mắt ta, nàng còn xinh đẹp hơn nàng ta nhiều. Nàng có trái tim trong sạch, đẹp đẽ từ trong ra ngoài. Tâm địa nàng ta không tốt, có xinh đẹp đến mấy cũng chỉ là gốc thược dược chết dần, có một loại hương vị mốc meo tàn lụi.”

Người này miệng ngọt, nói lời âu yếm rất là đường hoàng. Nàng hồn nhiên dán mặt vào trước ngực hắn, “Coi chàng nói xấu người ta kìa! Nhưng lúc này Âm Các quả thực liều lĩnh, chẳng nhẽ muốn làm Hoàng Hậu thật sao?”

“Còn phải xem tình cảm của Hoàng Thượng đối với nàng ta sâu nặng bao nhiêu.” Hắn ngắm nhìn quang cảnh bốn phía, du dương nói, “Dù sao nàng ta đã từng lộ mặt trong bữa tiệc trung thu, văn võ cả triều nào có ai không biết xuất xứ nàng? Thân phận thì xấu hổ, địa vị thì thấp, muốn lập tức làm Hoàng Hậu không dễ đâu. Ta đoán chừng có lẽ sẽ phải như Vệ Hoàng Hậu thời Hán Vũ Đế, trước tiên tiến cung làm cung nữ, sau đó báo lên có thai mạch rồi tấn phi, chờ sinh xong Hoàng tử rồi phong sau. Ăn cơm phải ăn từng miếng, cho nên nàng ta cần kiềm chế tính tình lại. Nếu cứ khuyến khích Hoàng Thượng một lần là xong, chỉ e sẽ biến khéo thành vụng.”

Nàng ừ nhỏ, tiếc nuối lầu bầu: “Ta vốn muốn nhường vị trí này lại cho nàng, chỉ tiếc bây giờ người ta không thèm nhìn đến.”

Hắn nghe xong thì bật cười: “Nàng lấy từ đâu ra ý tưởng này thế? Không cần biết nàng ta có đồng ý đổi với nàng hay không, kể cả có đồng ý, Hoàng Thượng cũng sẽ không cho phép. Dù sao cũng là người làm Hoàng Đế, trong lòng tự biết bên nào nặng bên nào nhẹ. Hắn có thể tiêu pha, có thể hoang đường, nhưng tuyệt đối sẽ không vứt bỏ căn cơ, nàng coi hắn là đồ ngốc sao?”

Nàng dẩu miệng không vui, “Bây giờ hắn một lòng hướng đạo, sao đầu óc vẫn còn chưa hồ đồ?”

“Hắn chỉ muốn trường sinh bất lão làm tiên mà thôi, vẫn cách bị ngốc một đoạn đường! Nhưng mà ăn nhiều tiên đan, có khi một ngày nào đó đột nhiên chết bất đắc kỳ tử cũng nên…” Hắn bóp chóp mũi nàng, khóe môi càng giương cao, “Nàng cũng chẳng có tiền đồ, chỉ chờ người ta hồ đồ rồi mới dám ra tay hay sao?”

Nàng là đồ ngốc, ngốc đến nổi danh. Nàng chưa từng muốn nổi bật, tình nguyện tồn tại một cách uất ức hèn nhát, dẫu vậy mà vẫn có người muốn hại nàng, nếu nàng quá mức khôn khéo bừa bãi, không biết còn gây ra cho hắn thêm bao nhiêu phiền toái đây!



“Chàng thích ta lợi hại thêm một chút sao?” Nàng ngẩng cổ hỏi hắn, “Phải dây dưa với ta, chàng thấy mệt ư?”

Áo choàng gắt gao bọc chặt thân thể nàng, chỉ lộ ra gương mặt xinh đẹp, thoạt nhìn ánh mắt nàng đáng thương vô cùng, dường như bên trong còn đem theo sợ hãi. Có lẽ là sợ hắn sẽ phiền chán, ngữ khí cũng dần trở nên cẩn thận. Sao mà hắn lại cảm thấy tình yêu ngọt ngào ngập đầu vậy chứ! Chỉ có thể nói cho nàng, “Ta không mệt, chút việc nhỏ của nàng có là gì so với chính sự phiền toái! Nếu một ngày nàng trở nên giống như Vinh An Hoàng Hậu, vậy mới là thực sự khiến người ta thất vọng. Nàng nghe lời ta, bảo vệ địa bàn của nàng cho thật tốt, không gây chuyện không rầy rà, làm được như vậy là đủ rồi. Nếu có ai không muốn bỏ qua cho nàng, nàng tuyệt đối không thể căng đầu lên chống đối giống Âm Các, ngậm bồ hòn làm ngọt một chút, ta sẽ nhanh chóng xả giận cho nàng.” Nói xong lại cười rộ lên, “Về điểm này chúng ta vẫn luôn phân công hợp tác ăn ý vô cùng, sau này nhớ phải duy trì. Hôm nay Âm Các cao số, gặp phải Trương Hoàng Hậu không to gan bằng Vinh An Hoàng Hậu. Trên danh nghĩa nàng ta chỉ là tiểu thiếp của Nam Uyển Vương, nếu thực sự đánh chết, ai dám khua chiêng gõ trống nói Hoàng Hậu hại chết Hoàng tự? Nhặt lại cái mạng nhưng phải ăn hai phát tát, tội gì phải để da thịt chịu khổ!”

Âm Lâu nói: “Ta cũng cảm thấy nàng quá lỗ mãng rồi, Hoàng Hậu giữ lại cho nàng một mạng mà chẳng ngờ sẽ dẫn đến nhiều bất trắc như vậy.” Nói chuyện của người khác chẳng có gì vui, nàng bắt đầu nhìn xung quanh, hình như đây không phải đường về phủ Đề đốc, mưa tuyết lạnh giá thế này, hắn muốn đưa nàng đi đâu?

“Chúng ta cứ đi như vậy, không sợ sẽ bị người của Tây Xưởng dò được sao? Chẳng may Vu Tôn mách lẻo đến Hoàng Thượng thì làm sao bây giờ?”

“Vu Tôn sớm đã không động đậy được rồi, giữ lão lại đến bây giờ chỉ là để lão đi góp tiền. Bây giờ nhiệm vụ hoàn thành, đương nhiên lão không cần phải sống tiếp nữa. Sáng sớm ngày mai Hoàng Thượng tế thiên địa, ta sẽ sai người đi bắt lão, đưa vào ngục lột da rút gân, tất cả đều dựa vào ý của ta.” Sợ nàng bị dọa, hắn vội thay đổi đề tài, “Không phải nàng hỏi đi đâu sao, ta đưa nàng đến cổng Tây Thành, ta có một gian nhà ở nơi đó, là được mua bằng tiền lúc trước Tiêu Đạc tịnh thân và lương tháng. Sau này người chết thì chết, người tiến cung thì tiến cung, gian nhà đó vẫn luôn khóa lại. Tháng trước ta nhớ ra sai người đến dọn dẹp, thực ra đối với ta mà nói, cẩm tú phồn hoa đều đã ngắm nhìn rồi, phủ Đề Đốc có hoành tráng đến mấy cũng chỉ là một điểm dừng chân, không phải là ngôi nhà thực sự.”

Vó ngựa lộc cộc đi vào một ngõ nhỏ, ngõ nhỏ quanh co, có một cái tên rất tượng hình là ngõ Dương Tràng (ngõ ruột dê). Đến trước một tứ hợp viện be bé thì dừng lại, hắn ôm nàng xuống ngựa, nàng đứng trước cửa nhìn, quả thực là một nơi rất nghèo khó, cái cổng hẹp xíu xiu, trên tường khảm một cái bia nhỏ, có một dòng chữ hào khí vạn trượng “Thái Sơn thạch cảm đương”.(*)

(*) Thái Sơn thạch cảm đương: Ngày xưa người ta thường khắc cái dòng này để trấn áp điềm dữ, trừ tà….

Hắn đẩy cửa cho nàng đi vào, tự mình dắt ngựa vào sân.

Cái sân cũng rất nhỏ, đứng đông người một chút có khi còn không xê dịch được. Hắn thấy nàng ngơ ngác, cười nói: “Đây là còn được sửa sang lại rồi, mặt tường đã đổi thành trát vôi. Ngày xưa bức tường này chỉ có mỗi gạch mộc thôi, không thận cọ phải là sẽ dính bẩn đầy áo.” Kéo tay nàng đi vào trong nhà chính, trong phòng đã đốt đèn dầu và chậu than, vừa vén rèm lên liền có một luồng khí ấm áp phả tới, “Ta đã sớm sai thuộc hạ đến bố trí, nếu mà để chúng ta đến rồi mới bắt đầu thu xếp từng cái một, chắc chắn sẽ bị đông lạnh đến chết luôn.” Hắn vừa nói vừa xoa tay cho nàng, dắt nàng ngồi xuống trên giường đất, còn mình thì đi xách nước rót trà cho nàng làm ấm người.

Không có hạ nhân hầu hạ, chỉ có hai người họ ở bên nhau, hắn bận trong bận ngoài, một thân cẩm y hoa phục bị ném sang một bên, trông thật giống một nam nhân bình thường trong một gia đình bình thường. Âm Lâu nhoẻn cười ôm chén trà nhấp một ngụm, hiếm có biết bao, có thể gặp gỡ được mối cơ duyên tốt đẹp đến nhường này. Bọn họ không thể thân cận với nhau trong nhà cao cửa rộng, đến nơi nhà tranh vách đất sơ sài này, tựa hồ như trái tim được hàn gắn lại.

Phía tường nam có mấy mẩu gỗ, hắn thành thạo lấy cái ki múc hai cái, dọn dẹp xong thì đi ra bên ngoài. Âm Lâu gọi với theo: “Đã muộn thế này rồi, không phải là đi nấu cơm đấy chứ?”

Hắn thẹn thò cười nói: “Ta đi thêm chút củi vào lò, nấu nước lau người. Giường đất lâu rồi không dùng, sau nửa đêm càng ngủ càng lạnh…Hôm nay chúng ta không đi nữa, ở lại đây qua đêm.”

Âm Lâu kinh ngạc, mặt bị thiêu đốt nóng hừng hực, hai tai cũng đỏ lên theo. Trong lòng thầm mắng bảo sao lại đưa nàng đến tận đây! Miệng nói thì dễ nghe, cái gì mà nhà với không phải nhà, thì ra là có tâm tư này! Lại nhìn hắn, hắn cũng đang ngượng chín mặt, quay đầu vọt ra ngoài.

Nghe thấy tiếng múc nước bên ngoài, Âm Lâu đoan chính ngồi mà trong lòng nhảy nhót lợi hại. Hắn nói muốn qua đêm ở chỗ này, vậy có nghĩa là sẽ không hồi cung, sẽ không xảy ra bất trắc gì đâu phải không! Nghĩ lại thì hắn là một người đáng tin, đã dám an bài thế này hẳn là có thể bảo đảm vạn vô nhất thất. Đêm nay có thể yên ổn ở bên nhau, không cần phải vội vàng thấp thỏm, cùng nhau gối đầu trên một chiếc gối, ghé vào tai nhau thầm thì đôi lời riêng tư, vừa nghĩ thôi đã thấy ngọt đến véo ra mật được rồi. Âm Lâu ôm kín mặt, càng nghĩ càng e lệ, có đêm nay rồi, cuộc đời nàng từ nay coi như viên mãn. Người tốt như vậy, đêm đẹp như vậy, đây chính là ông trời khai ân với nàng.

Hắn đi vào, ngồi xuống trên ghế dựa bên tường. Đã ngượng lại còn cố ra vẻ hào phóng, “Hai đầu cổng đều đã hạ chìa khóa, các cung không thể qua lại, sẽ không ai biết đâu. Dù bên trên có hỏi, ta cũng có thể sửa lại ký đương, cho nên sẽ không sao, nàng đừng lo lắng.”

Âm Lâu ừ một tiếng, “Ta không lo lắng.” Thấy tay hắn để trên đầu gối hết nắm vào rồi lại thả ra, liền nói, “Chàng căng thẳng lắm sao?”



Hắn ngỡ ngàng ngẩng đầu, hai má phiếm hồng, vẻ mặt lại rất chính trực, “Không phải người nên hỏi câu này là ta sao? Ta đàn ông đàn ang, có gì mà căng thẳng!”

Âm Lâu gật đầu cười thầm, lại hỏi ngược hắn, “Chàng ở trong điện hàn huyên với Hoàng Thượng lâu như vậy, rốt cuộc là nói gì thế?”

Nhắc tới chuyện này hắn liền cau mày, “Nghe ý Hoàng Thượng là muốn đem Trưởng công chúa gả cho Vũ Văn Lương Thời. Ta biết hắn làm vậy là có dụng ý, làm lớn bụng tiểu thiếp người ta, lại còn lôi muội muội mình ra gánh trách nhiệm.” Hắn hừ lạnh một cái, “Hoàng Đế như hắn, sớm muộn gì cũng mất nước. Trưởng công chúa có thân phận thế nào? Bộ Âm Các kia có thân phận thế nào? Hắn thì hay rồi, một mực không bàn dài ngắn, muội muội ruột của chính mình, muốn đền liền đền, người ngoài như ta nghe xong cũng thấy thất vọng.”

Âm Lâu biết Đế Cơ thích Vũ Văn Lương Thời, nhưng vì yêu mà gả là một chuyện, bị người ta coi như hàng hóa trao đổi lại là một chuyện khác, sao có thể lẫn lộn với nhau? Nàng thở dài, “Xem ra là sẽ chỉ hôn, chẳng phải đây là mục đích của Vũ Văn Lương Thời sao! Khi trở về chàng đứng nói thật với Trưởng công chúa, cứ nói cho nàng Hoàng Thượng biết chuyện bọn họ nên tác thành, để lòng nàng được dễ chịu chút đỉnh.”

Hắn nói đã biết, “Chỉ là ta có chút cảm thán, đến Trưởng công chúa cũng phải gả cho người ta, dù tốt xấu thế nào cũng là một đoạn nhân duyên. Còn chúng ta thì sao? Còn bao lâu nữa mới đợi được ngày trời quang mây tạnh?”

Âm Lâu cũng buồn khổ, bọn họ thân ở vị trí này, cả hai đều có bất đắc dĩ. Phải giải quyết từng thứ từng thứ, có lẽ sẽ thực sự phải đợi đến khi bạc đầu.

Hắn rời chỗ sáp lại gần nàng, huân hương trên người gặp nhiệt, càng thêm mịt mù tựa tranh. Hắn cong lưng, trên mặt mang theo ý cười, ngữ khí lại rất nghiêm chỉnh, hai tay đỡ lấy vai nàng, nhẹ giọng nói: “Âm Lâu, chúng ta thành thân đi! Cho dù chỉ là nghi thức, cũng hãy để cho ta được cưới nàng. Có thể được cùng nàng bái thiên địa là mộng tưởng mấy tháng qua của ta.”

Trong mắt Âm Lâu ngậm nước, nàng cho rằng có thể kìm nén được, nhưng khi một giọt nặng trĩu rơi xuống mu bàn tay, nàng mới phát hiện ra mình đã khóc đến nỗi khó lòng tự giữ.

Hắn đang ở ngay trước mặt nàng, gần như vậy, nói muốn cưới nàng. Không cần biết có phải lâm thời nảy lòng tham hay không, hắn muốn cùng nàng bái thiên địa, đương nhiên nàng một ngàn một vạn lần nguyện ý. Nàng dò tay cuốn lấy cổ hắn, “Được, ta gả cho chàng.”

Rõ ràng là chuyện vui mừng, vậy mà lại khóc đến là thương cảm. Tiêu Đạc lau nước mắt cho nàng, thở dài nói: “Chỉ tiếc không có nến đỏ, cũng không có áo cưới. Chờ đến lần sau làm lại, ta nhất định sẽ đem đến cho nàng những thứ tốt nhất.”

Chỉ cần có phần tâm ý này, những tục lễ vụn vặt đều chẳng tính là gì nữa. Âm Lâu nói: “Không có nến đỏ chúng ta có đèn dầu, không có rượu ngon chúng ta có trà xanh, chỉ cần có thể được kết phu thê với chàng, vài ba thứ kia ta chẳng để bụng.”

Sớm đã nên làm thế, nên bái đường với nàng trước khi Thái Hậu ban hôn, trấn an lòng nàng. Dây dưa lâu đến vậy, may mà nàng không oán hận hắn, còn si ngốc chờ hắn. Cõi lòng Tiêu Đạc tràn đầy cảm kích, xoay người nhìn, áo choàng đỏ thẫm của hắn đang vắt trên lưng ghế, hắn duỗi tay xé một đường, xé thành một tấm vuông vắn, đó chính là khăn voan của nàng. Hắn giúp nàng phủ lên, che khuất đi dung nhan như hoa.

Nàng không nhìn thấy hắn, nước mắt nhịn hồi lâu mới dám rơi xuống. Hắn định thần giữ chặt tay nàng, “Ta không có cao đường để bái, chúng ta bẩm với thiên địa cũng coi như bẩm với cha mẹ, được không?”

Nàng dùng sức nắm lại tay hắn, “Chàng đưa ta ra ngoài sân, chúng ta phải để ông trời nhìn thấy, mời ông trời làm chứng cho chúng ta.”

Hắn nói được, vén mành dắt nàng ra cửa, trong trời đất trắng xóa này, hết thảy đều là hư vô, chỉ có khăn voan của nàng đỏ đến lóa mắt. Bọn họ quỳ gối trong sân lễ bái trời cao, không có người xem lễ, cũng chẳng có người xướng hỉ ca, nhưng đôi tay gắt gao nắm chặt lẫn nhau, tin tưởng vững chắc đã có ngày hôm nay, cả đời này sẽ không tách xa nữa.

Tuyết rơi lớn dần, rơi xuống mặt rồi tan chảy thật nhanh, trong lòng nóng hầm hập, chẳng biết lạnh là gì. Lễ xong thì dắt nàng vào cửa, đỡ nàng ngồi xuống giường đất, hít sâu hai hơi mới dám vén khăn voan nàng lên. Lông mi nàng buông xuống, vội vàng liếc hắn một cái, lại thẹn đỏ mặt chuyển tầm mắt. Hắn nhoẻn cười, cười đến là giống thằng ngốc. Vui vẻ phấn chấn đi rót hai chén trà tới thay thế rượu giao bôi, đôi chén chạm nhau, cánh tay quấn quít, nước trà tầm thường cũng thấy có tư có vị.

Đôi uyên ương ngồi bên giường đất, kế tiếp nên làm gì đây? Tân lang quan ngó tân nương tử vài lần, chậm rãi xích qua, cuối cùng cũng đưa tay cởi nút áo vàng trên giao lãnh nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Phù Đồ Tháp

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook